Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh

Chương 17


1 năm

trướctiếp

Tết Đoan Ngọ nhanh chóng trôi qua, cuộc sống lại trở về như bình thường.

Lại là cuối tuần, Lương Thần về nhà thăm cha mẹ như thường lệ.

Buổi tối, lúc cả nhà ngồi xem TV, cô bất ngờ nhận được tin nhắn của Dương Sùng Ý hẹn thứ hai cùng ăn trưa.

Lương Thần ngồi ở giữa cha mẹ trên ghế salon. Cô hơi nhíu mày, nhìn điện thoại di động do dự mãi.

Mẹ nhận ra cô có hơi kỳ lạ, ngoảnh sang lại thoáng thấy tên Dương Sùng Ý trên điện thoại nên tò mò hỏi: "Dương
Sùng Ý, tên này nghe quen quen, ai vậy con?"

"Mẹ, đây là lần thứ hai mẹ thắc mắc về người này rồi đó." Lương Thần đau khổ quay sang: "Còn không phải là người mà mẹ nhờ giới cho con xem mắt sao?" Rốt cuộc mẹ có để ý đến chuyện này không vậy?

Thái độ của mẫu thân đại nhân khó đoán quá đi mất.

Mẹ cô như mới tỉnh từ trong mộng: "À, đúng rồi, chính là thằng bé hôm bữa cùng lên ti vi với con mà. Tính ra hai đứa mà yêu nhau cũng ổn đó! Con thấy vậy không?"

Lương Thần lấm lét nhìn cha còn đang chăm chú xem thời sự, hơi thấp lời: "Cũng được, nhưng không hợp."

Mẹ cô ngac nhiên: "Ủa tại sao? Cậu ta cũng không tệ mà!"

Lương Thần lặng lẽ thở dài, thẳng thắn nói: "Không phải là anh ấy không tốt, chỉ có điều mọi người hiểu sai rồi. Thật ra, lâu rồi chúng con chưa liên lạc, hôm nay đúng lúc anh ấy nhắn tin hẹn con ngày mai cùng ăn cơm thôi." ...thì bị mẹ nhìn thấy đấy. Haiz.

Cha vẫn xem ti vi không chớp mắt, bình tĩnh mà uy nghiêm nói một câu: "Ừ, thế thì thôi."

"Sao mà thôi được? Ngày đó cậu ta đã tỏ tình trước nhân dân toàn thành phố rồi còn gì?" Mẹ nghiêng người thò đầu sang liếc cha cô một cái: "Ngay lúc xem chương trình ông còn khen cậu ta đàng hoàng cơ mà!" Sao giờ lại thay đổi hả?

Lương Thần vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật người cha luôn nghiêm khắc của mình lại có thể xem chương trình linh tinh trên kênh thứ tư như thế. Trong lòng cô đang rất rối rắm.

Cha cô cũng không rời mắt khỏi ti vi, như lơ đãng chậm rãi mở miệng: "Thì tôi còn bảo lời của cậu ta rất khoa trương đó thôi. Nhiều ngày vậy rồi mà không liên lạc, cuối cùng chỉ gửi mỗi cái tin nhắn hẹn ăn cơm. Không giải thích cũng chả thèm xin lỗi. Chẳng có thành ý gì cả!"

"Cha, sao cha nhìn lén tin nhắn của con..." Cha, cha bị người ngoài hành tinh nhập rồi phải không? T.T

Cha giả bộ ho khan một tiếng, không biết biện minh thế nào.

Mẹ nghe vậy, thất vọng thở dài một tiếng, quay sang dặn dò Lương Thần: "Mẹ không sốt ruột đâu, con cứ từ từ mà chọn, chọn người thật tốt ấy. Nhưng vẫn phải nói rõ ràng với người ta, khỏi làm bà mai khó xử, biết chưa?"

"Dạ, con hiểu rồi." Lương Thần gật đầu đồng ý, nhanh chóng trả lời tin nhắn của Dương Sùng Ý, chốt thời gian địa điểm gặp mặt.

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần tập thể dục buổi sáng xong rồi ngồi vào bàn ăn cùng mẹ.

Cha cô rửa mặt rồi xuống dưới lầu lấy báo. Bây giờ cả nhà mới bắt đầu ăn sáng.

Bầu không khí đang yên lặng thì bỗng cha nói: "Ban nãy cha vừa gặp thằng nhóc nhà họ Ngôn dưới lầu đấy! Mới cắt tóc xong trông lanh lợi đáo để."

Đề tài này mới bắt đầu đã khiến đất bằng nổi sóng, Lương Thần và mẹ trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không tiếp lời được, nên cứ tiếp tục ăn cơm.

Thấy không có ai đáp lại mình, cha lúng túng, bèn im lặng cầm tờ báo đọc.

Ăn sáng xong, Lương Thần vào bếp giúp mẹ rửa chén, thuận miệng hỏi: "Mẹ, cha làm sao vậy?"

"Ai biết, lải nhải lung tung." Mẹ lắc đầu, cũng cảm thấy chồng mình khó hiểu. "Ủa, mà này tiểu Thần, mẹ nói cho con biết nhé, từ nay mẹ không thúc giục con nữa, con từ từ chọn cũng chẳng sao, nhưng mẹ chỉ yêu cầu con một việc thôi, chọn ai cũng được, đừng có chọn Ngôn Tể Thời."

Lương Thần sửng sốt: "Tại sao ạ?" Khi còn bé, hai nhà luôn nói đùa gán ghép bọn họ mà, bây giờ giọng mẹ lại kiên quyết như thế, khiến cô rất kinh ngạc.

"Cũng không có gì." Mẹ muốn nói lại thôi, ngay sau đó cười cười che giấu, luôn tay luôn chân dọn dẹp căn bếp. "Con nghĩ xem, hai nhà gần nhau như thế, chạm mặt là chuyện như cơm bữa. Nếu tụi con giận hờn hay cãi vã thì chả phải cả khu này đều biết sao, sẽ khó coi lắm đó."

Lời này là sao chứ?

Không phải vẫn luôn ở gần à? Sao giờ lại nghĩ đến điều đó nhỉ? Hồi đó trêu ghẹo ầm ĩ cũng có thấy mẹ băn khoăn việc này đâu.

Lương Thần nhìn mẹ đầy thắc mắc, rồi lắc đầu một cái, không gặng hỏi nữa, dù sao cô cũng đã buông bỏ chấp niệm và hy vọng ở bên Ngôn Tể Thời rồi.

Giữa trưa, Lương Thần đúng giờ hẹn tới nhà hàng gặp Dương Sùng Ý.

Cả khách và chủ đều thoải mái cùng ăn cơm trong không khí hữu nghị.

Cuối cùng, vẫn là Lương Thần phá vỡ tình thế căng thẳng: "À, Dương Sùng Ý này, tôi là người đầu óc đơn giản, không thích vòng vo." Nói thẳng ra đi.

Dương Sùng Ý sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

"Vậy tôi nói rõ luôn nhé." Lương Thần đặt đũa xuống, mỉm cười: "Tôi tin anh không có cảm giác với tôi, tôi cũng vậy, chúng ta cũng không đùa giỡn. Đừng nhắc tới xem mắt nữa, nếu được thì làm bạn bè đi."

Dương Sùng Ý cũng gác đũa, nghiêng đâu cười xán lạn: "Tôi đã bày tỏ từ tận đáy lòng mà vẫn không lay chuyển được em sao..."

Lương Thần giơ tay lên cản lời anh: "Đầu óc tôi đơn giản chứ không ngốc."

Lời của người này khiến cô không phân biệt nổi thật giả, mệt chết đi được.

Lời nói thẳng thừng của Lương Thần khiến Dương Sùng Ý im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ biết cay đắng mà cười áy náy với cô: "Rất xin lỗi."

Tốt lắm, cô thích giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng.

Cũng không gặng hỏi anh tại sao lại nói xin lỗi, Lương Thần hài lòng gật đầu, vô cùng vui mừng khi hai người có thể nhanh chóng đạt được nhận thức chung.

Ăn trưa xong, Dương Sùng Ý đứng dậy hỏi: "Em muốn đi đâu? Tôi tiễn em nhé!"

"Không sao, tôi tự về được mà! Anh cũng đang bận việc." Lương Thần khoát khoát tay.

"Hay để tôi đưa em về nhé, sau này..." sợ là không còn cơ hội gặp nhau nữa rồi.

Ánh mắt tiếc nuối của Dương Sùng Ý vẫn đậu lại trên gương mặt Lương Thần.

Anh hiểu, dù cô rất khéo lựa lời, rằng nêu được thì hai người làm bạn, lời đã nói ra, tuy là giữ chút thể diện cho anh, nhưng chuyện đó chắc chắn sẽ không thành hiện thực.

Có lẽ, điều an ủi duy nhất là anh chợt nhận ra lương tâm và đạo đức của mình còn chưa mất hết.

"Được rồi, vậy phiền anh nhé." Lương Thần cũng không khăng khăng từ chối nữa. "Tôi đến quán cà phê ở đường mười sáu phía Tây thành phố, thuận đường với anh không?"

Dương Sùng Ý cười dịu dàng, ánh mắt đầy bí ẩn: "Không thuận đường thì anh vẫn đưa em đi, cũng coi như không uổng công quen biết."

Chiều cuối tuần, cả thành phố đều kẹt xe, đường sá càng thêm dài đằng đẵng.

Hai người không trò chuyện, cũng chẳng biết nên nói gì. Mãi tới lúc điện thoại của Lương Thần đổ chuông mới phá vỡ bầu không khí sượng sùng.

"... Ủa, Tiểu Mãn hả, sao lại là số của Ninh Ninh thế, các cậu đã đến chưa... Xin lỗi xin lỗi. Tớ đang trên đường... Thật ai thèm lừa cậu... Oan uổng quá đại nhân ơi, kẹt xe mà, cả thành phố đều kẹt xe, làm sao bây giờ..."

Trong lúc Lương Thần đau khổ kêu gào thì xe vẫn chậm rãi tiến về phía trước, trải qua trăm cay nghìn đắng, mãi một tiếng sau mới tới nơi.

Lương Thần đầy cửa xuống xe, vẫy tay với Hoa Tiểu Mãn và Triệu Húc Ninh bên cửa sổ, ngoảnh lại nói với Dương Sùng Ý: "Cảm ơn anh." Tạm biệt soái ca, có duyên thì gặp lại nhé. 

"Lương Thần, câu anh nói lúc ở chương trình kia là thật." Dương Sùng Ý lên tiếng ngăn bước chân của cô, giọng rất nghiêm túc: "Nếu anh gặp được em sớm hơn thì tốt quá." Vậy nên, nếu như có thể, kiếp sau mong em sẽ là thanh mai trúc mã của anh.

Ặc? Là sao?

Đầu Lương Thần xuất hiện đầy chữ đại(*) cộng thêm một đống dấu chấm hỏi to đùng.

(*)

"Hẹn gặp lại!" Dương Sùng Ý nở nụ cười, vẫy tay chào, rồi lái xe rời đi.

Lương Thần không tò mò, quăng hết dấu chấm hỏi quanh đầu lên đỉnh Himalaya, bước nhanh vào quán cà buổi chiều mà uống trà là tuyệt nhất.

"Ơ, Ảnh tiểu thư còn chưa tới à?" Lương Thần thả túi xách, ngồi xuống.

"Vẫn đang kẹt trên đường." Hoa Tiểu Mãn cau mày: "Người vừa đưa cậu tới trông quen lắm nhé..."

Triệu Húc Ninh cười: "Cậu cũng xem chương trình thứ tư rồi hả? Chính là đối tượng xem mắt của tiểu Thần, cùng đến quay chương trình Chuyện tình hoa hồng đó."

"Không phải chứ, khoan đã..." Dù bạn tốt Đường Ảnh cũng làm ở chương trình thứ tư này nhưng Hoa Tiểu Mãn lại không thích mấy chuyện tình cảm linh tinh như thế. "Anh ta cùng lớp với Đường Ảnh hả?"

"Lớp bên cạnh, cùng chuyên ngành, từng học chung vài môn." Lương Thần cầm ly trà lên, hời hợt uống một ngụm: "Sao nào, cậu cũng có ấn tượng à?"

"Tớ cực kỳ ấn tượng với mẹ anh ta thì có!" Hoa Tiểu Mãn đứng phắt lên, vỗ bàn một cái, vẻ mặt khiếp sợ: "Anh ta xem mắt với cậu á?"

"Thì sao nào?"

"Thì sao nào?"

Lương Thần và Triệu Húc Ninh đều bị phản ứng mạnh mẽ của cô làm cho sợ hết hồn, đồng thanh hỏi.

Hoa Tiểu Mãn hít sâu một hơi, từ từ ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Anh ta thích đàn ông!"

Cái gì?

!!!!!!

Lời vừa dứt, không khác gì đám mây hình nấm(*) bay lên từ phía nhà Mary, ngay cả Lương Thần luôn tự xưng là bình tĩnh cũng lỡ tay làm đổ ly trà.

(*) đám mây được ngưng kết bởi hơi nước hoặc các mảnh vỡ từ vụ nổ lớn. Chúng thường được liên tưởng tới các vụ nổ bom, nổ hạt nhân, dung nham núi lửa phun trào.

Triệu Húc Ninh hốt hoảng cầm một đống khăn giấy thấm nước chảy trên mặt bàn, không ngừng lên tiếng ngăn cản: "Tiểu Mãn, một mình cậu ngây ngốc trong thế giới hủ nữ anime và manga là đủ rồi nha, đừng tưởng ai cũng giống cậu." Người trên thế giới này vẫn rất hồn nhiên đó biết
không hả?

Hoa Tiểu Mãn cố gắng bình tĩnh lại: "Các cậu còn nhớ hồi năm ba đại học, tớ làm thêm ở đây không?"

"Nhớ chứ, chỗ làm cách xa trường học quá, có mấy lần đến ca tối, tớ, Ninh Ninh và Lương Thần còn tới đón cậu mà." Đường Ảnh vừa tới, không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng cũng tự giác gia nhập đề tài: "Sao vậy? Sao các cậu đều có vẻ mặt hãi hùng thế?"

Hoa Tiểu Mãn quay sang, nhìn Đường Ảnh ngồi xuống, rồi xoay đầu lại, kể với giọng lạnh tanh: "Có lần tớ làm ca cuối tuần, thấy anh ta đang hẹn hò với “bạn trai” thì bị mẹ bắt được..."

Thật ra, đó là lần đầu tiên Hoa Tiểu Mãn nhìn thấy một đôi tình nhân nam nam như thế.

Người mẹ tát một cái bốp, khiến Hoa Tiểu Mãn cả đời cũng khó quên, sau đó, bà ấy lại quỳ xuống khóc lóc cầu xin bọn họ chia tay, càng khiến cho cô nhớ mãi.

"Hèn gì lâu vậy mà anh ta không liên lạc với tiểu Thần! Thì ra chỉ muốn lừa cưới thôi à!" Triệu Húc Ninh chợt hiểu ra.

Hoa Tiểu Mãn lo lắng nói: "Lương Thần, cậu không rơi vào bẫy đấy chứ! Đừng bị lừa nha~"

Đường Ảnh giật mình hoảng sợ: "Chẳng lẽ các cậu đang nói tới Dương Sùng Ý?" Không phải tớ chậm hiểu đâu, tại thế giới này xoay như chong chóng á!

Hoa Tiểu Mãn cũng không đáp, tiếp tục lo lắng nói với Lương Thần: "Cậu không sập bẫy đúng chứ? Đừng mắc lừa đó~"

Lương Thần ngẩng đầu như pha quay chậm từ trong khiếp sợ, đối diện với ánh mắt của Hoa Tiểu Mãn, yếu ớt nói: "Theo các cậu thì anh ta là công hay là thụ?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp