"Sư muội, hôm nay trông mặt mày rạng rỡ quá nha! Có chuyện gì vui hả?" Từ Hạc Thu tựa một tay lên quầy lễ tân, hào phóng nở nụ cười xán lạn với Lương Thần.
Lương Thần hào hứng vui vẻ chào hỏi mọi người xong mới đáp lại: "Cuộc sống tươi đẹp bởi chuyện tốt luôn nảy sinh."
Đêm qua, trước đống đèn hoa đăng, cơn ác mộng vướng mắc lâu năm của mình chợt như đã được cởi bỏ rồi.
Những cái đèn đáng yêu kia khiến Lương Thần rất vui, thì ra Ngôn Tể Thời đã từng vì cô mà không ngại đường xa, vượt hai thành phố đến đây.
Dù có lẽ trong lòng anh không mang tình yêu, nhưng ít ra, điều này chứng minh được, với anh, cô cũng không phải là người qua đường, anh còn nhớ hai người là thanh mai trúc mã đã tốt lắm rồi.
Đúng vậy, cô thừa nhận cách nghĩ của mình rất yếu hèn.
Nhưng con người vốn là thế, phải đến lúc trưởng thành, mới có tư tưởng chín chắn hơn.
Nhiều năm qua, Lương Thần vẫn luôn canh cánh trong lòng mối hoài nghi, rằng thật ra cũng chẳng phải là Ngôn Tể Thời không đáp lại lời tỏ tình, mà anh chỉ dùng thái độ tồi tệ chà đạp tấm lòng của mình thôi.
Nhưng giờ ngẫm lại, hành động của anh cũng đâu phải là tội ác tày trời?
Không có điều luật nào quy định thanh mai trúc mã nhất định phải ở bên nhau cả, chẳng qua, sai lầm của anh chỉ là dùng cách dở nhất để từ chối tình cảm mình không cần thôi.
Ngôn Tể Thời ngày trước là một thiếu niên non trẻ vừa không đáng yêu, nhưng hồi đó mình cũng chỉ là một thiếu nữ vừa gan dạ, vừa thô lỗ, lại ngốc nghếch, cũng đâu có hơn gì anh ấy.
Cứ vậy đi, coi như huề nhau.
Lương Thần đã trưởng thành nên rất tự nhiên và phóng khoáng, nếu đã hiểu được sự áy náy của đối phương thì cứ như thế đi, vậy là đủ rồi.
Từ Hạc Thu bày ra vẻ nịnh nọt sáp lại gần, mặt mày hớn hở nhìn cô chằm chằm: "Nhân lúc tâm trạng của em đang vui, chúng ta thương lượng chuyện này nhé!"
"Nói nghe thử xem." Lương Thần ngưng cười, nhìn anh đầy cảnh giác.
Có mùi âm mưu!
"Mai em trực giùm anh được không?"
Tâm trạng vui vẻ của Lương Thần dường như vụt tắt, cô trừng mắt, dậm chân tiến về phòng làm việc của mình trên lầu: "Mắc gì mà em phải đồng ý? Chính tay anh kí duyệt bảng phân công ca trực rồi còn gì!" Ông anh này cũng chả phải là vị sếp biết điều, từ trước tới giờ hễ nhờ người trực thay đều chưa bao giờ trả lại!
"Còn không phải là vì tết Đoan Ngọ à?" Để tranh thủ được ngày nghỉ tốt, Từ Hạc Thu mặt dày nhắm mắt theo đuôi (*), lẽo đẽo phía sau, thở dài nói với cô: "Dịp lễ là lúc đi tìm kiếm tình yêu! Em hiểu mà."
(*) xuất phát từ câu “phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu” trong sách Trang Tử, nghĩa là “thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy”, ý chỉ hành động muốn lấy lòng nên mọi việc đều nghe theo người khác.
Lương Thần ngồi vào ghế, giơ tay lên đỡ trán: "Thiệt tình, chuyện gì cũng gắn thêm cái đuôi "em hiểu mà", thô bỉ quá đấy."
"Vậy nên?"
"Chuẩn tấu, cho ngươi lui." Lương Thần đành chịu, phất tay một cái.
Từ Hạc Thu nhờ vả được người ta rồi, cũng không đeo bám nữa, vui sướng quay về phòng làm việc của mình.
Ăn trưa xong, Lương Thần thừa lúc rảnh rỗi, lén đến phòng châm cứu nghỉ ngơi.
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, bỗng nghe thấy Phương Đông tất tả gào vọng vào từ bên ngoài: "Chị Lương, chị Lương, chị Lương, chị đâu rồi?"
Lương Thần bật dậy như phản xạ có điều kiện, mở cửa, sững sờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Vừa tỉnh giấc nên giọng khàn khàn có vẻ hơi lười biếng, vì nằm ngủ nên xõa mái tóc dài ra, ánh mắt bình thường linh động giờ xen lẫn nét dịu dàng. Khó tả rõ xinh đẹp thế nào, chỉ biết là ai trông thấy thì tim cũng mềm nhũn.
Một bóng dáng vọt lên chắn trước mặt cô.
Lương Thần nhìn Ngôn Tể Thời, theo thói quen nghề nghiệp, hơi mỉm cười trấn an, sau đó lại cau mày: "Anh bị sao vậy?"
Lúc này Phương Đông mới ngơ ngác há miệng: "Có bệnh nhân."
Bệnh nhân này nhăn nhó đẩy Lương Thần vào phòng
châm cứu, tiện tay đóng cửa lại, chất vấn với ánh mắt tóe lửa: "Cảm giác ngủ trong giờ làm việc thế nào hả?"
Ặc, sao giọng anh chua thế? Sao nào, hâm mộ người ta đi làm vẫn có thể thừa cơ trốn việc ngủ ngon à?
Lương Thần tiện tay buộc lại tóc, hơi chột dạ trả lời: "Đang là giờ nghỉ trưa mà..."
"Sau này phải ngủ đủ giấc ở nhà cho anh, không cho em ngủ trong giờ làm việc nữa!"
"Biết rồi..."
Ủa, có gì đó sai sai!
Lương Thần tỉnh táo lại: "Anh cũng có phải là sếp của em đâu, sao lắm lời quá vậy!"
Ngôn Tể Thời tức muốn chết, nhưng đã lỡ vô cớ xuất binh(*), chỉ đành oán hận ngồi trên giường châm cứu.
(*) ý chỉ hành vi, lời nói thiếu lý lẽ, vô lý.
"Anh bị sao vậy?" Lương Thần không hiểu, hôm qua vẫn còn khỏe mà sao hôm nay lại thành bệnh nhân rồi?
Vì quy định cực kỳ tàn ác của quân sư quạt mo xấu xa kia mà anh chỉ có thể lấy thân phận bệnh nhân để bước vào nơi này chứ sao!
Đáy lòng Ngôn Tể Thời phẫn nộ gào thét xong, mới nhàn nhạt ném ra một câu: "Mất ngủ."
Sau khi xem bệnh án và kê đơn thuốc, Lương Thần vừa chuẩn bị dụng cụ châm cứu vừa nhắc: "Anh lo cho sức khỏe quá mức rồi hả? Lại còn biết mình bị mất ngủ nữa, thật không tưởng tượng nổi mà..."
Theo lý mà nói, từ nhỏ Ngôn Tể Thời vốn gầy yếu do sinh non, triệu chứng phải là thèm ngủ mới đúng.
Ngôn Tể Thời đã tiếp nhận trị liệu châm cứu lâu năm nên quen cửa quen nẻo cởi quần áo ra, nằm sấp xuống, thì thào trả lời: "Ngủ được mới lạ."
Tối qua, sau khi về nhà vẫn luôn nghĩ đến câu nói kia của Lương Thần, càng nghĩ càng thêm sợ hãi, càng nghĩ càng thêm trăn trở.
Ý của cô là không chịu tha thứ sao? Nếu ngay cả tha thứ mà cô cũng không chịu, vậy thì anh càng không có phần thắng rồi.
"Anh nói gì cơ?" Lương Thần bận biến anh thành con nhím nên không nghe rõ.
Ngôn Tể Thời không lên tiếng nữa, phòng châm cứu chợt rơi vào yên lặng.
Lương Thần cũng chẳng buồn gặng hỏi, kết hợp xông hương ngải cứu ở huyệt vị cho anh.
Sao lại bình tĩnh quá vậy? Một tí tò mò cũng không có luôn!
Đại sư huynh dạy đúng thật, nói chuyện với Lương Thần tốt nhất là đừng quanh co, ai quanh co thì người đó ôm nội thương mà chết.
Ngôn Tể Thời buồn bực đập cái gối một phát.
"Đừng nhúc nhích!" Lương Thần đè bả vai anh xuống, thấp giọng cảnh cáo.
Ngôn Tể Thời không lộn xộn nữa, bình tĩnh suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn hỏi ra chuyện mình canh cánh trong lòng: "Em còn giận anh à?"
Anh quay lưng về phía Lương Thần, nên không biết cô sững sờ một chút rồi mới nói: "Không, chuyện cũng đã qua rồi."
Lương Thần có thói quen để mặc cho đầu óc mình đơn giản thế thôi, chứ đâu phải ngốc. Anh nói một câu không đầu không đuôi như vậy, nhưng cô vẫn hiểu được là chuyện gì.
Nói thẳng như thế chắc Ngôn Tể Thời sẽ cho là cô đang tỏ ra xa cách, có điều, như vậy cũng tốt lắm rồi.
Ngôn Tể Thời cảm thấy cô chỉ đang trả lời qua loa lấy lệ, cũng không chịu hiểu ý, ấp a ấp úng gặng hỏi: "Em... em tha thứ cho anh được không?"
Lương Thần vẫn không trả lời khiến Ngôn Tể Thời sốt ruột, ngoảnh đầu muốn nhìn nét mặt của cô, lại bị vỗ cho một phát.
"Đã bảo anh nằm yên rồi mà!" Lương Thần cắn răng, cuối cùng cũng thốt ra câu từ tối qua mình vẫn muốn nói: "Gương mặt sành sỏi này đúng là không che nổi EQ đơn giản của anh mà!"
"Là... là sao?" Ngôn Tể Thời nơm nớp lo sợ, không dám chắc chắn.
Lương Thần mất kiên nhẫn vỗ vào gáy anh một cái: "Hôm nay anh mới biết em chắc? Biểu hiện của em còn chưa rõ à? Ý là em đã ga lăng bỏ qua chuyện này rồi, sao anh còn hỏi đi hỏi lại như bà thím thế!" Mấy chuyện vụn vặt như vậy đừng hỏi ra lời nữa được không? Nữ hiệp giang hồ như em đây luôn cười một tiếng xoá hết oán thù đó biết không, chẳng nhẽ Lương Thần em là hẹp hòi như vậy?
Lương Thần nhìn chằm chằm sau gáy anh, tiếp tục xông hương ngải cứu.
Đã quen đùa giỡn như thế nên sự thân thiết lộ ra rõ ràng, cuối cùng cũng trở lại như lúc trước, hồi cả hai còn bé, là thanh mai trúc mã hồn nhiên, không xa cách, không có nỗi chán ghét xưa cũ.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Ngôn Tể Thời rơi xuống, anh thoải mái quang quác cãi lại: "Em đủ rồi nha, ăn nhân sâm hay sao mà mạnh quá nhỉ! Anh cảnh cáo em, không được tùy tiện đổi giới tính giữa chúng ta nữa, chuyện này căn bản từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi, em có muốn tạo phản cũng không lật bàn nổi đâu..."
Châm cứu xong, Ngôn Tể Thời chỉnh lại quần áo, tươi cười theo Lương Thần ra khỏi phòng.
Từ Hạc Thu cà lơ phất phơ tựa vào hành lang, một tay bá vai Phương Đông, bắt đầu lắm mồm: "Đông Phương à, cậu nói xem, lần này chị Lương của cậu điều trị không phải lâu hơn bình thường sao? Chậc chậc, lại còn đóng cửa nữa chứ..." Hành vi có vấn đề à nha! Chậc chậc.
Phương Đông thành thật đáp: "Lúc châm cứu luôn phải đóng cửa mà anh..."
"Ặc, mấu chốt không phải chuyện này." Từ Hạc Thu cố gắng uốn nắn thế giới quan trong sáng của người trẻ tuổi: "Cậu phải chú ý thời gian..."
Lương Thần tức giận: "Từ Hạc Thu, tên thật của anh có phải là “Cuối Thu” không? Em đã bị anh làm cho ngột ngạt muốn chết rồi này. Đừng dạy hư cậu nhóc nữa, cũng đừng có tùy tiện phá hỏng hình tượng chuyên nghiệp của em!"
Từ Hạc Thu buông Phương Đông ra, nhìn hai người trước mắt, phủi tay cười gian: "Em dám nói em không thải âm bổ dương(*) à? Nhìn vẻ mặt hai người hồng hào thế kia..." Ừ, em hiểu mà.
(*) một thuyết trong y học cổ Trung Hoa, nghĩa là lấy âm để bổ dương, đàn ông là dương, đàn bà là âm, chuyện phòng the là phép hòa hợp âm dương.
Đại gia anh. Cậy có đội quân hùng hậu mà dám vượt sông Trường Giang à? Đồ miệng chó không mọc được ngà voi!
Lương Thần không nhịn được nữa, cố giãy giụa khỏi vòng tay can ngăn của Ngôn Tể Thời: "Họ Từ kia, em không đánh anh thì anh không biết em văn võ song toàn phải không?"
Tình cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, một cảnh, ừm, vui vẻ hòa thuận, đúng là xã hội hài hòa êm ấm mà.