"Biết sống sao cho qua chuyện này đây trời ơi?" Lương Thần ôm đầu đau khổ ngồi trên ghế salon, mệt mỏi nói qua điện thoại: "Thực ra Dương Sùng Ý là người mà mẹ tớ nhờ người làm mai cho tớ đi xem mắt đấy chứ, vậy mà bây giờ mẹ còn nghiêm túc hỏi anh ấy là ai."

Phía đầu dây, Đường Ảnh cười như điên: "Thế hóa ra chỉ cần người ta giới thiệu cho cậu một anh chàng nào đó, mẹ cậu đã vội tranh thủ ban ý chỉ xem mắt luôn à?"

"Đúng đó, tớ  nhẫn nhịn cả ngày hôm nay rồi, cố lắm mới nén được ngụm máu trong lòng mà không phun ra đó." Mẹ, mẹ đỉnh nhất!

"Chắc là sốt ruột muốn gả cậu ra ngoài chứ còn gì nữa, chậc chậc, dẫn anh ta về nhà đi, coi như cho cha mẹ vui mừng."

"Cậu đừng có đứng nói không đau lưng(*) nữa đi" Lương Thần oán hận ngồi dậy, đổi tay cầm điện thoại: "Dẫn về là mọi chuyện coi như xong luôn đó."

*ý chỉ trạng thái chỉ biết bề ngoài của sự việc mà không hiểu tình hình thực tế ở bên trong.

"Tớ hỏi này, nếu không tính quãng thời gian quen biết hồi đại học thì sao hai người lại gặp nhau được thế?"

Lương Thần ngẩn người rồi trả lời thành thật: "Xem mắt."

"Xem mắt với điều kiện tiên quyết là gì?"

"Kết hôn."

"Kết hôn có phải ra mắt cha mẹ không?"

... Coi như cậu thắng.

"Thấy chưa, làm vậy không phải là xong xuôi rồi sao? Tớ chả hiểu cậu còn ở đó mà xoắn xuýt cái quỷ gì nữa."

Lương Thần nóng nảy gãi đầu: "Nhưng tớ với anh ta có tính là thân thiết gì đâu."

"Trước lạ sau quen chứ sao. Ai da, được rồi được rồi, chuyện này tự cậu phải suy nghĩ kĩ càng, tớ có nói gì cũng đều chỉ là nói nhảm. Cứ từ từ suy nghĩ nhé, tớ đi làm việc đây." Đường Ảnh lại bắt đầu chuẩn bị làm việc.

"Vậy cậu làm việc trước đi, tớ suy nghĩ thêm đã." 

Cúp điện thoại, Lương Thần lại ngã vào ghế salon, nhìn trần nhà trống rỗng, ngẩn người.

Mấy ngày nay Dương Sùng Ý không gọi điện thoại cho cô, giữa hai người cũng không liên lạc gì.

Cứ như thế này, chắc chắn nguyện vọng của mẫu thân đại nhân không thể trở  thành hiện thực được rồi.

Hay là mình chủ động gọi cho anh ấy nhỉ?

Lương Thần lại bật dậy lần nữa, cầm di động lên, nhưng lại rề rà không ấn phím gọi.

Việc này... gọi rồi thì phải nói gì đây? Nhỡ người ta đang bận thì chẳng phải sẽ khó xử lắm sao?

Thôi vậy.

Do dự hồi lâu, cô lướt màn hình điện thoại, nhưng lại gọi cho Triệu Húc Ninh.

"... Ninh Ninh, tớ rất thật lòng đi xem mắt, nhưng chả hiểu tại sao, giống như trong lòng tớ có một cái hố ấy, làm thế nào cũng không bước qua được." Suy nghĩ của Lương Thần rất rối rắm, nói xong một hơi, ngay cả chính cô cũng nghi ngờ Triệu Húc Ninh có hiểu được hay không.

Triệu Húc Ninh khẽ thở dài: "Tiểu Thần, cậu làm gì đó đi. Có những điều cậu tưởng mình đã buông bỏ được, nhưng thật ra vẫn canh cánh trong lòng. Con người ta đôi lúc rất vô lý, phải có điều gì khác thì mới có thể hoàn toàn cắt đứt chút kí ức còn sót lại. Cậu thử làm gì đi, gì cũng được, để bản thân đừng nuôi hi vọng nữa. Những điều tớ nói không hề liên quan tới Dương Sùng Ý, chỉ vì quan tâm đến cậu thôi." Cậu là chị em tốt nhất của tớ, tớ hy vọng cậu sẽ hạnh phúc.

Lời nói thẳng thắn của Triệu Húc Ninh khiến Lương Thần chấn động, chợt như đã hiểu.

Hóa ra là vậy ư? Vì trong lòng còn tâm nguyện chưa hoàn thành, nên tình cảm của cô vẫn dừng lại ở năm hai mươi tuổi, cứ luôn chần chừ không bước tiếp?

Được rồi, vậy hãy để mọi chuyện trở về như thuở ban đầu đi.

Lương Thần nhìn lịch trong điện thoại, gom hết quyết tâm nhấn phím gọi cho Ngôn Tể Thời: "Ngôn Tể Thời, giờ anh có bận gì không?"

"Không." Giọng Ngôn Tể Thời rất vui vẻ: "Anh cũng đang định gọi cho em."

Lương Thần siết chặt tay, giọng hơi run rẩy: "Anh đến chỗ này với em được không?"

"Được."

Ngôn Tể Thời đồng ý không chút do dự khiến Lương Thần có cảm giác hơi lạ lẫm, một lúc lâu cũng không đáp lại.

"Anh bảo được mà." Ngôn Tể Thời sợ cô đổi ý, vội vàng nói: "Em đang ở nhà hả? Chờ hai mươi phút nhé, anh tới đón em."

Ngôn Tể Thời chạy tới cửa khu nhà Lương Thần đúng giờ đã hẹn.

Dưới sự sai khiến của Lương Thần, anh chạy xe băng băng trong đêm tối, thẳng một đường đi tới trường đại học của cô.

Trong khuôn viên đại học Đông y có một dòng kênh chảy ra sông hộ thành(*) phía ngoài trường.

(*) sông hộ thành: sông đào bảo vệ thành phố.

Hai ngày nữa là đến tết Đoan Ngọ nên các sinh viên hẹn nhau tập thành nhóm thả đèn hoa đăng dọc bờ kênh.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, lúc Lương Thần nhập học thì đã có tập tục như vậy rồi, cứ mỗi dịp lễ truyền thống, mọi người sẽ đến đây thả đèn hoa đăng, cũng chẳng có ai bỏ công tìm hiểu xem rốt cuộc việc đó có ý nghĩa gì.

Những người buôn bán nhỏ xung quanh đã quen với quy luật này. Hằng năm, vào tết Đoan Ngọ, đều sẽ tràn vào trường hòng bán chác.

Nhà trường cũng ngầm cho phép, nhiều năm qua, đã hấp dẫn một số người nặng tình hoài cổ trong xã hội, dần dần, trở thành một sự kiện lớn.

Vất vả lắm mới tìm được chỗ đậu xe, vừa dừng lại, Lương Thần mạnh dạn đẩy cửa xe, bước ra.

Đại học Đông y, mình đã trở lại rồi.

Lương Thần của tuổi hai mươi, mình biết cậu vẫn còn ở đây, hôm nay, mình dẫn Ngôn Tể Thời đến thả đèn hoa đăng cùng với cậu.

Ngôn Tể Thời vừa xuống xe thì có một cô bé ôm thùng giấy nhỏ bước tới nói: "Anh ơi chị ơi, mua một cặp đèn đi! Chỉ mười tệ thôi."

Lương Thần còn chưa lên tiếng, Ngôn Tể Thời đã đưa tiền, cười nói với cô bé: "Cảm ơn em."

Cô bé nhận tiền, giao đèn, nụ cười trong trẻo hiện ra dưới ánh đèn đường: "Anh đẹp trai ơi, tạm biệt anh ạ!"

Dù xưa nay luôn được khen đẹp trai, nhưng khi được một cô bé hồn nhiên nói thẳng như vậy, Ngôn Tể Thời vẫn hơi luống cuống, quay đầu nhìn Lương Thần đầy khó xử, lại thấy khóe miệng cô nở nụ cười, không định giải vây giúp anh.

Ngôn Tể Thời hết cách, đành xoay lại nhìn cô bé, trả lời: "Không đẹp không đẹp, từ bé đã vậy rồi."

"Xì."

Lương Thần phì cười.

Cô bé hài lòng vui vẻ chạy đi, Ngôn Tể Thời ngượng ngùng nhét một cái đèn vào tay cô, trốn ra sau mở cốp xe.

"Anh có tài quá đấy, ha ha ha..." Lương Thần cười lớn, đi tới bên cạnh anh, bỗng ngẩn người.

Trong cốp xe chứa một đống đèn hoa đăng đủ các kiểu dáng, bao bì đều đã từng được mở ra.

Lương Thần biết, những người bán hàng rong quanh trường rất nhạy bén, hiểu được tâm lý chuộng cái mới của sinh viên, nên mẫu mã đèn hoa đăng hằng năm luôn được thay đổi.

Trước mắt cô lúc này là một đống đèn hoa đăng với đủ hình thù khác nhau, rất nhiều chiếc bây giờ đã không bán nữa.

Ngày trước, nhiều lần cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta mua đúng cặp mình muốn, tự nhủ trong lòng, cái này đẹp quá, sang năm nhất định mình sẽ mua. Nhưng sang năm cũng không tìm được kiểu đó nữa.

Ngôn Tể Thời cầm một đống đèn hoa đăng, bỏ vào thùng rồi ôm tới, hắng giọng một cái, hơi mất tự nhiên nói: "Đi thôi."

Lương Thần theo sau, khẽ cắn môi không cam lòng, lại kìm không nổi, khóe miệng cứ nhếch lên cười yếu ớt.

Ngôn Tể Thời, anh âm hiểm quá!

Thì ra, anh đã từng tới đây.

Hai người tìm mãi ở bờ kênh náo nhiệt, cuối cùng mới chen vào được một chỗ hở.

Khi họ sóng vai ngồi cạnh nhau, bầu không khí đã hơi kì lạ.

Lương Thần thờ ơ nhìn Ngôn Tể Thời bận bịu, đột nhiên thở dài:"Cảnh này khiến em nghĩ đến một câu."

"Thôi đừng nói, nhìn mặt em đã biết không có lời gì hay ho rồi." Ngôn Tể Thời than thở, mặt đầy ý cười, lại tỏ vẻ không thật sự muốn cản cô.

"Tinh tinh đốt đèn, ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Ngôn Tể Thời thắp sáng một cặp đèn hoa đăng, đưa một cái cho Lương Thần, cười cười phản bác: "Em nhìn anh trẻ tuổi đẹp trai thế này, tinh tinh mà phong hoa tuyệt đại(*) bằng được anh chắc?"

(*) phong hoa tuyệt đại: tao nhã; phong nhã tài hoa; phong thái tài hoa.

"Biến đê, anh đừng làm nhục hai chữ trẻ tuổi kia nữa, anh cũng đã lập thu* rồi!"

*Chơi chữ thanh xuân (trẻ tuổi) và lập thu.

Lương Thần thích thú thả đèn vào trong nước, hài lòng nhìn nó trôi xuôi dòng.

"Em không chờ anh..." Ngôn Tể Thời u oán liếc cô, tủi thân thả đèn trên tay xuống.

Lương Thần cũng chẳng đáp, tự mình cầm một cặp đèn hình thỏ khác, chỉnh lại chỗ bị móp rồi nâng lên, vui vẻ đưa tới trước mắt anh.

Nhìn này nhìn này.

Ánh mắt nó cũng có ý như vậy đấy.

Ngôn Tể Thời cau mày suy nghĩ một chút, nghiêng người bứt cọng cỏ phía sau, cột hai con thỏ lại với nhau, rồi mới gật đầu hài lòng, châm lửa vào tâm nến cho từng con.

"Sẽ lật đó!" Lương Thần thò tay chụp lại, nhưng bị Ngôn Tể Thời giữ chặt, không kịp cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai con thỏ đáng thương ôm nhau lảo đảo trôi ra xa.

"Không đâu, bọn chúng sẽ đồng tâm hiệp lực, sống chết có nhau." Ngôn Tể Thời thề son sắt cam đoan.

Lương Thần rút tay về, cười mắng: "Điên quá!"

Hai người họ ôm một đống đèn lớn, ngồi giữa đám sinh viên, trông hệt như mấy kẻ nhà giàu mới nổi.

Càng buồn cười hơn là hai người vẫn mặt dày lơ đi mọi ánh mắt xung quanh, kiên trì thả cho hết đèn, rồi mới chậm rãi đứng dậy.

"Ngồi xổm lâu quá, đầu cũng thấy đau." Một tay Ngôn Tể Thời khoác lên vai Lương Thần, một tay xoa thái dương.

Lương Thần liếc xéo anh, không chút nể nang mà khinh bỉ: "Người nào có bộ dạng không đứng đắn thì nhức đầu cũng đúng thôi."

"Này này này, em tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, mở mắt ra!" Ngôn Tể Thời chỉ ngón tay vào mặt mình, ấm ức nói: "Không đứng đắn chỗ nào cơ? Ban nãy cô bé bán đèn cũng khen anh rất đẹp trai đó thôi."

"Tiểu nhân đắc chí." Lương Thần giễu cợt.

Đoạn đường trở về xe đầy tiếng cười hi hi ha ha.

Đêm đen đặc, ánh trăng dìu dịu, không khí trong sân trường sạch sẽ bình yên khiến cho rất nhiều hồi ức ùa về.

Cả hai cũng không định nhắc tới, lâu như vậy rồi, rất nhiều chuyện đã sớm không biết mở lời từ đâu.

Trầm mặc một lúc, Ngôn Tể Thời dè dặt nhìn sang Lương Thần, thấp thỏm hỏi: "Lương Thần, nếu có người từng làm em tổn thương, thì phải mất bao lâu em mới tha thứ cho họ?"

Đại gia anh! Biểu hiện thiếu can đảm của em đã rõ ràng vậy rồi mà! Rốt cuộc EQ của anh đơn giản cỡ nào mới có thể hỏi như vậy hả hả hả hả?

Lương Thần nắm chặt tay rồi lại buông lỏng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn về phía trước: "Tha thứ là chuyện của Thượng đế Điều em muốn làm, chính là đưa người đó đi gặp Thượng đế."

Anh đúng là đồ ngốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play