Vì tranh thủ cuối tuần về thăm cha mẹ nên Lương Thần quyết định ở lại một đêm, không về nhà trọ nhỏ của mình nữa.
Để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cha mẹ, thói quen tập thể dục buổi sáng cũng thay đổi địa điểm ra bên ngoài.
Đầu mùa hạ, mới hơn bảy giờ sáng mà sắc trời đã vô cùng sáng sủa, hầu như mọi người mới vừa tỉnh giấc từ trong mộng thì Lương Thần đã tập thể dục buổi sáng xong và trở về.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào nhà, nghe thấy âm thanh bận rộn của mẹ trong phòng bếp, cô kêu lanh lảnh một tiếng về phía đó: "Mẹ ơi, con về rồi."
"Biết rồi." Mẹ đáp lại, pha lẫn tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo, "Con mau đi tắm đi, bữa sáng xong ngay đây."
Lương Thần gật gật đầu, lại nhận ra bây giờ mẹ cũng không nhìn thấy, nên có cảm giác mình cực kỳ ngốc.
Cô mỉm cười một cái, nhanh chóng đi về phòng mình, tháo bao cát nhỏ đeo ở chân và bụng ra, cầm quần áo sạch chạy vào phòng tắm.
Sau khi tắm bằng tốc độ tên lửa, Lương Thần ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Mẹ đẩy một bát mì sợi thơm phức đến trước mặt cô, cô cười cười đáp lại, trong ánh mắt yêu thương của mẹ, cúi đầu ăn miệt mài, khung cảnh tràn đầy tình cảm mẹ hiền con ngoan.
Mẹ Lương Thần cũng ngồi xuống, bưng bát của mình lên, như thuận miệng trò chuyện mà nói với Lương Thần: "Hôm thứ bảy con ngồi nhờ xe Ngôn Tể Thời về à?"
Vì nơi này xây theo kiểu kiến trúc cũ, nhiều nhà cùng chung một sân, hàng xóm thì hầu hết là đồng hương thân quen, Lương Thần và Ngôn Tể Thời là đôi oan gia luôn giúp đỡ lẫn nhau hiếm thấy, hay bị mọi người đem ra bàn tán trêu chọc, mẹ Lương Thần chắc cũng không thể tránh khỏi mà nghe được chuyện đó rồi.
Lương Thần ngẩn người, hơi chột dạ lẩm bẩm một câu: "... Đúng lúc gặp nhau, tiện đường..."
Thấy mẹ đại nhân mấp máy môi định nói, Lương Thần đứng phắt dậy, làm bộ nhanh nhẹn tự nhiên: "À, đúng rồi, cha nên dậy rồi chứ nhỉ? Con đi lấy báo nhé, lúc nãy quên mất."
Tiếng nói của mẹ đuổi theo bước chân cô: "Lấy báo rồi mà, con mau ăn đi, coi chừng trễ giờ làm, còn chưa thay quần áo đâu đó."
Cầm tờ báo vào, đặt lên trên bàn ăn, Lương Thần nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình, chào hỏi cha vừa dậy rồi vội vội vàng vàng chạy về phòng thay quần áo.
Thời tiết, rất dễ chịu!
Ánh mặt trời, rất đẹp!
Tất cả đều rất tốt, chẳng có gì bất thường!
Lương Thần chải chuốt tỉ mỉ một lúc, gắng sức kéo dài cục diện hài hòa "mọi thứ đều bình thường".
Lúc đang chỉnh lại tóc, điện thoại di động chợt rung lên.
Ngay sau đó, cô nhăn trán.
"Thần ca ơi, trên đường đi làm thì tiện tay mua giùm anh một bát bún lòng heo với, chỗ tiệm nhà ông Phục Hưng ấy, bỏ thêm vào hai quả trứng nữa nhé." Sư huynh kiêm ông chủ của cô giả bộ cây ngay không sợ chết đứng, mặt dày vô sỉ nói ra yêu cầu quá đáng.
"Nếu xem yêu cầu vô lý như vậy giống tăng ca thì em có thể từ chối không?" Lương Thần tuy ngoài miệng chống trả nhưng cũng không nghiêm túc lắm.
"Đừng mà, em cũng biết em là nhân viên, thường thì cấp dưới nếu dám chống lại yêu cầu vô lý của cấp trên sẽ có kết cục rất thê thảm đấy."
Lương Thần cầm túi xách, mở cửa bước ra ngoài: "Thê thảm cỡ nào? Quyền hạn lớn nhất của anh cũng chỉ là kêu em cuốn gói rời đi thôi."
Lúc đi ngang qua phòng khách, một tay cô cầm điện thoại, một tay vẫy chào tạm biệt với cha mẹ đang ngồi trên bàn ăn, rồi đi làm.
"No no no, Thần ca à, em quá không hiểu sự nham hiểm thâm độc của anh rồi. Đối với một cấp dưới mà mình ghét, đòn trả thù đau nhất không phải đuổi họ đi, làm thế chỉ khiến họ có cơ hội xông ra khám phá vùng trời khác thôi. Người lãnh đạo thông minh tài giỏi như anh thì sẽ dùng chế độ đãi ngộ nghề nghiệp đặc biệt để giữ họ, khiến họ không có cách nào thoát khỏi phạm vi thế lực của anh, lúc ấy, công việc nhàm chán lê thê tự nhiên sẽ ăn mòn ý chí chiến đấu và tài năng của họ, chờ tới khi họ trải qua độ tuổi đẹp nhất thì hung ác đạp họ thành thịt vụn, hừ hừ. Nham hiểm chưa? Cay độc chưa?"
"Cũng khá nham hiểm, khá cay độc đấy." Lương Thần vừa nói chuyện điện thoại dọc đường, vừa bước từng bước dứt khoát đến cổng khu nhà, "Theo như ý của anh thì hẳn là muốn tăng lương cho em đó hả? Nếu vậy hãy để cho viên đạn bọc đường bắn tới mạnh hơn, mãnh liệt hơn chút đi."
"Em ngủ mơ đấy à! Bây giờ em có hai việc cần phải làm, thứ nhất, lăn vào ga tàu điện ngầm; thứ hai, lúc ra khỏi đó rồi thì nhớ mua bữa sáng cho anh."
Cuộc nói chuyện cực kỳ nhàm chán đến đây kết thúc, Lương Thần cố sức ấn phím ngắt cuộc gọi, cũng không thèm nhìn mà thuận tay ném di động vào trong túi xách.
Bên kia, Từ Hạc Thu xoay điện thoại, bĩu môi nhàm chán một cái ⸺
Aiz, phản ứng bình thường như vậy, thật chẳng đáng xem gì cả.
Nhưng anh không biết, lúc này, phía sau Lương Thần vọng đến tiếng gọi đầy lo lắng của mẹ cô.
Lương Thần dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Mẹ chạy chậm đuổi theo, hỏi rất dè dặt: "Tiểu Thần, con... mặc như thế đi làm sao?"
Ơ, có vấn đề gì à? Rất tươi mát và trong sáng, rất rộng rãi và thoải mái mà!
Lương Thần cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình, nhìn mẹ đầy thắc mắc.
Mẹ yếu ớt chỉ chỉ chân cô.
Lương Thần tập trung nhìn lại...
Dép. = =!
Sau khi loay hoay một phen ở ga tàu điện ngầm, Lương Thần mở một con đường máu trong biển người cuồn cuộn sóng, vội vàng mà chạy, cuối cùng cũng đến phòng châm cứu đúng giờ.
Hôm nay Từ Hạc Thu tập trung cao độ vào đường đi của Lương Thần, vừa thấy cô là chạy tới ngay từ phòng làm việc của mình.
"Chậc chậc, Thần ca, sắc mặt không tệ à nha." Từ Hạc Thu lắc đầu, giọng có hơi thất vọng.
Lương Thần khoác áo blouse trắng vào, đưa bữa sáng anh đã yêu cầu, bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ anh càng hy vọng nhân viên của mình mang nét mặt như đi viếng mộ tổ tiên tới làm à?" Khuynh hướng thẩm mỹ đúng là khác hẳn người bình thường mà.
Từ Hạc Thu đảo mắt quan sát cô một lượt, tạm thời khó mà đoán được tâm tư của cô, sợ hỏi cặn kẽ quá sẽ làm bại lộ chân tướng quân sư quạt mo của mình, bèn vui sướng hớn hở cầm bữa sáng rời đi.
Sáng thứ hai cũng không có quá nhiều việc bận rộn, Từ Hạc Thu cứ như bị thần kinh cười hề hề cả buổi, Lương Thần thì bảo dưỡng dụng cụ châm cứu một cách hời hợt.
Lúc Phương Đông đi vào phòng châm cứu lấy đồ, thuận miệng nói một câu: "Chị Lương, hôm nay trông chị... hơi kỳ lạ!"
"Kỳ lạ chỗ nào?" Lương Thần như bị sét đánh, lập tức nhanh nhẹn phản bác: "Rõ ràng rất bình thường mà! Cũng không có chuyện gì hết!"
Á! Mình đang nói gì vậy?
Phương Đông bị dọa đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra, choáng váng gật đầu, cầm dụng cụ nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lương Thần tiếp tục việc đang làm, ánh mắt lướt qua mấy điếu ngải cứu trên hồ sơ bệnh án, rồi nhìn túi kim châm của mình, từ từ bình tĩnh lại, ngồi vào ghế.
*“điếu ngải cứu” là một phương pháp chữa bệnh trong Đông y, dùng lá ngải cứu khô xay nhuyễn và giấy quyến, cuộn lại thành từng điếu, khi dùng thì đốt cho cháy âm ỉ rồi hơ nóng cách 1 cm lên chỗ huyệt châm cứu.
Không có vấn đề gì, tất cả đều rất bình thường.
Không có chuyện gì xảy ra, cũng không có chuyện gì kết thúc.
Bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Đúng, chắc chắn là như vậy, không sai!
Lương Thần cũng không biết mình ngẩn ngơ trong bao lâu.
Thật ra thì cô cũng không suy nghĩ gì, chẳng qua, trong đầu hiện ra rất nhiều mảnh vỡ ký ức lộn xộn, giống như bộ phim điện ảnh chiếu mãi cũng không hết, tâm tình cũng vì thế mà hỗn loạn.
"Chị Lương, chị có điện thoại, ở phòng làm việc của anh Từ đấy." Phương Đông gọi từ cửa ngoài hành lang.
Lương Thần vừa cố gắng ổn định cảm xúc, vừa hoảng hốt đứng dậy, cứng nhắc bước vào phòng làm việc của Từ Hạc Thu.
Đẩy cửa ra, Từ Hạc Thu đang cầm điện thoại chờ cô qua nhận.
Cô vừa đi qua, vừa trấn tĩnh nói: "A lô, xin chào."
Từ Hạc Thu như bị sét đánh, tiếp đó đập tay lên bàn cười như điên: "Em vẫn còn vài bước nữa mới đến chỗ điện thoại đó!"
Em cứ giả bộ bình tĩnh đi, bị lộ tẩy rồi! Ha ha ha ha ha ha ha...
Lương Thần sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, gắng gượng tiến lên nhận di động trong tay Từ Hạc Thu.
"A lô." Lương Thần cảm thấy mình đã quýnh quáng đến nỗi bốc hỏa rồi.
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói không nén được kinh ngạc vui mừng xen lẫn chút quở trách của mẹ: "Tiểu Thần à, con có bạn trai rồi mà sao không nói?"
!!!!!!!
Quả là một thế giới khiến cho người ta không có chỗ trốn mà.
Lương Thần cảm thấy mình hé miệng cũng có thể phun ra lửa: "Mẹ à, tìm con thì sao lại gọi điện cho đại sư huynh vậy?" Vội vã đánh trống lảng.
"Gọi cho con thì không thấy bắt máy." Mẹ trả lời xong thắc mắc của cô, tiếp tục kiên nhẫn gặng hỏi: "Dương Sùng Ý kia không tệ đâu nha. Cậu ấy làm nghề gì? Người ở đâu?"
Con...!
Lương Thần rất muốn phun ra ngụm máu để tỏ vẻ bi tráng.
Lặng lẽ đến bên cửa sổ cách xa Từ Hạc Thu, bực bội nhìn sư huynh không hề hiểu ý đồng đội vẫn còn đang cười: "Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy?"
"Mẹ mới vừa xem chương trình phát lại trên kênh thứ tư mà." Mẹ đáp với giọng vô tội, "Con nhỏ này, chuyện đã như vậy rồi mà chẳng nói gì, hại mẹ chưa chuẩn bị tâm lý kịp nữa."
Không cần chuẩn bị đâu, mẹ, mẹ đỉnh nhất đó = =
Lương Thần giơ tay phải lên che gương mặt nóng hổi của mình: "Đó chỉ là... giúp Đường Ảnh ghi hình chương trình để thu hút khán giả thôi, đùa ấy mà, mẹ nhìn là biết rồi còn gì."
"Tào lao, chuyện như vậy mà đùa được à? Cũng đã lên tivi rồi." Lời lẽ của mẹ nghiêm khắc, ân cần dạy bảo: "Mẹ thấy ánh mắt của thằng bé ấy rất chân thành, cha con cũng nói rồi, lời lẽ của nó hơi khoa trương nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc..."
"Mẹ ơi, con sai rồi!" Lương Thần đau khổ ôm đầu, "Là con hạ lệnh ném bom Libi đấy, là con bán đứng Binladen đấy..."
Thế giới này đảo điên rồi phải không? Tại sao cha già nghiêm khắc lại có nhã hứng cùng mẹ xem chương trình vớ vẩn dành cho chị em phụ nữ trên đài thứ tư chứ? Rốt cuộc là tại sao... T-T
"Con đừng nói nhăng nói cuội nữa." Giọng mẹ nghiêm túc: "Lựa hôm nào rảnh, bảo cậu ấy đến nhà ăn một bữa cơm đi, chứ không người ta lại nghĩ nhà mình kiêu ngạo không biết đối nhân xử thế đấy."
Đừng mà! Liên quan gì mà mời người ta tới nhà?
Lương Thần như sụp đổ: "Mẹ à, không cần vội vậy đâu... Chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu..."
"Cứ vậy đi. Ba con cũng có ý này đấy. Aiz, ông Lương, hay là gọi anh chị Lương Thần đến luôn nhé? Như vậy mới càng thêm long trọng chứ..." Hình như mẹ đã quên mất là đang nói chuyện với cô rồi, chớp mắt một cái đã quay sang bàn bạc với cha cô.
Lương Thần phẫn nộ ném điện thoại vào ngực Từ Hạc Thu, rơi nước mắt chạy đi.
Biết sống sao cho qua chuyện này đây?