Lúc Từ Hạc Thu tỉnh dậy, ban mai đã chiếu qua cửa kính bằng ánh nắng dịu dàng.
Lại có thể trò chuyện với Ngôn Tể Thời đến nỗi ngủ quên luôn, đúng là chuyện lạ ngàn năm có một.
Đang nghĩ ngợi, anh vừa nghiêng đầu thì thấy ánh mắt đáng sợ của Ngôn Tể Thời.
"Anh bạn à, đừng dùng ánh mắt như chuẩn bị giết người diệt khẩu đó nhìn anh chứ..."
Mới đầu chẳng qua anh nhìn cậu không vừa mắt nên chuốc cho cậu mấy ly rượu mà thôi, là chính cậu kéo anh ra thổ lộ hết tâm sự nhiều năm của mình đấy chứ!
Ngôn Tể Thời tiếp tục dùng ánh mắt khiến cho người ta sợ hãi nhìn anh rất lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Đại sư huynh, không thì... cùng đi ăn sáng nhé!"
Ngôn Tể Thời nhớ lại bạn bè cùng phòng thời đại học của anh từng nói, buổi sáng lúc mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt của anh rất hung dữ, hóa ra không phải đùa.
Haiz ⸺
Từ Hạc Thu lặng lẽ thở dài.
Đúng là lúc nãy bị khí thế của cậu ấy hù sợ gần chết.
Kỳ lạ thật, dù gì mình cũng là người luyện võ từ nhỏ, tự nhiên lại bị ánh mắt của con ma bệnh Ngôn Tể Thời này hù dọa, nếu như bị đồn đại tới tai giang hồ... Thế thì cũng đừng mong lăn lộn gì được nữa.
Hai người xuống xe, vươn vai, vặn vẹo thân thể vì ngồi quá lâu mà cứng ngắc, rồi mới đi kiếm đồ ăn.
Ngôn Tể Thời vừa nhìn ngó khắp nơi, tìm xem chỗ nào có tiệm ăn sáng, vừa như lơ đãng nhắc tới: "Đại sư huynh, anh còn nhớ tối qua đã nói gì không?"
Từ Hạc Thu dừng bước, nghiêng người nhìn anh, hai tay khoanh trước ngực, sau khi im lặng một lúc mới nhàn nhạt nhả ra một câu: "Thật ra thì, không nhớ rõ lắm..."
Cứ tưởng rằng đã thấy được ánh bình minh, kết quả chỉ là một hồi vui mừng quá sớm thôi sao?
Ngôn Tể Thời lập tức tuyệt vọng như bị sét đánh, đứng sững như trời trồng, ngay cả hơi sức mở miệng cũng không có.
Yếu quá, yếu ớt quá! Đúng là trái tim thủy tinh mỏng manh của người con trai không chịu nổi tổn thương, không chịu nổi tổn thương mà!
Từ Hạc Thu thấy sắc mặt anh ngày càng ảm đạm, bỗng nảy ra ý tốt trăm năm hiếm có, quyết định nương tay với anh một lần: "Anh sẽ làm quân sư cho cậu, vậy nên cậu là đệ tử khóa đầu tiên của anh đấy nhé!"
Nghe được câu này, Ngôn Tể Thời mới dần vui vẻ trở lại, nhưng vẫn không dám yên tâm quá mức, vội vàng bày ra vẻ mặt cung kính.
Được rồi, chỉ cần thái độ nghiêm túc thì tiền đồ tự nhiên sẽ tươi sáng thôi ⸺ tuy nhiên, con đường này cũng quanh co lắm.
Từ Hạc Thu hài lòng vỗ vỗ bả vai anh: "Giống như tình huống ban nãy ấy, nếu đổi lại người trước mặt cậu là Lương Thần, thì cậu nhất định không được hỏi em ấy như vậy đâu nhé, nếu không người hộc máu kiểu gì cũng sẽ là cậu."
"Đại sư huynh, xin chỉ giáo."
Thành ngữ nói quả không sai, chớ chấp nhặt tiểu nhân để ôm được mỹ nhân về.
Mặc dù Ngôn Tể Thời vốn quen thói kiêu ngạo, nhưng đang lo chuyện quan trọng, nên đành quyết định đại trượng phu co được giãn được.
*“đại trượng phu co được giãn được”: người đàn ông đích thực biết khi nào nên nhượng bộ và thỏa hiệp.
"Được rồi được rồi." Từ Hạc Thu tiếp tục bước đi, tiện thể bắt đầu chỉ dạy: "Đầu tiên, nét mặt của cậu chính là trở ngại đấy, khiến cho người ta không thể nhìn ra thái độ thật của cậu. Là rất quan tâm nên mới hỏi hay chỉ thuận miệng hỏi qua một chút? Còn nữa, nội dung câu hỏi của cậu quá mơ hồ. Vừa rồi cậu rất muốn nghe được câu trả lời là “anh nhớ” phải không? Hay là “không nhớ rõ”? Có ai ngốc đâu chứ, dư sức nghe thấy và hiểu được một nửa lời nói kia của cậu; nhưng đâu phải ai cũng thông minh như vậy, sao có thể biết chính xác được nửa còn lại là gì."
Dường như đã hơi hiểu, lại có chút không hiểu.
Vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng bên đường cũng hiện ra một tiệm sữa đậu nành, hai người bước vào, gọi đồ ăn rồi ngồi xuống, quân sư quạt mo Từ Hạc Thu mới tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Nói ngắn gọn thế này nhé, Lương Thần chính là một sinh vật đơn bào. Hơn nữa cậu lại nhiều lần từ chối khiến cho em ấy hình thành bóng ma tâm lý thời niên thiếu, con bé này vốn dĩ có vòng cung phản xạ điều kiện khác thường, thậm chí hơi quái đản. Tóm lại, nói chuyện đứng đắn với em ấy thì nhất định không được đùa giỡn hay dối trá đâu đấy, nếu không cứ chờ mình bị nội thương đi. Thử lấy ví dụ mới nãy mà xem, câu hỏi đó, nếu cứ giữ trong lòng thì chuyện cậu định nói sẽ bị ném tới Bắc Cực luôn cho mà coi! Sau khi tán dóc với em ấy cả buổi, cậu sẽ phát hiện ra, lời cậu muốn nói vốn không phải cái này đâu. >~<! Vậy nên, lúc nói chuyện đàng hoàng với em ấy thì cậu nhất định phải nghiêm túc, vừa sôi nổi chân thành, vừa thận trọng chín chắn nhé..."
"Đại sư huynh, anh bảo nói ngắn gọn... mà sao dài quá!" Ngôn Tể Thời vừa đồng tình lại chột dạ nhìn quân sư.
Đồng tình bởi trông vẻ mặt đó của anh chắc chắn là bài học xương máu.
Chột dạ là vì... "bóng ma tâm lý thời niên thiếu".
Ngôn Tể Thời cúi đầu nhìn chén, cũng vùi vẻ chột dạ kia vào trong lòng.
"Đúng là đồ trẻ con không dễ dạy mà." Từ Hạc Thu hung hăng cắn một cái bánh quẩy, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Lẽ ra bây giờ cậu nên hỏi tôi rằng, tiếp theo cậu nên làm cái gì!" Chứ không phải là ngồi đó vui vẻ mà uống sữa đậu nành đâu!
*“Rèn sắt không thành thép”: yêu cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ hoàn thiện mình hơn.
Ngôn Tể Thời dừng ăn uống lại, rất nghe lời mà xin chỉ bảo: "Vậy thì xin hỏi đại sư huynh, tiếp theo em nên làm gì?"
Từ Hạc Thu làm bộ huơ tay lên: "Đương nhiên là tấn công rồi! Trước hết phải tìm một nơi gần nhà em ấy để ở tạm, rồi thường xuyên xuất hiện trước mặt em ấy, nhớ là mọi hành động phải tỏ ra thật tự nhiên đấy."
"Nhưng... em đã ở nhà cô ấy một thời gian rồi..." Chẳng những không có tiến triển gì mà tự dưng còn nhảy ra một Dương Sùng Ý nữa.
Nghĩ tới thôi mà đã thấy bực rồi.
"Đã... ở..." Bây giờ đến lượt Từ Hạc Thu hóa đá.
Ngôn Tể Thời đỡ trán thở dài: "Đại sư huynh, anh đừng kinh ngạc như vậy được không ⸺ nhà cô ấy có phòng dành cho khách, em còn chưa tranh thủ đụng chạm được gì đây này."
"Vậy cũng phải xem bản lĩnh của cậu ra sao đã, cậu tưởng cha anh truyền dạy cho em ấy Thái cực quyền của các cụ già à?" Từ Hạc Thu bình tĩnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, tiếp tục là thanh niên xấu xa thô bỉ không có đường về.
"Thì đó, em cũng nghĩ vậy, nói chung chiêu anh vừa chỉ không có hiệu quả, sau này thì sao?" Người anh em à, lạc đề rồi! Trở về chuyện chính thôi.
"Vậy thì ⸺ dọn ra ngoài đi!" Từ Hạc Thu không chút do dự đáp.
Ngôn Tể Thời hết sức phản đối: "Chiến sự phía Tây đang căng thẳng lắm đại sư huynh! Dọn ra ngoài có khác nào tự hủy tường thành?"
"Khi chiến thuật ở cạnh không có hiệu quả thì phải lùi ra một khoảng cách thích hợp, triển khai khu vực phòng ngự, lựa thời cơ tấn công ⸺ hiểu chưa?" Từ Hạc Thu rung đùi đắc ý.
"Chắc là hiểu." Thật ra thì cũng không hiểu lắm.
"Dù sao nghe anh cũng không lỗ đâu, cứ làm theo những gì đã bàn bạc nhé, anh đây sẽ hết lòng bày mưu tính kế cho cậu."
Từ Hạc Thu kích động đứng phắt lên ⸺
⸺ Nếu tình cảm của sư muội còn mờ mịt rối ren, không biết chọn lựa ra sao mới phải, vậy cứ để sư huynh đến giải quyết dứt khoát cho.
⸺ Thật ra anh muốn gây sóng gió chứ gì?
⸺ Nói bậy! Anh đây chính trực ngay thẳng! Làm việc tốt không cần người khác biết!
⸺ Anh vội vàng làm việc tốt để cho người ta biết chứ gì?
...
Đồng hồ sinh học của Lương Thần từ trước đến nay vẫn luôn đúng giờ, lúc nghỉ ngơi cũng không ngoại lệ.
Thức dậy, ngó nghiêng một vòng quanh nhà, biết được Ngôn Tể Thời vẫn chưa về, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, vẫn tập thể dục buổi sáng như thường lệ, sau đó tắm rửa, ăn sáng rồi dọn dẹp phòng.
Lúc chuông cửa vang lên, cô còn nói chuyện điện thoại với Dương Sùng Ý.
"Hôm nay có dự định gì không?" Bên kia điện thoại, Dương Sùng Ý hỏi rất lịch sự.
Lương Thần cầm điện thoại đi mở cửa: "Hai tuần rồi tôi chưa về nhà, hôm nay định về để tạo niềm vui bất ngờ cho cha mẹ."
"Tôi có vinh hạnh được đi cùng không?"
"À, rất xin lỗi, tôi phải nói thật một câu, không được."
Cửa vừa mở ra, Ngôn Tể Thời đã thấy Lương Thần cầm điện thoại trợn mắt với mình.
Anh đang muốn mở miệng, Lương Thần lại làm động tác đừng lên tiếng, nghiêng người để cho anh đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại, tục nói chuyện điện thoại: "Nếu câu trả lời này khiến trái tim yếu ớt của anh bị tổn thương thì tôi rất xin lỗi. Nhưng các bậc hiền triết từ xưa đã dạy chúng ta rằng, thành thật là một đức tính tốt."
"Được rồi, dù có hơi tổn thương nhưng tôi chấp nhận câu trả lời của cô." Dương Sùng Ý khẽ cười một tiếng, vẫn rất có phong độ mà thuận theo bậc thang leo xuống.
Tuy đề nghị của anh rất đột ngột, nhưng cũng may hiểu ra được nên không ép buộc, vì thế Lương Thần rất hài lòng, vui vẻ gật đầu: "Hiểu thì tốt rồi. Vậy hẹn anh hôm khác nhé?"
"Được. Cuối tuần vui vẻ."
"Cuối tuần vui vẻ."
Trong lúc cô nói chuyện điện thoại, lòng Ngôn Tể Thời cũng rối bời hết cả rồi.
Địch vây bốn phía, sợ sắp hãm thành, xem ra chỉ có thể tìm đường sống trong cõi chết.
*“Hãm thành” là chiến thuật quân sự đã được áp dụng suốt hàng nghìn năm, với mục đích buộc lực lượng bị bao vây trong thành trì mệt mỏi, đói khát đến mức đầu hàng.
Ngắt điện thoại, Lương Thần liếc nhìn Ngôn Tể Thời, không nói gì.
Ngôn Tể Thời dựa lưng vào tường, thoải mái đứng thẳng người, không tốn chút sức lực nào nhưng vẫn toát ra khí chất đẹp trai tuấn tú.
Thấy cô không có ý định lên tiếng, cứ như đã coi anh là người vô hình vậy, Ngôn Tể Thời đành phải vứt bỏ nỗi chờ mong được hỏi thăm, tích cực tìm kiếm cảm giác đang tồn tại.
Hắng giọng một cái, hơi hạ thấp tầm mắt, cũng không nhìn cô: "Anh phải dọn về nhà rồi."
"Oh, ý là chuyện vô cớ bỏ nhà ra đi của anh cuối cùng cũng kết thúc sao?" Có vẻ Lương Thần cũng không cần suy nghĩ kĩ tin này, đáp lời một cách tự nhiên: "Hôm nay à?"
"Ừ." Phản ứng của cô cũng quá đả kích người rồi.
"Vậy thì tốt quá! Em phải về nhà thăm cha mẹ, nếu tiện đường thì cho em quá giang với nhé."
Cha mẹ hai người đều ở cùng một khu nhà.
Ngôn Tể Thời bị câu nói thản nhiên ấy làm bùng nổ nỗi tủi thân, đột nhiên hơi loạng choạng: "Lương Thần, em đừng có ăn hiếp anh..."
Trái Đất đang bình yên sao lại bị người sao Hỏa chiếm lĩnh thế này? Dương Sùng Ý như vậy, Ngôn Tể Thời cũng như vậy nốt, mấy người này, từng lời nói đều khiến cho người nghe không phân biệt rõ đâu là thật đâu là giả, mệt mỏi quá đi mất.
Lương Thần mặc kệ, rõ ràng là không muốn tiếp tục nhìn điệu bộ giả ngây thơ, giả đau khổ của anh nữa, xem thường phất tay một cái, quay đầu tiếp tục dọn dẹp phòng khách: "Cũng may đồ của anh không nhiều, thu dọn nhanh đi còn kịp về nhà ăn cơm trưa."
"Em mời anh đến nhà em ăn cơm hả?" Mắt Ngôn Tể Thời bỗng chốc sáng long lanh.
Bó tay.
"Ai về nhà nấy, mẹ người nào thì người nấy tự tìm mà ăn." Lương Thần ngẩng đầu, liếc anh một cái, thúc giục: "Nhanh lên!"
Ngôn Tể Thời ủ rũ, chỉ biết im lặng đi vào phòng dành cho khách thu dọn đống hành lý ít ỏi.
Lúc biết trong phòng khách chỉ còn lại mỗi mình, Lương Thần mới thả lỏng nét mặt, đờ đẫn ngồi trên ghế sa lon, ngơ ngác nhìn ngón tay đang hơi run rẩy.
Cứ vậy đi, chuyện này lẽ ra phải là như thế.
Ngày anh đến, em còn tưởng anh sẽ không rời đi; giờ anh đi, em sẽ coi như anh chưa từng đến.
Không ai là gì của ai cả.
Giữ cho cuộc sống ngày qua ngày của bản thân luôn vui tươi, đây là niềm kiêu hãnh mà một cô gái trưởng thành nên có.