Lương Thần mở cửa, run rẩy tháo đôi giày cao gót đã hành hạ mình cả đêm ra, yếu ớt nhoài người về phía trước, dựa vào cửa ổn định hơi thở.
Thấy trong phòng khách không bật đèn, cô nghĩ thầm, chắc Ngôn Tể Thời đã đi ngủ rồi.
Nghỉ một lát, cô xoay người đóng kín cửa lại, cũng lười bật đèn, men theo ánh trăng chiếu vào phòng khách mà đi về phòng của mình.
"Em về rồi à?"
Ngoài ban công đột nhiên vang lên một giọng nói khiến cô sợ hết hồn hết vía.
Sau khi bình tĩnh lại, cô mới cứng nhắc ngoảnh cổ, thấy dáng người cao lớn của Ngôn Tể Thời trong bóng tối.
Lương Thần khẽ đằng hắng, giọng điệu bình ổn: "Anh còn chưa ngủ à?"
Thật ra, nãy giờ trong lòng cô đã như có một vạn con thần thú rít gào chạy qua như điên rồi.
Đại gia anh! Nửa đêm nửa hôm rồi còn muốn hù chết người chắc!
"À, còn tưởng em sẽ mắng anh đấy." Giọng nói Ngôn Tể Thời có chút thất vọng.
Cô cười đùa hay tức giận la mắng, không ngại ngùng giữ kẽ, cũng chỉ với người mà mình không đề phòng thôi.
Tất nhiên, Ngôn Tể Thời từ lâu đã không còn nằm trong số người đó nữa.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt len lỏi qua cánh cửa kính rộng mở vào phòng khách. Ngôn Tể Thời dựa vào lan can sân thượng, đưa lưng về phía ánh trăng, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ có đốm lửa ở đầu ngón tay là lúc sáng lúc tối.
Lương Thần hơi nhíu mày, không kiềm lòng được mà buột miệng nói: "Anh không biết sức khỏe của mình vốn đã không tốt rồi sao?" Lại còn hút thuốc nữa, sợ sống thọ quá hả?
"Thỉnh thoảng mới hút thôi." Ngôn Tể Thời giải thích, dập tắt điếu thuốc: "Sức khỏe của anh cũng không đến nỗi tệ như em nghĩ đâu."
Vậy lần trước người ngất xỉu trong phòng này là em hả?
Lương Thần quay mặt đi, không nhìn anh nữa, liếc mắt nhìn trời đêm, cũng không nỡ tiếp tục đả kích lòng kiêu ngạo của anh: "Được rồi, mời anh tiếp tục... ngắm trăng, em đi ngủ đây. Ngủ ngon."
Nói xong, cô bước về phòng ngủ của mình.
Còn chưa đến cửa phòng, Ngôn Tể Thời lên tiếng gọi cô lại: "Lương Thần."
Giọng nói kia rõ ràng và khoan thai, từng chữ từng chữ rơi vào trong không khí rồi nhẹ nhàng lan rộng ra, vọng vào tai Lương Thần khiến cô sợ nếu không cẩn thận thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất.
Tục ngữ có câu, người trước lúc chết, ắt hẳn là có điềm quái gở. -,-!
*Lấy ý gốc từ câu “Quốc gia tương hưng, tất hữu trinh tường; quốc gia tương vong, tất hưu yêu nghiệt” trong Tứ thư, nghĩa là “Nước nhà sắp hưng thịnh, ắt có điềm tốt lành; nước nhà sắp diệt vong, ắt có điềm quái gở”.
Điều này mà xảy ra vào ngày thường, chắc chắn cô sẽ bị giật mình mà nhảy dựng lên ba thước, chạy ra xa mười dặm.
Nhưng vào lúc nửa đêm quỷ dị thế này, cô lại như bị ma xui quỷ khiến mà quay đầu, trống ngực hỗn loạn.
Trong bóng tối không nhìn rõ được gì, chỉ có thể thấy bóng dáng thanh nhã của Ngôn Tể Thời, cô ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Được rồi, không sao đâu, em nghỉ ngơi đi." Ngôn Tể Thời vừa lâm trận đã rút lui, đành nuốt xuống cả câu dài đang định nói.
Nói gì bây giờ?
Nói "Anh vốn đi theo em trên đường, nhưng về sau lại để mất dấu" sao?
Khi ánh mắt lạc giữa biển người, trong nỗi lo lắng khôn nguôi và vô số lần do dự, rốt cuộc cũng không thể tìm được bóng dáng ngày xưa thường hay xuất hiện trước mắt, anh mới bất lực nhận ra, một khi Lương Thần lên chiếc xe mà anh không biết, thì anh hoàn toàn không thể tìm được cô nữa rồi.
Vậy nên, chỉ cần Lương Thần thoát khỏi trật tự của màn diễn, lệch ra ngoài quỹ đạo cuộc sống vốn có, thì cô sẽ không còn xuất hiện trước mặt anh nữa.
Mà anh, lại không tài nào cản được điều đó.
Dù biết anh không nhìn thấy, Lương Thần vẫn hung hăng trừng anh một cái: "Đã không có việc thì anh gọi lung tung làm gì, đùa em sao?"
Làm hại tim em run rẩy, đồ khốn kiếp!
"Không phải, vốn định mời em ăn cơm cơ." Ngôn Tể Thời nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa nụ cười gượng gạo: "Lương Thần, có phải anh đã... quá muộn rồi không?"
Lương Thần cảm thấy hình như lời này của anh có ẩn ý, nhưng đầu óc của cô từ lâu đã có thói quen đơn giản hóa sự việc, không muốn phân tích cụ thể ẩn ý đó: "Lúc này mà ăn cơm tối thì muộn rồi, ăn khuya thì lại sớm quá."
"Ừ, vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi." Ngôn Tể Thời dựa lưng vào lan can, chán nản cúi đầu xuống, giọng buồn buồn.
Nói gì vậy không biết? Anh mau trở về sao Hoả đi cho em nhờ!
Lương Thần chẳng muốn bị ảnh hưởng bởi mấy câu vừa rồi nữa, xoay người đi vào phòng ngủ.
Tìm quần áo sạch để thay đặt lên giường, cô gửi tin nhắn báo đã về nhà an toàn cho Dương Sùng Ý và Đường Ảnh.
Tin nhắn vừa vang "đinh" từ điện thoại di động thì ngoài phòng khách cũng có tiếng nhẹ nhàng đóng cửa.
Lương Thần đặt điện thoại xuống, cầm quần áo sạch bước ra, quả nhiên ngoài ban công trống trơn.
Lại đi đâu rồi... Mà không đúng!
Có liên quan gì với mình đâu? Đừng mơ em đang ngủ say lại bò dậy mở cửa cho anh đấy nhé!
Đi tắm! Ngủ!
Thế giới này lớn như vậy, bạn thân bên cạnh nhiều như vậy, cuối cùng không ngờ người có thể thẳng thắn tâm sự cùng mình, lại là đại sư huynh.
Ngôn Tể Thời vô tình gặp được Từ Hạc Thu trong quán rượu, bây giờ cả hai đã say giống như bùn nhão, tựa vào ghế sau trong xe Từ Hạc Thu.
Từ Hạc Thu tìm mò loạn xạ, lấy điện thoại ra, miệng kêu to: "Ai da ai da, nhức đầu quá à! Vẫn phải gọi Thần ca tới lái xe thôi..."
"Cô ấy, hôm nay cô ấy đã mệt lắm rồi, anh để cô ấy nghỉ ngơi đi." Ngôn Tể Thời đoạt lấy điện thoại, ánh mắt ngà say mờ mịt lườm Từ Hạc Thu: "Đại sư huynh, anh đừng làm phiền cô ấy nữa! Con gái một thân một mình ra ngoài lúc nửa đêm nguy hiểm lắm..."
"Phiền gì chứ? Đó là điều kiện cô ấy chấp nhận để được anh nhận vào làm việc mà." Từ Hạc Thu cũng không có ý định chơi trò cướp điện thoại với Ngôn Tể Thời nữa, tựa trán lên cửa xe: "Hơn nữa, em ấy mà là con gái gì? Là nữ chiến binh mặc áo giáp thì có! Mười người bình thường cũng không quật em ấy ngã nổi đâu!"
Ngôn Tể Thời tựa đầu vào lưng ghế, kiêu hãnh hất cằm, cười cười: "Anh không đánh lại cô ấy chứ gì! Hừ hừ! Đại sư huynh, võ nghệ không bằng người ta thì phải biết kính phục chứ!"
Cửa kính xe lạnh như băng khiến cho Từ Hạc Thu tỉnh táo hẳn ra, anh cố gắng ngồi dậy, nhìn Ngôn Tể Thời, cười nhạo nói: "Nếu mấy năm trước cậu đủ can đảm để có thái độ này, thì hôm nay cũng đâu thảm đến nỗi phải chạy tới đây mượn rượu giải sầu như vậy."
Ngôn Tể Thời không che giấu được vẻ mặt đau đớn, trái tim tổn thương như vỡ ra thành từng mảnh thủy tinh.
"Nói thật nhé" Từ Hạc Thu cười gian chọt chọt Ngôn Tể Thời: "Ban đầu cậu tưởng tình địch của mình là anh, đúng không? Ai ngờ nửa đường lại nhảy ra Dương Sùng Ý, đúng là trời đã muốn diệt cậu thì cậu không thể thoát chết mà! Ha ha, ha ha ha ha!"
Hỏi thế gian tình ái là chi, chỉ cho tên ngu ngốc đần độn này chút đi.
Ngôn Tể Thời ngửa đầu oán hận, nhắm mắt lại: "Đại sư huynh, anh đúng là đồ xấu xa."
"Cậu thì tốt đẹp hơn chắc? Từ lúc nhỏ anh đã biết cậu là loại vừa đẹp trai kiêu ngạo, vừa cặn bã, lại có tính trẻ con rồi."
Một trong những nguyên tắc làm người của Từ Hạc Thu chính là nhất thiết phải cố hết sức mà tranh cãi với người khác.
Khi còn bé à...
Ngôn Tể Thời chua xót nhớ lại ngày trước.
Khi còn bé, mỗi lần Lương Thần đánh nhau đều liên quan đến anh. Bất kể phe địch trước mặt yếu hơn hay mạnh hơn cô thì cô luôn ngăn anh lại phía sau.
Khi còn bé, lúc anh xoắn xuýt bưng chén thuốc bắc, Lương Thần đứng bên cạnh luôn cầm một ít kẹo, vẻ mặt còn đau khổ hơn anh.
Khi còn bé, còn nhớ có lần anh ngất xỉu trong lớp, sau đó nghe bạn học kể lại, Lương Thần đã cắn răng cõng anh ra đến tận cổng trường.
Khi còn bé, cô thật sự rất thích anh...
Những năm đó, anh luôn cảm thấy mọi chuyện cô làm rất phiền phức, đơn giản là lòng tự tôn của một thằng con trai không cách nào chấp nhận được cô.
Cô dũng cảm đến chướng mắt như vậy, có thể đánh nhau, có thể khiêng vác đồ vật, luyện võ bị thương không khóc, uống thuốc hay tiêm đều không nhăn nhó, bị người ta đánh thành đầu heo cũng không chạy đi mách với ai.
Khi đó, cha cô luôn bận rộn với công việc, cuộc sống sinh hoạt của mẹ cô cũng xoay quanh trọng tâm là ông ấy.
Mỗi sáng sớm, cô đều tập thể dục, buổi tối từ võ đường về nhà, sau đó lại đọc sách và học bài đến rất khuya.
Bất kể là mệt mỏi ra sao, khó khăn thế nào, cô cũng bình thản làm chuyện mình nên làm, một mình đối mặt với cả thế giới.
Không thất vọng, không oán giận, vĩnh viễn là tinh thần hăng hái phấn đấu, luôn tươi sáng trong trẻo, tự chịu trách nhiệm với chính mình, không trở thành gánh nặng cho bất kì ai.
Cho đến lúc này, cuối cùng anh cũng dám thẳng thắn nhìn vào tâm tình của mình lúc ấy, chính là ganh tị.
Ganh tị vì cô có sức khỏe tốt hơn mình, ganh tị vì cô mạnh mẽ hơn mình, ganh tị vì cô ra dáng đàn ông hơn mình.
Vậy nên, hết lần này đến lần khác làm tổn thương tấm chân tình dũng cảm của cô, luôn tức giận với người nhà hay bạn học mỗi khi trêu đùa gán ghép hai người với nhau, luôn tìm đủ mọi cách tránh xa cô.
Ngày ấy, Lương Thần và Ngôn Tể Thời, hai cái tên nếu đặt chung một chỗ, vẫn luôn có vẻ trống rỗng và cứng nhắc.
"Đại sư huynh, em không còn cơ hội nữa, phải không?" Ngôn Tể Thời chậm rãi mở mắt ra, trong đôi đồng tử đẹp đẽ chỉ toàn là nỗi cô đơn trống rỗng.
Từ Hạc Thu co một chân, đổi tư thế ngồi, cười rất đắc ý: "Người ngu thì đã không thành dược sĩ! Cũng may cậu còn có một đại sư huynh vô cùng thông minh đấy."
Ngôn Tể Thời nghe vậy vội ngồi ngay ngắn lại, sóng mắt lay động, rực rỡ giống như khi đang tuyệt vọng lênh đênh nơi đại dương bỗng nhiên nhìn thấy con thuyền cứu sinh quý giá.
Từ Hạc Thu giơ tay lên che mắt, căng thẳng nói: "Đừng, đừng nhìn anh như vậy, ánh mắt cậu lẳng lơ quá rồi đấy!"
Bình tĩnh, bình tĩnh, mình là thẳng, mình là thẳng, mình là thẳng một trăm lần!
Dù Ngôn Tể Thời đang say rượu vẫn đen mặt ngay tức khắc: "Cũng có phải là em muốn làm ra bộ dạng như vậy đâu."
"Ừ, nghiêm túc mà." Từ Hạc Thu hắng giọng: "Có muốn đại sư huynh chỉ ra sai lầm cho cậu không?"
"Dĩ nhiên, anh hiểu cô ấy mà." Ngôn Tể Thời buồn bực thừa nhận sự thật này.
"No no no, không chỉ mình anh đâu." Từ Hạc Thu lắc lắc một ngón tay: "Chương Dương cũng hiểu em ấy, cô bạn thân Đường Ảnh cũng hiểu rõ em ấy. Thậm chí anh còn nghi ngờ, chẳng bao lâu nữa, Dương Sùng Ý cũng sẽ hiểu rõ em ấy đấy."
Ngôn Tể Thời trầm mặc, không biết làm sao.
"Từ nhỏ em ấy đã rất vô tư thẳng thắn, không sợ bị người khác nhìn thấu, bởi vì em ấy biết có thể tự bảo vệ mình. Tính ra, cho tới lúc này, em ấy không dám bộc lộ nỗi lòng, cũng chỉ với mình cậu mà thôi."
Ngôn Tể Thời cho rằng Lương Thần chỉ như vậy với mình, lại không chịu nổi một chiêu tuyệt sát ấy.