Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh

Chương 11


1 năm

trướctiếp

"Bảo sao hôm đó cậu lại thoải mái đồng ý dẫn người tới chương trình chứ, hóa ra là người quen." Vẻ mặt Đường Ảnh thâm thuý, giọng nói không mặn cũng không nhạt.

Lương Thần ngồi trên ghế trong phòng làm việc của Đường Ảnh, duỗi đôi chân bị giày cao gót hành hạ đến đau nhức, cố gắng phản bác: "Làm ơn đừng nghĩ tớ lưu manh vô sỉ như cậu được không? Khi đó thực ra tớ cũng không biết là anh ấy nữa mà."

Cũng phải nói rằng, cái thành phố này nhỏ thật, nhỏ đến nỗi mọi chuyện  diễn ra cứ như một vở kịch có nội dung vừa quê mùa lại vừa máu chó.

Năm đó Dương Sùng Ý là bạn cùng khóa với Đường Ảnh, học cùng chuyên ngành chứ không chung lớp. Mặc dù Lương Thần và anh ở đại học không thân lắm nhưng nói chung vẫn coi như quen biết nhau.

Buổi xem mắt hôm ấy, hai người đều mang vẻ mặt đờ đẫn như bị thiên lôi đánh trúng. Dẫu là người quen đi nữa, ít nhiều gì vẫn có chút ngại ngùng. Cũng may, cả hai đều ăn ý lựa chọn phá vỡ tâm trạng không biết xấu hổ ấy.

Dưới sự dẫn dắt của Lương Thần, hai người vung tay ăn uống thả cửa, cũng có thêm hiểu biết mới về đối phương.

Ít nhất thì cũng coi như bữa cơm thân mật, sức ăn thật là kẻ tám lạng người nửa cân, khẩu vị cũng khá giống nhau, hay có thể nói là cùng chung sở thích.

Lương Thần luôn kín miệng, Đường Ảnh vẫn không biết gì về chuyện này, cho nên hôm nay gặp mặt Dương Sùng Ý, miệng cô há hốc thành hình chữ "O" một lúc lâu.

Đường Ảnh suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy tình tiết vụ án này cứ lờ mờ, chẳng rõ đầu cua tai nheo như thế nào cả.

Mà thôi bỏ đi, chả muốn lãng phí tế bào não nữa, đứa con gái Lương Thần này miệng quá kín, cô ấy mà đã không muốn nói thì khó khơi ra mà đoán cho được.

Nghĩ vậy, Đường Ảnh đành nhún nhún vai buông tha, cầm kịch bản quạt mát cho Lương Thần: "Aiz, nhắc tới mới nhớ, bây giờ anh ấy đang làm gì?"

"Nghe nói đang làm cho viện nghiên cứu thuốc hàng đầu đấy. Không thì cậu cho là ai cũng giống như cậu hả? Cậu học bảo quản thuốc Đông y thế mà lại chạy đến đài truyền hình làm hùm làm hổ, thế giới này thật là tối tăm mà." Lương Thần coi như tìm được cơ hội khinh bỉ bạn mình.

Đường Ảnh giương cổ gào lên: "Thế thì sao nào? Bổn tiểu thư chính là ỷ vào nhà lắm tiền nhiều bạc đấy, cậu cắn tớ à!"

"Tớ cắn cậu làm gì, cậu cũng đâu phải là Hắc Nữu, kẹo mềm vị trái cây hiệu Hắc Nữu, làm từ nước ép trái cây ~ Oh yes."

Đường Ảnh im lặng liếc mắt: "Đi giày cao gót nhiều đến nỗi đầu óc cũng bị hỏng rồi à? Cứ cho là vậy đi, tớ cũng lười để ý cậu. Chờ chút nhé, tớ còn phải họp, cậu ngồi ở chỗ này một lúc, họp xong tớ đưa cậu về."

Lương Thần lắc đầu: "Cậu còn bận việc mà, tớ tự về cũng được. Bây giờ tớ chỉ muốn nhanh chóng về nhà rồi lên giường nằm nghỉ thôi."

Khổ quá mà! Mũi chân đau nhức không thôi, quả là bất thường.

Đường Ảnh kinh ngạc: "Không phải chứ! Vừa mới được tỏ tình như vậy mà cậu còn ngủ nổi à? Cậu có phải là người không đấy?"

"Nếu đã nhắc tới chuyện này, tớ cũng muốn nói với cậu mấy câu," Lương Thần vô cùng không đồng ý, thở dài: "Đạo diễn Đường, câu tỏ tình kia là phân đoạn các cậu sắp xếp từ trước à? Buồn nôn chết đi được, chẳng có chút biến hóa thực tế gì cả. Cái này chắc là sao chép trên diễn đàn ấy nhỉ?"

Thật ra thì còn rất... đấy.

Mấy ngày trước, lúc cô mở miệng mời Dương Sùng Ý cùng tới tham gia chương trình quỷ quái này cũng chỉ là để thử lòng can đảm một lần mà thôi. Đâu ngờ được là anh cũng ham vui, đồng ý ngay không chút do dự.

Đường Ảnh sững sờ trước câu nói của cô, ngay sau đó mang theo nụ cười vui vẻ thần bí nói: "Đó là anh ấy tự viết."

"Èo, vậy coi như tớ chưa nói gì nhé." Lương Thần tỏ ý buông tha đề tài này.

"Mặc dù bổn tiểu thư là một phần trong hội bạn thân của cậu, nhưng tớ vẫn muốn nghiêm túc nhắc nhở cậu, chơi trò mập mờ lừa dối tình cảm của người khác là không được nhé! Phẩm chất đạo đức cao đẹp của bổn tiểu thư rất khinh bỉ điều đó!" Đường Ảnh từ chối tiếp nhận sự nhát gan của cô, càng nói càng hăng.

Lương Thần chỉ vào mình, yếu ớt cười nói: "Nhìn mắt tớ đi, bên trong không phải viết hai chữ “thành khẩn” sao?"

Thật ra thì cô rất chột dạ.

Bởi vì căn bản cô chỉ đang muốn trêu đùa Đường Ảnh thôi! Cô cũng đã giải thích rõ ràng với Dương Sùng Ý rồi.

Chẳng qua bây giờ ở trước mặt Đường Ảnh có phần cưỡi hổ khó xuống, "chân tướng" chỉ là một đứa con nít, đừng để nó làm cho người nào đó bực bội rồi văng nước miếng khinh bỉ là được rồi .

*“cưỡi hổ khó xuống”: đồng nghĩa với “đâm lao phải theo lao”, đã trót làm thì phải làm đến cùng.

Đường Ảnh không quạt cho Lương Thần nữa, cúi người nhìn cô, lắc đầu gian xảo: "Aiz, không đúng, sao tớ lại ngửi thấy phảng phất đâu đây mùi của quy tắc ngầm nhỉ?"

"Hình tượng của tớ trong lòng cậu lại đen tối hèn hạ như vậy sao? Tớ đây chính là người mà giang hồ vẫn ca tụng là đứa trẻ thành thật, không biết lừa dối – Peter Pan đấy nhé!" Lương Thần kiên quyết dùng quyền khiếu nại.

Đường Ảnh chưa kịp trả lời, đã nghe có người gọi: "Đường Ảnh, họp thôi!"

"Hạ Chấn Uy, nếu như giọng anh có thể hòa nhã dễ gần hơn thì đừng nói là họp, phá núi em cũng thấy vui vẻ đấy!" Đường Ảnh vỗ vỗ bả vai Lương Thần, quay đầu đi trêu đùa tòa lô cốt cô không tấn công nổi kia.

Một lát sau, Dương Sùng Ý cầm quà chương trình tặng tới: "Này, chia quà thôi."

Nói là chia quà vậy thôi, thật ra thì hai người đều được tặng.

"Quà này là nhờ công lao khó nhọc của chúng ta mới kiếm được à nha!" Lương Thần nước mắt giàn giụa lấy phần, lật mở từng lớp gói quà.

Dương Sùng Ý cũng không so đo gì, chỉ ân cần nhìn cô: "Hay là đến bãi đỗ xe rồi cùng đi ăn chút gì nhé, tôi đoán em vừa tan ca liền một mạch tới đây."

Thật ra Lương Thần đã sớm mệt đến phờ người rồi, nhưng trước lời mời chân thành của anh, nếu nói thẳng là muốn về ngủ thì cũng lạnh lùng quá, bèn âm thầm cắn răng đứng lên, cười đồng ý: "Làm phiền anh vậy."

"Tôi cầm giúp em nhé!" Dương Sùng Ý cầm lấy đồ trong tay cô, vừa đi vừa cười nói: "Em khách khí như vậy khiến tôi đau lòng lắm đấy. Dù sao tôi cũng mới tỏ tình với em mà."

Bạn học Dương, đừng có tùy ý going nữ thanh niên độc thân lớn tuổi nhé, hậu quả rất nghiêm trọng đấy. "Chân đau quá nha nha nha nha nha, bãi đậu xe sao lại xa như vậy nha nha nha nha nha ~"

Dương Sùng Ý ân cần vươn cánh tay để cô khoác lên, tiếp tục đi: "Không phải going, mà là hấp dẫn lẫn nhau."

Ai cùng anh hấp dẫn lẫn nhau chứ hả!

Lương Thần chỉ cảm thấy trên đầu mình hiện đầy vạch đen: "Dương Sùng Ý, xem ra tình bạn của chúng ta quả nhiên không đủ sâu rồi. Trước kia tôi thật sự không nhận ra anh là người hay bộc lộ tình cảm như vậy đấy." 

Sau khi giúp cô ngồi ổn thoả, Dương Sùng Ý đứng cạnh cửa xe, nở nụ cười ấm áp: "Dù em nói thế nào đi nữa, tóm lại hôm nay nhân dân toàn thành phố đều đã chứng kiến tình cảm không phải là cạn của chúng ta rồi."

Anh ta lại còn dám nói vậy nữa hả!

Lương Thần đau khổ quay đầu sang một bên.

Chỉ một lát sau, hai người đã ngồi đối diện nhau trong quán ăn nhỏ cách đài truyền hình không xa.

Gọi vài món ăn đơn giản nhanh gọn, hai người cũng không khách sáo nữa, bắt đầu ăn.

Đang ăn thì điện thoại Lương Thần đổ chuông.

Nhận cuộc gọi, Lương Thần mới vừa "A lô" một cái thì tiếng cười nói rất bà tám liền truyền tới: "Anh thấy hết rồi ha ha ha, tỏ tình chân thành như vậy ha ha ha! Cầu cho hai người được ở bên nhau đi ha! Ở bên nhau đi ha!"

Lương Thần ngượng ngập nhìn sang Dương Sùng Ý, chắc chắn rằng anh không nghe được mấy lời nói nhảm trong điện thoại của Từ Hạc Thu, mới mở miệng nói: "Vây xem cũng phải có “đạo đức vây xem”, đừng nói bậy bạ."

"Đạo đức vây xem là cái gì? Anh chỉ có tạp dề thôi. Ha ha ha, Thần ca này, vẻ mặt em mới nãy ở trên ti vi buồn cười lắm đấy."

*“Đạo đức của vây xem” (nguyên tác là “vây đức”)
có kí tự đầu tiên giống với “tạp dề”. Trong trường hợp
này, nhân vật Từ Hạc Thu muốn chơi chữ để đùa Lương
Thần nên mới trả lời như thế.

Cút!

"Sư huynh, em đang ăn cơm."

"Thế à, được rồi, thứ hai gặp lại, ha ha ha." Chỉ cần lòng dạ hóng hớt nhiều chuyện, ai để ý thời gian địa điểm làm gì.

Tắt điện thoại, Lương Thần áy náy cười cười với Dương Sùng Ý, tiếp tục quét sạch bàn ăn.

Dương Sùng Ý cũng không chịu thua kém, vừa ăn vừa nói: "Lát nữa tôi có chút việc phải đến Đông Thành, em muốn bây giờ tôi đưa em về, hay em đi cùng tôi rồi xong việc mình cùng về?"

Da đầu Lương Thần tê dại, không ngẩng đầu lên mà lắc lư xua tay: "Không sao đâu, tôi tự bắt xe về được."

"Hai chúng ta còn xa lạ gì nữa chứ? Người dân toàn thành phố đều biết tôi là bạn trai em rồi, đừng khách sáo thế." Dương Sùng Ý trêu đùa.

"Đừng, tuyệt đối đừng nói vậy nữa." Lương Thần buông chén đũa xuống, xoắn xuýt nói: "Chuyện đó, Dương Sùng Ý à, tôi và anh, thật ra còn không xem như quá quen mà đúng không, chuyện này, vẫn nên bàn lại, bàn lại."

"Quá quen thì không tiện rồi," Dương Sùng Ý cũng buông chén đũa xuống, cười khó nhìn ra thật giả, "Chính là bởi không quen nên mới dễ ra tay."

Nói vậy là ý gì hả?

Lương Thần hận không thể cắn lưỡi tự vẫn.

Dương Sùng Ý này, nhìn thì vô tư, thông minh cởi mở, giống như lúc nào cũng tươi cười, nhưng tiếp xúc mấy ngày nay, có cái gì đó tựa như trực giác nói với Lương Thần, lời của người này căn bản là không thể phân biệt rõ thật hay giả.

"Xin lỗi, nội tâm tôi vốn không uyển chuyển hàm súc như anh, mong anh nói rõ ý bên trong mặt chữ để cho tôi còn tiếp thu được." Lương Thần liếc mắt. 

"Cô gái họ Lương, đúng thật lạnh lùng." Dương Sùng Ý chậc chậc lắc đầu.

Thật ra anh có thể cùng với một người tên là Từ Hạc Thu họp thành đội tấu nói đấy.

*tấu nói (tướng thanh): một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. 

Lương Thần hắng giọng một cái, nói nghiêm chỉnh: "Đông Thành không thuận đường với nhà tôi, tự tôi về là được. Anh cứ đi việc của anh đi!"

Dương Sùng Ý bác bỏ: "Em đem tôi bỏ chợ à? Người ta quay đầu lại thấy tôi vừa tỏ tình với em lại để em về nhà một mình, sẽ chỉ trích tôi nặng nề đấy."

"Nhất định không có chuyện đó đâu, tôi sẽ giữ bí mật mà. Anh đi lẹ đi ha." Lương Thần vội vàng hứa hẹn.

Dương Sùng Ý đen mặt: "Có gì đó sai sai, sao nghe giống như mắng chửi người vậy."

Đổ hết cả mồ hôi.

*“Anh đi lẹ đi ha” là một câu đa nghĩa. Dịch sang tiếng Anh thì có các nghĩa cơ bản sau: 1 là "go ahead", 2 là "go to hell", 3 là "go f*chồng yourself". Có thể nhân vật Lương Thần nói theo nghĩa 1, mà nhân vật Dương Sùng Ý lại hiểu theo nghĩa 2 hoặc 3, nên mới bảo “sao nghe giống như đang mắng chửi người”.

"Được rồi, anh thấy tôi mệt mỏi đến nỗi đầu mơ hồ đến nơi rồi này, nhanh đi đi, đừng nói nhảm nữa." Thật là càng nói thì càng mắc lỗi mà.

Dương Sùng Ý cũng không miễn cưỡng nữa, sau khi thanh toán thì đi cùng Lương Thần đến cửa nhà hàng.

Lương Thần cố chịu đựng cái chân đau nhức, cười gượng gạo tạm biệt: "Tôi sẽ không đi lấy xe với anh đâu, anh cứ đi tự nhiên nhé."

Dương Sùng Ý mỉm cười, từ từ cúi mặt đến gần cô, khiến cô hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhảy một phát ra xa ba mét.

"Vậy tôi đi trước đây." Dương Sùng Ý không định đến gần nữa, chẳng qua là nụ cười càng thêm sâu: "Em về cẩn thận, đừng để bị trẹo chân nhé." 

Phản ứng của mình có quá lắm không? 

Lương Thần thấy hơi có lỗi, rũ mắt xuống, phất tay qua loa lấy lệ một cái.

Dương Sùng Ý đi một đoạn ngắn rồi dừng lại, từ từ xoay người, cười nói rõ ràng: "Bạn học Lương Thần, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp