Tàu chậm dừng ở ga, phía trước đến thị trấn Cựu Cảng.
Sâm Lãng xuống tàu.
Trong đêm tối, mưa tuyết hỗn độn ồn ào, đứng trên sân ga, nhìn đường ray ẩn giấu trong bụi cây qua lớp tuyết mù mịt, nó kéo dài tít tắp, cùng với đuôi tàu hoả càng ngày càng xa trên đường ray.
Cuối cùng, vẫn quay đầu lại.
Trong khoang tàu, giây phút nhìn thấy dơi đen đuổi theo tàu hỏa, anh nhận ra rằng, một khi đã lỡ yêu, liền tôn đối phương lên làm ông trời, cho dù có đi xa, cũng không thể chạy khỏi.
Nếu buông tay, là để tốt cho cả hai.
Nếu đã buông không được, vậy thì chỉ có thể nắm thật chặt.
Lần đầu tiên trong đời khát khao muốn có được một người.
Có được hắn, đạt được hắn, giữ lấy hắn.
Muốn... hắn.
Muốn, muốn sắp điên rồi.
Kiểu kích động đầy nam tính này không thể nào áp chế nổi.
Nghiên cứu chỉ ra rằng, đàn ông cứ 28 phút sẽ ảo tưởng tình dục một lần, trước đây khịt mũi xem thường, bây giờ được tôn làm chân lý.
Sau này nên xử lý phần tình cảm này thế nào?
Chỉ có thể đi một bước tính một bước?
Thời tiết quá khắc nghiệt, vừa xuống tàu quần áo đã ướt đẫm, lạnh thấu xương.
Sâm Lãng đứng trên sân ga, nhìn tàu hỏa đi xa, đến khi bảo vệ đi qua trước mặt, mới thất thần quay người, run rẩy đi về phía trước.
Đi vào con đường dẫn đến sân ga, bên cạnh có cô gái đuổi theo tàu hỏa, ngạc nhiên nhìn về phía anh, anh cũng chỉ rũ mắt, chậm rãi bước về phía trước.
Từ xa, nhìn thấy một bóng người, Sâm Lãng căng thẳng thần kinh, ngẩn người nhìn sang.
Hai người đàn ông nhìn thấy nhau tại lối đi vắng vẻ.
Thương Vũ Hiền mặc không nhiều, cổ áo gió màu đen dựng thẳng, che khuất đi chiếc cằm anh tuấn, nét mệt mỏi trên mặt vẫn chưa được trút bỏ, lồng ngực của hắn phập phồng dữ dội, tựa như là chạy vọt tới.
Hắn bước tới, dừng bước mặt đối mặt với Sâm Lãng.
Sâm Lãng cụp mắt, nhìn hắn.
Thương Vũ Hiền khẽ giương mắt, lẳng lặng nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh.
Cũng giống như thường ngày, vẻ mặt hắn bình tĩnh, hờ hững, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một tia hoảng loạn khó nắm bắt.
Sâm Lãng chưa từng thấy Thương Vũ Hiền như vậy, không còn là hoàn mỹ không tì vết, không còn là cẩn thận tỉ mỉ, vạt áo trước âu phục của hắn hơi nhăn, khuy cổ sơmi, cúc tay áo đều đã gỡ bỏ, toàn thân đều tản ra vẻ uể oải tiều tụy khi lặn lội đường xa tới đây.
Dù vậy, hắn lặng im đứng đó, khí chất vô cùng bá đạo.
Đúng vậy, tinh anh trời sinh không cần phải phô trương. Hắn là Thương Vũ Hiền, Sâm Lãng nghĩ, mình đã yêu người này —— bởi vì hắn tài giỏi, nên đâm đầu vào yêu, bây giờ, cũng bởi vì hắn tài giỏi, nên bản thân lùi bước trước.
Lay chuyển không ngừng là bản thân mình.
Lúc này nên nói chút gì đó?
Sâm Lãng há miệng, mới nhận ra cổ họng đã khô khốc, giọng hơi khàn: "... Anh... Tôi... Tôi đi công tác, gấp lắm, còn mua vé đứng đây này, 2 3 ngày nữa về, anh ở nhà chờ tôi, nhé? Về tôi làm bữa ngon cho anh ăn."
Cuối cùng thốt ra một câu lúng túng, hơi mang theo chút cưng chiều.
Thương Vũ Hiền dời ánh mắt, quay người ra cửa ga, lạnh nhạt nói: "Tôi đưa cậu đi."
Sâm Lãng sững sờ, dở khóc dở cười, đuổi theo hắn: "Chú à chú mộng du hả, lái xe gần 6 7 tiếng đó, tôi đi Hoa Trấn..."
Lời chưa nói hết, Thương Vũ Hiền đột nhiên dừng bước, xoay người, tầm mắt dừng lại ngay đôi mắt cười đào hoa, hắn nhìn chằm chằm Sâm Lãng.
"Mặc kệ cậu đi đâu." Đáy mắt hắn phiếm hồng, "Tôi cũng đưa cậu đi."
"..."
Sâm Lãng chậm rãi thu nụ cười lại từng chút một, hai người nhìn nhau một hồi.
Anh chớp mắt: "Được, nghe lời anh."
---
Trong xe yên tĩnh cực kỳ.
Phó lái của chiếc dơi đen, Sâm Lãng nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thương Vũ Hiền chuyên tâm lái xe, nhìn vùng đen kịt phía trước không chớp mắt, trên mặt không có biểu hiện, không nhìn ra được là tâm trạng gì.
Sâm Lãng suy nghĩ hồi lâu, tìm được đề tài: "Đường Đường đâu?"
Thương Vũ Hiền: "Đưa tới chỗ ba tôi."
Sâm Lãng: "Không khóc sao?"
Thương Vũ Hiền: "Cậu còn không thấy ngại hỏi?"
Sâm Lãng cứng họng: "..."
Trong xe lại yên tĩnh một hồi.
Thương Vũ Hiền: "Hộp giữ nhiệt đó, cậu uống canh đi."
Sâm Lãng: "Canh gì, ở đâu ra thế?"
Thương Vũ Hiền: "Canh vịt thập toàn đại bổ, tôi đưa Đường Đường tới, mẹ tôi cứ cố nhét vào tay tôi."
Sâm Lãng: "Anh cảm thấy, tôi cần phải bổ sao?"
Thương Vũ Hiền: "Sao tôi biết."
Sâm Lãng: "..."
Trong xe lại yên tĩnh thêm một hồi.
Thương Vũ Hiền liếc anh một cái, thấy anh không động đậy: "Uống đi."
Sâm Lãng: "Không có đói, tôi giảm cân."
Thương Vũ Hiền: "Nhảm nhí, cậu không béo, giảm cân cái gì."
Sâm Lãng: "Không nhìn thấy có người tìm tôi làm người mẫu sao, phải giữ dáng cho đẹp."
Thương Vũ Hiền: "Cơm tuổi trẻ, kiếm được mấy đồng, không phải kế hoạch lâu dài gì, tôi từ chối."
Vừa định tranh cãi nói liên quan gì tới anh, lời chưa kịp ra khỏi miệng mới thấy sai sai, vội đổi câu khác: "Không kiếm tiền tôi ăn cái gì đây?"
Thương Vũ Hiền: "Ăn tôi."
Sâm Lãng: "???"
Thương Vũ Hiền: "Cơm của tôi."
Sâm Lãng: "... Anh nuôi tôi?"
Thương Vũ Hiền: "Ừm."
Sâm Lãng: "Vậy tôn nghiêm đàn ông của tôi đâu?"
Thương Vũ Hiền: "Tự đi mà tìm."
Sâm Lãng: "Đi đâu tìm, tìm trên người anh sao?"
Thương Vũ Hiền: "......"
Trong xe lại một lần nữa yên tĩnh.
Thương Vũ Hiền: "Cho dù giảm cân, cũng phải ăn, vận động nhiều thêm chút, luyện xà đơn đi, mai tôi chuẩn bị cho cậu một cái."
Sâm Lãng: "Thú vị nhỉ, tôi chỉ nghe nói treo xà đơn, có thể làm cho cao lên, bởi vì có sức hút của Trái Đất. Anh nghe ai nói luyện xà đơn giảm cân được vậy?"
Thương Vũ Hiền: "Trong sách."
Sâm Lãng: "Thể lực 200m, mà còn đọc sách thể dục?"
Thương Vũ Hiền: "Nếu như cậu luyện xà đơn, có thể cao lên thật, vậy thì sẽ không có khả năng mập lên đâu, vì kỹ thuật cho rằng, tất cả những vật liệu trên đời này, khi kéo dài ra, đều sẽ nhỏ lại."
Sâm Lãng: "..."
Nghiêng đầu nhìn Thương Vũ Hiền, sau đó cúi đầu nhìn phía dưới của mình.
Sâm Lãng: "..."
Thương Vũ Hiền: "......"
Trong xe lại yên tĩnh thêm một hồi.
Hai người đều có tài nói chuyện giết chết bầu không khí.
Sâm Lãng ôm hộp giữ nhiệt, bắt đầu uống canh thập toàn đại bổ.
Tuyết rơi trên đất nháy mắt đã tan hết, con đường được giội rửa đến lóe sáng, xe trên đường lưu thông cực chậm, trong tầm nhìn 5m không thấy rõ đường đi, trước mắt toàn là mưa bụi.
Lái khoảng nửa tiếng, phía trước có sự cố tắc đường, buộc phải đi đường vòng, rẽ vào con đường tắt trong thị trấn, cứ như vậy, chạy hơn hai tiếng đồng hồ.
Lần này, bọn họ dừng tại một thành phố nhỏ, cách Hoa Trấn còn 3 giờ lái xe.
12 giờ đêm.
Lòng vòng trên con đường nhỏ, bật hướng dẫn, phát hiện cách đường cao tốc càng ngày càng xa.
Định vị ở những cob đường hẻm nhỏ cũng không chính xác, xe rẽ vào một đoạn đường nhỏ vắng vẻ, xem ra dơi đen cũng có lúc kém, cũng sẽ lạc đường.
Nước tuyết trên kính chắn gió quá nhiều, cần gạt mới vừa quét qua, đã đóng lên một lớp.
Vừa nãy hoảng quá không lựa đường, loạn phương hướng, trước mắt vắng tanh không một bóng người, trời quá tối, không phân rõ nam bắc, thành phố nhỏ nên đèn đường cũng thưa thớt hẳn.
Sâm Lãng nổi giận: "Chắc bị ma dắt nữa rồi, tôi xuống xe xem."
Không chờ Thương Vũ Hiền đáp lại, Sâm Lãng lấy dù trong túi ra, mở cửa xuống xe.
Anh đứng dưới cơn mưa to, đưa mắt nhìn đằng xa, khắp nơi đều là cây to khô héo, có ống khói như ẩn như hiện trong sương mù; những căn nhà thấp nhấp nhô như ảo ảnh, lờ mờ, không thể nào nhìn rõ.
Trong đêm tối mù mịt, răng anh va lập cập, trong nhất thời tưởng mình đã rơi vào thời kỳ băng hà, gió mạnh hơi lạnh truyền từ lòng bàn chân lên, đóng băng mọi ngóc ngách của cơ thể.
Lúc này, cửa xe hạ xuống.
Thương Vũ Hiền nghiêng đầu ra, cau mày, nhìn chàng thanh niên tìm đường ở phía trước: "Vào đi."
Sâm Lãng xoay người, nói lớn: "Thời tiết tệ quá, cho dù có đi tiếp, cũng nguy hiểm lắm, ừm... vừa nãy tôi mới tra trên mạng, dù có lên đường cao tốc, đi Hoa Trấn cũng sẽ đi qua 3 4 đường hầm núi, còn có đường vách núi nữa, thật sự quá nguy hiểm..."
Sắc mặt Thương Vũ Hiền không tốt lắm, nhỏ giọng nói: "Tôi biết rồi, cậu mau lên xe đi."
Sâm Lãng bước nhanh tới, đứng ở ngoài xe, quan sát khuôn mặt hơi ửng hồng của hắn: "Anh không khoẻ sao?"
Thương Vũ Hiền: "Không có."
Sâm Lãng nghĩ một chút, giơ tay luồn vào cửa sổ xe, sờ lên trán hắn: "Không có sốt, có phải anh mệt rồi không?"
"Tôi ổn." Thương Vũ Hiền mệt mỏi lấy tay anh ra.
"Xuống xe." Sâm Lãng nói, "Tôi lái, anh không thể gắng gượng lái được đâu."
Thương Vũ Hiền cũng không kiên trì, dù sao cũng là hai mạng người, mở cửa xe: "Lái quen không?"
"Cũng tạm, chạy chậm một chút, tôi có ông anh, à, anh ấy đóng phim, điều kiện khá tốt, trước đây tôi hay chơi con Ferrari của anh ấy."
Hai người đổi vị trí.
Sâm Lãng lái xe vững, nhưng xe thể thao không quen, chạy vô cùng chậm.
Đi lòng vòng trên đường nhỏ trong thị trấn một hồi.
Sâm Lãng thi thoảng quay đầu nhìn Thương Vũ Hiền, thấy đối phương vẫn cứ nhìn ra cửa xe, chậm rãi chớp mắt, góc nghiêng đẹp vô cùng, hình như luôn ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, không hề rời mắt một giây nào.
Đen sì sì, nhìn thấy được gì?
Sâm Lãng thầm cười một tiếng.
Hai người cũng không tán gẫu nữa, Thương Vũ Hiền không hề mở miệng nói câu nào, giống như đang ngủ.
Hắn có vẻ rất mệt mỏi.
Nghe nói, Thương Vũ Hiền học đại học ở nước ngoài, những kiểu tinh anh tài năng xuất chúng này, đều có một chút lập dị mà người thường không thể nào hiểu được.
Ví dụ như, Einstein có chút quái gở, Van Gogh có chút không hoà đồng, Quốc Vinh ca ca có chút phiền muộn.
Nhà văn nổi tiếng Marcel Proust đã từng nói: "Tất cả các kiệt tác đều được viết ra từ tay người bệnh tâm thần."
Như vậy, Thương Vũ Hiền có tính cách gì?
Yêu hắn, nên muốn hiểu rõ hắn hơn.
Sâm Lãng nhỏ giọng mở miệng: "Cứ nhìn cái gì thế, tuyết... ngoài cửa sổ, sắp ngừng rồi phải không?"
Thương Vũ Hiền không lên tiếng, sắc mặt nhợt nhạt, không để ý đến anh.
Sâm Lãng: "..."
Có phải cuộc trò chuyện trước đó thất bại quá, làm anh Thương thất vọng rồi, cảm thấy hai người nói chuyện không hợp nhau? Hay là, bởi vì cứ tranh cãi, chống đối hắn, chọc giận hắn, nên hắn không quay đầu nhìn mình, cũng không thèm quan tâm...
Nghĩ tới đây, trong lòng Sâm Lãng lạnh lẽo, suýt nữa tuôn ra một câu: "Thần ngỗ ngược, thần sợ hãi, bệ hạ người hãy lên tiếng đi."
12 giờ rưỡi, rốt cuộc cũng chạy vào tới thị trấn.
Trong xe lại yên tĩnh như vậy.
Sâm Lãng lấy hết dũng khí —— đúng, quyết định như vậy thật sự cần dũng khí, anh quyết định dẫn Thương Vũ Hiền đi thuê phòng.
Lần đầu tiên qua đêm ở ngoài với Thương Vũ Hiền, có thể được không?
"Quanh đây có một khách sạn... Ừm, cứ tiếp tục chạy như vậy, gần sáng cũng chưa tới được, nếu có sự cố giao thông... Ngày mai rồi chạy qua đó, xem ra, khách sạn cũng khá ổn, chúng ta đi xem thử nhé?"
Sâm Lãng nhỏ giọng trưng cầu ý kiến, người đàn ông bên cạnh lúc này mới chuyển tầm mắt khỏi cửa sổ, nhưng không trả lời. Đợi 5 giây, vẫn không có trả lời, vì vậy, bờ vai thẳng tắp của Sâm Lãng mới thả xuống một chút, dường như thở phào nhẹ nhõm.
Đánh vô lăng, chạy vào bãi đỗ xe khách sạn, xe vừa dừng hẳn, Sâm Lãng nhìn kiến trúc không xa hoa bên ngoài, nhíu mày, lầu bầu: "Ở đây tạm một đêm được không, hôm nay đêm Giáng sinh, cũng không biết có phòng không."
Thương Vũ Hiền gật đầu, cặp mắt ửng hồng đó nhìn lại: "Đêm Giáng sinh qua rồi."
Sâm Lãng: "..."
Nhìn hắn mệt mỏi, đau lòng tột cùng.
Ánh mắt Thương Vũ Hiền dịu dàng, cơ thể động đậy, đưa tay qua, cầm lấy áo gió màu đen khoác trên lưng ghế, nhẹ nhàng choàng lên người Sâm Lãng, mở cửa xe, bước xuống, đi thẳng tới cửa khách sạn.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi.
Sâm Lãng choàng áo gió: "..."
Vội vàng sửa soạn một chút, rút chìa khóa xe, vừa định xuống xe, nhớ tới chuyện dọc đường Thương Vũ Hiền đi vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Suy nghĩ một chút, Sâm Lãng quay đầu lại, liếc mắt nhìn cửa sổ bên chỗ ngồi kế tài xế.
Mảnh đen kịt ngoài cửa sổ, hoàn toàn không hề nhìn thấy phong cảnh, cả bóng ma cũng không thấy, chỉ có thể nhìn thấy...
Sâm Lãng ngơ ngác.
Màu đen trên cửa sổ, phản chiếu gương mặt mình.
—— Nhìn phong cảnh gì chứ, hắn vẫn luôn nhìn người chiếu trên cửa sổ.
Là vậy phải không?
Cảm giác hân hoan khó có thể diễn tả bằng lời, nhanh chóng chiếm giữ toàn bộ đại não.
Sâm Lãng có hơi không biết làm sao, có thật như mình tưởng không?
Vội vã cầm lấy ô, chạy đuổi theo Thương Vũ Hiền.
Bước vào khách sạn, Sâm Lãng chờ Check-in trước quầy.
Thương Vũ Hiền đặt bóp tiền xuống trước mặt Sâm Lãng, quay người đi tới chỗ cách không xa thang máy, ngồi trên sô pha, rũ mắt bấm điện thoại.
Chẳng mấy chốc, cô gái tiếp tân trả lại chứng minh thư, áy náy nói: "Xin lỗi, chúng tôi chỉ còn một phòng thôi ạ, phòng giường lớn."
Sâm Lãng tưởng mình nghe nhầm, đầu chập mạch ngay lập tức.
Phòng! Giường! Lớn!
Nét mặt Sâm Lãng thay đổi liên tục: "Em coi lại một chút, phòng 2 giường cũng được."
"Phòng này mới được hủy trên mạng, mấy ngày lễ Giáng sinh không có phòng trống đâu ạ." Cô tiếp tân nhìn ra cửa sổ sát đất, "Với lại thời tiết không tốt, từ lúc chiều đã có rất nhiều người vào thuê rồi, đa số đều là người trên đường cao tốc tới."
Sâm Lãng: "Hai thằng đàn ông sao ở đây?"
Cô tiếp tân nở nụ cười: "Hai người đàn ông không phải vừa tiện hơn sao, đi ngoài đường, tạm một buổi tối đi ạ."
Sâm Lãng: "......"
"Vừa" hay không "vừa" tôi còn chưa thử, sao cô biết?
Mợ nó cũng bởi vì "tiện" nên mới không được đấy!
Sâm Lãng có chút uể oải: "Khách sạn khác thì sao, xung quanh đây còn nữa không?"
"Không đâu ạ, quanh đây chỉ có một khách sạn cấp tốc của chúng em, nhà nghỉ thì xa hơn chút, đều ở gần đường cao tốc, e là đã đầy khách sớm hơn của chúng em rồi, lúc thời tiết không tốt luôn như vậy..."
Sau đó cô tiếp tân nói thêm chút gì đó, Sâm Lãng hơi bần thần không nghe rõ, nhìn Thương Vũ Hiền trên sô pha ở phía xa.
Thương Vũ Hiền ngước mắt liếc anh một cái, lại tiếp tục xem điện thoại.
Sâm Lãng thu lại tầm mắt, quyết định ngay tức thì: "Thuê!"
---
Ra khỏi thang máy, Thương Vũ Hiền vẫn đang xem điện thoại, có vẻ hắn thật sự rất bận, bây giờ đã gần 1 giờ khuya.
Trước đó hắn từng nói, lễ tết công ty rất bận.
Lại làm lỡ chậm trễ thời gian của tinh anh.
Lúc Sâm Lãng xuống tàu quần áo ướt, bây giờ vẫn chưa khô, anh lạnh run người, mãi đến khi đưa thẻ vào phòng, trong lòng mới có chút căng thẳng.
Đêm hôm khuya khoắt, dẫn Thương Vũ Hiền vào khách sạn, còn thuê một phòng giường lớn.
Đèn trong phòng đã sáng, phía bên trái huyền quan là phòng tắm kính trong suốt, rèm dài mở rộng, bên trong là căn phòng ngủ 20m², chỉ có một chiếc giường lớn.
Thương Vũ Hiền đi vào, quay đầu lại nhìn Sâm Lãng đang dựa lưng vào cửa phòng, trong mắt của nhau đều chợt loé ý cười lúng túng.
Sâm Lãng đưa mắt nhìn vào phòng tắm, ra hiệu hắn đi trước.
Thương Vũ Hiền chớp mắt một cái, cười nhạt đặt điện thoại lên bàn, cất bước vào phòng tắm.
Đến khi cửa phòng tắm vang lên, tấm rèm bạc ở bên trong chặn tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy bóng người, Sâm Lãng mới yên lòng.
Làm sao đây?
Hồi hộp đi một vòng tại chỗ, ngồi xuống giường, nhìn các loại đồ dùng bày trên tủ đầu giường, trong đầu nghĩ tới vô số khả năng, sợ đến dời mắt đi ngay lập tức, cả người nảy lên từ trên giường.
Đi một vòng khắp phòng, lúc bước tới trước quầy đặt nước lọc, anh đứng lại.
Để tịnh tâm, ngủ ngon, không nghĩ bậy.
Nhớ lúc mới dừng xe, thấy kế bên có một siêu thị nhỏ.
Quyết định đi tới cửa phòng, hướng vào cửa phòng tắm gọi một tiếng: "Chú ơi, tôi đi mua chút đồ ăn."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Đi thang máy xuống lầu, vọt vào siêu thị nhỏ.
Ôm một thùng bia, mua một đống đồ ăn vặt khô bò cá nướng...
Thương Vũ Hiền mới vừa tắm rửa sạch sẽ đi ra, đang vừa rũ mắt xem điện thoại, vừa lấy khăn lau tóc, nghe thấy tiếng gõ cửa nên đi tới cửa.
Cửa mở ra, Sâm Lãng cũng không ngẩng đầu lên, ôm đồ ăn thức uống bước vào, đặt thùng bia xuống bàn.
Thương Vũ Hiền ngơ ngác: "Cậu mua rượu?"
Sâm Lãng quay người lại, lúc này mới để ý tới dáng vẻ của Thương Vũ Hiền.
Thân trên khoác khăn tắm, thân dưới quấn khăn tắm, không có nét đẹp cấm dục sơmi âu phục, thay bằng một dáng dấp biếng nhác khác.
Thương Vũ Hiền vừa dùng khăn lông chà xát tóc, vừa rũ mắt xem điện thoại, hàng mi dài dày đặc che khuất đôi mắt, sắc mặt nhợt nhạt trông rất mệt mỏi.
Khăn tắm đang khoác mở rộng ra, lộ ra cổ và xương quai xanh, da trắng, eo gầy, mông hẹp, đường nhân ngư rõ ràng, dáng người cân đối hấp dẫn.
Sâm Lãng nhìn hình ảnh trước mắt, cả người không ổn lắm, lặng lẽ tránh qua bên cạnh nửa bước, đưa tầm mắt sang chỗ khác: "Đã nói trước rồi, phỏng vấn thành công khao anh nhậu, vậy thì uống một chút đi, sẵn tiện đón đêm Giáng sinh."
"Cậu... muốn uống rượu?"
Thương Vũ Hiền trong phút chốc lộ ra vẻ xoắn xuýt.
Xem ra anh bạn nhỏ này hoàn toàn chưa biết về trạng thái say rượu của mình nhỉ.
"Sao, tôi muốn uống rượu, không nể mặt à?" Sâm Lãng xé thùng giấy ra, "Chúng ta vẫn chưa nhậu chung lần nào đấy, uống không?"
Thương Vũ Hiền nhìn anh một cái, cười đồng ý, sau đó bỏ khăn tắm khoác trên vai ra, trần nửa thân trên đi về phía anh.
Trước mắt như trống rỗng.
Đầu óc Sâm Lãng vang lên ong ong, lui ngồi xuống bên tường: "Khoan đã, anh làm làm làm làm gì thế..."
"Mặc quần áo, sao vậy." Thương Vũ Hiền cầm lấy áo sơ mi trên giường, "Không được?"
"... Được, mặc nhanh đi, trời lạnh."
Chú ơi trong túi anh có thuốc trợ tim khẩn cấp không?
Sâm Lãng quay lưng lại, bắt đầu úp mặt vào tường suy nghĩ.
Ngón tay thon dài cài nút áo, Thương Vũ Hiền nghiêng đầu nhìn anh: "Lại đây, không phải cậu muốn sao, ngồi (1) đi."
"Làm, làm (2)?!" Mắt Sâm Lãng tối sầm lại, "Không không tôi không muốn..."
(1) 坐: zuò, (2) 做: zuò. Hai từ đồng âm.
Thương Vũ Hiền: "Cậu đứng uống?"
Sâm Lãng: "..."
Đậu má!!
Không, đây không phải là đêm trong khách sạn mà mình mơ tưởng.
Đây mợ nó chính là độ kiếp mà!!
Đành phải yếu ớt đáp một câu: "Ừm, đứng có thể giảm cân."
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng mở thùng bia ra, lấy ra hai lon, để túi đồ ăn vặt lên giường.
Chỉ mở đèn giường, hai người tựa vào nhau, ngồi trên giường, bật máy điều hòa, TV cũng bật, âm lượng mở lớn.
Sâm Lãng giơ bia lên: "Nào, Giáng sinh vui vẻ, chúc anh vạn sự như ý, cạn trước một cái."
"Chúc cậu... tâm tưởng sự thành." Thương Vũ Hiền nói.
"Nhận lời chúc của anh." Sâm Lãng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Tâm tưởng sự thành?
Chuyện tôi muốn... khó mà thành...
Đành phải ha ha cười khổ.
Tất cả đều tan vào rượu.
Trên TV là một bộ phim cung đấu rất nổi tiếng.
Hai người đàn ông nhìn ra viết thành "Có tình có tứ", đọc là "Mặt mày mơ màng". (?)
Trong dư quang là động tác tao nhã của Thương Vũ Hiền, Sâm Lãng trừng hai mắt, nhìn chằm chằm phụ đề chạy dưới màn hình, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, uống liên tiếp 3 lon bia, toàn thân nóng lên, hoa mắt chóng mặt.
Khi anh uống đến lon thứ 4, bỗng nhiên nghe thấy Thương Vũ Hiền ho nhẹ một tiếng.
Sâm Lãng sợ run tay một cái, cả người cứng đờ, sợi mực treo bên mép, nhìn thẳng vào TV.
"Cậu đang sợ." Thương Vũ Hiền nhẹ giọng, "Hay là đang xấu hổ?"
Sâm Lãng: "......"
Đậu mợ!!!
Sau đó nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ: "Đêm nay cậu nói chuyện ít lắm."
"Ha ha, nói kiểu này, giống như tôi với anh đã ngủ qua mấy đêm vậy..."
Sâm Lãng ngậm miệng, tim đập nhanh hơn, lúng túng nhìn hắn.
Trong một giây thoáng qua, bắt gặp trong ánh mắt Thương Vũ Hiền, tựa như có ý cười như có như không.
Ý cười đó không giống trước đây, cực kỳ chân thực, bí ẩn, khó phát hiện, hoặc có lẽ không phải là cười, chỉ là vốn dĩ trong đôi mắt dịu dàng và nhạt nhoà đó, bỗng nhiên hiện lên một cảm xúc chân thật xuất phát từ tận đáy lòng, chứa đựng thành phần khá mê hoặc ở bên trong.
Thuật đại mê hoặc.
Sâm Lãng che ngực, cảm thấy mình như trúng chiêu, thanh máu trong nháy mắt vơi mất hơn một nửa, toàn thân đã có chút suy yếu, cơn thở dốc cũng bắt đầu gấp gáp.
Đừng lộ ra ánh mắt ấy với tôi nữa, thật khó có thể chịu nổi mà.
Nhanh chóng uống mấy hớp bia lấy lại bình tĩnh.
Ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, Sâm Lãng mở đôi mắt phủ nước: "Chuyện đó, chú à, anh chắc không mệt lắm đúng không?"
Thương Vũ Hiền cười nhìn anh, giọng điệu nhàn nhạt: "Cậu muốn làm gì?"
Sâm Lãng: "Làm, làm...? Cái gì??"
Tôi không muốn làm gì cả.
Tôi mợ nó chỉ hỏi một chút! Hỏi một chút thôi cũng không được sao?
Còn có thể trò chuyện bình thường được không đây?
"Không sao."
Sâm Lãng mệt mỏi hừ hừ.
"Tôi ly hôn rồi." Thương Vũ Hiền bỗng nhiên nói thế, rồi nhìn TV, "Thủ tục cũng làm xong rồi, có công chứng tài sản trước khi cưới, nên rất thuận lợi, cô ấy sẽ không về nước nữa."
Sâm Lãng: "......"
Muốn nói chút lời an ủi gì đó.
Thế nhưng, ngoài miệng chỉ giật giật, Sâm Lãng ngồi bên giường, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Qua một lúc lâu, đối phương cũng không nói thêm.
Sâm Lãng thở dài, đành phải mở miệng trước: "Đường Đường biết chưa?"
"Biết rồi, tôi với mẹ nó, ba người chúng tôi, tối qua nói chuyện xong xuôi rồi." Lát sau, giọng điệu hắn nhàn nhạt, "Tối qua Tạ Nhã Cầm về nhà, lấy đồ của cô ấy."
"Tôi biết." Sâm Lãng gật đầu, "Có nhìn thấy."
Thương Vũ Hiền sửng sốt, suy nghĩ một chút, "Hôm qua cậu... phỏng vấn, sau đó tới nhà tôi?"
Sâm Lãng: "Thông minh."
Thương Vũ Hiền rũ mắt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, hắn nói: "Cậu giận."
Sâm Lãng đơ cổ xem TV: "Không có."
Thương Vũ Hiền thích thú ngắm góc nghiêng của anh, chậm rãi nói: "Cậu nói dối."
"... Tôi giận cái gì." Sâm Lãng bị chọc cho tức cười, "Liên quan gì tới tôi."
"Đừng nói dối tôi."
Sâm Lãng: "..."
Căn phòng yên tĩnh lại.
Thương Vũ Hiền ngồi chống cằm, đôi mắt xem TV, bỗng nhiên giơ tay chỉ ra huyền quan, nói nhỏ: "Cậu đi tắm nhanh đi."
Sâm Lãng ngồi bên giường, hơi say lắc đầu, "Khỏi, khỏi đâu, tôi muốn xem TV tới sáng, anh cứ đi ngủ trước đi."
"Đừng nói nhảm." Thương Vũ Hiền nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, "Cậu kiểu này, xác định không tắm rửa không ngủ?"
Sâm Lãng: "Ừm! Sức chiến đấu của tôi rất mạnh!"
Thương Vũ Hiền: "Đừng tùy hứng với tôi."
Sâm Lãng: "......"
Đầu tiên là đừng nói dối tôi, sau đó là đừng tùy hứng với tôi.
Sâm Lãng phì cười: "Hai khuyết điểm duy nhất không có của tôi, bị anh khai quật ra hết rồi?"
Thương Vũ Hiền cười, không chớp mắt nhìn anh.
Đã vậy còn rất bướng bỉnh.
Hắn nghĩ, chàng thanh niên nhỏ hơn mình 12 tuổi, cũng lười nói tiếp với cậu ấy, dứt khoát đưa tay qua...
Thương Vũ Hiền nắm chặt hai vai anh, mạnh mẽ kéo anh vào lồng ngực.
Sâm Lãng uống đến mơ hồ: "????"
Thương Vũ Hiền vốn định dùng chút sức, nhấc anh ra khỏi giường, nhưng lại hoàn toàn vô dụng, sức của hắn nhấc Tiểu Đoàn Tử lên còn tạm được, cuối cùng diễn biến thành... kéo anh vào lồng ngực, ôm chặt anh, chỉ lo anh từ bên giường ngã xuống.
"Cậu... cậu dậy nhanh đi, đi tắm..."
Lúng túng thật, ôm người thanh niên trong lồng ngực, ngay cả ý muốn tự tử cũng có, buông tay không có, né tránh cũng không có.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Sâm Lãng cũng không ngờ, chú lại đột nhiên ra tay.
Không hề có một chút phòng bị, mặt đâm vào ngực hắn, trán ngay lồng ngực của hắn, hai vai bị hắn đỡ thật chặt, ánh mắt Sâm Lãng mơ màng, cong môi cười: "Chú ơi, đêm hôm rồi, đừng nhiệt tình như vậy chứ."
"Nghe lời, hôm nay gió lạnh, nhiệt độ nước trong phòng tắm tốt lắm, tắm nước nóng nhiều chút, sau đó ngủ một giấc." Thương Vũ Hiền khẽ lẩm bẩm như dụ dỗ, "Cậu như vậy, sau này cưới vợ, sẽ bị ghét bỏ."
Sâm Lãng không đáp.
Yên lặng một hồi, anh buồn buồn "ừ" một tiếng, rồi điều chỉnh lại tâm trạng, ra khỏi lồng ngực Thương Vũ Hiền, "Chú, ngày mai anh không cần đi làm sao?"
Thương Vũ Hiền cười cười, "Tôi chỉ phụ trách quản lý phía trên công ty, phía dưới thì không cần. Nhóm cơ sở là một cấp, nhóm quản lý là một cấp, công việc của tôi dùng tiền của người khác để giành lấy lợi nhuận cho mình, bây giờ sức cạnh tranh lớn nhất là nhân tài, dự trữ nhân tài với cơ cấu tư bản mới là tài nguyên..."
Nói tới đây, hắn dừng một chút.
Dường như đang suy nghĩ giảng giải mấy thứ này cho Sâm Lãng không thích hợp, tổng kết lại: "Cho nên, trừ khi là có cuộc họp, nếu không tôi không có thời gian làm việc cố định."
Hai người uống 12 lon, Thương Vũ Hiền chỉ hơi choáng, Sâm Lãng lại say rồi: "Nhưng mà, giờ đang trong lễ tết mà, anh trốn việc, sếp anh không mắng sao?"
Thương Vũ Hiền ngắm nhìn gương mặt say ngà ngà của chàng thanh niên, trong mắt chứa ý cười: "Không đâu, nếu như sếp có chuyện quan trọng, cái gì cũng có thể bỏ qua một bên."
Nói xong, đứng dậy đi lấy điều khiển TV: "Cậu uống nhiều rồi, không nói chuyện nữa, tắm rửa ngủ đi."
Sâm Lãng mơ màng nhìn bóng lưng thon dài trước mắt: "Anh cũng ngủ?"
Thương Vũ Hiền quay đầu lại liếc anh một cái: "Đương nhiên."
Trận chiến của hai người đàn ông, ai yêu trước, người đó liền đầu hàng.
"Chú."
"Ừm."
Thương Vũ Hiền đứng bên giường, mặt hướng về phía TV, quay lưng với Sâm Lãng, dùng điều khiển chuyển kênh.
"Thương Vũ Hiền."
"Ừm?"
Đầu ngón tay đè ngay nút lệnh, trong phút chốc TV đang chuyển kênh ——
Căn phòng tối lại.
Sâm Lãng đứng dậy, duỗi cánh tay ra, ôm hắn từ phía sau.
Vòng lấy eo Thương Vũ Hiền, dán sát vào lưng hắn.
Sau lưng Thương Vũ Hiền lạnh lẽo, cảm nhận được sự nóng bỏng của lồng ngực đối phương.
Cổ có khí nóng tràn tới, lỗ tai bỗng nhiên bị chàng thanh niên cắn chặt, trong tối tăm nghe anh lẩm bẩm: "Tôi sẽ không cưới người khác, tôi có người trong lòng rồi."
Điều khiển rơi lên thảm trải sàn.
Cả người cứ như vậy cứng đờ tại chỗ.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Sâm Lãng: "Sau đó bị tôi đẩy ngã lên giường."
Thương Vũ Hiền: "Tôi sợ quá, cổ họng không có nghe theo sai bảo."
.
Tác giả ngốc: "Cắt cắt cắt, động tác của hai người cứng quá, làm lại lần nữa!"