Mùa đông này dường như đặc biệt lạnh lẽo, cả thành phố bị bao phủ bởi giá rét.

Sâm Lãng dừng xe van trước cổng trường mẫu giáo, kéo cửa, nhảy xuống xe, liếc nhìn giờ, 8 giờ 40 phút.

Mở cốp sau ra, bên trong chất đầy ắp đồ ăn vặt văn phòng phẩm, anh dốc hết sức, chuyển hàng trong xe ra ngoài, khoá cốp lại.

Xếp chồng hai thùng đồ uống ôm vào người, Sâm Lãng đi về phía cổng trường.

"Bác Ôn, chào buổi sáng."

Lão Ôn nhiệt tình từ chỗ gác cổng chạy tới, "Mau tới đây, đi cổng phụ, sao không chạy tới cổng luôn?"

Sâm Lãng: "Nhiều người quá, trẻ con chạy lung tung, không an toàn."

"Đồ không ít nhỉ." Lão Ôn nhìn đống hàng bên đường, "Để bác gọi điện thoại, kêu mấy người qua giúp."

"Không cần không cần đâu, chạy có mấy chuyến thôi ạ." Sâm Lãng nói, "Trong đống hàng có ổ mèo nhỏ, xa người không được, ông giúp cháu trông một chút là được rồi."

"Được rồi! Cẩn thận nhìn đường."

Từ cổng phụ đi vào, Sâm Lãng tránh qua đám người, vòng qua con đường nhỏ men theo tường rào, đi tới khu giáo viên.

Là trường mẫu giáo có học phí đắt đỏ nhất khu Nam Cảng, Quốc tế Cambridge được công nhận là sự lựa chọn hàng đầu của hệ giáo dục mầm non, các bậc phụ huynh có năng lực đưa con vào đây thành công, đều là những người rất đỉnh trong xã hội.

Người thanh niên có vóc dáng kiên cường, đi lại bên trong trường mẫu giáo rực rỡ sắc màu, anh quan sát khung cảnh khuôn viên trường vào mùa đông, tầm mắt như có như không ở xung quanh cũng đang quan sát anh.

Cho dù là ôm một thùng lớn, mặc đồ rất tùy ý, cũng không thể ngăn ánh mắt kinh diễm được quăng tới từ bốn phía.

Chàng thanh niên mặc quần jean áo sơmi, khoác áo phao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không quá trắng, lại nhẵn nhụi, như tráng một lớp men, hiện ra vẻ sáng sủa khỏe khoắn dưới ánh mặt trời.

Đôi mắt đào hoa, liếc ngang liếc dọc, vẻ ngoài mạnh mẽ mang theo chút cao lãnh, trong ánh mắt tựa như có sương lạnh, cả người tản ra hormone nam tính rất có tính xâm lược, nhìn qua thì thấy tính cách không dịu dàng lắm, cũng không quá thân thiện.

Nhưng mà, trên thực tế, cũng không hẳn vậy ——

"Tiểu Sâm tới giao hàng à?"

"Chào cô Lý."

"Hiệu trưởng đang ở ngoài sân, ngồi chỗ lãnh đạo."

"Chào cô Khổng."

"Khoan đã, anh Sâm, đi bên này, ra từ cửa sau nhà bếp, đi tắt."

"Cảm ơn cô Trương, đúng ha —— "

Sâm Lãng dừng bước trên bậc thang, thò đầu ra từ sau thùng đồ uống, "Cô Tiểu Trương, tôi có đem thùng cà phê sữa vào, nhớ cô với cô Khổng thích uống cái này, tôi có ghi chú 'Giáo viên dùng' trên thùng giấy, nhớ để riêng với đồ ăn của mấy đứa nhóc ra —— trẻ con không uống được cà phê nhỉ?"

"Đúng vậy, anh chu đáo thật." Cô Tiểu Trương lớp Hoa Hướng Dương có cổ họng tốt biết hát, cô cười khanh khách quan sát Sâm Lãng, không hề che giấu sự yêu thích đối với anh chút nào: "Ừm, hôm nay ông chủ vẫn đẹp trai như mọi ngày nhỉ, buôn bán phát đạt nha."

"... Ơ, cảm ơn."

Dọc đường miệng không ngừng hỏi thăm người khác, gặp ai cũng chào hỏi, đôi lúc quan tâm mấy câu, ngày đông lạnh cũng trở nên ấm áp.

Sâm Lãng cao, chân dài, cực kì đẹp trai, miệng còn ngọt, mỗi một nhân viên trong trường mẫu giáo đều có ấn tượng tốt với anh trai tiệm tạp hoá này.

Nói ra, giữa trường mẫu giáo và tiệm tạp hóa còn có một đoạn kỳ duyên.

Hai năm trước, ông lão tiệm tạp hóa cứu một đứa trẻ bất cẩn rơi xuống nước trong hội trại mùa đông, lúc đó trên mặt hồ đóng một lớp băng mỏng, ông không hề do dự phá băng nhảy xuống. Nên sau này, trường mẫu giáo liền thành lập quan hệ hợp tác lâu dài với tiệm tạp hóa —— bất luận là đồ ăn vặt văn phòng phẩm hay là đồ dùng làm việc, cũng sẽ đặt hàng ở tiệm, sau đó tiệm tạp hóa sẽ tìm đường để mua hàng.

Cũng may mà có trường chăm sóc, nếu không căn tiệm cũ nát ở ngoại thành đã đóng cửa dẹp tiệm từ lâu rồi.

Đối với mọi người mà nói, lão Sâm nhảy xuống nước cứu đứa trẻ là một kỳ nhân (1), Tiểu Sâm cháu ngoại ông càng là một diệu nhân (2).

(1): hào kiệt, giỏi
(2): anh tuấn kiệt xuất

Bỏ qua vấn đề "đẹp trai" được công nhận này, Tiểu Sâm phụ giúp tiệm tạp hóa, chẳng qua chỉ mới giao hàng cho trường được nửa năm, đã nhớ hết họ tên của tất cả mọi người trong trường, ngay cả anh trai vệ sĩ hay dì ở nhà ăn cũng không ngoại lệ, bao gồm nhũ danh của một số bạn nhỏ, thậm chí năng khiếu và khẩu vị của trẻ con.

Tính cách tốt, nhân duyên tốt, trí nhớ tốt.

Suy cho cùng cũng là một loại thiên phú.

Nhìn thấy Sâm Lãng xách đồ uống vào nhà ăn, cô Khổng quay đầu liếc nhìn cô Tiểu Trương một cái: "Đừng nhìn nữa, muốn thấy trai đẹp, thì tới tiệm tạp hóa nhìn cho đủ đi."

"Chị cũng đừng trêu đùa em." Tiểu Trương cất điện thoại đã chụp trộm được hai tấm hình đi, nhỏ giọng nói, "Em không thân với anh ấy."

Cô Khổng: "Mặc dù nói, đứa trẻ đó không có công việc tốt, e rằng tương lai chỉ có thể được một tiệm tạp hóa nhỏ, nhưng mấy thằng nhóc chăm chỉ cẩn thận như nó cũng không nhiều, dễ tính, mặt đẹp, em phải nắm bắt nhanh một chút, cũng không biết nó có bạn gái chưa..."

Cô Tiểu Trương: "..."

Sâm Lãng: "..."

Phía sau truyền đến âm thanh bàn tán nhỏ, Sâm Lãng vội vã bước nhanh hơn.

Người khác ngầm nói sau lưng anh cái gì, anh ít nhiều cũng đã nghe được một ít, thành thật mà nói, anh thấy không có đề tài nào trên thế giới lúng túng hơn so với đề tài "Tìm việc làm" và "Bạn gái".

Sâm Lãng học thương mại, sau khi trải qua vô số lần phỏng vấn thất bại, trong cơn nóng giận anh đã nộp CV vào "Hằng Thương Thế Kỷ" - tập đoàn nằm trong top 500 thế giới, tỷ lệ thành công gần như bằng 0, rất rõ ràng.

Trong nhà ăn trường mẫu giáo, Sâm Lãng thở dài một hơi, để hai thùng đồ uống lên bàn, tiện tay ấn mở hộp mail điện thoại.

Quả nhiên, không có hồi âm nhận được từ công ty, cũng không có mail chưa xem.

Không tìm được việc làm, cũng chỉ có thể kế thừa gia nghiệp.

Tiệm tạp hóa nhỏ thì sao, dù gì cũng là làm ăn không phải sao?

Châu chấu dù nhỏ cũng là thịt.

Nhìn thấy trên biểu tượng Wechat, có một tin chưa đọc.

Vợ: [Em trên đường về, 6 giờ tối nay tới.]

Nhìn chăm chú điện thoại một hồi, đánh chữ: [Muốn ăn gì?]

Đối phương thật lâu vẫn chưa trả lời.

----

Tầng 65 tại Hằng Thương Thế Kỷ, một đám tinh anh âu phục giày da từ đại sảnh phong họp đi ra.

"Thương tổng, vậy tôi xuống lầu trước."

"Chúc anh thành công, sau khi về tôi mời khách."

Thương Vũ Hiền để cốc cà phê xuống, xoa xoa ngón tay, bàn giao thủ tục cuối cùng của đấu thầu cho giám đốc bộ phận nghiệp vụ xong.

Trợ lý riêng tổng giám đốc Tiểu Phương nghiêm túc, tăng nhanh công việc chỉnh sửa tài liệu trên tay, Tiểu Viên lại nở nụ cười tràn đầy tình cảm, cười híp mắt nhìn khăn tay trong tay tổng giám đốc nhà mình.

Có ai đã thấy tổng giám đốc tập đoàn top 500 thế giới đến nay vẫn đang dùng khăn tay cotton và bút máy Hero chưa?

Bỏ qua nhân tố bối cảnh gia tộc, trước 40 tuổi, lương 3 triệu một năm, 10% cổ phần tập đoàn, có nhà có xe có quan hệ có gia đình, người chiến thắng cuộc đời, rõ ràng là cọc ngắm sự nghiệp cho mỗi người làm công ăn lương.

Khiến cho Tiểu Viên vui mừng chính là, công ty không ai không có mắt, dám có ý đồ vặn vẹo với tổng giám đốc.

Đương nhiên, ngoại trừ cô và Tiểu Phương ra, cũng không ai chú ý tới, trên ngón tay đeo nhẫn của tổng giám đốc đã không còn nhẫn kết hôn nữa.

Thương Vũ Hiền cất khăn tay vào túi âu phục, nhìn hai người trợ lý riêng đang chỉnh sửa văn kiện, "Hai người không cần phải gấp, bên tôi có chút việc riêng, phải ra ngoài một chuyến, không cần đi theo đâu."

Nói xong, Thương Vũ Hiền đứng dậy, áo gió vắt trên cánh tay, nhanh chân bước ra cửa phòng họp, nhìn có vẻ hơi gấp gáp.

"Thương tổng, khoan đã." Trợ lý riêng Tiểu Viên gập laptop lại, chạy nhanh tới, "Xin chờ chút, Thương tổng, Lệ tổng ở Phong Kình gọi điện nói, anh ấy mới vừa xuống máy bay, 9 giờ chờ anh ở chỗ cũ..."

Thương Vũ Hiền xoay người: "Lệ Uy Dương? Cô không nói cho cậu ta biết tôi đang họp sao?"

Tiểu Viên bị doạ, đứng nghiêm lại, "Tôi nói rồi, tôi vẫn luôn giải thích, nhưng anh ấy căn bản không để ý."

Thương Vũ Hiền: "..."

Thương Vũ Hiền thở dài, nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ sát đất.

Trời nắng.

Trời nắng chết tiệt.

Tròn 3 tháng, mình vẫn luôn nhờ tài xế đưa đón con gái đi học, ngay cả cơm ba bữa cũng phó thác cho nhà ăn của trường mẫu giáo.

Hắn đã rất lâu rồi chưa thực hiện cuộc trò chuyện thân mật cùng con.

Tối qua, số điện thoại phòng công chúng của Quốc tế Cambridge đã đưa ra thông báo, nói là "Nếu như ngày mai không có tuyết rơi, hội thao phụ huynh vẫn tổ chức như cũ."

Cô Tiểu Trương lớp Hoa Hướng Dương còn nhắn riêng cho mình, không chỉ nhắn thông báo lại một lần, còn cố ý nhắn nhủ:

【Ba Đường Đường, nếu ngày mai trời nắng, 9 giờ 30 sáng sẽ khai mạc hội thao, tất cả phụ huynh đều sẽ tới, các cháu đều rất trông chờ hoạt động lần này, mong anh nhất định dành ra thời gian, nhất định nhất định phải có mặt.】

Hắn trước giờ không thích trả lời tin nhắn, còn phá bỏ giới hạn đáp lại một tin: Được.

Liếc nhìn đồng hồ, 8 giờ 50 phút.

Còn thời gian...

Thương Vũ Hiền: "Gọi cho họ Lệ, nói tôi sẽ đến ngay."

---

"Bé Gia! Cố lên! Bé Gia! Chạy nhanh lên!"

"Đoá Đoá đuổi theo, Đoá Đoá cố lên!"

Gió đông thổi, trống đánh cổ vũ, bong bóng cờ màu phấp phơi trong gió.

9 giờ 50 phút sáng, trên sân vòng chạy 200m, lễ khai mạc hội thao bố mẹ và bé kết thúc, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Khán giả trên khán đài người người tấp nập, sau lưng mỗi đứa trẻ đều có một tập đoàn gia tộc khổng lồ, các mẹ hổ bố mèo hận không thể mời hết tất cả họ hàng thân thích tới để hò hét trợ uy cho cục cưng.

Chào hỏi xong với hiệu trưởng, tay chân Sâm Lãng không ngừng nghỉ, chuyển hàng trong đơn đặt tới mỗi địa điểm được chỉ định, có đồ ăn vặt dành cho phụ huynh và bọn trẻ, cũng có đồ uống phân phát cho các cô, còn có sách vở và văn phòng phẩm dùng để làm phần thưởng.

Trước sau chạy khoảng mười chuyến, còn sót lại hai thùng hàng cuối cùng.

Một thùng trong đó là cúp, khá nặng, để đến cuối tìm người khiêng giúp,  nhưng thùng trong người anh lúc này, rất thú vị, là một lồng mèo con.

Mèo con vàng mới sinh, mở mắt chưa lâu, để giữ ấm, trong thùng giấy ngoại trừ lồng ra, còn nhét một cái chăn bông nhỏ vào.

Thùng giấy có thể tích lớn, chắn tầm nhìn, ôm vào người không tiện tay, Sâm Lãng không đi đường gần, tránh được người, vòng qua rừng cây nhỏ bên kia.

Ổ mèo con này, cũng không phải là hàng mà trường đặt, mà là mèo con của tiệm tạp hóa.

Tối qua Sâm Lãng nói cho trường chuyện "Chiêu Tài ở nhà đẻ mèo con, giống không thuần lắm, đang tìm chủ", bà hiệu trưởng thấy hứng thú vô cùng, nói là bằng lòng nhận nuôi hết, cũng định xây một ngôi nhà nhỏ cho mèo ở phía đông trường, các lớp lập nhóm chăn nuôi nhỏ, để cho các bạn nhỏ thay nhau chăm sóc nuôi nấng.

Sâm Lãng: "..."

Nhìn xem, vì sao kêu có tiền buông thả, bên đây người ta còn không có chỗ ở, bên kia đã sắp xây nhà cho mèo.

Ôm thùng mèo con, lúc Sâm Lãng đi tới ven tường phòng đọc truyện, trước mắt chợt lóe lên một cái nơ bướm.

Có đứa trẻ ngồi xổm ở sau một cái cây.

Mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thút thít nhỏ.

Sâm Lãng nghe cả buổi, nét mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

Một ngày hoạt động vui vẻ như vậy, sao có bạn nhỏ trốn đám người đi khóc nhè?

Sâm Lãng nhìn xung quanh, không thấy cô giáo nào đi qua.

Tất cả mọi người đang bận hội thao, nhưng cũng không thể để cho trẻ con chạy lung tung, xảy ra chuyện gì thì không tốt đây.

Chỉ sợ hù tới đứa nhỏ, Sâm Lãng ho nhẹ một tiếng, cố ý tăng thêm bước chân, "Chỗ này có mèo con, mèo con mới sinh nha" ra vẻ thần kinh mà lầu bầu, bước nhanh tới bên cạnh đứa trẻ.

Người ta còn không thèm để ý tới.

Tay chân đối phương nhỏ nhắn, vai nhỏ nhún lên, chỉ lo hít nước mũi, không hề chú ý tới, một người xa lạ đang từ từ đến gần.

Gần như vậy còn chưa phát hiện à?

Ý thức an toàn quá kém, cho phụ huynh 0 điểm.

Khuôn mặt hơi đỏ, mu bàn tay cũng nứt nẻ.

Chưa có thoa phấn dưỡng da?

0 điểm.

Kẹp tóc bướm siêu vẹo trên đầu, bím tóc quấn lại rối như tơ vò.

0 điểm.

Đôi giày da lại rất đẹp, vừa nhìn đã biết không phải hàng vỉa hè, nhưng đế giày cũng quá mỏng rồi...

0 điểm, 0 điểm, nhất định phải cho phụ huynh 0 điểm!

Sâm Lãng đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, lặng lẽ quay người, trở về, không bao xa, bàn tay mò vào thùng giấy, bắt mèo con từ trong lồng ra, ném nhẹ vào trong bụi cỏ khô héo ——

"À thì, cô bé xinh phía trước ơi." Sâm Lãng hỏi, "Có thể giúp Đại Ca Ca tìm mèo con một chút không?"

Cô bé xinh: "..."

Nước mắt lã chã, khuôn mặt nhỏ khóc rất đẹp, bị người tới doạ cho hết hồn, còn nấc một cái.

Thì ra là cô bé lớp Hoa Hướng Dương.

Sâm Lãng nhận ra bé.

Tính tình Tiểu Đoàn Tử khá lầm lì, khó hoà nhập, sau khi tan học thường không có ai đón, nhiều lần buổi tối anh giao hàng cho nhà bếp, đều nhìn thấy một mình bé ăn phần cơm trẻ em trong phòng ăn.

Sâm Lãng trừng mắt nhìn, mơ hồ nhớ tới một bức tranh bút sáp treo trong căn phòng kính, là tác phẩm đạt giải nhất.

Phía dưới có ký tên đứa trẻ.

Giải nhất: Đường Đường

(Lớp Hoa Hướng Dương: Thương Ngôn Diệp)

Tên tác phẩm là "Hai chúng ta".

Vải vẽ tranh dường như là một vũ trụ bao la, có hai vòng tròn lớn tách ra, như hai tinh cầu sượt qua nhau.

Một tinh cầu dưới ánh mặt trời, có người đàn ông đứng trên toà nhà cao chọc trời, âu phục giày da, giày da bóng lưỡng, trước mắt chi chít người máy, với gương mặt không cảm xúc đang leo bám lên trên đỉnh toà nhà.

Một tinh cầu dưới ánh trăng, có đứa bé đọc truyện cổ tích trong căn phòng nhỏ, tóc hai chùm chỉ buộc một bên, tóc bên kia xõa xuống, bên cạnh là búp bê vải ngồi dưới đất cúi thấp đầu bày khắp phòng.

Nét mặt người máy giống nhau, động tác tay chân khác nhau.

Động tác búp bê vải giống nhau, cảm xúc trên mặt khác nhau.

Nhìn sơ qua y như một bức tranh kỳ quái.

Nhìn kỹ lại thì có chút...

Không biết làm sao.

Lúc đó, Sâm Lãng lần đầu tiên tham quan phòng trưng bày tác phẩm mỹ thuật của trường, anh đứng trước bức tranh bút sáp trẻ em đó, đứng yên rất lâu, một câu thơ hiện lên đầy trong đầu:

Cả đời không gặp gỡ, động như Sâm và Thương. (*)

(*) Sâm: sao Hôm, tối mọc ở phía Tây, Thương: sao Mai, sớm mọc ở phía Đông. Sao này mọc thì sao kia lặn. Hai sao này không bao giờ gặp nhau, nên người ta dùng để chỉ cảnh xa cách mỗi người một nơi.

"À, thì ra là Đường Đường."

Sâm Lãng gọi tên đứa nhỏ, không chờ đối phương lấy lại tinh thần, anh cúi người xuống, đặt một thùng mèo con trước mặt bé, gấp gáp cuống cuồng hỏi:

"Bạn học Đường Đường, em nhìn thấy mèo con của anh không, mèo nhỏ như vậy, mất một con rồi."

Đứa nhỏ: "???"

Chắc là chưa từng thấy nhiều mèo con như vậy.

Tiểu Đoàn Tử ngẩn ngơ, thậm chí vẻ mặt còn gào khóc cũng cứng đờ, trẻ con trời sinh đã có cảm giác thân thiết và yêu thích với động vật nhỏ, trong phút chốc đã bị hấp dẫn sự chú ý.

Lông xù, nho nhỏ, mềm mại chất thành một đống, thật đáng yêu.

Nước mắt còn đọng trên cằm, đứa trẻ nhìn chằm chằm một con mèo con, cả người có chút mơ màng: "Hức, không, không có, em cũng không biết..."

Sâm Lãng lộ ra vẻ mặt lo lắng, mở miệng diễn kịch: "Trời đất ơi, toang rồi, trời lạnh thế này, mèo con sẽ đông chết mất, chắc luôn!"

Tiểu Đoàn Tử: "... A, hả?"

Sâm Lãng: "Anh không có tay tìm, em giúp Đại Ca Ca tìm một chút, được không?"

"Được thì được, nhưng mà, vậy làm sao đây, em thật sự không, hức, không nhìn thấy..."

Tiểu Đoàn Tử giờ mới có phản ứng, cũng cuống lên theo, khuôn mặt nhỏ lại bắt đầu xoắn xuýt, muốn khóc cũng không khóc được, hoảng loạn nhìn xung quanh.

Sâm Lãng cũng không quấy rầy bé, quan sát sự thay đổi cảm xúc của đứa trẻ.

Bỗng nhiên, bé trợn to đôi mắt long lanh nước lên, giơ tay chỉ nơi cách đây không xa: "Ơ? Có rồi, nhìn thấy rồi! Em nhìn thấy rồi!"

Sâm Lãng kinh ngạc: "Thật sao, ở đâu, sao anh không thấy?"

Đường Đường bình tĩnh: "Thật đó, ở bãi cỏ, em đi tìm, lập tức quay lại ngay."

"Hay thật, Đường Đường, vậy thì nhờ em nhé?"

"Giao cho em không thành vấn đề."

"Cẩn thận nhìn đường."

"Dạ."

Đứa nhỏ lấy mu bàn tay lau mắt, hít sâu một cái, trong tức khắc phấn chấn lên, lấy hết dũng khí nhanh chân bước qua đó.

Wow, xốc nổi ghê, nhìn bóng lưng nhỏ bé, Sâm Lãng âm thầm lau mồ hôi, may mà kỹ năng diễn xuất mục nát của mình đủ để lừa gạt được một bạn nhỏ.

Người đàn bà mang thai ngốc ba năm (*), bà vú đần độn mười năm, mỗi một bố mẹ đều là chúa diễn xuất, vòng bạn bè thực sự không lừa tôi.

(*): Chứng hay quên, mất trí nhớ sau sinh.

Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trên thế gian.

Tiểu Đoàn Tử đi tới bên bụi cỏ, tò mò nhìn chằm chằm mèo con co rúc run lẩy bẩy dưới đất, quay đầu hỏi: "Đại Ca Ca, nó có cắn em không?"

"Vậy phải xem biểu hiện của em." Sâm Lãng làm như thật, "Em thích nó, tốt với nó, nó sẽ không cắn em."

Nét mặt Tiểu Đoàn Tử nghiêm nghị: "Em thích nó, sẽ tốt với nó!"

Sâm Lãng: "Vậy được rồi, dưới đất lạnh lắm, mau ôm nó đi."

"Để em ôm?" Đường Đường đầu tiên là căng thẳng, sau lại hơi mong đợi, cẩn thận ngồi xổm xuống, nâng mèo nhỏ ôm vào lòng, hưng phấn đi tới trước mặt Sâm Lãng.

Nụ cười ngây thơ hồn nhiên, sao mà manh vậy.

Hoàn toàn phạm quy nha, cũng chữa lành đó.

Thật sự!

Sâm Lãng có chút đắc ý: "Sao, anh nói không sai chứ?"

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, cũng đắc ý: "Đại Ca Ca, nó đặc biệt thích em."

Sâm Lãng: "..."

Vậy rồi nói chuyện làm sao? Dĩ nhiên không có gì để nói.

Cho nên nói sao em thấy được?

Sâm Lãng cười khan: "Ừ, tụi nó sau này phải ở trong trường, mấy bạn nhỏ phải tự tay nuôi, không thể thiếu con nào, em phải giúp Đại Ca Ca ôm nó, chúng ta đưa mấy con mèo nhỏ tới chỗ bà hiệu trưởng đi, đây là nhiệm vụ hôm nay của chúng ta." Đang nói, anh nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi, "Bạn học Đường Đường, em có nhận nhiệm vụ này không?"

"Nuôi nó?" Đứa nhỏ nghĩ thông một hồi, hai mắt phát sáng, bật cười, "Tuân mệnh!"

"Lên đường thôi."

Sâm Lãng thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu đứa nhỏ, khom lưng ôm lấy thùng giấy lớn đi về phía trước, lơ đãng hỏi: "Sao một mình ở đây, mọi người đang chơi hội thao mà."

Tiểu Đoàn Tử gia tăng bước chân, đi về phía trước với anh, "Trò con trai, thi chạy."

"Ai nói, không phải cũng có con gái sao." Sâm Lãng nhìn bé một cái, "Nghe nói, còn có phần thi của ba mẹ, chính là trò chơi chơi cùng với ba mẹ ấy."

"... À."

"À là cái quỷ gì?"

"..."

"??? Alo? Sao không nói chuyện?"

"..."

Tiểu Đoàn Tử không lên tiếng, chợt dừng bước, cúi đầu nhìn chằm chằm mèo con trong lòng, nhỏ giọng lầu bầu một câu gì đó, sau đó cúi đầu chạy về phía trước.

"Cái gì? Chờ đã, anh không đuổi kịp em, đứng lại!"

Quỷ nhỏ này chạy cái gì?

Sâm Lãng tăng nhanh bước chân, đuổi tới trước mặt bé, chắn đường đi của đứa trẻ.

Tiểu Đoàn Tử: "..."

"Chuyện gì vậy, tự nhiên chạy đi rất nguy hiểm, té ngã làm sao đây?" Sâm Lãng nửa ngồi xổm xuống, nghiêm mặt, nhìn đứa trẻ.

Im lặng nhìn nhau một hồi.

Sâm Lãng nhẹ giọng nói: "Em xem, mèo con trong lòng sợ rồi kìa, anh còn xách thùng lớn, lần sau đừng như vậy nữa, nghe chưa?"

Chắc là cảm giác được ý tốt và sự căng thẳng của người trước mặt, đứa nhỏ bị phê bình nghiêm khắc cố nén nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ nghe."

Giọng điệu Sâm Lãng dịu lại: "Vậy anh hỏi em, vừa nãy em tự một mình nói thầm gì vậy, Đại Ca Ca nghe không rõ."

Tiểu Đoàn Tử: "..."

Sâm Lãng: "Nói chuyện, người lớn hỏi, em phải trả lời, lễ phép đâu rồi?"

Tiểu Đoàn Tử móp mép môi, "Ba..."

Sâm Lãng: "Lớn chút, không nghe được."

Tiểu Đoàn Tử nghẹn ở cuống họng, nhỏ giọng: "Ba là đồ ngốc."

Sâm Lãng: "???"

"Ba là đồ ngốc."

"Hả?"

Tiểu Đoàn Tử ngẩng đầu lên, ngập ngừng một chút, lớn tiếng nói: "Ba là đồ ngốc... Đường Đường, không có ai chơi chung huhu... Ba là đồ ngốc! Đồ ngốc a a a a!!"

Sâm Lãng móc móc lỗ tai: "... Nghe rồi."

2 phút sau.

"Anh."

"Trút giận xong chưa?"

"Hức."

"Chơi trò chơi thôi mà, chuyện có gì lớn lao đâu, tới nỗi vậy sao?"

"Huhu."

"... Đừng khóc nữa."

"A a a, ba Ngô Đại Bảo nói, không muốn cùng một nhóm với Đường Đường, nói Đường Đường không có ba mẹ, không chơi trò chơi với nhau được, Đường Đường ở dưới gầm bàn nghe được hết, a a a a..."

Em vẫn chưa xong à?

Nước mũi, coi chừng nước mũi, ăn vào rồi.

Sao giờ.

Trời nắng gắt, em ở dưới gầm bàn muốn làm gì?

Muốn mắng cũng không biết mắng từ đâu.

Lần đầu tiên trong đời trêu khóc trẻ con.

Ngoài mặt Sâm Lãng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng như lửa đốt, xoa trán, móc trong túi áo phao nửa ngày, rút ra một cái khăn tay nhỏ nhăn nheo, tiện tay lau mấy cái dưới đáy mũi bé, ngoài miệng còn câu được câu không mà lầu bầu:

"Được rồi, hôm nay em gặp đúng người rồi, chúng ta cũng coi như có duyên. Đại Ca Ca anh, Tảo Địa Tăng (1) của trường mẫu giáo, thiên tài giới game, ba đường du tẩu đại sát tứ phương, nhân danh bố thiên hạ Jungle rank kim cương (2), không thua kém gì em, hôm nay trời đẹp, thích hợp lên trời, anh dẫn em đi thể hiện dẫn em đi đu đưa..."

(1): Tảo Địa Lão Tăng là vị sư Thiếu Lâm duy nhất luyện thành 72 tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm trong phim Thiên Long Bát Bộ.

(2): Thuật ngữ trong LOL.

Đường Đường: "???"

Sâm Lãng: "Phát ngốc cái gì, đi thôi."

Đứa trẻ đuổi theo, đưa tay nhỏ ra, túm chặt ống quần Đại Ca Ca: "Đi, hức, đi đâu?"

"Đi chơi."

"À."

"Ba thằng Ngô Đại Bảo chui ra từ xó xỉnh nào, đè chết anh ta!"

"Hức."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play