Hắn đang nhìn mình.

Khóe mắt hẹp dài ửng hồng, đẹp đẽ, thần bí, làm người ta hồn bay phách lạc.

Chỉ cần bị ánh mắt đó dù cho chỉ là lơ đãng đảo qua, anh đã ngày ngày lo lắng, đêm đêm mất ngủ, hoang mang cả ngày.

Trong hơi nóng lượn lờ, anh lặng lẽ ôm hắn ra khỏi phòng tắm, đẩy hắn ngã lên giường...

Đẩy ngã... ?

"????? Đậu mợ?!!"

Cảm giác cả người run rẩy, Sâm Lãng tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, phát hiện mình đang ở tiệm tạp hóa, xốc chăn bông lên nhìn, cắn răng khẽ mắng một tiếng.

Xui xẻo.

Bị một ánh mắt của con cáo già thành tinh ngàn năm yểm bùa đây mà!

Thuật đại mê hoặc.

Trong cơn mơ hồ lại bị đụng một phát.

Cảnh tượng vừa nãy trong mơ, thế mà nối tiếp với giấc mơ play phòng tắm ngày hôm qua, nối tiếp đầy đủ nội dung... Vậy mà lại nối tiếp, đây là dấu hiệu của một bộ phim dài tập sao.

Má, thước phim rõ nét, xong đời.

Mệt mỏi ngồi trên giường, rút ba miếng khăn giấy ra lau, quẹt đi giọt mồ hôi trên trán, Sâm Lãng nhìn về phía tủ đầu giường, chỉ còn dư lại nửa túi khô bò, quả nhiên, trước khi ngủ tốt hơn hết không nên xem pỏn, không nên ăn thực phẩm tăng lượng hormone.

Không khỏi nhớ lại đôi mắt trong mơ ấy...

...

Ách.

Cúi đầu nhìn mình.

Đứng dậy chạy vào toilet.

Hôm nay thứ bảy là tết Dương lịch.
Buổi sáng lễ Giáng sinh hôm đó, Sâm Lãng kịp lúc đến Hoa Trấn.

Nhân viên phụ trách buôn bán đứng đón người ở bên đường, nhìn thấy một anh chàng cực kỳ siêu đẹp trai bước xuống từ chiếc Bentley Mulsanne, ngơ ngác nói một câu: "Đãi ngộ của Nha Nha tốt thật."

Sâm Lãng khéo ăn nói, có năng lực, tính cách tốt, làm quen với chị gái rất nhanh.

Con người chị cực kỳ tốt, không muốn để Sâm Lãng sắp xếp hàng hoá bẩn tay chân, trực tiếp cho anh làm "Model đại diện" ở quầy hàng của Nha Nha trong 2 ngày.

Chàng thanh niên chân dài vai rộng, trên người mặc bộ âu phục vừa vặn, đứng mỉm cười tại khu phụ nữ trẻ em ở lầu hai, trò chuyện thân thiết, giọng điệu dịu dàng, giới thiệu tỉ mỉ những món đồ chơi của Nha Nha cho các bé, thu hút được một đám chị em phụ nữ bỉm sữa.

"Đó là phát ngôn viên của đồ chơi Nha Nha mời tới à?"

"Nhìn anh ấy bế đứa bé kìa, soft xỉu."

"Làm ăn đàng hoàng, có tâm như vậy, đồ chơi chắc cũng tốt nhỉ."

Đêm hôm sau lễ Giáng sinh, đám nhân viên Nha Nha xôn xao ngay lập tức!

Em nói cái giề? Quán quân? Sâm Lãng cấp dưới của anh giành được quán quân?

Giám đốc Ứng quá ư là tự hào, sốt sắng chờ kết quả tính toán được, đúng như dự đoán, khu vực của Ứng Hùng, nơi Sâm Lãng được phái tới, Hoa Trấn nhỏ bé dân cư chưa đến 800 nghìn người, một trung tâm thương mại từ trước đến nay với mức tiêu thụ lọt đáy, vậy mà là quán quân tiêu thụ trong 3 tỉnh lớn vào dịp lễ Giáng sinh? Không hợp lý tí nào!

Mạnh Lộ Lộ thân là tổng giám đốc, luôn một mực khen ngợi đứa nhỏ nhà mình tài giỏi được việc, "Mọi người nhìn xem, xem xem, đi làm mới hai ngày đã đạt quán quân, đây chính là tấm gương tốt cho mọi người, ánh mắt của chị cao siêu thật, mò được cả con cá chép Koi!"

Cứ như vậy bàn tán cả buổi, không nói hai lời, trực tiếp trước mặt toàn thể nhân viên, cho anh bạn Sâm Lãng bao lì xì thật to, nói là "Giải thưởng đẹp trai nhất mùa Giáng sinh" lấy danh nghĩa cá nhân sếp để khích lệ.

Không gặp Thương Vũ Hiền gần một tuần, nằm mơ giấc mơ ấy liên tục mấy ngày, cảm giác bản thân như sắp thăng thiên.

Sâm Lãng đánh răng trong phòng tắm, nghe thấy điện thoại reo.

Hiển thị: Đại ảnh đế mười vạn năm rực rỡ săc màu kinh khủng nhất vũ trụ.

Nghe máy: "Alo, anh."

Minh Hiên có chút nôn nóng: "Lãng, lên Weibo mau, cậu lại có phốt rồi!"

"Hả? Lại sao nữa?" Sâm Lãng giơ bàn chải đánh răng, đầu óc mù mờ, "Dạo này em đi làm, vẫn rất khiêm tốn mà."

Giọng điệu của Minh Hiên nghiêm túc: "Nhanh lên, trên điện thoại không tiện nói, cậu xem trước đi, xem xong đến cửa hàng, chúng ta nói chuyện."

"Chuyện lớn à?" Sâm Lãng nghiêm nghị, "Vâng, được rồi."

Cúp điện thoại, trong nháy mắt mở Weibo, điện thoại cấu hình siêu tốt thế mà bị lag mấy giây, @ bay đầy trời, mới đầu hoa cả mắt xem không hiểu gì sất ——

"Ôm ảnh đế rồi qua ôm tổng giám đốc, ôm chân chuyên nghiệp thế, cơm mềm ăn đến là tự nhiên [cười khóc]."

"Mẹ nó dở hơi vừa thôi, nói một câu là thành ôm chân à?"

"Tôi không thể tin vào mắt mình nữa, một Thương tổng luôn không có scandal xuống biển rồi sao?"

"A a a a a, em đi chết đây em đi chết đây, gửi lời tới tổng giám đốc, ly hôn đừng buồn nhé anh."

"Nguyệt Nguyệt là người thứ ba cái đéo gì, quen bạn bè là người thứ ba? Đã báo cáo."

"Hết nói nổi, quen bạn bè là ôm chân? Nói một câu là có một chân? Trong đầu mấy người chứa toàn chân thôi hả? Nguyệt Nguyệt nhà tôi thanh xuân phơi phới, cái người tổng giám đốc đó xin hỏi bao nhiêu tuổi rồi? Xin lỗi, không tiếp, ôm Nguyệt Nguyệt đi!"

"Không thấy kịch sân khấu lễ Giáng sinh của @Trường mẫu giáo Quốc tế Cambridge à, Nguyệt Nguyệt cần phải ôm chân sao? Đại Ma Đạo Sư, nhìn gương mặt đó, nhìn ánh mắt đó, phong thái trên sân khấu đó, nghe nói có lúc tạp chí thời trang tìm hẳn tới nơi luôn, người ta muốn nổi từng giây từng phút, nhưng anh ấy không muốn, không phải trong giới, không hẹn! Lặng lẽ đóng gói Nguyệt Nguyệt mang về."

"Ôm cái chân mẹ mày á, dẹp đi, một lũ rác rưởi nhai lại, idol mình không lo, suốt ngày bô bô cái mồm, chúng mày cứ nhảy đi! Tụi tao không hẹn, ôm Nguyệt Nguyệt về."

"A a a sao cảm thấy Thương tổng với hotboy đó đứng cạnh nhau xứng quá thể a a a, đây gọi là tình yêu bị cấm đoán không thể che giấu a a a a [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]"

"A nhìn nhau kìa, chắc Thương tổng theo đuổi đó, nhìn ánh mắt Thương tổng xem, tim tui sắp nát tan rồi a a a a a a."

"Một năm một ngày một cái chớp mắt, từng giây từng khoảnh khắc trong nháy mắt."

"Cơ mà, cho mình nói một chút, chắc mọi người có hiểu sai gì về Thương tổng rồi."

"Ha ha ha, ship liền, lười báo cáo quá, Thương tổng chắc sắp ra tay rồi."

"Báo cáo: Bên kia có một đám fan CP Sâm Thương đang nháo nhào lên kìa."

"Động như Sâm và Thương, còn 'động' thế nào, bên kia đang nghiên cứu ai trên dưới..."

"Mời xem bên phải, @Lương Nguyệt Tại Thượng"

"Ha ha ha ha ha!!! Sáng rồi!!"

"A a a a a a a a thì ra từ lâu đã không còn là bí mật rồi sao?"

"Đậu má đậu má, lên hot search nhanh thế?"

"Dù sao Nguyệt Nguyệt của chúng tôi là mệnh Hoả, một tháng lửa nhỏ, ba tháng lửa lớn, thật tốt biết bao, nếu như Thương tổng là bạn đồng chí của Nguyệt Nguyệt thật, lần này cũng phải nhóm lửa theo Nguyệt Nguyệt chứ, tổng giám đốc quốc dân, bình dị, thân với dân, giỏi kiếm tiền? @Thương Vũ Hiền V"

"A a a của ai người nấy gặm, đừng đụng vào anh tui."

"+1, Nguyệt Nguyệt của chúng ta đã từng hot."

"Cơ mà, cho mình hỏi một chút: Anh Sâm Sâm đó là ai thế, đẹp trai quá vậy..."

"Của tôi, mới vô động, chúng ta đã từng hot."

Phía trên, đa số là những nội dung như vậy, càng xem càng không hiểu.

"Động" như Sâm và Thương???

Động thế nào là sao, trên dưới là sao, Lương Nguyệt Tại Thượng (*)?

(*) Tại Thượng (在上): ở trên.

Cái quái gì thế này?

Một bài thơ hay như vậy, bài thơ hành mình trăm ngàn lần, sao tự nhiên lại trở nên bẩn thỉu thế?

Động như Sâm và Thương.

Sâm Lãng: "......"

Dơ quá.

Nhân vật, động tác, sống động trên mặt giấy.

Trăn trở vô cùng.

Lần sau lại nhớ đến, còn ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời lệ rơi đầy mặt thế nào, chỉ muốn khà khà khà khà khà.

Cái đám thiếu nghị lực này.

Sâm Lãng vừa yêu vừa hận mà cắn răng, nụ cười từng chút một thu lại, sắc mặt càng ngày càng tệ, cho đến khi nhìn thấy tin đó ——

【Dứa to tháng năm V: Xác nhận CEO Hằng Thương Thế kỷ ly hôn, tình cảm tan vỡ có nội tình khác, thực ra có người thứ ba chen vào? Dựa vào... [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]】

Bức ảnh thứ nhất là chụp Thương Vũ Hiền cùng vợ trên đường phố, hai người một trước một sau xuống xe, Thương tổng ôm con, vợ trước đi bên cạnh, mặt đứa bé được làm mờ. Cộng đồng mạng: Một nhà ba người tốt ghê.

Bức ảnh thứ hai là vợ trước một mình ngồi trong tiệm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cộng đồng mạng: Trông có vẻ vừa đau khổ vừa bất lực.

Bức ảnh thứ ba là sau sân khấu kịch trường mẫu giáo Quốc tế Cambridge, Thương Vũ Hiền đuổi theo sau chàng thanh niên, nắm cánh tay anh, vẻ mặt... lo lắng, buồn bã, muốn nói lại thôi, nói không rõ ràng, trong mắt còn có chút cưng chiều. Cộng đồng mạng: Nhìn ánh mắt đó, nhìn vẻ mặt đó, đậu má đậu má, chắc chắn có một chân!

Ngay sau đó, có người chuyển phát bức ảnh chụp phụ huynh hôm tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.

Sâm Lãng khoác áo choàng Đại Ma Đạo Sư, tựa như một đế vương bị quấy rầy từ trong mộng đẹp, từ bậc thang cẩm thạch trên cao bước xuống, thiết kế sân khấu quá đẹp, cho người ta cảm giác giống như một sàn diễn thời trang lớn.

Chủ yếu là vẻ đẹp của chàng thanh niên quá đỉnh, còn là một sao mạng từng nổi, nếu như là một anh trai nhan sắc bình thường, trò chuyện với Thương tổng, thực ra cũng không có gì hot.

Thế là Weibo nổ tung.

Không nói nhiều nữa, lôi chuyện cũ ra nhai lại lần nữa, thuật ngữ của fandom có thể sánh với tác phẩm văn cổ.

Thực ra, đối với những scandal ăn không nói có, bình thường Sâm Lãng chỉ cười cười cho qua, bây giờ toàn thân anh phát run, bàn chải đánh răng trong tay cũng rơi xuống bàn, tất cả những thứ có thể thấy đều là —— "CEO Hằng Thương Thế kỷ".

Thoát Weibo, vào Baidu.

Thương Vũ Hiền, năm XX tốt nghiệp Ivy League ở Mỹ, đang là tổng giám đốc, cổ đông, đại diện hợp pháp của Hằng Thương Thế kỷ.

Đầu óc Sâm Lãng trống rỗng: "..."

Điện thoại đột nhiên vang lên, suýt nữa rơi xuống đất.

Cuộc gọi hiển thị: Chú.

Hằng Thương Thế kỷ, Thương tổng, tổng giám đốc?

Do còn chưa hiểu tình hình, sợ đến mức theo bản năng ấn từ chối cuộc gọi.

Sâm Lãng: "..."

Sơ suất quá, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, có thắc mắc thì hỏi Baidu.

Vì thế liền tra điện thoại một lát, rất muốn moi hết 18 đời tổ tông nhà Thương Vũ Hiền từ trong màn hình ra.

Nhớ đến những lời đã nói ở trung tâm thương mại Hằng Thương.

Bản thân còn dè bỉu "tổng giám đốc" gì đó.

Nhớ tới vẻ mặt muốn chửi lại thôi của Thương Vũ Hiền lúc ấy...

Bây giờ suy nghĩ lại một chút...

Thì ra là vậy.

Thương Vũ Hiền thế mà là tổng giám đốc của Hằng Thương Thế kỷ, Sâm Lãng trước giờ không nghĩ tới điều này, còn tưởng rằng hắn làm tài chính, ví dụ như môi giới của công ty chứng khoán nào đó các thứ.

Còn đang suy nghĩ hôm nào kêu hắn giúp đầu tư cổ phiếu đây.

Che giấu thân phận gì đó, hay từng bị Hằng Thương loại, thực ra những thứ này không quan trọng, dù sao Sâm Lãng chưa bao giờ hỏi Thương Vũ Hiền chuyện liên quan tới công việc, đối phương cũng từng gián tiếp nói cho anh tình trạng kinh tế, còn nói đùa sẽ nuôi anh.

Cho dù như vậy, Sâm Lãng trước giờ cũng chưa từng hỏi kỹ đến.

Thứ nhất, trong tiềm thức Sâm Lãng, có hơi tự ti về chuyện công việc, không muốn nói nhiều; thứ hai, luôn hỏi Thương Vũ Hiền những câu như đang làm gì, làm việc ở đâu, giống như dò xét chuyện riêng tư, muốn biết hắn có bao nhiêu tiền. Những việc này, nếu như đối phương muốn nói, ắt sẽ chủ động nói.

Trong lòng thích hắn, không quan tâm đến người khác.

Cho dù Thương Vũ Hiền không phải nhân vật tầm cỡ gì, chỉ là nhân viên bình thường, Sâm Lãng cũng sẽ thích hắn.

Chuẩn bị xong tư tưởng, suy nghĩ thông suốt, trong lòng mới xem như thả lỏng.

Cảm giác căng thẳng vẫn còn một chút, nhưng có thể khắc phục.

Lúc này, nhìn tư liệu và ảnh chụp trên Baidu, nhớ tới đôi mắt trong mơ ấy, tất cả những gì Sâm Lãng nghĩ đều là: Mình thế mà yêu ngay một nhân vật lớn, đã vậy còn suýt chút nữa đâm hắn?

Cả người Sâm Lãng run lên, theo bản năng nhấc cánh tay lên, muốn lạy cái tay đã loạn lạc đêm đó.

Ngón tay mở ra, điện thoại rơi "lạch cạch" xuống sàn nhà.

Sau đó lại vang lên.

Lòng đang rối như tơ vò, không thèm nhìn, tưởng lại là chú, trực tiếp ấn vân tay nghe máy.

Sâm Lãng: "Alo?"

"Anh Lãng."

Sâm Lãng: "..."

Đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn vào màn hình, hiển thị: Hứa Duệ.

Một lúc sau , Sâm Lãng vừa nghe điện thoại, vừa đi vào phòng tắm: "Ừm, cậu nói đi."

Hứa Duệ: "Anh Lãng, sao giọng anh lạ vậy?"

Sâm Lãng: "Đánh răng."

Hứa Duệ: "Em nhắn QQ cho anh, sao không trả lời?"

Sâm Lãng súc miệng: "Ừm, lâu rồi không lên QQ."

Hứa Duệ: "Sao vậy?"

Sâm Lãng: "Lên QQ làm gì? Thấy toàn tin của người lạ: Chào anh, anh ở đâu thế, mình hẹn gặp nhau nhé? Hoặc là thấy bạn tốt cả trăm năm không nói chuyện đăng: Tuyết rơi rồi, mù mịt quá, hôm nay cảm thấy rất bức bối? Làm mình thấy giống như mở trang chủ của nhà xác vậy."

Hứa Duệ: "......"

Trong ống nghe im lặng một hồi, Sâm Lãng cất bàn chải đánh răng, lấy khăn lau miệng: "Chuyện gì?"

Hứa Duệ nhỏ giọng: "Không có gì, à, anh xem Weibo chưa?"

Sâm Lãng: "Xem rồi."

"Hôm nay cũng xem rồi?" Hứa Duệ dừng một chút: "Chuyện đó... là sao?"

Sâm Lãng: "Sao trăng gì?"

Hứa Duệ: "Anh với Thương, Thương tổng."

Sâm Lãng dừng một chút, nhớ tới người đó, không khỏi cong khóe môi, nhỏ giọng: "... Không có gì."

Hứa Duệ hiểu Sâm Lãng rất rõ, đây cũng không phải giọng điệu "không có gì", "À, anh ở đâu, lát nữa..."

Trong lòng đang nghĩ tới Thương Vũ Hiền, lòng Sâm Lãng rối bời: "Không được, lát nữa đi vào trung tâm tìm anh Minh rồi, hôm nay không rảnh."

"Ồ..." Hứa Duệ thở dài, "Phim bên em quay xong rồi, hôm nào đãi anh ăn cơm."

Sâm Lãng dụi mắt: "Hôm nào đi, cúp nhé."

Nói xong, không chờ lời tạm biệt, đã ấn cúp máy.

Sâm Lãng làm xong cơm sáng cơm trưa, món ăn rất phong phú, hai ông cháu ăn cơm với nhau, sau đó anh chào ông ngoại một tiếng, rồi lái Đại Bạch vào trung tâm thành phố.

---

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi. (*)

(*) 花开两朵,各表一枝: Ý nói nhiều việc xảy ra cùng lúc, chỉ có thể kể lần lượt từng việc một.

Trong ống nghe truyền đến tiếng tút tút, Hứa Duệ bỏ điện thoại ra, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ biệt thự.

Trở lại phòng ngủ, người đàn ông bên cạnh ngồi dậy sáp đến.

Hứa Duệ thì thầm nói mệt, Lệ Uy Dương không để ý tới, cả màn dạo đầu cũng không có, sáng sớm chơi một phát.

Xong xuôi mọi chuyện, Hứa Duệ đứng dậy, khoác thêm áo choàng tắm xuống giường, chân run đứng không vững, suýt nữa ngã nhào, đỡ tường vào phòng tắm.

Ngày hôm qua, Hứa Duệ trở về từ đoàn phim, ăn cơm cùng với Lệ Uy Dương, hai người lại uống rượu vang, rồi trở về căn biệt thự này. Hứa Duệ quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, nhân lúc Lệ Uy Dương say rượu, leo lên người gã, để gã mở mắt ra, liên tục lẩm bẩm bên tai Lệ Uy Dương:

"Em nhớ anh."

"Em nhớ anh lắm."

Lệ Uy Dương làm gì có thể chịu đựng được, chỉ đành mặc cho tên tiểu yêu tinh này ngang ngược trên người mình.

Sâm Lãng.

Em nhớ anh.

Lúc này, ký ức hiện lên nhỏ giọt, sắc mặt Hứa Duệ tái nhợt, dạ dày đau khó chịu, hôm qua chỉ lo tự chuốc say bản thân, không hề ăn chút đồ ăn. Nhịn cảm giác không khoẻ trên người, cậu khó khăn đi xuống lầu vào bếp, phát hiện trong biệt thự không có cái gì để ăn.

Biệt thự không ở thường xuyên, trong tủ lạnh trống không, chẳng có cái gì cả.

Sau đó Lệ Uy Dương nhận được cú điện thoại, không hề cất tiếng hỏi thăm, gấp gáp mặc quần áo rồi đi, cũng không hỏi cậu một câu "có cần gì hay không".

Kiểu cuộc sống này cũng không có gì to tát, không phải đã nghĩ kĩ từ lâu, chỉ cần "sự nghiệp", "giàu sang", "kích thích" là đủ rồi sao.

Hứa Duệ che dạ dày, trước mắt tối sầm, không xong rồi, bệnh dạ dày lại tái phát.

Muốn ăn cơm.

Không cần cầu kỳ, có thể lót dạ là tốt rồi.

Nhớ tới người đàn ông chưa từng làm cho cậu đói bụng, 7 năm yêu nhau, 5 năm sống chung, đầy đủ phong phú, giàu dinh dưỡng, một miếng cơm thừa hay cơm nguội cũng không để cho cậu ăn.

Sâm Lãng.

Người đàn ông lần nào cùng càm ràm không ngừng, nói cậu không quý trọng bản thân, chưa từng để cậu phải chịu tổn thương, sau khi làm xong đều ôm cậu vào phòng tắm.

Sâm Lãng.

Người đàn ông chân dài vai rộng trong phòng bếp, đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tị, quay đầu dịu dàng nói với cậu "Cho em ăn bữa ngon".

Sâm Lãng.

Hứa Duệ đứng dưới vòi sen, máu ứ đọng trên người đã tím bầm, mệt rã rời, thân dưới hơi đau, mỗi bước đi đều cảm thấy rất khó chịu.

"Anh Lãng..."

Hứa Duệ che mặt, mệt mỏi ngồi xổm xuống, cười cuộc đời mình quá sai lầm.

---

Trong trang trại rượu vang của đại ảnh đế.

Phòng tiếp khách quý, hai vợ chồng Minh Hiên ngồi đối diện Sâm Lãng, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn em trai than thở nằm trên sôpha, cả người như mất hồn mất vía.

Minh Hiên cũng khá xoắn xuýt, vốn định qua tết Dương lịch, sẽ đi điều tra lai lịch người trong lòng của Sâm Lãng, ai ngờ sáng nay vừa nhìn Weibo, thực sự bị doạ sắp tè ra quần.

Thương Vũ Hiền, người có chút địa vị trong giới, ai mà không biết?

Tuy Thương tổng không phải trong giải trí, nhưng hắn là Bá Lạc (*), là nhà đầu tư lớn, cho dù là Hằng Thương hay là cá nhân hắn, những bộ phim được đầu tư trong hai năm qua đều hot xình xịch.

(*) Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Trước đây có một bộ phim mang đến cho Minh Hiên giải ảnh đế đầu tiên, bộ phim Thương Vũ Hiền lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư cho một đạo diễn mới ra tù, nguyên nhân ngồi tù là do đánh một đạo diễn khác. Thương Vũ Hiền ném vào hơn 200 triệu, nói muốn giúp ông đông sơn tái khởi, bao nhiêu người ở sau lưng cười cợt, cảm thấy vị đạo diễn đó không có cửa, cũng không ai chịu đồng ý diễn.

Sau đó vị đạo diễn ấy tìm được Minh Hiên, lúc đầu y cũng hơi đắn đo, dù sao cũng là phim điện ảnh đầu tiên y chính thức được đảm nhận vai chính, Minh Hiên sợ làm không cẩn thận sẽ tiêu tùng, trên mạng sẽ có người gọi mình là thuốc độc phòng vé.

Vợ chồng Minh Hiên phân vân chưa quyết định được, tìm Sâm Lãng tư vấn giúp, Sâm Lãng xem tiểu thuyết nguyên tác xong, kiến nghị y diễn vai nam chính, Minh Hiên không nói nhiều, nghe em trai!

Cuối cùng, doanh thu bộ phim đó được 3,6 tỷ, Minh Hiên một bước lên mây đạt giải ảnh đế năm đó.

Thương Vũ Hiền còn có một điểm tốt, được dân trong giới hay nhắc tới, chính là hắn không bao giờ giơ tay chỉ huy với đoàn phim, đạo diễn, không bao giờ nhét diễn viên hối lộ vào, không quan tâm gì cả, chỉ lo bỏ tiền, điều kiện tiên quyết là chỉ cần hắn coi trọng, cảm thấy có hi vọng, tiền muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, thực sự là con người lý tưởng trong giới đầu tư.

Ừm, tốt lắm.

Ông chú trai thẳng gần 40 tuổi ly hôn sống với con gái?

Là Thương Vũ Hiền.

Ôi ôi.

Ánh mắt em trai nhà mình...

Sâm Lãng mệt mỏi ngồi dậy, đờ đẫn: "Anh trai, mặt anh khó coi vậy, bị mèo gặm hả?"

Minh Hiên nhịn cả buổi sáng, nổi giận ngay lập tức, "Ai bị mèo gặm? Cậu đừng có nói chuyện thô bỉ vậy được không? Cậu là người thích Thương Vũ Hiền mà, nên cậu phải có chút nội hàm, nói chuyện ngọt, tích cực đáng yêu một chút dược không, như vậy mới có thể mua vui cho cậu ta!"

Sâm Lãng: "Ơ... anh, mặt anh bị người mèo gặm sao?"

Vợ chồng Minh Hiên: "......"

Ba người ngồi quanh bàn trà, chuẩn bị mở cuộc họp gia đình.

Minh Hiên thở dài: "Em trai à, không phải cậu vẫn hay tự xưng là tinh anh tương lai sao, nghĩ ra cách gì tốt chưa?"

Sâm Lãng tuyệt vọng nói: "Chưa, em vốn không thông minh, cũng không phải tinh anh, em chỉ là thứ dư thừa bị vứt xó trong tập đoàn tinh anh đó, cũng chính là hàng nhái dỏm, là thứ phế liệu."

Minh Hiên gật đầu: "Hay đấy, anh muốn đăng câu này lên weibo, tranh thủ giành top 10 lời ngu xuẩn tự nhục nhất của năm."

Sâm Lãng: "..."

Sau đó, dưới lời kể sinh động như thật của Sâm Lãng, vợ chồng ảnh đế biết được chuyện xảy ra giữa hai người vào đêm Giáng sinh, kể cả chi tiết nhỏ nhất cũng trơn tru trôi ra khỏi miệng.

Sau khi nói xong, mặt Sâm Lãng đỏ tận mang tai, chị Minh rung rinh xoa tay, Minh Hiên lại ngoác mồm líu lưỡi.

Sâm Lãng nản lòng bất lực, chất đống thành một bãi bùn, "Anh ấy quên rồi, quên hết sạch chuyện em tỏ tình rồi, xong rồi, hết đường rồi..."

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, người cất tiếng trước là chị Minh.

Chị Minh: "Lãng, nếu mà là chị, một con ma men nhỏ hơn mình 12 tuổi nói, chị sẽ không tin, cho dù cậu ta nói tới long trời lở đất, nói yêu chị đến tận xương tủy, chị cũng sẽ không tin."

Minh Hiên cào đầu: "Mẹ nó, thằng em đần độn, kêu cậu đi tỏ tình, vậy mà cậu đi uống rượu, chuyện lớn như vậy, cậu lại say mèm, có chút trách nhiệm được không, sẽ để lại ấn tượng không đáng tin cho người ta!"

Sâm Lãng: "... Em nghĩ là... say rượu nói lời thật lòng."

Minh Hiên: "Ai biết cậu có phải say rượu nói năng linh tinh hay không? Có phải bầu không khí quá tốt nên nhất thời choáng váng đầu óc không? Huống hồ cậu ta còn lớn tuổi hơn cậu, lý trí hơn cậu, không thể điên chung với cậu được."

Chị Minh rũ mắt suy nghĩ, nghĩ lại những kinh nghiệm bọn họ đã từng trải qua: "Em cảm thấy, cậu ấy quên thật à?"

Sâm Lãng chớp mắt: "Anh ấy nói thế."

Chị Minh lộ ra nụ cười thần bí: "Chắc không có đâu, chỉ là do cậu ấy không thể đối diện với lòng mình thôi, trước đây cậu ấy không thích đàn ông phải không?"

Sâm Lãng: "Vậy sao anh ấy phải giả bộ mất trí nhớ, không nói thẳng với em luôn đi?"

Chị Minh: "Nói thẳng? Cho em câu trả lời? Em muốn để cậu ấy ngay lập tức chấp nhận, sống hết đời với em, em thấy có thể sao?"

Sâm Lãng: "..."

Chị Minh: "Hay là, em muốn để cậu ấy lập tức từ chối em, em sẽ giải thoát được ngay?"

Sâm Lãng: "Không không không, không muốn bị từ chối."

Minh Hiên cười nhạo: "Nói cho cùng, cậu muốn cho cậu ta lập tức chấp nhận cậu, sau đó lên giường với cậu có đúng không? Cậu chỉ muốn làm cậu ta, hoàn toàn không muốn sống hết đời với cậu ta? Chỉ muốn làm bạn tình với cậu ta? Cái đồ cặn bã nhà cậu, nếu thật sự như thế, người làm anh đây sẽ là người đầu tiên đánh cậu!"

Sâm Lãng nổi giận: "Em nghĩ rồi, những thứ sau này em suy nghĩ hết rồi!"

Minh Hiên: "Vậy thì được rồi, suy nghĩ bao lâu? Ít nhất ba, năm ngày đúng không? Cậu muốn để cậu ta suy nghĩ một buổi tối, rồi quyết định sống cả đời với cậu? Một buổi tối chỉ đủ suy nghĩ có muốn thành bạn tình không thôi, không đủ suy nghĩ muốn trở thành vợ chồng... à, chồng chồng hay không."

Cặp mắt đào hoa cong lên: "Khoan đã, ý hai người nói là, anh ấy đang suy nghĩ?"

Hai vợ chồng Minh Hiên cùng nhau cười híp mắt.

Chị Minh dịu dàng vỗ mu bàn tay Sâm Lãng: "Em trai, chị cảm thấy, thực ra thì, hai người đã anh tình tôi nguyện rồi."

Sâm Lãng nhất thời xúc động: "Thật sao? Tại sao anh ấy không đồng ý?"

"Bởi vì cần phải suy nghĩ đó, đối với em mà nói, cậu ấy suy nghĩ càng nhiều, càng lâu, càng tốt." Chị Minh nói một cách lãng mạn, "Bởi vì, chị cảm thấy, người đàn ông đó muốn bên cạnh em, không phải một sớm một chiều, mà là mãi mãi."

Không phải một sớm một chiều, mà là mãi mãi.

Sâm Lãng: "..."

Tim đập thình thịch.

Sâm Lãng: "Thật sao? Vậy sao anh ấy không trực tiếp nói với em, anh ấy cần suy nghĩ một thời gian?"

Minh Hiên đưa tay vỗ gáy Sâm Lãng một cái: "Suy nghĩ cái rắm, phong cách của thương nhân, chút chút là cậu ta có hơn 10 triệu, trong đầu của dân kinh doanh, mỗi một phút đều là quý giá, dựa vào cái gì để người khác bỏ lỡ thanh xuân đợi mình từ từ suy nghĩ? Anh cảm thấy, lúc bàn chuyện làm ăn, nếu có người nói với Thương Vũ Hiền 'Cho tôi thời gian suy nghĩ một chút', chắc chắn cậu ta sẽ không nói nhiều đứng dậy đi luôn."

Sâm Lãng hơi mù mờ.

Minh Hiên chỉ tiếc mài sắt không thành thép: "Haizz, qua thêm mấy năm, anh nhất định sẽ hỏi cậu một chuyện, vợ cậu có vui vẻ không? Ngu ngốc kiểu như cậu, vợ cậu sao vui vẻ được."

Sâm Lãng: "......"

Chị Minh nhấn mạnh nói: "Tiểu Lãng, em luôn đứng trên lập trường của mình nghĩ, ví dụ như, cậu ấy giỏi quá, em không đuổi kịp theo cậu ấy, không xứng với cậu ấy các thứ..."

"Nhưng em có đứng trên lập trường của cậu ấy nghĩ không? Ví dụ như, em còn trẻ như vậy, cậu ấy lớn hơn em 12 tuổi, khi em 30 tuổi, cậu ta 42 tuổi, nếu 7 năm chia tay thì sau, giống như mối tình trước của em, lúc đó người chia tay không phải Hứa Duệ, là em thì sao?"

"Em giỏi nhất là trải nghiệm cảm giác bị vứt bỏ mà? Nếu như 7 năm sau, em 32 tuổi bỏ cậu ta, chạy đi kết hôn với phụ nữ, cậu ấy 45 tuổi phải làm sao đây? Mấy điều này, không lẽ cậu ấy sẽ không suy nghĩ, không sợ sao?"

"Cậu ấy không phải thằng nhóc 20 tuổi vắt mũi chưa sạch, sẽ không nhất thời ấm đầu chấp nhận yêu đương đâu, cậu ấy đã qua tuổi yêu rồi, điều cậu ấy cần là cuộc hôn nhân đáng tin cậy, gia đình ổn định, người bạn chung sống suốt đời, người yêu gắn bó sinh tử, không phải yêu đương nhăng nhít."

Chị Minh nói xong mấy điều này, cho Sâm Lãng khoảng thời gian suy nghĩ.

Sâm Lãng chỉ cảm thấy: Phụ nữ, kinh nhờ.

Phụ nữ phân tích chuyện tình cảm, đều rõ ràng dễ hiểu như vậy?

Sau đó cô tổng kết một câu: "Tiểu Lãng, chị cảm thấy, em nên tìm cậu ấy nói chuyện đàng hoàng lần nữa lúc không uống rượu, đầu óc tỉnh táo ấy, đứng trên lập trường của cậu ấy, cho cậu ấy chút lòng tin. Ai cũng có điểm yếu, dù cậu ấy có sự nghiệp thành công, nội tâm mạnh mẽ, nhưng cậu ấy cũng là người mà, có lẽ cậu ấy chưa bao giờ trải qua kiểu tâm lý tự ti này, cậu ấy sẽ nghĩ, em còn quá trẻ, cậu ấy già quá rồi, em làm cậu ấy tự ti, em làm cậu ấy không có cảm giác an toàn, không có sự tự tin ——"

"Tâm lý tự ti càng mãnh liệt, cậu ấy sẽ trốn càng xa, càng trốn tránh, cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy càng xem trọng em. Hoặc có lẽ bây giờ đã có cảm tình với em, nhưng bản thân chưa nghĩ rõ ràng, cũng không dám nghĩ tới đàn ông với đàn ông, cậu ấy không phải gay, vẫn chưa rõ được thứ tình cảm này với em, dù sao cậu ấy cũng đã đuổi theo tàu hỏa rồi còn gì!"

Minh Hiên kiêu ngạo nhìn bà xã có tài ăn nói tuyệt vời, sờ eo nhỏ của cô, hùa theo nói: "Đúng, tự tin, cảm giác an toàn, trách nhiệm, gia đình ổn định, những điều này, vừa đúng toàn là những điều cậu nên cho cậu ta, cậu cho cậu ta cái gì rồi? Cậu từng có một lần hôn nhân thất bại, cậu phải cho cậu ta tự tin, nói cho cậu ta biết, để cậu ta tin tưởng cậu, thấy cậu đáng tin, sẽ không giẫm lên vết xe đổ."

Chị Minh cười cười: "Tiểu Lãng, em biết lời gì từ trong miệng đàn ông nói ra, làm cho người ta không chịu nổi nhất không?"

Sâm Lãng ngẩn ngơ: "Tôi làm em to bụng rồi?"

Vợ chồng Minh Hiên che mặt: "... Không, không phải, đổi cái khác."

Sâm Lãng suy nghĩ một chút: "Tôi lại làm em to bụng rồi?"

Vợ chồng Minh Hiên: "......"

Không ngoài dự đoán mà bị đi đường quyền.

Chị Minh thực sự sắp hói đầu đến nơi: "Cam kết đó, cam kết! Thằng em ngốc, em phải cho cậu ấy một lời cam kết, nguyện thề non hẹn biển, yêu nhau!"

Sâm Lãng ôm đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy anh trai chị dâu đi đường quyền rất có lý, nói Thương Vũ Hiền có thể cũng yêu mình, anh có hơi tin rồi, "Nói như vậy, em lại ngốc nữa rồi?"

Chị Minh: "Ngốc hay không ngốc không quan trọng, quan trọng là... sau khi ngu ngốc, em có kịp thời gánh được, xoay chuyển được cục diện hay không."

Nhớ tới lúc sáng, cúp điện thoại của Thương Vũ Hiền, vẫn chưa dám gọi lại, vừa nghĩ tới hắn là tổng giám đốc Hằng Thương đã hồn phi phách tán.

Cúp điện thoại của hắn, Thương Vũ Hiền đã tủi thân, đau khổ đến nhường nào?

Sâm Lãng có chút mê man: "Nhưng anh ấy nói quên, có lẽ anh ấy còn chưa nghĩ kỹ, vậy sau đó em nên làm sao đây?"

Chị Minh mím môi, lộ ra nụ cười của người dì:

Tổng giám đốc Thương, chút mánh lới của cậu, đấu thắng được phụ nữ sao?

Chị Minh cười dịu dàng: "Cái gì mà làm sao? Nên làm gì thì làm, thì khi cậu ấy đồng ý rồi, cậu ấy nghĩ chuyện của cậu ấy, em làm chuyện của em, nên trêu thì trêu, nên vã thì vã, cậu ấy sớm muộn gì cũng không chịu nổi, không nhịn được muốn thôi."

Hai thằng đàn ông: "......"

Sâm Lãng vốn là phái yêu đời, lần trò chuyện với vợ chồng nhà họ Minh, làm anh như được gột rửa đầu óc, bỗng nhiên đứng lên khỏi sôpha, thanh máu được nạp đầy, tràn đầy dũng khí và năng lượng tích cực trong giây lát.

Lấy điện thoại ra gọi, có người bắt máy: "Alo, chú?"

Thương Vũ Hiền: "Ừm, lúc sáng tôi có gọi cho cậu, thực ra Weibo..."

Sâm Lãng nhỏ giọng: "Tôi biết rồi, hôm nay thứ sáu, anh ở đâu, tôi muốn tìm anh bàn chuyện, nhất định phải nói."

"Ăn cơm ở ngoài." Thương Vũ Hiền suy nghĩ một chút, "Ngự Yến Lâu gần nhà, cậu tới đây đi."

"Tôi đi... anh với bạn, không tốt lắm..." Sâm Lãng do dự.

Thương Vũ Hiền: "Vốn định tìm cậu đi cùng."

Hai người xác định địa chỉ và phòng ăn, cúp điện thoại.

Sâm Lãng vội kéo cửa phòng ra: "Em đi tìm anh ấy, anh chị dâu, bữa trưa không ăn, chiều về!"

"Trời lạnh lắm, mặc áo phao của anh em vào này." Chị Minh cầm áo đuổi theo, "Đừng quên cho người ta một lời cam kết yêu nhé."

Sâm Lãng mặc áo vào: "Em biết rồi!"

Nói xong chạy đi.

Vợ chồng Minh Hiên liếc mắt nhìn nhau, cười lắc đầu một cái, cảm thấy lần này em trai có hi vọng, cũng có thể thành, chuyện tốt sắp tới gần rồi.

---

Ngự Yến Lâu Phật nhảy tường, quán ăn lâu đời được xây dựng trên bờ hồ, Sâm Lãng gõ cửa phòng VIP đã hẹn trước, vừa đẩy cửa vào liền sửng sốt.

Đồ ăn đã lên đầy bàn.

Thương Vũ Hiền và vợ trước của hắn Tạ Nhã Cầm, hai người ngồi đối diện nhau, người đàn ông diện âu phục giày da, người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp, cảnh tượng này thật gai mắt.

Vốn tưởng là hẹn riêng với nhau.

Trong một tích tắc như vậy, sắc mặt Sâm Lãng thay đổi liên tục.

Thương Vũ Hiền, anh quá đáng lắm.

Cặp mắt đào hoa mơ màng một chút, trong lòng khẽ niệm 100 lần:

Thành vô hối, thứ vô oán, hoà vô thù, nhẫn không nhục. (*)

(*): Thành thật sẽ không có hối hận, khoan dung sẽ không có oán trách, hoà nhã sẽ không có thù hận, nhẫn nại sẽ không có nhục nhã.

Không đánh kẻ chạy lại.

Nhịn.

Nhịn.

Nhịn.

Thương Vũ Hiền nghiêng đầu nhìn sang, giơ tay lên: "Qua đây, tôi giới thiệu cho hai người làm quen."

Sâm Lãng không đáp lại hắn, đi tới bàn, cười với Tạ Nhã Cầm: "Chị Thương, ngưỡng mộ đã lâu."

"Cậu Sâm, chào cậu." Tạ Nhã Cầm lịch sự nhã nhặn, "Nhưng mà, bây giờ tôi có thể dùng họ của mình rồi, tôi tên Tạ Nhã Cầm, đừng gọi chị Thương."

Cặp mắt đào hoa cong lên: "Rất vui được gặp chị."

"Được rồi, lại đây ngồi đi."

Tôi còn lâu mới vui, câu lịch sự nói ra còn nghe hay hơn hát. Thương Vũ Hiền nhìn anh một cái, đứng dậy kéo ghế cho đối phương rất tự nhiên, để anh bạn nhỏ của hắn ngồi bên cạnh.

Tạ Nhã Cầm ngồi đối diện hai người.

Tạ Nhã Cầm bắt chuyện trước: "Cậu Sâm đúng là giống như trên Weibo nói, rất đẹp trai."

Thương Vũ Hiền không có cảm xúc gì: "Việc này em giải quyết đi."

"Thật tình, tôi đang chờ Louis ở tiệm cà phê, ai ngờ bị chụp được." Tạ Nhã Cầm nhìn về phía Sâm Lãng, "Kéo luôn cậu vào scandal đó..."

Sâm Lãng động đậy khóe môi: "Không sao."

Tạ Nhã Cầm cười híp mắt uống một ngụm canh: "Nói vậy, scandal của hai người là giả sao?"

"Chị Tạ, chị cũng nói là scandal còn gì." Tim Sâm Lãng đập loạn nhịp, "Không lẽ, trên đời này có scandal 'thật'?"

"Ha ha ha ha, cậu nói đúng, tôi không có thích mấy thứ khuôn sáo cứng nhắc đó!"

Hai người cậu một câu tôi một câu, trông có vẻ nói chuyện rất hợp.

Thương Vũ Hiền cụp mắt gấp đồ ăn cho Sâm Lãng, bỗng nhiên cảm nhận được, ngón tay ở dưới bàn của mình, bị Sâm Lãng từ từ nắm chặt.

Sức lực khiến hắn không khỏi run lên.
Anh bạn nhỏ của hắn giận.

Lúc này, Tạ Nhã Cầm và Thương Vũ Hiền nhìn nhau cười, đánh giá chàng trai nhỏ cô mới gặp lần đầu thế này:

"Sâm Lãng trưởng thành hơn so với tưởng tượng."

Thương Vũ Hiền: "Cậu ấy nghịch ngợm lắm, không nghe lời nhất chính là cậu ấy."

Sâm Lãng ngẩn người.

Hoàn toàn không ngờ rằng, sẽ nghe được lời trách móc như thế từ trong miệng Thương Vũ Hiền. Cái này khác với giọng hoặc lãnh đạm hoặc mạnh mẽ vang dội lúc bình thường của hắn, rõ ràng là đang oán trách, nét mặt lại không hề có một chút không vui, giọng nói cũng nghe rất dịu dàng.

"Không nghe lời?"

Tạ Nhã Cầm ngẩng đầu lên, giả vờ thú vị hỏi, ánh mắt lại sâu sắc xem xét vẻ mặt của Thương Vũ Hiền.

Thương Vũ Hiền: "Ừ, tùy hứng."

Tạ Nhã Cầm khẽ cúi thấp đầu, dùng giọng điệu xoa dịu thì thầm: "Sự bướng bỉnh của con trai khó thuần lắm, sớm muộn cũng sẽ lớn thôi."

Khoé môi Thương Vũ Hiền mang theo nụ cười, khóe mắt liếc nhìn người bên cạnh: "Anh lại mong, Sâm Lãng vẫn cứ là Sâm Lãng, đừng lớn lên thì tốt hơn."

Tạ Nhã Cầm ngẩn người, nhìn chằm chằm Thương Vũ Hiền một hồi, lại hỏi Sâm Lãng: "Cậu Sâm, bây giờ cậu đang làm việc gì?"

Sâm Lãng nghịch ngón tay Thương Vũ Hiền dưới bàn, nói một cách khí thế: "Nhân viên tiêu thụ."

Tạ Nhã Cầm nhíu mày: "Hằng Thương?"

Sâm Lãng phì cười: "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình thôi."

"Thú vị đấy." Cô nhìn qua Thương Vũ Hiền, lại nhìn Sâm Lãng một chút, "Sau này cậu có dự tính gì không?"

Tim Sâm Lãng đập bịch bịch, sắc mặt không tốt lắm: "Dân đen chợ búa thì có thể có dự tính gì?"

Tạ Nhã Cầm cười cười, múc chén chè, đưa tớ trước mặt Sâm Lãng: "Thất lễ rồi."

Sâm Lãng nhìn đồ ăn lay động trong chén chè, đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn, vậy tôi sẽ dùng chè thay rượu, chúc chị và anh Thương... răng long đầu bạc, mãi mãi bên nhau?"

Thương Vũ Hiền: "Nhảm nhí."

Vẻ mặt Tạ Nhã Cầm buồn thiu nhìn hai người: "Chúng tôi ly hôn rồi, không cần trêu cái này đâu, chi bằng có thời gian —— tôi mời cậu đến nhà ở Long Đình... làm khách?"

Là sao?

Sâm Lãng nhìn cô một cái, cắn răng nhẫn nhịn, cúi đầu gấp đồ ăn cho Thương Vũ Hiền: "Không cần phiền chị mời, đã đi rồi."

Tạ Nhã Cầm mím môi: "..."

Hai người kia đi tới ngõ cụt của cuộc trò chuyện, Thương Vũ Hiền cũng im lặng, lặng lẽ rũ mắt. Dưới bàn, ngón tay Sâm Lãng đang quấn lấy ngón tay mình, hắn định trốn khỏi động tác của anh, nhưng anh lại lần nữa dùng sức.

Thương Vũ Hiền khẽ nhíu mày, lén chạm ánh mắt với Sâm Lãng, hắn động đậy môi "nghịch quá", thầm mắng anh ngây thơ, tâm thì muốn thoát khỏi anh, bàn tay lại không chịu được mà nóng lên, vội vã tìm đề tài.

Thương Vũ Hiền cau mày: "Cởi áo khoác đi, sao cậu mặc nhiều vậy?"

Đầu ngón tay Sâm Lãng đang khều nhẹ lên vân tay, ánh mắt hài hước đảo qua Tạ Nhã Cầm, rồi nhìn mặt Thương Vũ Hiền: "Cái này không phải là do anh bày ra sao? Bây giờ tôi đang ở trên chiến trường, là binh sĩ thì sẽ không cởi bỏ chiến bào."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tạ Nhã Cầm: "..."

Thương Vũ Hiền siết chặt ngón tay, nhỏ giọng: "Sao mặc hai cái áo khoác thế, hôm nay lạnh tới vậy à?"

Sâm Lãng xoa chiếc bụng no căng tràn, chặt chẽ sờ một cái, bỗng nhiên lại buông tay, cặp mắt đào hoa mỉm cười, rồi nghiêng người xuống, kề sát bên tai Thương Vũ Hiền, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy, nói nhỏ: "Mặc hai cái cũng có lý của nó, tôi sợ động tác lớn quá, hư hết một cái."

Thương Vũ Hiền: "......"

Nụ cười trên mặt Sâm Lãng thu lại, đột nhiên đứng lên: "Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh."

Nói xong đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Thương Vũ Hiền ngơ ngác, cúi thấp đầu, nhìn ngón tay bị nghịch của mình, lại nhìn về phía bóng lưng cao gầy rời đi của anh.

Tạ Nhã Cầm hơi ngớ người, nhìn cửa phòng định thần lại, cười trêu nói: "Không ngờ, anh chủ động hẹn em ăn cơm, người anh muốn giới thiệu cho em, là một chàng trai."

Ánh mắt Thương Vũ Hiền tràn đầy dịu dàng: "Anh thấy cần thiết."

Tạ Nhã Cầm nhìn hắn: "Bây giờ, có thể chính thức giới thiệu một chút chưa?"

Thương Vũ Hiền nhìn thẳng vào cô: "Sâm Lãng, người yêu của anh, sẽ là một người ba khác của Đường Đường, hi vọng em có thể yên tâm giao Đường Đường cho cậu ấy."

Tạ Nhã Cầm sửng sốt.

Bắt gặp được sự dịu dàng chợt loé lên từ nơi đáy mắt của đối phương.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy chồng cũ lộ ra kiểu ánh mắt cưng chiều này.

Hơn nữa còn là đàn ông.

Hai người nhìn nhau đầy một phút.

Tạ Nhã Cầm gật đầu: "Hôm em ở cạnh Đường Đường, hầu như cứ cách 10 giây là Đường Đường nhắc tới cậu ấy, đúng là nó rất thích người ba nhỏ này, hai người chung sống cho thật tốt nhé."

Thương Vũ Hiền nắm chặt ngón tay dưới bàn: "Anh đi xem cậu ấy một chút, chắc... không vui lắm..."

Tạ Nhã Cầm cười ha ha: "Ghen rồi đúng không?"

Thương Vũ Hiền đứng dậy, khóe mắt liếc cô một cái: "Em cố ý chọc tức cậu ấy."

"Ai bảo cậu ấy cute chứ, hơn nữa đẹp trai như vậy, tính cách cũng rất tốt, được rồi, đi tìm cậu ấy nhanh đi, em cũng phải đi, ngày mai lên máy bay." Tạ Nhã Cầm cũng đứng dậy, rũ mắt sờ phần bụng dưới hơi nhô lên, "Thương Vũ Hiền, nhiều năm như vậy, cảm ơn anh, sau này, cực khổ cho anh rồi."

Thương Vũ Hiền không quay đầu lại: "Chúc em hạnh phúc."

---

Từ phòng rửa tay đi ra, trong hành lang như mê cung, bỗng nhiên nhớ không rõ đường đi về phòng ăn.

Cái quán ăn nhỏ bé thế này mà cũng giống như bị ma dắt, cả số phòng cũng không nhớ ra được, đi qua đi lại mấy vòng, mất trí nhớ đứng tại chỗ, quyết định đi tìm nhân viên phục vụ dẫn đường.

Đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc chỗ ngã rẽ.

Thương Vũ Hiền.

Sâm Lãng bước tới từ phía sau hắn.
Thương Vũ Hiền đi nhà vệ sinh tìm người, không tìm được, lại đi một vòng hành lang.

Mới vừa dừng bước, muốn tìm nhân viên phục vụ hỏi một chút, cảm nhận được hơi thở của đàn ông phả tới từ phía sau, tay theo bản năng bắt lấy anh.

Hai lòng bàn tay nóng tựa như bàn ủi, quấn chặt lấy eo hắn!

"... Sâm Lãng?" Vừa dứt lời, cơ thể không biết sao bị xoay một cái, hai chân dường như nhấc khỏi mặt đất, bị đưa vào phòng ăn trống bên cạnh.

Cửa phòng đóng "cạch" một tiếng.

Lực vô cùng mạnh, eo Thương Vũ Hiền bị đau, lập tức bị va vào cạnh bàn gỗ, liền thuận thế nằm trượt lên bàn ăn.

Sâm Lãng đặt hắn lên bàn, cúi người xuống, môi dán đến, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của Thương Vũ Hiền, đầu lưỡi cuốn vào, tấn công kịch liệt.

Thương Vũ Hiền có chút choáng váng, hắn cảm thấy trên người đau đớn, muốn đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn cựa quậy không được.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, hắn thấp giọng: "Sâm Lãng, được rồi."

Cặp mắt đào hoa chứa ý cười, "Ừm."

Người đàn ông nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo của anh, "Xuống đi."

"Tôi chịu thua." Giọng nói cực nhỏ, chàng thanh niên khẽ thở gấp, đôi mắt mất tiêu cự áp sát vào mắt hắn, đôi môi bao trùm lên môi hắn.

"Thương Vũ Hiền, đừng thăm dò tôi, tôi khó chịu."

Thương Vũ Hiền nhìn đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cầu xin đó, nhẹ nhàng đẩy anh ra, đứng dậy, chỉnh lại cổ áo xộc xệch, cảm thấy cơ thể không có gì bất thường.

Nhưng, cảm giác ngại ngùng, rung động lại đến vô cùng lạ lẫm.

Thương Vũ Hiền rũ con ngươi, thấp giọng nói: "Không phải thăm dò, hai người cần phải gặp nhau, cho dù là vì Đường Đường."

Sâm Lãng buồn bực: "Đường Đường? Sao thế?"

Thương Vũ Hiền giương mắt nhìn anh một lát, quay người đi tới cửa: "Chiều tôi có cuộc họp, lát nữa cậu đi đâu?"

"Trang trại rượu của anh Minh gần trung tâm, à, anh ấy là diễn viên." Sâm Lãng đuổi theo bước chân của hắn, hai người đứng ở cửa phòng ăn, "Khi nào anh rảnh, tôi muốn tìm anh nói chuyện."

Lại thêm người bạn trong giới giải trí?

Bạn gì?

Bạn trai bạn gái?

Anh Minh... Kêu thân mật đến thế...

Thương Vũ Hiền suy nghĩ một chút: "Ở đó có một quán ăn, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, 6 giờ tối, gặp nhau rồi nói."

Sâm Lãng nhảy nhót: "Hẹn hò?"

Thương Vũ Hiền nhìn anh, "Tôi cho cậu câu trả lời."

Nói xong cười cười, quay người mở cửa đi ra ngoài.

Sâm Lãng ngây người tại chỗ.

Trong dư quang, không thấy rõ bóng lưng Thương Vũ Hiền.

Không thể nào, theo như chị Minh suy đoán, hắn còn phải suy nghĩ một thời gian, nhanh như vậy đã có đáp án?

Ban nãy người đó rất hoảng loạn, còn nữa, sao mặt hắn đỏ thế?

Đã là người từng trải rồi cơ mà?

Đáng yêu thật.

Sâm Lãng bật cười, nhưng cảm giác không tốt lắm.

Nếu như, người đó từ chối mình...

Dù sao thì khoảng cách tuổi tác cũng quá lớn.

Như vậy, bản thân có cần tiếp tục không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play