Hổ mẹ có Weibo là "Căn cứ đào tạo trang điểm xinh tươi" tên Lý Điềm, là trùm giới trang điểm, có sở thích viết tiểu thuyết, vở kịch thiếu nhi cho dịp lễ Giáng Sinh của trường mẫu giáo Quốc tế Cambridge, chính là kịch bản cô sáng tác.
Lý Điềm là mẹ của hai cậu con trai, con trai lớn tên Ứng Giai Kỳ, học lớp 1, con trai nhỏ tên Ứng Giai Lân, chính là tên nhóc chân ngắn cũn dẫn đội quân Ultraman đại sát tứ phương, vừa nhìn thấy Đường Đường đã kéo tay con người ta không tha.
9 giờ sáng hôm Giáng Sinh, trường mẫu giáo đông nghịt người.
Bữa tiệc liên hoan được tổ chức mỗi năm một lần, hầu như mỗi một đứa trẻ đều có tiết mục nhỏ phải biểu diễn, người thân luôn rất muốn đến đủ mặt để xem, quay video cho đứa trẻ nhà mình, còn có một bộ phận khán giả nhiệt tình đã đăng ký vào xem, cùng với các hổ mẹ sứt đầu mẻ trán chỉ muốn để cho con mình vào được vòng trong.
"Nhanh lên, vở kịch nói lần này, là của vợ anh viết, Tiểu Lân còn lấy được một vai đó, ông xã, anh nhanh lên được không? Nhanh lên!"
Anh Ứng mập mạp, chen vào trong đám người trên bậc thang, trán đầy mồ hôi. Lý Điềm xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, kéo chồng mình ra khỏi đám phụ huynh, đưa hai tấm thư mời cho cô Tiểu Trương ở cửa khu khán đài, cuối cùng còn nóng lòng hỏi một câu:
"Cô Trương, cậu Sâm Lãng, có đồng ý diễn không?"
"Có ạ." Cô Tiểu Trương lộ ra nụ cười trong tích tắc không thể nói rõ được, đỏ mặt nói nhỏ với cô, "Hồi sáng lúc diễn tập, đẹp trai chết đi được, vừa nãy mới viết cho chị bảng thứ tự tiết mục, còn có tên của bé Ứng nữa."
Lý Điềm hết sức vui mừng, đây là bộ kịch bản đầu tiên thành công được đưa lên sân khấu của cô, mặc dù chỉ là rạp kịch nhỏ của trường, nhưng đây là trường mẫu giáo bình thường sao? Đây là Quốc tế Cambridge! Các đứa trẻ của gia đình thượng lưu tập hợp về đây, bao nhiêu tai to mặt lớn của xã hội, đại gia ngầm, giáo sư phần tử tri thức xã hội, ngay lúc này dạo quanh bên cạnh mình, trong nháy mắt cô cảm thấy bản thân đẳng cấp hơn hẳn.
Tuy là nhân vật ra sân khấu cuối cùng, nhưng nhan sắc của anh chân dài, thực sự rất phù hợp với hình tượng của Đại Ma Đạo Sư, anh chính là đế vương của thế giới phép thuật, quá đẹp trai, tăng thêm màu sắc cho kịch bản không ít.
Trong lòng Lý Điềm toàn là a a a a a a, có ảo giác ngày mai sẽ leo lên bảng xếp hạng tác giả đại gia.
"Đỉnh thật sự, em có mang theo máy ảnh chuyên nghiệp, em muốn chụp nhiều một chút! Em không đợi được nữa rồi, vào trước, tới lúc đó chuyển tiếp weibo cho nhau nhé Tiểu Trương, moah moah." Lý Điềm phấn kích kéo chồng vào rạp.
Trong khán đài đã có đầy người ngồi, hai người hơi hoang mang, đây còn đến trước nửa tiếng, cuối cùng tìm được chỗ ngồi dành cho khách quý của vợ chồng nhà họ Ứng ở hàng thứ 2 lầu một.
Vị trí hàng thứ 2 đến hàng thứ 5 là cho khách quý, như vậy hàng thứ nhất là dành cho khách quý siêu cấp có độ ảnh hưởng tới xã hội, lúc này phía trước có lác đác vài người ngồi, Lý Điềm liếc mắt một cái đã nhận ra hai vị lãnh đạo thành phố, một vận động viên từng đạt huy chương vàng ở Asiad, còn một ca sĩ từng biểu diễn ở nhạc hội.
Khi còn 5 phút nữa bắt đầu mở màn, người ra ra vào vào ít dần, cửa lớn mở ra, một đôi vợ chồng bước vào.
Người đàn ông ăn vận chỉnh tề, người phụ nữ bên cạnh mặc bộ váy ngắn tao nhã, khoác lên cánh tay của người chồng, đi từ hành lang qua, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hai vợ chồng này thì nổi tiếng quá rồi, hơn nữa đại đa số người ở đây đều nhận ra hắn.
Người đứng đầu của tập đoàn Hằng Thương Thế kỷ, Thương Vũ Hiền.
Người phụ nữ đi theo là vợ hắn, đứa con gái đoan trang nhà họ Tạ, diễn viên múa ba lê, nhận được nhiều thành tựu ở nước ngoài, Tạ Nhã Cầm.
Nhìn thấy người tới, người đầu tiên đứng lên là hai vị lãnh đạo thành phố, bắt tay với Thương Vũ Hiền.
Không hề nói khoa trương chút nào, liên tục mấy năm nay anh Thương đây đã giúp những vị lãnh đạo hoàn thành chỉ tiêu đề ra, phát triển vững mạnh toàn thành hôd, cung cấp việc làm cho lao động thất nghiệp, tuyệt đối là kiểu người được đấng trên đưa xuống.
Lãnh đạo đều đứng lên, người khác càng khỏi phải nói, các nhân vật lớn ở hàng đầu lần lượt đứng lên, bắt tay chào hỏi với Thương Vũ Hiền, cho dù có quen biết hay không, dù gì đứa trẻ hai nhà cũng là bạn học, không chừng là thanh mai trúc mã, chơi chung với nhau thì sao.
Khi ông bố doanh nghiệp đại lý ngồi gần đó đưa danh thiếp ra, Thương Vũ Hiền nhận lấy bằng hai tay, cười nhẹ, ý cười lại không lan tới đáy mắt: "Thời gian vui vẻ, không khí tốt đẹp của bọn nhỏ, bị người lớn chúng ta làm hỏng thì không hay lắm, ở đây không phải chốn thương trường, hôm nay không bàn công việc, tôi sẽ liên lạc với anh sau."
Ông bố doanh nghiệp liền vội vàng gật đầu, vô cùng cảm kích: "Vâng, vâng, cảm ơn anh, Thương tổng, mời ngồi, chị Thương."
Thương Vũ Hiền nghiêng đầu liếc nhìn vợ trước một cái, người phụ nữ tao nhã ngồi ở đó, cười nhìn về phía sân khấu, đây là lần đầu tiên cô tham gia hoạt động ở trường của Đường Đường.
Thành thật mà nói, trong lòng Tạ Nhã Cầm rất biết ơn Thương Vũ Hiền cuối cùng có thể đồng ý ly hôn, lúc trước hai người còn quá trẻ, không có năng lực chống lại áp lực của gia tộc, chỉ có thể liên hôn tạo thành gia đình. Bây giờ hai người đã có chỗ đứng, có sự nghiệp, không cần phải bị những thứ khuôn sáo cứng nhắc đó trói buộc, cô có thể đi theo đuổi ước mơ của mình, tìm kiếm tình yêu của mình, nhưng lại làm khổ hắn và con gái.
Năm đó vừa hết tháng ở cữ, liền ra nước ngoài, thời gian ở chung của cô và con gái, 5 năm gộp lại có lẽ cũng chưa đầy một tháng, cô cảm nhận được sự lạ lẫm và e ngại từ trong ánh mắt của con gái, thật khiến người ta buồn tủi.
Hiện tại, cô lại mang thai, là con của vũ công người Mỹ.
Còn về Đường Đường, đến khi già, sẽ là một tiếc nuối đối với cô.
Thế nhưng, vì ước mơ, bắt buộc phải từ bỏ chút gì đó, không phải sao?
Tạ Nhã Cầm cười nhìn Thương Vũ Hiền, nói nhỏ: "Thủ tục làm xong rồi, em với Tạ gia cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, sau này em sẽ không về nước nữa. Em muốn bắt đầu lại cuộc sống, Đường Đường giao cho anh. Giáng Sinh năm nay sẽ là kỷ niệm đẹp nhất khi còn trong nước của em, cám ơn anh, đã đưa em tới."
Ánh mắt Thương Vũ Hiền rời khỏi phần giới thiệu diễn viên trong bảng thứ tự tiết mục, cười với cô, "Anh nể sự quả quyết của em."
Tạ Nhã Cầm nhíu mày, ghé sát vào tai hắn: "Điều gì làm anh cuối cùng cũng đồng ý ly hôn thế?"
Thương Vũ Hiền trừng mắt nhìn, không đáp, quay đầu nhìn về phía sân khấu.
Lý Điềm ở hàng thứ hai nói nhỏ với Ứng Hùng: "Ông xã, nhìn kìa, người đó là Thương Vũ Hiền." Cô chỉ ngón tay cái ra, "Người ta là người này này. Tiểu Lân nhà mình gào khóc nói muốn cưới con bé Đường Đường làm vợ, ba Đường Đường đó."
"Anh biết anh ta." Ứng Hùng khẽ ngẩn ra.
Lý Điềm kinh ngạc: "Anh biết à?"
Ứng Hùng bày ra vẻ mặt như ăn hoàng liên (*): "Chậc, đừng hỏi nữa, dân làm ăn buôn bán, ai mà không biết anh ta?" Đang nói, bố Ứng cắn răng, dùng giọng điệu vừa yêu vừa hận mắng, "Thằng ranh con, mới 5 tuổi đầu, ánh mắt cũng cao nhỉ, đó là nhà mà nhà mình trèo cao tới được sao, nửa đời sau của anh phải kiếm bao nhiêu tiền sính lễ cho nó đây? Ối, gáy tôi sao lại đau thế này..."
(*): Vị thuốc Đông y.
Lý Điềm: "......"
Ánh đèn tối lại, MC nhí lên sân khấu, là Đường Đường trong bộ váy công chúa cùng một anh chàng lớp lá mặc âu phục.
Đường Đường phát âm rõ ràng, nói chuyện có diễn cảm, âm thanh như tiếng mèo con kêu của lúc trước, trong sự huấn luyện gấp rút của bà hiệu trưởng mấy ngày nay, cũng đã to rõ hơn rất nhiều.
Sâm Lãng đứng trong khu chờ bên cạnh sân khấu, kéo một góc màn nhìn Tiểu Đoàn Tử, anh siết chặt hai nắm đấm, hồi hộp cả người đổ đầy mồ hôi, ép buộc mình chuẩn bị ra pháp trường.
Sâm Lãng: "Nhất định không được căng thẳng, nhất định không được sợ."
"Anh Sâm, Đường Đường không hồi hộp thật kìa." Cô Tiểu Trương vội chạy tới, trong lòng ôm đống trang phục diễn đặt may: "Anh đừng làm con bé rối thêm nữa, mau đi trang điểm đi tôi xin anh, không còn kịp rồi..."
Sâm Lãng gấp đến độ đôi mắt đỏ ngầu: "Tôi không có làm rối, tôi lo lắng mà, hội trường tối như vậy, một mình nó trên sân khấu sẽ sợ, tôi hứa với nó, đứng bên sân khấu nhìn nó..."
Cô Tiểu Trương buồn cười: "Làm gì mà một mình, lớp trưởng của lớp lá không phải ở bên cạnh sao, Đường Đường hết sợ rồi."
Sâm Lãng cứng đờ: "Tiêu rồi, chỉ cần căng thẳng là tôi muốn đi vệ sinh, nếu lát nữa Đường Đường không nhìn thấy tôi, khóc trên sân khấu thì sao đây?"
Cô Tiểu Trương nghiêm mặt: "... Không, biểu hiện bây giờ của anh, chỉ làm con bé khẩn trương hơn thôi -- như lúc tôi thi đại học, tôi không có cảm giác gì cả, ba tôi khẩn trương đến nôn mửa tiêu chảy, tối trước hôm thi đại học, ông lo đến bộc phát bệnh tim, được xe cấp cứu đưa vào viện, lúc thi, tôi lo cho ba, nên thi rất tệ."
Sâm Lãng yên lặng, nhìn về phía Tiểu Đoàn Tử bình tĩnh giới thiệu chương trình trên sân khấu, rồi run tay lau mồ hôi trên trán, cảm thấy lời lẽ của cô giáo rất thuyết phục, quyết định tin tưởng đứa nhỏ của mình có thể làm được, xoay người chạy đi tè.
---
Tiết mục sắp xếp cho những bạn nhỏ vô cùng đơn giản, nhưng một đám nhóc tròn trịa ú na ú nần chất thành một đống quá ư là đáng yêu, ca hát nhảy múa chơi nhạc cụ đọc diễn cảm, múa võ khua tay múa chân cũng không ít.
Nhu cầu cần diễn viên nhí cho kịch sân khấu khá nhiều, cả vai cây cối và con thỏ cũng đều do những bạn nhỏ diễn, cho nên là tiết mục áp chót cho buổi liên hoan mỗi năm.
Lần này là câu chuyện về các phù thủy nhỏ nhờ vào đoàn kết và sự nỗ lực, đã tìm được Đại Ma Đạo Sư trong truyền thuyết, bái sư học nghệ.
Sâm Lãng chính là vị Đại Ma Đạo Sư đó, không có lời kịch gì, chỉ phụ trách ra sân vào lúc cuối, chỉ cần đi ra phô trương một chút, bày vẻ không thể thắng nổi, cuối cùng tiếp nhận sự bái sư của các phù thủy là được rồi.
Sâm Lãng thay trang phục sau sân khấu, cô Tiểu Trương trang điểm cho anh, liên tục khen da anh đẹp, trơn láng nhẵn bóng, các giáo viên bên cạnh vội thay trang phục, có người phải mặc long bào, thay được một nửa, mặc đồ lót bên trong đến chụp ảnh cho Sâm Lãng. Chàng thanh niên ngồi trước bàn trang điểm, không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng, nhưng phía trước chính là tấm gương lớn, con mắt anh sắp nhìn đến mù rồi.
Sâm Lãng: "Từ từ chút mấy cô, từ từ chút, vì bộ mặt của giáo viên, đừng kéo tay tôi,..."
"A a a a a a a tôi lên sân khấu rồi, chuyển weibo tôi mau lên!"
"Ây, đừng có chạm vào mặt, em mới trang điểm cho anh ấy xong..."
"Mềm ghê, cô giáo dạy mẫu giáo cho Sâm Sâm lúc nhỏ hạnh phúc quá còn gì!"
"Để mấy chị ôm một cái, hôn cái nào, cười một cái chụp hình này, kim chi!"
Sâm Lãng: "......"
Trong phòng trang điểm toàn là tiếng a a a a a a, các cô giáo bình thường rất ngây thơ hồn nhiên, không phải thế này...
"Lãng à, còn 3 phút nữa, nhanh lên!" Bà hiệu trưởng bước vào, chống gậy gõ coong coong coong vào sàn nhà, "Mấy người vây quanh nó làm gì, tản ra tản ra, tới khúc cuối, sắp chuẩn bị lên sân khấu rồi."
---
Tất cả diễn viên đều ra sân, các cô dẫn theo các bé, mọi người đều thay thành trang phục phù thủy.
Trong lâu đài Hắc Ám, dưới sự khích lệ lẫn nhau, vô tư giúp đỡ bạn đồng hành và sự cố gắng thắng không kiêu bại không nản của các phù thủy nhỏ, từng bước một chiến thắng được khó khăn và kẻ địch, cuối cùng cũng tới được đỉnh của lâu đài, gặp được Đại Ma Đạo Sư, sau đó học phép thuật của anh.
"Thầy ơi! Thầy đâu rồi? Em và các bạn đã đến đây thành công rồi, thầy dạy cho chúng em phép thuật được không?"
Bọn trẻ đồng loạt hô to.
Ánh đèn trên sân khấu dần dần chuyển sang màu vàng u ám.
Trên bậc thang cao kéo dài đến nóc sân khấu, bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen.
Đại Ma Đạo Sư thần bí nhất thế giới phép thuật, xuất hiện tại nơi gần như tối tăm nhất ở lâu đài bóng toous.
Rất nhiều phù thủy nhỏ trẻ tuổi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chân dung của Đại Ma Đạo Sư, nhưng họ đã từng nghe tới sức mạnh của anh.
Bọn họ lặn lội đường xa, vượt qua núi cao, mặc áo choàng đen phù thủy, vây quanh ở phía dưới lâu đài cổ, tất cả đều ngẩng đầu lên.
Ngọn lửa của toà lâu đài cổ phát ra ánh sáng màu đỏ vàng.
Một tia hào quang chói lọi, vừa đúng chiếu thẳng vào khuôn mặt anh.
Trên bậc thang cẩm thạch của lâu đài cổ, mũ áo màu đen bạc che khuất một bên mặt, dần dần bị ánh đèn rọi sáng.
Mọi người nheo mắt, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của chàng thanh niên, sống mũi cao thẳng, anh khẽ cúi mặt, trong ánh vàng loé lên, không chân thực tới mức khiến người ta chùn bước.
Trong đêm đen, hòa lẫn với giọt máu vinh quang.
Trung thành và tín ngưỡng mãi mãi không phai nhoà.
Thần dân dưới bậc thang, vì anh cúi đầu, vì anh phục tùng.
Anh bước từng bước xuống bậc cẩm thạch, mũ trùm từng chút một rơi xuống, lộ ra vẻ hào hùng làm người ta nghẹt thở.
Hàng mi dài khẽ rung, chàng thanh niên từ từ giương mắt, từng chút từng chút một, khiến lòng người cũng rung rinh theo.
Cho đến khi, anh ngẩng mặt lên, nhìn qua.
Sắc vàng của bầu trời và ánh lửa, khiến anh đắm chìm trong sự thần bí.
Áo choàng đen che quanh người anh, chỉ với gương mặt đó, đã làm rung động trái tim bao người.
Mặt trời đầu tháng, sáng rực một vùng.
Anh bước tới từ nơi ngược sáng, như một đế vương bị quấy rầy từ trong mộng đẹp.
Dù anh không nói, đôi mắt câu dẫn đến hồn xiêu phách lạc đó, đã nói lên tất cả --
Tránh xa ta ra.
Dường như anh muốn nói --
Ngươi hãy tránh xa ta ra.
Ta không cho phép, bất kỳ người nào, xông vào thánh địa của ta.
Lúc ta ra tay với ngươi, hãy vui mừng đi, vì điều đó chứng tỏ ngươi xứng đáng bị ta làm tổn thương.
---
Từ lúc người thanh niên ra sân khấu, Thương Vũ Hiền vẫn nhìn chăm chú vào anh.
Làm người ta u mê lạc lối.
Ánh đèn chớp dưới sân khấu chưa từng dừng lại, bởi vì chưa bao giờ xảy ra tình huống thế này, cho nên trước đó cũng không nhắc không được chụp ảnh.
"A a a a a đẹp trai quá, ôi thần linh ơi, tim em sắp nhảy ra ngoài rồi, hoàn toàn vượt ra khỏi kịch bản luôn rồi, không lẽ em sắp nổi rồi hả?" Lý Điềm giơ camera, cô thực sự sắp phát điên rồi, "Sao mà đẹp đến thế nhở, ông xã, cậu ấy có khả năng đi làm người mẫu nha, đi chạy sô này, chắc chắn rất nổi, trời ơi."
Bố Ứng: "Em đừng có túm anh, nhỏ tiếng chút, đàng hoàng tí."
"Sâm Sâm đẹp quá trời, đẹp chết đi được, sao đẹp vậy nhỉ, ăn ảnh ghê luôn! Em dám chắc, chỉ cần cậu ấy muốn chơi, cũng đủ để cho phụ nữ khắp nơi đều đi ngoại tình -- đương nhiên là, ngoại trừ vợ cậu ấy, nếu em mà là vợ cậu ấy, ngày nào em cũng sẽ ở nhà, không nỡ đi làm, cậu ấy đẹp trai đến mức làm người ta không khép chân lại nổi, sao mà xuống giường được chứ..."
Bố Ứng: "......"
Mẹ nó, con đàn bà mê trai này, cô là vợ của tôi mà vợ tôi ơi!!
Ngay lúc này, Lý Điềm nâng mặt, lơ đãng nhìn thấy, Thương Vũ Hiền ngồi chếch ở phía trước, khẽ nghiêng đầu quay qua, khóe mắt hẹp dài loé lên tia sáng yếu ớt, nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
Lý Điềm: "???????"
Lý Điềm run lập cập, nhanh chóng che miệng: "Híc, xin lỗi anh Thương, làm ồn đến anh..."
Bố Ứng thật sự rất muốn bịt miệng vợ mình lại.
Tức giận trừng người thanh niên trên sân khấu...
Khoan khoan, khoan đã, người thanh niên này, không phải anh chàng đẹp trai hôm qua tới Nha Nha nhận việc sao?
Mới đầu còn tưởng, sếp giao anh đẹp trai cho mình, nói là có thân phận bối cảnh, chắc chắn sẽ là một thằng con nhà giàu kiêu ngạo vênh váo, kết quả là một đứa trẻ tốt tính đối nhân xử thế đều tốt, hơn nữa cũng không phải phú nhị đại gì cả, hai người lúc đó tán gẫu hết hai tiếng đồng hồ, giám đốc Ứng quyết định sẽ cố gắng bồi dưỡng cho anh.
Thật không ngờ nha.
Giám đốc Ứng của phòng thị trường Nha Nha, vội vàng mở bảng thứ tự tiết mục ra, xác định lại tên diễn viên...
Sâm Lãng.
Chậc, thế giới này nhỏ thật, thằng nhóc này cũng được đó.
---
Bọn Tiểu Đoàn Tử đi vào khu trẻ em thay quần áo, lần diễn này vô cùng thành công, Sâm Lãng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cực tốt, rất muốn tìm một người để chia sẻ.
Sâm Lãng vừa cởi đồ diễn vừa đi ra sau sân khấu, muốn tìm các giáo viên để bàn về sự hiệu quả của tiết mục vừa nãy, dưới sân khấu tối đen, chỉ có đèn chớp ngợp trời, anh từ trên bậc thang cẩm thạch bước xuống, bị tia sáng nháy đến đau mắt, suýt nữa bước hụt chân.
Lúc trở vào sau sân khấu, đụng phải một phụ nữ ăn mặc thời trang, cô tháo kính râm ra: "Anh Sâm."
Áo choàng phù thủy của Sâm Lãng đã cởi ra một nửa, quay đầu lại lịch sự gật đầu: "Chào cô."
"Tôi là chủ biên của tạp chí thời trang, Lisa, đây là danh thiếp của tôi." Cô nói, "Không biết anh có hứng thú với giới thời trang không, tôi thấy hình tượng của anh rất tốt, tương lai có thể sẽ có chỗ đứng trong giới thời trang, tạp chí chúng tôi vốn có một chuyên mục siêu mẫu, mới nãy xem màn trình diễn của anh, rất muốn mời anh hợp tác."
"... Hả, màn trình diễn?" Sâm Lãng khẽ ngơ ra, "Tôi, tôi không rành lắm, mù tịt vụ này luôn."
Lisa cười cởi mở, "Không sao, anh là người chúng tôi cần, tôi sẽ liên lạc sau với anh, hoan nghênh anh tới công ty chúng tôi tham quan."
-- "Cậu ấy không đi đâu."
Âm thanh phát ra từ phía sau.
Nghe thấy giọng nói này trong lòng Sâm Lãng thầm vui mừng, muốn chia sẽ cảm giác lần đầu làm diễn viên với hắn, anh cười quay đầu lại.
Mọi thứ xung quanh dường như chấn động!
Sâm Lãng đơ mặt.
Thương Vũ Hiền ra sau sân khấu, vợ hắn khoác cánh tay hắn.
Cái gì là kim đồng ngọc nữ, trời đất tác thành.
Cái gì là trai tài gái sắc, quần anh tụ hội.
Ngay giây phút này, không ai hiểu rõ hơn Sâm Lãng.
"Anh Thương, chị Thương." Lisa lịch sự chào hai người.
Sâm Lãng híp mắt cười: "Anh Thương, vẫn khoẻ chứ."
Thương Vũ Hiền nhìn chăm chú vào đôi mắt đào hoa trước mắt đó, khẽ ngơ ngác, liên tục liếc nhìn vợ trước bên cạnh, dường như không biết nên giới thiệu đối phương thế nào, lập tức cười nói như thường, thong dong tao nhã: "Chào mọi người ."
Giờ biến thành "mọi người".
"Không làm phiền nữa, tôi đi thay quần áo." Sâm Lãng không muốn để đối phương khó xử, chủ động gật đầu với chị Thương ăn mặc xinh đẹp một cái, cất bước vội vã đi về phía trước.
"Sâm Lãng." Thương Vũ Hiền định thần lại, bỗng nhiên quay người đuổi theo, bắt được tay anh từ phía sau, thấp giọng nói, "Đó là mẹ Đường Đường, chiều đi ăn cơm chung đi, tôi giới thiệu hai người quen nhau?"
"Chiều tôi còn làm việc." Sâm Lãng dừng bước nhỏ giọng đáp lại.
"Tối cậu còn đến.."
"Tối cũng có việc." Nói xong tiếp tục đi về phía trước.
Lướt qua bộ tây trang màu đen, đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Đây là tầng lớp của Thương Vũ Hiền, gia đình và văn hóa của xã hội thượng lưu, cùng ăn cơm cũng không thể chen lời vào, chỉ cảm thấy lúng túng.
Chưa từng là một người chủ động, cũng chẳng phải dũng cảm, chỉ với ánh mắt bất đắc dĩ của Thương Vũ Hiền, anh đã tiến thoái lưỡng nan, vào thế khó xử.
So với lúc đau khổ một mình, lúc vui không có ai chia sẻ, mới càng làm anh cảm thấy cô đơn hơn.
---
Trở về đồ chơi Nha Nha đúng ngay buổi trưa, bắt kịp công việc buổi chiều.
Gọi điện cho anh trai Minh Hiên, báo tin vui, nói là đã tìm được việc, vợ chồng ảnh đế nói có thời gian nhất định phải tới tới nhà ăn cơm để ăn mừng.
Vốn định tới công ty báo cáo trước, rồi tùy tiện ăn miếng cơm ở quán ăn dưới lầu, kết quả mới ra thang máy tầng 20, đã nhìn thấy hai cô gái trước quầy cười híp mắt nhìn mình.
Nụ cười, rơi đầy hoa đào.
"Anh Sâm, chào, ăn cơm chưa?"
"Anh Sâm cực khổ rồi! Anh Sâm, chúng ta chụp chung một tấm đi."
Chộ ôi, nụ cười của phụ nữ và Tiểu Đoàn Tử, đều chữa lành như vậy sao.
"Chào hai cô, Dung Dung, Lilian." Sâm Lãng đáp lại.
Hai nữ sinh giơ điện thoại ngơ ngác, công ty không có quy định đeo bảng tên, Sâm Lãng mới đi làm, đã nhớ được tên của các cô?
Không chỉ có vậy, ngay sau đó chủ nhiệm Triệu chủ nhiệm và bọn Giai Giai đi ra từ thang máy bên cạnh, Sâm Lãng cũng lịch sự chào hỏi từng người.
Thật là một chàng trai trẻ có tâm.
Các chị em từ trong thang máy đi ra, nghe thấy Sâm Lãng chào mình, không nịnh bợ, không lấy lòng, lễ độ lịch thiệp, tim sắp tan chảy tới nơi.
Chủ nhiệm Triệu là một chị gái sành điệu hơn 30 tuổi, cô không nhiều lời, đưa một hộp phần ăn đùi gà qua, "Tiểu Sâm, đúng lúc cậu chưa ăn, đây là phần của các em gái hôm nay ra ngoài, chưa ai đụng, tụi chị liền mang về, còn nóng lắm, lãng phí không được đâu, cậu trẻ tuổi sức ăn khoẻ, giải quyết giúp nhé?"
Lời nói này rất có trình độ, vừa không khiến người ta cảm thấy đây là của ăn xin, cũng thể hiện được ý tốt của đàn chị muốn chăm sóc đàn em, không hề có một chút xa lạ.
"Tốt quá, chị Triệu cũng hiểu lòng người thật, em sợ muộn nên đã chạy về, đang định xuống lầu lót dạ đây, đói tới run chân rồi." Sâm Lãng thoải mái nhận lấy, "Mấy chị, không nói nữa, em đi ăn cơm đây."
"Khoan đã, tôi còn có ly trà sữa, dạo này đang giảm cân." Giai Giai nói, "Anh mau cầm đi, chiều có khi phải nhờ anh đi ra ngoài, ngoài kia có chút tuyết đấy, anh ăn nhiều đồ nóng chút nhé."
Lạc Lạc: "Giảm béo? Giảm béo mà cậu còn mua?"
Giai Giai: "Tớ tình nguyện."
Sâm Lãng: "......"
Lạc Lạc: "Chỗ tôi có một đống que cay, để cho anh ăn thử."
Nhận lấy đồ ăn vặt các cô gái nhét vào ngực, Sâm Lãng cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Vội vã ăn xong bữa trưa, giám đốc Ứng đã trở lại, kéo Sâm Lãng vào phòng làm việc: "Hồi sáng anh có nhìn thấy cậu, Đại Ma Đạo Sư trong trường chính là cậu!"
Sâm Lãng: "???? Hả? Anh Ứng cũng có đi sao?"
Ứng Hùng vỗ đùi: "Con trai tôi học ở đó mà, lớp Hoa Hướng Dương! Kịch bản lần này là của vợ tôi viết!"
Sâm Lãng: "Giám đốc Ứng, anh nói là lớp của cô Tiểu Trương sao? Chị dâu Ứng là chị Lý Điềm?"
Ứng Hùng: "Đúng đó, trùng hợp ghê!"
"Ba... ba." Sâm Lãng nhớ lại cậu nhóc nghịch ngợm đó, "Ba bé Ứng? Ứng Giai Lân?"
"Đúng đúng đúng." Ứng Hùng giống như gặp được đồng hương, "Anh đây! Anh đây! Tiểu Lân là thằng nhóc con nhà anh, Ứng Giai Lân! Anh còn có một thằng nhóc lớn, Ứng Giai Kỳ."
Sâm Lãng cũng cảm thấy thế giới vô cùng kì diệu: "Giám đốc Ứng..."
"Haizz, kêu giám đốc Ứng cái gì, kêu anh Lão Ứng, hoặc là anh được rồi."
"Anh Ứng, trùng hợp thật, em là Đường Đường... à... Thương..."
Sâm Lãng ngẩn ra.
Đúng nhỉ, mình có quan hệ gì với Đường Đường?
Rồi có quan hệ gì với Thương Vũ Hiền?
Ngay cả việc tự giới thiệu bản thân cũng thấy khó khăn.
Sâm Lãng cười khan: "Em có quen với Đường Đường, cửa hàng nhà em hợp tác với trường, bà hiệu trưởng rất quan tâm tới em, cho nên hôm nay diễn kịch thiếu người, em đi giúp chút việc nhỏ."
Ứng Hùng gật đầu, không chủ động hỏi anh chuyện Đường Đường, cũng không muốn chạy tới kéo dắt quan hệ với nhà họ Thương, hắn không thích kiểu hành vi này, chuyển đề tài: "Đúng rồi, anh biết bây giờ sắp xếp cho cậu làm việc có hơi không chân chính, mà cậu cũng thấy đó, Nha Nha thiếu nhân lực quá, lễ tết đang là mùa sôi động, mấy đại lý Nha Nha ở Lâm Thành đang tổ chức hoạt động, cần tụi anh cử người tới hỗ trợ, ngày kia là cậu về được rồi, cậu có cân nhắc một chút không?"
Sâm Lãng không hề suy nghĩ, "Cân nhắc gì nữa ạ, anh Ứng, anh đừng xem em là người ngoài cuộc, nhà em mở tiệm tạp hóa làm ăn, khá rành mấy hoạt động buôn bán của siêu thị, ngoài ra em cũng tương đối hiểu biết sản phẩm của Nha Nha. Với lại, có chỗ nào không hiểu, em còn có thể hỏi anh, đến lúc đó liên lạc, chuyện này, cứ giao cho em đi, tối nay em đi ngay."
"Được lắm, anh đây cảm ơn cậu." Áp lực công việc liên tục mấy ngày nay làm hắn thở không nổi, bây giờ nhiều nhân lực, Ứng Hùng thực sự được thở phào một hơi, hắn chỉ bản đồ trên bàn, nói:
"Đông Lâm, khá xa, có cuộc làm ăn lớn, vốn định giao cho cậu, nhưng nghĩ cậu mới tới, dù bàn chuyện có thành công hay không, trách nhiệm này cũng không nên đè lên vai cậu, cho nên anh đi cho; cậu đi Hoa Trấn, hết Giáng Sinh thì về, đi khảo nghiệm là được, tài liệu chi tiết lát nữa anh đưa cho cậu, chủ yếu là phối hợp với bọn họ hoàn thành hoạt động này, lái xe khoảng 7 tiếng, ngoài kia lúc thì mưa lúc thì tuyết rơi, mưa tuyết, đường khó chạy lắm, máy bay thì khỏi nói nữa, chắc chắn không bay được, anh nghĩ cậu nên ngồi tàu hỏa."
"Được ạ."
Sâm Lãng không nhiều lời, rồi nghe giám đốc Ứng dặn dò vài hạng mục cần chú ý.
Mới vừa đi tới khu làm việc, nghe các em gái tụm lại ở góc tường, bày vẻ mặt con nhà mình bị người ta bắt nạt, "Anh Sâm, giám đốc Ứng vậy mà kêu anh đi công tác sao?"
"Cái gì mà kêu với không kêu, lễ tới rồi, Hoa Trấn không có ai đâu."
"Ơ, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm mà, tới lúc đó gặp chuyện khó giải quyết, nhớ nói cho tụi em một chút, góp sức lại chắc chắn làm được."
Sâm Lãng mím môi, trong lòng cảm động: "Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người."
Các em gái: "Bình giữ nhiệt này, đồ mới, còn có đồ ăn mang lên tàu, chủ nhiệm Triệu kêu tụi em lấy cho anh..."
"Đồ ăn vặt lúc nãy còn chưa ăn hết mà."
"Cầm lấy đi, đi xa mà." Chủ nhiệm Triệu và Mạnh tổng từ phòng làm việc đi ra, Mạnh Lộ Lộ nói, "Ở đây thiếu thốn nhưng ra đường phải trang bị đầy đủ, công ty mình tuy không lớn, người nhà đi xa lấy chút đồ ăn thì có sao, cậu ra ngoài đừng dùng tiền của mình, giữ hóa đơn tới về tôi trả cho cậu."
"Cảm ơn, Mạnh tổng, đúng rồi." Sâm Lãng gật đầu, đứng thẳng: "Chào chị, em là Sâm Lãng, nhân viên mới đến hôm nay."
"Ối giời, đừng câu nệ vậy chứ, công ty mình không để ý nhiều như vậy đâu, tất cả mọi người đều như người một nhà là được rồi."
Mạnh Lộ Lộ sắp đến ngưỡng 40, thích những chàng trai cô gái ưa nhìn, cậu thanh niên trước mắt là anh chàng đẹp trai.
Hôm đó ăn cơm tối với Lệ tổng của Phong Kình, lúc tiến cử Sâm Lãng, ban đầu cô còn có chút không vui. Con người Lệ Uy Dương, ỷ gia đình làm ăn lớn, cố gắng nhét người vào địa bàn của người khác, không phải phép, ai biết mấy người có phải là gián điệp thương mại không. Sau đó nghe kỹ lại, má ơi, người Thương Vũ Hiền giới thiệu, trung tâm thương mại Hằng Thương đó, không có chuyên doanh như Nha Nha, là mục tiêu cố gắng trong tương lai của Nha Nha.
Thế nên không nói nhiều, xem tư liệu, không nhìn còn được, giờ vừa nhìn thấy, quyết định không hề nghĩ ngợi.
Là một cậu chàng đẹp trai, hê hê, đẹp thật.
Đây là tiếng lòng của toàn thể nhân viên Nha Nha.
Mạnh tổng lộ ra ánh mắt bố mẹ vợ nhìn con rể: "Cách trao đổi thông tin của mọi người trong công ty, cậu có rồi phải không?"
"Có rồi ạ." Sâm Lãng nhìn giờ một chút, "Mạnh tổng, chủ nhiệm Triệu, em phải đi đây, nếu không không kịp lên tàu."
Mạnh Lộ Lộ phất tay áo một cái: "Đi đi đi đi, đồ ăn lấy rồi đúng không, đúng rồi, một mình ở ngoài chú ý an toàn, đừng nói chuyện với người lạ, gặp người xấu thì báo cảnh sát, còn nữa..."
Sâm Lãng: "......"
Giọng điệu dặn dò con trai này là sao đây?
"... Vâng."
---
Tuyết là món quà duy nhất của lễ Giáng Sinh.
Vừa mới lên đèn, trời đã lạnh run.
"Tàu nhanh phổ thông, Hoa Trấn, 6 giờ rưỡi chạy, 9 tiếng đến, vé đứng, cuộc đời trọn vẹn rồi."
Sâm Lãng gọi cho ông ngoại kể một chút, còn gọi cho chú Vương cạnh nhà xin nhờ bọn họ chăm sóc ông ngoại, mới yên lòng, đeo hai chiếc balo, như sinh viên đại học, chen trong đám người công nhân và học sinh, chạy đến ga tàu.
Không biết điểm đến là thị trấn như thế nào, không biết nên lên toa nào, hầu như đều bị đám người chen chúc phía sau đẩy lên. Sắp tới lúc khởi hành, mặt Sâm Lãng bị bao tải của bác nông dân ép cứng lên vách tàu.
Hành khách tràn vào tàu như kiến cỏ, chỗ nối toa cũng chật kín người ngồi.
Sâm Lãng không có chỗ ngồi, tránh trái tránh phải chen trong đám đông, theo dòng người, bị người ta đẩy vào, đầu óc mê man, đây là đâu, tôi là ai, từ đâu ra, đi dến đâu, mọi thứ đều không còn rõ ràng nữa.
Đoàn người chen thành biển người gió thổi không lọt, chàng thanh niên chân dài vai rộng, đẹp trai, giống như học trưởng đẹp trai của mọi trường đại học, đứng trong đám hành khách láo nháo, bắt mắt vô cùng.
Có hai nữ sinh trung học lấy điện thoại ra, lén chụp mấy bức ảnh.
Lúc đoàn tàu dừng ở ga Bắc, cửa tàu mở ra, gió to cuốn theo tuyết rít gào thổi tới, đoàn người nhốn nháo sôi trào như nồi xà phòng.
Mặc ít.
Sâm Lãng run lẩy bẩy.
Vừa ra khỏi thành phố, điện thoại rung lên, một dãy số hiện trên Wechat, Thương Vũ Hiền để lại lời nhắn: Gọi cho tôi.
Sâm Lãng dựa vào góc tàu, nhìn sắc trời bên ngoài, suy nghĩ rất lâu, mới nhớ dãy số, gọi qua máy hắn: "Tôi đây."
"Cậu vẫn chưa tới."
Âm thanh của Thương Vũ Hiền.
"Ừm." Sâm Lãng nghẹn ở cuống họng.
"Đêm nay Giáng Sinh." Âm thanh Thương Vũ Hiền trầm xuống.
"Ừm, công ty có việc, anh với... mọi người đón Giáng Sinh đi." Sâm Lãng nói nhỏ, "Tôi có việc thật, phải đi công tác."
Đã hẹn đón Giáng sinh với Tiểu Đoàn Tử.
Không có Đại Ca Ca, Đường Đường có khóc không?
Trong lòng Sâm Lãng khó chịu, đôi mắt nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ.
Đoàn tàu lưu thông phía Bắc, phi nhanh qua vùng nông thôn trắng xoá, bầu trời tối đen như mực bao phủ đồng hoang mênh mông vô bờ, trong tiết trời lạnh giá, lạnh thấu xương.
"Cậu ở đâu?" Thương Vũ Hiền hỏi.
"Trên tàu, 6 giờ rưỡi đã lên rồi, phải đi Hoa Trấn."Sâm Lãng dường như phải nín thở để nói ra những lời này, "Xin lỗi đêm nay tôi không... không đi được, hai người dẫn con bé đi chơi nhé."
Thương Vũ Hiền trầm giọng hỏi: "Hai người nào?"
Sâm Lãng há miệng, không đáp.
"Cậu giận rồi." Không phải câu nghi vấn.
"Không có." Sâm Lãng nói.
Thật lâu, ống nghe không có âm thanh.
Qua một lát sau.
"... Đến đâu rồi?"
Giọng điệu của Thương Vũ Hiền không nghe ra cảm xúc gì.
"Không biết, ra khỏi thành phố hơn 10 phút rồi."
"..."
Điện thoại bị ngắt.
Thương Vũ Hiền không hề cất một tiếng hỏi thăm, đã cúp máy.
Chắc thất vọng lắm.
Sâm Lãng nắm chặt điện thoại, dựa lưng vào cửa tàu, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Trong đầu toàn là câu thơ ấy:
Cả đời không gặp gỡ, động như Sâm và Thương.
Thôi, đừng kiên trì nữa, sẽ không có kết quả tốt đâu.
Tắt máy.
Trận mưa này kèm theo tuyết, làm tuyến đường sắt có chút đình trệ.
Bởi vì tàu chậm phải nhường đường, đoàn tàu chạy chậm một đoạn, chạy một lúc là dừng lại lập tức.
Trời tối đen, nó cứ như vậy mà đừng trong cơn tuyết, dừng ngay giữa đồng cỏ bao la trong một thời gian dài. Ngoài cửa sổ, tuyết phấp phới trong gió, rơi ào ạt, ở nơi khỉ ho cò gáy dừng đúng 40 phút.
Ngưng một thời gian dài, sau đó từ từ chạy.
Cảnh mùa đông tiêu điều xẹt qua cửa sổ.
Trong đêm đen, làng xóm càng lúc càng vắng lặng, bóng đen lay động chợt loé ngay trước mắt, chỉ thấy một mảnh đất hoang vu trồng rau và ruộng lúa.
Đi qua một lòng sông khô cạn, tàu hỏa ầm ầm chạy qua cầu lớn.
Dưới cầu cách đó không xa.
Có một cánh rừng nhỏ khô cằn.
Một con đường quốc lộ trong thị trấn, kéo dài đến sát đường ray.
Trên quốc lộ, một chiếc xe thể thao màu đen phóng như bay, sáng bóng mang màu đen huyền bí.
Khi Sâm Lãng nhận ra đó là Lamborghini, đầu óc trống rỗng.
Ở biệt thự số 11 Long Đình, đã từng thấy chiếc Lamborghini đó.
Lúc đó anh còn không nhịn được hét to một tiếng trong hầm xe: "Đậu má, dơi đen Lamborghini!"
Thương Vũ Hiền?
Sâm Lãng hoảng hốt cực kỳ, cả người kề sát vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trong đêm tối, quốc lộ nhỏ sát bên đường ray, dơi đen giống như một bóng ma, đang đuổi theo tàu hỏa.
Dưới ánh đèn đường loé lên trong nháy mắt, Sâm Lãng đã có chút xác nhận được.
Thương Vũ Hiền.
Phản ứng đầu tiên, không phải "Sao hắn tới".
Mà là, trời tuyết đua xe thế này, nguy hiểm quá.
Đường Đường đâu, không lẽ Đường Đường cũng ở trên xe, hắn điên rồi à?
Không đúng, chắc là không phải hắn, thời đại này, ai mà đi quốc lộ nhỏ bên đường ray kiểu này, đường cao tốc không phải tốt hơn sao?
Từ tận nơi sâu xa có một dự cảm.
Toàn thân Sâm Lãng run lên, đôi mắt mơ màng nhìn ngoài cửa sổ, bất giác lấy điện thoại ra, khởi động máy, bấm.
Đối phương nghe máy ngay.
Không chờ đối phương nói chuyện, Sâm Lãng đã lên tiếng.
Sâm Lãng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đôi môi có chút run rẩy: "Là anh sao?"
Hắn nói khẽ: "Phía trước đến ga, xuống tàu."
Thật lâu không có trả lời.
"..."
"Đã nói trước, đón Giáng Sinh cùng nhau rồi."
"..."
"Sâm Lãng."
"... Được."
Toàn bộ thế giới đều bao phủ trong hơi nước.
Nơi đáy mắt mơ hồ, chỉ còn chiếc xe thể thao chạy hối hả đó.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Sâm Lãng: "Đuổi theo thật sao?"
Thương Vũ Hiền: "Ừm."
Sâm Lãng: "Muốn làm tôi cảm động?"
Thương Vũ Hiền: "Ừm."
Sâm Lãng: "Nhưng tôi toàn tưởng là......"
Thương Vũ Hiền: "???"
Sâm Lãng: "Không lẽ ngàn dặm tìm chồng trong truyền thuyết là đây sao?"
Thương Vũ Hiền: "......"
---
Editor: Thi cuối kỳ rải rác kéo dài hơn cả tháng, mình không thể nào đăng chương mới được luôn. Tầm đầu tháng sau mình sẽ cố hết sức đăng chương đều đặn trở lại ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️