Thương tổng không dễ bị lung lay, cho dù muốn phê bình vấn đề say rượu của anh bạn nhỏ, giờ cũng không phải lúc.
Hắn cứng người tại chỗ, nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là trong phút chốc khẽ mở to hai mắt, làm hắn trông có vẻ như chẳng hề gió thoảng mây trôi như trước.
Sâm Lãng say rượu có chút đứng không vững, sau khi nói xong câu đó, dường như tất cả dũng khí và sức lực đều đã dùng hết, mệt mỏi cúi người xuống, dùng trán tì lên gáy đối phương.
Thương Vũ Hiền cảm nhận được hơi nóng truyền tới từ sau lưng, yên lặng đứng đó, mặc cho Sâm Lãng ôm chặt ở phía sau, không nhúc nhích.
Trong nhịp thở rõ ràng, Sâm Lãng phát ra tiếng cười trầm thấp, anh ngồi dậy, cánh tay khẽ dùng sức, kéo chặt Thương Vũ Hiền vào người.
Dưới sự lôi kéo của cánh tay anh, Thương Vũ Hiền quay người sang, phát hiện vẻ mơ mơ màng màng của anh bạn nhỏ nhà hắn, ánh mắt lờ đờ, đang chăm chú nhìn mặt mình.
Đôi mắt đào hoa rất say, dường như không thấy rõ gì cả, rõ ràng khoảng cách rất gần, nhưng Sâm Lãng hình như muốn để đối phương gần thêm một chút, bỗng nhiên chậm rãi nghiêng người dán lên, một tay khoá trên lưng Thương Vũ Hiền, từ từ ôm hắn vào lòng.
Động tác của chàng thanh niên vô cùng chậm chạp, nhìn có vẻ lười biếng tùy ý, nhưng chỉ có Thương Vũ Hiền biết, Sâm Lãng rốt cuộc đã dùng hết bao nhiêu sức lực.
Cánh tay khoá chặt trên lưng ấy không ngừng run rẩy, Thương Vũ Hiền bị ghìm đau, hắn khẽ vùng ra, lời nói lúc nãy của chàng thanh niên làm cho hắn chưa biết xử trí thế nào, nhưng tiếp nhận hành động khác thường của đối phương, lại khiến hắn rơi vào hỗn loạn.
Dù vậy, trên mặt hắn vẫn không biểu hiện cảm xúc gì.
Sâm Lãng biếng nhác híp mắt nhìn hắn, trong cơn say cúi đầu xuống từng chút một, động tác của anh vô cùng chậm, tựa như đang cho đối phương thời gian phản kháng và chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Nhưng Thương Vũ Hiền vẫn bình tĩnh đứng ở trước mắt, không biết là đơ người, hay là trong lúc nhất thời không biết làm sao, hay bởi vì thực sự khó có thể chịu đựng dược sự thân mật giữa đàn ông với nhau.
Hắn không đẩy anh ra.
Không bao lâu, Thương Vũ Hiền cảm nhận được môi mình chạm được một thứ mềm mại.
Không giống với nụ hôn lung tung ở nhà trước đó, chàng thanh niên say rượu đưa tay xoa sau đầu Thương Vũ Hiền, thăm dò, chần chừ, nhút nhát, từng chút từng chút một, chạm nhẹ vào môi hắn.
Không có bất kỳ động tác nào khác.
Chạm vào nhè nhẹ, dần dần dán sát vào, khẽ tựa vào, mang theo sự tôn trọng và trân quý.
Thương Vũ Hiền hơi ngửa đầu, không hề động đậy tiếp nhận nụ hôn nhẹ của anh, trong cơn rối bời thình lình nghe thấy người thanh niên thì thầm: "Thương Vũ Hiền, tôi biết anh sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn với người ta, sau đó sống cuộc đời của mình."
Thương Vũ Hiền: "..."
"Tôi cũng biết, cuộc đời của anh đã qua một nửa, sự nghiệp của anh thành công, không thiếu thứ gì cả, không còn ước muốn gì khác..."
Âm thanh của chàng thanh niên quá nhẹ, giống như tự nói cho mình nghe, lời thổ lộ từ khe môi của anh, tràn vào trong đôi môi Thương Vũ Hiền.
"Anh tài giỏi như vậy, chạy vừa nhanh vừa xa lại vừa lâu, đến giờ tôi mới gặp anh, tôi cách anh xa như vậy, tới khi nào mới đuổi kịp đây?"
Sâm Lãng nói chậm rãi, bắt đầu dịu dàng hôn lên khóe môi hắn:
"Anh nói tôi rốt cuộc nên làm sao đây, tôi đâm đầu vào yêu anh, không thể khống chế được..."
Thương Vũ Hiền: "..."
Sắc mặt Thương Vũ Hiền vẫn yên lặng nhìn anh như cũ, hờ hững, điềm tĩnh, ánh mắt khẽ nheo trước đó dần dần trừng to, không che giấu được sự biển động dưới đáy mắt, nhưng trong đầu của hắn đã dời sông lấp biển từ lâu.
"Chờ sau này, anh nói, sau này sẽ được chứ?"
Sâm Lãng đột nhiên siết chặt eo hắn, hai tay dùng sức hơn, hôn cẩn thận hơn, âm thanh cũng càng nhỏ hơn.
Anh nói: "Thương Vũ Hiền, chờ đến khi tôi 30 tuổi, chín chắn rồi, có khả năng gánh vác rồi, anh có quay đầu lại, nhìn tôi đuổi theo phía sau anh không?"
Bị ghìm đau, Thương Vũ Hiền rên lên một tiếng, người đàn ông từ trước đến nay gặp biến không sợ này bây giờ buộc phải kiềm chế nỗi hoảng loạn trong lòng, mới có thể để cổ họng phát ra một chút âm thanh: "Sâm, Sâm Lãng, cậu uống nhiều rồi."
Ánh mắt Sâm Lãng mơ màng: "Vậy sao?"
Hắn khẽ nói: "Cậu say thật rồi."
"Từ sau khi biết anh, tôi đã từng tỉnh táo sao, tôi say anh đó." Sâm Lãng lui đôi môi ra, đưa tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm Thương Vũ Hiền, để hắn nhìn thẳng vào mắt mình, "Thương Vũ Hiền, tôi rất tỉnh, có một số người uống rượu là để muốn say, có một người người uống rượu, là để tỉnh lại từ một loại say khác, tôi nghĩ, gặp anh, có lẽ cả đời này tôi cũng không tỉnh lại được nữa rồi."
Tim Thương Vũ Hiền đập loạn nhịp, tiếng nói trầm thấp: "Cậu có biết, tôi là ai, bây giờ mình đang nói gì không?"
Sâm Lãng bật cười: "Chú à, tôi đang bày tỏ với anh, thổ lộ với anh, tỏ tình với anh."
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng: "Hửm?"
Thương Vũ Hiền: "Cậu nói gì? Tôi uống nhiều quá rồi."
Sâm Lãng: "......"
Một người hiểu rõ chuyện đời, rất giỏi về quan sát lòng người trên thương trường như Thương Vũ Hiền, bây giờ đã hoàn toàn hoảng loạn, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy nan giải khó xử, không biết làm sao.
Trước đây hắn vẫn tưởng, người thanh niên từ nhỏ không có bố bên cạnh, hơi thiếu cảm giác có bố, bởi vậy nên mới ỷ lại vào người lớn tuổi như mình.
Không ngờ, anh bạn nhỏ của hắn, vậy mà sinh ra thứ tình cảm này với mình?
Thích đàn ông?
Hay là nói, nam nữ đều được?
Lúc còn học ở Mỹ, bạn cùng phòng có treo cờ cầu vồng, cho nên hắn cũng không xa lạ gì với người đồng tính, cũng không ghét bỏ kỳ thị, bởi vì thấy bình thường, không để ý, cho nên làm như không thấy, nhưng hắn không ngờ, 15 năm sau, chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người đã đến độ trung niên như mình.
Đối phương là một chàng thanh niên 25 tuổi đang có những ngày tháng tốt đẹp.
Tại sao?
Một chàng trai trẻ khiến mình ngưỡng mộ như thế, tại sao?
Đúng vậy, cậu ấy còn quá trẻ, tướng mạo xuất chúng, tính cách được lòng người, hiểu chuyện, thanh xuân phơi phới, một người thanh niên như vậy, vừa nói với một ông chú tuổi trung niên như mình, cậu ấy đang tỏ tình?
Thế nhưng những nghi vấn xuất hiện thêm chỉ là thoáng qua, đối phương hình như không muốn cho hắn thời gian để nghĩ ngợi, hôn môi sau đó tất nhiên không còn thuần túy như vậy nữa, không còn là dán vào như chuồn chuồn lướt nước, mà là đột nhiên càn rỡ đè chặt vào hắn.
Thương Vũ Hiền thấy hơi khó thở, nụ hôn môi bắt đầu trở nên sâu và dài.
Cơ thể của hắn bị một cánh tay của Sâm Lãng siết chặt, sau đầu bị một cái tay khác của anh nâng lên, hắn buộc phải hơi hé miệng trong sự tấn công mãnh liệt của người thanh niên, tiếp nhận sự xông vào của đối phương, trong miệng đầu lưỡi tựa như có dòng điện, làm hắn không nhịn được run rẩy toàn thân.
Thương Vũ Hiền chỉ sửng sốt mấy giây, hắn nghe thấy chàng thanh niên đang cười, sau đó dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi của hắn.
Hô hấp rốt cục cũng thông thoáng một chút, Thương Vũ Hiền hơi ngửa đầu, nhẹ nhàng thở gấp, hắn cảm giác được mình đang ù tai dữ dội, lên cơn đau đầu, ngạc nhiên khi phát hiện tay ở sau đầu mình đã bỏ ra từ lâu, một cái tay của mình không biết bị chàng thanh niên bắt được từ khi nào, tay hai người khoá tại một chỗ.
Mười ngón tay nắm chặt.
Ý thức được những lúc này, Sâm Lãng ôm chặt hắn lần nữa, từ từ nghiêng người xuống, đẩy hắn ngã trên giường.
Thương Vũ Hiền ngã lên giường, trọng lượng trên người làm cho hắn rên rỉ, hắn khiếp sợ mở mắt nhìn anh, nhìn gương mặt cực đẹp của chàng thanh niên cách rất gần hắn, cơ thể hấp dẫn từ từ áp chặt hắn.
Thương Vũ Hiền há miệng, lại bị Sâm Lãng đè môi lên.
Sâm Lãng: "Đừng vội trả lời, mặc kệ đáp án của anh là gì, kể từ giây phút này, anh được hưởng tất cả mọi thứ của tôi, thời gian là cả đời."
Sâm Lãng nói rồi cúi người hôn hắn, nhìn đôi mắt đang nhắm chặt, sóng mũi đẹp của Thương Vũ Hiền, thần trí của anh bắt đầu tiêu tan, dần dần lạc lối, không vì cái gì khác, mà chỉ vì vẻ ưu tú và phong thái này, cũng đủ để cho hắn thần hồn điên đảo, cũng không phân biệt rõ được, đây là thực, hay là mơ.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, hắn thấp giọng: "Tại sao?"
Sâm Lãng mông lung, kéo chăn che thân trên của hai người, cúi đầu hôn mặt hắn: "Chú à, mấy anh có tiền, có phải mãi mãi cũng không rõ được, tại sao người này muốn lên giường với mình phải không?"
Thương Vũ Hiền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, từ từ nhắm mắt lại, tựa như đang chuẩn bị hay kiềm chế loại cảm xúc nào đó, qua một khoảng thời gian rất dài, trong giây phút mở mắt ra, hắn liền ngây người.
Chàng thanh niên cởi bỏ sơmi, một tay đang mơ màng cởi quần jeans, liếc mắt đụng phải ánh mắt của Thương Vũ Hiền, đôi mắt đào hoa thoáng loé lên ý cười.
Tay Thương Vũ Hiền nắm chặt lấy góc chăn, lần trước ở nhà cũng không phải chưa từng thấy, có lẽ do không gian hoàn cảnh xung quanh, bầu không khí càng lúc trở nên mất kiểm soát, khiến hắn cảm thấy tâm trạng lúc tốt lúc xấu, quên mất những lời nên nói sau đó với người thanh niên.
Đối với Thương Vũ Hiền mà nói, cái cảm giác bản thân không thể nào xoay chuyển được cục diện, thật sự rất bức bối.
"Anh Thương, đã mắt không?" Trong mắt là chàng thanh niên say khướt không hề che giấu thân thân hình đẹp của mình, anh cởi xong quần áo, nghiêng người về phía hắn.
Phản ứng đầu tiên ngay lúc Thương Vũ Hiền định thần lại chính là nhắm mắt, hắn bị đè tới khó thở, âm thanh hơi khàn: "Xuống khỏi người tôi, tôi mệt lắm rồi, đi ngủ thôi."
"..."
Sâm Lãng dừng một chút, không hề động đậy nhìn chằm chằm vẻ mặt mệt mỏi của hắn.
Bá vương ngạnh thượng cung cái gì...
Bỏ đi.
Đánh liều đi tỏ tình, không có nắm đấm, cũng không có đá văng mình ra như trong tưởng tượng, đã tốt lắm rồi.
Sâm Lãng dùng chút tỉnh táo hiếm hoi còn sót lại tự khen ngợi mình.
Khoang mũi khẽ đáp lại một tiếng, động đậy người, vừa định qua phía bên kia giường ngủ, nhưng ngay lúc anh chống người dậy, không cẩn thận đè trúng thứ gì đó, sau đó nghe thấy Thương Vũ Hiền khẽ hừ một tiếng.
Sâm Lãng đầu tiên là kinh ngạc ngơ ngác, theo bản năng mà lại gần định hỏi hắn sao vậy, ngay sau đó liền cảm giác được rõ rệt, thứ đó đang cộm trên đùi mình.
Đầu óc hoàn toàn không nghe theo sai khiến, anh bỗng nhiên ngồi dậy, kéo tấm chăn đang che trên người hai người xuống, kinh ngạc nhìn chằm chằm cơ thể của Thương Vũ Hiền đang biến đổi.
Thương Vũ Hiền từ từ mở mắt, đáy mắt phiếm hồng nhìn vào đôi mắt Sâm Lãng, sắc mặt hơi nhợt nhạt, vẫn không biểu hiện cảm xúc gì.
Hắn đưa tay lên, lấy phần chăn từ trong tay Sâm Lãng, đắp lại lên người mình.
Sâm Lãng hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy tế bào não của mình có hơi không đủ dùng, cả người đơ ngay đó, đầu óc rối loạn cả nửa phút, nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mắt một lát, nét mặt kinh ngạc mới từ từ thu lại, anh bắt đầu khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng cử động.
Sâm Lãng chống cánh tay sáp đến hắn, dịu dàng phủ lên người Thương Vũ Hiền lần nữa, áp sát vào tai hắn, trầm giọng hỏi: "Có phải lâu lắm rồi chưa làm không?"
Thương Vũ Hiền thở đều, vẫn không cảm xúc: "......"
Đôi mắt đào hoa ánh lên tia cười, không nhịn được cong khóe môi, Sâm Lãng cúi đầu, nhìn chăm chú người đàn ông lim dim ngủ, đặt một nụ hôn lên đuôi lông mày của hắn, tay đưa vào trong chăn, thăm dò chạm vào hắn.
Sâm Lãng: "Tôi giúp anh nhé?"
Âm thanh quyến rũ bất ngờ thốt lên khiến Thương Vũ Hiền ngạc nhiên, hơi hé mắt ra, từ khe hở lông mi, ánh mắt thất thần nhìn mặt đối phương dán vào mặt mình, trán của mình dừng trên đôi môi của anh.
Không giống với vẻ điên cuồng bão tố trước đó của Sâm Lãng, cũng không phải nụ hôn phớt khẽ chạm kiềm chế cảm xúc, hoặc là nói nụ hôn này không hề chứa dục vọng, thế nhưng, chỉ một nụ hôn trán đơn giản như vậy, đã làm Thương Vũ Hiền cứng đờ, hô hấp cũng ngừng một chút, trong vô thức muốn nổi giận.
Cảm nhận được sự động chạm của người thanh niên trong chăn, Thương Vũ Hiền khẽ ngăn cánh tay của anh, chuyển tay anh ra chỗ khác.
Sâm Lãng nắm ngược lại cánh tay của hắn, đặt bên môi hôn một cái, sau đó hai người đối mặt nhau nằm nghiêng xuống, anh cười rồi hôn lên đôi môi hắn.
Thương Vũ Hiền không trả lời mím chặt môi: "..."
Chàng thanh niên cũng không vì vậy mà từ bỏ, trái lại còn dán toàn bộ cơ thể vào.
Chóp mũi của Thương Vũ Hiền chạm phải mặt người thanh niên, hắn ngửi được hơi rượu nhẹ trên người đối phương, cánh tay đang chống cự bị đối phương siết chặt, không lâu sau cảm giác một cánh tay khác của Sâm Lãng cũng sờ tới, đặt tại nơi không nên đặt, sau đó khẽ động đậy.
Hô hấp Thương Vũ Hiền hơi dừng lại, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt chàng thanh niên, giọng khàn đặc: "Sâm Lãng..."
Chàng thanh niên cười nhìn hắn, đôi mắt đào hoa híp lại, khẽ hôn lên đôi mắt tức giận của hắn, trong giọng điệu nhẹ nhàng mang theo cầu xin: "Thương Vũ Hiền, đừng từ chối tôi."
Đáy mắt hắn phiếm hồng: "..."
Đôi mắt trước giờ dịu dàng một cách máy móc, khó thể hiện cảm xúc thật đó, bỗng nhiên xuất hiện thêm nội dung không nói rõ, không phải sướng vui buồn khổ, hoặc là những thứ lúc bình thường hay có. Ngón tay Sâm Lãng cử động chậm rãi, nhìn chằm chằm đôi mắt đó không nỡ dời đi.
Chưa từng thấy Thương Vũ Hiền lộ ra ánh mắt thế này.
Dục vọng khó giải, làm người u mê.
Chỉ một ánh mắt này, đã có thể khiến người ta kiềm không được, Sâm Lãng không nhịn được nhắm mắt lại, mở miệng cắn chặt đôi môi hắn, lại nghe thấy đối phương phát ra tiếng rên nhẹ khiến người ta râm ran, toàn thân run rẩy, cố làm cho hắn mở miệng, đầu lưỡi tiến vào miệng hắn, hôn tới mức hắn không phát ra được tiếng nào, day dưa kéo dài, hôn đến công thành đoạt đất.
Thương Vũ Hiền không kiên trì bỏ tay đối phương ra nữa, hai mắt không bao lâu đã bốc lên màn sương mù mịt.
Bây giờ Sâm Lãng mới buông tha hắn, đặt môi lên trán hắn, níu kéo không rời.
Thương Vũ Hiền bần thần trừng mắt, khoé mắt hẹp dài đỏ ửng, mơ màng mà nhìn gương mặt đẹp trai của chành thanh niên trước mắt, lơ đãng cảm giác cơ thể người thanh niên cũng có biến đổi.
Mi tâm của hắn toàn là sự mờ mịt: "... Sâm Lãng?"
"Không sao, lại đây, tựa vào tôi." Sâm Lãng ôm sát hắn, biết tình trạng của mình không tốt lắm, thực sự nhịn sắp điên rồi, nhưng vẫn tỏ ra đứng đắn dụ dỗ hắn, "Đừng nhúc nhích, giao cho tôi, tin tôi nhé."
Thương Vũ Hiền: "..."
Tựa vào tôi, giao cho tôi, tin tôi.
Một người chưa từng tháo giáp như Thương Vũ Hiền, chưa bao giờ nghe ai dám nói những lời như thế với hắn.
2 giờ rưỡi khuya.
Hai người uống nhiều rượu đầu óc choáng váng.
Thương Vũ Hiền không có tinh lực để đi nghe anh nói những thứ đó, hắn tì trán lên ngực chàng thanh niên, trong mắt là hơi nước ửng đỏ, bị hành cho tơi tả, rối tinh rối mù.
Sâm Lãng cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của hắn: "Không chịu nổi sao?"
"..."
"Thương Vũ Hiền."
"..."
Nghe thấy anh nhẹ giọng gọi tên mình, hắn ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực chàng thanh niên, đôi môi mở ra tiếp nhận nụ hôn của anh, không kiềm được thở gấp.
---
Không hề động đậy nhìn gương mắt người đàn ông ngủ say, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Sâm Lãng đau đầu, ngà ngà say, càng khó chịu hơn say chính là, anh cảm thấy cả người mình như sắp nổ tung rồi.
Qua một hồi lâu, anh mới phục hồi tinh thần, cười xoa xoa ngón tay của mình, cụp mắt nhìn thứ không hề ít trong tay, rút giấy lau, xoay người lại khẽ khom người xuống, hôn mấy cái lên khoé mắt đuôi mày của Thương Vũ Hiền, đứng dậy đi lấy khăn ướt trong cặp.
Dọn sạch sẽ cho hắn, sau đó mặc đồ tử tế, Sâm Lãng đi vào phòng tắm.
Không bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm vang lên.
Sâm Lãng đứng dưới vòi sen, nước nóng chảy qua cơ thể, cánh tay chống bức tường, trong đầu nghĩ tới người đó, động tác trên tay không ngừng, trong mũi phát ra tiếng rên khó nhịn...
Người đàn ông ngủ say từ từ mở mắt, nhìn bóng người tự sướng trên tấm rèm.
Bao nhiêu năm rồi chưa làm?
Bản thân lại giống như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chưa trải sự đời, đắm chìm với chuyện như vậy?
Thương Vũ Hiền đưa tay cầm điện thoại lên, bắt đầu trả lời tin nhắn trong Wechat.
Đúng vậy, tổng giám đốc của Hằng Thương Thế kỷ, do quá giận bản thân mình, nên bắt đầu độc miệng hết một lượt:
"-- Bộ phim truyền hình này, Hằng Thương từ chối đầu tư, vì tôi không thích vai nam chính này -- Tôi không phản đối nam diễn viên có scandal nhiều, nhưng không thể giống như kẹo cao su dính vào giày được, rất khó để người khác tin tưởng, cậu lăng xê hình tượng 'tiểu sinh thanh thuần' cho cậu ta, cái từ này sẽ chỉ làm tôi liên tưởng đến một gã lăng nhăng hai mặt mà thôi, cậu hãy nghiêm túc tìm hiểu nghệ sĩ của mình đi, xem lại lần nữa, đừng có đặt ra mấy giá trị quan rẻ tiền kiểu đó cho người trẻ nữa."
"-- Xin lỗi, bộ điện ảnh hài thương mại này, làm tôi thấy rất khó chịu, tôi nghĩ nó sẽ làm khán giả chửi hết biên kịch, đạo diễn, mấy người và tôi, còn thêm trên dưới Hằng Thương một lượt trước khi ra rạp đất, nếu thay diễn viên hạng A, những khoản phí đã tiêu hao cho nhân lực tinh lực, sẽ vượt xa khỏi lợi nhuận của nó. Đúng rồi, giúp tôi chuyển lời tới tổ biên kịch mấy người, thay vì rảnh rỗi sáng tác mấy câu chuyện dở kinh khủng rồi tới tìm tôi đòi tiền, chi bằng tới Hằng Thương tìm một công việc ổn định, cho dù là nhân viên bán hàng của trung tâm thương mại cũng được."
"-- Đừng có khóc trong Wechat của tôi, tôi biết cậu vẫn luôn rất cố gắng, sở dĩ cậu nhất định phải cố gắng, là do cậu không đủ giỏi. Chỉ có người từng thật sự cố gắng mới biết, thiên phú rốt cuộc quan trọng đến nhường nào. Đương nhiên, nếu bây giờ cậu cảm thấy bản thân không có thiên phú, không nên tới Hằng Thương làm việc, vào nhầm nghề, chọn sai đường, đừng buồn, ít nhất phán đoán bây giờ của cậu còn chính xác."
Nói chung là những thứ này.
Đây là chút kỹ năng căn bản gọi là "Trẫm ngủ không được, các ái khanh cũng đừng hòng ngủ" có thể giết chết toàn thể nhân viên chỉ trong một giây của tổng giám đốc Hằng Thương --
Thuật đại hiến tế.
Bản thân mất máu không nói, còn thiêu rụi hết cả đám.
Tin nhắn bên kia không bao lâu trả lời lại.
Đùa à, tin nhắn của sếp, ai dám không trả lời.
Vấn đề là, bây giờ là 3 giờ sáng mà, không lẽ sếp ra nước ngoài sao? Sao giờ này còn thức, hơn nữa tâm trạng tệ như vậy, miệng độc như vậy hả hả hả hả?
Trả lời như sau:
[Quỳ xuống đấm đất.jpg]
[Khóc oà lên.jpg]
[Ngực trúng tên.jpg]
[Mổ bụng tự sát.jpg]
Hoặc "......" hoặc "!!!!!".
-- không phải là ít.
Trên thực tế, độc miệng chỉ trong Wechat còn được, nếu như trong phòng tối ở tầng 55, Thương tổng chỉ đích danh từng người nói ra những câu nói này trước mặt toàn thể quản lý cấp cao... Ha ha ha, không thể tưởng tượng nổi, không dám nhắc tới nữa.
Thực ra, làm việc ở Hằng Thương, cũng hoang mang lắm.
May là tiền lương khá nhiều, đãi ngộ vô cùng tốt, tiền thưởng cuối năm gì đó cũng đủ tiêu xài hằng ngày, cho nên, Thương tổng hành mình trăm ngàn lần, tôi vẫn đối đãi với Thương tổng như tình đầu.
Đây đây đây, tới đi, mắng tôi đi, làm tổn thương nhau đi.
Trên đây là những tiếng lòng của các quản lý cấp cao.
---
Ngay lúc Thương Vũ Hiền đang nói chuyện với Tiểu Phương trên Wechat, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngưng bặt.
Sau đó khóa cửa cạch một tiếng.
May là cửa phòng tắm vẫn chưa mở.
Thương Vũ Hiền vội thoát Wechat, đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường.
Một chuỗi hoảng sợ kinh ngạc giày vò như thế, chút hơi lạnh trên người hắn cũng mất sạch, bây giờ toàn thân đổ đầy mồ hôi, sức lực lái xe thể thao đuổi theo tàu hoả cũng tản đi, không biết có phải do quá lâu không giải toả không -- ừm, nhiều năm không sinh hoạt vợ chồng... Qua lại một hồi, cả cảm giác mệt mỏi và nặng nề mấy ngày nay dường như cũng giảm bớt, trên người thoải mái đi rất nhiều.
Trước khi người thanh niên đi ra, Thương Vũ Hiền nhắm mắt lại, quay lưng lại, ngủ tiếp.
Sâm Lãng giải quyết xong bước ra, lau khô tóc, khi nằm lên giường, ngửi được mùi của thứ kia còn sót lại trong phòng.
Duỗi cánh tay tắt đèn, phòng khách tối đen, leo lên giường nghiêng người ngủ.
Hai người đàn ông lưng tựa lưng.
Thương Vũ Hiền làm bộ ngủ say trở mình, bình tĩnh từ từ nhích cơ thể ra rìa giường, cách xa Sâm Lãng một chút, một lát sau, lại nhích xa hơn nữa.
Đột nhiên, Sâm Lãng xoay người, đưa cánh tay qua, bá đạo kéo hắn về, sau đó nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.
Thương Vũ Hiền nhắm mắt lại, không dám động đậy.
Trong đêm tối, nghe thấy chàng thanh niên khẽ khàng thở một tiếng.
Khi trời gần sáng, Sâm Lãng khát nước, mơ mơ màng màng định xoay người lại lấy nước trên tủ đầu giường thủy, cảm thấy ngực bị cấn thứ gì đó.
Nương theo bóng tối cúi đầu nhìn, nhận ra Thương Vũ Hiền không biết trở mình từ khi nào, mặt đối mặt dán sát với mình, cánh tay của hắn đang ôm eo mình.
Trán Thương Vũ Hiền tựa vào lòng anh, cánh tay khoát lên người hắn, hai người ôm eo ôm chân quấn lấy nhau.
Ánh mắt Sâm Lãng tràn đầy ý cười ôm hắn một lát, không khỏi lẩm bẩm một tiếng "Chỉ có ở trên giường mới không dữ dằn như vậy nhỉ", thở dài như thế, dứt khoát dang cánh tay ôm Thương Vũ Hiền, hai người quấn nhau nhích tới rìa giường.
Chân dài vai rộng cố sức vươn qua bên kia, Sâm Lãng duỗi dài cánh tay, với chai nước lọc trên tủ đầu giường.
Kết quả, đầu ngón tay mới vừa đụng tới chai nước, đã làm rơi xuống thảm trải sàn.
Phát ra tiếng vang trầm thấp, chảy đầy ra sàn.
Đành phải bất lực thở ra một hơi, định xuống giường lấy chai nước, cúi đầu nhìn người ngủ say trong lòng, nuốt xuống cuống họng đau rát, kéo chăn cho hắn, bao bọc chặt, rồi nằm xuống lần nữa.
Có lẽ cảm giác được có động tĩnh trong mộng, một người thường hay mất ngủ đến gần sáng như anh Thương khẽ chau mày, nhỏ giọng lầu bầu một tiếng gì đó, rồi mê man chui vào lồng ngực Sâm Lãng.
Sau đó, giống như bị hoảng hồn, hắn bỗng nhiên tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn chàng thanh niên trong bóng tối, toàn bộ cơ thể tránh về phía sau, trở người qua, dùng gáy dữ tợn để lại một câu: "Quậy thế! Ngủ cũng không đàng hoàng, bây giờ mấy giờ rồi?"
Còn chưa đợi Sâm Lãng trả lời, đã ngủ thiếp đi.
Sâm Lãng: "......"
Bản thân đã thật sự nghĩ kỹ chưa? Muốn một người yêu như thế này?
Có chịu nổi không?
Sâm Lãng trợn tròn mắt trong bóng tối, mặt hướng về phía Thương Vũ Hiền, nhìn bóng lưng hắn.
Anh nhớ tới, lúc trước đi karaoke với vợ chồng anh Minh Hiên, thân là một ảnh đế đang "hot", trong phòng hát không đàng hoàng chút nào, hát hò lạc giọng không nói, còn không có liêm sỉ, cứ bất chấp "xin hát thêm một bài nữa tặng cho mọi người".
Lúc đó ảnh đế uống rượu, y mơ màng hát:
"Tôi có thể đưa em về nhà không, có lẽ ngoài kia sắp đổ mưa rồi."
"Tôi có thể trao cho em cái ôm, như một người bạn được không?"
"Tôi không kìm được ôm em từ phía sau."
"Đè nén để không bật thốt lên câu nhớ em."
"Em hãy cứ xem như một quý ông mới quen đang làm trò cười đi..."
Sâm Lãng chớp mắt, bỗng nhiên đưa tay ra lần nữa, kéo Thương Vũ Hiền vào lòng, ôm chặt hắn từ phía sau.
---
Chuyện ngớ ngẩn lãng mạn nhất trên đời là gì?
Chính là trong khoảng cách có thể làm tình với người trong lòng.
Ôm chặt hắn như một quý ông.
Và không nói câu nào.
---
Ngày tuyết rơi lễ Giáng sinh, Thương Vũ Hiền đúng 8 giờ thức dậy theo đồng hồ sinh học.
Nhìn thấy lông mi của người đàn ông động đậy, một người đã dậy được 2 tiếng đồng hồ như Sâm Lãng cuối cùng cũng dời tầm mắt khỏi khuôn mặt này, hoảng hốt vội vàng nhắm mắt lại.
Điều kỳ lạ là, cũng không cảm thấy chú có động tĩnh gì, Sâm Lãng buồn bực suy nghĩ, giả bộ trở mình, buông người nằm trong lòng ra, lăn xa một chút, sau đó mở mắt ra.
Trúng ngay ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của Thương Vũ Hiền.
Sâm Lãng cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt: "... Chào buổi sáng."
Ánh mắt Thương Vũ Hiền bình tĩnh: "Ừm, chào buổi sáng."
Căn phòng im bặt một thời gian rất dài.
Sâm Lãng: "... Chuyện đó, ngày hôm qua... Xin lỗi..."
Thương Vũ Hiền nhìn chăm chú anh rất lâu, trong đầu như đang ép buộc bản thân suy nghĩ một đáp án, cái gì là tiến thoái lưỡng nan, cái gì là khó xử, cảm giác như tự dồn mình vào đường cùng.
Cậu ấy còn quá trẻ.
Cuối cùng, lần đầu tiên trong cuộc đời trở thành một đồ đà điểu thiếu nghị lực, Thương Vũ Hiền xoa trán, cau chặt mày: "Quên rồi, sao thế?"
Sâm Lãng: "??????????"
Đậu má!
Chú quên rồi?
Ông đây day dứt cả một đêm không phải tốn công rồi sao?
Trong lòng quỳ xuống đất khóc rống, Sâm Lãng đơ mặt: "Không, không có gì, anh mệt như vậy, tôi còn thúc ép anh uống rượu, trong lòng áy náy lắm, thật xin lỗi."
"Không sao." Thương Vũ Hiền đứng dậy mặc quần áo, không bao lâu đã mặc xong sơmi âu phục, khuy áo cài cẩn thận tới cổ, trở về dáng vẻ nhã nhặn cấm dục.
Một lát sau, có người gõ cửa.
Khi Tiểu Phương bước vào, trong tay cầm theo hai túi âu phục đặt may cao cấp, còn có hộp quần lót, quần áo thay giặt sạch trong ngoài đều có đủ.
Tiểu Phương nghiêm mặt, gật đầu với Sâm Lãng đang ngạc nhiên, đưa một bộ quần áo trong đó qua, đứng nghiêm, nhìn về phía Thương Vũ Hiền: "Thương tổng, xe ở dưới lầu, bữa sáng ăn trong xe được không, video hội nghị sắp bắt đầu rồi."
"Ừm, Mulsanne để lại cho cậu ấy, giờ tôi về ngay." Thương Vũ Hiền nói xong, quay đầu lại nhìn anh bạn nhỏ của mình, "Có một hội nghị khẩn cấp, tôi đi trước. Mulsanne để cho cậu, cậu nhớ ăn sáng, trên xe chuẩn bị cho cậu rồi, để tài xế của tôi đưa cậu đi Hoa Trấn, cậu ta ở đó với cậu, có việc cứ kêu cậu ta đi làm, ngày kia kêu cậu ta đưa cậu về, được không?"
Miệng thì nhắn nhủ như thế, người đã cất bước ra tới cửa rồi.
Sâm Lãng: "??????"
"Đúng rồi."
Người đàn ông dừng bước ở huyền quan, xoay người, quay trở vào.
Thương Vũ Hiền đi đến trước mặt Sâm Lãng, đôi mắt dán sát vào môi anh, khẽ nói: "Giáng sinh vui vẻ."
Sâm Lãng rung động: "Ừm, Giáng sinh vui vẻ."
"Chú ý an toàn, công việc thuận lợi."
Nói xong vội vã bước ra ngoài.
Thương Vũ Hiền bước nhanh ra khỏi cửa chính khách sạn, được trợ lý, vệ sĩ, bác sĩ tư nhân, các thuộc hạ xông tới chen chúc bao vây, 7 chiếc xe riêng đứng ở cửa lớn, các tinh anh vội vàng ra đi, chạy băng băng hoà vào đô thị.
Sâm Lãng đứng bên cửa sổ, thất thần nhìn dơi đen dẫn đầu một loạt Đại Huy chạy theo sau, dưới lầu chỉ để lại một chiếc Bentley Mulsanne.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua tưa như ảo giác.
Anh nghĩ.
Thương Vũ Hiền ngồi trong một chiếc xe đen trong số đó, vừa nhanh chóng lật xem văn kiện, vừa mở video hội nghị trên laptop, vẫn một dáng vẻ nghiêm nghị, làm việc từng giây từng phút không ngừng nghỉ.
Lúc sắp đến Hằng Thương, Tiểu Phương ngồi bên ghế phó lái nhận được tài liệu giản lược và một bức ảnh từ sếp ngồi phía sau.
Sắc mặt Thương Vũ Hiền không tốt lắm: "Điều tra, Sâm Lãng, từ nhỏ đến lớn, dù chuyện lớn hay nhỏ, tôi đều muốn biết. Còn nữa, người cậu ấy đã tiếp xúc trong thời gian dài, đối tượng từng giao du, có chơi đùa lăng nhăng với phụ nữ không, chơi đàn ông cũng tính luôn, quan trọng là...: tính hướng của tất cả những người bên cạnh."
Mặt than Tiểu Phương trong nháy mắt đổ vỡ: "Vâng! Sếp, em biết rồi."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Sâm Lãng: "Cục cưng, tối qua thoải mái không, tôi thành chính thức chưa?"
Thương Vũ Hiền: "Hửm?"
Sâm Lãng: "Không phải gạo đã... nấu thành cơm rồi sao?"
Thương Vũ Hiền: "Vậy à?"
Sâm Lãng: "Tay nhỏ cũng là một phần của cơ thể tôi mà."
Thương Vũ Hiền: "Tôi quên rồi."
Sâm Lãng: "......"
Sâm Lãng: "Tránh ra! Đừng đụng tôi! Ly hôn! Qua cầu rút ván! Đồ đểu cáng nhà anh!"
Thương Vũ Hiền: "Ờ."