Chiều thứ hai là cuộc họp hàng tháng, tầng 65 Hằng Thương Thế kỷ, trong kim tự tháp được làm hoàn toàn bằng kính.

Đại sảnh hành chính tổng giám đốc điều hành.

Các yêu quái phái nữ mặc váy công sở, đi giày cao gót 9 phân, trang điểm OL tinh tế, mặt không cảm xúc bước nhanh ra khỏi thang máy.

Các bạch cốt tinh phái nam thì âu phục giày da, lịch thiệp đi sau đồng nghiệp nữ, dáng vẻ bận rộn như được lên dây cót.

3 giờ rưỡi chiều.

Cửa chính phòng họp mở ra, hai bên trái phải là Tiểu Phương cùng Tiểu Viên "lương tâm trong giới thư ký".

Bên trong phòng họp yên tĩnh, ánh mắt của các tinh anh đồng loạt đưa tới, không ai bảo ai mà cùng ngồi thẳng người.

Một lát sau, Thương Vũ Hiền xuất hiện.

Một bộ trang phục nghiêm túc sẫm màu, phong thái hơn người.

Thân là đại não của Hằng Thương, người đứng đầu của một tập đoàn lớn, chỗ dựa đáng tin cậy của mấy mươi ngàn nhân viên, quanh người hắn tự nhiên toát ra một "hơi thở", làm hắn có thể dễ dàng thu hút người khác, điều khiển người khác, thậm chí còn quy tụ được vô số người trẻ tuổi bằng lòng đi theo hắn, kính trọng hắn, thậm chí là tín ngưỡng hắn.

"Hơi thở" này toả ra rất mạnh mẽ, làm người ta hồn xiêu phách lạc, và sắc đẹp, khí chất, sự hấp dẫn của hắn, đều bẩm sinh mà có.

Đây chính là vầng sáng lãnh tụ của Thương Vũ Hiền.

---

Lệ Uy Dương đeo kính râm, trong tay thảy chìa khoá chiếc Porsche, đẩy mắt kính lên đầu, đi tới trước bàn làm việc của thư ký ở đại sảnh hành chính, "Hey, cô em."

Thư ký nữ vùi đầu trong đống văn kiện, vội vàng đứng dậy mỉm cười: "Lệ tổng, tổng giám đốc của chúng em đang họp."

Lệ Uy Dương nhìn về phía phòng họp: "Buồng tối?"

Thư ký nữ: "Đúng ạ."

Lệ Uy Dương quay đầu lại, nhìn phòng họp lớn nằm sâu nhất trong dãy hành lang kính, "buồng tối hàng tháng" mà các nhân viên Hằng Thương cay đắng gọi.

Chính là cuộc họp tự kiểm điểm lại mình.

Những năm trước đây, Thương Vũ Hiền lên chức chưa lâu, lúc họp, các nguyên lão của từng bộ phận còn có thể động tay động chân, vừa gào vừa mắng, chửi bới nhau, các tinh anh trẻ lừa gạt nhau, tranh đấu cấu xé lẫn nhau.

Sau đó, với sự chỉnh sửa và tẩy não của Thương Vũ Hiền, cuộc họp hàng tháng không biết sao lại trở thành cuộc họp tự kiểm điểm.

Giống như thượng triều thời cổ đại, văn chết do khuyên can, võ chết do chiến đấu, ca hát diễn múa y như thật --

Các ông lão công trạng không tốt hoặc không làm tới nơi tới chốn, lắp bắp với Thương Vũ Hiền, nhẹ thì nằm úp xuống bàn gào khóc, nặng thì nhảy lầu đập vào cột; các tinh anh trẻ khá thận trọng, họ thích đọc kiểm điểm cho Thương Vũ Hiền nghe, hận không thể vơ hết mọi sai lầm vào người mình, dường như bản thân gặp phải chuyện lớn càng nhiều, thì giống như càng được tổng giám đốc trọng dụng.

Cũng không biết Thương tổng rốt cuộc sao có thể làm được, bình thường cũng không thấy hắn nói nhiều trong cuộc họp.

Nói cho cùng cũng là có bản lĩnh.

Thư ký từ trước đến giờ không dám vào buồng tối quấy rầy Thương tổng, nhưng với thân phận Lệ tổng của Phong Kình Lệ, không thể làm gì khác hơn là hỏi nhỏ: "Cuộc họp còn phải tiến hành thêm nửa tiếng nữa, cần em đi thông báo một tiếng không ạ?"

"Không! Tuyệt đối đừng!" Lệ Uy Dương vội lắc đầu, "Tha cho cái mạng già của anh đi, anh chờ ở bên kia được rồi."

Lệ Uy Dương đi tới ghế sôpha ở đằng xa.

Thư ký nữ tròn mắt nhìn, biểu cảm lo lắng sợ hãi xuất hiện trên khuôn mặt của "ông chồng quốc dân", cũng rất thú vị.

Lệ Uy Dương ngồi trên sôpha chơi game, không bao lâu đã có cô gái xinh đẹp đưa cà phê và điểm tâm tới. Gã nhàm chán xem điện thoại, thầm nghĩ Phong Kình hôm nào cũng mở một cuộc họp kiểm điểm là tốt rồi, ngay lúc này, gã nhìn thấy @ trên Weibo.

【Vợ ba nhà họ Lệ: Ông xã ơi, có hình làm chứng này, hàng xóm sắp nổ rồi, anh em tốt tìm niềm vui mới, anh thấy sao? @Lệ Uy Dương V// @Sói ăn cỏ: [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]】

Lệ Uy Dương bối rối hết cả lên, lần theo manh mối tìm ra hàng xóm, mới phát hiện toàn câu chuyện là scandal được khơi ra từ tai nạn ở siêu thị.

【Lãng Lãng Lãng Lãng: Đây là thằng bé nhà tôi, hôm nay tôi cũng có ở đó, thằng ranh con đó là của nhà tôi [cười ra nước mắt], bị Sâm Lãng đẹp trai làm đến phát điên rồi, lúc trước cậu ấy thật sự đi đóng kịch mới đúng... @Lương Nguyệt Tại Thượng @Nhóm hậu viện Sâm Lãng @...

[Anh trai chân dài dịu dàng lương thiện.jpg]

[Nguyệt Nguyệt ôm con trai nhà tôi lên.jpg]

[Sâm Lãng và bạn của cậu ấy.jpg]】

Người mẹ mang thai kể lại chi tiết vụ lộn xộn ở trung tâm mua sắm, chỉ có một mình Sâm Lãng từ đằng xa xông tới, kéo đứa bé từ trong đống hàng bị đổ xuống, dù đây không phải là tai nạn nghiêm trọng, nhưng thân là người mẹ, cô thật tâm biết ơn Sâm Lãng trong lúc đó đã không chút ngần ngại mà đưa tay cứu giúp.

Sau đó cô @ không ít người, trong đó còn có người có mặt tại siêu thị ngay lúc đó, mọi người đua nhau đăng video đã quay được khi đó.

Đề tài cứ như vậy mà truyền ra.

Chủ yếu đều là tranh cãi, có người nói, chút chuyện cỏn con đó, cũng không phải động đất, không phải không bị thương sao? Các fan liền không vui, mặc kệ chuyện lớn hay nhỏ, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhiều người như vậy sao không ai tới, Sâm Lãng ngay tức khắc xông lên, trong đầu không tính thiệt hơn, chỉ một lòng muốn cứu đứa trẻ.

【Vui một mình: Không liên quan cơ mà người bên cạnh Sâm Lãng, hình như sếp của công ty chị em... [Sâm Lãng và bạn của cậu ấy.jpg] @Bánh trôi nước】

Cô bé này, là em họ của Tiểu Viên, trợ lý tổng giám đốc của Hằng Thương.

Thương tổng trong ảnh cũng không phải chụp chính diện, chỉ có bóng lưng nghiêng, Sâm Lãng ôm chặt eo hắn, che chở hắn vào lòng, kính râm của đứa trẻ trong lòng hơi rớt xuống, có thể thấy là một bé gái khá xinh.

Sau đó "Sói ăn cỏ" hóng hớt không sợ chuyện lớn ra sân, anh ta đăng một lúc 3 bức ảnh, theo thứ tự là bóng lưng của Thương Vũ Hiền bước xuống khỏi Mulsanne, đồng hồ lộ ra lúc giơ tay, ảnh đặc tả của măng sét trên áo sơmi, hoàn toàn trùng khớp với người đàn ông trong siêu thị.

Lần này bùng nổ rồi.

Cả nhân viên nhỏ bé của Hằng Thương cũng đánh hơi được tin tức.

Lệ Uy Dương nhàm chán xem một lát, liếc mắt một cái đã nhìn ra người thanh niên đó là người trong lòng... khụ, bạn thân để ở trong lòng của bạn tốt mình, chuyện này gã không thèm quan tâm, cũng không muốn kết luận điều gì, nghĩ đám quan hệ công chúng trong tay Tiểu Viên chưa đầy một tiếng đã có thể dọn sạch sẽ rồi.

Điều gã khá để ý tới chính là, dư luận lần này có phải tự phát từ cư dân mạng thật không, chú em kia có đổ thêm dầu vào lửa đưa một chân vào trong đó hay không?

Nếu như đúng là như vậy, chú em tên "Sâm Lãng" đó, thật sự muốn nổi tới phát điên rồi, gan cũng lớn quá rồi.

Bởi vì đẹp trai, nên được sủng mà kiêu?

Dù sao người dám kéo quan hệ với "Thương Vũ Hiền" quá ít, ôm chân tạo hiệu ứng trước nay chưa từng có, bình thường chỉ cần là scandal hay lời bàn tán có hơi chút ảnh hưởng tới tổng giám đốc và hình tượng công ty, đều sẽ mai danh ẩn tích dưới sự làm việc của quan hệ công chúng Hằng Thương.

Ôm hai bố con Thương tổng lên hot search chung?

Mới nghĩ một chút, đã làm người ta... toàn thân run lẩy bẩy, Lệ Uy Dương rùng mình, uống một hớp lớn cà phê, bị nóng tới kêu ra tiếng.

---

4 giờ rưỡi, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.

Bầu không khí u ám, trên bàn dài hội nghị lộn xộn vô cùng, bảng biểu bản báo cáo kế hoạch cốc cà phê đặt đầy bàn, chỗ ngồi chủ tịch càng hỗn loạn hơn, Tiểu Viên và hai trợ lý bận rộn chỉnh lý sổ sách liên tục.

Buồng tối yên lặng một lúc lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng lật trang giấy sột soạt, tiếng gõ máy tính, đằng xa hai giám đốc bộ phận đang nhỏ giọng bàn bạc thảo luận.

"Thương tổng, Weibo có chuyện."

Tiểu Viên đi tới bên cạnh Thương Vũ Hiền, đưa điện thoại đặt trước mắt hắn.

Thương Vũ Hiền cầm điện thoại lên nhìn một hồi, trên mặt không bộc lộ cảm xúc gì.

Giống như cách xử lý thường ngày, Tiểu Viên nói: "Em đã thông báo cho đoàn đội rồi, trong vòng hai tiếng đã có thể giải quyết, tiểu minh tinh này --"

Tiểu Viên giơ tay, dùng móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng chỉ vào bức ảnh của Sâm Lãng, trong mắt tràn đầy sự yêu thích và tiếc nuối: "Thương tổng, xử lý anh ấy thế nào ạ, em không tra ra công ty quản lý của anh ấy."

Thương Vũ Hiền trả lại điện thoại, trong đáy mắt có ý cười, lật văn kiện lẩm bẩm: "Tiểu minh tinh ở đâu ra, cậu ấy tên Sâm Lãng, cô cũng nhận cho quen mặt đi, người này... là người của tôi."

Tiểu Viên thoáng sững sờ: "Dạ?"

Thương Vũ Hiền: "Người mình."

Con ngươi Tiểu Viên chuyển ngang chuyển dọc liên tục, trên mặt chợt loé lên tia cười của người mẹ, trong lòng hét to ối trời đất quỷ thần ơi, rồi nhìn kỹ khuôn mặt chàng thanh niên trong điện thoại một chút, cao quý lạnh lùng nói: "Vâng, sếp, em nhớ rồi."

"Tan họp, đêm nay về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, mai đêm Giáng sinh, hai dịp lễ sắp tới, xin nhờ mọi người rồi."

Tâm trạng của Thương Vũ Hiền cực tốt.

Các tinh anh bên kia còn đang xác nhận quy trình hoạt động của buổi biểu diễn thời trang tổ chức vào dịp lễ giáng sinh tại tầng 1, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy tổng giám đốc của mình đứng lên, Tiểu Phương và Tiểu Viên đã bước tới cửa phòng họp, kéo cửa ra.

Mọi người: "??????"

Vừa nãy mới nói cái gì vậy?

Không phải lạnh mặt dặn dò "Đêm nay tăng ca", mà là nhẹ nhàng căn dặn "Về nhà sớm"?

Vãi?

Có ai nói tốt cho mình sao?

Các tinh anh định thần lại, xác nhận ánh mắt nhau, rộn ràng thu dọn chiến trường trên bàn, lấy điện thoại ra bắt đầu bấm điên cuồng, cả 12 tháng, tăng ca đến hói đầu, rốt cục cũng được về nhà ăn bữa cơm nóng hổi rồi.

Thương Vũ Hiền ra khỏi phòng họp, chỉ nghe một tràng hoan hô ở phía sau.

---

Phía ngoài kim tự tháp kính, ánh chiều tà dần buông xuống, dòng xe nối đuôi nhau trên đại lộ Hoa Hồng.

Ra khỏi phòng họp, Thương Vũ Hiền vừa rũ mắt xem điện thoại, vừa nhanh chân bước tới thang máy.

Tựa như một điện từ trường lan truyền trong không gian, các tinh anh ăn vận âu phục từ xung quanh áp sát tới hắn, từng người một tụ lại thành một làn sóng đen lớn mạnh, đi theo sau hắn.

Đi qua quầy thư ký, thư ký vội đứng dậy: "Thương tổng, Lệ tổng ở bên kia..."

Thương Vũ Hiền ngẩn ra, nhìn qua khu tiếp khách, ngón trỏ khẽ chỉ xuống, đi về phía thang máy chuyên dụng.

Vài người đàn ông lực lưỡng mặc âu phục giống như tinh anh đi ra từ đại sảnh nghỉ ngơi, Tiểu Phương dẫn đầu giơ lên di động, "Thương tổng sắp xuống lầu rồi, xe, mau chóng chuẩn bị."

Đây là cảnh tượng tan làm hằng ngày của Thương Vũ Hiền.

Bãi đỗ xe dưới hầm của Hằng Thương, có 4 chiếc xe đen, tất cả đều là Phaeton, sau khi dòng người đen ào ra, cuối cùng Thương Vũ Hiền lên chiếc nào, không ai biết được do sự che chắn của đám vệ sĩ.

Hết cách rồi, năm đó tự do thoải mái, không hề để lại một đường lui cho người khác, gọi là chặt đứt đường sống cũng giống như giết bố mẹ người ta, 5 năm trước, khi Đường Đường vừa chào đời, xe hắn bị người ta động chân động tay, suýt chút nữa Thương Vũ Hiền bị cho thăng thiên.

Ghế sau xe, Thương Vũ Hiền bỏ điện thoại lại vào túi áo, rồi xem hết hợp đồng của công ty Nha Nha, trả lại cho Lệ Uy Dương.

Lệ Uy Dương nói: "2 giờ chiều nay, cậu ta đi phỏng vấn, báo cậu ta ngày mai đi làm rồi, chuyện coi như xong rồi phải không?"

"Ngày mai sao, gấp vậy?" Thương Vũ Hiền không vui lắm.

"Sắp lễ rồi, đang thiếu nhân viên, nghe nói 2 ngày nữa có thể sẽ sắp xếp cậu ta đi công tác, đi Lâm Thành bàn chuyện làm ăn."

"Công tác? Họ Mạnh để một đứa bé đi công tác?" Thương Vũ Hiền dựa vào gối tựa đầu, nhắm mắt lại, "Tôi từ chối."

"Anh hai, anh có thể đừng nghịch nữa được không hả? Cậu ta 25, 26 tuổi rồi, không phải nhãi con nhà anh đâu." Lệ Uy Dương chỉ muốn hộc máu, nhìn hắn một lát, dò hỏi một câu:

"Hai người... rốt cuộc có quan hệ gì?"

Thương Vũ Hiền không đáp, dường như đang ngủ.

"Cậu mê cậu ta?"

Lệ Uy Dương đột nhiên hỏi thế.

Hàng mi dài dày run lên một chút, Thương Vũ Hiền bị chọc cười, mở mắt ra cười nhìn gã: "Sao mấy người ai cũng tưởng vậy hết vậy, cậu ấy đâu phải minh tinh, tôi cũng không phải kiểu mê em trai."

Lệ Uy Dương: "..."

Ý tôi hỏi không phải vậy.

Lệ Uy Dương muốn hỏi hắn, hai người có phải tiến thêm một bước rồi không?

Hai bên có ý với nhau?

Thủ tục ly hôn còn chưa xong, hai người phát triển tới mức nào rồi?

-- Rốt cuộc cậu yêu ai?

Nhưng gã khẽ mở miệng, cuối cùng cũng không thể hỏi thành lời.

Gã quen Thương Vũ Hiền 13 năm, người đàn ông này trong ấn tượng của gã, không thể nói chuyện đặt chung với người khác như kiểu "mọi người" "chúng tôi" "bọn họ".

Thương Vũ Hiền là tồn tại của một cá thể đơn độc, một ký hiệu kiêu ngạo mà lại nguy hiểm, ký hiệu này rất hoàn hảo, cho dù có thêm vào một nét hay bôi bỏ một nét, cũng sẽ phá hỏng trạng thái cân bằng và ổn định của hắn.

Khí chất của Thương Vũ Hiền bắt nguồn từ sự cô độc của hắn, thân là bạn tốt của hắn, từ lúc còn rất nhỏ, Lệ Uy Dương đã nhận ra được điều này.

Lúc Thương Vũ Hiền học đại học, Lệ Uy Dương mới 17 18 tuổi, chính là ngay lúc thời kỳ trung nhị, năm đó gã quá sùng bái người đàn ông này, Thương Vũ Hiền từng nói những câu nói kia với gã, cho tới nay Lệ Uy Dương vẫn còn nhớ --

Hắn nói: Tôi không cần tri kỷ, người yêu, cộng sự, tiền bối; tôi cần chính là một số ít bạn tốt, đối tác, nhà đầu tư, thân tín trung thành, thuộc hạ nghe lời, và đối thủ bị tôi tiêu diệt, càng nhiều càng tốt.

Thuở niên thiếu có bao nhiêu sùng bái, bây giờ thì có bấy nhiêu ao ước.

Cho nên, chỉ có thể lựa chọn trở thành bạn tốt.

Không thể cùng nhau vượt khó, chỉ có thể chúc phúc.

---

Sâm Lãng ra khỏi khu thương mại đồ chơi Nha Nha, đã hơn 4 giờ chiều.

Công ty nằm ở tầng 22 của toà nhà, quy mô không lớn, tổng cộng chưa tới 80 người. Vừa bước ra thang máy, cô bé ở trước quầy ngẩn ra, sau đó mắt sáng lên hỏi anh, có phải anh Sâm đến phỏng vấn không, rồi vừa nhiệt tình vừa kích động dẫn anh tới bộ phận thị trường, ồ ạt phục vụ Cappuccino Tiramisu rồi đến Tart trứng.

Nhận được sự tiếp đãi long trọng như vậy, Sâm Lãng có hơi mơ hồ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hoàn toàn không ngờ tới, Mạnh tổng lúc họp đã sớm lớn tiếng báo cho biết, cực kỳ lớn tiếng, nói với dàn hậu cung xinh đẹp, sắp có một anh chàng siêu cấp đẹp trai tới làm, là biểu tượng may mắn được đặc biệt mời tới, có thân phận bối cảnh, cho dù là công trạng cho sau này, mọi người cũng phải đối xử tốt với anh ta.

Sau đó nhìn thấy ảnh thẻ của Sâm Lãng trên màn hình chiếu.

Các cô gái Nha Nha âm khí cực thịnh thật sự sắp phát điên rồi.

Mợ nó, cuối cùng cũng sắp được ăn mặn rồi sao?

Chỗ này của chúng ta cũng không phải am ni cô, tại seo không có anh đẹo trai nào chịu đến, xem thường đồ dùng của trẻ con chị em phụ nữ sao, tiền của trẻ con với phụ nữ dễ kiếm nhất mấy người biết hông?

Anh này đẹp trai ghê.

Sau đó là thời gian tranh giành người kéo dài một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôn trọng theo ý nguyện của chàng, phỏng vấn dẫn tới bộ phận thị trường, do giám đốc Ứng phụ trách.

Trên thực tế, ánh mắt của chị em phòng nhân sự quá cao, hình tượng không được, ngoại hình bần hàn không muốn, chủ yếu đều bị loại ngay vòng gửi xe, trước mắt bộ phận thị trường chỉ có hai tên đàn ông, một người là giám đốc Ứng, một người là anh trai già 35 tuổi có hai con, đồng nghiệp nam ở những bộ phận khác còn hắt hiu hơn.

Cô gái phỏng vấn hận không thể kéo Sâm Lãng đi làm ngay lập tức, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là để tới ngày mai, cũng chính là đêm Giáng sinh.

Ngày mai là đêm Giáng sinh.

Sâm Lãng đỗ Đại Bạch ngay cửa quán ăn gần trung tâm thành phố, tiện tay gọi một cú điện thoại.

Nếu như người trên Weibo biết, nhân vật tiểu tốt chìm nghỉm ở tiệm tạp hoá đó, tiện tay bấm là gọi ngay được cho ảnh đế nhà mình, sợ là lại có thêm một trận đại chiến "Anh ôm cái đùi lớn", "Chúng tôi đã từng hot", "Chân to ôm đi".

Sâm Lãng: "Alo, anh Minh!"

Minh Hiên nghe máy ngay, lười biếng: "Có chuyện gì sao?"

Sâm Lãng đi thẳng vào vấn đề: "Beatles của anh còn không?"

Minh Hiên: "????? Cái gì?"

Minh Hiên gần 40 tuổi rồi, đóng vai phụ nhiều năm như vậy, năm nay nhận được giải ảnh đế lần thứ hai, ảnh đế đại nhân vẫn cho rằng, Sâm Lãng không chỉ là tiểu ân nhân, mà còn là tiểu Cẩm Lý, tiểu Phúc Tinh của mình.

Sâm Lãng đã cứu mạng y, đừng nói 5m trên Thái Sơn không cao không ngã chết người, không phải cũng có minh tinh ngã từ trên sân khấu 2 3m phải bỏ mạng sao?

Trên núi có mưa nhỏ, sườn dốc vừa hẹp vừa trơn, ngay trong tình thế nguy hiểm như vậy, người thanh niên có thể giơ tay cứu giúp mình trong tức khắc đó, nhất định là người tốt.

Minh Hiên nghĩ.

Sau đó, thật sự thành anh em tốt của mình.

Còn có một điều rất khó hiểu, từ sau khi gặp Sâm Lãng, Minh Hiên liên tục được lên cao, trước đây y chỉ là nửa trong nửa đục giữa tuyến 2 tuyến 3, sau khi từ Thái Sơn trở về, ngày hôm sau đã được thử vai nam phụ cho một tác phẩm lớn, mấy năm nay đi đóng phim, đóng cái gì nổi cái đó, ba bộ phim truyền hình đóng chính bộ nào bộ nấy đều nổi như cồn.

E đã là số kiếp của cuộc đời, Sâm Lãng giúp y độ được kiếp này, thế sự xoay vần, thuận buồm xuôi gió.

Mỗi khi nghĩ đến đây, ảnh đế đại nhân đều nghĩ mà sợ, nếu như không gặp được người thanh niên thì sao, nếu như mình ngã gãy chân bỏ lỡ cơ hội thì sao đây?

Bây giờ điều kiện của Minh Hiên tốt, đứa con thứ hai cũng đã lớn rồi, cuộc sống sung túc hơn trước đây rất nhiều, khi còn là vai phụ nhỏ bé, Sâm Lãng xem y là anh, bây giờ là ảnh đế, Sâm Lãng vẫn không coi y là người ngoài.

Ngay sau đó có phong trào minh tinh mở nhà hàng, Minh Hiên không thích, y mở một trang trại rượu nhỏ, định sau này mua thêm vườn nho, hôm nay đúng lúc y và vợ đang ở kho xưởng gần trung tâm thành phố, bèn bảo Sâm Lãng đến luôn.

Sâm Lãng không phải lần đầu tới đây, vừa bước vào cửa đã thấy vợ ảnh đế đi tới.

"Chị dâu, sao ăn mặc đẹp vậy?" Sâm Lãng dẻo miệng.

Chị Minh và Minh Hiên là thanh mai trúc mã, chừng 40 tuổi, vô cùng mến đứa trẻ Sâm Lãng này, "Tới thì tới thôi, còn mua đồ gì nữa, vào mau lên, có lạnh không, ăn chưa, tới nhà tụi chị ăn một bữa không?"

Sâm Lãng đưa một đống trái cây trong tay qua, chà xát đế giày ngoài cửa: "Không có lạnh, lái xe, không được đâu, tối em có hẹn, anh em đâu?"

"Đây đây, đừng có giục." Ảnh đế đại nhân toàn thân cơ bắp, ở ngoài nổi đến đâu, ở nhà cũng phải làm việc cực nhọc, chuyển ra một đống hàng từ trong kho rượu, "Vừa nãy cậu ở trong điện thoại hỏi anh cái gì thế?"

Sâm Lãng vội vàng đến giúp một tay: "Beatles của anh ấy, còn không?"

Ảnh đế đại nhân lơ mơ, suy nghĩ kỹ cả buổi, mới hỏi: "Album 'Yesterday' đó hả?"

"Gì vậy, em nói chai 'Beatles' ở trang trại rượu của anh ấy, album gì ở đây, anh nói đi đâu thế?" Sâm Lãng sốt ruột hỏi, "Hỏi anh đó, bán chưa?"

Đại ảnh đế cả buổi trời không có động tĩnh.

Thì ra không cùng một tần số.

Chị Minh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tiểu Lãng, cái em nói có phải... Petrus không?"

Sâm Lãng gật đầu: "Đúng đúng rồi, chỉ có chị dâu vừa xinh đẹp vừa sáng suốt, Beatles, chai rượu vang anh em đem về từ Po-lỉ-gủa đó."

Beatles? Po-lỉ-gủa?

Ảnh đế đại nhân ôm ngực.

Minh Hiên như bị người ta xâm phạm tới tín ngưỡng thần thánh và nguyên tắc làm người, đột nhiên xông tới, bóp cổ Sâm Lãng, lay mạnh, gằn cổ họng: "Chú em, chú biết điều chút đi, nói thế nào, chú cũng là em kết nghĩa của ảnh đế mà, Pe -- trus! Không phải Beatles."

Chữ "Pe" nói quá dữ dằn, văng một đống nước miếng vào mặt Sâm Lãng.

Minh Hiên gào thét: "Tiếng Pháp gọi là bai-te-hu-si, anh đem về từ Bordeaux! Bordeaux! Không phải Po-lỉ-gủa, cậu có phải hotboy hơn 200 ngàn fan thật không vậy, hotboy không phải đều rất sang, rất tỏ vẻ, rất hiểu biết sao?"

Sâm Lãng bị lay đến chóng mặt: "Sao cũng được, bán chưa?"

"Chưa."

"Bán không?"

"Làm gì?"

"Bán cho em nhé?"

"Cậu?"

"Đúng."

Minh Hiên sửng sốt, cười giễu: "Cậu là em trai anh, nói thật, bán cho cậu, chi bằng bán cho xương bánh chè còn hơn. Anh sợ có lỗi với giá trị chai rượu đó lắm -- cậu uống rượu vang, đâu phải anh chưa thấy bao giờ, chai lần trước đó, cậu uống như uống nước nho, làm anh đây đau lòng muốn chết. Nói chuyện nghiêm túc đi, cậu có chuyện nghiêm túc không, không có chuyện gì anh em mình đi uống vài ly..."

Sâm Lãng không vui: "Haizz anh à, sao khi dễ người khác thế, bán cho em thì có sao? Em đang rất nghiêm túc hỏi anh, rốt cuộc có bán không?"

Minh Hiên nghe giọng điệu của anh, không giống như đang đùa, hạ giọng xác nhận: "Cậu, muốn thật hả?"

"Em muốn."

"Cậu không phải không quan tâm tới sao, có thể uống là được, cậu muốn làm gì? Lấy vợ? Mở tiệc rượu? Tặng quà? Lễ đính hôn?"

"À... Cũng tựa, tựa vậy... Nói ra dài dòng lắm..."

"Vậy thì nói tóm gọn đi."

Sâm Lãng đỏ mặt: "Theo đuổi, theo đuổi, ừm, người trong lòng."

Chị Minh phì cười, "Còn người trong lòng cơ đấy, nhóc thối, đáng yêu thế." Cười mắng như vậy, đưa tay xoa đầu Sâm Lãng: "Chị đi xem sổ sách, hai anh em cứ từ từ tán gẫu." Nói rồi liền đi tới trước tiệm.

Minh Hiên nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho Sâm Lãng, dẫn anh đến phòng tiếp khách, cửa vừa đóng lại, đã hỏi: "Cái cậu họ Hứa đó, dạo này hình như nổi lắm, hai đứa xong rồi à?"

Sâm Lãng cúi đầu, cười cười, cười đến cực kỳ miễn cưỡng, "Có vấn đề lâu rồi, cậu ấy... cậu, ấy có người khác..."

Minh Hiên: "Bắt, bắt, bắt cá nhiều tay?"

"Ừm."

"......"

Nói cách khác, em trai mình bị cắm sừng rồi?

Mọc sừng rồi?

"Má!!! Anh biết lắm mà, thằng đó không phải kẻ tốt lành gì, năm đó anh đã nhắc cậu rồi! Nếu ở cổ đại, nó đã bị ngâm lồng heo rồi, má, nó quay phim ở đâu? Anh tới thăm đoàn của nó, mẹ nó..."

"Anh, anh, đừng manh động, anh nói nhỏ chút, anh là ảnh đế mà..."

"Ừ, phim đâu có diễn như vậy, 7 năm đó, hai thằng con trai bên nhau 7 năm dễ lắm sao, nói chạy là chạy, sau này cậu làm sao đây!"

"Anh..."

Ảnh đế đại nhân khẽ xoa đầu Sâm Lãng một cái, tức giận không có chỗ trút, siết quả đấm, bất đắc dĩ nhìn em trai mình, há miệng, không biết nên nói gì.

Chuyện của Sâm Lãng với Hứa Duệ, từ lúc trên Thái Sơn y đã nhìn ra rồi, sau đó quan hệ của Sâm Lãng và y tốt lên, nên chuyện gì cũng đều đã nói trên bàn rượu.

Lúc đó Minh Hiên cảm thấy, tâm của Hứa Duệ, không nằm ở gia đình, với lại, điều kiện của cậu ta cũng không xứng với em trai mình.

Nhưng mà, không thể ngăn cản được Sâm Lãng đối xử tốt với cậu ta, hỏi han ân cần, chăm sóc chu đáo, hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.

Đến cuối cùng, nhận được báo đáp gì?

Minh Hiên nghĩ.

Sâm Lãng và mình, đã không phải là quan hệ trêu đùa nhau, tâng bốc thương mại nhau trên Weibo nữa, em trai mình không giỏi cái này, nếu không với vị thế của mình bây giờ, sao cũng có thể cho Sâm Lãng một con đường tốt trong giới âm nhạc.

Hứa Duệ nếu như có thể vẫn yên ổn với Sâm Lãng, trước đó Minh Hiên đã tính hết cả rồi, liên lạc với mấy đạo diễn trẻ đáng tin cậy, sắp xếp cho em dâu một chút, tương lai, trở thành một diễn viên hạng hai ngon lành.

Kết quả, chuyện mới vừa chuẩn bị đâu vào đấy, người đã chạy mất rồi.

Ông anh trai giơ tay, đau lòng vỗ vai em trai mình: "Chia tay sớm được chút nào, hay chút nấy, cậu còn trẻ như vậy, còn đẹp trai, tính cách cũng tốt... Đúng rồi, lúc nãy người cậu thích..."

Haiz, em trai người ta có đối tượng, làm anh đều hỏi, người cậu thích lần này tính cách thế nào? Nhưng mình đây, câu đầu tiên hỏi: Người thích lần này, là nam hay nữ?

Ngại lắm.

Sau đó ảnh đế đại nhân hoàn toàn đơ người, với sự diễn giải sống động y như thật của Sâm Lãng.

Ông chú trai thẳng gần 40 tuổi ly hôn sống với con gái?

Đậu má.

Em mình không phải bị điên rồi chứ?

Dù có tiền đi chăng nữa thì sao, đây là người có thể sống chung với cậu sao?

Minh Hiên cảm thấy mình sắp hói đầu tới nơi rồi, nhưng lại không thể đả kích thái độ sống tích cực của em trai, dù sao cũng là thằng đàn ông vừa thất tình, thầm nghĩ hôm nào đó tới tiệm tạp hóa hỏi thăm ông ngoại, nghe nói ông ngoại cũng đã gặp người kia, nghe xem ông nói sao.

Suy nghĩ vài giây, ảnh đế ngồi thẳng lưng, dò xét hỏi: "À thì, cậu, có phải... muốn..."

Sâm Lãng: "Cái gì?"

"Cậu muốn, tiến thêm một bước... đó đó... với cậu ta?"

"Cái gì?" Sâm Lãng mơ màng.

"Muốn... muốn cậu ta?"

"Hả?"

"... Hả cái quái gì, cảnh giường chiếu, cảnh giường chiếu đó ba."

Má, ngại muốn chết.

Minh Hiên: "Cậu muốn tiến thêm một bước với cậu ta sao, hay là kiểu... bạch nguyệt quang?"

Sâm Lãng muốn vỡ đầu: "..."

Minh Hiên nhịn một chút, liều mạng luôn: "Cậu ở trên?"

Mặt Sâm Lãng càng đỏ hơn, vẻ mặt như nuốt cả con châu chấu: "Cái, cái gì vậy, anh hai, anh đen tối quá, anh vậy mà tưởng tượng chuyện trên giường của em với em dâu tương lai của anh à?"

Minh Hiên: "......"

"Đậu."

Đậu mợ nó.

Ảnh đế đại nhân thiếu chút nữa quỳ xuống, hỏi một câu ông trời ơi tôi đã tạo nghiệt gì rồi sao?

Minh Hiên nhìn mặt Sâm Lãng, ngoại hình tốt quá rồi, có thể làm cho em trai mình lộ ra vẻ huênh hoang này, chắc cũng sẽ không tệ, hạ giọng hỏi: "Vừa nãy nghe cậu nói, cậu ta khá kiêu căng, thận trọng, lạnh lùng?" Ảnh đế thô tục ra dấu lên miệng mình một chút, "Hai người... ừm, hôn chưa?"

Sâm Lãng có chút chán nản: "Ừm, cứ cho là vậy đi, em say rượu cưỡng hôn thì đúng hơn, có khi ghê tởm em từ lâu rồi cũng không chừng."

Minh Hiên nhếch miệng cười: "Vậy thì có hi vọng đấy, nếu như cậu ta phản cảm, đã đánh cậu từ lâu rồi, nếu như cậu tới hôn anh, anh đạp một phát cậu chết tươi có tin không? Cho nên, anh thấy, có hi vọng đấy."

Đôi mắt đào hoa cong lên: "Thật sao?"

Minh Hiên: "Anh học kịch bản nhiều năm như vậy, nếu muốn thu phục loại đàn ông lửa băng này, chỉ có một chiêu cực hay, nếu đút lót cho anh, anh sẽ truyền dạy cho cậu -- "

Sâm Lãng giương mắt, "Nói mau."

Minh Hiên xoè 5 ngón tay ra: "Học phí không đắt, 5 bức ảnh tự sướng rõ nét đổi được một chữ, tổng cộng có 5 chữ, 25 bức, cho cậu nợ trước, nhớ kí tên luôn."

Hết cách rồi, con gái lớn 14 tuổi nhà ảnh đế, thích chú nhỏ Sâm Lãng muốn chết, trên Weibo còn là fan của anh, ngày nào cũng gào thét gọi tên anh.

Sâm Lãng gật đầu: "Nói mau."

Minh Hiên: "Dù có tục, nhưng là một liều thuốc mạnh, bao dạy bao học, học không được, kỳ sau miễn phí."

Sâm Lãng sốt ruột, "... Nói nhanh đi anh hai!"

"Bá vương ngạnh thượng cung."

"..."

Sâm Lãng ngây người, một lát sau, lẩm bẩm, "Anh, anh có phải muốn cho em mua nghĩa địa sớm một chút không?"

"Già mồm cái gì, có phải đàn ông không đấy?" Minh Hiên cười khẩy, "Muộn tao thôi, lúc hứng, phê chết cậu."

"Anh hỏi em, có phải đàn ông không?" Sâm Lãng tức giận đến cả người phát run, run rẩy giơ ngón trỏ lên, chỉ vào mũi đại ảnh đế: "Em là đàn ông, nhưng... anh ấy cũng là đàn ông mà... Bá vương... Bá vương cái..."

"Được thôi được thôi, tặng thêm 24 chữ: Cậu ta lạnh cậu nóng, cậu ta nóng cậu lạnh; không có tiến công nào không gục, không có trận chiến nào không thắng."

"... Khụ, rượu cuối cùng anh có bán không, không bán thì em đi." Sâm Lãng chạy tới trước quầy.

Minh Hiên cười híp mắt theo sau anh, "Được, đem rượu đi đi, đưa cho em dâu làm quà."

Sâm Lãng sững sờ: "Anh, thực ra em còn có chút tiền để dành."

Minh Hiên cười hì hì: "Nếu anh lấy tiền của cậu, tối chị dâu cậu bắt anh quỳ nắp chai đó? Anh còn có Hautbrion, nếu cậu muốn nói thì lấy đi luôn đi."

Sâm Lãng: "Phây-dung gì?"

"Ou-be-hi-yong! Tình yêu của tổng thống, hay gọi là Hồng Nhan Dung, đó là thứ yêu nhất của tổng thống Mỹ đời thứ 3 Thomas Jefferson." Ảnh đế đại nhân đau gan, "Coi như anh xin cậu, cậu rảnh rỗi bổ sung mấy kiến thức này một chút đi, muốn theo đuổi người có tiền, thì phải để cho mình trông thật... thật... thật đẳng cấp, có nội hàm. Cái người cậu thích, chắc cậu ta cũng có chú trọng nhỉ, không ghét bỏ cậu chứ, trong lòng cậu có tính tới đúng không!"

Sâm Lãng nhíu mày: "Anh ấy không giống mấy thứ địa chủ cường hào đâu, anh ấy... anh ấy rất tốt, sẽ không chê em... nghèo chứ đúng không?"

Minh Hiên: "Đậu má, nhưng cậu là em trai ảnh đế, người anh như anh có thể chê cậu, người khác ai dám chê cậu? Nói Wechat của cậu ta cho anh, để anh thêm cậu ta, hỏi cậu ta một chút."

Sâm Lãng choáng váng: "Hỏi, hỏi gì?"

Minh Hiên: "Thì nói, tôi là Minh Hiên, không sai chính là ảnh đế đó, em tôi có cảm tình với cậu, cậu nói một câu đi, được hay là không? Nếu như cậu ta nói không được, anh sẽ đi gặp cậu ta, hỏi thẳng mặt, sao không được."

Sâm Lãng lặng lẽ quay người: "Anh, không còn sớm nữa, em đi đây."

Cứ như vậy, nhận lấy mấy chai rượu vang từ trong tay ảnh đế, gộp lại hơn 10 vạn, lại lấy nửa khúc xúc xích Tây Ban Nha từ trong tay chị dâu, trước khi đi còn căn dặn, lúc về lấy dao cắt ăn nhớ cẩn thận, thực sự không thua gì nuôi con.

Ảnh đế và chị dâu đều là người tốt.

Trong lòng Sâm Lãng cảm kích, lúc đến một tay xách trái cây, lúc về hai tay mang theo một đống thịt và rượu, ngồi trên Đại Bạch, khởi động xe, vẫy tay với hai vợ chồng.

Minh Hiên nhìn Đại Bạch dần mất hút, quay đầu lại ôm vợ đi vào cửa hàng, cười nói: "Em trai anh có người thích, cái cậu họ Hứa đó không phải em không thích sao, lần này đổi người khác rồi, nghe nói là người có tiền, có thời gian anh đi nghe ngóng thử xem là người như thế nào, không để nó bị ức hiếp nữa."

Chị Minh cười dịu dàng: "Hôm nào chúng ta đi leo núi đi, tiện thể đi chùa bái lạy, cúng thêm chút tiền, cầu nhân duyên tốt cho Tiểu Lãng."

Minh Hiên vỗ mông vợ khen ngợi: "Ý này hay đó."

---

5 giờ rưỡi tối, khu gác cổng của Long Đình Thế kỷ, lính giải ngũ Trương Đại Tráng vừa nhận ca trực, nhìn thấy một chiếc van trắng chạy đến cổng, anh thò đầu ra, nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên.

Trợ lý của sếp, anh Phương hôm trước có tới đây, cố ý cho anh xem một bức hình, chính là người này.

Anh Phương nói: "Nhớ kỹ nhé, đây là người nhà Thương tổng."

Trương Đại Tráng nhìn một cái để xác nhận lại, nhảy từ trên ghế lên như bị điện giật, nói lớn: "Chào anh Sâm! Chào anh Sâm mời vào!"

Sâm Lãng: "???????"

Hệ thống an toàn của Long Đình nổi tiếng khắp thành phố, Sâm Lãng đang buồn bực bị kẹt trước cổng tự động, nghe thấy tiếng kêu to này sợ giật cả mình: "Chào, chào, anh vất vả rồi, cảm ơn."

Được mời vào mà không hề có chút trở ngại nào.

Sâm Lãng: "..."

Nhìn xem, cái gì gọi là tính an toàn khu nhà ở, mới tới làm khách có một lần, cả họ và gương mặt cũng đã được ghi lại vào sổ rồi.

Trước biệt thự số 11, Sâm Lãng bước lên thềm, nhấn chuông cửa.

Không ai đáp.

Tinh anh lại tăng ca rồi sao, mình có cần đi đón Tiểu Đoàn Tử không?

Sâm Lãng cười cười, chờ một chút đi.

Dần dần, trời đen kịt.

Sâm Lãng vòng ra sau toà nhà, sau đó dựa vào một cây to không xa đối diện căn biệt thự, chờ hắn mãi.

Wechat cũng không trả lời, số điện thoại cũng chưa từng hỏi, đột kích theo đuổi Thương Vũ Hiền, cho niềm vui bất ngờ, có thể được không?

Chờ từ 5 giờ rưỡi đến 7 giờ.

Trời quá tối, mấy con xe sang chạy qua chạy lại, lúc vượt qua phía bên này, đều không nhìn thấy có người dưới tàng cây.

Mãi đến tận 7 giờ rưỡi.

Bỗng nhiên có dự cảm, Sâm Lãng dựa trên thân cây, đột nhiên ngồi dậy, nhìn chiếc Bentley Mulsanne đằng xa từ từ chạy tới.

Cách 10m, xe dừng trước cửa biệt thự.

Sâm Lãng nở nụ cười, vừa định đi tới, sau đó anh đứng lại, cách một cái cây to, dưới đèn đường trước sân, nhìn hình ảnh trước mặt mà không hề chớp mắt...

Trước cửa biệt thự, người phụ nữ bước xuống từ bên phó lái, khoảng 30 tuổi, xinh đẹp, đoan trang, khí chất cũng rất tốt.

Thương Vũ Hiền bế đứa nhỏ ra khỏi xe, quay người nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, không biết nói gì với người phụ nữ đó.

Người phụ nữ đi về phía hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn.

Thương Vũ Hiền một tay ôm Đường Đường, một tay vịn hờ lưng người phụ nữ, nói nhỏ điều gì đó, giọng trẻ con của Tiểu Đoàn Tử to rõ trong trẻo, gọi cô: "Mẹ."

Mẹ.

Đúng rồi, Đường Đường cũng đâu phải chui ra từ mỏm đá, bé là đứa trẻ có mẹ.

Có mẹ rất bình thường.

Không có gì đáng kinh ngạc cả.

Thương Vũ Hiền gặp vợ, mẹ Đường Đường về nhà.

Cuối cùng rút ra một kết luận như vậy.

Trong bóng tối, Sâm Lãng muốn nghe âm thanh của hắn một chút, không khỏi tiến lên phía trước vài bước.

Gió lạnh mùa đông, ngay lập tức thổi tan tiếng nói của Thương Vũ Hiền, cuốn theo tro bụi nhẹ bẫng, ngón tay người phụ nữ nắm chặt cổ tay áo của hắn, ngẩng đầu hôn lên đôi môi hắn.

Dưới ánh trăng, cả người Sâm Lãng cứng đờ.

Đôi mắt đào hoa trước giờ vẫn luôn thích cười, hiện lên một tầng nước, lấp lánh dưới trăng.

Tất cả đều nằm gọn vào trong đáy mắt.

Cả đại não đều đang nổ vang, trước mắt như dâng lên cơn sóng thần.

Sâm Lãng nhìn chăm chăm vào bọn họ, một lúc lâu, anh cũng không hề nhúc nhích, dường như muốn tìm được một đáp án ngắn gọn dứt khoát, từ trong hành động của đối phương.

Một nhà ba người, chắc hạnh phúc lắm.

Cảm giác có thứ gì đó đang thiêu cháy cả lồng ngực.

... Thương Vũ Hiền.

Sâm Lãng bất giác muốn mở miệng, muốn gọi hắn quay về bên cạnh mình.

Nhưng dù thế nào, cũng không thể phát ra tiếng được.

Lần đầu tiên trong đời.

Bình tĩnh đứng trong bóng tối, nhìn thấy thế giới được xây đắp trong lòng đó, đang dần dần sụp đổ.

Đây là đêm trống trải nhất trong cuộc đời anh, dường như thời gian cũng lạc lối, Sâm Lãng lui về sau, lùi tới phía sau cây to đó, bỗng nhiên đưa tay, đỡ thân cây.

Đôi mắt đào hoa nhìn hắn không chớp mắt, nhìn một nhà ba người vào nhà, cửa biệt thự đóng lại.

Cũng không biết qua bao lâu.

Sâm Lãng cúi đầu cười cười, chà xát mu bàn tay đông cứng đến đỏ bừng, quay người đi về phía Đại Bạch.

...

Thành phố lên đèn.

Đại Bạch lẳng lặng dừng ở ven đường, dòng xe cộ hối hả chạy qua.

Rất lâu rất lâu sau..

Điện thoại Sâm Lãng kêu lên, hiện tên: Hứa Duệ.

Nghe máy, anh "ừ" một tiếng vào micro.

Hứa Duệ cẩn trọng nói: "Sâm Lãng, dạo này anh... thế nào? Hình như anh... cũng không lên Weibo gì..."

Sâm Lãng mệt mỏi nói: "Ừm, không có thời gian, có chuyện gì."

"À, em chỉ muốn... hỏi một chút..." Giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ, "Chỉ là... tự nhiên nghĩ tới anh, anh có khỏe không? Mấy ngày trước sinh nhật anh, năm nay lại quên nữa rồi à?"

Sâm Lãng bật cười tự giễu, hàng mi dài che lấp tất cả ngoài cửa sổ, "Ừm, còn việc gì nữa không?"

"Ừm, không, không có." Hứa Duệ nghẹn thở, run rẩy nói, "Có phải làm phiền anh không?"

"Không có, cậu nói đi."

"..." Hứa Duệ dường như không biết nói thêm gì nữa, "Lúc nào... gặp nhau?"

"Không muốn gặp."

"Được thôi, anh Lãng, à thì..."

"Tôi ngủ đây, bye."

Sâm Lãng cúp điện thoại, mệt mỏi nằm nhoài lên vô lăng.

Bảy năm bên cạnh Hứa Duệ, mặc kệ đối phương ở bên ai, bao nhiêu người đi đâu chơi, hình như bản thân thấy sao cũng được, chưa bao giờ đố kị, ghen tuông, cũng không nhiều lời, bực bội.

Nhớ Hứa Duệ từng hỏi: Sâm Lãng, anh có yêu em thật sao?

Lúc đó anh trả lời: Yêu.

Bây giờ, cả chính anh cũng có chút mê man, nếu như cảm xúc lúc trước là yêu, vậy bây giờ là gì?

Biết rất rõ, không hề dễ dàng ở bên Thương Vũ Hiền, dù cho hắn dịu dàng thế nào với mình, có lẽ cuối cùng vẫn sẽ bỏ lỡ.

Bây giờ xem ra, cả "bỏ lỡ" cũng quá xa xỉ rồi, chỉ có thể yên lặng bước qua cuộc đời nhau.

Quen chưa tới hai tháng, đã có ý nghĩ viễn vông, can đảm này ai đã cho mình?

Thương Vũ Hiền sao?

Đúng vậy, hắn quá ưu tú, ôm hắn, giống như ôm được cả thiên hạ.

Đây là câu chuyện cười thôi.

Không xứng.

Một tinh anh tốt như vậy, bẻ cong, hại hắn, bẻ không cong, khổ chính mình.

Những thứ này đều đã từng nghĩ qua, tất cả những khó khăn, Sâm Lãng cũng đã nghiêm túc suy nghĩ.

Từ bỏ... sao?

Từ bây giờ, bạch nguyệt quang đầu giường, thành người dưng xa lạ?

Phẫn nộ, đố kị, ghen tuông ở đâu ra?

Buồn rầu, khó chịu, đau khổ ở đâu ra?

Cơn đau tức ngực đạt tới cực hạn, nhưng sự bất lực còn nhiều hơn gấp bội.

Như một người cuối cùng cũng tìm được cõi quay về, hàng đêm gõ cửa, hàng đêm không hề có một tiếng động, đành phải lẳng lặng chờ đợi trước cửa nhà của người trong lòng. Chờ qua trời tuyết băng giá, chờ đến ngày đội mũ mặc áo tơi, chờ đến như vậy, lại bị hắn từ chối cho ở ngoài cửa.

Ngoại trừ bất lực, cũng không còn cách nào khác.

Mặc dù vậy, vẫn muốn yêu hắn.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Sâm Lãng: "Tôi quyết định, bắt đầu từ hôm nay, không yêu anh nữa."

Thương Vũ Hiền: "Đến ngày mai?"

Sâm Lãng: "Tôi quyết định, ngày mai đi công tác, rời khỏi nhà, bỏ anh."

Thương Vũ Hiền: "Cậu đi 10 dặm, tôi theo 10 dặm."

Sâm Lãng: "Anh bị hôn rồi."

Thương Vũ Hiền: "Bạn trai của vợ trước tôi là người nước ngoài, mời tôi đi dự lễ cưới."

Sâm Lãng: "Anh không trong sạch nữa rồi."

Thương Vũ Hiền: "Tối hôm nào đó cậu làm tôi trong sạch rồi sao?"

Sâm Lãng: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play