Bữa trưa rất phong phú, Thương Vũ Hiền vừa đặt bát cơm xuống, bên kia Sâm Lãng đã hầm xong món nạm bò cho bữa tối.
1 giờ chiều, hai người đàn ông đứng trước bồn rửa, đang đưa lưng về phía bên này rửa chén, một bóng lưng chân dài vai rộng, một bóng lưng thon dài cân đối, thì thầm to nhỏ không biết đang nói cái gì.
Tiểu Đoàn Tử cầm quyển truyện, trốn ở đầu bên kia của tủ bếp, ngửa cổ nghe lén một lúc, cả buổi cũng nghe không hiểu, nhàm chán ném quyển sách bìa cứng trong tay xuống đất.
Phạch một tiếng.
Sâm Lãng giật mình, lau khô tay, đi tới trước người Tiểu Đoàn Tử ngồi xổm xuống: "Sao vậy, sao nổi nóng thế?"
"Hôm nay thứ bảy." Đường Đường mấp máy môi, nói nhỏ, "Buổi chiều, chỉ ở yên trong nhà thôi ạ?"
Sâm Lãng còn chưa kịp hỏi lại, Thương Vũ Hiền từ phía sau bước tới, rũ mắt, "Thương Ngôn Diệp, mới ra ngoài một chuyến, đã ham chơi rồi?"
Đường Đường ngước đầu, sợ đến há miệng, nước mắt rưng rưng, vội lắc đầu, "Không phải, không phải, không phải con, con không có muốn đi chơi, con chỉ... muốn, muốn hỏi một chút, Đại Ca Ca... với ba... ừm, đúng rồi, hai người đi hẹn hò đi!"
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng: "?? Khụ!"
Tiểu Đoàn Tử ôm lấy cổ Sâm Lãng, đôi chân ngắn cũn trèo lên trên, "Đại Ca Ca, anh với ba, chiều đi hẹn hò đi, có em ở đây, yên tâm đi, em ở bên cạnh, trông chừng đồ giúp hai người."
Sâm Lãng: "......"
Thương Vũ Hiền lạnh mặt: "Để được đi chơi, phải bày đủ chuyện như vậy, hả?"
"Nghiêm túc vậy làm gì?" Sâm Lãng quay đầu lại lườm hắn một cái, rồi quay lại với vẻ mặt cưng chiều, "Đường Đường, trưa nay chúng ta ra ngoài rồi, em vẫn chưa làm bài tập đúng không? Bữa khác, nếu Đại Ca Ca có hẹn hò, sẽ dẫn Đường Đường theo, chịu không?"
"Bữa khác? Dạ được dạ được." Tiểu Đoàn Tử vui vẻ lại ngay, "Bữa nào ạ?"
"Bữa nào cũng không được!" Bác bỏ nhanh quá, còn chưa sắp xếp được ngôn ngữ, Thương Vũ Hiền suy nghĩ một lát, hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào phòng khách, "Người lớn làm việc, con đi theo làm gì, không phải chưa làm bài tập sao, đi làm mau đi."
Tiểu Đoàn Tử tan nát cõi lòng mím môi lại, "Con hơi buồn ngủ..."
Thương Vũ Hiền lạnh lùng: "Làm bài tập."
"Ư..."
Mí mắt Sâm Lãng giật lên, sợ đứa nhỏ sẽ gào khóc, mau chóng bế bé lên, "Này, 3 phút không làm con khóc, trong lòng khó chịu lắm đúng không, con người anh sao xấu tính vậy?"
"Ừ, ai tốt thì cậu tìm người đó đi hẹn hò đi."
"..."
Sâm Lãng bị nghẹn họng cả buổi, vội nói: "À thì, Lão Thương, đợi tôi qua phỏng vấn, tôi với anh đi làm một ly, tôi bao, chúng ta đi hẹn hò?"
"Không rảnh."
"..."
---
Thế là, Đường Đường mới ăn cơm trưa xong, vốn có thể hưởng thụ khoảng thời gian buổi chiều tốt lành, cũng vì một câu đề nghị vô tư, không đứng đắn, bị ba theo dõi làm bài tập.
Hu hu hu.
"Nín, khóc cái gì, con nhà ai mà không làm bài tập?"
Trong phòng trẻ em ở lầu 2, Đường Đường ngồi trước bàn học, như bé chuột con bị một con mèo trắng lớn nhìn chằm chằm, không dám động đậy chỉ lo cúi đầu làm bài tập.
Thương Vũ Hiền mặc đồ ở nhà nhạt màu, ngồi trên sôpha lật cuốn sách bản gốc tiếng Anh gì đó, cũng không hề nhấc mí mắt lên: "Hẹn hò, yêu đương, bạn trai, kiểu nói của người lớn này, con học ai thế? Trong trường có dạy con mấy thứ này à? Sau này không được nói nữa, không đứng đắn, không phải từ mà một đứa trẻ ngoan nên nói."
Mặt mày Đường Đường toàn là nước mắt, cầm bút chì nhỏ, run tay, nắn nót viết chữ Khải trên giấy kẻ ô vuông, cả người co rút, "Dạ, hức."
"Trả lời."
"Vâng, hức, con, hức con biết hức, biết sai rồi, ba."
"Ngồi thẳng, mắt gần vở quá rồi."
"Dạ."
"Nín đi, đừng quẹt nước mũi, dơ sách là con phải viết lại, biết chưa?"
"Hức."
Sâm Lãng: "......"
Đậu, tai sắp điếc rồi, đây là bố đẻ à, thật không thể chịu nổi mà!
Bố mẹ dạy bảo con cái, là chuyện hiển nhiên chính đáng, Sâm Lãng vốn không định nhúng tay vào -- đặc biệt là bố, chủ của một gia đình, truyền thống của Trung Quốc là như vậy, "bố" là quyền uy, là cường quyền, là quy định, khi người bố giáo dục con cái, dù nói đúng hay sai, đánh hay mắng, cũng không cho phép bất kỳ người nào ngang ngược can thiệp.
Thế nhưng, thật sự quá đắng lòng.
Ma quỷ, đây là ma quỷ mà.
Một tên đại ma đầu cả ngày chỉ biết lạnh mặt tính tình đáng sợ, dựa vào đâu làm Tiểu Đoàn Tử cuteo nhà tôi sợ như thế, dựa vào đâu? Hả?
Sâm Lãng nhịn đến đau lòng, lại không thể hạ thấp mặt mũi bố đứa trẻ trước mặt nó, thầm mắng trong lòng trăm ngàn lần, nhịn lại, không phản bác lời của Thương Vũ Hiền nói, yên lặng đi tới bên cạnh Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống.
Sâm Lãng nhấc cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy của đứa nhỏ, muốn tiếp thêm chút dũng khí và sức mạnh cho bé.
Đường Đường có người an ủi, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nhỏ giọng: "Đại, Đại Ca Ca, ư, hu hu hu..."
Ấn đường Thương Vũ Hiền nhíu lại, lạnh nhạt nói: "Nín đi, con gái con đứa, đừng hở một chút là gào khóc uy hiếp người khác, quen rồi sao, hả? Ai chiều được con?"
Sâm Lãng cực kỳ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn người đàn ông một chút, thật sự không hiểu rốt cuộc sao hắn có thể vừa nhàn nhã đọc sách uống cà phê, vừa dùng những lời lẽ độc ác chỉ trích con gái mình.
"Khoan đã, Lão Thương, được rồi mà, nó còn nhỏ, con bé biết sai rồi, không phải vừa nãy mới nhận sai sao, cũng biết cố gắng học tập để ngày một tiến bộ, phải không Đường Đường?"
"Hu hu hu hức..."
Thương Vũ Hiền nhịn cười, duỗi tay ra: "Sâm Lãng, qua đây, qua chỗ tôi này."
Sâm Lãng trợn mắt: "Bớt đi, đừng nũng nịu với tôi, tên cặn bã âm u mưa nắng thất thường đánh con nhà anh."
Thương Vũ Hiền: "......"
Đường Đường nghe thấy Đại Ca Ca làm chỗ dựa cho mình, bỗng chốc có thêm sức mạnh, bật khóc nức nở.
Mí mắt Thương Vũ Hiền giật lên, "Xem đi, đã nói đừng để ý tới nó, kiểu này đừng có để ý, càng quan tâm tới, nó càng không dứt, để tôi xem nó khóc đến bao giờ." Hắn lật một trang sách, thì thầm nói, "Tuần trước nghỉ, tôi mặc kệ nó, bài tập không viết một chữ, cô Trương nhắn tin cho tôi, nghiêm khắc phê bình nó, tôi bị cô nói tới xấu hổ muốn chết."
Sâm Lãng dở khóc dở cười: "Đến mức đó sao, sang năm mới học lớp lá, bây giờ mới nhà trẻ, con bé có biết gì đâu, cũng chẳng bài tập ghê gớm gì, cô cũng chỉ thuận miệng phê bình một câu, dạy con không phải gấp gáp trong một lúc, anh như vậy nó sẽ có bóng ma trong lòng..."
"Cô giáo thật sự phê bình con bé sao?" Thương Vũ Hiền cười khổ một lát, lật một trang, "Gia giáo, giáo dưỡng, tôi nghĩ, lời khen một người phụ nữ hay nhất, là 'Nhà cô ấy dạy tốt quá', 'Cô ấy rất có giáo dưỡng' -- gia giáo, là gia đình cho, tôi không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh; giáo dưỡng, tôi biết, tôi nuôi nó, nuôi cũng không tốt, nếu như, ngay cả 'dạy' tôi cũng không làm được..."
Thương Vũ Hiền nói ra những lời này, từng câu từng chữ, từ đầu đến cuối không hề giương mắt, hắn cúi đầu cụp mắt, tao nhã ngồi trên sôpha đọc sách, trước cửa sổ sát đất.
Dưới ánh nắng mặt trời, Sâm Lãng không nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Không hiểu sao, cảm nhận được rồi...
Hắn bất lực đến đau lòng.
Muốn nói với hắn chút lời an ủi gì đó, nhưng không thể làm vậy trước mặt đứa nhỏ.
Sâm Lãng im lặng, không chống đối hắn nữa, xoay người lại nói nhỏ với Đường Đường: "Đừng khóc nữa cục cưng, sắp khóc tới ói ra, phí hết bữa trưa rồi."
"Nhưng, Đường Đường, đau lòng... quá mà... Hu hu hu... Không nín được... Cứ, rơi nước mắt mãi... Còn, còn nấc nữa... Hu hu hu hu hức ... Hức... Sao hoài vậy nè... Em, tội nghiệp quá, em xót cho, em quá... Hu hu hu hu ư ư..."
Sâm Lãng: "..."
Thương Vũ Hiền: "..."
Tiểu Đoàn Tử đau khổ than thân trách phận, khóc tới ruột gan đứt từng khúc, còn thiếu chút chôn hoa thôi.
Nhóc con nghịch ngợm này làm người ta muốn cào tường thật.
Sâm Lãng nhẫn nhịn, lỗ tai ong ong hết cả lên, bỗng nhiên trừng mắt nhìn: "Đúng rồi, Đường Đường, trước đây em từng hẹn hò rồi sao?"
Đường Đường ngơ ra, khóc tới khuôn mặt nhỏ cứng đờ, quay đầu lại nhìn về phía ba, "Hức? Hẹn... hả?"
Sâm Lãng: "Không phải, không nói hẹn hò, là đi chơi với ai đó, đi khu giải trí, xem phim vân vân, từng được đi lần nào chưa?"
Đường Đường suy nghĩ một chút, lau nước mắt, thút thít nói: "Có, từng xem rồi."
Ừ vậy đi!
Có chủ đề là tốt rồi.
Sâm Lãng ôm Tiểu Đoàn Tử từ trên ghế nhỏ lên, đặt lên đùi mình: "Đi với ai thế, đi xem phim sao, với ba mẹ sao, chúng ta chơi trò chơi hồi tưởng ký ức đi, dù không ra ngoài chơi được, ký ức đẹp đẽ cũng có thể làm một ngày trở nên đáng yêu đấy."
Dưới cửa sổ sát đất, ngón tay vân vê trang sách dừng lại.
Thương Vũ Hiền khẽ ngây người, bỗng nhiên giương mắt lên, nhìn góc nghiêng của Sâm Lãng.
Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của đối phương, Sâm Lãng nhạy bén nhìn qua bên kia.
Thương Vũ Hiền híp mắt: Đánh lạc hướng con bé?
Sâm Lãng vội vàng lắc đầu: Kế tạm thời!
"Không phải." Đường Đường cúi đầu nói, "Không phải khu giải trí, em chưa từng đi..."
"Không an toàn, nguy hiểm rình rập." Thương Vũ Hiền né tránh ánh mắt, "Có trường nào mà dẫn trẻ con đi tới mấy chỗ đó chứ, tụi nhỏ sẽ sợ."
Người sợ thật ra là anh đúng không?
Ánh mắt Sâm Lãng dừng lại trên mặt Thương Vũ Hiền, cười hỏi Đường Đường: "Sao, xem phim gì với mẹ, ba có đi không, nói cho Đại Ca Ca nghe được không?"
"Không phải xem phim, từng đi một lần." Đường Đường vô cùng xoắn xuýt, vẻ mặt như nuốt phải rắn, "Hồi nghỉ hè, ba dẫn em đi chơi, dẫn em xem... hát opera."
Sâm Lãng: "?? Hát opera?"
"Hát opera." Đường Đường gật đầu xác nhận.
Sâm Lãng: "Trời đất."
Opera cái quái gì?
Đứa bé 5 tuổi được nghỉ hè, ra ngoài chơi một lần, dẫn con bé đi xem hát opera?
Do cấp bậc xã hội hạn chế trí tưởng tượng của ông đây rồi?
"Anh bạn nhỏ, vẻ mặt đó của cậu là sao đây?" Thương Vũ Hiền không giương mắt, dường như đã nhìn thấu sự biến hoá nội tâm của đối phương, "Nó không còn nhỏ nữa, nên hun đúc thì hun đúc, nên bồi dưỡng thì bồi dưỡng, nghe không hiểu, cũng có thể xem hiểu, tôi hỏi con bé có thích không, nó gật đầu nói thích."
Vậy sao, anh dùng gương mặt đẹp trai lộ ra ánh mắt đáng sợ đó, nhìn chằm chằm người ta hỏi ai dám nói không thích?
"Hiểu thật sao?" Sâm Lãng phì cười, "Đường Đường, nói anh nghe, em hiểu thật hả?"
Trẻ con thường mau quên, có đề tài để nói, Tiểu Đoàn Tử liền ngưng khóc, lén giương mắt nhìn ba, "Dạ, Đường Đường, là một cô gái, nên em hiểu mà."
Thương Vũ Hiền khẽ nhếch cằm, lộ ra tia cười kín đáo, dè dặt lại tự hào, nhưng mở miệng nói lại lạnh đến mức rơi vào hầm băng: "Cho nên nói, nó cái gì cũng hiểu, chỉ giả bộ tội nghiệp, ra vẻ, tùy hứng, khôn vặt, muốn trốn tránh những chuyện mình không thích làm, có thể trốn được lúc nào hay lúc đó."
Sâm Lãng mặc kệ hắn: "Vậy em nói Đại Ca Ca nghe chút, Đại Ca Ca còn chưa từng xem hát opera nữa, hát opera rốt cuộc là gì vậy?"
"-- Dạ? Thì là... trên sân khấu..."
Tiểu Đoàn Tử đầu tiên là mê mang một chút, ngẩn ra, há miệng, suy nghĩ hồi lâu cũng không trả lời được.
Thương Vũ Hiền hạ thấp âm thanh: "Thương Ngôn Diệp, con nói dối ba?"
Đường Đường giật mình: "Không, không có, con biết, thật mà."
"Vậy, nói sơ một chút, em cảm thấy, nhạc opera ba dẫn em đi xem, là gì thế, có phải có người hát không, còn làm gì nữa?" Sâm Lãng gợi ý một chút cho bé.
Nhận được ánh mắt cổ vũ của Đại Ca Ca, Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầu, nói một cách hoàn chỉnh: "Chính là, một bậc anh hùng, bị người ta đâm một dao, sau đó, liền nhìn máu tươi ào ào tuôn rơi phía dưới của mình, cất cao giọng hát đầy đau khổ, thâm tình, không thể dứt."
Sâm Lãng: "......"
Đây là bậc anh hùng sao, đây mẹ nó là tên ngố mà?
Sắc mặt Thương Vũ Hiền không tốt lắm: "......"
"Ừm, đúng rồi." Sâm Lãng khó khăn nói, "Cục cưng, nhận xét đó, của em... độc đáo ghê..."
Đột nhiên, Thương Vũ Hiền đứng dậy, quyển sách trong tay bị ném lên sôpha, lạnh mặt: "Hết nói nổi! Được rồi, khóc xong chưa?"
Đường Đường ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên đùi Đại Ca Ca: "Dạ."
Thương Vũ Hiền: "Không khóc nữa à? Nói chuyện một hồi hăng hái lên rồi sao?"
Đường Đường: "Dạ!"
Thương Vũ Hiền: "Đừng viết nữa, đi ngủ trưa đi."
Đường Đường: "......"
Sâm Lãng: "????"
Đậu má?
Lúc mới ăn cơm trưa xong, không cho người ta ngủ, ép nhóc con làm bài tập cho bằng được, viết một nửa cũng đến chiều rồi, lại kêu người ta đi ngủ trưa?
Quỷ thần ơi, đây là chuyện người làm à?
Chẳng trách lúc sáng nói đi chợ, vừa nhắc tới thứ 7 ba ở nhà, Tiểu Đoàn Tử khóc đau khổ gần chết. Sâm Lãng không thể nhịn được nữa, đứng lên, ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, không nói thêm lời nào đi ra ngoài, nghiêng đầu liếc Thương Vũ Hiền một cái.
Khoé môi Sâm Lãng hiện ra sự chế giễu: "Anh Thương, dương khí của anh nặng quá, không hài hoà đâu, bao lâu chưa giải quyết rồi?"
Thương Vũ Hiền: "......"
---
"Vào đi."
Lầu 3 cuối hành lang, Sâm Lãng gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp lại rồi đẩy cửa phòng ra.
"Ngủ rồi à?" Thương Vũ Hiền ngồi trước bàn máy tính, đang dùng laptop xem tài liệu gì đó.
Sâm Lãng bước vào cửa, đứng ở cửa phòng sách, "Không có, đưan điện thoại cho con bé rồi, bật truyện thiếu nhi, nó nghe thích lắm."
Căn phòng tối om, tập văn kiện chất thành núi để trên bàn, dưới bàn có cục giấy vo tròn, cả phòng lộn xộn đến cạn lời, tủ sách hai bên cao tới trần nhà, sách chật kín cả tủ.
"Dì giúp việc một tuần tới hai lần, không có vào phòng này." Có lẽ nhìn ra sự ghét bỏ trong ánh mắt của chàng thanh niên, Thương Vũ Hiền lạnh nhạt nói, trong giọng nói có ẩn chứa thêm lời giải thích.
"Vừa nãy." Sâm Lãng có chút để ý, "Anh... anh dạy con, tôi có nói nhiều mấy câu, anh giận sao?"
"Không." Thương Vũ Hiền không hề quay đầu lại, dư quang thấy anh không nhúc nhích, duỗi cánh tay ra, "Vào đây."
"Không được đâu, anh đang làm việc à?" Ngoài miệng thì hỏi như vậy, chân đã bước vào trong.
"Nhanh thôi, xem hợp đồng, không phiền hà gì cả." Thương Vũ Hiền nói.
Hội chứng sợ lỗ lại tái phát rồi, Sâm Lãng tê cả da đầu, ngẩng đầu nhìn lên trên, phải có hơn vạn quyển sách nhỉ?
"Anh làm công ty chứng khoán sao?" Sâm Lãng nhìn đống giấy tờ về tài chính trước mắt, đột nhiên hỏi như vậy, "Làm tài chính hả? Chơi tiền sinh tiền?"
Thương Vũ Hiền suy nghĩ một chút, không đáp.
Sâm Lãng nhỏ giọng: "Tôi tìm được cái này, trong phòng Đường Đường, làm phép cho nó."
Thương Vũ Hiền nghiêng đầu nhìn anh: "Ừm."
"Cho anh xem chút này." Sâm Lãng nói, đi tới bên cạnh Thương Vũ Hiền, lấy một sợi dây màu từ trong túi, buộc chặt năm ngón tay lại, gỡ bỏ một đầu, kéo một đầu, rút ra.
"Anh xem, ra hết rồi, ghê chưa, thực ra rất đơn giản, nhưng làm không cẩn thận sẽ bị rối thành một cục, thành thế này..."
Thương Vũ Hiền: "......"
Yên tĩnh.
Phòng sách lạnh lẽo như đêm canh linh cữu.
Sâm Lãng: "... Không, không vui... hả?"
Thương Vũ Hiền lạnh mặt: "Cậu đang đùa tôi à?"
Sâm Lãng: "Tâm trạng càng tệ hơn rồi?"
Thương Vũ Hiền: "Cậu thấy sao?"
Vốn tưởng nghe vậy, người thanh niên chắc sẽ giận đến nhảy dựng lên, sau đó hờn trách chú này, chú nọ, giống như người kể chuyện cười tự cảm thấy rất mắc cười, người khác nếu như không cười, thì sẽ thấy rất tức giận.
Nhưng chàng thanh niên lại không như vậy, anh không tranh cãi, chỉ rũ mắt: "Ừ, cũng phải, không hay, ừm."
Nắm bắt người có tâm trạng không tốt rất khó nhỉ.
Chàng thanh niên muốn làm cho mình vui?
Thương Vũ Hiền không cảm xúc nhìn anh.
"Ừm." Khoé môi Thương Vũ Hiền giật giật, đột nhiên xoa trán cười, "Cậu chơi dây hay như vậy, tuổi thơ của cậu chắc cô đơn lắm đúng không?"
Sâm Lãng không chớp mắt nhìn nụ cười của hắn.
"Ừ phải."
Anh nói.
Sau đó cúi đầu, cẩn thận cất dây vào túi áo, hàng mi dài khẽ rung, cười hùa theo.
"Thực ra, ngoài chơi dây, tôi phóng phi tiêu cũng rất cừ."
Âm thanh Sâm Lãng nhỏ đến mức ngay cả bản thân anh cũng nghe không rõ.
"Hồi bé tôi nghịch lắm, mấy thằng nhóc nhà khác đều có ba, tôi thì thường chơi một mình -- trò ném đá đó, cũng là lúc lớn bằng Đường Đường, một mình chán thì ném đá, lúc đầu là ném vào tường để đập ruồi, sau đó sợ tiệm tạp hóa nhỏ quá, không có tính khiêu chiến gì hết, nên nhào lên cửa sổ lầu hai ném lên bãi đá cuội ở sân sau, cho nên, giờ tôi phóng phi tiêu rất chuẩn."
Thương Vũ Hiền nhìn anh chăm chú: "Còn gì nữa không?"
Sâm Lãng: "Lúc một mình, còn từng theo dõi tiểu Cường, có một con tiểu Cường cũng là một mình, thế là nó bò vào trong ổ cắm, từ đó không bò ra nữa."
Trong mắt Thương Vũ Hiền tràn đầy dịu dàng: "..."
Sâm Lãng: "Khi còn bé, rất nhiều chuyện đều sẽ nhớ rất rõ, qua 20 năm cũng không thể nào quên được."
Thương Vũ Hiền cười, "Tôi biết cậu muốn nói gì với tôi."
"Tôi nói có lẽ không được xuôi tai, anh đừng bới móc nhé, tôi thấy, anh hơi nghiêm khắc với nó quá, nói những câu nói đó với nó, độc ác lắm, quá nặng rồi, con gái rất nhạy cảm, người ta nói con gái phải chăm cho đầy đủ, phải nuông chiều, anh doạ nó ghê quá, trong lớp nó đứa hướng nội nhất, nhát gan nhất đấy." Khi Sâm Lãng nói những nói này, nhìn về phía tủ sách, "Hồi bé, tôi luôn hi vọng ba có thể ở bên cạnh, đến nay vẫn còn nhớ cảm giác khó chịu khi đó, Đường Đường... Tuổi thơ của nó vẫn chưa kết thúc... Còn có cơ hội..."
Thương Vũ Hiền nhìn màn hình máy tính: "Tôi hiểu."
Sâm Lãng chịu đựng, chuyển tầm mắt sang chỗ khác: "Tôi, tôi nói xong rồi, tôi ra ngoài đây."
Thương Vũ Hiền lúc này mới quay đầu lại, nhìn kỹ anh, "Sao thế?"
"Tôi, tôi hơi..." Trên trán Sâm Lãng ngay lập tức đổ mồ hôi, anh cảm thấy nghẹt thở, cắn răng, đột nhiên đi tới phía trước, nhanh chóng sắp xếp lại bộ cốc trà ngã nghiêng lộn xộn trên khay.
Một bộ 9 cốc trà, xếp 3 ngang 3 dọc, cả tay cầm cũng đồng loại nghiêng về phía bên phải tạo một góc 45 độ.
Thần kinh căng thẳng giờ mới thả lỏng được một chút.
Thương Vũ Hiền khẽ ngây người, nhớ tới kệ hàng ở tiệm tạp hoá ngoài ngoại thành, dường như mỗi một món hàng đều được xếp thẳng hàng ngay ngắn, nhãn mác của nước tương chai dấm đều cùng hướng ra ngoài, kẹo que cắm trên khay, lấy theo thứ tự, còn thêm bát đũa trong phòng bếp...
Nghiện sạch sẽ?
Nơi sâu xa trong con ngươi Thương Vũ Hiền tràn lên một nụ cười: "Vậy thì nhờ cậu, trong nhà không có bí mật thương mại gì."
"Nhưng..."
"Cứ tự nhiên."
Vì vậy hình ảnh trở thành thế này.
Sâm Lãng dọn dẹp bàn trà, lau chùi song cửa sổ, rửa sạch cốc cà phê trên bàn sách, sau đó ngồi xổm dưới chân Thương Vũ Hiền, đem thùng rác cạnh bàn vào nhà vệ sinh rửa một lát, cuối cùng cầm chổi lên bắt đầu quét sàn nhà.
"Mấy cục giấy này bỏ hết đúng không?"
"Ừm."
"Chắc chắn không phải tài liệu dùng được gì đó chứ?"
"Ừm."
"Nhấc tay."
"..."
"Nhấc chân... Này nhích một chút..."
"..."
"Tránh ra, tôi quét dưới gầm bàn..."
"..."
"Giơ chân lên, mở chân ra để tôi vào anh Thương!"
"......"
10 phút sau.
Thương Vũ Hiền rốt cục cũng kiểm tra xong giấy tờ sổ sách, vươn vai trước bàn máy tính, lúc ngửa ra sau, nhìn thấy thang gia dụng đặt trước tủ sách, chàng thanh niên chân dài vai rộng, leo đến gần độ cao của trần nhà.
Thương Vũ Hiền kinh ngạc: "Xuống đi! Cái đó..."
Sâm Lãng sợ giật mình, cơ thể nghiêng qua, đưa tay, nhắm vào ở chỗ cao, lấy dép ném lên.
Rắc!
Cái thang phát ra tiếng ma sát của kim loại.
"Lên cao vậy làm gì." Thương Vũ Hiền nói chuyện, người đã chuyển động, "Thang hư rồi!"
"Tôi biết... A -- cứu, cứu với!"
Trong giây phút lảo đảo, Thương Vũ Hiền chạy tới dưới cái thang, Sâm Lãng bật thốt lên: "Cứu với, đỡ một chút..." Trong một chốc cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, nhận ra sai sai--
"Tránh ra! Tránh ra! Đừng tới đây, trúng bây giờ... Khụ!"
Trời đất quay cuồng trong đầu, Sâm Lãng rơi xuống từ trên cao, nằm nhoài lên ngực Thương Vũ Hiền.
Hôm nay là thứ 7 giả đúng không.
Cảm giác còn mệt hơn đi Tây Thiên thỉnh kinh.
Thương Vũ Hiền rít lên như buông lời trăn trối cuối cùng.
"Cậu như.. như đá vũ trụ vậy, xuống nhanh đi..."
"Đ, đá?"
Thương Vũ Hiền quát khẽ: "Thiên thạch vũ trụ đó, cho tôi khoẻ chút đi, còn không bằng Đường Đường."
"Xin, xin lỗi." Sâm Lãng chống người dậy, "Vốn là tới làm cho anh vui, anh lại giận rồi?"
"Sâm Lãng, tôi biết, cậu rất lo lắng sợ tôi thất vọng." Thương Vũ Hiền nhìn anh, đẩy lồng ngực anh một cái, "Nhưng mà không sao, thực ra tôi không đáng với kỳ vọng của cậu."
Sâm Lãng: "......"
Chú đang an ủi tôi đó hả, chú làm tôi thở phào nhẹ nhõm quá.
Sâm Lãng bỏ cuộc cọ mặt vào ngực Thương Vũ Hiền.
Ngay lúc này, cửa phòng sách mở ra.
Tiểu Đoàn Tử mặc bộ đồ ngủ, tủi thân đứng ngoài cửa.
Dùng ánh mắt "mình biết lắm mà", nhìn hai người đàn ông ôm nhau nằm trên sàn trong phòng.
"Đại Ca Ca, với ba, bỏ con một mình dưới lầu, hai người chạy tới phòng sách, lăn qua lăn lại, con ở cầu thang đã nghe thấy tiếng ba..."
Tốt lắm, Tiểu Đoàn Tử đã học được cách sử dụng chính xác câu trần thuật rồi, lôgic cũng không sai, còn dùng giọng điệu bình thản tự thuật đơn giản lại một sự thật.
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng: "..."
Mà không thể nào phản bác được.
"Coi chừng cảm lạnh, tôi xuống lầu, dỗ nó ngủ một giấc, anh đi... đi phòng ngủ chính tìm, tìm chúng ta..." Sâm Lãng cảm thấy tim đã sắp nhảy ra ngoài, ra khỏi người Thương Vũ Hiền, ôm đứa nhỏ ra ngoài, "Độ ẩm trong phòng sách cao, mùa đông hơi lạnh cũng nhiều, đừng có ở đây cả ngày."
Nói xong rồi đưa nhóc con đi như chạy trốn.
Thương Vũ Hiền nằm ngửa, thở phào, may là thang không có ngã, nếu không chàng thanh niên ở phía trên, sẽ bị trúng đầu cũng không chừng, đang nghĩ thế, vô tình nhìn thấy có dấu dép, trên ngăn tủ sách.
Phía trên còn có một con rết, là loài có rất nhiều chân, chiếc dép bị chàng thanh niên ném lên đập thành một vũng thịt máu, dính trên tủ sách.
Đúng là kỹ thuật được luyện từ trò ném đá hồi bé.
Chàng thanh niên sợ khi mình lấy sách, bị nó cắn, nên đã đạp lên cái thang hư này trèo lên trên?
---
Thương Vũ Hiền làm xong công việc ở phòng sách, lại dùng Wechat dặn dò vài câu cho Tiểu Phương, xuống tới lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ chính, thấy Sâm Lãng ngồi trên sôpha xem phim, Tiểu Đoàn Tử đang nằm lỳ trên giường chơi điện thoại của Sâm Lãng.
"Không phải ngủ trưa sao?" Thương Vũ Hiền nói.
Sâm Lãng liếc hắn, ánh mắt chuyển lên màn hình TV: "Phim còn chút nữa, anh dỗ con bé ngủ đi."
Thương Vũ Hiền ngồi bên giường: "..."
Đường Đường: "..."
Hai bố con mắt to trừng mắt nhỏ, không nói gì với nhau.
Thương Vũ Hiền hết cách, vào App kể chuyện thiếu nhi cho đứa nhỏ, cài danh sách phát, đứng lên, đi tới trước mặt Sâm Lãng.
Sâm Lãng khẽ di chuyển qua bên cạnh, "Xem chung đi, ngồi bên cạnh này."
"Không."
"Xem với tôi đi, hay lắm, phim mới."
"Không."
"Vậy cũng đừng đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn tôi như đòi nợ vậy chứ."
"..."
"..."
Sâm Lãng nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, hai người nhìn nhau một hồi, bất đắc dĩ cầm lấy remote tắt TV, đứng dậy đi qua bên kia giường.
Đường Đường nằm giữa hai người, ban đầu lúc kể chuyện tư thế nằm còn rất tốt, kết quả mới vừa ngủ đã bắt đầu oạch một phát nhích xuống dưới, ôm bụng Sâm Lãng ngủ ngon lành.
Thương Vũ Hiền lấy quyển truyện thiếu nhi rơi ở trên gối để qua một bên, kéo chăn lên, Tiểu Đoàn Tử ngộp thở trong chăn, mơ hồ bò lên, nhào qua người Đại Ca Ca, nằm bên ngoài Sâm Lãng.
Chàng thanh niên trở mình, nằm nghiêng ngủ, trán gác lên vai Thương Vũ Hiền.
Đưa tay nắm chặt ngón tay Thương Vũ Hiền.
Khu biệt thự Long Đình buổi chiều yên tĩnh cực kỳ.
Người đàn ông không có thuốc an thần là khó ngủ, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Sâm Lãng mở mắt ra.
---
Lúc Sâm Lãng dậy, trời đã tối rồi, trong phòng không có một người, gọi mấy tiếng ngoài hành lang, cũng không có ai trả lời.
Nhà to quá, muốn nhìn người một chút, cũng không thấy bóng ai.
Trong phòng yên ắng đến kì lạ.
Lúc xuống lầu, Sâm Lãng bước nhanh hơn, lớn tiếng hỏi: "Người đi đâu hết rồi, tôi còn chưa nấu cơm mà, Đường Đường, Lão Thương?"
Tiểu Đoàn Tử nghe thấy tiếng gọi, hí ha hí hửng chạy đến cầu thang, "Đại Ca Ca, đêm Giáng sinh, anh có tới nhà em không, em hỏi ba, ba nói, để em chính miệng hỏi anh."
Sâm Lãng bế đứa nhỏ: "Cái gì với cái gì đó hả, ngày lễ của Tây có gì tốt chứ..."
Tiểu Đoàn Tử vui vẻ nói: "Ba có mua một cái cây! Hồi chiều đưa tới, Đại Ca Ca ngủ ngon quá, ba không cho em gọi anh."
Sâm Lãng: "???????"
Đi tới phòng khách, Sâm Lãng liền sửng sốt.
Thương Vũ Hiền đứng bên cửa sổ sát đất, nghe tiếng động quay người nhìn anh, vẫn một nét mặt dịu dàng, dưới ánh trăng mùa đông, chỉ trong giây phút ngước mắt, đã cướp đi ánh sáng tuyệt vời của vầng trăng.
Mà bên cạnh hắn, lại là một cây thông Noel khổng lồ.
Thương Vũ Hiền đang treo từng bao lì xì lên cây.
Tiểu Đoàn Tử rất phấn khích: "Nhìn kìa! Cây ba em mua! Tặng cho Đại Ca Ca đó!"
Sâm Lãng ngơ ra: "Anh mua? Đón lễ của Tây thôi, cũng bày vẽ nhiều vậy?"
Cây thông Noel xanh biếc đã được số lượng bao lì xì nhiều vô số kể đè thành một cây đỏ rực.
"Không phải của tôi, của cậu đấy." Thương Vũ Hiền rũ mắt, nhét 2000 tệ vào bao tiền, tiện tay treo lên cây thông Noel, "Sếp Sâm, cây rụng tiền cậu mướn tôi trồng, đợt quả đầu tiên sắp chín rồi, còn 4 ngày, tới đêm Giáng sinh, tự cậu rung, tự cậu chụp lấy."
Sâm Lãng: "......"
Nhớ tới chuyện say khướt kêu hắn trồng cây.
Thương Vũ Hiền chậm rãi đi tới, đứng trước mắt chàng thanh niên hơi loạn nhịp tim: "Đêm Giáng sinh, cậu đến chứ?"
Sâm Lãng há miệng, không nghe thấy thanh âm của mình, trong tai toàn là tiếng gầm rú chói tai nhiệt huyết dâng trào.
---
Món chính của bữa tối là thịt nạm bò, Đường Đường ăn rất ngon miệng, cứ reo lên "Sắp nuốt lưỡi luôn rồi".
Dỗ đứa nhỏ ngủ, hai người ra khỏi nhà, ghế sau xe để một đống quà cáp Thương Vũ Hiền định tặng cho ông ngoại, còn có chút lá trà và dược liệu người khác tặng hắn, hắn nói bình thường không có dùng mấy thứ này, bố mình cũng uống không hết, nên đem cho Sâm Lãng.
Đại Bạch còn tủi thân uất ức đỗ trong con hẻm nhỏ "ma dắt" hôm đó.
Phaeton chạy đến nửa đường, trong xe của Thương Vũ Hiền vẫn phát nhạc nhẹ.
Lúc nghe đến bài "Mặc", Sâm Lãng rốt cục không nhịn được nữa, nghiêm mặt nói: "Chú à, anh không thấy, loại nhạc này với phong cách trong xe không hợp sao, nửa đêm nửa hôm, lái xe hợp với nhạc bay lắc hơn."
Vẻ mặt hắn không thay đổi, "Sao?"
Sâm Lãng thở dài: "Nếu như nhạc trong xe cứ đau thương, sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng làm việc, không tốt cho anh, với lại, trong xe có trẻ con, nhạc yêu đương không hợp nhỉ?"
Ánh mắt Thương Vũ Hiền lãnh đạm, lướt qua mặt anh: "Nhạc ầm quá, tôi nghe không được, sẽ đau đầu."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên cua gấp.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Một con mèo hoang chạy ngang qua phía trước.
Biên độ rẽ quá lớn, lại vượt qua ngoài dự đoán, Sâm Lãng kinh ngạc thốt lên một tiếng, cơ thể nghiêng qua bên cạnh, trán cạch một tiếng đụng vào cửa xe, đầu óc mơ hồ, hai tay theo bản năng muốn tìm chống đỡ, người anh bay qua bên cạnh, nhào tới phía trước.
Ngay vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị nắm chặt, người bên cạnh duỗi ra một cánh tay, ôm chặt hắn, đưa người qua bên ghế lái.
Trong lúc mất trọng lượng, cả người đâm vào lòng Thương Vũ Hiền.
Trước mắt chợt lóe lên ánh đèn ô tô từ xa.
Phản ứng đầu tiên là chắn trước người Thương Vũ Hiền.
Sâm Lãng nắm lấy vạt áo hắn, đẩy ra sau, đưa tay giữ vô lăng.
Xe chạy tới cũng đột nhiên thay đổi, mau chóng lách qua bên cạnh Đại Huy.
Phaeton thắng gấp, dừng ở ven đường.
Không thắt dây an toàn, nguy hiểm quá.
Yên lặng một hồi.
Trong xe, Thương Vũ Hiền bị chen chúc giữa Sâm Lãng và lưng ghế, cả người chàng thanh niên chắn trước người hắn, gục trên tay lái.
Nếu thật sự va vào, xung quanh toàn là tấm chắn thịt.
Thương Vũ Hiền khẽ thở gấp, rũ mắt, dùng cằm cọ lên đỉnh đầu người thanh niên vỗ về, nhẹ giọng nói: "Nhóc con, không sao rồi."
Sâm Lãng bị doạ cho hết hồn, vùi mặt, ấp úng "ừ" một tiếng.
Lúc này, nhạc trong xe, đang hát đến đoạn: Tình yêu, chẳng thể lâu dài, chẳng thể viên mãn, cũng chẳng thể dễ dàng mà có được... Nước mắt, chầm chậm rơi, chầm chậm đọng lại, dần dần trở nên quen thuộc như một người bạn... (*)
(*): Chầm chậm - Trương Học Hữu.
Chạy đến ngoại thành, tìm được Đại Bạch đỗ bên trong con hẻm nhỏ.
Thương Vũ Hiền tiễn Sâm Lãng lên xe, đứng ngoài cửa xe hỏi: "Tôi đưa cậu?"
"Đưa sao đây? Anh lái Đại Huy, làm vệ sĩ cho Đại Bạch à?" Sâm Lãng cười khởi động xe, liếc mắt nhìn chằm chằm hắn, "Còn nữa-- "
Thương Vũ Hiền nghe không rõ anh nói gì, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh, dứt khoát nghiêng người, chui nửa người vào cửa sổ bên ghê lái, nằm nhoài trên cửa sổ xe rộng mở, tai ghé sát đễn bên môi chàng thanh niên.
Nghe thấy người thanh niên nhẹ giọng nói: "Thương Vũ Hiền, ngày hôm nay ở bên anh, là quà sinh nhật tốt nhất của tôi."
Thương Vũ Hiền cứng đờ, kinh ngạc chớp mắt.
Cặp mắt đào hoa mỉm cười, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, môi khẽ lướt qua gò má hắn, "Cám ơn nhé chú."
Nói xong câu đó, cửa xe được kéo lên, Đại Bạch chạy vụt đi.
Thương Vũ Hiền loạn nhịp tim tại chỗ, qua một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Đứng tại chỗ lấy điện thoại ra tra một chút.
Sinh nhật Sâm Lãng, ngày cuối cùng của cung Nhân Mã.
Trong đêm tối vắng lặng, Thương Vũ Hiền khẽ cười, trở vào con Phaeton, quay đầu lái về.
Chỗ cua quẹo đằng xa, Đại Bạch lẳng lặng dừng dưới ánh đèn đường.
Sâm Lãng nhìn chiếc xe đen dần dần biến mất trên đại lộ, thò đầu ra khỏi cửa xe, ngẩng lên nhìn ánh trăng và những vì sao.
Nhớ tới sự cố lúc nãy, bản thân lại không hề nghĩ gì cả, chắn trước người Thương Vũ Hiền.
Cho dù mình có ông ngoại lớn tuổi, sắp có công việc, có thể còn có ngày tháng và tương lai tốt đẹp về sau, nhưng anh vẫn không nghĩ gì cả.
Trước đó, Sâm Lãng luôn cảm thấy, cuộc đời mình không chẳng mấy đẹp đẽ, chỉ là hai tông màu đen trắng.
Bây giờ lại vô vàn rực rỡ.
Từ khi biết hắn và Tiểu Đoàn Tử, đã cảm thấy từng chút một được tô thêm sắc màu.
Cảm giác này quá lạ lẫm.
Bản thân cũng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không hiểu sự đời gì, huống chi còn có người yêu dài đến 7 năm.
Sâm Lãng đưa tay vỗ ngực, trong đầu toàn là Thương Vũ Hiền.
Nghĩ đến người kia, chợt cảm thấy phong cảnh tối nay thật đẹp, cái gì cũng tốt, bản thân rất hạnh phúc.
Có một sự rung động trước nay chưa từng có.
Sự rung động tràn đầy trong khoang ngực, sự rung động khó có thể kìm nén, muốn bày tỏ tình cảm của mình, muốn tự tình, muốn giải bày, không nhịn được, dù thế nào, cũng không nhịn được.
Dù cho văn chương lai láng, múa bút đầy giấy, cũng khó có thể bộc bạch được hết tình cảm bồi hồi trong tích tắc này.
Yêu rồi.
Xong đời rồi.
Một nào đó nơi ở đáy lòng, bị một người chiếm giữ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy, bữa tiệc trắng đen có thêm một màu sắc khác, hấp dẫn bắt mắt như vậy.
Trong loa nhạc tồi tàn của Đại Bạch đang hát:
Thế gian có trăm nghìn kẻ xu nịnh, ta chỉ yêu có mình nàng.