Mặc áo khoác của Thương Vũ Hiền, đã vậy còn rất hợp với bộ âu phục, sau đó bọc cho Tiểu Đoàn Tử thật dày, Sâm Lãng bế đứa nhỏ ngồi lên xe, buổi sáng chưa tới 7 giờ, ba người cùng đi Hằng Thương mua thức ăn.
Sau khi bàn bạc, thấy nhóc con đói bụng rồi, bèn đi tới gần đó ăn sáng.
Ra khỏi tiệm ăn, Tiểu Đoàn Tử leo vào trong xe, Sâm Lãng không yên tâm dặn dò mấy câu vào điện thoại, sau đó cúp máy, "Chú Vương bánh rán giúp ông ngoại kéo cửa cuốn rồi, tôi nói với ông, tối về, nấu cơm tối cho hai người, rồi tôi đi, về nấu cơm cho ông."
"Sâm Lãng, cậu không cần phải như vậy..." Nói chưa hết câu, Thương Vũ Hiền dừng lại, nhìn thấy người thanh niên đứng trên vỉa hè, đang híp mắt cười với mình.
Ý tốt của bạn thân, Thương Vũ Hiền hiểu, cho dù không phải vì mình, cũng là vì thấy đứa nhỏ quá tội nghiệp, tình huống như vậy không cần phải từ chối, mở rộng cửa lòng đón nhận là được rồi.
"Được, cơm trưa cơm tối, nhờ vào cậu."
Thương Vũ Hiền cười cười, sau đó mở cửa xe cho anh, giơ tay che đỉnh đầu chàng thanh niên, nhìn anh vào trong xe, ôm lấy đứa nhỏ.
Phaeton khởi động máy.
Sâm Lãng giương cằm: "Tài xế, đi trung tâm mua sắm, trước 8 giờ, tôi đang gấp."
Đường Đường cũng hùa theo: "Tài xế, đi mua đồ ăn ngon, lái nhanh lên!"
Thương Vũ Hiền khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng: "Được, nếu như tới đúng giờ, có thưởng không?"
Nghe ba hỏi như vậy, Tiểu Đoàn Tử ngơ ra, đó giờ toàn là mình đòi thưởng, thưởng cho ba hồi nào?
Vì vậy xoắn xuýt suy nghĩ hồi lâu, thấy Đại Ca Ca đang cười nhìn mình, mắt Tiểu Đoàn Tử sáng lên: "Có, ba có thể hôn anh một chút!"
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng: "..."
Tiểu Đoàn Tử rơi vào ký ức ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Để có thể hôn anh, Đường Đường đã học thuộc 'Đậu đỏ mọc trên đất Nam' - 'Tương tư', Đại Ca Ca sẽ cho Đường Đường hôn, Đại Ca Ca, thơm lắm!!"
Thương Vũ Hiền: "... Khụ khụ."
"Đường Đường!"
Sâm Lãng lúng túng, đưa tay bịt chặt miệng đứa nhỏ.
Thương Vũ Hiền giương mắt, nhìn gương chiếu hậu, thấy gò má người đó hơi ửng đỏ, thì thào gì đó vào tai đứa nhỏ.
Tiểu Đoàn Tử không bỏ cuộc: "Hôn anh, hôn anh, ba lái nhanh lên, ba hôn anh..."
Thương Vũ Hiền vịn vô lăng, lạnh lùng nói: "Không được, không được trừng phạt ba."
Sâm Lãng: "......"
Cứ như vậy, hai người đàn ông dẫn theo đứa nhỏ, đi tới khu mua sắm sầm uất nhất thành phố.
---
Hoạt động mua bán phục vụ cho hai dịp lễ Giáng sinh Tết dương lịch đang dần nóng lên.
Sáng sớm còn chưa mở cửa, đã có ông bà lão mang theo chiếc ghế nhỏ ngồi xếp hàng ở cửa, còn có mấy thím múa quạt quảng trường, chuẩn bị tranh nhau mua món "giảm giá số lượng có hạn trong hôm nay" trên tờ rơi.
"Đeo vào cho nó."
Đại Huy đỗ ở bãi đỗ xe dưới hầm, Thương Vũ Hiền lấy kính râm từ trong hộp ra.
Sâm Lãng bế Tiểu Đoàn Tử xuống xe, sau đó cầm kính râm lật qua lật lại xem, anh không biết logo phía trên, là kiểu thời trang trẻ em, cũng không biết tròng kính làm bằng chất liệu gì.
"Thứ này ảnh hưởng tới thị lực, có hại cho mắt con bé nhỉ? Vào siêu thị đeo kính râm làm gì, bị vỡ rất nguy hiểm, cầm đi, khỏi đeo." Nói xong, cúi đầu dỗ bé, "Chúng ta không đeo nhé."
Thương Vũ Hiền khóa cửa xe, đi tới bên cạnh Sâm Lãng, đưa tay chỉnh khăn quàng cổ cho đứa nhỏ, che nửa khuôn mặt của bé lại, rũ mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đứa nhỏ, "Nó thích phong cách này, khi ra ngoài, phải đeo cho bằng được, phải không, hửm?"
Đường Đường: "......"
Tiểu Đoàn Tử ủ rũ nhìn ba một chút, lấy kính râm đeo vào.
Ba người đi tới thang máy.
Sâm Lãng nghiêng đầu quan sát đứa nhỏ: "Ôi, cũng sang đó, hôm nào anh mua cho em cái tốt hơn chút. Lão Thương, nghe nói có loại mắt kính Polycarbonate, khá mềm dẻo, không bị nứt vỡ, an toàn cho trẻ con..."
Nghe chàng thanh niên không ngại phân tích về vấn đề tính an toàn, Thương Vũ Hiền liếc mắt nhìn logo trên gọng kính râm, khẽ cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Được, nghe theo cậu."
Vừa ra khỏi thang máy, có hai robot WALL-E tiếp đón, đưa khăn ướt quảng cáo cho khách.
"Đây là mục tiêu cuối cùng của tiệm tạp hóa đó, chờ 'Đại bách hóa' nhà tôi tu luyện thành tinh, thì có thể làm người hầu cho Hằng Thương đại đế rồi." Sâm Lãng lại một lần nữa than thở từ tận đáy lòng.
Từ tầng 12 trở xuống đều là trung tâm mua sắm, chỉ có thể đi thang cuốn; từ tầng 13 trở lên là các cửa hàng chuyên bán những nhãn hiệu nổi tiếng xa xỉ trong ngoài nước, mới trực tiếp đi thang máy lên trên.
Sảnh ở tầng 1 có dựng sân khấu chữ T, có lẽ là sân khấu để tổ chức hoạt động cho hai dịp lễ.
Khu bách hoá tổng hợp tầng 2 giờ chưa có người, dạo quanh một vòng cho đứa nhỏ chơi, mua một đống đồ ăn vặt đồ chơi, Sâm Lãng nhìn điện thoại, thời gian tranh mua trứng đã qua, liền kéo Thương Vũ Hiền lên tầng 3.
Khu rau củ quả tươi sống, gọi nôm na là chợ nông sản, lúc nào cũng đông người nhất, việc kinh doanh của Hằng Thương làm quá thành công, vừa qua khỏi 7 giờ, khắp nơi đều là biển người tràn vào để mua lương thực tích trữ cho cả tuần.
Huyệt thái dương của Thương Vũ Hiền giật thình thịch, đẩy xe đẩy, chật vật đi một chút rồi lại phải dừng.
Sau khi việc làm ăn đi vào quỹ đạo, công việc mọi mặt đều do nhân viên quản lý, hắn chỉ cần nghe báo cáo xem bảng biểu phân tích số liệu trong cuộc họp thường kỳ, đã bao lâu rồi chưa đi dạo khu mua sắm nhà mình?
Người đông thật, quá ồn ào.
Sâm Lãng bế Tiểu Đoàn Tử đi phía trước, vung cánh tay, ném đồ ăn có thể trữ lâu trên kệ vào trong xe, ngoài miệng còn đang trao đổi với đứa nhỏ: "Rong biển tốt lắm, có thể làm rong biển cuộn, gói cơm..."
"Em ăn cơm cuộn rồi!" Hai mắt Tiểu Đoàn Tử toả sáng, ôm tất cả những "món đẹp mắt" trên tay, cả hũ chao đỏ au cũng không tha.
Mặc kệ có dùng được không, mặc kệ có ngon hay không, chỉ cần là đẹp, đều nhét vào trong lòng của Đại Ca Ca, Sâm Lãng xoay tay lại ném vào trong xe đẩy của Thương Vũ Hiền.
Thương Vũ Hiền: "..."
Thương Vũ Hiền không quen chen chúc kiểu này, vừa tránh xe đẩy khác đi qua, vừa đặt lại từng món một đã bỏ vào lên kệ hàng.
Sâm Lãng ôm nhóc con, bận rộn chạy tới chạy lui mấy vòng, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện trong xe vẫn là mấy món lúc đầu.
"Anh làm gì thế, cây mát xa tôi lấy dưới lầu đâu?"
Sâm Lãng vừa nhìn đã phát hiện mất đi món quan trọng nào đó.
Anh đặt Tiểu Đoàn Tử lên ghế ngồi trẻ em trên xe, hoảng loạn lật tung mọi thứ lên tìm kiếm trong xe đẩy như đứa trẻ bị mất đồ chơi, lúc này, tâm thái vạn người mê nát bét rồi.
Sâm Lãng: "Chú à, khó khăn lắm tôi mới tìm được, cây mát xa đó, ông ngoại vẫn đang dùng, nói xài rất thoải mái!"
Thương Vũ Hiền: "Ông ngoại không phải có hai cái sao?"
Sâm Lãng: "Tôi mua cho anh đó."
Nét mặt Thương Vũ Hiền tối sầm: "... Không, tôi không cần, nhất quyết không."
Sâm Lãng trừng hắn một hồi, tìm trong xe đẩy cả buổi, toàn thân như sụp đổ: "Túi sôcôla đen đâu, bát cơm Spider Man đâu, hộp kem của Đường Đường đâu? Tôi với con bé đã cố bỏ vào, anh cứ cố lấy ra? Còn vui được sao?"
Thương Vũ Hiền không cảm xúc: "Sôcôla không tốt cho răng con bé; siêu thị nóng như vậy, chờ tính tiền đi ra kem chảy hết rồi, với lại, Đường Đường không thích Marvel, nó có một bộ đồ ăn Doraemon rồi..."
"Thương Vũ Hiền!"
Sâm Lãng cắt lời hắn, vẻ mặt không vui nhìn hắn.
Thương Vũ Hiền ngẩn người: "Hả?"
Đường Đường bỗng chốc hoảng sợ, ôm cổ Đại Ca Ca: "Đừng, đừng cãi nhau, hai người... đừng cãi nhau..."
"Không có." Sâm Lãng lấy lại tinh thần, khom lưng bế Tiểu Đoàn Tử, quay đầu lại liếc Thương Vũ Hiền một cái, "Sôcôla đen là tôi lấy cho anh, không có ngọt, đóng gói riêng từng viên, bỏ được vào túi, không phải anh hơi bị hạ đường huyết sao? Còn bát cơm đó là của tôi, tôi muốn gửi ở nhà anh, thôi bỏ đi..."
Nói xong lạnh mặt bỏ đi.
Thương Vũ Hiền: "..."
Gửi ở nhà tôi?
Người đàn ông hoảng hốt giương mắt nhìn chàng thanh niên.
Trong nỗi hoảng loạn còn có thêm chút niềm vui khó tả.
Chàng thanh niên không biết, đây là lần đầu tiên Thương Vũ Hiền chân chính "đi dạo siêu thị" đúng trên mặt nghĩa, chàng thanh niên càng không biết, trong tiềm thức của người đàn ông lúc này, hận không thể để cả căn bếp đói meo hết một đám.
Cứ như vậy, có phải là sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba...
Thương Vũ Hiền nhìn bóng lưng của Sâm Lãng, rũ mắt nở nụ cười hiếm thấy, đi theo.
Chung quy là người không thù dai.
Không bao lâu, người thanh niên bực bội ôm đứa nhỏ đi một hồi, quay đầu nhìn lại, vô số xe đẩy chen chúc khắp nơi, anh Thương bị một đám bác gái chặn cứng ở khu thực phẩm khô, nét mặt tỏ vẻ không thể chịu đựng được nhưng cũng chẳng thể làm được gì.
Tiểu Đoàn Tử kéo kính râm xuống, nhìn thấy vẻ khó xử của Thương Vũ Hiền, bỗng nhiên mừng rỡ, dùng giọng điệu "Trời ơi thích ghê": "Ái chà, tội nghiệp ba quá..."
Sâm Lãng dừng bước, nghiêm mặt nhìn sang hắn, không nhìn còn được, vậy mà còn có một bà chị đang kéo cánh tay Thương Vũ Hiền?
Hoàn toàn không thể kiềm chế nổi.
Sâm Lãng ôm chặt nhóc con, bắt đầu quay lại, duỗi cánh tay, từ rất xa, tách đám người chen chúc, đẩy bà chị nắm lung tung ra, ôm eo Thương Vũ Hiền, khẽ dùng sức, kéo đối phương từ trong đám đông về bên cạnh.
Sâm Lãng chân dài cao ráo, che chở một lớn một nhỏ trong lòng, chen ra khỏi khu giảm giá.
Thương Vũ Hiền lấy khăn tay trong túi ra, lau mồ hôi ở khóe mắt: "Sao nhiều người vậy?"
Sâm Lãng nhướn người qua xe đẩy, đưa tay sửa lại cổ áo xộc xệch của Thương Vũ Hiền, lại nhíu mày, vòng qua bên cạnh hắn, ghét bỏ phủi phủi tay áo đã bị người ta nắm của hắn, "Đón lễ đó, hôm nay đồ khô có giảm giá, mua nhiều chút trữ đến Tết."
Thương Vũ Hiền hơi do dự: "Chúng ta cũng mua chút đi?"
"Đừng bao giờ." Sâm Lãng nhìn xung quanh, kéo cánh tay đối phương để hắn tới gần, nói nhỏ, "Đồ khô ở đây, là đồ bẩn nhất trong siêu thị, lớn thì lấy nước ngâm, nhỏ thì pha. Lúc đó tôi muốn tới đây làm, rảnh rỗi là đến tìm hiểu, tìm hiểu hơn một tuần, mấy thực phẩm khô để ở đó, bao nhiêu dòi bọ lúc nhúc, tôi sắp mù đến nơi luôn."
"Cậu..." Thương Vũ Hiền nghe vậy, động đậy môi đang muốn mắng, nhịn xuống, nhíu chặt mày, rít giọng từ trong kẽ răng, "Không ai lo sao?"
Sâm Lãng nghe hắn hỏi vậy, bỗng nhiên bật cười, ghé sát vào tai Thương Vũ Hiền, ám hiệu chỉ trần nhà: "Ai thèm lo chứ? Ai lớn nhất người đó lo, tổng giám đốc? Người ta chốc chốc là hơn ngàn vạn, ai mà lo mấy thứ nấm bé cỏn con đó?"
Thương Vũ Hiền: "..."
Vật nhỏ, cậu đang cười trên sự đau khổ của người khác đó.
"Ví dụ như, mấy loại nấm đó, toàn là đóng túi riêng, còn thực phẩm khô chất đống ở đó, chỉ cần bán là được rồi, trời cao hoàng đế ở xa, buôn bán ổn là được, không giống hàng bán lẻ, có cử nhân viên công ty thực phẩm đến sắp xếp giúp."
Sâm Lãng sợ đối phương nghe không hiểu, cẩn thận giải thích lại một chút.
"... Xuất hiện hiện tượng tranh mua điên cuồng vừa nãy, là do ngày sản xuất của món giảm giá chênh lệch lớn." Càu nhàu cả buổi, sau đó thở dài một hơi, "Giờ đã rất tốt rồi, siêu thị khác còn không sạch bằng nữa. Hằng Thương Thế kỷ, có thể làm một tiệm tạp hóa thành như vậy, buôn bán lớn như vậy, đâu dễ dàng gì."
Thương Vũ Hiền: "..."
Cuối cùng cũng được một câu "khen", thật sự cảm ơn nhiều nhé.
Lời thật phải khó nghe. Lời thật phải khó nghe.
Đọc thầm 100 lần.
Làn gió ấm từ điều hòa phía trên thổi vù vù, trên mặt Thương Vũ Hiền toả ra sương lạnh, sự không vui bao trùm quanh người sắp chuyển thành khói đen.
Sắc mặt Thương tổng âm trầm, nhìn nét mặt chỉ tiếc luyện sắt không thành thép "Dòi bọ thì dòi bọ thôi, mọi người cũng khó khăn, thấu hiểu nỗi đau của nhau", bỗng nhiên tức cười: "Anh bạn nhỏ, cậu rất hiểu rõ Hằng Thương nhỉ."
Sâm Lãng liếc xéo hắn một cái, nhếch khóe môi: "Đương nhiên rồi, khát vọng tôi là làm tiệm tạp hóa to ra, càng tốt càng tốt, sau đó, trang nhã, xa hoa, có nội hàm hung hăng chơi Hằng Thương một vố, lúc đó tôi trở thành người đàn ông của tiệm tạp hóa đế vương cũng không chừng."
Thương Vũ Hiền: "......"
Sâm Lãng quay đầu nhìn hắn: "Này, đi thôi, sao vậy?"
"Cậu... khụ." Thương Vũ Hiền khó khăn mở miệng, "Ừm, rất có lý tưởng."
Sâm Lãng khẽ hừ một tiếng, đưa tay lên, phối hợp cụng tay với Tiểu Đoàn Tử: "Quá khen."
Tiểu Đoàn Tử đẩy kính râm một phát thật ngầu, cười hi hi: "Quá khen!"
Thanh niên ôm nhóc con đi phía trước, Thương Vũ Hiền đẩy xe, quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía khu thực phẩm khô giảm giá "đầy dòi bọ"...
---
Cách khu thực phẩm khô không xa, chính là thang máy nối thẳng từ tầng 30 trở lên.
Trên cửa thang máy là đồng hồ: 8 giờ 30 phút sáng.
Một đám tinh anh ăn vận âu phục giày da, ào ạt đi từ trong lối đi cho nhân viên ra.
Dẫn đầu là giám đốc chi nhánh, đang giữ tập tài liệu lật xem thật nhanh, ánh mắt lạnh lùng lướt nhanh những dòng chữ phía trên, các tinh anh theo sau đang báo cáo công việc cho hắn.
Bước chân người đó rất nhanh, không nhìn đường phía trước, nhưng tránh từng người khách đẩy xe rất chuẩn.
Sâm Lãng ngẩng đầu ra khỏi đống rau củ, bỏ một túi khoai tây vào xe đẩy, đưa tầm mắt tới nhóm tinh anh ở đằng xa.
Nếu như Hằng Thương không loại mình, Sâm Lãng nghĩ, hôm nay mình chắc cũng sẽ là một thành viên trong đó.
Không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ, nhìn giám đốc chi nhánh đi dẫn đầu, rồi nghiêng đầu liếc Thương Vũ Hiền một cái, nói bâng quơ: "Xem người ta kìa, vậy mới gọi là trung tâm mua sắm đế vương, nhìn người đó đi, thành thạo điêu luyện, trên người giống như có gắn máy cảm biến vậy."
Đường Đường vui vẻ ha ha trong lòng Thương Vũ Hiền, vỗ vai ba, nhấn nhá than thở: "Nhìn đi, ba xem người ta kìa!"
Thương Vũ Hiền: "..."
Không có từ nào để miêu tả nội tâm bây giờ của Thương tổng.
Ngay lúc này --
Trong tầm mắt của Sâm Lãng, có một bé trai, đạp một chân lên xe đẩy, một chân giẫm dưới đất, trong miệng la "Kỹ năng xe bay ván trượt", xông thẳng vào đống đường viên chất thành núi ở giữa hành lang.
Hơn 1000 hộp đường viên trong nháy mắt đổ sụp xuống!
Cả người và xe, toàn bộ bị chôn vùi.
Bé trai bị chôn vùi, cũng không biết có bị thương không, oà khóc lên, người mẹ ở khu giảm giá đằng kia là phụ nữ mang thai, đang tranh mua hàng tết, sợ tới mức vừa đỡ bụng gào giọng kêu cứu, vừa chen ra ngoài đám đông...
"Ôm lấy con bé! Qua bên kia!"
Sâm Lãng phản ứng đầu tiên, đang hô to với Thương Vũ Hiền trong đám đông.
Thương Vũ Hiền hoàn hồn lại, xoay người lại bế Đường Đường, lấy cánh tay và cơ thể bao bọc đứa nhỏ, đám người chạy tới, trúng thẳng vào lưng.
"Ba hức..." Đường Đường sợ hãi.
"Đừng sợ, không sao." Xung quanh hơi hỗn loạn, rất dễ xảy ra chuyện giẫm đạp nhau, Thương Vũ Hiền đưa tay qua bên cạnh, lại bắt hụt, không thấy chàng thanh niên đâu nữa.
Nhóm tinh anh cũng dừng bước, ai cũng sững người, rồi nhanh chóng đi qua bên này.
Có người hóng hớt không biết chuyện gì xảy ra, còn giơ cao điện thoại quay phim chen vào, trong miệng còn hưng phấn reo wow wow.
Ai cũng nhìn về hướng xảy ra tai nạn.
Một người trẻ tuổi trong phút chốc xông tới, chân dài vai rộng, thân hình cao gầy cân đối, gương mặt đẹp trai loé sáng dưới ánh đèn trắng, anh nửa quỳ xuống, kéo cậu nhóc nghịch ngợm từ trong đống đổ nát lên.
Cậu bé khóc dữ dội, trán chỉ hơi sưng đỏ chút, xem ra không sao cả.
Sâm Lãng xoa trán cậu, đôi môi mỏng hé mở, khóe môi vẽ ra một độ cong đẹp đẽ, cũng không biết nói cái gì, cậu bé bỗng nhiên ngừng khóc, bật cười khúc khích.
Chàng thanh niên khẽ vỗ về lưng cậu nhóc, từ từ giương cằm, hôn lên trán cậu.
Dù cho ánh đèn có chói mắt đi chăng nữa, nhưng so với nụ cười của anh, lại trở nên yếu ớt nhợt nhạt vô cùng.
Thương Vũ Hiền ôm Tiểu Đoàn Tử, nhìn chăm chú vào khuôn mặt chàng thanh niên từ xa.
Một nhóm nhân viên bán hàng chạy tới, sắp xếp lại đống ngổn ngang, đám người tinh anh cũng đã tới.
Sâm Lãng bế cậu nhóc, đứng lên nhìn xung quanh, tìm mẹ đứa bé.
Với sự giúp đỡ của nhân viên bán hàng, người mẹ mang thai trẻ tuổi giờ mới khóc lóc chen vào tới, nhận lấy đứa trẻ trong lòng chàng thanh niên, liên tục nói cảm ơn, nhưng ánh mắt của Sâm Lãng, lại hướng về bố con Thương Vũ Hiền ở đằng xa.
"Nguyệt Nguyệt?"
Lúc này, người mẹ mang thai bỗng nhiên khẽ gọi một tiếng, mừng rỡ kéo tay Sâm Lãng.
Tham Lãng: "?????"
"Cậu là Sâm Lãng phải không, Lương Nguyệt Tại Thượng? Cậu có phải Sâm Lãng không? Tôi là fan của cậu này! Con trai, tôi cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!"
Tham Lãng mơ màng: "... Ạch, cô là?"
Fan bà mẹ?
Người mẹ mang thai hét lên một tiếng: "Lãng Lãng Lãng Lãng, tôi tôi tôi đây! Ở ngoài đời cậu còn đẹp trai hơn nha! Để tôi ôm cậu một cái, lúc trước cậu nổi như vậy, tụi tôi đều tưởng cậu sẽ đi đóng phim, Sâm Lãng, Sâm Lãng..."
Ngay lúc cô giơ điện thoại lên, muốn chụp ảnh chung Sâm Lãng, rất nhiều cô gái trẻ đi mua sắm xúm lại...
Phần lớn là không biết, nhưng thời đại này, người nổi tiếng không được biết đến rất nhiều, có người nói người này là người nổi tiếng, nhìn gương mặt đó, thân hình đó, khí chất đó, rất minh tinh, chụp chung tấm ảnh đăng một phát lên Weibo chắc chắn chuẩn không cần chỉnh.
"Ai đâu? Minh tinh điện ảnh à?"
Ban đầu chỉ có linh tinh vài người, hơi xôn xao lên, thoáng cái biến thành hò hét dữ dội!
Lấy Sâm Lãng làm trung tâm, mấy người ngay lập tức vây quanh lại.
Vốn dĩ không nên làm quá như vậy, cũng không phải người nổi tiếng gì, nhưng một truyền mười mười truyền một trăm, người ở xa chút còn tưởng minh tinh hạng A gì đó, một đám người chen lên từ đằng sau Thương Vũ Hiền.
Thương Vũ Hiền trong nhất thời trở tay không kịp, ôm Đường Đường tránh qua một bên, ngay lập tức bị đụng vào quầy rau củ, phần eo bị cấn phát đau, suýt chút quăng luôn Tiểu Đoàn Tử vào đống đồ ăn.
Chàng thanh niên chân dài có lẽ quá đẹp, có phải fan hay không cũng đều chụp ảnh.
Trong ống kính điện thoại, người thanh niên lo lắng nhìn ra xa, đột nhiên ngẩn ra, không quan tâm gì hết thoát ra đám người vây xem, chạy tới hành lang.
Thương tổng - người hận không thể cách mấy bước cũng phải lái xe, có khi nào đã từng thảm hại như vậy chưa?
Thương Vũ Hiền che chở cho con, bị chen tới cả người chật vật, Tiểu Đoàn Tử nghẹn ngào nằm trên đống khoai tây.
Ngay giây phút chàng thanh niên xuất hiện, trái tim hắn mới xem như được buông xuống.
Sâm Lãng thở hổn hển, chen tới trước mặt Thương Vũ Hiền, trán lấm tấm mồ hôi, không hề nói gì, bế đứa nhỏ lên, che chở người đàn ông trong lòng, tránh người xông tới, đi đến cầu thang thoát hiểm.
Vượt qua nhóm người tinh anh.
Vượt qua đám đông hóng hớt dù có phải là fan hay không.
Vẻ mặt giám đốc chi nhánh như gặp ma: "Thương, Thương..."
Các tinh anh hoá đá tại chỗ.
Hoạt động của hai dịp lễ hôm nay, là mượn chỗ quay phim sao?
Cách dòng người qua lại, Thương Vũ Hiền nghiêng đầu, khóe mắt hẹp dài liếc qua, giám đốc chi nhánh ngậm chặt miệng.
Cửa cầu thang thoát hiểm.
Sâm Lãng cảm thấy như bản thân cởi ra được một lớp da, cuối cùng giải thoát rồi, buông eo Thương Vũ Hiền ra, kính râm Đường Đường cũng bị rơi mất, "Tôi trở lại lấy xe đẩy."
"Tôi đi lấy cho, cậu dẫn con bé tới quầy thu ngân chờ tôi đi."
Thương Vũ Hiền nói xong, người đã quay đi về phía bên kia.
---
5 phút sau.
Nhóm người tinh anh đi theo sau Thương Vũ Hiền.
"Thương tổng, Thương tổng, hai ngày nay chúng ta đang phối hợp với doanh nghiệp thực phẩm thực hiện chương trình khuyến mãi, khách đông quá, hay là hôm khác..." Giám đốc chi nhánh lo lắng đi theo sau hắn, cũng không biết sếp muốn dẫn bọn họ đi đâu.
"Nhân viên tiếp thị bên doanh nghiệp cử tới chưa?"
Giám đốc hậm hực đáp lại: "Không có, lần khuyến mãi này, chủ yếu là do bên chúng ta phụ trách."
Sáng thứ bảy sếp đi thị sát đột xuất?
Thương Vũ Hiền dừng bước tại khu thực phẩm khô.
Người phía sau cũng dừng lại, bọn họ nhìn thấy, một tổng giám đốc chưa từng đi dạo trung tâm mua sắm của mình, bình thường đi thang chuyên dụng lên thẳng phòng làm việc, đang híp mắt, lướt mắt qua đống táo tàu khô trên quầy.
Táo tàu Hành Đường Hà Bắc, cực phẩm cả nước, đây là món ngon.
Không bao lâu, ánh mắt hắn lạnh xuống, lấy tay vò nặn một quả, đưa tới trước mắt giám đốc chi nhánh.
Có một con dòi béo tốt đang nằm trên vết nứt.
"..."
Giám đốc chi nhánh thực sự bị dọa cho tè ra quần.
Thương tổng không cảm xúc, giơ quả táo tàu đầy dòi ra, không động đậy trước mắt y, giám đốc lơ mơ không biết nói gì, đột nhiên linh cảm được điều gì đó, đưa hai tay ra.
Thương Vũ Hiền lạnh lùng nhìn y, đặt quả táo tàu vào lòng bàn tay y.
Giám đốc chi nhánh: "..."
Không biết có phải suy nghĩ nhiều không, nhìn ánh mắt của Thương tổng, không hiểu sao có cảm giác bị trả thù.
Tôi cướp địa chủ của anh ta, hay làm chuyện gì có lỗi với anh ta rồi?
Vì vậy, hình ảnh liền trở thành thế này, hai tay giám đốc nâng niu một quả táo tàu, cúi đầu cúi người, sợ hãi theo sát phía sau Thương Vũ Hiền.
Tầm mắt Thương Vũ Hiền dừng lại trên một túi rong biển.
Nhãn hàng nổi tiếng, bị khách hàng lật tứ tung, một số túi hút chân không đã bị người ta làm thủng.
"Mua 3 tặng 1, ha ha, bình thường mắc lắm!" Giám đốc cười lấy lòng, xem ra lần khuyến mãi không tồi, "Thương tổng, chương trình lần này có 10 ngày, anh xem chúng ta có nên cân nhắc kéo dài đến nửa tháng không?"
Thương Vũ Hiền nghiêng đầu nhìn y: "Kéo dài?"
Hai ngón tay thon dài cầm góc túi bao bì, giơ lên cao, đặt ngang trước mắt giám đốc, khẽ cúi người xuống, hắn đè âm thanh xuống rất thấp: "Sợ là, bán thêm một ngày, phải đền bù hết số tiền lương nửa năm nay của anh đấy."
Đầu ngón trỏ chạm lên ngày sản xuất trên bao bì.
Giám đốc mơ hồ tiến đến, đưa mắt tới gần, rõ ràng cụ thể: Sản phẩm của doanh nghiệp Thủy Châu, số màu đen ghi rõ sản xuất tháng trước, hạn sử dụng 12 tháng.
Ừm, không tồn tại vấn đề chất lượng, còn khá mới.
Thương Vũ Hiền cười, nụ cười đó âm trầm tựa như sắp đón một cơn bão táp.
"Hợp đồng." Thương Vũ Hiền nói, nghiêng người, đưa tay.
"Thương tổng, đây ạ." Tiểu Viên không biết sao nhận được tin, không ai nhìn thấy cô gái đó từ đâu chui ra, đưa một tập văn bản qua.
Thương Vũ Hiền liếc nhìn giám đốc chi nhánh một cái, nhanh chóng lật mấy chục tậpb hợp đồng, đột nhiên dừng lại một trang nằm giữa một tập nào đó, đọc nhanh như gió, "Ba" một tiếng, nặng nề vỗ tập văn bản lên ngực giám đốc.
"Tập hợp đồng thứ 25, thực phẩm Tam Long Thủy Châu, điều 3, khoản 6." Hắn lạnh nhạt nói, đứng thẳng dậy, "Đọc."
"À, vâng." Giám đốc sợ đến suýt chút nữa rơi mất quả táo tàu, cũng không biết dòi phía trên bò đi đâu rồi, vội vàng cất quả táo tàu vào túi, nâng tập hợp đồng lên, tìm kiếm hoa cả mắt, nửa ngày trời, nhỏ giọng đọc: "... 3 ngày làm việc, bên A cần phải thực hiện khuyến mãi rong biển XX của xưởng sản xuất XX công ty chúng tôi... Khi vượt qua thời gian sản xuất... 8 tháng..."
Giám đốc hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Thương Vũ Hiền tiện tay giơ một túi rong biển hỏng bao bì lên, cười hỏi: "Anh có biết, vì sao lại xuất hiện hiện tượng chọn lọc không?"
Giám đốc kinh ngạc: "Thương..."
Thương Vũ Hiền cắt lời y: "Ngày tháng sản xuất."
Nhân viên trẻ tuổi phụ trách mảng này nghe vậy, hoảng loạn tìm mấy túi trên quầy hàng, quả nhiên, có hàng ngày hôm trước vừa tới, có hàng sản xuất tháng trước, có hàng sản xuất 8 tháng trước, thậm chí còn có hàng sắp hết hạn dụng...
Giám đốc kinh hãi, mặt mũi biến sắc: "Không thể nào."
Chuyện này ngay cả anh bạn nhỏ nhà tôi còn để ý, tốn mấy chục vạn tiền lương một năm tuyển mấy người tới đây, còn không có ai thèm lo?
Thương Vũ Hiền nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hắn cười làm ngừời ta sởn cả tóc gáy.
Ai ai cũng biết, rất nhiều các mẹ các dì mua đồ ăn ở siêu thị, đều thích chọn những túi ở trong cùng kệ hàng, trông thì có vẻ rất lập dị, nhưng thật ra do nhân viên bán hàng thường đặt món gần với hạn sử dụng hơn ở phía trước nhất, mới vừa sản xuất thì đặt ở sau, mà hoạt động ưu đãi giảm giá, thì lại để bán bỏ đi mấy món sắp quá hạn...
"Thông báo phòng nhân sự." Thương Vũ Hiền lấy cây bút máy Hero từ trong túi áo khoác, nhận lấy quyển sổ ghi chép Tiểu Viên đưa, gọn gàng nhanh chóng viết theo lối Hành thư đẹp mắt, sau đó cười nói:
"Bắt đầu từ tuần sau, nhân viên bán hàng và nhân viên tiếp thị tầng này, toàn bộ đều đi sơn trang Hằng Thương tập huấn một tháng, không ai được về nhà, để tầng 9 đưa người đến làm thay."
Giám đốc chi nhánh hít vào một hơi: "Cả một tầng... 65 người?"
"Còn có anh nữa, cũng đi luôn đi, số điện thoại của quản lý sơn trang đây, anh cứ liên lạc với cậu ta."
Viết xong đám chữ rồng bay phượng múa, cong khóe môi mỉm cười, Thương Vũ Hiền xé tờ giấy trên quyển sổ, thong thả gấp lại, nhét vào túi áo giám đốc.
Giảm đốc chi nhánh: "..."
Có mấy tinh anh vừa mới tốt nghiệp, thứ 7 tăng ca chủ yếu là để học hỏi, bọn họ ngơ ngác chôn chân tại chỗ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bị thái độ dứt khoát của sếp nhà mình làm cho sợ ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Thương tổng.
Lúc ứng tuyển chưa ai nói với mình, tổng giám đốc ở tầng 66, sẽ thỉnh thoảng cải trang vi hành, theo style đi chợ.
Trở lại tập huấn một lần nữa?
Có bị trừ tiền thường cuối năm không?
Xã hội nguy hiểm quá, tôi phải về học tập thôi!
Sau đó, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Thương Vũ Hiền khẽ gật với nhóm tinh anh ở phía sau, xoay người, đẩy chiếc xe chất chồng đồ ăn, đi tới quầy thu ngân.
---
"Sao giờ mới quay lại thế."
Từ xa, Sâm Lãng bế đứa nhỏ vẫy tay với hắn.
"Đường Đường khát quá, tôi xếp hàng hết một lượt quay lại, mua mấy chai nước rồi."
"Xe đẩy bị chen ra xa quá."
Thương Vũ Hiền nhận lấy đồ uống, uống mấy hớp.
Ba người lại xếp hàng hết cả buổi, Sâm Lãng kể sơ lại chuyện livestream ngày trước cho đối phương, "Chỉ là ngoài ý muốn thôi, tôi đâu phải người nổi tiếng gì, hò hét lung tung, toàn là xem trò vui không chê chuyện lớn."
Thương Vũ Hiền cười nhìn anh, "Nếu như hôm đó tôi không gặp cậu, hôm nay có người nói cậu là người nổi tiếng, tôi cũng sẽ tin."
Sâm Lãng chậc một tiếng: "Tôi coi như anh đang khen tôi đi, phải không Đường Đường, Đại Ca Ca có đẹp không?"
Tiểu Đoàn Yử ngồi trong xe đẩy, uống thức uống dinh dưỡng, nói lớn: "Đẹp! Đại Ca Ca đẹp nhất thế giới!"
Người xếp hàng ở trước sau đều nhìn lên mặt Sâm Lãng, sau đó cho Tiểu Đoàn Tử đáng yêu một ánh nhìn thiện ý.
Mặt mày Sâm Lãng đỏ ửng, quay người đâm đầu vào lồng ngực Thương Vũ Hiền, bắt đầu giả đà điểu: "Mình đùa thôi mà, nhỏ tiếng chút đi, tiểu tổ tông."
Thương Vũ Hiền giơ tay, xoa đầu chành thanh niên.
Mãi đến khi tính tiền, Sâm Lãng mới vô tình nhìn thấy, trong xe đẩy vậy mà có một túi sôcôla đen, còn có bát cơm Spider Man trước đó bị lấy ra...
Cây mát xa!
Tất cả mọi thứ, hắn đã tìm lại hết?
"Cái này, anh phải dùng đó." Sâm Lãng cười hỏi, "Có dùng thật không? Cây mát xa?"
Thương Vũ Hiền nhìn thẳng vào mắt anh, "Ừm, dùng."
Cô thu ngân cúi đầu, nhanh chóng quét mã vạch sản phẩm, Thương Vũ Hiền móc bóp, lấy một tấm thẻ ra.
"Tôi trả cho, tôi biết anh có tiền, nhưng anh đừng tranh với tôi." Sâm Lãng ngay tức khắc đè tay Thương Vũ Hiền lại, "Trượng phu, trượng phu, dù sao, cũng phải trả tiền."
Thương Vũ Hiền: "Trượng, trượng phu (*)?"
(*): 丈夫 có nghĩa là chồng, TVH hiểu nhầm ý của SL.
Thương Vũ Hiền: "???"
"Nghĩ gì thế." Tham Lãng nhìn hắn chăm chăm, cặp mắt đào hoa cong lên cười đến mê người, "Nam tử hán đại trượng phu."
Thương Vũ Hiền: "......"
Giờ mới phản ứng được.
Anh bạn nhỏ còn rất sĩ diện.
Thương Vũ Hiền không nói thêm gì nữa, yên lặng cất thẻ mua sắm vào.
Trong thẻ này có không ít tiền, chỉ có thể dùng ở Hằng Thương.
Bỏ đi, lần sau mua chút gì đó làm quà cho anh bạn nhỏ, dù sao, theo lời Sâm Lãng nói, tiệm tạp hóa đại đế cái gì cũng có bán, cái gì cũng có thể mua được.
Nhưng, chàng thanh niên thiếu cái gì?
"Nhìn tôi làm gì, làm việc đi, tôi cũng không có tay, giúp bỏ vào túi đâu." Sâm Lãng bế đứa nhỏ trừng hắn.
"Ừm." Thương Vũ Hiền tiến lên, bỏ từng loại đồ chất đầy trên quầy thu ngân vào túi mua sắm.
Vẻ mặt cô thu ngân kiểu "Tôi có hoa mắt không đây", kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.
Đây là... người chỉ có thể nhìn thấy...trong cuộc họp hằng năm ở Hằng Thương...??
Nhìn bóng lưng hai người đàn ông dẫn theo đứa nhỏ.
Déjà vu một nhà ba người này là sao đây?