Phổn Sát hôn càng lúc càng nặng, hai cánh tay không chịu buông ra sự kiềm cặp lẫn áp bách trên thân thể Cố Tư Vũ.

Môi Phổn Sát gặm cắn càng sâu, hành động này của anh khiến cho cô cảm thấy thật nhục nhã...

"Mau dừng lại..." Cố Tư Vũ thanh âm phát ra đều không ngừng run rẩy, khoé mắt bắt đầu chua xót.

Ánh mắt màu xám ảm đạm của Phổn Sát thâm u nhìn chằm chằm cô, mãi hồi lâu sau dùng lực cắn mạnh một cái vào môi mỏng của cô rồi mới chậm rãi rời đi "Sao? Gái làng chơi cũng đòi làm giá với ta?"

Cố Tư Vũ cánh môi phát đau đớn, đại kinh thất sắc, tay chân bắt đầu hoảng loạn vùng vẫy đấm đá "Khốn kiếp! Anh biến đi! Khốn kiếp!" Cô nghiến răng thét lên, phát hiện ra giọng nói của mình khàn đặc.

Nước mắt bỗng chốc như cua bò ra khỏi hang, liên tục đua nhau trào xuống, tại sao bọn họ cứ phải khinh bạc cô...

Phổn Sát giật mình, sức lực nắm cổ tay cô cũng buông lỏng, thần trí theo thứ tự ổn định lại. Thất kinh nhìn chằm chằm cô, không biết được rốt cuộc bản thân mới vừa rồi làm ra loại chuyện gì?

Anh vội vàng đẩy cô ra, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, ngũ quan trong tức khắc ngập tràn vẻ hối hận.

Cố Tư Vũ không khống chế được cảm xúc bưng mặt khóc rấm rức, nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn đua nhau rơi xuống trên gò mà trắng trẻo lại khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên diễm lệ, Phổn Sát mấp máy môi, vươn tay ra muốn an ủi cô nhưng lại khó xử thu vào "Ta xin lỗi..."

Cô căm giận nhìn anh, giọng nói phẫn uất "Anh cút đi! Cút đi tôi không muốn trông thấy anh! Cút đi!" Xong đồng thời dùng mu bàn tay lau mạnh cánh môi, chà xát qua lại tới mức độ sưng tấy xước da cũng không có ý định dừng lại.

Anh đến gần bắt lấy cổ tay cô ngăn cản, giọng nói pha lẫn hốt hoảng lẫn lo lắng "Ta xin lỗi, Cố Tư Vũ, ta xin lỗi, ta đã làm cô tổn thương, xin hãy trừng phạt ta, xin đừng tự làm đau mình..."

Mới vừa rồi không ổn định được tâm trạng nhất thời làm tổn thương cô, bản tính hoang dã của anh vẫn chưa được con người thuần phục. Hồi còn ở Solntsevskaya Bratva anh đã từng giết người rồi uống máu, buôn nội tạng, buôn gái mại dâm, việc gì anh cũng làm miễn là kiếm trác được lợi nhuận, nơi anh từng sinh sống suốt hai mươi tám năm đó chẳng khác gì địa ngục, mà có khi địa ngục còn trong sạch hơn.

Nhưng anh đã thay đổi, ít nhất thì sau khoảng thời gian hơn bốn năm nay anh đã từng cho rằng như thế, bây giờ anh mới biết hoá ra anh cái gì cũng đều vẫn không thay đổi.

Phổn Sát buông thõng mi mắt nhìn cô gái đang khóc nức nở, hai cầu vai rộng lớn vô thức run run. Anh đã làm tổn thương người ở bên cạnh mình, anh làm tổn thương triệt để bởi vì hành động và câu nói, anh không xứng đáng đi theo bảo vệ cô khi chính bản thân anh mới là mối nguy hiểm lớn nhất.

Sau đó một loạt tiếng bước chân chạy đến, giọng nói của Cố Tư Cảnh truyền tới "Tiểu Vũ."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"Tri Tiết cũng lo lắng mà hỏi, xem ra vừa mới chạy cực lực đến đây cho nên mồ hôi tràn đầy trên trán thanh tú, tóc vàng rối tung.

Cố Tư Vũ xốc lại tinh thần, cũng không muốn Phổn Sát gặp rắc rối "Không có gì a, đi về thôi, tôi chỉ là hơi mệt mỏi một chút..."

Đồng loạt hành động xảy ra chỉ trong vòng mấy phút mà Phổn Sát thậm chí còn không nhìn rõ được, đại khái chính là Cố Tư Cảnh cùng Tri Tiết từ bên ngoài chạy vào hội thao trường đưa Cố Tư Vũ đi.

Mà lúc lướt qua anh Cố Tư Vũ thậm chí còn không nhìn anh lấy một cái, anh cho rằng cô vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của anh...

Nam nhân cô vô luận tin tưởng kia bước qua, khoé miệng hắn ta khẽ nhếch đầy đùa giỡn, âm thanh nhỏ vừa vặn để cho anh nghe thấy được.

Nương theo câu phán quyết của hắn ta lúc Phổn Sát hoàn toàn định thần thì chỉ kịp trông thấy toán người rời đi khỏi, còn lại một mình anh đứng trong hội thao trường, bên thính giác văng vẳng câu nói khiêu khích của hắn, đáy mắt màu xám bạc xẹt qua tia khác thường rồi chỉ còn sót lại một mảnh u ám ánh sáng.

Tri Tiết tiễn Cố Tư Vũ ra đến bãi trống đỗ xe, toán quân đội rất có bảo tiêu luôn theo sát phía sau anh ta.

"Buổi tối ngày mai tôi tới đón cô nhé?" Anh thấp giọng hỏi, tay thuận tiện mở giúp cô cửa xe.

Cố Tư Vũ vành mắt đỏ hoe còn vương chút nước thời khắc này càng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên kiều diễm hơn bao giờ hết, nhưng cô che giấu cảm xúc vô cùng tốt cho nên không ai phát hiện ra điểm nào kỳ lạ cả, cô cúi người ngồi vào bên trong xe, gật khẽ đầu đáp "Ừm."

"Về cẩn thận." Tri Tiết không nói thêm gì nữa cùng với toán cảnh vệ rời đi.

Cố Tư Cảnh khởi động xe, chiếc Royce êm du chạy đi để lại phía sau một màn bụi mỏng mù mịt.

Anh liếc nhìn Cố Tư Vũ qua gương chiếu hậu liền hỏi "Làm thế nào em quen biết Tiết tiên sinh vậy?"

"Mấy tháng trước tình cờ gặp anh ta cho nên quen biết tới tận bây giờ, cũng gọi là có chút thân thiết."

"Aida, em cũng thật là có phúc phần đi nha, trong giới hào môn thì được lão Tu kia nhìn trúng nhất quyết muốn cùng em kết hôn. Rồi lại cùng Trình tiên sinh là quan hệ bạn bè thân thiết, em biết bao nhiêu người muốn có cái vị trí này hay không?" Cố Tư Cảnh hưng phấn nói nói.

Bất quá Cố Tư Vũ cũng chẳng quan tâm gì nhiều lắm, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, chẳng thèm để ý tới lời của anh.

"Vị Tiết tiên sinh kia em có biết có quyền lực thế nào hay không?"

Cố Tư Vũ hơi tò mò một chút, nhướn lông mày dáng núi "Thế nào?"

Lại thần bí như vậy rối cuộc thân phận thật của Tri Tiết là ai a? Hồi trước cô cũng đã nghi ngờ qua gia thế bối cảnh của anh ta rồi, bất quá không để tâm nhiều cho lắm.

Cố Tư Cảnh đem tập tài liệu bên ghế lái phụ ném qua cho cô "Đọc thử xem."

Cô bắt lấy tập tài liệu nhìn qua một chút rồi đem mở ra, phía trong có ảnh chụp cùng tư liệu sơ yếu lý lịch của người nam nhân. Cố Tư Vũ vặn lông mày, nói "Anh hai, tự tiện tìm hiểu đời tư người khác là không tốt a."

"Aida, em đúng thật là không hiểu chút gì về thương trường chính trị nha, trước khi muốn hợp tác với một bộ phận nào đó trước tiên em phải kiểm tra lý lịch người ấy, bằng không, giả sử sau này xảy ra rủi ro không lường được đâu."

Nghe anh nói cũng đúng...

Cô gật đầu sau đó mở tài liệu ra bắt đầu đọc, nhìn tấm ảnh chụp cỡ nhỏ dán ở một góc chính là nam nhân ngoại quốc tuổi trẻ, không ai khác cả ngoài Tri Tiết.

Đọc xuống dưới, Cố Tư Vũ hơi bất ngờ mở lớn mắt, miệng thốt lên "Tổng tư lệnh quân sự Anh quốc?"

Cố Tư Cảnh ngồi trên gật gật đầu "Đúng vậy, anh ta là người đứng đầu quân sự hoàng gia Anh."

Quân vương theo truyền thống là Tổng Tư lệnh quân đội Vương thất Anh. Quân vương và vương thất đảm nhận nhiều nghi thức khác nhau, nghi lễ, ngoại giao và tượng trưng sự tôn kính. Như chế độ quân chủ lập hiến, quân vương có chức năng phi đảng phái, trao tặng huân huy chương và bổ nhiệm Thủ tướng.

Nhưng mà dù quyền hành pháp chính thức tối cao của chính phủ Anh nhưng vẫn thường và phải qua đặc quyền của quân vương, quyền hạn này có thể chỉ sử dụng theo định luật ban hành bởi Quốc hội và trên thực tế trong phạm vi của quy ước.

Mà Tổng tư lệnh hoàng gia anh, chính là nhân vật quan trọng của chính phủ và hơn thế nữa cấp bậc cũng cực kỳ cao.

Khó trách anh ta đi đánh Golf đơn giản vậy thôi còn đem theo quân đội bảo tiêu một toán người đều đối với anh cung kính, thế này bối cảnh cũng ngang hàng cùng với Tu Thần Khước đi...

"Các chính phủ nước khác cũng phải kính nể anh ta mười phần đó..." Cố Tư Cảnh vừa lái xe vừa thao thao bất tuyệt, bổ sung thêm.

"Cũng quá lợi hại đi." Cô đọc qua mấy tờ sơ yếu lý lịch, thật lòng phán một câu.

Vậy mà từ trước tới nay luôn bày ra vẻ giấu giấu diếm diếm với cô, nếu hôm nay anh hai không nói cô biết, có lẽ bây giờ cô còn vẫn cứ nghĩ anh ta chỉ là con người tầm thường mà thôi.

"Đúng không? So với lão Tu quyền lực hơn một chút đi?"

Cố Tư Vũ cái này phải phủ nhận rồi a, Tu Thần Khước nguyên căn chính xác là mặt nào cũng tài hoa có nội hàm, hắn khác mỗi là không thuộc trong quyền hạn tổ chức chính phủ mà thôi, chứ xét về giới hào môn hắn về nhất thì không ai dám về nhì.

Cô lắc đầu "Không có khả năng này." Ngoạ hổ tàng long, kỳ phùng địch thủ.

Hai câu đủ để nêu lên hết vấn đề, hai người bọn họ nếu như mà đấu đá lẫn nhau phần thắng vẫn chưa xác định được sẽ thuộc về phía bên nào nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play