Tu Thần Khước giọng khàn khàn gọi tên cô, thanh âm còn mang theo run rẩy vô lực không thể khống chế được, rõ ràng hắn là một tên đại mãnh thú lợi hại như vậy, nhưng vào giờ phút này chẳng khác nào đứa trẻ bị người khác khi dễ.
Đem theo tuyệt vọng đường cùng, không tìm thấy phương hướng.
"Tư Vũ, em còn ở đây..." Hắn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu đột nhiên loạng choạng tiến lên hai bước "Em còn ở đây sao?"
Cố Tư Vũ nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, tâm tình không khỏi chua xót, cảm giác trái tim mình tựa như bị ai đó nắm lại "Em vẫn luôn ở đây."
Khi câu nói này của cô vừa rơi xuống, hắn bỗng nhiên bật khóc.
Hắn khóc oà lên như một đứa trẻ, tựa hồ còn đang thực cố gắng áp chế một nỗi sợ hãi vô hình nào đó, Cố Tư Vũ luống cuống, không chịu được nhìn thấy Tu Thần Khước khóc như vậy, vội vàng nâng mặt hắn lên, đau lòng nhìn vành mắt hắn đỏ bừng.
"Em ở đây, em vẫn luôn ở đây."
Lần đầu tiên cô chứng kiến hắn khóc to như vậy, mọi sự uỷ khuất lẫn nhẫn nại chịu đựng bấy lâu nay cuồn cuộn theo nước mắt trút ra ngoài, Cố Tư Vũ ôn nhu ôm hắn lại, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an.
"Chỉ là ác mộng mà thôi, mọi thứ đều đã qua rồi." Cô dịu giọng dỗ dành.
Adam nhìn thấy một màn tình cảnh hiện thời ông chủ nhà mình trở lại như bình thường, dường như cuối cùng cũng buông xuống được gánh nặng, dây thần kinh vốn còn đang căng thẳng thả lỏng.
Trước khi rời đi, cậu ta nhịn không được hướng phía hai người liếc nhìn một cái, hình ảnh này có chút không chân thực. Mặc dù không biết vì lý do gì ông chủ đột nhiên phát bệnh, nhưng nguyên lai làm việc bên cạnh hắn hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến hắn rơi nước mắt.
Tu Thần Khước chôn mặt ở hõm cổ của cô thật lâu.
Cố Tư Vũ cảm giác được nước mắt hắn thấm qua lớp áo dính ướt làn da cô.
Cô mím môi, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng to lớn giây phút này đang run rẩy không ngừng của hắn "Anh đã mơ gì thế? Kể em nghe có được không?" Cô thấp giọng hỏi.
Hắn không đáp, cứ im lặng như vậy ôm chặt lấy cô.
Khi nhớ tới hình ảnh cô gái khuôn mặt trắng bệch vô thần, lạnh băng không chút nhiệt độ nằm trong lòng hắn, hơi thở mỗi lúc một yếu dần. Và linh hồn của cô đi theo ánh hào quang của Chúa trời, để lại mình hắn đơn độc dưới đáy địa ngục.
Còn hắn chỉ biết hoảng hốt, giống như đứa trẻ lên ba không hiểu chuyện ôm chặt lấy cô khóc lóc rồi lại van xin, liên tục xoa tay lên má cô, muốn truyền cho cô hơi ấm của chính mình. Thế nhưng cô vẫn vô tình với hắn như vậy, hai mắt nhắm nghiền, và cơ thể cô ướt đẫm trần trụi không chút sinh lực.
"Tư Vũ, đừng rời bỏ anh lần nữa có được không?"
Hắn gần như khẩn khoản nói bên tai cô.
Cố Tư Vũ nghe hắn nỉ non, cảm giác tựa hồ một trận lửa nóng dâng lên thiêu đốt hoàn toàn lục phủ ngũ tạng của cô, tạc đến trong đầu cô một mảnh hồ nháo.
Chóp mũi cô dần đỏ lên, chính là hắn ta đau lòng, nhưng khi nghe vào tai những lời nỉ non van xin kia. Giống như hắn đang trực tiếp đem cô đi lăng trì xử tử, bị hành hạ đến độ tan xương nát thịt.
"Không rời bỏ anh, vĩnh viễn không."
Kiếp trước sai lầm rời bỏ anh, kiếp này sẽ không lặp lại sai lầm ấy lần nữa...
Mấy ngày sau đó cơ hồ ngày nào Tu Thần Khước cũng kề sát bên cạnh cô không rời xa quá nửa bước.
Ngay cả việc của công ty hắn cũng xử lý qua online, hoặc là nói với Adam đem tài liệu tới làm việc. Thậm chí còn trở nên khắt khe hơn với cô trong tự do, mỗi lần đi ngủ hắn đều gặp ác mộng tỉnh giấc, mà cô sau đó thực chật vật để dỗ hắn đi vào lại giấc ngủ.
Cả ngày hắn đều dính chặt lấy cô không buông, nhiều khi làm cho cô phát bực. Nhưng mỗi lần nhận thức được cô bực lên, hắn sẽ lại ngoan ngoãn, Cố Tư Vũ cảm thấy cái tên nam nhân này càng ngày càng điềm mỹ muốn chết người.
"Em có việc cần ra ngoài." Cố Tư Vũ bất lực nâng trán, nhìn nam nhân vừa mới được cô dỗ ngủ nhưng hiện tại đang đứng chắn ở cửa, một tay kéo lấy cổ tay cô.
"..."
"Tu Thần Khước, lặp lại một lần cuối, buông em ra."
"..."
"Bây giờ em cần ngay cả một chút thời gian riêng anh cũng không cho em?"
"..."
"Anh muốn em mỗi ngày ở bên cạnh anh đều cảm thấy không thoải mái sao?"
"..." Hắn thực sự buông tay.
"Ngoan ngoãn chờ em, khi trở về sẽ mua cho anh bánh bao ngọt." Cô cười cười, sờ lên má hắn.
"Ừm."
Dạo gần đây thái độ của Tu Thần Khước khiến cô có điều cần phải chính mình đi xác nhận lại.
Lý do là vì cái gì hắn đột nhiên trở thành như hiện tại cả ngày dựng lên rào cản bài xích, Liệu có phải do giấc mộng phát sinh vài ngày trước hay không?
Còn quá nhiều thắc mắc chưa tìm ra lời giải đáp.
Cố Tư Vũ nhanh chóng gọi cho Lục Thiếu Sơ một cuộc điện thoại.
"Lục tiên sinh, là tôi, Cố Tư Vũ."
"Tôi muốn gặp anh hỏi chút chuyện, được, bây giờ tôi liền đi qua quán cafe Đại Mộc, hẹn anh ở đó."
Mười phút sau, quán cafe Đại Mộc.
Cố Tư Vũ thắng xe lại, vừa mới bước vào gian quán, cô đã thấy Lục Thiếu Sơ ngồi chờ sẵn.
Nam nhân ăn vận không cầu kỳ, khác với mọi khi luôn một thân tây trang ngột ngạt. Lục Thiếu Sơ lúc này đơn giản chỉ mặc chiếc áo MLB, quần short trắng, khiến cho người ta cảm giác gần gũi mà bình dị, khí thế vương giả bao quanh trước kia bị dáng vẻ này của anh áp chế đi xuống.
"Lục tiên sinh." Cô lên tiếng gọi.
Anh ta nghe thấy tiếng cô, liền đó quay đầu nhìn, ngón tay thon dài chỉnh lại kính gọng vàng. Lịch sự chào hỏi "Cố tiểu thư, đã muộn như vậy, không biết cô hẹn tôi là muốn nói chuyện gì?"
"Là chuyện về Tu Thần Khước."
Lục Thiếu Sơ híp mắt "Khước có chuyện gì?"
Cô đem tất cả sự việc phát sinh nói qua cho anh ta nghe chi tiết ngọn ngành một lượt, kể cả những sự thay đổi bất thường dạo gần đây hắn mỗi ngày trong giấc ngủ đều gặp phải ác mộng, tinh thần vì thế mà xuống dốc thảm hại.
"Chuyện này khó lý giải, nếu như nói là về chướng ngại tâm lý thì phần nào sẽ dễ hiểu hơn."
"Chướng ngại tâm lý sao?"
"Đúng vậy, Cố tiểu thư, tính cách của Khước từ trước đến nay cô chắc hẳn là người hiểu rõ hơn ai hết." Lục Thiếu Sơ chậm rãi nói "Cậu ta là kiểu người chuyện gì cũng tự mình muốn giải quyết, cho dù cô có muốn cậu ta nói ra, hay tìm kiếm câu trả lời từ cậu ta tất cả đều như đem muối bỏ biển."
"Cho nên cái chướng ngại tâm lý kia phát sinh từ cô mà ra, nhưng mấu chốt là ở chỗ nào, cô phải tự mình đi tìm hiểu. Có thể chướng ngại nằm ở quá khứ, hoặc là khoảng ký ức nào đó bản thân cô không nhớ đến."
Nằm ở quá khứ?
Cố gắng lục soát lại quá khứ trước kia, lần đầu tiên cô gặp hắn là ở vụ tai nạn xe kinh hoàng, cô từ trước tới nay đều cho rằng hắn đem lòng cố chấp với cô bắt nguồn từ khi đó. Nhưng có điều cần phải quan sát tỉ mỉ lại tất thảy một lần, không phải mấu chốt xuất phát từ vụ tai nạn, vậy thì là từ khi nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT