Lúc này Tu Thần Khước cùng đám người Adam mới từ tổng công ty trở về, đoàn xe hơi đen bóng xa hoa đắt tiền chậm rãi lái ở lối đường lát gạch di chuyển vào sân vườn khu dinh thự, trong quá trình đều không hề tạo thành bất cứ âm thanh nhỏ nào.
Đại khái mấy ngày hôm nay công việc chồng chất không xử lý hết kịp cho nên hắn ta luôn lưu lại tổng công ty giải quyết những tồn đọng, người đàn ông vận một thân âu phục chỉnh tề tối màu trên chiếc Maybach mở cửa bước xuống biểu cảm trên mặt đều giống như bị phong hoá đem nhiệt độ chung quanh thân hạ thật thấp xuống, thần sắc thâm trầm khó lường, bởi vì thiếu ngủ mà bên dưới quầng mắt xuất hiện vài dấu vết xám đen.
"Ông chủ, ngài đã trở về."
Người hầu cùng cảnh vệ đứng ngay ngắn xếp hàng hai bên cung kính cùng tôn trọng đồng thanh.
Tu Thần Khước thậm chí nhìn bọn họ cũng không liếc qua nửa cái, thẳng tắp hướng đại sảnh đi đến. Adam cùng anh em Hắc Huyền Bạch rảo bước theo phía đằng sau cách nửa mét.
Hắn vào trong đại sảnh rộng lớn như chính điện cung, đèn neon chiếu sáng tứ phía thắp lên bầu không gian mê hoặc hoa lê đái vũ.
"Nghỉ ngơi đi." Tu Thần Khước lười biếng ngồi lên trên ghế sa lon lông thú, phất nhẹ tay ra hiệu cho đám Adam rời khỏi.
Adam cùng Hắc Huyền Bạch hiểu ý nhanh như nước rút lui đi.
Đại sảnh trong tức khắc trở nên tịch mịch yên ắng, người đàn ông nghiêng mình dựa lưng vào thành ghế, mấy đầu ngón tay tuỳ tiện nới lỏng caravat để lộ ra một khoảng da thịt trắng ngọc tỷ cùng xương quai xanh quyến rũ.
Hắn hơi ngửa đầu nhìn chùm đèn trần lấp lánh ánh đèn, có chút khát nước...
Thuận tay rót ra ly nước lọc, thanh âm róc rách rất nhỏ nhưng mà trong không gian tịch mịch lại đặc biệt nổi lên.
Hắn bóc thuốc, hé môi mỏng, bưng cốc nước lọc lên nhấp một ngụm nước nuốt xuống hai viên, yết hầu nam giới khẽ lăn trượt tiếp thu lượng nước hoà cùng thuốc đưa vào.
Dạo gần đây cơn đau đầu của hắn ngày một tăng lên, mà mỗi lần phát đau đều giống như là đòn búa bổ thẳng xuống khiến tinh thần choáng váng, lượng thuốc hắn dùng sau mỗi đợt tái phát di chứng cũng càng ngày càng nhiều.
Bây giờ giống như bản thân hắn đang phụ thuộc nó, chỉ cần không sử dụng, thần trí liền tê liệt.
Tu Thần Khước nâng tay đỡ trán chậm rãi xoa nắn mi tâm, mãi một thời gian sau mới chuẩn bị để đi lên phòng.
"Ông chủ, ngài muốn ăn gì vào bữa tối thưa ngài?" Người làm từ phía gian bếp tiến tới dè dặt lên tiếng.
Tu Thần Khước nâng mi nhìn bà ta một cái, khoé miệng đẹp gần mức hoản hảo đạm bạc kéo lên "Không cần."
Hắn phun ra hai chữ rồi trực tiếp bước qua, hướng cầu thang trên lầu mà đi.
Bà người làm vâng dạ theo lệnh thoái lui, bất quá đã quá quen với cái bản cách của vị ông chủ lớn này rồi, nhưng mà chẳng qua, bốn năm nay có Cố tiểu thư ở nơi này cho nên đem ngài ấy triệt đuôi coi như người bình thường.
Ông chủ là người ăn uống không quan trọng quy luật và hầu như luôn bỏ bữa nhưng từ khi Cố tiểu thư vào sống trong dinh thự, buổi tối ngài ấy sẽ ăn một chút chỉ để đích thân giám sát Cố tiểu thư ăn theo điều lượng, nếu như cô ấy không ăn được đúng tiêu chuẩn hậu quả phải gánh chính là thân người làm thuê như bọn họ.
Nghĩ thế nào cũng không dám tin, vị ông chủ lớn này tự mình đuổi Cố tiểu thư đi khỏi...
Tu Thần Khước thay quần áo tắm rửa xong xuôi, lại giống như hàng ngày ngồi trước bàn làm việc xử lý đống văn kiện.
Hắn lấy ra máy tính chuyên dụng trong ngăn tủ từ khi trở về vì bận rộn chưa hề động tới, bật mở lên.
Đôi con ngươi thâm thuý lập tức co rút lại, chăm chăm nhìn màn hình vi tính sáng ngời hiện lên kia, ảnh hình nền lại chính là một nữ nhân, mà nữ nhân này không ai khác, là người mà hắn mới mấy ngày hôm trước chính mình đuổi khỏi Tu gia.
Nữ nhân họ Cố đó, thế nào lại trở thành hình nền máy vi tính chuyên dùng mà hắn để xử lý cuộc họp Online và soạn hợp đồng?
Chân lông mày kiếm rậm như rập khuôn của hắn hơi nhíu nhíu, hắn biết không đời nào chính mình lại làm ra loại chuyện ấu trĩ ngây thơ như vậy, tự bản thân đặt hình nền một cô gái làm ảnh bìa vi tính.
Hắn có khả năng này sao? Tất nhiên là không rồi...
Thao tác nhanh gọn truy cập file thư mục dựa định tìm bừa một cái ảnh nền mới để thay thế, nhưng vừa mới nhấn chuột mở ra, đánh vào mắt hắn chính là loạt ảnh tương tự theo nội dung trên, tất cả riêng ảnh chụp nữ nhân kia vẫn còn đang trong quá trình loading thêm đã tải lên hơn một nghìn tấm.
"..."
Chuyện gì xảy ra với đầu óc của hắn vậy?
Tu Thần Khước ngũ quan kéo trầm trọng, mi tâm co giật.
Tâm tình vốn không được tốt bây giờ lại vì chuyện này làm phiền, hắn gập máy vi tính chán ghét đẩy sang bên cạnh.
Thuận tay nhấc laptop mở nguồn bật lên, ngay trong tức khắc vẻ mặt người đàn ông đã không thể khó coi hơn được nữa.
Laptop sáng ngời như huỳnh quang, trên màn hình lớn phân giải cao sắc nét hiện ra, hình ảnh cô gái đang tình cảm hôn lên mi mắt người đàn ông, mà người đàn ông đó hắn phác qua cũng đủ nhận diện ra đó chính là bản thân mình.
Từ sau khi cô ta chuyển đi nhiều việc kỳ lạ liên tục xảy ra với hắn, thí dụ như ngày hôm qua, phát hiện văn phòng làm việc chính của hắn ở tổng công ty trong ngăn kéo và bàn làm việc, tổng cộng chín khung ảnh có mặt cô ta, ngoài ra, ngay cả ở dưới sảnh tiếp khách tầng triệt cũng treo lên một bức tranh trạm trổ tinh xảo bởi những viên ngọc bích cùng loại đá quý hiếm, dát vàng sơn son, ban đầu chỉ nghĩ rằng là một tuyệt phẩm miêu tả mỹ nữ thời cổ nhưng sau đó hắn mới biết, đó là do hắn chính mình chiêu mộ những nhà nghệ thuật tài ba nhất quốc tế chỉ để khắc tạc nên hình ảnh người phụ nữ kia.
Bức tranh trị giá hàng tỷ đô la, lại là bức tranh chân dung một người phụ nữ tầm thường.
Mà hắn hiện tại cũng đã gần ba mươi tuổi, ra ngoài thương trường rất nhiều năm, là một kẻ luôn nghĩ tới lợi ích trước tiên. Không thể nào có chuyện làm việc vô bổ thế này được...
Tu Thần Khước đôi con ngươi nháy mắt chuyển thâm, không hề rời đi ánh nhìn chăm chú lên màn hình laptop.
Chính là, hắn tại sao thời khắc bị cô gái này thân mật hôn lên mi mắt, lại một chút tức giận cũng không có, ngược lại bên khoé môi còn vương chút ý cười.
Đau đầu nâng trán, rốt cuộc cô ta là ai vậy...?
Là ai? Mới có thể biến con người đạm bạc như hắn trở thành kẻ kỳ quái, khó dò như hiện tại.
Đánh đứt dòng tâm tính của hắn giây kế tiếp một loạt thanh âm điện thoại réo rắt vang. Tu Thần Khước khẽ rũ mi, cầm điện thoại lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển trên màn hình liền trượt sang ngang tiếp nhận cuộc gọi đến.
"Lục Thiếu Sơ?" Hắn mở miệng, giọng nói lạnh nhạt không chút nhiệt độ tình người như thường ngày.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng nam nhân tựa như gió thổi trên thảo nguyên hoang hoải "Là tôi, Khước, ngày mai bọn tôi đến Kinh Đô, cậu hiện tại ở chỗ nào rồi để tôi biết trước còn đến nơi?"
"Ở Tu gia." Hắn không hơn không kém nhàn nhạt phun ba chữ.
"Được được, ngày mai chừng bốn giờ bọn tôi liền đến đó..."
"Cậu cùng Hoắc Bắc Cảng?"
"Tôi, Hoắc Bắc Cảng cùng Lôi Báo đến, cậu không nhớ sao? Ngày mai là buổi tiệc ở Calibhoe, Thẩm Kiêu cũng có mặt."
Tu Thần Khước hơi nâng tầm mắt nhìn quyển lịch dựng góc phải mặt bàn, có chút đau đầu xoa xoa bên thái dương, dạo gần đây trí nhớ cũng không tốt cho nên chắc là quên mất rồi.
Buổi tiệc đêm ở Calibhoe, bốn năm tổ chức một lần dành cho hai giới Hắc Đạo, Bạch Đạo và hào môn khắp nơi trên quốc tế đều đổ về đây, mà người chủ trì buổi tiệc này không ai khác ngoài Lôi Báo, người bằng hữu thâm tình chí cốt của hắn.
Nói thêm vài câu Tu Thần Khước liền cúp điện thoại, sau đó dường như nghĩ tới việc gì nhanh chóng soạn một tin nhắn văn bản gửi đi...
[Buổi tối ngày mai cùng tôi đi ra ngoài dự tiệc.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT