Phổn Sát phóng tầm mắt qua đâm lên trên người Tri Tiết rồi khoá chặt, cơn giận giống như thiêu đốt hoàn toàn lục phủ ngũ tạng anh. Khiến lý trí anh trở nên mất dần kiểm soát, Tri Tiết ngồi trên thềm cỏ, bên cạnh là Cố Tư Vũ đang lo lắng hỏi han, hắn nhìn anh, ánh nhìn mang đầy đùa giỡn.

Anh siết quai hàm tới độ kêu thành tiếng tê răng, hai tay cuộn chặt thành quyền "Cô thà tin hắn chứ không tin ta?" Giọng nói của anh tuy cố gắng kiềm chế trở nên bình tĩnh nhưng càng nghe càng thấm.

Cố Tư Vũ ngẩng đầu đối diện với tầm nhìn của Phổn Sát, cô thật không hiểu nổi con người này nghĩ cái gì nữa. Rõ ràng từ đầu chí cuối chỉ mình anh ta gây sự với Tri Tiết, rồi còn vô duyên vô cớ muốn phế chân người ta, bây giờ lại bày ra bộ dáng như là cô hiểu lầm anh ta là như thế nào?

"Trước đây không biết rằng hai người có quen biết nhau hay không, nhưng anh cứ luôn nhắm vào anh ấy gây sự khó dễ, dù gì thì cũng là bạn tôi anh nể mặt một chút cũng không được sao?"

"Nhắm vào hắn gây khó dễ? Ta việc gì phải hành động như vậy? Không phải cũng chỉ vì..." Phổn Sát nói phân nửa liền ngừng lại, câu chữ cuối không hoàn thiện kia nghẹn lại ở cuống họng.

Không phải cũng chỉ vì ta lo cho cô sao?

Lo lắng...

Đúng, tên nam nhân đó không hề đáng tin tưởng, làm sao anh có thể để cho cô ở bên cạnh một con người nguy hiểm xảo trá như vậy? Nhiệm vụ của chủ nhân giao cho anh là bảo vệ chu toàn cho cô dù trong bất cứ trường hợp nào đi nữa.

"Cũng chỉ vì cái gì?" Cố Tư Vũ nheo mắt, anh ta hôm nay lại luôn kỳ quái như vậy?

Mới vừa có suy nghĩ lo lắng cho cô ở trong lòng chính bản thân anh cũng hốt hoảng, bởi vì giọng nói của cô làm cho bừng tỉnh, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn cô, cố gắng bao che đi sự chột dạ.

Anh một chân đá gậy đánh Golf dưới thềm cỏ đang ngáng đường qua một bên, sải chân dài rộng lao tới túm chặt tay cô kéo đứng lên.

Sức lực anh rất lớn như là muốn đem xương cốt cô bóp nát vụn, Cố Tư Vũ loạng choạng ở trên thềm cỏ theo đà đứng dậy liền suýt chút nữa ngã tiếp xuống, Phổn Sát vòng tay đỡ lấy thân thể cô một mực muốn kéo cô đi.

"Anh làm sao vậy?" Cố Tư Vũ phát đau, sửng sốt kêu lên, hôm nay anh ta gặp phải quỷ à? Vừa mới hành động xốc nổi đánh người, hiện tại lại hung hăng lôi kéo cô đi không nói lý do...

Tri Tiết phản ứng rất nhanh tóm lấy cổ tay còn lại của cô, tình thế nhất thời rơi vào hoàn cảnh đôi co qua lại giống như mấy bộ phim tình cảm.

"Buông cô ấy ra."Tri Tiết siết chặt tay cô không có ý định buông, nụ cười treo trên khoé môi rét lạnh.

"Mày mới là người phải buông." Xong vừa dứt câu Phổn Sát dùng lực giật lấy người cô rời khỏi sự nắm giữ của Tri Tiết.

Tri Tiết sợ cô bị đau, liền buông ra. Phổn Sát động tác không dư thừa cũng không suy nghĩ gì nhiều liền ôm cô vào vòm ngực mạnh mẽ hướng hội thao trường đi đến.

Sức lực anh ta cực độ cường hãn, bước chân vừa lớn vừa dài thật nhanh sải từng sải, Cố Tư Vũ liều mạng mới theo kịp được anh.

"Phổn Sát! Dừng lại đi! Anh muốn làm gì? A..."

Cố Tư Vũ dọc đường vùng vẫy nhưng có thế nào cũng không thoát nổi khỏi sức lực nam nhân lớn quá mức phi thường.

Phổn Sát đem cô quăng vào mặt tường kính trong hội thao trường, hai cánh tay to lớn đập bang bang xuống chắn ngang ở hai bên không chừa cho cô nửa cơ hội nhỏ để chạy trốn.

Mặt anh bởi vì tức giận mà hun đỏ, hai mắt đầy tơ máu chằm chằm như muốn đâm thủng người cô ra thành từng mảnh vụn.

"Anh phát điên gì vậy?" Cố Tư Vũ cựa quậy thân mình liên tục đập tay vào vòm ngực rắn chắc của nam nhân, lông mày dáng núi nhăn chặt lại "Buông tôi ra!"

Phổn Sát treo lên khoé môi nụ cười rét lạnh, anh cũng thật không hiểu sao bản thân càng lúc càng tức giận, một tay đem cằm cô nhéo lên đối diện với khuôn mặt anh.

"Cô đối với tên đó vô luận tin tưởng sao?" Tin tưởng tới mức độ chưa kịp nhìn thấu sự việc đã buông lời trách móc anh...

Cố Tư Vũ trong lòng như có kiến bò, vừa nóng vừa ngứa ngáy "Anh nói vậy cũng nghe được sao? Từ đầu chí cuối chính anh khó dễ người ta!"

"Không phải ta khó dễ hắn, cô còn không rõ hắn có ý đồ không tốt với cô sao?" Thanh âm Phổn Sát càng nói càng ám ách.

Cố Tư Vũ không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, anh ta rốt cuộc đang nói gì? Tri Tiết có ý đồ gì với cô được chứ? "Anh nói gì vậy?"

Phổn Sát gầm trong họng, ánh mắt cũng như phủ thành tầng sương "Cô coi như tin tưởng hắn ta vô điều kiện, là yêu thích hắn?"

Cố Tư Vũ không nghĩ tới anh lại nói điều kỳ lạ như thế, huống chi, Tri Tiết với cô quen biết đã lâu như vậy. Con người anh ta tốt đẹp ôn hoà, lời này Phổn Sát nói ra chính là vô căn cứ.

Nhưng mà yêu thích cái gì? Cô có chỗ nào giống yêu Tri Tiết? Bọn cô đơn giản chỉ là bạn bè.

"Vừa mới lúc trước nói lời yêu người này lúc sau đã bênh vực người kia, Cố Tư Vũ, cô có hai khoang tim sao?"

Vừa mới lúc trước nói thà yêu thích anh, cũng không yêu thích người chủ nhân kia.

Cố Tư Vũ nguôi ngoai tức giận bây giờ liền lại bị lời nói của Phổn Sát oanh tạc đánh úp vào tâm trí, cơn giận lần nữa dâng lên.

"Tôi muốn yêu ai mặc xác tôi!" Cố Tư Vũ vùng vẫy quật người lên, mặt mũi cũng đanh lại, "Anh buông tay ra!"

Muốn yêu ai liền yêu?

Phổn Sát mím chặt môi, ánh mắt so với tu la địa ngục còn đáng sợ hơn, xẹt qua tia nguy hiểm "Cô là gái làng chơi hả? Lại muốn chơi đùa ai cũng được?"

Cố Tư Vũ vùng vẫy càng kịch liệt càng ép anh nổi nóng phát điên, lời nói vừa rồi anh nói ra đơn giản đã chọc cho cô một nhát đau đớn, như thế nào lại tự cho mình cái quyền hành áp bách lăng nhục cô?

Trong đầu cô tức khắc như bị lửa hun tới loạn lên, nghiến răng nghiến lợi trừng anh, ánh mắt mang đầy sự quẫn bách khẩn trương.

"Buông tôi ra!" Cô gằn giọng trong cổ họng, hai tay vẫn bị Phổn Sát áp chặt lên tường, muốn lùi không được thoát không xong.

Phổn Sát lửa giận trong tâm thật lâu không tiêu tan đi hết, chính việc cô chống đối cùng tránh né câu trả lời của anh, càng làm cho anh có suy nghĩ cô thật sự yêu tên khốn kiếp kia...

Vì yêu hắn ta mà bênh vực hắn ta, vì yêu hắn ta mà trách móc anh?

Ngũ quan nam nhân hoàn toàn chuyển sang cáu kỉnh tàn nhẫn, vết sẹo trên mặt anh như thoắt ẩn hiện mơ hồ càng thêm phần đáng sợ. Anh áp sát mặt mình vào mặt cô, tới nỗi có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở nam tính nóng nảy kia phả vào chóp mũi cô.

"Đã là gái làng chơi, vậy thì chống cự làm gì? Hả? Hay là, để ta thử chơi cô."

Cố Tư Vũ trợn trừng mắt, chính mình không tin được anh ta sỉ nhục cô tới mức này. Cô nghiến răng, trong tiềm thức lập tức nảy sinh kháng cự kịch liệt "Buông tôi ra! Phổn Sát! Anh điên sao? Mau buông tôi ra!"

Nhưng hành động này của cô lọt vào mắt anh đều vô tình làm anh suy nghĩ tiêu cực nối tiếp nhau, lửa giận trong lòng không ngừng bốc cháy càng lớn lên.

Phổn Sát anh từ khi sinh ra tới giờ chưa từng không có lợi nhuận mà đứng ra bảo vệ cho người khác, càng sẽ không chịu nguyện ý cả ngày đi theo bảo vệ một nữ nhân.

Suy nghĩ lo lắng cho một người khác giới, vốn không phải tác phong của anh. Bây giờ phá lệ bảo vệ cô, cô lại vì nam nhân khác hiểu lầm anh trách móc anh, anh nào có thể cho phép tồn tại một nữ nhân mà chính mình đặt tâm vào chỉ nhận lại sự phũ phàng như vậy?

Nghĩ tới đây, Phổn Sát siết quai hàm càng thêm gắt gao, vậy được, anh sẽ dùng hành động chứng minh.

Môi anh không do dự hôn xuống môi cô, hung hăng mạnh bạo, chính xác là dồn toàn bộ sức lực đánh úp, giống như gặm cắn từng chút một trút tức giận lên trừng phạt cô mà không phải là hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play