Tô Dật Thuần cao tay đuổi trà xanh đi mất. Người vừa đi, Cẩu Đông Tây liền thông báo nhánh cốt truyện đã hoàn thành được 30%.
Về đến nhà Tô Dật Thuần mới nghe được từ Đỗ Hàn Sương, cô gái sườn xám này tên là Chúc Chi Chi. Hai người từng học chung trường mẫu giáo, nói quá nhiều chút thì đúng là thanh mai trúc mã.
Bông hoa hồng cậu đem về không còn cành, sợ là không tươi được bao lâu nữa. Tô Dật Thuần để nó ở chỗ thoáng gió, để sau khi phơi khô thì làm thành tiêu bản, dùng làm thẻ kẹp sách cũng không tồi.
Cẩu Đông Tây gần đây thỉnh thoảng sẽ ra ngoài chơi.
Sau khi thăng cấp hệ thống một lần, nó đã có thân thể ở thế giới thực. Trước đây nó ít khi ra ngoài, giờ không biết dây thần kinh nào bị chập, hôm nào cũng kêu giảm béo. Mãi đến một hôm, Tô Dật Thuần thức dậy không thấy nó online, mãi đến tối nó mới xuất hiện, tay còn xách theo đủ loại đồ ăn vặt.
Nốc một hơi Coca, nó âu sầu nói: "Tôi phát hiện, tôi không hợp ăn kiêng. Giảm cái búa, tôi cũng có phải ăn không ngồi rồi đâu."
Thế là kế hoạch giảm béo đứt gánh giữa chừng. Công việc nặng nhọc của Cẩu Đông Tây ngoại trừ xem phim thì là cùng Tô Dật Thuần làm bài tập toán cả đêm. Nỗ lực của nó rất đáng khen ngợi, chỉ có điều phương pháp làm bài vi diệu của nó cho ra kết quả khác một trời một vực với đáp án.
Tô Dật Thuần vui vẻ vì có người học cùng, nhưng cũng không hề lưu tình, vừa làm vừa chửi nó lia lịa.
Cẩu Đông Tây liên tiếp làm sai bét, cuối cùng lựa chọn đầu hàng. Nó nằm sõng soài trong phòng ngủ của Tô Dật Thuần, nhìn cái màn màu hồng Đỗ Hàn Sương chọn mà thở dài: "Sở thích của bạn trai nhà anh thật kỳ lạ."
"Chú ý lời nói của cậu," Tô Dật Thuần đang chiến đấu ác liệt với đề toán: "Là bạn cùng phòng, không phải bạn trai."
"Hả, sao thế? Bây giờ đang có xu hướng gọi bạn trai là bạn cùng phòng à?" Nó tò mò sờ cái bồn cảnh thủy tinh mà Đỗ Hàn Sương đưa cho: "Cũng ngọt ngào ghê nhỉ."
"Thế chắc vị giác của cậu có vấn đề rồi."
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ bật mở. Tô Dật Thuần tưởng là dì Vương nên không thèm ngẩng đầu lên mà nói: "Dì ơi, tối nay cháu không ăn khuya đâu, béo lắm."
Đáp lại cậu không phải là giọng nói vang dội của dì Vương mà là sự im lặng chết chóc. Tô Dật Thuần quay đầu lại, thấy Đỗ Hàn Sương dùng ánh mắt như đang bắt gian mà nhìn Cẩu Đông Tây, lại nhìn Tô Dật Thuần như kẻ phụ tình. Ánh mắt hắn tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Tô Dật Thuần sững sờ, sao mình đang yên lành làm bài tập toán, bùm một cái mà biến thành yêu đương vụng trộm rồi.
Theo lý thì Đỗ Hàn Sương đã biết đến sự tồn tại của hệ thống từ lâu, cậu có thể giải thích một chút là xong. Ai ngờ Cẩu Đông Tây lại chặn họng cậu, lạy ông tôi ở bụi này mà nói: "Chào chú, cháu là bạn học của Tô Dật Thuần, cháu..."
Cậu ta mím môi, giọng lí nhí: "Cháu họ Tề."
Tô Dật Thuần bất ngờ nhưng nhìn ánh mắt nó thì hiểu vấn đề, đành khẽ gật đầu tỏ vẻ đây là sự thật.
Ba người im lặng đối mặt với nhau. Tô Dật Thuần đột nhiên hoàn hồn nói: "Không đúng, anh ấy mới bao nhiêu tuổi mà cậu gọi là chú? Mắt cậu bị mù à."
"Năm nay tôi mới ba tuổi đấy, gọi cậu là chú còn được."
"Đồ ngốc, sao cậu không gọi tôi là ông nội luôn cho rồi."
"Cậu có biết xấu hổ không thế?"
Chỉ với hai ba câu, tình hữu nghị giữa hệ thống với ký chủ đã hoàn toàn tan vỡ. Đỗ Hàn Sương đứng xem mà tưởng như đã thấy cảnh cắt áo đoạn tình.
Hai người chửi nhau như chó với mèo, mắng qua mắng lại mười mấy câu chỉ trong vòng năm phút. Lúc đầu Đỗ Hàn Sương còn định ghi nhớ mấy câu chửi hay ho để sau dùng. Nhưng tình hình khẩu chiến biến hóa quá kịch liệt, hắn đành phải ngoan ngoãn đứng trong một góc, giả vờ là một đóa hoa xinh đẹp, yên tĩnh.
Cuộc khẩu chiến ngày càng gay cấn, Tô Dật Thuần liến thoắng đến mức mồm bay mép nhảy. Qua một hồi, hai người lại vừa làm ầm ĩ vừa cười xuề. Tô Dật Thuần lôi Cẩu Đông Tây ra ngoài, chỉ còn lại một mình Đỗ Hàn Sương đứng yên lặng một chỗ suy ngẫm.
Thời nay, tình bạn giữa nam sinh trung học đều như vậy sao?
Xem ra hắn không theo kịp thời đại rồi.
Tô Dật Thuần giả vờ đuổi Cẩu Đông Tây ra khỏi cửa, giây tiếp theo hệ thống đã xuất hiện trong đầu cậu, bộ dạng máu chiến như thể còn muốn tiếp tục đại chiến 300 hiệp nữa. Tô Dật Thuần chặn họng nó bằng một câu "Còn ồn ào nữa là tôi chén sạch đồ ăn vặt của cậu đấy", Cẩu Đông Tây nghe thế đành xịt keo, ủ rũ.
Giải quyết xong hệ thống, Tô Dật Thuần quay lại phòng xem hoa nhài của cậu.
Đỗ Hàn Sương nghe tiếng mở cửa thì hơi ngẩng đầu nhìn cậu.
Vào mùa hè, chuyện đầu tiên Tô Dật Thuần làm khi về đến nhà là tắm rửa. Cậu không thích cảm giác nhớp nháp, lần nào cũng kì rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, tắm xong lại lười sấy tóc. Nước theo tóc chảy xuống vai thấm ướt cả mảng áo. Trông ướt át, quyến rũ hệt như yêu tinh đoạt hồn trong truyện Liêu Trai. Nhưng tin tức tố của cậu lại sạch sẽ vô cùng, giống như là không khí tươi mát sau cơn mưa, lại ẩn giấu chút phong tình.
Nếu trong sáng có tội thì nhất định Tô Dật Thuần sẽ bị phán tù chung thân.
Đỗ Hàn Sương vội vàng nhìn sang nơi khác. Hắn không muốn thừa nhận bản thân khốn đốn vì tình y như một thằng nhóc choai choai mười tám, mười chín tuổi. Từng hành động của người ấy đều được phóng to lên trong mắt hắn, khiến hắn mê mẩn, say đắm.
Hắn cố dời sự chú ý, ánh mắt dừng trên đồ ngủ của Tô Dật Thuần. Áo ngủ lụa có màu trắng mềm mại, chỗ bị thấm ướt trở nên trong suốt, bám sát lấy làn da hồng hào, mềm mại. Bờ vai thon gầy của thiếu niên cũng thật xinh đẹp. Đỗ Hàn Sương cảm thấy ngạt thở như sắp chết đến nơi, hắn hít sâu một lần nữa buộc bản thân dời tầm mắt sang chỗ khác, cuối cùng dừng ở cái nơ con bướm màu đỏ trên cổ áo ngủ.
Tô Dật Thuần đang không biết giải thích bản thân không có ngoại tình ra sao thì bỗng thấy Đỗ Hàn Sương bỏ chạy như điên về phòng rồi khoá trái cửa lại.
Omega bị vẻ hốt hoảng của hắn làm cho choáng váng, cậu sờ sờ mớ tóc chưa sấy xong, hỏi Cẩu Đông Tây: "Cậu làm cho anh ấy chịu kích thích lớn đến thế à?"
Cẩu Đông Tây mồm đầy khoai tây chiên, vô tri nói: "Liên quan gì đến tôi, là anh chọc giận hắn ta thì có."
Tô Dật Thuần khó hiểu gõ cửa, trong phòng không hề có động tĩnh, cậu thử gọi: "Đỗ Hàn Sương?"
"Anh Hàn Sương?"
"Đỗ Hàn Sương, cún con, bé con, bảo bối ngoan của em? Anh trai tốt, bạn cùng phòng ơi... Ba ba ơi?"
Còn lại một cách gọi cuối cùng, vừa nghĩ thôi da đầu cậu đã thấy tê dại, rõ ràng cậu nghe được bên trong phát ra âm thanh. Tô Dật Thuần nuốt nước miệng, khe khẽ kêu: "Chồng à?"