"Trước đây, anh có bao giờ nghĩ đến sau khi mình chết đi sẽ ra sao không?"
Tô Dật Thuần ngồi yên lặng, nghe vậy thì lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng chắc hẳn không phải như thế này."
706 cúi đầu nhìn đôi tay của mình, trên cổ tay trái của nó có một vết sẹo sâu. Cậu ta ngơ ngác, một lúc sau thì cười nhạo nói: "Có thể là bởi vì chúng ta còn chưa chết."
"Tôi không biết quy tắc của thế giới này là gì, nhưng tôi biết tôi không phải thứ gọi là hệ thống, tên tôi không phải là 706."
"Vậy cậu..."
"Đừng hỏi tôi," đáy mắt cậu ta tràn đầy cảm xúc khiến người ta sợ hãi, Tô Dật Thuần nhìn thấy sự đau khổ vô cùng hằn sâu trong đôi mắt ấy: "Tôi sẽ không hại cậu, tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi nơi này. Nhất định cậu phải đi, không thể ở lại."
"Vậy Đỗ Hàn Sương phải làm sao?"
Ánh mắt Tô Dật Thuần lạnh lùng, cậu cúi xuống ôm lấy đầu gối: "Cậu yêu cầu tôi tán tỉnh hắn, yêu hắn, cuối cùng lại muốn tôi rời xa hắn. Các ký chủ khác có thể ở lại, tại sao tôi lại không được."
"Ở lại đây, anh sẽ không còn là chính anh nữa."
Cậu ta mấp máy môi, nhìn chàng trai đang đau đớn co mình lại: "Ngàn vạn lần đừng quên câu nói của tôi, đừng quên bản thân anh là ai, đừng để đánh mất chính mình."
......
Chủ nhật là thời gian mà Tô Dật Thuần hiếm khi được nghỉ ngơi. Chủ nhật nào dì Vương cũng ra ngoài gặp bạn bè, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ. Đỗ Hàn Sương lên lầu kêu cậu nhóc rời giường ăn cơm.
Trong phòng rất yên tĩnh. Đỗ Hàn Sương tiện tay tưới nước cho chậu cát cánh trắng rồi xốc chăn Tô Dật Thuần lên, vỗ vai cậu: "Bảo bối, rời giường ăn cơm thôi."
Hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền nhưng nhìn quầng thâm đen sì là biết tối qua ngủ không ngon. Cậu mơ màng tỉnh dậy, thấy hắn cũng không nói gì mà duỗi tay đỏ mắt ôm cổ hắn.
Không biết là do vẫn còn ngái ngủ hay chỉ đơn giản làm nũng, Đỗ Hàn Sương một tay nâng đầu gối, một tay ôm eo, bế cậu xuống lầu.
Ngồi trên sofa, hắn nhẹ nhàng xoa cổ Omega, vuốt dọc sống lưng cậu, nhẹ giọng hỏi: "Em gặp ác mộng à?"
Thiếu niên trong lồng ngực vẫn uể oải không chịu ngẩng đầu, cũng không chịu nói chuyện. Cậu cọ cọ vào người hắn làm nước mắt dính hết lên áo, nhìn cực kỳ đáng thương.
Đỗ Hàn Sương hết cách, ôm cậu ra cửa hái một đóa hoa hồng, nhét vào trong túi áo ngủ của cậu: "Ngoan, hoa hồng nhỏ, đừng khóc, tôi yêu em."
Nghe vậy, nước mắt như pha lê của thiếu niên mới rơi ít lại, ngón tay nắm lấy góc áo hắn, vẫn như cũ không chịu nói gì.
Đỗ Hàn Sương hiểu rõ tính tình của cậu, cứng đầu đến mức mười con trâu kéo cũng không lại nên không hỏi lý do nữa. Hắn nhẹ nhàng vỗ mông cậu: "Em đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm đi."
"Em không muốn, không muốn ăn cơm."
"Không ăn thì sẽ bị đánh đòn."
"Anh muốn đánh em! Anh lại dám đánh em, em liền báo cảnh sát tố cáo anh bạo lực gia đình, anh xong đời nhé."
Tô Dật Thuần hậm hực nhảy xuống dưới, để chân trần mà chạy lên lầu rửa mặt đánh răng. Khi cậu xuống lầu đã đổi sang bộ đồ thoải mái hơn.
Đỗ Hàn Sương giang hai tay, vỗ vỗ chân tỏ ý ám chỉ. Tô Dật Thuần do dự một hồi vẫn ngoan ngoãn đi qua.
"Đồ không đứng đắn, em ngày càng không hiểu anh."
"Em sờ nhiều chút là có thể hiểu." Vạt áo Đỗ Hàn Sương mở rộng, hắn nắm tay cậu đặt lên trên cơ bụng. Tô Dật Thuần một bên khách sáo kêu "không cần, không cần", một bên nghiêm túc sờ soạng.
Đây là cơ bụng mà cậu đã lâu không thấy. Làn da trơn bóng, múi nào ra múi nấy sờ thích thật, cảm giác thật phê.
Tô Dật Thuần mê mẩn, một tay khác sờ lên bụng nhỏ bản thân, cảm nhận sự khác nhau hai bên. Từ đáy lòng cậu nảy sinh sự chua xót: "Em vốn cũng có dáng người như vậy. Giờ thì chỉ được ngắm thôi."
"Hả? Em vốn như thế nào cơ?"
"Sáu khối cơ bụng, chân dài eo thon. Dáng người hấp dẫn, đẹp trai muốn chết, hơn nữa em còn rất lớn."
Tô Dật Thuần vốn dĩ muốn nghe Đỗ Hàn Sương khen. Thế mà đợi mãi không thấy khen đâu, ngược lại nghe được một câu trả lời mập mờ: "Cảm ơn nhé, cục cưng nhiệt tình ghê."
Tô Dật Thuần:...
Cái gì? Anh muốn chết đúng không?
......
Lời nói đùa của Đỗ Hàn Sương khiến cho tâm trạng sa sút của Tô Dật Thuần và Cẩu Đông Tây trở nên tốt hơn rất nhiều.
Có điều cả hai vẫn khó tránh được sự im lặng. 706 ngồi xổm bên cạnh bàn học chơi game. Chơi một hồi, kết quả là 0-11-1, bị đồng đội mắng đến mức rách lỗ tai. Nhưng team đối thủ thì rất thích cậu ta.
"Anh đẹp trai! Anh lại đến đưa tiền cho chúng tôi hả? Cảm ơn, cảm ơn, quá khách sáo rồi!"
Cậu ta chơi ba trận, trận nào cũng không lên nổi hạng ba. Tô Dật Thuần cuối cùng không nhịn được đánh thay cậu ta, ván game đổi chiều gió, đánh bại tất cả, đoạt được chức mvp.
"Cậu... Nếu cậu không có tâm trạng thì đừng chơi nữa."
Tô Dật Thuần vỗ vai Cẩu Đông Tây, ánh mắt cậu ta thất thần. Cậu giật mình: "Cẩu Đông Tây... hệ thống bị lỗi à?"
"Hai người đúng là một đôi uyên ương số khổ. Tôi phải làm sao đây, Tô Dật Thuần, có phải là tôi đã quá ích kỷ rồi không?"
Đáp lại câu hỏi của cậu ta là âm thanh từ chiếc bật lửa, Tô Dật Thuần ngậm thuốc lá nhìn cậu ta, chậm rãi phun ra một vòng khói: "Cậu còn chuyện gạt tôi."
"Tôi không nói được, nhưng mong anh tin tưởng tôi, xin anh."
Tô Dật Thuần vừa hút thuốc lá vừa làm toán, cố gắng hết sức tỏ vẻ ngầu lòi lạnh lùng. Đang nhả khói thì Đỗ Hàn Sương đẩy cửa bước vào bắt quả tang tại trận, cậu bị sặc thiếu chút nữa là tắt thở.
Đại ca ngầu lòi hiện nguyên hình là học sinh trung học khổ cực, kè kè bên cạnh là người giám hộ trông chừng cậu làm bài tập.
......
Độ hoàn thành nhánh cốt truyện "500 vạn" và "Tiêu diệt Omega trà xanh" gần như bằng không, Tô Dật Thuần đoán Đỗ Thiên Sơn và Chúc Chi Chi sẽ ngóc đầu trở lại, nhưng mà không ngờ lại nhanh như vậy.