Mặc dù Tô Dật Thuần đuổi hắn ra ngoài, nhưng nửa đêm Đỗ Hàn Sương vẫn lén lút bò lên giường của cậu.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Dật Thuần thấy hắn bên cạnh mà không hề ngạc nhiên tý nào.
Đỗ Hàn Sương chính là tên lưu manh giả danh tri thức, đời nào hắn ngoan ngoãn ngủ một mình.
Thật là xấu hổ giùm.
Tô Dật Thuần trợn trắng mắt xuống giường đánh răng rửa mặt. Đang mặc quần áo đồng phục thì cậu thấy Đỗ Hàn Sương mắt nhắm mắt mở đi vào phòng tắm. Dù hai mắt chưa mở hẳn nhưng vẫn nhắm đúng cậu mà dính lên.
"Ôm cái gì mà ôm, anh biến đi."
"Tôi không đi."
"Đi mà ăn cơm với em gái của anh ấy."
"Không có em gái, chỉ có cục cưng là em thôi."
"Hứ, tôi chả cần."
Tô Dật Thuần giỏi nhất là chọc người ta tức chết. Ai làm cậu dỗi thì đừng hòng mà yên ổn với cậu. Đỗ Hàn Sương trước đây toàn nghe cậu nói ngon nói ngọt, đột nhiên bị cậu lạnh lùng hắn chịu không nổi.
"Em để ý tôi đi mà......" Đỗ Hàn Sương dụi đầu vào cổ cậu, cổ họng phát ra tiếng ư ử như là cún con đang rầu rĩ.
Tô Dật Thuần tùy tiện xoa đầu hắn hai cái, lau sạch miệng rồi nói: "Ngoan, mau xuống lầu ăn cơm."
"Em không hôn tôi thì tôi không ăn."
"Thế à, gan quá nhỉ. Thế cả ngày anh đừng có ăn gì cả. Anh mấy tuổi rồi mà còn chơi chiêu bỏ bữa hả."
Đỗ Hàn Sương lắc lư người cậu đến khi cậu bật cười mới thôi: "Gì thế, anh lớn tướng rồi mà đòi làm nũng à?"
"Tôi là cục cưng bé bỏng của em mà."
Hắn ngồi xổm xuống, ôm chân cậu không buông, tóc bù xù, mắt long lanh nhìn cậu.
"Đầu cục cưng như tổ quạ vậy."
Tô Dật Thuần lấy lược trên bồn rửa mặt chải đầu cho hắn, rồi dẫn hắn vào phòng ngủ, mở tủ đồ cho hắn chọn quần áo.
Đỗ Hàn Sương tùy tiện chọn một bộ mặc vào, Tô Dật Thuần ngồi ở mép giường giận dỗi nói: "Mặc đẹp vào đấy. Hôm nay có hẹn với người ta cơ mà."
Alpha giả bộ không nghe thấy, thong dong lấy ra chai nước hoa tin tức tố của Tô Dật Thuần, cẩn thận xịt lên người hai cái. Trông cái vẻ ki bo của hắn còn tưởng là đang dùng nước hoa đắt tiền lắm.
"Làm gì thế, đi gặp Omega khác mà còn muốn xịt nước hoa của em. Ai đi hẹn hò mà giống như anh hả?"
Đỗ Hàn Sương không trả lời, nhét cà vạt vào tay cậu, cúi người chờ.
Cẩu Đông Tây đang thảnh thơi ngồi xem phim, nó liếc mắt nhìn hai người một cái.
Tưởng giận dỗi hóa ra là chim chuột, muốn ói à.
Nó quyết định ngắt đứt cuộc ve vãn này, hỏi: "Tối nay người yêu anh đi ăn cơm với cô gái khác mà anh kệ luôn hả? Tự dưng hiền lành quá vậy chị em?"
"Ai là chị em của cậu, phắn lẹ phắn lẹ." Tô Dật Thuần đeo cà vạt cho Đỗ Hàn Sương, cúc tay áo cũng giúp hắn cài ngay ngắn. Cậu thỏa mãn nhìn hoa nhài ngon zai nhà mình: "Tất nhiên là tôi đã có cách."
......
Chương trình học hè vừa nặng nề vừa nhàm chán. Lịch học mỗi ngày đều giống nhau, tụi học sinh sắp tẩu hỏa nhập ma rồi nhưng vẫn phải học.
Học, học nữa, học mãi.
Tô Dật Thuần hay tranh thủ viết thư cho Đỗ Hàn Sương trong tiết toán. Giờ cậu đã có thói quen mới, mỗi ngày viết một bức thư cho Đỗ Hàn Sương. Có những lời ngại ngùng khó mở miệng thì viết vào trong thư, Đỗ Hàn Sương đọc xong sẽ cho cậu một đóa hoa hoặc một nụ hôn.
Tô Dật Thuần vui vẻ, nâng bút viết: "Anh ngoan ngoãn vào, không thì em sẽ thiến anh."
Giọng uy hiếp tràn bờ đê.
......
8 giờ tối, Đỗ Hàn Sương buộc phải tới nhà hàng đã hẹn.
Mặt mày xám xịt ngồi xuống, hắn nhìn hoa hồng trên bàn mà trợn trắng mắt. Nhân lúc không ai để ý, hắn lấy bông hồng ra, ngắt bớt cuống rồi nhét vào túi áo.
Thấy di động rung rung, Đỗ Hàn Sương mở ra, là Tô Dật Thuần nhắn tin cho hắn.
【Little Rose: Gửi em địa chỉ.】
【 Bạn cùng phòng vô danh: Em tới tìm tôi à? qwq】
【Little Rose: Không cho qwq, kiên cường lên. 】
【 Bạn cùng phòng vô danh: Ok. 】
Cẩu Đông Tây nhìn icon gấu dâu ôm trái tim trên màn hình điện thoại Tô Dật Thuần mà cạn lời.
"Hắn ta OOC rồi."
"Tôi biết. Nhưng cậu không thấy anh ấy đáng yêu lắm à."
Cẩu Đông Tây cạn lời không nói nổi, nó đã nhìn thấu hồng trần.
Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Sợ là dù cho Đỗ Hàn Sương - một Alpha cao to như cái cột nhà, có nhào vào lòng cậu khóc lóc, cậu cũng chỉ cảm thấy đau lòng chứ không hề chấn động.
......
Lúc Tô Dật Thuần bước vào đại sảnh của nhà hàng, Đỗ Hàn Sương đang mặt mày lạnh lùng cùng nói chuyện với nữ Omega ở phía đối diện.
Cô gái kia mặc một bộ sườn xám màu xanh lam, dáng người cũng không tệ. Lúc đi qua người cô, còn có thể ngửi thấy một mùi hương hoa vô cùng nồng nặc.
Có điều mùi hương kia vô cùng hỗn tạp, Tô Dật Thuần không thể phân biệt rốt cuộc đó là mùi tin tức tố của cô ta hay là mùi nước hoa. Cậu nhìn thoáng qua bọn họ rồi thản nhiên đi qua, ngồi xuống ghế dài ở phía sau hai người.
Đỗ Hàn Sương đã nhìn thấy Tô Dật Thuần bước vào từ lâu, ánh mắt sáng bừng, giọng nói tươi tỉnh cả lên. Tô Dật Thuần mặc kệ, chỉ lo cúi đầu gọi món.
Lần này đến cũng không phải để ăn cơm, Tô Dật Thuần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cùng Cẩu Đông Tây nghe ngóng nội dung cuộc trò chuyện của hai người kia.
Quả nhiên cô gái này đến để tán tỉnh Đỗ Hàn Sương. Trông khí thế kia chỉ thiếu nước đánh ngất hắn rồi trói lại, lôi vào khách sạn, ném lên giường.
"Anh Hàn Sương, anh còn nhớ hồi nhỏ chúng mình ở cạnh nhà nhau không? Ngày em dọn đi, ba em còn bảo anh sẽ nhớ em lắm."