Nhiệt độ tháng sáu nóng rực khiến người người uể oải. Giữa cái nắng muốn bốc hơi trên sân bóng rổ vẫn náo nhiệt vô cùng.

Tô Dật Thuần dùng bao cổ tay lau mồ hôi trên trán, một hơi uống hết nửa chai nước khoáng.

"Trẻ tuổi thật tốt!"

Anh nhìn đám thanh niên lao vun vút trên sân bóng không nhịn được thổn thức.

Cầu thủ dự bị ngồi bên cạnh anh, trông mới 16, 17 tuổi, nghe vậy bật cười

"Anh Thuần, anh cũng mới có 21, lớn hơn tụi em bao nhiêu chứ?"

Nghe vậy, Tô Dật Thuần chỉ cười, không trả lời, anh vén vạt áo lau mồ hôi trên cổ, dựa vào lưng ghế.

Thanh niên liếc tám khối cơ bụng của anh mà hâm mộ không thôi: "Dáng người của anh thật tốt, không hổ là huấn luyện viên quyền anh..."

Trên sân, trọng tài thổi còi, Tô Dật Thuần ném chai nước qua một bên, chạy đến trong sân, tiện tay vén lưng áo cho thanh niên xem.

"Huấn luyện viên quyền anh trên người toàn sẹo có gì đẹp đâu."

Thanh niên nhìn thấy lưng anh sẹo ngang dọc cùng với các vết bầm xanh tím hít vào một hơi, thoắt cái người kia đã lên sân khấu.

Thật ra, anh bị gọi tới cho đủ số, đám thanh niên này đều rất ngây thơ, mỗi ngày đều nức nở khen anh chơi bóng rổ như thần, chỉ cần bóng đến tay anh là có hy vọng các thứ; được đám nhóc tin tưởng, Tô Dật Thuần đành phải chơi nghiêm túc.

Cầu thủ đội bạn bởi vì va chạm với bên mình nên bị phạt bóng, Tô Dật Thuần ném được 2 lần 3 điểm khiến cả đám gào rú sung sướng.

Đám thiếu niên choai choai 16,17 tuổi vây quanh anh gào rú gọi "sếp Thuần", cầu thủ bên kia thì mặt như đưa đám.

Trận đấu chỉ còn 30 giây, đối thủ càng đeo bám sít sao hơn, bóng tới tay Tô Dật Thuần, anh nhìn thoáng qua đồng hồ đếm ngược, chuẩn bị vào rổ.

Anh nhảy lên đồng thời thấy tiên phong đội bạn cũng lấy đà theo, trong nháy mắt, Tô Dật Thuần bị đối phương chơi xấu thúc khuỷu tay vào hông.

Khi rơi xuống đất, anh nghe thấy trọng tài thổi còi chói tai, đám cầu thủ hốt hoảng, có người thét gọi xe cứu thương, đầu óc anh dần mê man.

Ý thức bắt đầu mơ hồ, anh cố gắng muốn mở mắt nhưng không thành.

Trước khi mất ý thức, Tô Dật Thuần tiếc nuối nghĩ lương tháng này còn chưa lấy đâu.

"Thu thập thông tin ký chủ..."

"Thông tin tự động ghép nối"

"Thế giới phù hợp..."

"Chúc ngài tân sinh thuận lợi, sống lại vui vẻ"

Lần nữa mở mắt ra, trong đầu Tô Dật Thuần vang lên tiếng kèn Xô Na tưng bừng"

https://www.youtube.com/watch?v=5APCzLjzz14

*Nó kiểu dư này ạ:))))))*

"Tinh tinh tinh! Xin chào ký chủ thân yêu! Chào mừng ngài đến với thế giới này, hệ thống tôi đây xin được phục vụ ngài, ngày sau ta cùng nhau tiến lên nha~"

Tô Dật Thuần giật mình, giãy giụa ngồi dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.

"...là ai đang nói? Mày ở chỗ nào?"

"Hì hì, trong trí não của anh đây này, tôi là hệ thống của anh nha, ký chủ trong thế giới thực đã chết rồi, anh may mắn lắm mới được ký kết với hệ thống tôi đấy!"

Tô Dật Thuần ngồi trong hẻm nhỏ không một bóng người, khó có thể tin, duỗi tay sờ lên gương mặt mình, đôi mắt mờ mịt.

"Tôi chết rồi? Chết rồi ư? Cậu chắc chứ? Tôi chỉ tranh bóng rổ, làm sao tranh bóng rổ mà cũng chết được? Tại sao? Chết kiểu này quá thảm"

Hệ thống tấu một khúc "Nhị Tuyền Ánh Nguyệt" não nề, khuyên anh nén bi thương nhưng giọng nói vẫn tươi rói như cũ.

"Tình yêu của tôi ơi, buồn làm chi, thế giới của tôi có tình tiết sinh động thú vị, nhiệm vụ đơn giản dễ như ăn kẹo, chất lượng lại cao, lợi không đếm xuể, chẳng có hệ thống nào sánh bằng."

Tô Dật Thuần không nghe nó liến thoắng chào hàng, cúi đầu nhìn thân thể mình.

Ngay từ đầu, anh có thể ngửi thấy một mùi hương từ trên người mình, không tìm thấy nguồn gốc, như thể tỏa ra từ trong da thịt vậy.

Thân xác này khác hoàn toàn với thân thể trước đây của anh.

Trên người thiếu niên khoác một bộ đồng phục học sinh vừa vặn, đôi tay mịn màng, trên quần thủng một lỗ, lộ ra một đoạn da chân trắng nõn, trên cánh tay có vết trầy xước, sau lưng âm ỉ đau đớn. Dù cùng là thương tích khắp người, thân thể này vẫn quá non nớt so với thân thể vốn có của anh.

Anh móc di động trong túi ra, điện thoại đã tắt nguồn, màn hình đen kịt phản chiếu gương mặt anh.

Thiếu niên môi hồng răng trắng, giống anh tới sáu bảy phần, mắt lá liễu, mày thanh mảnh, đôi mắt lóng lánh nước, khóe miệng có một nốt ruồi son, nếu như ngồi im thì quả là một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp.

Tô Dật Thuần: "..."

Cứu mạng, rõ ràng mặt mũi giống nhau, tại sao bây giờ lại trông ẻo lả như vậy.

Hệ thống còn đang phổng mũi phóng đại nó hoàn mỹ biết bao, ký chủ dùng qua đều đánh giá 5 sao, hết lời khen ngợi, Tô Dật Thuần kéo vạt áo lên, nhìn thấy bụng nhỏ bằng phẳng liền gọi hệ thống một tiếng.

"Xin hỏi cơ bụng của tôi đâu rồi?"

"Ký chủ thế là không nghe tôi giới thiệu rồi!"

Hệ thống tức giận hừ hừ, Tô Dật Thuần không chút thành ý xin lỗi nó, thái độ dửng dưng khiến nó bó tay câm nín.

"... Tôi nói lại một lần, anh phải nghiêm túc nghe đó!"

"Ừ ừ, tôi nghe"

"Hệ thống chủ của chúng tôi là "Ủy ban cứu trợ phản diện khổ tình", chuyên cứu vớt phản diện, không để họ lầm đường lạc lối, giúp họ được hạnh phúc.

"Cốt truyện dựa trên bối cảnh ABO, thân phận của ký chủ là một Omega, ngải phải cứu vớt phản diện tên Đỗ Hàn Sương, là đại boss cầu mà không được trong sách. Do thiết lập của hắn quá mức bi thảm nên đã kích hoạt hệ thống của chúng tôi, đặc biệt tới cứu giúp hắn!"

"Độ xứng đôi của ký chủ và thế giới này rất cao nên bị kéo tới đây để hoàn thành nhiệm vụ này."

21 năm cuộc đời Tô Dật Thuần mỗi ngày đều trăn trở suy tính làm sao kiếm tiền trang trải mưu sinh, chỉ mới lăn lộn qua sàn đấu ngầm chứ chưa từng nghe qua cái tên của nợ ABO này.

Anh chân thành học hỏi: " ABO là cái gì, nhiệm vụ của tôi là gì, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có khen thưởng gì không?" Hệ thống giảng giải một hồi về thiết lập ABO. Sau khi nghe nói nam giới cũng có thể sinh con, Tô Dật Thuần che kín bụng mình, cảm nhận tam quan ầm ầm sụp đổ.

"Nhiệm vụ của ký chủ rất đơn giản, chỉ cần ngăn cản phản diện yêu nhân vật chính là được!"

"Hả, tôi ngăn cản như thế nào?"

"Chuyện nhỏ như con thỏ!" Âm thanh điện tử của hệ thống đầy hưng phấn:" Làm hắn ta yêu anh là được!"

"..."

Tô Dật Thuần không hỏi tiếp, anh cảm thấy nếu tiếp tục hỏi, hệ thống có thể sẽ nói sinh vài đứa cho phản diện là được.

Nhiệm vụ kiểu này mà kêu là dễ như ăn kẹo.

Tao ỉa vào.

"...Phần thưởng thì sao, có thể trở lại thế giới thực không?"

"Không thể, ký chủ có thể chọn lưu lại thế giới này hoặc chọn một thế giới khác trên hệ thống"

Tô Dật Thuần hơi nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, thế nhưng hệ thống không cho anh thời gian nghĩ ngợi, nó vui sướng reo lên: "Ký chủ yêu dấu, có một chuyện vô cùng vô cùng quan trọng nha"

"Cái gì?"

"Ngài có quyền đặt tên cho tui đó"

Thanh âm của nó vừa vui sướng vừa mong chờ, Tô Dật Thuần mơ hồ nghe thấy trong đầu mình lại bắt đầu vang lên tiếng hát, anh trầm mặc 1 hồi, nói với hệ thống đang hết sức mong mỏi.

"...Vậy gọi là Cẩu Đông Tây đi"

*Thuần Việt 1 cách thành thực thì là Đồ Chó ạ:)))))*

"...Cái gì cơ?"

"Cẩu Đông Tây"

Hệ thống thở phì phì thoát mạng, trước khi thoát còn phải đổi tên thành Cẩu Đông Tây, Tô Dật Thuần nghe nó khóc nức nở mà hơi chột dạ.

Tô Dật Thuần đại khái hiểu một chút về cốt truyện gốc tạo nên thế giới của Đỗ Hàn Sương.

Không khác các phản diện khổ tình khác là mấy, Đỗ Hàn Sương từ nhỏ không ai yêu thương, chỉ từng được hưởng ấm áp khi ở bên cạnh nhân vật chính bởi vậy vẫn luôn nhớ nhung hơi ấm khi ấy, hắn yêu thầm nhân vật chính nhiều năm, đáng tiếc trúc mã xưa nay không thắng nổi sét đánh, nửa kia của nhân vật chính xuất hiện.

Đỗ Hàn Sương vì yêu sinh hận, tạo một đống rắc rối, sau cùng rời khỏi nhân vật chính, còn chúc người ta hạnh phúc.

Tô Dật Thuần tạm thời không có suy đoán gì về Đỗ Hàn Sương, đống số liệu đều là thiết lập của nhân vật trong sách mà thôi, hệ thống cũng chưa giải thích thân phận của nguyên chủ, có thể túm quần lại rằng đây là một trò chơi, hắn phải tự mình tìm hiểu.

Nhưng mà tạm thời Tô Dật Thuần cũng không biết đi đâu mà tìm.

Cổ chân trái hơi đau, Tô Dật Thuần bị thương đã thành quen chẳng ngại chút đau đớn này, nhưng thân thể này chịu không nổi, đi vài bước liền đau thấu tim, nước mắt mất khống chế liên tiếp trào ra.

Tô Dật Thuần kinh ngạc.

Anh vừa lau nước mắt vừa tập tễnh bước ra khỏi ngõ nhỏ, trong lòng phỉ nhổ cái thân thể cành vàng lá ngọc yếu như sên này.

Trẹo chân có gì mà khóc?

Sếp Thuần năm đó bị người ta đánh gãy 3 cái xương sườn vẫn có thể tung tăng nhảy nhót.

Tô Dật Thuần mắt rưng rưng cắn răng nghĩ, vì sao A O nhất định phải kết đôi với nhau?

Để hắn làm 1 Alpha cùng với Đỗ Hàn Sương súng bên súng đầu sát bên đầu không tốt à?

Tô Dật Thuần chống tường rốt cục cũng thoát khỏi ngõ nhỏ tối tăm.

Hốc mắt hồng hồng, tay phải lau nước mắt mới tràn ra, mày nhíu chặt, nhìn qua khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Chỉ có Tô Dật Thuần biết, anh chẳng khổ sở chút nào, chỉ là trong bụng lửa giận hừng hực, không có chỗ xả.

Bản thân tranh bóng mà chết đã đủ thảm, đã thế còn lưu lạc tới địa phương quái quỷ này, cơ bụng tám múi thân quen cùng 15cm chiều cao đã không cánh mà bay, thậm chí có khả năng phải sinh con cho người ta, lửa giận trong lòng ngày một dâng cao.

Lúc này, một đám người bỗng chắn trước mặt anh.

"Ai da, đây không phải là Tô gia nhị thiếu gia sao? Lại làm sao, không phải đã thành phượng hoàng trên cành cao rồi à, sao vẫn rách nát như vậy?"

Lồng ngực Tô Dật Thuần phập phồng, thật sự tức tới điên rồi, hốc mắt đỏ hồng ngẩng đầu. Trước mặt là bốn,năm nữ sinh, người nào người nấy đều xinh đẹp. Tô Dật Thuần ngửi thấy mùi hương đặc biệt từ trên người họ.

Đều là mùi của Omega.

Cô gái cầm đầu thấy anh giận mà không dám nói, càng thêm kiêu ngạo, ả tiến tới muốn đánh anh, bị Tô Dật Thuần một cước đá vào ngực bay ra ngoài.

Bốn người còn lại đều choáng váng, Tô Dật Thuần không định để bọn họ toàn thân rời đi.

Vốn dĩ tâm tình đã cực kì kém, cũng đừng nói gì mà không thể đánh con gái, anh bây giờ cũng là một Omega yếu đuối, nếu mà nói lý, anh nhất định có thể khóc tới càng lê hoa đái vũ.

Năm cô gái đều bị anh đánh một trận, hơn nữa đều là bị thẳng mặt mà đánh.

Bọn họ thường ngày ức hiếp Tô Dật Thuần thành thói, ai ngờ Tô Dật Thuần trông như thỏ con ai dè ra tay đánh người lại hung ác đến thế, năm người chịu vài đấm liền khóc huhu chạy mất.

Tô Dật Thuần nhìn bọn họ rời đi, đến lúc không còn một bóng người liền ngồi bệt xuống đất.

Chân trái đã đau đến mức không đứng dậy được, vừa nãy đánh nhau đều cố chịu đựng, giờ đứng không nổi nữa.

Mũi Tô Dật Thuần hồng hồng, gọi hai tiếng Cẩu Đông Tây, hệ thống không trả lời, hẳn là còn đang dỗi.

Tô Dật Thuần ngồi dưới đất, nhà nguyên chủ ở đâu cũng không biết, cảm thấy thật thê lương.

Bởi vì tranh bóng mà chết, bây giờ còn phải lưu lạc đầu đường.

Anh thở dài một hơi, ngẩng đầu bỗng thấy một chiếc siêu xe dừng lại cách đó không xa, một người đàn ông bước ra, thẳng tiến... đi về phía anh.

Người kia mắt phượng, mũi cao, vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng không dấu được khí thế hung ác, mày chau lại, trông vừa hung dữ vừa lạnh lùng, nhìn liền biết không phải người tốt.

Tô Dật Thuần ngơ ngác nhìn người kia đến gần, Đỗ Hàn Sương cúi người, nhìn mắt cá chân sưng như cái bánh bao của anh, chần chờ vài giây mới miễn cưỡng bế anh lên.

"Lần sau đừng gây thêm phiền phức cho tôi"

*Ố ồ công quân lên sàn bày đặt hung ác đồ*

***Tui vừa edit vừa suy nghĩ 1 đống tình tiết khả nghi và lý luận nhân sinh các kiểu, nên tui sẽ ghi mớ đó ở cuối chương nhé, mong mấy thím có thể tám với tui 1 tý.

Mấy thím có để ý không, cái chết của sếp Tô và bé Tô (nguyên chủ) rất bất hợp lý.

Sếp Tô là tay đấm già đời rồi, mình mẩy có thể nói là sắt thép không thể nào vì một cú ngã đơn giản mà tèo, người có kinh nghiệm thì khi ngã phản xạ chính là bảo vệ các bộ phận yếu hại, nhất là đầu, sếp Tô càng phải nói là dạn dày sương gió. Khi ấy sếp ngã xuống bị mê man rồi ngất tui đã thấy sai sai, chứ đừng nói là chết.

Ok, có thể nói là do vết thương cũ của ổng tái phát, nhưng bé Tô không hề bị thương chí mạng, chỉ có một vài vết thương ngoài da. Sếp Tô xuyên vào ẻm xong vẫn tay đấm chân đá. Khá là đáng nghi.

Btw, sếp Tô và bé Tô giống nhau tới 6,7 phần, mà bé Tô là tiểu mỹ nhân -> sếp Tô 1m8x, da bánh mật, 8 múi, cơ bắp các kiểu, đã thế mặt còn đẹp MLEMMMMMMM***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play