Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Tô Dật Thuần cố gắng làm xong bài tập, mấy ngày kế tiếp cậu còn phải làm vô số bài tập ngoại khóa nữa.
Đỗ Hàn Sương phối hợp với nhịp sinh hoạt của cậu nên gần đây hắn cũng thả lỏng hơn. Hai người ngày ngày châu đầu ghé tai, cùng nhau nghiên cứu món ăn mới.
Cẩu Đông Tây nhìn mà thèm thuồng. Tô Dật Thuần thường nhân lúc Đỗ Hàn Sương không có mặt kêu cậu ta ra ngoài, nướng cho cái cánh gà hoặc một túi bánh quy nhỏ.
Tháng tám hoa cẩm chướng nở. Tô Dật Thuần đứng trong vườn nhìn khung cảnh muôn hoa khoe sắc mà cảm thán: "Còn thiếu hoa súng và hoa sen nữa."
"Em muốn à?" Đỗ Hàn Sương ôm lấy cậu từ phía sau, cằm gác lên vai cậu: "Em thích thì mình đào ao trồng."
"Nhà chúng ta sắp thành vườn thượng uyển luôn rồi", Tô Dật Thuần quen tay xoa đầu hắn: "Em cũng sắp thành yêu phi hại nước, hại quốc vương phóng hoả hí chư hầu rồi đó."
(chú thích: phóng hoả hí chư hầu - điển tích của Chu vương thời xưa vì để mỹ nhân vui mà đốt lửa lừa chư hầu. Sau này vì mất lòng tướng sĩ mà mất nước.)
"Hừm... Chỉ là trồng hoa mà thôi hại nước gì chứ."
Cảm xúc ấm áp khi đôi môi chạm vào gáy cổ khiến Tô Dật Thuần run lên, cậu tránh về phía trước: "Đừng nghịch mà, ngứa lắm, hức..."
"Em vừa mới nói "nhà chúng ta" à."
Tuyến thể chịu kích thích liền phóng thích tin tức tố không ngừng. Tô Dật Thuần cảm thấy bản thân như chùm bưởi chín rục, phía dưới chảy đầy nước. Mãi mới lấy lại một chút tỉnh táo thì giọng nói trầm khàn gợi cảm của người đàn ông phía sau khiến cậu càng thêm run rẩy.
Hắn vừa nói ra những lời dịu dàng nhất vừa ác độc trêu đùa cơ thể cậu. Tô Dật Thuần cắn chặt ngón tay của mình để không phát ra âm thanh rên rỉ xấu hổ. Trước mặt cậu là vườn hồng rực rỡ, sau lưng là giọng nói mê hoặc tựa ác ma. Âm thanh nức nở, bất lực của cậu càng khiến Đỗ Hàn Sương nổi thú tính muốn phạm tội.
Ghét hắn nhất.
Cậu ghét tên khốn Đỗ Hàn Sương nhất trên đời.
......................
Mùa hè tươi đẹp cũng là thời điểm thích hợp để người ta buông thả dục vọng. Sau một hồi điên loan đảo phượng, người đàn ông ôm cậu vào trong, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Em giận à?"
"Giận chứ", Tô Dật Thuần tuỳ ý để hắn mặc quần áo cho mình, cậu mệt lả không muốn động đậy: "Em tức sắp chết rồi. Anh nấu cơm hấp phô mai đi thì em mới hết giận."
Cẩu Đông Tây vừa thấy màn hình không còn bị mosaic che chắn liền la oai oái: "Các người vừa mới làm bên ngoài đấy hả! Trời đất quỷ thần ơi, tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt. Các người thật dơ bẩn! Dơ bẩn quá đi!"
"Tuyên cái gì mà tuyên, không có đâu nhé," Tô Dật Thuần ôm gối nằm trên sofa xem TV nói: "Đây chỉ là giao lưu thân thiết giữa đồng chí với nhau thôi."
"Đm, anh tưởng tôi là nam sinh trung học ngây thơ à?" Cẩu Đông Tây không biết cầm một bát lẩu cay trong tay từ bao giờ, nó kích động đến mức làm nước canh bò viên bắn tung tóe ra mặt bàn: "Giao lưu của anh là so lớn nhỏ à? Anh so được với hắn chắc?"
"... Im miệng! Tránh xa tôi ra."
......
Buổi sáng làm chút việc không thể miêu tả trong vườn hoa, buổi chiều Tô Dật Thuần ngủ một giấc sảng khoái. Lúc cậu tỉnh lại liền được ăn món cơm hấp phô mai mà bản thân vô cùng mong chờ.
Bộ dạng Đỗ Hàn Sương đeo bao tay mặc tạp dề ở nhà trông rất đảm đang. Như thể từ đóa hoa lạnh lùng trên núi cao bỗng trở thành người vợ hiền lành, dịu dàng.
Từng sợi phô mai chảy ra bọc lấy thịt viên, hương vị béo ngậy hoà cùng mùi thịt thơm lừng. Tô Dật Thuần cắn một miếng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"ĐM, chồng anh làm cho anh món gì vậy? Nhìn thôi đã chảy nước miếng rồi..." Cẩu Đông Tây cực kỳ hâm mộ, ánh mắt nó tràn ngập ghen tỵ: "Hừ, có đồ ăn ngon thì ghê gớm lắm à? Anh đắc ý lắm chứ gì?"
"Tôi rất đắc ý đấy, lêu lêu."
......
Gần đây dì Vương cũng không đến nh. Thứ nhất là bà mới đăng ký tham gia chuyến du lịch với chị em. Thứ hai, bà biết mình nên để lại không gian cho cặp đôi, cho bọn họ có thể thuận lợi trau dồi tình cảm.
Tô Dật Thuần ăn xong cơm chiều, làm bài tập một lát đã phát ngốc, cậu quyết định buông bút, ôm gối lê dép đến phòng của Đỗ Hàn Sương.
Có tiếng nước trong phòng tắm, Tô Dật Thuần đoán hắn đang tắm rửa, liền cuộn người trốn vào tủ quần áo.
Cậu nín thở cẩn thận lắng nghe tiếng nước ở ngoài, Cẩu Đông Tây cũng tự giác nhỏ giọng hỏi: "Đây là trò chơi tình thú gì vậy?"
"Cậu có bệnh đúng không, cậu suy nghĩ thật sự dơ bẩn. Ban đầu tôi nghĩ cậu chỉ là một nam sinh trung học bình thường, không ngờ cậu lại có suy nghĩ đen tối như thế."
"Hả? Ai là học sinh trung học, tôi đã hai mươi tuổi rồi," Cẩu Đông Tây nhỏ giọng lầm bầm, Tô Dật Thuần nói một câu làm nó cứng họng: "Vậy thì tôi lớn hơn cậu, tôi hai mươi mốt."
"Anh tưởng lớn hơn tý tuổi thì được ở trong vườn hoa điên loan đảo phượng, không biết trời đất với người ta à?"
"Cậu có bệnh đúng không Cẩu Đông Tây," Tô Dật Thuần trốn trong tủ quần áo sắp hít thở không nổi: "Thà cậu nói 'trên cánh tay tên tặc tử đó còn treo yếm đỏ' luôn đi?"
"À há thì ra anh cũng xem Chân Hoàn Truyện."
Tô Dật Thuần còn định cãi nhau với nó một trận, cửa tủ quần áo đã bị mở ra. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Đỗ Hàn Sương đang đứng trước mặt, hiếm khi lại có cảm giác xấu hổ: Sao anh không mặc quần áo..."
"Tôi muốn lấy quần áo để mặc mà em ngăn cản đó thôi".
"À, vậy anh muốn mặc gì?" Thiếu niên co chân giúp hắn chọn đồ: "Mặc đồ thể thao nhé? Hay áo sơ mi, em muốn nhìn anh mặc áo ngắn tay."
Đỗ Hàn Sương không từ chối nên Tô Dật Thuần liền chọn cho hắn một cái áo thun.
Vóc dáng người đàn ông này đúng là đẹp, y như cái móc treo quần áo. Bình thường Đỗ Hàn Sương đều mặc kín đáo, đột nhiên mặc áo ngắn tay thoải mái khiến cả người toát lên khí chất tươi mát, sáng sủa. Tròng mắt Tô Dật Thuần dính chặt vào bắp tay quyến rũ của hắn, chỉ thiếu điều viết lên hai chữ hâm mộ.
Đỗ Hàn Sương mặc quần áo xong xuôi, kéo cậu ra khỏi tủ quần áo: "Tìm tôi có việc gì?"
"Hôm nay em được nghỉ, không muốn làm bài tập," cậu mềm nhũn tựa vào lồng ngực Đỗ Hàn Sương: "Chúng ta cùng nhau xem phim nha?"
"Được, vậy em muốn xem phim gì?" Người trong lòng ngực hắn xoay người lại trông có vẻ rất hưng phấn.
"Anh muốn xem phim kinh dị không?"
......
Đêm nay họ xem một bộ phim kinh dị của một hãng phim lâu đời cực kì nổi tiếng. Tô Dật Thuần lấy ra hai gói khoai tây chiên trong tủ đồ ăn vặt, phòng làm việc tối tăm chỉ có ánh đèn lờ mờ, mắt cậu không chớp nhìn màn hình máy tính.