Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn từ trong phòng đi ra, cô bảo anh ngồi trên sofa, ra lệnh cho anh: “Nhắm mắt lại.”
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày: “Còn dám ra lệnh cho anh nữa hả?”
Giản Vi khẽ loan mắt, ôm mặt anh hôn một cái.
Lâm Cẩn Ngôn cười cười, xoa đầu cô: “Chiêu viên đạn bọc đường này của em trái lại càng ngày làm càng trơn tru nhỉ.”
Giản Vi cười tủm tỉm, lại nói: “Nhắm mắt lại.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, ngược lại lần này ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt.
Giản Vi đưa tay lắc lắc trước mặt anh, sau đó nói: “Không được mở ra, em nói anh mở thì mới được mở.”
“Ừ, hiểu rồi.”
Giản Vi nhìn anh một lúc, xác định anh thật sự nhắm chặt mắt, lúc này mới
quay đầu chạy tới cửa ra vào, cầm bánh kem lúc nãy đặt trên tủ giày
xuống, sau đó tắt đèn trong phòng, để bánh kem lên bàn trà trước mặt,
rồi ngồi chồm hổm trên sàn nhà cẩn thận dè dặt mở bánh kem ra.
Một chiếc bánh kem không tròn cũng không vuông, dùng mứt trái cây vẽ hình
Lâm Cẩn Ngôn, mở bánh kem ra, lại cắm nến vào, sau đó tìm bật lửa đốt
sáng từng cây nến một.
Ánh nến sáng bừng, tuy Lâm Cẩn Ngôn nhắm
mắt nhưng vẫn cảm nhận được ánh sáng lập lòe trước mắt, trong lòng nhất
thời đoán ra gì rồi, khóe miệng lén cong lên, nhưng vẫn làm ra vẻ như
không biết gì.
Giản Vi đốt nến xong, sau đó chạy tới sofa, quỳ
sau lưng Lâm Cẩn Ngôn, bịt mắt anh lại, thấp giọng nói: “Lúc em thả mắt
anh ra thì anh mở mắt nhé.”
Trong lòng Lâm Cẩn Ngôn đã muốn cười, trên mặt lại rất bình tĩnh, gật đầu: “Ừ.”
Giản Vi ngừng vài giây, từ từ thả hai tay đang che mắt Lâm Cẩn Ngôn ra.
Ánh nến chập chờn trước mắt, Lâm Cẩn Ngôn vốn cho rằng mình đã đoán ra được đồ gì rồi, nhưng thực tế khi thấy vật thật mới phát hiện mình nghĩ quá
đơn giản.
Nhìn bánh kem tròn không tròn vuông không vuông trước
mặt, bật cười không ngừng được, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Giản Vi: “Đây là em làm?”
Giản Vi thấy anh cười, miệng nhỏ nhếch lên, hơi không vui: “Em làm hai tiếng đấy.”
Lâm Cẩn Ngôn thấy thế lập tức kéo người lên đùi ôm chặt, cằm đặt trên vai cô: “Anh biết.”
“Vậy anh còn cười?”
“Anh không cười.” Trong giọng nói của Lâm Cẩn Ngôn không che giấu được vui vẻ, Giản Vi quay đầu lại trừng nhìn anh.
Anh lập tức căng cơ mặt, làm ra vẻ nghiêm túc: “Anh thật sự không cười, anh chính là cảm thấy chiếc bánh kem này vô cùng đáng yêu.”
Anh hơi
cúi người nhìn bánh kem, mới phát hiện trên bánh kem có viết mấy chữ
“Chồng, em yêu anh,” bên cạnh còn vẽ cả hình anh nữa.
Giản Vi lắc người từ trên đùi anh đi xuống, đưa tay muốn cất bánh kem đi,
Lâm Cẩn Ngôn vội vàng ôm cô: “Anh sai rồi Vi Vi, thật sự không phải anh
cố ý, không phải anh muốn cười.”
“Anh chê em làm bánh kem xấu.”
“Không có, thật sự không có.”
“Còn nói dối?”
Lâm Cẩn Ngôn vội ôm chặt Giản Vi vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô: “Anh cũng yêu em, Vi Vi.”
Giản Vi mím môi, sau hồi lâu mới quay đầu trừng nhìn anh: “Từ nay về sau còn cười em nữa thì em sẽ không chuẩn bị quà cho anh.”
Lâm Cẩn Ngôn rất chân thành gật đầu, cẩn thận cam đoan, “Yên tâm đi, lần sau không để chuyện như vậy xảy ra nữa!”
Lúc này Giản Vi mới vui lên, từ trên giường anh đi xuống, đẩy bánh kem tới trước mặt anh: “Ước đi.”
Lâm Cẩn Ngôn cách ánh nến nhìn Giản Vi, nói: “Em ước giùm anh đi.”
Giản Vi nhíu mày: “Đây là sinh nhật anh mà.”
“Em ước giúp anh, nguyện vọng của em cũng chính là nguyện vọng của anh.”
Giản Vi nhìn anh một lúc, ngẫm nghĩ, sau đó liền ngồi xổm trước chiếc bánh
kem, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại thành kính cầu nguyện: “Em hi
vọng, lúc ông chủ Lâm 30 tuổi có thể làm ba.”
Toàn thân Lâm Cẩn Ngôn cứng đờ, đôi mắt sắc nhìn chằm chằm Giản Vi hồi lâu.
Giản Vi ước xong, cười tủm tỉm nhìn anh: “Ông chủ Lâm, đừng ngẩn người nữa, mau thổi nến đi.”
Lâm Cẩn Ngôn trố mắt vài giây, sau đó mới cúi người thổi tắt nến.
Giản Vi ngồi chồm hổm trên sàn nhà rút nến ra, cầm dao nhựa cắt bánh kem cho anh, vừa cắt vừa nói, “Em biết anh không thích ăn ngọt, cho nên hương
vị em làm rất nhạt, cũng không bỏ nhiều kem lắm, sinh nhật mà, ăn nhiều
một chút.”
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên ôm cô từ phía sau, mặt chôn trong cổ cô, hơi thở ấm áp phả lên da thịt cô, nóng hổi.
Anh cứ ôm cô như vậy, cũng không nói gì.
Giản Vi không nhịn được cười, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Cảm động đến không nói thành lời à?”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ gật đầu, vẫn im lặng không nói lời nào như cũ.
Giản Vi suy nghĩ một lát, cũng không giục anh.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, không ai nói câu gì.
Rất lâu sau, Giản Vi mới khẽ đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Lâm Cẩn Ngôn, chân em tê rồi.”
Cô ngồi chồm hổm trên sàn nhà từ nãy tới giờ, ngồi xổm hồi lâu, vừa đau vừa tê dại.
Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng buông cô ra.
Giản Vi đặt mông ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Ôi, tê quá….”
Lâm Cẩn Ngôn lập tức ngồi xổm xuống, khẩn trương cầm chân cô: “Tê chỗ nào? Ở đây sao?”
“Ôi trời tê quá, nhẹ chút nhẹ chút….”
Lâm Cẩn Ngôn cầm chân cô, không nhẹ không nặng bóp cho cô: “Khá hơn chút nào không?”
Giản Vi lắc đầu, “Chắc phải gác lên cao một lúc….” Nói xong hai tay chống
xuống đất, chân đặt thẳng lên vai Lâm Cẩn Ngôn, cười hì hì nói: “Mượn
vai anh một chút.”
Chân Giản Vi gác lên vai Lâm Cẩn Ngôn một hồi, cảm giác nhức mỏi tê dại mới dần dần biến mất.
Cô nghiêng người, dùng thì múc một muỗng kem đút tới bên miệng Lâm Cẩn Ngôn: “Ăn một miếng.”
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu ăn, trong mắt Giản Vi đột nhiên hiện lên vẻ giảo hoạt, tay rụt lại phía sau làm Lâm Cẩn Ngôn không ăn được.
Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn híp lại: “Trêu anh?”
Giản Vi loan mắt mỉm cười, lại đưa thìa tới: “Vừa nãy trêu anh, giờ không trêu anh nữa.”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô một lúc, lại cúi đầu, Giản Vi lại rụt tay ra phía sau, cười khanh khách.
Đôi mắt sắc của Lâm Cẩn Ngôn sâu kín, một giây sau trực tiếp ôm người ngồi
lên đùi, nắm chặt tay cô, cúi đầu ăn. Giản Vi có lòng chơi đùa, nghiêng
cổ tay một cái, phết kem lên mặt Lâm Cẩn Ngôn. xin ủng hộ chính chủ Lê:Quý(Đôn
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô thật sâu, khóe miệng cong lên cười không rõ ý tứ: “Muốn chơi hửm?”
Giọng nói vừa dứt, đột nhiên đặt Giản Vi xuống thảm.
Thân thể anh phủ lên đè cô xuống, đáy mắt chứa đầy ý cười. “Muốn chơi thế nào?”
Giản Vi chớp mắt: “Sinh nhật anh, tất cả đều nghe theo anh.”
Lời vừa ra khỏi miệng, đôi mắt sắc của Lâm Cẩn Ngôn bỗng dưng sâu hoắm, cúi đầu nặng nề hôn xuống.
Một lát sau, Giản Vi bị ôm trên trên ghế sofa, quần áo bị cởi hết.
Lâm Cẩn Ngôn vùi trước ngực cô, hôn đến toàn thân cô nhũn ra.
Sau hồi lâu, đột nhiên anh ngẩng lên hôn môi cô, khàn giọng cười, “Vi Vi, anh cảm thấy thích kem rồi đấy.”
Giản Vi đỏ bừng mặt, bấm một cái bên eo anh: “Anh có thể đừng nói được không?”
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu vùi vào cổ cô, giọng hơi khàn: “Vi Vi, ngọt quá, ngọt hơn cả kem.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT