Giản Vi
có tật xấu là hay đá chăn ban đêm, nhiều năm vậy rồi mà không sửa được,
bình thường có Lâm Cẩn Ngôn ở nhà, cả đêm phải tỉnh nhiều lần để đắp
chăn cho cô.
Mấy hôm nay Lâm Cẩn Ngôn đi công tác, thời tiết
lại nóng, Giản Vi ban đêm thèm mát, mở điều hòa đắp chăn ngủ, kết quả
đêm tới đá chăn, hiên ngang khiến mình bị cảm.
Hôm sau thức dậy mũi nghẹt khó chịu, vùi mình trong sofa uống nước ấm.
Tiểu Bạch và Nùng Nùng đeo cặp xuống lầu.
Nùng Nùng vừa thấy mẹ kích động gọi một tiếng “Mẹ,” rồi lập tức bổ nhào vào trong ngực cô.
Giản Vi vội kéo cô bé ra, giọng ồm ồm nói: “Đừng ôm mẹ, mẹ bị cảm, coi chừng lây cho các con.”
Cô bé đứng trước giường, đôi mắt mở to, giơ tay lên, làm như người lớn sờ trán mẹ.
Lúc trước mẹ bị cảm, cô bé thấy ba sờ trán mẹ như vậy, mày nhỏ nhíu lại: “Sao mẹ lại bị cảm nhỉ?”
“Đêm mẹ đá chăn, hai đứa bọn con đừng nên học mẹ.”
Tiểu Bạch nói: “Con không đá chăn, em gái mới đá chăn.”
Nùng Nùng nghiêng đầu, miệng nhỏ nhắn dẫu lên, “Em cũng không đá chăn.”
Hai anh em lại muốn bắt đầu cãi nhau, Giản Vi đau đầu vội nói: “Được rồi,
các con đừng cãi lộn nữa, im lặng đi nào, mẹ lên thay quần áo sau đó đưa hai con đến trường.”
Giản Vi lên lầu thay quần áo rồi đưa bọn nhỏ đi học, lúc về nhà liền ghé tiệm thuốc mua hộp thuốc cảm.
Ngày mùa hè, trong xe phải mở điều hòa, ra khỏi xe thì mặt trời nắng gắt,
kết quả bị một nóng một lạnh kích thích, bệnh cảm của Giản Vi hoàn toàn
trở nên nghiêm trọng.
Cô xin công ty nghỉ phép rồi nằm trong nhà
nghỉ ngơi, giữa trưa Lâm Cẩn Ngôn gọi điện về hỏi cô ăn cơm trưa chưa,
cô hàm hồ nói ăn rồi, cũng không nói chuyện mình bị cảm.
Chiều bọn nhỏ tan học về nhà, thấy mẹ nằm trên sofa, khuôn mặt đỏ bừng.
Hai anh em sốt ruột gọi mẹ rồi nhào qua.
Nùng Nùng đưa tay sờ trán mẹ, a một tiếng, hoảng sợ nhìn anh trai: “Nóng quá… Trán mẹ nóng quá….”
Giản Vi vốn đang ngủ, kết quả con gái hét lên một tiếng, sợ tới mức cô giật mình một cái, lập tức tỉnh lại.
Giản Vi dở khóc dở cười “Mẹ chỉ bị cảm thôi mà, được rồi, các con mau lên lầu thay quần áo rồi ăn cơm tối.”
Giản Vi vừa uống hai viên cảm cúm, trước kia bị cảm, uống vài liều thuốc
cộng thêm chút nước ấm là có thể khỏe lên, bây giờ mới thật sự là bệnh
tới như núi sập.
Ban đêm đầu óc cô choáng váng, lên lầu nghỉ ngơi sớm, cô không dám bật điều hòa, kéo chăn phủ kín người mình.
Trước cửa ra vào, hai cái đầu nho nhỏ nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong phòng,
tay Tiểu Bạch còn bưng một ly nước ấm đầy ắp, bưng vô cùng cẩn thận.
Đi tới bên giường, Nùng Nùng ngồi bên giường nhẹ nhàng kéo chăn mẹ xuống, “Mẹ, uống chút nước ấm nhé.”
Lúc này Giản Vi vừa lạnh vừa nóng, nghe giọng con gái liền tung chăn ngồi dậy.
Nùng Nùng vội đưa nước ấm cho cô, “Mẹ, uống nước đi.”
Giản Vi cảm động đến đôi mắt nóng lên, muốn ôm hai đứa con lại sợ mình lây
bệnh cho chúng, uống nước xong liền bảo bọn nhỏ về phòng ngủ.
Hai anh em ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận bước từng bước đi ra cửa.
Hai anh em đứng ngoài hành lang, Nùng Nùng nghiêng đầu suy nghĩ rồi ngẩng
đầu lên nói với anh trai: “Chúng ta đi gọi điện cho ba đi.”
Tiểu Bạch gật đầu.
Vì vậy hai anh em dắt tay nhau chạy xuống lầu gọi điện thoại cho ba.
Bên chỗ Lâm Cẩn Ngôn đang là ban ngày, anh đang họp, trông thấy điện thoại
riêng trong nhà gọi qua, đưa tay làm tư thế tay ý bảo tạm dừng.
Anh cầm điện thoại trượt màn hình trả lời.
Giọng mềm mại của con gái truyền tới, “Ba ơi, ba đang ở đâu vậy? Ba mau về nhà đi, mẹ bị bệnh.”
Lâm Cẩn Ngôn vốn tưởng rằng con gái nhớ anh nên gọi điện thoại cho anh, kết quả vừa nghe thấy Giản Vi bị bệnh, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng,
đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
Nùng Nùng nấp úp sấp trên sofa,
chu cái miệng nhỏ nhắn như người lớn: “Ba, là vì mẹ không nghe lời, buổi tối đá chăn nên bị cảm lạnh, ba mau về phê bình mẹ một trận đi.”
Lâm Cẩn Ngôn lo lắng cho Giản Vi, nhanh chóng kết thúc cuộc họp, lập tức bảo người đặt vé máy bay bay về nước.
Lúc về nhà trời vừa sáng, bọn nhỏ đều đang ngủ, Lâm Cẩn Ngôn vào phòng ngủ, bên trong nóng như lò hấp, trên giường, chăn đùn lên cao, cả người Giản Vi co rúc trong chăn.
Lâm Cẩn Ngôn chau mày đi qua.
«Vi Vi, Vi Vi –" Anh ngồi bên giường đưa tay kéo chăn ra,
Giản Vi đầu đầy mồ hôi, cả khuôn mặt đỏ bừng. Nghe giọng nói, mơ mơ màng màng mở mắt ra «Chồng –"
Mở miệng nói, giọng vô cùng khàn.
Mi tâm Lâm Cẩn Ngôn nhăn theo, đưa tay sờ trán cô, cảm xúc trên tay nóng hổi.
Vẻ mặt anh vô cùng nặng nề, “Sao lại nóng đến như vậy? Uống thuốc chưa?”
Anh đưa tay ôm Giản Vi vào trong ngực.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lâm Cẩn Ngôn, trong lòng Giản Vi
lập tức tràn đầy cảm giác an toàn, hai tay ôm eo anh, đầu chôn trong
ngực anh, giọng nghẹt nghẹt đáp anh: “Uống rồi, uống thuốc cảm rồi.”
“Uống mà thành như vậy, uống mỗi thuốc cảm thì sao được.”
Lâm Cẩn Ngôn lập tức gọi cho bác sĩ tiêng, bảo lập tức tới đây một chuyến.
Cúp điện thoại xong, anh ôm Giản Vi vào phòng tắm.
Bật đèn phòng tắm rồi mở vòi nước, cả phòng tắm nhanh chóng bị hơi nóng phủ quanh.
Lâm Cẩn Ngôn cởi quần áo cho Giản Vi, ôm cô đặt vào bồn tắm.
Nhiệt độ nước vừa phải, vừa vặn thích ứng với làn da, ngâm một lúc có thể ra mồ hôi.
Lâm Cẩn Ngôn cởi áo khoác ra, cởi nút áo sơ mi, xắn lên hai vòng, sau đó khom người kỳ cọ người cho Giản Vi.
Giản Vi ngâm nước ấm, tay được Lâm Cẩn Ngôn kỳ cọ, cảm giác rất nóng, phảng phất như trong cơ thể đều đang đổ mồ hôi.
Được khí nóng hun một lúc, rõ ràng thoải mái hơn không ít.
Lâm Cẩn Ngôn đã cởi áo, ngồi chồm hổm trong bồn tắm, gác chân Giản Vi lên
đầu gối anh, rất dịu dàng xoa nắn chân cho cô, khơi thông mạch máu.
Giản Vi ngẩng đầu nhìn anh, “Không phải anh nói phải một tuần mới có thể về sao?”
“Vốn là vậy, nhưng có một cô nhóc gọi điện thoại tới tố cáo.”
Giản Vi sững sờ, “Cái gì?”
Lâm Cẩn Ngôn cười khẽ, nói: “Hôm nay đang họp thì Nùng Nùng gọi điện qua,
mẹ không nghe lời đêm ngủ đá chăn nên bị cảm, bảo anh mau về phê bình em một trận.”
Giản Vi: “……”
……..
Lâm Cẩn Ngôn lau
người cho Giản Vi một lúc rồi để cô ngâm trong nước một hồi, sau đó đứng dậy cởi quần đi tới vòi hoa sen bên cạnh tắm rửa.
Phòng tắm vòi sen vốn trong suốt, Giản Vi liền nằm tựa vào thành bồn tắm lớn nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Anh đứng dưới vòi hoa sen, đưa lưng về phía cô, sống lưng khêu gợi, mông đầy đặn co giãn, đôi chân dài thẳng tắp….
Dù đã kết hôn nhiều năm như vậy, đối với dáng người Lâm Cẩn Ngôn Giản Vi vẫn không có chút xíu sức chống cự nào như cũ.
Tại sao dáng người đàn ông lại có thể đẹp đến như vậy, chỉ mỗi bộ dạng đẹp
trai vóc người lại đẹp còn chưa tính, năng lực làm việc còn vô cùng mạnh mẽ, rất xuất sắc.
“Chồng ơi.” Giản Vi dựa vào thành bồn tắm, đột nhiên gọi một tiếng.
Lâm Cẩn Ngôn không quay đầu lại, cười nói: “Em mà còn nhìn chằm chằm anh nữa thì em có bệnh anh cũng mặc kệ đấy.”
Đi công tác năm ngày, muốn cô đến sắp điên rồi.
Giản Vi gối đầu trên cánh tay mình, mím môi cười: “Sẽ không, anh sẽ không bắt nạt em.”
Từ phòng tắm vòi sen đi ra, tay cầm khăn quấn quanh nửa người dưới.
Anh đi tới trước mặt Giản Vi, cúi người hôn cô, giọng khàn khàn: “Sao em biết anh sẽ không?”
Giản Vi lập tức sững sờ, vội lùi về sau, che miệng lại: “Anh điên rồi, không sợ lây bệnh à.”
Cô nói xong, Lâm Cẩn Ngôn trực tiệp ngậm lấy môi cô, giữ chặt đầu cô ra sức hôn sâu.
Giản Vi mở to hai mắt, đưa tay đẩy anh ra, bị anh giữ chặt tay.
Hôn hồi lâu cuối cùng mới buông ra, ngón tay cái bên phải dịu dàng vuốt ve
môi cô một lúc, khóe môi cong lên cười khẽ: “Nếu lây bệnh cho anh mà em
có thể khỏe lên, thì ước gì em lây bệnh cho anh.”
Giản Vi nhìn anh, trong lòng ấm áp không nói thành lời.
Lâm Cẩn Ngôn ôm cô từ bồn tắm đi ra, bước vào phòng ngủ, để cô đứng trên
thảm, sau đó cầm khăn lớn lau sạch nước trên người cô, rồi đặt cô lên
trên giường.
Anh lấy quần áo trong tủ đồ ra mặc cho cô.
Lúc mặc quần áo cho cô, Giản Vi không nhịn được chui vào trong ngực Lâm Cẩn Ngôn, hai tay ôm eo anh.
Ngực cô mềm nhũn dán trên người anh, thân thể Lâm Cẩn Ngôn không tránh khỏi bị khô nóng.
Giản Vi ôm anh không buông tay, vùi đầu trong ngực anh, ồm ồm nói: “Lâm Cẩn Ngôn, vì sao anh tốt vậy chứ.”
Đã kết hôn nhiều năm rồi mà anh đối xử với cô vẫn tốt như vậy. Khi các
đồng nghiệp trong công ty nói chuyện phiếm, đều nói đàn ông sau khi kết
hôn khác hoàn toàn lúc còn đang yêu đương, nhưng so với ngày trước thì
Lâm Cẩn Ngôn lại không hề thay đổi chút xíu nào, ngược lại càng cưng
chiều càng bao dung cô hơn.
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, thấp giọng nói: “Ngốc à? Em là vợ anh, anh không đối xử tốt với em
thì đối xử tốt với ai?”
Giản Vi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào anh.
Lâm Cẩn Ngôn bị cô nhìn hô hấp càng nặng nề hơn, anh cúi đầu hôn xuống mắt cô, khàn giọng nói: “Ngoan nào, đừng dụ dỗ anh.”
Lâm Cẩn Ngôn đè nén thân thể khô nóng giúp Giản Vi mặc xong quần áo, đưa
tay sờ trán cô, đã không còng nóng như lúc nãy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vừa gọi điện thoại cho bác sĩ, bảo ông ta qua khám cho em,
chắc sắp tới rồi.”
Giản Vi gật đầu, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Không đầy một lát thì bác sĩ tới, nói cô cảm lạnh cộng thêm bị cảm nắng, rồi truyền nước cho cô.
Hì hục mãi đến hơn ba giờ sáng, sau khi Lâm Cẩn Ngôn tiễn bác sĩ ra về liền về phòng chăm sóc Giản Vi.
Hai người con thì không biết dậy từ khi nào, một trái một phải ngủ bên cạnh mẹ, tay nho nhỏ nắm tay mẹ.
Nùng Nùng còn nghiêng đầu, giống như người lớn đang “Dạy dỗ” mẹ: “Mẹ, sau
này ngủ đừng đá chăn nữa, mẹ xem mẹ ngã bệnh, con và anh trai còn cả ba
đều lo lắng, mẹ là người lớn phải biết chăm sóc bản thân, trước kia con
cũng hay đá chăn, sau đó ba nói con là con gái lớn rồi, phải biết chăm
sóc mình, mẹ xem không phải bây giờ con đã sửa được à.”
Giản Vi nghe con gái nói, trong lòng vừa ấm áp vừa hơi buồn cười.
Cô một người lớn như thế này sao lại bị một cô bé mới mấy tuổi dạy dỗ nhỉ.
Cô ngẩng đầu, thấy Lâm Cẩn Ngôn đi tới, dở khóc dở cười đưa mắt nhìn anh ý bảo: Mau nhìn con gái anh xem.
Lâm Cẩn Ngôn cũng nghe thấy lời này của con gái, không nhịn được bật cười,
đi qua sờ đầu con gái, dịu dàng nói: “Nùng Nùng nói đúng, mẹ lớn như vậy còn đá chăn, thật sự không nghe lời mà.”
Nùng Nùng từ trên
giường ngồi dậy kéo tay ba, mắt sáng lấp lánh: “Ba, ba cũng đừng trách
mẹ, mẹ đã biết sai rồi, sau này sẽ không đá chăn nữa.”
Lại quay đầu lại hỏi: “Có đúng không mẹ?”
Giản Vi mỉm cười gật đầu: “Ừ, mẹ đã biết sai rồi, từ nay về sau nếu không nghe lời để ba trừng phạt mẹ.”
Nùng Nùng sờ mặt mẹ, giọng non nớt nói: “Mẹ ngoan lắm.”
Trái tim Giản Vi sắp tan chảy, ngồi dậy ôm con trai con gái vào lòng, nhìn chúng nói: “Về phòng ngủ cả đi, mẹ không sao rồi.”
Sau khi hai đứa trẻ về phòng, Lâm Cẩn Ngôn mới đi tới kéo Giản Vi ôm chặt,
thấp giọng dịu dàng hỏi: “Có thấy khá hơn chút nào không?”
“Khá hơn rồi.”
“Đầu còn choáng không?”
“Hết choáng rồi.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, mặt chôn trong cổ cô, ôm cô càng chặt hơn, “Mấy lời con gái vừa nói em nghe thấy chứ, từ nay về sau không cho phép đá
chăn, em là người lớn, phải biết chăm sóc bản thân.”
Giản Vi nhớ tới con gái, giữa hai hàng lông mày đều là cưng chiều, “Tiểu quỷ nói linh tinh, cũng không biết là học ai.”
Ngoại trừ tiếng gió, trong phòng yên tĩnh, không nghe chút động tĩnh nào, yên lặng đến mức phảng phất như có thể nghe tiếng kim rơi.
Trên giường, hai vợ chồng ôm chặt nhau.
Giản Vi đột nhiên xoay người, hai tay ôm chặt eo Lâm Cẩn Ngôn, ngẩng đầu đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, thấp giọng nói: “Lâm Cẩn Ngôn, cảm ơn anh.”
Lâm Cẩn Ngôn giật mình chớp mắt: “Làm sao vậy?”
“Cảm ơn anh cho em tình yêu, cảm ơn anh cho em gia đình ấm áp như vậy, cảm
ơn anh cho em hai cục cưng đáng yêu đến thế.” Khóe môi cô mỉm cười, ánh
mắt lại hơi ướt át.
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô: “Anh cảm ơn em mới đúng.”
Người yêu ấm áp như vậy, gia đình ấm áp như vậy, đều là chuyện trước kia anh hoàn toàn không nghĩ tới.
Giản Vi ôm cổ anh, ngẩng đầu chủ động hôn anh, “Em yêu anh, Lâm Cẩn Ngôn.”
“Anh cũng yêu em.”
Hết truyện
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT