Mười giờ tối, bên ngoài khách sạn Áo Lan sang trọng rực rỡ. LQĐ
Giản Vi mặc quần áo mỏng manh, chống chọi gió rét bên ngoài chào mời công việc của mình.
“Anh, muốn gọi xe sao ạ? Tôi lái rất ổn.”
“Dì, muốn gọi xe ạ?”
“Chú, muốn… A!” Giản Vi còn chưa dứt lời đột nhiên bị người đẩy mạnh từ phía
sau, thân thể cô gầy gò, bị đẩy bước loạng choạng về phía trước vài
bước, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Cô vội ổn định thân thể, nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy vài gã đàn ông hung thần ác sát trừng mắt nhìn cô.
Mấy gã đàn ông này cô đều biết, là lái xe thuê giống cô.
Một người vạm vỡ trong số đó đột nhiên hung ác chỉ về phía cô: “Cô gái nhỏ! Không hiểu quy củ giang hồ có phải không? Có ai giành chuyện làm ăn như cô không?”
Mấy hôm trước Giản Vi tới nơi này làm lái xe thuê, miệng cô ngọt, giành không ít mối làm ăn của những gã lái xe thuê này.
Mấy gã đàn ông nhịn cô mấy ngày, hôm nay nhịn hết nổi nữa, tính dạy dỗ cô một chút.
Gã đàn ông kia vừa dứt lời, mấy gã đàn ông khác đột nhiên đồng loạt xông lên vây quanh Giản Vi.
Giản Vi bị dọa xiết chặt tay, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn chúng, “Các
người… Các người muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người, các người đừng làm loạn, nếu các người còn dám bước lên một bước thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Theo bản năng cô móc điện thoại từ trong túi áo ra, cầm chặt trong tay.
“Báo cảnh sát?” Gã vạm vỡ kia đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói, “Được, vậy bảo cảnh sát đi, chúng tôi ngược lại muốn xem cảnh sát đến sẽ bắt ai!
Vừa rồi nếu tôi không nhìn nhầm, bằng lái xe của cô là bằng giả? Cô gái
nhỏ à.”
Giản Vi nghe nói thế, trong mắt lập tức hiện vẻ khiếp sợ, vô thức che túi áo của mình.
Gã nói không sai, bằng lái của cô là giả.
Gã đàn ông kia vốn lừa cô, vì thấy cô còn nhỏ tuổi, như trẻ vị thành niên, kết quả bây giờ thấy mặt cô thật sự lộ vẻ kinh hoàng, lập tức liền xác
định.
Mấy người đột nhiên cười ha hả, một gã đàn ông uy hiếp cô
nói: “Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô nên đi ngay bây giờ, nếu không đừng
trách mấy người chúng tôi đưa cô tới cục cảnh sát!”
Giản Vi không có bằng lái, với lại quả thật thiếu hai tháng nữa mới đủ mười tám tuổi, nghe thấy muốn đưa cô tới cục cảnh sát, lập tức hoảng sợ, cô cắn chặt
hàm răng, cân nhắc qua lợi và hại, cuối cùng quyết định hảo hán không để ý thiệt thòi trước mắt, trừng mắt nhìn bọn chúng: “Tránh ra!”
Mấy gã đàn ông kia nhìn có chút hả hê tránh đường, Giản Vi từ trong vòng vây đi ra, bước nhanh đi về phía trước.
Thầm nghĩ, cùng lắm thì đổi sang chỗ khác!
Một gã đàn ông đứng đằng sau la lên: “Cô gái nhỏ à, còn học thì về trường
chăm chỉ đọc sách đi, tuổi còn nhỏ mà lăn lộn trong xã hội hỗn tạp này
làm gì!”
Lời kia rơi vào trong tai Giản Vi rõ ràng, hai tay cô cuộn chặt lại, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Tiếng cười mấy gã đàn ông còn văng vẳng phía sau lưng, đột nhiên cô chạy đi,
chạy mãi, bỏ xa những tiếng cười kia, cuối cùng chạy tới đèn xanh đèn đỏ ở đường giao nhau phía trước mặt mới dừng lại.
Không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Lâm Cẩn Ngôn vừa bàn chuyện làm ăn xong đang từ trong quán ăn đi ra.
Lái xe vừa gọi điện tới nói con nhỏ đột nhiên bị sốt, muốn xin phép nghỉ nên anh đồng ý.
Anh uống chút rượu, vươn người tựa vào cửa xe, lấy điện thoại ra gọi cho
thư ký, giọng trầm thấp: “Tìm cho tôi người lái xe thuê, khách sạn Áo
Lan, cửa bên hông.”
Giản Vi đang chuẩn bị qua dường, nghe thấy
lời này đôi mắt bỗng dưng sáng ngời. Hơi nghiêng đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen tựa vào cửa xe.
Vẻ mặt cô lập tức tràn đầy vui vẻ, lập tức chạy nhanh tới, “Tiên sinh, ngài muốn tìm người lái xe thuê sao?”
Lâm Cẩn Ngôn hơi chóng mặt, cúi đầu tựa trước cửa xe, đang nhắm mắt nghỉ
ngơi, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ giòn giã vang lên.
Anh mở mắt ra, hơi ngẩng đầu lên.
Lúc Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu, Giản Vi không khỏi ngơ ngác một chút.
Khuôn mặt người đàn ông rất tuấn tú, mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng.
Nhưng cũng chỉ là sững sờ trong phút chốc, lập tức lấy lại tinh thần, cô loan mắt cười, giọng ngọt ngào, lại hỏi một câu: “Tiên sinh ngài muốn gọi
người lái xe thuê sao? Tôi lái xe rất ổn.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, hỏi câu: “Thập Huy Hà, biết đường không?”
“Biết ạ biết ạ!” Khu biệt thự xa hoa nhất thành phố S, thật sự là khu nhà giàu, ai cũng biết là ở chỗ nào.
Lâm Cẩn Ngôn nóng lòng về nhà nên cũng lười chờ thư ký tìm người cho anh, lấy chìa khóa trong túi ra ném cho cô.
Lúc đầu Giản Vi còn lo đối phương sẽ kiểm tra bằng lái xe của cô, bây giờ
bắt được chìa khóa, thấy đối phương không có ý tứ muốn kiểm tra bằng của cô, lập tức vừa mừng vừa sợ, vội cung kính mở cửa xe phía sau ra, “Mời
tiên sinh lên xe.”
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người ngồi vào trong xe, sau khi ngồi xuống liền tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giản Vi đóng cửa lại, vòng qua đầu xe đi tới bên ghế lái, mở cửa xe ngồi vào.
Là xe cao cấp, Giản Vi hơi căng thẳng, mò mẫm một lúc mới cắm chìa khóa xe vào, khởi động máy.
Mặc dù Giản Vi không có bằng lái, nhưng đã học lái xe cùng chú hàng xóm hơn một năm, kỹ thuật cũng không tệ lắm, nếu không cũng không dám ra ngoài
lái xe thuê.
Sau khi khởi động, xe chậm rãi chạy trên đường cái.
Khách sạn Áo Lan cách Thập Huy Hà rất xa, đi ra vùng ngoại thành.
Xe chạy nửa giờ trên đường, ít nhất cũng còn nửa lộ trình nữa.
Người đàn ông ngồi ghế sau đã ngủ rồi.
Giản Vi hơi thả lỏng, đã chạy liên tục suốt ba ngày ba đêm, cô có chút buồn ngủ, ngáp liên tục mấy cái.
Vừa vặn lúc này đối diện đột nhiên có một chiếc xe chạy qua, đèn quá chói
làm mắt Giản Vi bị hoa, trong nháy mắt bỗng không thấy gì rõ ràng, cô sợ tới mức vội nghiêng đầu, gần như là phản xạ có điều kiện đánh tay lái,
tốc độ xe không nhanh nhưng cũng không tính là quá chậm, vừa đánh tay
lái xe hoàn toàn không thể khống chế lao vào giữa bồn hoa –
“A!” Giản Vi sợ tới mức hét to lên, Lâm Cẩn Ngôn cũng bị giật mình tỉnh dậy, cao giọng mắng một câu, “Phanh lại! Đồ ngốc!”
Giản Vi sợ quá toàn thân đổ mồ hôi lạnh, giẫm liên tục vài cái xuống phanh,
nhưng đầu xe vẫn đâm vào bồn hoa, phát ra tiếng “Ầm” chói tai.
Vì giẫm phanh kịp thời nên người không bị va chạm nhưng Giản Vi vẫn sợ tới mức toàn thân run rẩy, cả khuôn mặt trắng bợt.
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt xuống xe, kéo cửa xe bên phía tay lái ra, đưa tay túm kéo Giản Vi xuống xe.
Toàn thân Giản Vi run rẩy, không ngừng xin lỗi, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, không phải tôi cố ý, thật xin lỗi….”
Giọng cô run rẩy, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.
Lâm Cẩn Ngôn vốn muốn nổi giận, nhưng thấy đối phương khóc, ánh nhíu mày,
xoa xoa huyệt thái dương, tâm tình hơi bình ổn lại, bình tĩnh mở miệng:
“Lấy bằng lái ra.”
Giản Vi nghe thấy anh muốn xem bằng lái thì cắn chặt môi, hai mắt đẫm nước mắt mờ mịt nhìn anh, không dám nhúc nhích.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô không chịu lấy ra, rất dễ đoán được có vấn đề, vừa rồi sốt ruột về nhà nên trước đó quên kiểm tra.
Anh trầm mặt, giọng lạnh hơn vài phần: “Tôi nói lại một lần nữa, lấy bằng lái ra.”
Ánh mắt anh lạnh lùng, toàn thân tản ra cảm giác áp bách.
Giản Vi sợ hãi, tay run rẩy, hồi lâu sau rốt cuộc cũng lấy bằng lái từ trong túi áo ra.
Ánh mắt Giản Vi lộ vẻ sợ hãi, giọng run rẩy: “Không…. Không mang…”
“Tôi nói lại lần nữa, chứng minh thư.” Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn nặng nề, rõ ràng giọng điệu rất bình thản nhưng trong giọng nói kia có cảm giác áp bách
làm Giản Vi rất sợ. Nghĩ đến mình đụng xe người ta nên không dám không
nghe.
Cô cắn chặt răng, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn đưa chứng minh thư ra.
Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy, cúi đầu nhìn thoáng qua.
“Giản Vi, sinh ngày 30 tháng 1 năm 1996.”
Hôm nay là ngày 7 tháng 11 năm 2013, thiếu hai tháng nữa mới đủ 18 tuổi.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào chứng minh thư này, sau một lúc lâu đột
nhiên cười một tiếng: “Trẻ vị thành niên? Lá gan cô không nhỏ nhỉ.”
Anh nói xong mắt quét qua Giản Vi, lập tức móc di động từ trong túi quần ra.
Giản Vi thấy anh lấy điện thoại ra, sắc mặt trắng bệch, “Anh… Anh muốn làm gì?”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn lạnh lùng liếc cô: “Cô nói xem? Không báo cảnh sát để
cô sau này vẫn còn lái xe thuê à? Bản thân cô không muốn sống không sao, chứ đừng liên lụy tới người khác.”
Đôi mắt Giản Vi đỏ bừng, cắn chặt môi.
Rất lâu sau, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi.”
Cô biết mình sai rồi, không dám giải thích, cúi đầu đứng một bên, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, rồi dời mắt, không quan tâm cô nữa.
Thân thể tựa bên cửa xe, móc một gói thuốc lá trong túi ra, rút một điếu ngậm trong miệng rồi châm lửa.
Bị chuyện này ầm ĩ ngược lại hơi rượu tản đi không ít, gió lạnh thổi qua làm đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Hút xong một điếu thuốc liền nghe tiếng còi cảnh sát dần tới gần.
Sau khi cảnh sát tới, trông thấy chiếc xe sang trọng đâm vào trước bồn hoa, tưởng tranh cãi giao thông nên hỏi vài câu.
Lâm Cẩn Ngôn bóp tàn thuốc ném vào thùng rác, nói: “Xe không cần cô ta bồi
thường, trẻ vị thành niên không bằng lái, phiền các đồng chí đưa cô ta
về giáo dục một chút.”
Hai người cảnh sát nghe vậy sững sờ, lập tức kiểm tra bằng lái xe và chứng minh thư của Giản Vi.
Từ đầu tới cuối, Giản Vi vẫn cúi đầu không giải thích một câu.
Cảnh sát thu bằng lái xe và chứng minh thư của cô lại, sau đó nói một câu:
“Không bằng lái, cô gái nhỏ, theo chúng tôi một chuyến.”
Nói xong mở cửa xe mời Giản Vi lên xe.
Gian Vi gật đầu ngoan ngoãn lên xe.
Ngồi trong xe, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, hốc mắt đỏ au, trong mắt đầy đau thương không xóa đi được.
Lúc xe chạy ngang qua Lâm Cẩn Ngân, vừa vặn anh nhìn thấy ánh mắt kia của Giản Vi.
Anh không khỏi sửng sốt, nhíu chặt mày. Một cô gái chưa tới 18 tuổi sao lại có….. Ánh mắt bi thương nặng nề như vậy?
………….
Sau khi Giản Vi bị đưa tới cục cảnh sát, bị chú cảnh sát trực tiếp giáo
huấn một trận, cô ngồi đó cúi thấp đầu không nói một lời.
“Sau này cón dám xằng bậy nữa không?”
Giản Vi lắc đầu: “Không dám ạ.”
Chú cảnh sát tức giận liếc nhìn cô, sau đó mới nói: “Gọi phụ huynh cô tới nộp tiền phạt, 500 đồng.”
Giản Vi biết mình làm sai chuyện, cúi đầu lấy tiền từ trong túi áo ra, móc
hết số tiền có trong đó, giọng run rẩy: “Chỉ có hơn 300, được không ạ?”
Cũng là số tiền mấy ngày cô lái xe thuê kiếm được.
Cảnh sát bị hành động của cô khiến sửng sốt, lập tức hỏi: “Phụ huynh cô đâu?”
“Mẹ cháu qua đời, ba cháu là dân cờ bạc, cháu không tìm thấy ông ấy.” Lúc
Giản Vi nói lời này, giọng điệu và vẻ mặt đều cực kỳ bình thản, bình
thản đến mức khiến người nghe phía đối diện không bị khống chế trong
lòng hơi xiết chặt.
Giọng điệu chú cảnh sát kia mềm hơn vài phần, hỏi cô: “Nhà cô chỉ có một mình cô sao?”
Giản Vi gật đầu.
Cảnh sát kia im lặng một lúc giọng điệu không còn hung dữ như vừa nãy, dạy
dỗ nói: “Cho dù điều kiện trong nhà có khó khăn, có thiếu tiền đi chăng
nữa cũng không thể làm chuyện vi phạm pháp luật, biết chưa? Hôm nay may
mắn không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng không phải lần nào cũng may mắn
như vậy, hiểu không?”
Vừa rồi thiếu chút nữa gây nên đại họa,
bản thân Giản Vi cũng rất hối hận tự trách, lập tức rớt nước mắt, khóc
gật đầu: “Cháu biết rõ sai rồi, chú cảnh sát.”
Cảnh sát có chút
không đành lòng, liếc nhìn cô một cái, chân thành nói: “Từ nay về sau
không thể làm tiếp chuyện nguy hiểm như vậy nữa, hại người hại mình,
biết chưa?”
Giản Vi gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Biết ạ, cháu biết rồi chú cảnh sát, cháu sẽ không tái phạm nữa.”
Cảnh sát thu 300 tiền phạt, nói: “Phạt 300 đồng, không bằng lái tạm giữ ba ngày, có ý kiến gì không?”
Giản Vi lắc đầu không giải thích bất cứ điều gì.
Chính cô làm sai gây nên đại họa, là cần phải trừng phạt.
“Nhớ, từ nay về sau nếu tái phạm bị bắt được, hình phạt gấp đôi.”
“Sẽ không ạ, cháu sẽ không tái phạm nữa.”
Giản Vi bị đưa đến chỗ tạm giam ở ba ngày.
Ba ngày sau, Giản Vi từ chỗ tạm giam được thả ra.
Chuyện đầu tiên chính là chạy ngay về nhà hàng Tây cô làm công ban ngày, ba
ngày vô cớ nghỉ việc, quản lý trực tiếp mắng cô một trận, ném cho cô nửa tháng tiền lương rồi bảo cô cuốn xéo. xin ủng hộ chính chủ L ê quy'
Đôin, trang khác là copy vô sỉ
Lúc trước Giản Vi ban ngày thì
làm công ở nhà hàng Tây, ban đêm thì kiêm chức lái xe thuê, bây giờ cả
hai công việc đều không thể làm, chỉ có thể tìm việc lần nữa.
Tìm vài ngày, cuối cùng cũng tìm được công việc quét dọn vệ sinh ở câu lạc bộ Vân Kỳ.
Câu lạc bộ Vân Kỳ dưới cờ tập đoàn Lâm thị, là club tư nhân có quy định hội viên cao cấp nhất thành phố S, rất sạch sẽ, không có mấy thứ lộn xộn.
Hơn nữa ở đây còn bao ăn ở, đã lâu rồi cô không dám về nhà, mấy chú cho vay nặng lãi ngày nào cũng cầm cây côn chặn trước cửa nhà cô.
Trong này, Giản Vi cần phải làm chính là chờ khách khứa ra về sẽ vào quét dọn thu gom phòng.
Cô làm một tuần, mặc dù hơi mệt nhưng tiền lương lại cao, trong lòng vẫn vui vẻ.
Vốn tưởng rằng có thể làm lâu dài, ai biết được trời có mưa gió bất ngờ.
Tối hôm đó, Giản Vi vừa dọn xong một phòng đánh bài, xách giỏ trúc dụng cụ vệ sinh từ trong phòng đi ra.
Mới vừa ra tới ngẩng đầu lên, xa xa đã thấy bóng dáng quen thuộc.
Gương mặt đó cả đời cô cũng không quên được.
Trong lòng run lên, sợ tới mức lập tức nghiêng người quay mặt vào tường, đầu cúi rất thấp, sợ bị nhận ra.
Hôm nay Lâm Cẩn Ngôn tới thị sát, đang dặn dò quản lý câu lạc bộ công việc nên không chú ý tới Giản Vi.
Giản Vi cảm giác anh đi qua cô, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng đã thả xuống, cầm giỏ trúc chạy nhanh ra cửa thang máy.
Đến cửa thang máy, lập tức ấn nút thang máy.
Lúc đang chờ thang máy xuống, trong lòng lặng lẽ lẩm bẩm: Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!
8f, 7f, 6f, 5f….
Giây phút cửa thang máy mở ra, Giản Vi kích động đến điên cuồng, nhấc chân chuẩn bị đi vào –
Đúng lúc này, một tiếng nam trầm thấp vô cùng có uy lực truyền tới, “Đứng lại.”
Giản Vi vừa nghe thấy tiếng nói kia sợ tới mức da đầu tê rần, chẳng quan tâm nhiều như vậy, giả bộ không nghe thấy gì bước thẳng vào thang máy.
Lâm Cẩn Ngôn hơi híp mắt, tiếng quát chói tai: “Bắt cô ta lại cho tôi!”
“A! Các người làm gì?”
Trong thang máy có hai tên áo đen, nghe đại Boss ra lệnh một tiếng, lập tức ôm Giản Vi đi ra đưa tới trước mặt Lâm Cẩn Ngôn.
“Buông ra, thả tôi ra!” Giản Vi la to, cố sức giãy dụa.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn thoáng qua Giản Vi.
Áo sơ mi trắng, ghi-lê màu đen, quần đen, giàu da đen, nhìn là biết quần áo lao động.
Đôi mắt hơi híp lại, trong thoáng chốc sắc mặt lập tức u ám, giận giữ mắng mỏ một tiếng: “Ai đồng ý cho cô ta làm việc ở đây?”
Quản lý Trần Hải đứng bên cạnh sợ tới mức toàn thân run lên, mồ hôi lạnh cũng đã xuất hiện: “Tổng… Tổng giám đốc…”
Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn như than, trách mắng: “Nhận người không điều tra thân phận sao? Trẻ vị thành niên cũng dám nhận vào!”
“Dạ dạ dạ, tổng giám đốc bớt giận, là tôi quản lý sơ sẩy, tôi sẽ cho người
xử lý, xử lý chuyện này…” Trần Hải sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, lập tức muốn tìm người tới giải quyết.
“Khỏi phiền toái, đuổi cô ta đi! Ngay lập tức!”
“Dạ!” Hai người áo đen trực tiếp bắt lấy Giản Vi, muốn đưa cô ra ngoài.
Giản Vi bị dọa sợ, vội tránh hai người áo đen chạy tới trước mặt Lâm Cẩn
Ngôn, trong mắt đầy cầu xin: “Anh để tôi làm việc ở đây được không, tôi
thật sự rất cần công việc này, xin anh, tôi sắp thành niên rồi, anh có
thể hay không…..”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, không chút
xúc động, tầm mắt rơi trên hai người áo đen, “Ngẩn người làm gì? Còn
không đưa đi!”
Hai người đàn ông kia không dám chậm trễ lập tức đi lên bắt lấy Giản Vi.
Giản Vi thấy không thể ở lại gấp đến độ đôi mắt đỏ au, nước mắt không ngừng
đảo quanh hốc mắt, cô nhìn Lâm Cẩn Ngôn, môi run rẩy, tựa như muốn nói
gì đó nhưng chần chừ hồi lâu, cuối cùng không nói gì cúi thấp đầu xoay
người lặng lẽ rời đi.
Lại là ánh mắt đau thương nặng nề kia, Lâm
Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu của Giản Vi, hơi nhíu mày,
thất thần một lúc.
Hết chương 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT