Sau khi Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn lấy giấy đăng ký kết hôn, tất nhiên hẳn là ở cùng nhau.
Nhưng từ sau khi Giản Vi khai giảng ngày nào cũng chạy về nhà thì hơi phiền,
vì thế quyết định dọn tới căn nhà bên ngoài trường học.
Ngày Lâm Cẩn Ngôn cho người ta dọn nhà, Giản Vi đang học ở trường, Lâm Cẩn Ngôn dọn nhà xong thì chụp hình gửi cho cô.
Giản Vi nhìn tấm hình này không nhịn được bật cười, trả lời tin nhắn của anh: “Em nói muốn ở cùng anh khi nào nhỉ?”
Lâm Cẩn Ngôn: “???”
Giản Vi mím môi cười trả lời anh: “Em ở trường thôi, trường không cho ở ngoài.”
Lâm Cẩn Ngôn: “Không sao, anh đã xin trường giúp em rồi.”
Giản Vi ngẩn ra, sau đó phẫn nộ gửi hình một con dao phay dính máu cho anh.
Lâm Cẩn Ngôn cười tủm tỉm gửi về cho cô một con dao phay khác.
Giản Vi: [Lửa giận] Anh còn dám chém em?”
Lâm Cẩn Ngôn: [Ngoan ngoãn quỳ xuống] Không dám.”
Giản Vi: “Chuyển bàn giặt của em qua!”
Lâm Cẩn Ngôn: “… Ném rồi…..”
………….
Vào ban đêm, Lâm Cẩn Ngôn chạy tới ký túc xá của Giản Vi dọn đồ, thật ra
năm 3 năm 4 đại học thì có rất nhiều người không ở lại trường, có một số ra ngoài thực tập, cũng có một số thuê phòng bên ngoài để học tập thi
nghiên cứu sinh.
Giản Vi tạm thời không thi nghiên cứu sinh,
nhưng cô tìm một công ty để thực tập, là một văn phòng tư vấn tâm lý nổi tiếng trong giới.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều là tiền
bối có danh tiếng, Giản Vi vì học hỏi thêm này nọ, suốt ngày theo sát
các tiền bối chạy trước chạy sau, còn bận hơn cả lúc đi học.
Lâm
Cẩn Ngôn nghẹn vô cùng, vốn cho rằng sau khi kết hôn thì thời gian hai
người ở chung sẽ nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ không riêng gì anh
bận rộn, mà đôi khi Giản Vi còn bận hơn cả anh.
Ngày đó là sinh
nhật của Lâm Cẩn Ngôn, cố ý đặt nhà hàng muốn cùng Giản Vi trải qua thế
giới hai người đầy lãng mạn, buổi trưa tan làm liền gọi điện thoại cho
Giản Vi, Giản Vi đang nghe các tiền bối thảo luận một vụ án, nên từ chối nghe máy của anh.
Lúc ấy Giản Vi đã liên tục vài ngày tập trung tinh thần vào công việc, không quan tâm tới Lâm Cẩn Ngôn, tối khuya mới về nhà, về nhà cũng tắm rửa rồi nằm xuống ngủ mất. Lâm Cẩn Ngôn nhẫn
nhịn vài ngày, ngay khoảnh khắc Giản Vi từ chối nghe điện thoại, dây
cung kéo căng kia tiềm ẩn xu thế muốn đứt.
Anh kiềm chế nổi nóng
gọi điện lại, Giản Vi lúc này ngược lại nghe máy, nhưng không đợi anh mở miệng Giản Vi đã nói: “Em đang họp, tối gọi lại cho anh.” Nói xong lại
cúp máy luôn.
Dây cung kéo căng của Lâm Cẩn Ngôn hoàn toàn bị đứt, khoảnh khắc cúp điện thoại liền ném máy xuống bàn –
Vừa lúc Mạnh Dao đi tới thấy thế giật mình, cẩn thận dè dặt hỏi: “Tổng…. Tổng giám đốc….”
…….
Lúc Giản Vi xong hết việc trong tay là đã hơn 16h chiều, vội vàng xin cấp
trên cho nghỉ, từ văn phòng chạy ra ngoài gọi xe đi tới tiệm bánh ngọt
tự làm gần đó.
Hôm nay là sinh nhật Lâm Cẩn Ngôn, cô không quên.
Đến tiệm bánh ngọt liền gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn, nào biết điện thoại
vang lên hồi lâu nhưng không ai nghe máy.
Nghĩ chắc có lẽ anh đang họp nên quyết định không gọi lại nữa, đứng đó nghiêm túc làm bánh sinh nhật cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn không thích ăn ngọt, cho nên hương vị cơ bản đều rất nhạt, từ
17h chiều đến 19h tối, một chiếc bánh kem tuy hơi xấu nhưng tự tay cô
làm được hình thành.
Trên bánh kem còn dùng mứt trái cây viết mấy chữ: Chồng, em yêu anh.
Đã làm xong còn rất kiêu ngạo thưởng thức một lúc, sau đó mới gọi ông chủ gói bánh kem lại giúp cô.
Từ cửa hàng bánh ngọt đi ra, cô gọi xe về nhà.
Trên đường về lại gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn, kết quả lúc này còn hay hơn, trực tiếp tắt máy.
Giản Vi nhìn chằm chằm điện thoại nhíu mày: Không phải người này quên sinh nhật của chính mình rồi đấy chứ?
Ngồi xe nửa tiếng, cuối cùng đã tới bên ngoài tiểu khu.
Giản Vi cầm bánh kem vui vui mừng mừng đi lên lầu, nghĩ Lâm Cẩn Ngôn không ở nhà, vừa lúc cô nấu cơm trước cho anh.
Nào biết mở cửa ra thì thấy giày của Lâm Cẩn Ngôn ở cửa ra vào.
Ở nhà hả ta?
Cô đặt bánh kem lên tủ giày, cất giọng gọi hai tiếng: “Lâm Cẩn Ngôn? Anh có nhà không?”
Gọi hai tiếng không ai trả lời cô.
Cô thay giày đi vào bên trong, trong phòng, chăn mền đùn lên cao, Lâm Cẩn Ngôn nằm lỳ trong chăn như một đứa trẻ.
Giản Vi bị dọa vội vàng chạy tới đưa tay kéo chăn ra, “Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn anh làm sao vậy?”
Lâm Cẩn Ngôn mặc chiếc áo T-shirt ngắn tay màu trắng, quần dài màu đen, lúc xốc chăn lên, anh nhiêng người đưa lưng về phía Giản Vi.
Giản Vi vội nằm úp sấp trên người anh, đưa tay sờ trán anh: “Anh làm sao vậy?
Có phải không thoải mái không? Em gọi cho anh mấy cuộc điện thoại nhưng
anh không nghe máy. Ôi trời, hình như hơi nóng, anh chờ nhé em đi lấy
nhiệt kế cho anh.”
Giản Vi đang muốn từ trên người Lâm Cẩn Ngôn đứng lên, Lâm Cẩn Ngôn lại đột nhiên nghiêng người ôm chặt eo cô.
Giản Vi bị ép vào trong ngực anh, sắc mặt anh có chút không tốt, cô đau lòng sờ má anh, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Sáng ra cửa không phải còn tốt
à?”
“Em có biết hôm nay là ngày gì không?” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng.
Giản Vi chớp mắt, lập tức bật cười, “Biết chứ.” Hai tay cô úp lên mặt Lâm
Cẩn Ngôn, dùng sức bóp, “Là sinh nhật chồng em.” Nói xong cúi đầu nặng
nề hôn xuống môi anh một cái, cười tủm tỉm: “Sinh nhật vui vẻ, chồng.”
Lâm Cẩn Ngôn hơi híp mắt: “Em nhớ?”
“Đương nhiên.” Giản Vi kỳ quái, đôi mắt chớp chớp, đột nhiên nghĩ tới điều gì
đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: “Không phải anh cho rằng em quên nên một
mình ở trong nhà sinh lòng hờn dỗi đấy chứ?”
Lâm Cẩn Ngôn bị chọc trúng tâm tư, vẻ mặt có chút không nén được giận, đẩy cô ra xa, xoay
người từ trên giường ngồi dậy. Lúc anh chuẩn bị xuống giường, Giản Vi
bỗng ôm anh từ phía sau, cằm đặt lên vai anh, cười hì hì hỏi: “Lâm Cẩn
Ngôn, sao anh giống con nít thế?”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, giọng điệu hơi chua chua: “Anh lạnh nhạt với em vài ngày thử xem?”
Giản Vi xoay người đi tới trước mặt anh, ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh, đôi
mắt sáng lấp lánh nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Em lạnh nhạt với anh hồi
nào?”
Giản Vi cẩn thận suy nghĩ biểu hiện mấy hôm nay của mình, hình như thật sự công việc bận rộn hơn….
Cô cười hì hì, lại nịnh nọt hôn môi anh, nói: “Em sai rồi, từ nay về sau sẽ chú ý.”
Cô nói xong làm nũng lắc lắc cánh tay Lâm Cẩn Ngôn, “Đừng giận nữa, thọ tinh? Nhé?”
Giản Vi làm nũng, trong lòng Lâm Cẩn Ngôn có giận mấy thì cũng xẹp xuống,
cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô: “Lạnh nhạt với anh lâu như vậy mà muốn dễ dàng cho qua thế à?”
Giản Vi: “Vậy anh muốn thế nào?”
Lâm Cẩn Ngôn ôm cô, bàn tay chụp lên mông cô, hừ lạnh: “Đêm này đừng hòng ngủ!”
Giản Vi cười khanh khách kêu to: “Đại hiệp tha mạng!”
Lâm Cẩn Ngôn ôm cô đi vào phòng tắm, cười nói: “Gọi chồng yêu cũng vô dụng!”
“Ôi có ai không, có người đùa giỡn lưu manh!”
Lâm Cẩn Ngôn cười không nín được, đặt cô trên bồn rửa mặt, cúi đầu chặn môi cô lại, rất lâu sau mới buông ra, ánh mắt đầy vui vẻ: “Kêu đi, càng lớn tiếng anh càng thích.”
Giản Vi nâng chân đá vào đũng quần anh: “Lão lưu manh!”