Lâm Cẩn Ngôn tự tay hầm cháo, Giản Vi ăn hai chén, bụng no tròn nên cơm trưa cũng giảm đi.
Ăn cơm tối xong cô tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Lâm Cẩn Ngôn nói: “Từ nay về sau anh làm đồ ăn sáng, em làm cơm tối, được không?”
Lâm Cẩn Ngôn bật cười, “Ừ, phân công rất rõ ràng, bà Lâm.”
Một tiếng gọi “bà Lâm” làm Giản Vi nao nao trong lòng.
Cô im lặng một lúc đột nhiên từ trên ghế đứng lên đi tới bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng khoác cánh tay anh.
Lâm Cẩn Ngôn hơi rũ mắt, nhìn cô: “Sao vậy?”
“Nhớ trước kia, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày gả cho anh.” Mấy
năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, mọi người đều nói mười năm đại vận
một lần, có lẽ lúc trước chịu quá nhiều đau khổ, mấy năm nay vận mệnh
xoay chuyển, tất cả những chuyện tốt đẹp đều đến với cô.
Người nhà, người yêu, đều là những thứ trước kia cô hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra.
Cũng không biết vì sao, cô cảm thấy vận số là vĩnh hằng, mấy năm nay cô sống hạnh phúc, có thể một ngày nào đó ông Trời cảm thấy cho cô quá nhiều
thứ, muốn thu lại một ít hay không.
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong nỗi lo của cô, trách cô, “Em nghĩ quá nhiều rồi, nào có nhiều chuyện xấu xảy ra như vậy.”
“Cũng không phải chuyện xấu, có điều bây giờ quá suôn sẻ, cảm giác tương lai nhất định có rất nhiều ngã rẽ.”
“Đời người không có ngã rẽ sao gọi là cuộc đời được?”
Không thể không nói, lời này của Lâm Cẩn Ngôn thật sự rất thông tuệ.
Mấy năm nay Giản Vi quá suôn sẻ, năm tốt nghiệp đại học, rốt cuộc có ngã rẽ thật.
Luận văn tốt nghiệp bị trả về vô số lần, sửa đến da đầu run cả lên mà vẫn bị trả về như cũ.
Khi lần thứ tư bị giáo sư trả về, Giản Vi ngồi xổm xuống ghế, vừa gõ bàn phím vừa sụt sịt mũi.
Lúc Lâm Cẩn Ngôn về nhà, chỉ thấy cô co rúc trên ghế trước bàn học trong
phòng ngủ, bật đèn bàn màu vàng nhạt, vừa đánh chữ vừa rơi nước mắt tí
tách.
Anh đưa tay nâng mặt cô lên, Giản Vi cảm thấy hơi xấu mặt gãi gãi đầu.
Lâm Cẩn Ngôn liếc màn hình máy tính của cô, phát hiện không ngờ cô đang viết luận văn tốt nghiệp.
“Chẳng phải mấy hôm trước vừa sửa lại sao?”
“Lại bị trả về.” Mấy năm nay Giản Vi học hành không phải chịu sự thất bại
nào, nằm mơ cũng không nghĩ tới một bài luận văn tốt nghiệp của mình lại bị trả về nhiều lần như vậy.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô khóc như chú
mèo con, nhất thời cũng dở khóc dở cười, ôm cô từ trên ghế lên, an ủi
nói: “Không phải chỉ là luận văn tốt nghiệp sao, mai anh xem giúp em.”
Anh đặt cô xuống giường, đưa tay lau nước mắt cho cô, không nhịn được bật
cười: “Một bài luận văn tốt nghiệp mà khóc thành như vậy, mất mặt hả?”
Giản Vi mím môi đưa tay lau nước mắt, nghĩ đến mình ngồi đây khóc lâu như
vậy, bỗng dưng cũng không nhịn được bật cười: “Đúng la rất mất mặt.”
Lâm Cẩn Ngôn cưng chiều xoa đầu cô, cười nói: “Chờ sau khi tốt nghiệp, anh và em đi chơi một chuyến.”