Mặc Tử Du ngây người ra, cảm giác như cái gì trong người cũng vừa vỡ ra giống như mặt dây chuyền vậy.
Minh Triết lại càng đáng sợ hơn, đồ mình kì công làm, tặng cho người mình thích, khi không vở nát ra.
Trần Các Khiêm sau khi tích đủ năng lượng, cả người hiện lên vầng sáng, nhìn rất có uy lực, hai mắt nhìn giống như đang phát quang. Chính giữa trán
cũng có một kí hiệu đang phát sáng.
-"Hắn ta đã sẵn sàng, cuộc chiến của các người bắt đầu rồi." - Linh Thổ một bên nhắc, nhìn vẻ mặt cũng có chút lo lắng.
Gì chứ?
Đợi hấp thụ toàn năng lượng xong mới chiến đấu? Này cũng chơi không quá đi! Có khi ở trạng thái thường đánh còn không lại, tên này lại đạt tới mức
cao nhất, chuyện này cư nhiên là không chừa đường sống cho người chơi
mà.
Kim Như dù
chưa tin hẳn những gì Lạc Tam nói, nhưng cảm nhận được gì đó từ Lạc Tam, Kim Như có hơi khựng lại hành động phản kháng. Bây giờ mọi ánh mắt chỉ
dồn về một hướng con người quyền năng kia.
-"Trần Các Khiêm là một tên điên đa nhân cách, cẩn thận, chúng ta sẽ giúp các ngươi." - Linh Thổ nói.
-"Hắn có điểm yếu không?" - Mặc Tử Du hỏi.
Trần Các Khiêm đưa đến một chưởng, tất cả mọi người né ra, phần năng lực
trúng xuống mặt đất, cả vùng đó gần như muốn toang ra. Minh Triết nắm
chặt chuôi kiếm, nghiến răng, ánh mắt đầy ghét bỏ.
-"Các đồ vật trên người yêu quái đều có cảm ứng với Trần Các Khiêm." - Linh
Thổ đáp đất, nhận ra Minh Triết và mặt dây chuyền kia hình như có liên
hệ nên giải thích. -" Năng lực tỏa ra mạnh, mặt dây chuyền kia áp không
nổi, do đó nát ra."
-"Còn về điểm yếu....chưa tìm ra."
Biết ngay mà!
Bây giờ hắn không có điểm yếu rồi, không lẽ bạ đánh lung tung.
Trần Các Khiêm đưa tay lên, tụ thành một nguồn năng lượng , miệng cười lên rất khoái chí.
-"Ban nãy đòi chiến đấu mà, sao không ai phản kháng hết vậy?" - Trần Các Khiêm mỉa mai.
Chết tiệt! Thử ngươi là bọn ta đi! Xem có dám tiến lên đánh không suy nghĩ
với cái người mà từ bên ngoài lẫn bên trong đều làm người khác khiếp sợ
không?
Linh Thổ can đảm tiên phong, dùng năng lực đỡ lại nguồn năng lực hùng mạnh trên
tay Trần Các Khiêm, nhìn qua chịu cũng không được bao lâu.
Những người còn lại cũng đều lên. Trần Các Khiêm tạo hình quá là không lời
nào tả được, nhìn thấy thôi đã biết là người không dễ đối phó.
Ở đây có tận tám người, coi như trừ bỏ phần kinh nghiệm của người chơi ra thì tính về kĩ thuật, cả tám người cũng thuộc hàng nặng, chưa kể Linh
Thổ còn có thể hóa thành rồng.
Điều quan trọng là Trần Các Khiêm thật sự quá mạnh, một mình hắn có thể cân hết cả tám người.
-"Còn không thể đụng được tới thân thể hắn, hắn quá nhanh!"- Minh Triết nói, tay vừa quơ kiếm.
Tô Thất Nguyệt cũng hơi bất lợi, ở đây trời tối, thứ sáng ở đây cũng chỉ
có Trần Các Khiêm và mặt trăng, còn có thêm bảy người đang bu lại cùng
đánh một, Tô Thất Nguyệt cũng phai căng mắt kĩ để không nhắm trúng đồng
đội, cơ mà những mũi tên nhắm được đều bị Trần Các Khiêm né đi hoặc làm
gãy.
Ngô Song
Uyển không thể áp kĩ năng không chế lên người Trần Các Khiêm được, nó vô hại đối với hắn. Mã Nhất Hi, Minh Triết, Lạc Tam, Kim Như cũng tổng hợp nhưng phí sức, cả bốn ngược lại còn được hắn tặng cho một chiêu bay xa, cả bốn người đều cảm thấy ngươi tê tê, máu trên đầu Minh Triết hình như có xu hướng chảy ra.
Linh Thổ vừa sử dụng được kiếm pháp, vừa sử dụng được kĩ năng phép, vừa hóa Linh thú chiến đấu, Mặc Tử Du cũng phụ họa.
Trần Các Khiêm bị quá nhiều người bao vây, bất quá hắn vẫn là không cảm thấy bất lợi. Sau một hồi chiến đấu, tất cả dường như đều yếu thế hơn mặc dù đông người hơn. Cả năm người đều mất ít nhất mỗi người một mạng.
-"Kì lạ!" - Minh Triết một tay ôm ngực. Ban nãy có một khoảnh khắc Trần Các
Khiêm vỗ một chưởng vào cái đầu bị thương của Minh Triết, đầu ong lên,
còn nhận ra là mình đã mém nhắm mắt, nhưng hiện tại mình vẫn còn đứng
đây được. -"Không phải mình chỉ còn mỗi một mạng sao?"
Tất cả đều thở hổn hển, Trần Các Khiêm thì cực kì thỏa mãn.
-"Nãy giờ là vẫn còn đang đùa với các ngươi, chứ nếu là thật, chỉ cần một
chiêu liền có thể đánh bay các ngươi rồi." - Ánh mắt hắn nham hiểm nhìn
về phía "người của mình" - "Còn ba người các ngươi, nếu thích ta đều cho bay màu cùng đám này."
-" Ác độc! Vì cớ gì lại hành hạ chúng ta như vậy?" - Lạc Tam hét lên.
-"Không vì gì cả! Là thú vui thôi." - Trần Các Khiêm nói - "Để các ngươi chết
thì uổng, nên ta cho làm một phần của game, không vinh hạnh sao?"
-"Đúng là tâm thần phân liệt!" - Mặc Tử Du chửi.
Kim Như chỉ để ý đoạn sau, như vậy những gì Lạc Tam nói là thật! Hình như cũng có một đoạn kí ức gì gì đó đang ùa về.
Kim Như đứng dậy, cầm cây trượng lên, hung hăng nhìn về phía Trần Các
Khiêm, dùng tay đập mạnh dựng đứng cây trượng xuống đất, tất cả mọi
người ở đây đều biến mất. Chỉ còn lại Trần Các Khiêm và Linh Thổ.
Miệng Trần Các Khiêm nở nụ cười nguy hiểm.
-"Không đi cùng bè bạn sao? Muốn nộp mạng sớm như vậy?"
Linh Thổ không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía Trần Các Khiêm.
-"Ta luôn thắc mắc vấn đề vì sao ngươi không bị ảnh hưởng bởi ta, hình
như.....là ngươi biết đến thứ đó rồi đi?!" - Trần Các Khiêm ánh mắt cực
kì hung tàn khác với cái miệng đang cười của mình.
-"Ta không biết thứ đó mà ngươi nói là cái gì, ta chỉ là may mắn không bị
ngươi điều khiển." - Linh Thổ bình tĩnh đáp, dù sao không phải game nào
cũng có thể được thiết lập một cách hoàn hảo mà không có sai sót.
-"Nếu bọn họ đi, thì cũng phải có người ở lại kiềm chân ngươi." - Linh Thổ thủ thế, ý tứ trong câu rõ ràng.
-"Ngươi nghĩ dựa vào ngươi, ta sẽ bị kiềm chân trong bao lâu?" - Trần Các Khiêm cũng bùng phát năng lượng lên. Cả hai người đều ra thế sẵn sàng.
-"Để xem ta còn may mắn hay không." - Linh Thổ xông tới.
Cả một mảnh đất rung động, gần như muốn tung ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT