-"Ngươi làm gì ở đây?"

Lạc Tam đang đứng đối diện với một cái cây, ngước lên, ở phía trên Linh Thổ đang ngồi đong đưa trên cây.

-"Hỏi ta? Vậy ngươi ở đây làm gì?" - Linh Thổ đưa một bàn tay lên soi soi.

-"Ngươi thừa biết ở đây gần địa bàn của chủ nhân, muốn bị ngài gặp mặt sao?"

Linh Thổ im lặng, ngó xuống.

Lạc Tam không hề có ác ý gì đối với người này, tự mình biết trong không gian này chỉ duy nhất mỗi cái tên Linh Thổ nổi tiếng là chống đối lại Trần Các Khiêm, Lạc Tam cũng không có muốn chuyện riêng của hai người đó liên quan đến mình.

-"Gặp mặt thì sao chứ?"

-"Thì ngài sẽ đập chết ngươi còn gì?"

-" Dù sao cũng ở cùng một thế giới, không sớm cũng muộn." - Linh Thổ hơi trầm mặc. - "Ta cũng chẳng ở đây lâu được."

Lạc Tam tự nhiên cảm giác có chút gì đó đồng cảm, không rõ xuất phát từ cái gì.

-"Ta vẫn không hiểu, vì cớ gì ngươi lại muốn chống đối với chủ nhân?"

Linh Thổ im lặng một chút, sau đó nhảy từ trên cây xuống, đứng gần Lạc Tam. Lạc Tam hơi có xu hướng né ra, kiểu như không biết đứng gần có bị gán thêm tội kết cấu với dân tạo phản hay không.

Linh Thổ dở khóc dở cười, bất quá vẫn là nói trọng điểm.

-"Muốn biết không?"

Lạc Tam hơi chần chừ, bất quá nếu có điều muốn nói thật thì ta đây cũng tò mò lắm.

Linh Thổ nói thầm nhỏ nhỏ gì đó bên tai, ánh mắt Lạc Tam từ từ thu nhỏ lại, tay nắm chặt thành quyền.

Linh Thổ nói xong thì đứng ra, miệng còn chút ý cười. Lạc Tam có chút run rẩy.

-"Ngươi...ngươi nói xằng bậy cái gì vậy? Có thật hay không?"

-"Ngươi nghĩ vì cái gì ta được cho là "Thổ địa"?"

Lạc Tam nhíu mày, cực kì không vui.

-"Đừng nghĩ nhiều, rồi từ từ ngươi cũng nhận ra ta có nói thật hay không."

Linh Thổ nói xong rồi biến mất. Lạc Tam hơi giật mình, còn đang định giữ lại hỏi gì đó, nhác thấy người đã đi, hơi nghiến răng một chút.

Lạc Tam là một trong những người chơi giỏi giang tiến vào được không gian cuối cùng, không may mắn lại thất bại, thường thì khi thua sẽ bị trở thành một phần của game, riêng một vài người nếu được Trần Các Khiêm nhìn trúng thì sẽ được ở vai trò khá hơn chẳng hạn như vai trò của Lạc Tam hiện giờ - thuộc hạ cấp cao, chứ không phải zombie hay yêu quái lưu lạc.

Thật ra đội của Lạc Tam khá mạnh, kinh nghiệm chiến đấu có khi còn cao hơn nhóm Mặc Tử Du hiện giờ, nguyên nhân dẫn đến thất bại, là do trong đội có xích mích.

Làm việc chung một nhóm mà có người này ghét người kia là thấy không làm chung được rồi, đằng này không phải là lần đầu gặp, mà là đi cùng nhau đến không gian cuối rồi vẫn gây gổ được.

Lạc Tam lúc này là chức nghiệp Pháp sư, người hay gây gổ với Lạc Tam là một Hỗ trợ. Cả hai vốn từng là bạn rất thân, sau một vài chuyện mà đâm ra không thèm nói chuyện với nhau, tình cờ cả hai còn bị nhập về cùng một nhóm.

Vốn Lạc Tam không hề quan tâm đến quá khứ, nhưng người kia lại quá đà gây khó dễ, hai người lại càng thêm khó khăn. Cho đến tận đấu với boss mà còn cãi nhau, không phối hợp nhịp nhàng, làm cho cả đội mất thăng bằng chiến đấu.

Lạc Tam và người bạn Hỗ trợ kia được Trần Các Khiêm cho làm thuộc hạ kế bên, dù xóa kí ức nhưng không hiểu sao vẫn ghét nhau. Người Hỗ trợ kia trăm phần trăm là Kim Như.

Lạc Tam hồi về sau cũng có hơi bán tin bán nghi, sau khi tạo nhân bản ra năm người giống nhóm người Mặc Tử Du, thấy hình ảnh Mặc Tử Du đấu với "Ngô Song Uyển", Pháp sư và Hỗ trợ, tự dưng nhớ đến lời Linh Thổ nói, vì một loại xúc cảm nào đó mà tin đây là thật.

Kim Như đương nhiên vẫn không biết gì, Lạc Tam thì bây giờ gần như đi theo phe của Linh Thổ, tức phe của nhóm Mặc Tử Du.

Trần Các Khiêm đứng từ trên cao nhìn xuống, bầu trời tối đen như mực, ánh sáng của trăng cũng khá sáng, nhưng nhìn thế nào cũng thấy bất tiện.

Cuồng phong bắt đầu nổi lên xung quanh hắn, mọi thứ âm khí đen tối đều tỏa ra từ người hắn, giống như một kiểu đang hấp thụ năng lượng.

-"Mọi người tập trung! Mục tiêu là phải giết được tên đa nhân cách kia!" - Mặc Tử Du nói. - "Đừng tùy ý làm theo ý mình."

-"Kim Như!"

Kim Như quay đầu lại.

-"Kim Như! Tôi biết chúng ta ghét nhau, nhưng hãy nghe tôi, đừng đi theo hắn nữa!" - Lạc Tam nói.

Mọi người trừ Linh Thổ :"!!!"

-"Ngươi nói điên nói khùng cái gì? Tại sao ta phải tin ngươi?" - Kim Như hét lớn.

Thừa lúc không để ý, cả năm người xông lên phía Trần Các Khiêm, vì hắn đang có vẻ giống như tích năng lực, cần phải thử xem có nhân cơ hội này tấn công được hay không.

Kim Như định chặn lại, nhưng Lạc Tam dùng vải lụa trắng của mình giữ cây trượng của Kim Như lại, sau đó cả hai đánh nhau, Linh Thổ cũng vào chung vui.

-"Kim Như, nghe tôi, Trần Các Khiêm là một tên điên, hắn khiến chúng ta ra nông nỗi này!"

Kim Như nghe cứ ong ong đầu.

-"Chúng ta chính là bị bắt ép vào đây"

-"Thế giới này là giả!"

-"Chúng ta từng giống như năm người kia!"

Lạc Tam một lúc công kích nhiều loại nói không ngờ tới, Kim Như chỉ cảm thấy choáng đầu, cảm giác nghe rất quen thuộc nhưng không nhớ ra được.

Vòng vây của các khí đen xung quanh Trần Các Khiêm coi vậy chứ rất chắc, nó lại giống như một kết giới ngăn lại vì hắn thừa biết khi đang tích năng lượng kiểu gì cũng sẽ bị tấn công.

Cả năm người đều thử tấn công nhưng không chạm vào được.

Minh Triết ráng tìm mạch phá nhưng thật khó, trời tối quá nhìn cũng nhức mắt.

Trọng lực ở đây cũng không mạnh, cả người đều có thể nhấc lên một khoảng thời gian lâu.

Ngực áo Mặc Tử Du hơi rưng rưng, Mặc Tử Du nhíu mày, lấy từ bên trong ra xem là cái gì.

Hai mặt dây chuyền đang kết lại tạo thành giống hình một hình vòng tròn, một bên nhẵn, bên kia dính chút máu. Là cái mà Minh Triết nhờ Mặc Tử Du giữ giúp, hiện tại cả hai đều rung lắc dữ dội.

-"Gì vậy?" - Mặc Tử Du khó hiểu.

-"Mặc Tử Du! Làm sao vậy?" - Minh Triết cũng nhận ra dị dạng.

Vòng khí đen của Trần Các Khiêm biến mất, tạo ra vòng sóng lan ra hình vòng tròn.

Hai mảnh dây chuyền nát ra từng mảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play