-"Thấy chưa? Tôi bảo nó bình thường mà." - Minh Triết nói.
-"Vậy mà cũng giếm tới giờ."
Mặc Tử Du đứng dậy quay lưng đi về, Minh Triết nắm vạt áo Mặc Tử Du lại.
Mặc Tử Du :"?"
-"Ở đây chút đi, tâm trạng đang tốt."
Tâm trạng tốt liên quan gì đến tôi??
Với lại ban nãy ai là người đòi về sớm?
Minh Triết định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên từ phía sau nổ một tiếng động lớn.
Cả hai đều bất ngờ quay lại, tiếng nổ đương nhiên sẽ không biết từ đâu ra, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn nên chạy về xem đồng đội
mình có bị gì không.
Thật đáng sợ! Mọi thứ ở đây đúng thật là vừa qua một vụ nổ, nhiều chỗ còn
dính đen, một vài cây còn có dấu hiệu sắp ngã xuống. Điểm lưu ý ở đây là cả ba người kia đều mất tích, phát hiện còn có một vài vệt máu dưới
đất.
Lại lạc mất nhau!
Lần này lại phải đối đầu với người nào đây?
Nhưng nghĩ tới cảnh ba người kia bị vụ nổ kia ảnh hưởng và đám máu trên đất thì có hơi rợn người.
-"Này Mặc T..."
Minh Triết quay đầu lại, càng giật mình hơn khi người đang đứng sau mình từ nãy giờ cũng biến mất không dấu tích.
-"Mặc Tử Du! Mặc Tử Du! Cậu vừa ở đây mà?" - Minh Triết mặt mày rất khó coi - "Cậu không biết đùa mà nhỉ? Lên tiếng đi!"
Không ai trả lời lại, cả không gian chỉ một mình Minh Triết. Nhìn cảnh tượng
và sự mất tích không gây tiếng động chỉ xảy ra chưa được một cái nhắm
mắt. Minh Triết chảy mồ hôi, trong tâm trí bắt đầu loạn lên. Ban nãy
đáng lẽ nên giữ tay cậu ấy lại, liệu có thể không mất tích được không?
Lần này lại lặp giống hồi ở hầm sao? Nhưng ở đây xác thực sẽ không phải mê
cung, đây là rừng rậm không xác định nỗi phương hướng.
Minh Triết đấm một tay thật mạnh vào thân cây, tâm trạng rất khó chịu, lại một lần nữa bị tách ra.
-"Làm sao vậy?"
Nghe có giọng người, Minh Triết mở to mắt quay lại.
Mã Nhất Hi đang bước tới, vẻ mặt cũng hoang mang.
-"Mã Nhất Hi? Tại sao cậu ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?"
-"Tôi hỏi cậu mới đúng, chỗ này vừa xảy ra tiếng động, có gì xảy ra?"
"Các cậu ở đây nãy giờ mà?" - Minh Triết thấy cách Mã Nhất Hi nói chuyện có chút vô lí.
-"Cậu lộn chỗ à? Chỗ chúng ta bên kia mà? Ban nãy nghe tiếng động nên bọn tôi đi tìm, rồi tôi mới bắt gặp cậu hành hạ cái cây."
Không thể được! Làm sao mà lầm chỗ được, mình đã đánh đấu lại rồi mà. Minh Triết đưa một ánh mắt nghi ngờ cho Mã Nhất Hi.
-"Oh! Mà xem lại thấy khá giống chỗ chúng ta dừng chân." - Mã Nhất Hi dò xét.
-"Cậu....là Mã Nhất Hi?"
Mã Nhất Hi nhìn qua, thấy ánh mắt người kia có vẻ không thân thiện lắm, không biết mình làm sai cái gì.
-"Sao? Cậu nghĩ tôi là Mặc Tử Du?"
Minh Triết hiện kiếm ra, Mã Nhất Hi một phen sửng sốt. Chưa gì đã động kiếm rồi?
-"Ngươi có phải là lại giả mạo hay không?"
Từ nãy giờ mọi thứ quá vô lí, tiếng nổ xảy ra ở chỗ tạm dừng chân, còn có
máu, ba người kia biến mất và một khắc sau Mặc Tử Du cũng mất tích, hiện tại Mã Nhất Hi lại bất thình lình xuất hiện, bảo nơi này không phải
nữa.
-"Không! Lầm rồi, tôi là thật đây." - Mã Nhất Hi vỡ lẽ. - "Với cả ai lại chơi một chiêu hai lần?"
-"Có gì chứng minh không?" - Minh Triết vẫn nắm chặt chuôi kiếm. - "Sao Ngô Song Uyển không đi với cậu?"
-"Ngô Song Uyển đòi đi riêng với Tô Thất Nguyệt." - Mã Nhất Hi cũng thủ thế
sẵn, phòng ngừa người kia không tin mình. - "Cậu muốn chứng minh cái
gì?"
-"Rốt cuộc là có chuyện gì?" - Mã Nhất Hi thấy vẻ mặt kia cũng cảm thấy có gì đó đáng lo đang ập xuống.
Minh Triết im lặng một chút, tạm tin người này này là người thật, bèn kể lại.
-"Khoan đã! Từ từ nào, hình như tôi vừa nhận ra cái gì đó."
Mã Nhất Hi dùng tay chặn ngang lại, dường như Minh Triết cũng nghĩ tới cái gì đó, hai người nhìn nhau.
Đầu tiên, sau khi nghe vụ nổ, cả hai phía đều nghĩ bạn mình có chuyện,
riêng bên phía Mã Nhất Hi, bởi vì nghĩ tới khả năng không xảy ra ở gần
Mặc Tử Du và Minh Triết, tách ra một bên tìm ra đám nổ và một bên chạy
đi tìm hai người kia, sau khi Minh Triết chạy đến nơi mà mình nghĩ là
chỗ ban đầu, phát hiện Mặc Tử Du cũng bí ẩn biến mất, Mã Nhất Hi cũng
cùng lúc gặp Minh Triết ở đây và xác định chỗ này không phải là chỗ ban
nãy.
Đây là một loại cách li không gian trong không gian?
Như vậy nơi này có thể chỉ là hiện trường giả được dựng lên để lừa tâm lý.
Đánh lừa tất cả mọi người, nơi này có thể là trong một loại kết giới cách
biệt nào đó, giả thuyết có thể đúng bởi vì Mặc Tử Du chạy phía sau, nếu
Minh Triết chạy vào trong khu vực cách biệt này, hai người sẽ không thể
thấy nhau được.
Có điều nếu Mặc Tử Du chạy về trước nữa là có thể vào kết giới rồi mà, hay là Minh Triết đi ra lại, do đó giả thuyết có khu vực cách li chỉ đúng
năm mươi phần trăm.
-"Sao cậu không nghĩ là nơi này chỉ cho một người nào đó nhất định mới được vào, như tôi và cậu chẳng hạn?"
Nếu vậy thì kẻ địch đã rất thông minh khi đánh trúng tính tò mò để lừa mọi người tách ra. Đúng là đi lẻ dễ chết mà!
-"Chúng ta bị lừa rồi! Ba người ngoài kia..mong là không sao."
-"Nếu là thật, vậy làm sao thoát ra được đây?"
Trên trời hơi nổi gió, mặt trăng bị đám mây đen đen xám xám che khuất, từ
sau lớp mây mỏng còn hiện ra chút tia đỏ, cảm giác như hiện tượng nguyệt thực, màn trời đen cũng dần dần đổi theo cùng màu trăng.
Mọi người đều thấy được sự biến đổi này, trong lòng cực kì căng thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT