Mặc Tử Du cũng vừa bắt gặp Tô Thất Nguyệt và Ngô Song Uyển.
-"Mã Nhất Hi đâu?"
-"Minh Triết đâu?"
Hai bên hơi khó hiểu, Mặc Tử Du vừa nghĩ ba người này đều bị tai hại gì đó
sau vụ nổ, hiện tại lại ở đây! Với lại ban nãy đang đi, Minh Triết trước mắt đột ngột biến mất làm tăng thêm phần hoảng loạn.
Sau một hồi giải thích, cả ba cũng nghĩ tới hướng tất cả mọi người đều bị ai đó lừa.
-"Muốn tách chúng ta ra là có ý gì?"
Minh Triết đi quanh quẩn, vòng qua vòng lại đến chóng mặt.
-"Trước mắt cậu ngồi yên coi, đang rối ren mà...."
Mã Nhất Hi đang ngồi xuống đất chống cằm, mặt mày cũng không dễ chịu mấy.
Minh Triết vẫn là không để ý.
-"Chúng ta có đi đâu cũng đều quay lại đây."
Ban nãy Minh Triết và Mã Nhất Hi đều đã rời khỏi vị trí này tới vị trí khác, cò điều đi cỡ nào cũng là trở về đúng chỗ này.
Cả hai đều đang cực kì căng thẳng, rối não, hiện tại mình thì không sao,
không biết người ngoài kia có sao hay không. Nhìn bầu trời ảm đạm vậy mà cứ thấy lo.
Tự nhiên Minh Triết vực đầu, hai mắt sáng lên.
Mặc Tử Du bên này đi đầu, đằng sau Tô Thất Nguyệt và Ngô Song Uyển đi theo sau.
-"Gần đây không thấy, chín phần mười đúng thật là bị tách rồi."
Ngô Song Uyển lo lắng, Mặc Tử Du tay nắm thành quyền, còn đang vẩn vơ nghĩ, người kia đang chạy phía trước tự nhiên một cái chớp mắt liền biến mất, cảm thấy có chút gì đó muốn trách mình, Mã Nhất Hi sau khi tách đoàn
cũng mất tích.
-"Có khả năng hai người này đang ở cùng nhau không?" - Tô Thất Nguyệt nói.
-"Ồ! Có lí đó." - Ngô Song Uyển nói.
Mặc Tử Du cứ cảm giác lo lo, hình như mọi chuyện từ lúc này sẽ không êm đẹp nữa.
Bất thình lình, Ngô Song Uyển bị một cái gì đó tấn công từ đằng sau, tất cả ai nấy hoảng hốt, lại đỡ Ngô Song Uyển dậy, mắt hướng về phía trước.
-"Cái gì...?"
Từ phía bóng tối, một bóng người hiện lên, khuôn mặt lạnh tanh, trên tay còn cầm một cây trượng nhìn rất quyền quý.
-"Được rồi, tôi không sao, tôi tự đứng dậy." - Ngô Song Uyển nói.
Mặc Tử Du nhìn chằm chằm vào người đối diện, ánh nhìn cực kì không thân thiện.
-"Đừng có mà nhìn ta như vậy! Tới đánh thì tới đi!" - Người kia chỉ buông thỏng một câu.
Cả ba người cũng đều thận trọng, mặc dù không rõ danh tính nhưng chắc chắn là người xấu, bất quá được một lúc, hai bên đều xông vào đánh nhau,
chấn động tới mọi thứ xung quanh.
Người này cực kì khó đối phó, cảm thấy so với đám yêu quái to lớn, đáng sợ
kia không bằng một góc của người này. Chắc chắn một trăm phần trăm là
thuộc hạ của boss cử xuống, giống Lạc Tam, có điều tại sao không dẫn
chúng ta gặp trực tiếp boss, còn đứng đây mất thời gian nữa, ai cũng
muốn kết thúc chuyện này nhanh gọn lẹ.
Người đối diện không biết nghĩ gì, tự dưng cười một cái, tay cầm quyền trượng quất một đường dài ném văng cả ba người ra ngoài, tay còn lại đưa ra,
một dải đen kịt hướng tới che mờ ba người phía trước.
-"Muốn tới gặp boss thì để đưa các ngươi tới thẳng." - Người này nói. - "Về phần hai tên kia, gặp lại hay không thì tùy."
-"Đồ khốn! Ngươi nhốt hai người họ ở đâu?" - Mặc Tử Du hét lớn.
-"Nếu không gặp lại thì chắc đều chết rồi đấy!" - Người này không hề quan tâm câu hỏi của Mặc Tử Du, bàn tay đang xòe ra nắm chặt lại, phần màu đen
bao trùm, cả ba người đều biến mất.
Người này mặt mày thỏa mãn sau khi làm xong nhiệm vụ.
-"Chủ nhân bảo ngươi dụ tới, ngươi vừa rồi đã làm gì?"
Khuôn mặt đang tươi cười bỗng biến mất, quay mặt lại hướng tiếng phát ra, Lạc Tam đã hướng sẵn ở đó từ nãy giờ. Hai người vốn không ưa nhau nên không khí lúc nào cũng khó thở.
-"Ngươi theo dõi ta?"
Lạc Tam không nói gì.
-"Cứ nghe lời chủ nhân, giống ngươi, làm việc chậm chạp, thà rằng bắt và ném chúng tới thẳng nơi ở của boss, nhanh gọn lẹ."
Lạc Tam "hừ" một tiếng, cho dù trong lòng muốn nói thêm gì cũng không muốn nói ra, tránh xảy đến việc tranh đấu nội bộ.
Lạc Tam thừa biết tính hiếu thắng của người trước, do đó không an tâm đi
theo dõi, quả nhiên cô ta chẳng thèm nghe theo lời boss là dụ từ từ tới, mà còn chơi trò tách nhóm và ném thẳng người ta tới lãnh địa.
-" Mau ngừng trò chơi của ngươi lại, nó chẳng hề liên quan tới những gì đã bàn."
Người kia chỉ im lặng liếc nhìn.
-"Ngươi đang cảm thấy tội nghiệp cho những người chơi này?"
-"Không! Ta chỉ cho là việc ngươi làm quá dư thừa."
Người kia cắn răng, phất áo quay ngoắt đi. Thật ra cũng không muốn hai người
đánh nhau cho lắm, một là vì không rảnh mà gây chiến nội bộ, hai là tự
cho mình mạnh, không đánh với hạng tép riu.
-"Ta cứ để chúng tự giải quyết, dù sao chủ nhân cũng không cấm ta chơi đùa."
Vừa nói xong liền bỏ đi, Lạc Tam nhíu mày, cắn môi, cảm thấy chỉ muốn đánh nhau với ai đó cho hả giận.
Thật ra đối với chuyện làm trái ý chủ gì đó, Lạc Tam không quan tâm lắm, có
điều người làm lại là người mình ghét, vẫn là có chút khó chịu, với lại
dường như còn có hơi hướng cảm xúc khác.
Ở trong khu vực cách li, Minh Triết liên tục dùng kiếm chém hết chỗ này tới chỗ khác.
-"Cậu chém như vậy thì được gì?"
Mã Nhất Hi khó hiểu, người phía trước cứ tìm tới chỗ nào rồi một nhát
xuống, không thì ra chỗ khác. Ban nãy thấy mắt sáng lên cứ tưởng có ý
gì, hóa ra lại đi chém bừa.
-"Phá kết giới này, mau giúp tôi cho nhanh."
-"Phá? Phá làm sao? Cái này cũng có thể phá?"
-"Cái gì tạo ra mà không để phá? Tìm đúng chỗ, hẳn là sẽ phá được."
Do là Minh Triết nhớ đến hồi người bịt mặt áo đen bí ẩn kia rạch một đường trên tay Mặc Tử Du, mặc dù không liên quan đến kết giới này cho lắm,
nhưng mà tự dưng lại cảm thấy có liên kết với việc tìm mạch để phá.
-"Tìm bừa như vậy thì khi nào mới xong?"
Mã Nhất Hi nói, Minh Triết cũng dừng lại, từ nãy giờ cũng đủ mệt rồi. Nếu
xét thì ban nãy rời đi cũng có rời, rốt cuộc cũng trở về chỗ cũ, chứng
tỏ mạch phá chỉ quanh quẩn ở vị trí này, có điều tìm nãy giờ mà cũng
không ra.
Minh Triết thở hồng hộc, mắt đột nhiên hướng về mấy vệt máu dưới mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT