Lạc Tam bước tới một địa điểm nào đó, một nơi vắng vẻ, tối tăm, mờ ám nhưng rất đồ sộ. Là một kiến trúc lớn đáng sợ, xung quanh nhìn cực kì khó
chịu, khói đen khói xám bay mịt mù, chẳng khác nào địa ngục, đứng từ xa
đã có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.
Lạc Tam bước thẳng vào trong cửa, đi vào bên trong, ở trong cách trình bày
sắp xếp cũng rất quỷ dị, Lạc Tam quỳ rập xuống, trước mặt dù không có
ai.
-"Chủ nhân, tôi vừa đi xét thử về!"
Ở trên đầu cao bỗng lóe lên hai tia sáng như hai con mắt, cánh cửa ngoài
kia tự đóng lại, căn phòng sáng hơn một chút, Lạc Tam đứng đây. Trước
mặt vẫn là không có ai, nhưng có giọng nói, là một giọng rất trầm.
-"Bọn chúng có bắt lại khói đen bay ra từ nhân bản không?"
-"Không, nhưng chắc chắn có để ý." - Lạc Tam trả lời.
Thuật nhân bản là của Lạc Tam, "nguyên liệu" tạo ra nhân bản, cũng chỉ có Lạc Tam và người chủ này biết, trận chiến ban nãy, Lạc Tam đã chứng kiến
được hết.
-"Nói tiếp đi!"
-"Bọn chúng kĩ thuật tốt hơn, hợp tác cũng có phần tiến bộ." - Lạc Tam đánh
giá. -"Và về điểm yếu và tính cách gì đó đã được thu lại tất tần tật."
Lạc Tam thả tay ra, năm làn khói đen bay thẳng lên trên.
Làn khói đó đang nắm giữ mọi thông tin của năm người chơi, dù chủ lập trình có biết nhiều và kết nối chính mình với nhiều chỗ, nhưng đương nhiên
không thể tự kết nối với người chơi rồi. Do vậy, nhờ đến nhân bản của
Lạc Tam, ban nãy giao tranh với cả năm, mắt nhìn của nhân bản sẽ thu hết mọi thứ thông tin liên quan đến người trước mặt. Nếu ban nãy bắt mớ
khói này lại thì đã không bị lộ thông tin rồi, nhưng đáng tiếc chữ "nếu" là một từ viển vông.
-"Thú vị thật! Ta cho ngẫu nhiên người chơi lạ mặt, không nghĩ còn có thể phát sinh loại tình cảm này."
Lạc Tam im lặng không nói gì.
-"Nếu đã vướng vào cái thứ tình cảm này, muốn đánh thắng ta không dễ rồi."
Giọng nói kia bật cười, dù Lạc Tam không thấy, nhưng chắc chắn người này hiện tại đang cảm thấy rất sảng khoái.
-"Nhưng không thể phủ nhận là khả năng chiến đấu của người chơi mới khá cao." - Người chủ lại nói tiếp.
-"Ngài định chọn đấu theo kiểu nào?"
Bugg Ploiz đã hút nhiều người vô tội vào trong và cũng đã làm nhiều người đó bỏ mạng trong đây và thành một phần của trò chơi. Từ trước đến nay đã
có hai nhóm duy nhất đến được tới địa bàn của boss, nhưng rất không may
mắn đều bị thua. Lạc Tam chính là một trong những người đó, nhưng bị
biến thành người của game, mọi kí ức bên ngoài đều bị xóa.
Đợt đầu là boss đột ngột xuất hiện, chỉ là do chưa ai qua được không gian
ba, bây giớ xuất hiện người, mong mỏi được đánh nên liền xuất hiện một
lần càn quét hết.
Đợt hai thì tém tém lại một chút, sau khi nhóm kia chui được tới địa bàn,
hai bên giao tranh rất ác liệt, được một cái đợt này tấn công khá tốt,
gây ra cho chủ khá nhiều trở ngại, có điều cũng là do không thể hợp tác
được, một số thành viên có bất đồng, do đó để lộ sơ hở. Đây là đợt mà
Lạc Tam bị hóa thành một tay sai cho người chủ.
Tên boss này nắm giữ mọi quyền hạn điều khiển, nhưng khi giao tranh cũng
rất biết điều, không chơi trò điều khiển người chơi khác.
-"Đấu kiểu nào? Cứ tới rồi đánh một trận thôi! Lần này ta nắm giữ thông tin kĩ hơn, mọi thứ sẽ thú vị hơn một chút."
Lạc Tam im lặng tiếp tục, không nói gì, có hơi nhíu mày.
-"Nhưng cảm thấy bọn chúng tới sẽ rất lâu, mau dụ tới đây, ta chán rồi."
Ngồi lâu một chỗ không ai tới tiêu diệt mình, đúng là chán thật.
Khi không tạo game để cho người khác giết mình cũng có thú vui riêng.
-"Vâng, tôi đi đây!"
-"Không! Ta không nói ngươi."
Lạc Tam đứng lại.
-"Ngươi hết việc rồi, lui ra, việc dẫn dụ để người khác."
Lạc Tam trầm mặt xuống, phía trước bắt đầu nổi gió, tà áo của Lạc Tam bay
phần phật ra sau. Lạc Tam khẽ nhíu mày, thừa biết người được cử đi là
ai.
Phía trước
xuất hiện thêm một người nữ nữa, ăn mặc khá chỉn chu, nhưng vẻ mặt nhìn
qua rất ác cảm, ánh mắt sác, liếc người đều có thể khiến người ta sợ.
Lạc Tam nhìn về phía người kia, mặt không hề có ý tứ vui mừng khi gặp đồng nghiệp.
-"Ông chủ bảo ngươi hết việc, là hiện tại là tàn phế rồi, lui đi." - Người kia lướt đi qua Lạc Tam.
Lạc Tam nắm chặt tay thành quyền, cắn môi nhẫn nhịn, sau đó nói lại, hai người đứng quay lưng về nhau.
-"Trong trận chiến, ta lúc nào cũng đều được ra trận xuất quân, còn ngươi chỉ ở phía sau chủ nhân hỗ trợ. Ông ta cho là ngươi không có khả năng ra mặt
lúc chiến đấu,chỉ bảo ngươi đi dụ người tới, vậy ai mới là tàn phế?"
Ngụ ý đầy mỉa mai, người ngu cũng nhận ra.
Người kia giận dữ quay mặt lại, Lạc Tam cũng từ từ quay mặt qua, hai bên lườm nhau. Nhưng cuối cùng vẫn là không nói nữa, người kia quay lưng bỏ ra
đi.
Lạc Tam
cũng trở vào, chẳng biết vì sao hai người lại có ác cảm, có điều khi Lạc Tam mở mắt ra, đầu đã ong ong, không còn nhớ gì liền trở thành thuộc
hạ, về phần người kia khi gặp không biết do gì mà có vẻ người kia không
thích mình.
_________________________
Mặc Tử Du đang ngồi dựa lưng vào thân cây, tay mân mẹ cầm mặt dây chuyền
ngắm nhìn. Móng của Thủy quái, ít nhiều cũng là đồ vật trên người yêu
quái, cũng không thể nào có mỗi chức năng trang trí đi!
Mặc Tử Du đưa nó lên cao, với ý định nếu soi ra dưới ánh trăng thì có phản
ứng hay không, nhưng mà đương nhiên không có gì xảy ra, lần được tặng
cũng là dưới trăng, nếu có phản ứng cũng phản ứng ngay lúc đó rồi.
Mặc Tử Du suy nghĩ quài cũng không biết làm sao cho mặt dây chuyền này phát huy tác dụng, hay thật sự chỉ có công dụng trang trí thôi? Nhớ lại lúc
Minh Triết bảo nó có phản ứng ở dưới hầm, chưa rõ nguyên do, cũng chưa
xác thực lại, nhưng cũng nên thêm điều kì lạ này. Hỏi hệ thống, hệ thống không trả lời, xem như muốn điều tra ra thì tự mình tìm hiểu rồi.
-"Mặt dây chuyền đâu ra đẹp vậy?"
Mặc Tử Du giật mình quay lại, Tô Thất Nguyệt khi không lại bất thình lình xuất hiện. Cứ tưởng ở thời điểm này nên là....
-"Minh Triết một lát tới, không cần ngạc nhiên."
-"Sao cậu không đi ngủ?" - Mặc Tử Du dở khóc dở cười, việc người kia có tới hay không không liên quan tới mình chứ.
-"Muốn đi hỏi cậu về cái này." - Tô Thất Nguyệt chỉ vào mặt dây chuyền.
-"Cái này?" - Mặc Tử Du cầm lên. - "À...ờm...là của Minh Triết tặng."
Không biết vì sao bình thường thì không sao, tự dưng tự mình nói ra nghe lại có hơi ngại.
-"Là móng của Thủy quái?"
-"Ừm."
-"Tôi thấy mặt kia của Minh Triết luôn rồi, hai cái nhìn giống giống."
-"Ừm."
-"Còn khắc tên lên nữa."
-"Ừm."
-"Hai người tiến xa tới mức này rồi?"
-"Ừm..hả?"
Khoan khoan bị liệu rồi!
Tô Thất Nguyệt liếc một cách ý tứ.
-"Khoan khoan, cái gì mà tiến xa? Ý cậu là cái gì???" - Mặc Tử Du cuống cuống.
-"Tự mình thừa nhận mà còn hỏi ngược lại tôi là sao?" - Tô Thất Nguyệt trêu chọc.
Nãy giờ hỏi cứ tưởng gì quan trọng, hóa ra là tới mo me cái này. Tô Thất
Nguyệt ban đầu không quan tâm cho lắm, sau khi làm sư phụ cho Minh
Triết, rồi còn được thưởng tặng quá trời màn cẩu lương máu chó gì đó, tự nhiên cảm thấy hai người này có chút dễ thương. Nhiều lần mà bắt gặp
hai người đứng chung thôi, Tô Thất Nguyệt đều không kiềm lòng muốn nhìn, có điện thoại ở đây là chụp rồi. Không hiểu mình bị vậy từ khi nào.
-"Tới đây chọc cậu thôi, tôi đều mong chờ cái kết của hai người." - Tô Thất
Nguyệt cười một cái rất có nghị lực. - "Tôi đi ngủ đây!"
Mặc Tử Du mặt đỏ tai đỏ, câu nghe hiểu câu nghe mù mịt, nhưng chung quy chắc chắn vẫn là nói về cái gì kia rất khó giải thích.
Tô Thất Nguyệt rời đi, Mặc Tử Du ngồi lặng im một chút, tự nhiên thấy
trong đầu bốc hỏa. Tới đây nói như vậy là sao? Quá nhiều ngụ ý trong đó
là do nó cao siêu hay do mình ngu mà không hiểu.
Mặc Tử Du lắc lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình. Nói là không hiểu nhưng trong thâm
tâm thật sự có nghĩ tới một hướng kia. Mặc Tử Du không nghĩ tới nữa.
Mà nhắc tới Minh Triết, Mặc Tử Du từ từ nghiệm lại, từ lúc mới gặp mặt tới giờ, ban đầu còn lạ mặt nhau, à nói đúng ra thì chỉ có mỗi mình thấy
người kia lạ, sau đó từ từ quen dần, Mặc Tử Du cũng nhận thấy mình có
chút thay đổi từ khi gặp Minh Triết.
Mặc Tử Du cầm mặt dây chuyền lên lại, lần này có tiếng động đi tới, đi chầm chậm không vội.
Minh Triết ngồi phịch xuống kế Mặc Tử Du, ngả đầu vào cây.
-"Hôm nay cậu đi ngủ sớm đi, tôi thấy mệt quá."
Mặc Tử Du cảm thấy tức cười. Cậu mệt thì cậu ngủ sớm chứ liên quan gì tới tôi, tôi cũng không bắt cậu ra đây.
-"Vì nếu cậu không ở đó, tôi cũng không an tâm ngủ được." - Minh Triết tự xem vẻ mặt tự giải thích.
Mặc Tử Du cười cười.
-"Vết thương của cậu ổn hơn chưa?"
Minh Triết vẻ mặt bắt đầu thống khổ.
-"Có hơi đỡ nhức, nhưng sáng lại do đánh nhau, hình như có chút đau lại,"
Bảo sao thấy mệt, Mặc Tử Du bỏ mặt dây chuyền vào trong, ngồi nhìn qua, tay vịn vai Minh Triết.
-"Có sao hay không? Tôi bảo nhờ Ngô Song Uyển chữa đi mà!"
-"Trị liệu của Ngô Song Uyển sẽ làm khôi phục hết, tôi bảo muốn giữ lại mà, cái này chắc chắn có sẹo." - Minh Triết cười hì hì.
Mặc Tử Du chặc lưỡi.
-"Bỏ ý định đó đi, cho tôi xem vết thương thử."
-"Hè, đùa thôi, tôi không có đau, cũng không có mệt."
Đùa kiểu gì chứ?
-"Dù sao cũng cho tôi xem thử nó có khá hơn hay không?"
Minh Triết nắm phần ngực áo định mở, tự dưng nắm chặt.
-" Giữa nơi không người, cậu tính làm gì?"
Mặc Tử Du bất giác đỏ mặt, cái này là ý gì nữa đây.
-"Cậu....cậu...cậu nói cái gì vậy?" - Mặc Tử Du hơi có chút thẹn quá hóa giận.
-"Coi cậu kìa, nghĩ cái gì trong đầu?"
Biết mình vừa bị chơi, Mặc Tử Du huých vai người kia một cái, quay mặt qua chỗ khác.
Thật ra nãy giờ cũng toàn lẩn quẩn trong đầu mấy câu nói của Tô Thất Nguyệt, nên hiện tại có chút hoảng, vừa nghe cái gì liên quan đều nhớ tới.
Mặc Tử Du xoay người chỗ khác, Minh Triết bắt đầu độc thoại.
-"Uây, đau lại rồi này."
"...."
-"Vẫn còn nhức lắm, giống như trăm con kiến đang nhoi nhoi cạp cạp trong đó."
"...."
-"Ấy, mặt dây chuyền dính máu rồi!"
Mặc Tử Du quay mặt lại, người này lại vừa có thêm chiêu làm ồn, thật phiền phức.
Trên tay Minh Triết đang cầm mặt dây chuyền dính chút máu nằm dính dính vào khe tạo ra chữ "Triết".
-"Cậu đeo nó? Không phải cất trong túi sao?"
-"Để túi rớt, nên tôi để lại lên cổ, thấy vết thương cũng khô, ai ngờ cũng còn máu."
Còn máu?
Mặc Tử Du quay người qua lại, tự mở vạt áo của Minh Triết ra, vết thương so với ban đầu đúng là có khá hơn một chút, nhưng mà một vài chỗ hơi còn
ươn ướt máu.
-"Chủ động như vậy không nên đâu Tử Du." - Minh Triết đùa.
-"Đừng đeo nữa, phần nhọn có thể ảnh hưởng tới vết thương, có khi còn nhiễm trùng nữa."
-"Vậy tôi để cậu giữ hộ nhé?"
Minh Triết cầm dây chuyền đưa cho Mặc Tử Du, Mặc Tử Du nhìn rồi cầm nó.
-"Khoan, phần máu dính trong rạch khe chữ khó lấy ra quá, cái này nói thế chứ cậu đừng giữ, dơ lắm." - Minh Triết giữ dây lại.
-"Không sao." - Mặc Tử Du nói.
Minh Triết cười cười, buông sợi dây ra, Mặc Tử Du đóng áo lại cho Minh
Triết, nhớ lại vẫn cảm thấy cực kì có lỗi, đều là do mình mà ra.
Mặc Tử Du đeo sợi dây của Minh Triết vào chung, tự nhiên nhớ ra cái gì đó, mắt sáng lên.
-"Minh Triết! Về cái việc cậu làm sao mà biết tôi, cậu hứa là sẽ nói mà?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT