Mặc Tử Du tỉnh dậy. Xung quanh vẫn là cây cối rừng rậm, nhưng khác với lúc
đầu mở mắt ra chỉ có một mình, bây giờ đã có nhiều người hơn.
-"Mặc Tử Du! Cậu tỉnh rồi!"
Ngô Song Uyển tiến lại, cười rất vui, đỡ Mặc Tử Du ngồi dậy.
Tô Thất Nguyệt và Mã Nhất Hi thì chỉ đang ngồi thong dong vì không có gì
làm, nhưng trên mặt biểu hiện căng thẳng hơn so với hành động. Nhác thấy Mặc Tử Du tỉnh dậy cũng tiến lại. Áo ba người đều có phần tàn tạ, bị
đen đen vài chỗ.
Mặc Tử Du ngồi dậy, một tay ôm đầu, hơi nhăn mặt lại.
-"Sao nhức đầu thế này? Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
-"Tôi...không..mà tại sao chúng ta thoát khỏi cái nơi kia vậy?"
Mặc Tử Du trầm ngâm một lúc, nhưng cứ nghĩ tới sẽ bị nhức đầu, do đó lắc
đầu. Mọi người đại khái kể lại việc Mặc Tử Du bị mất trí sau đó trở
thành người mà họ phải đánh.
-"Cái gì? Tôi như thế nào lại bị mất trí đi đánh người? Bị trúng yêu thuật sao?"
-"Là Linh Thú của cậu." - Mã Nhất Hi nói, sau đó lại tiếp tục kể về người áo đen đã xuất hiện đúng lúc kia. -"Hắn bảo cậu phải thả hai con vật đó
ra, bằng không sau khi chú thuật ngăn cản suy yếu, cậu sẽ tiếp tục bị ăn mất bản thân."
Mặc Tử Du khó hiểu.
-"Khoan đã! Tôi chỉ vừa dùng một lần, không thể nào mà phát tán nhanh như vậy đi? Có thể tin lời hắn nói được không?"
Dù sao cũng là một thành phần của game thiết lập nên, muốn tin cũng khó.
-"Hắn bảo hai hệ cậu thu là hệ cắp năng lực nhanh nhất, đặc biệt là Mộc.
Nhưng mà đúng là hình như cậu còn có bị thôi miên nữa nên mới nhanh
chóng bị mất lí trí." - Mã Nhất Hi giải thích.
-"Tôi không biết có đúng không nhưng tôi nghĩ cái thuật thôi miên gì đó hẳn
là Lạc Tam nhân lúc cậu không để ý mà ếm vào." - Tô Thất Nguyệt chống
cằm. - "Cơ mà có thể đó không phải là thuật làm cậu mất trí, nó còn có
thể là thuật kích thích độ hấp thụ của mấy con Linh Thú kia lên cao."
Như tên áo đen nói, có khi chỉ cần thu được một con là đã có thể bị hút cạn năng lượng, tùy thuộc vào thuộc tính và "sự nhân từ" của Linh Thú mà
người chủ sẽ bị mất nhanh hay chậm. Thường mà theo suy nghĩ, khi đã sở
hữu được thì sẽ muốn sử dụng, dù sao chiến đấu với quái cũng rất cực.
Nhưng một lần sử dụng thì độ hấp thụ càng tăng, mà theo quán tính một
lần dùng thành công thì lần sau sẽ dùng tiếp. Như vậy chủ yếu Linh thú
vừa có thể giúp ta thoát chết vừa giết ta ngay lập tức.
Mặc Tử Du biết mình bị lừa rồi, mà còn là bị lừa một cách ngoạn mục, không
nghĩ tới vật hành trang ban đầu còn nghĩ là vật đi kèm giúp đỡ, hóa ra
lại là vũ khí chết người.
Đương nhiên Mặc Tử Du đã mất đi một mạng.
Mặc Tử Du sau khi nghe thống báo mất mạng thì thở dài, định lấy quyển sách ra thả hai con vật kia đi, bỗng dưng chợt nhớ gì đó.
-"Ủa, Minh Triết đâu?"
-"Cậu ấy bảo đi tìm hoa quả gì đó, hết đồ ăn rồi, cậu ta kêu bọn tôi ngồi đây canh cậu."
Mặc Tử Du định là đem đi thả xong sẽ đi tìm, vừa bước được vài bước, lại nghĩ tới một chuyện khác, quay người lại.
Việc này hoàn toàn có thể xảy ra, Mặc Tử Du nghĩ thế, mình còn không nhớ
chuyện gì xảy ra, nếu lỡ có gây thương tích cho ai thì cảm thấy cực kì
có lỗi.
-"Thật
ra thì không hẳn, bọn tôi chủ yếu là bị con Linh Thú phượng của cậu tấn
công, ngoài trầy xước vài chỗ cũng không có gì đáng nói." - Mã Nhất Hi
nói. -"Nhưng mà..."
-"Nhưng mà?" - Mặc Tử Du cảm thấy bất an.
-"Cậu có vỗ một chưởng rất mạnh vào trước ngực Minh Triết." - Tô Thất Nguyệt suy nghĩ một chút mới nói.
-"Cái gì?" - Đầu Mặc Tử Du ong một cái.
Mình như vậy mà tấn công Minh Triết rồi!
Không biết là loại cảm giác gì, nhưng nghe mình tấn công người này lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
-"Cậu ta bị thương, tay ôm ngực kêu đau mà vẫn ráng vác cậu đi ra ngoài. A!
Hình như là ban nãy còn chảy máu nữa, vết thương nhìn ghê lắm, một
chưởng của cậu đánh vào mà lòe lòe lỗ, không chừng còn để lại sẹo!" - Mã Nhất Hi chéo tay nói.
Ngô Song Uyển và Tô Thất Nguyệt đứng kế bên cảm thấy bất lực. Như thế nào
câu đầu còn nói đúng mà câu sau lại thành ra như vậy? Bọn tôi cũng có
mặt ở đây mà, máu gì ở đâu ra, chế vừa phải thôi chứ.
Mặc Tử Du nghe xong đã bỏ đi tìm mất tiêu.
-"Cậu ác quá! Đợi đến khi Tử Du biết được, cậu ta sẽ lột da cậu." - Ngô Song Uyển trách móc.
-"Đùa tí ấy mà, nãy giờ căng thẳng quá!" - Mã Nhất Hi cười cười.
Đúng là rất căng thẳng! Bởi vì chỗ chúng ta đang đứng đã là không gian mới, kiêm địa bàn của boss!
Mặc Tử Du đi tìm Minh Triết, thường Minh Triết sẽ để lại vài vết sẹo trên
cây để đánh dấu không lạc đường, thường thì đi vào rừng sẽ làm vậy, do
đó Mặc Tử Du cứ thấy trên cây có vết chém là đi theo đó.
Đi được một lúc, Mặc Tử Du chợt giật mình. Hình như hơi không đúng! Cái
này là hành động gì, đúng là mình làm người khác bị thương thì lo lắng
thật, nhưng mà nhận ra hành động của mình hiện giờ có hơi thái quá
không?
Mặc Tử
Du lắc đầu mặc kệ, nghĩ nhiều làm gì. Nhưng không còn thấy dấu chém nào
trên cây nữa, kì lạ, không lẽ bốc hơi lên không trung rồi? Mặc Tử Du gãi gãi đầu, ngó trước ngó sau, nhìn lên nhìn xuống.
Mặc Tử Du nghĩ, đừng nói là bị lạc rồi đi? À không thể nào, còn khắc trên
cây như thế kia hẳn là không thể bị lạc đi? Hay là ngồi đợi ở đây?
Mặc Tử Du ngồi xuống gần đó, thiết ngẫm nghĩ lại lời tên áo đen kia nói, tay lấy quyển sách ra.
-"Hệ thống! Có ở đó không? Làm sao để đuổi Linh thú đi vậy?"
"Tại sao lại muốn đuổi? Không phải nên giữ để hỗ trợ ngươi sao?" - Hệ thống xuất hiện.
Còn giả bộ bắt ta giữ lại hay gì? Cảm thấy phẫn nô.
-"Không giữ nữa, ta muốn thả!"
Hệ thống không nói gì về vấn đề giữ hay không nữa, nói.
"Chỉ cần xé trang của hệ đó đi, lập tức sẽ đường ai nấy đi!"
Mặc Tử Du ngay chớp mắt xé ngay trang của hệ Mộc và hệ Hỏa. Hai làn khói lập tức bay ra, biến thành dạng hình người.
-"Tại sao lại thả bọn ta? Bộ ngươi muốn chết à?" - Linh Mộc cực kì tức giận.
-"Chủ nhân, đừng làm vậy mà, mau thu phục ta lại đi."- Linh Hỏa nói.
Mặc Tử Du đóng cuốn sách lại, đứng lên.
-"Không cần các ngươi nữa nên thả đi, mau đi đi."
-"Không có bọn ta hỗ trợ, ngươi sẽ khó sống nỗi ở cái không gian thứ ba này!" - Linh Mộc chéo tay.
-"Không cần tới các ngươi hỗ trợ, ta có hẳn một nhóm đồng đội rồi, vả lại những lần trước không có các ngươi, ta vẫn hoàn thành giết quái được." - Mặc
Tử Du kiên trì.
-"Không gian ba này là địa bàn của boss, cực kì khác so với hai không gian cũ
mà ngươi từng qua." - Linh Hỏa nói. - "Ngươi đừng có đánh đồng việc
này."
Mặc Tử Du nắm chặt tay lại.
-"Còn định giả ngây tới bao giờ!? Ta thừa biết các chuyện các ngươi làm!" - Mặc Tử Du gần như hét lên.
Linh Mộc và Linh Hỏa hơi sững người nhìn nhau.
-"Chết tiệt, chắc chắn là tên kia nói!"
-"Ngươi đã biết rồi sao?" - Linh Hỏa hướng Mặc Tử Du, thần thái trầm xuống hẳn so với hình thái nhoi nhoi cầu thu phục.
-" Mau đi, ta không có thu ai nữa!"
Xung quanh đều im lặng, có thể nghe rõ tiếng cây xào xạc.
-"Biết gì không Pháp sư?" - Linh Mộc mặt mày nham hiểm nói. -"Ngay bây giờ bọn ta giết ngươi xong cũng có thể ăn cạn cơ thể ngươi được."
Vừa dứt lời, cả hai biến ra vũ khí của mình.
-"Hai đánh một, đê tiện!" - Mặc Tử Du nghiến răng.
-"Đê tiện? Hahaha" - Linh Hỏa cười - "Sau khi ngươi chết, ở đây ngoài ba chúng ta cũng không ai biết, sao bọn ta phải sợ?"
Dù sao bọn ta cũng là yêu quái!
Mặc Tử Du nhíu mày, lại là một hệ khác, làm sao mà đánh lại trong khi trên
tay không có vũ khí, cho dù tấn công phép thì hai tên này đều có thể vừa sử dụng cả phép lẫn công đánh mình.
Mặc Tử Du chợt sáng mắt ra, một tay biến ra một thanh kiếm mà cái dòng điện tạo lên.
-"Hừ, thông minh đấy!" - Linh Mộc cười khẩy.
Cả ba xông vào đánh nhau. Hai con thú nhắm vào một mình Mặc Tử Du đánh.
Mặc Tử Du căn bản cũng không quen, dùng kiếm gì đó, bản thân cảm thấy
mình rất tệ. tay di chuyển phải vừa nhanh né và tấn công, bản thân đã
không quen, trước mắt còn phải đối đầu với hai người sử dụng thuần
thục.
-"Chịu
thua đi! Ở đây chỉ có một mình ngươi, không thể đánh lại với bọn ta, vừa mới bị ám thuật, ít nhiều cũng không thể tỉnh táo được!"
Linh Mộc cười một cách man rợ, ngay khi nói xong, sau lưng mình bị quẹt thẳng một đường dài.
Linh Mộc quay đầu lại.
-"Ai bảo chỉ có một mình cậu ta?"
Minh Triết nhanh như chớp xông lên tấn công một đường dài đi qua cả hai người Linh Mộc và Linh Hỏa.
Mặc Tử Du trước mắt thấy xuất hiện thêm một người, lại là người đó, tự dưng có chút tự tin hơn, Minh Triết hướng mắt nhìn Mặc Tử Du, cười, hai
người gật đầu sau đó cùng tấn công.
Minh Triết đã nâng rất nhiều về tốc độ và kĩ năng của mình. Sau đó, đương nhiên Linh Hỏa và Linh Mộc đều bại trận.
Cả hai dù sao cũng rất mạnh, thật ra bản chính của Linh thú vẫn là dùng
phép, công cũng chỉ là vật tượng trưng lòe người khác, mà bàn về phép
đương nhiên Mặc Tử Du cũng đủ khả năng chống lại. Do đó kiểu nào cũng là thua.
Ban đầu cứ tưởng có một mình hắn nên mới dùng công, cư nhiên lại xuất hiện cái tên này ra.
-"Các ngươi mau đi được rồi!" - Mặc Tử Du nói.
Hai người hừ một tiếng, bùm một cái liền hóa khói bay đi mất.
Xem như không còn gặp lại lần nữa.
-"Không sao chứ? Mới tỉnh sao không nằm nghỉ?" - Minh Triết ôn nhu hỏi.
Mặc Tử Du nhìn qua, ánh mắt hơi xao động.
-"Tôi đi tìm cậu, đi theo vệt chém của cậu nhưng mất dấu."
-"Sao cậu tới đây kịp lúc vậy?" - Mặc Tử Du luôn thắc mắc vấn đề này. Lần nào cũng như vậy.
-"Tôi đang ở gần đây hái chút hoa quả, thì thấy cậu."- Minh Triết chỉ vào
đống hoa quả lăn lóc ở chỗ kia. Chắc là ban nãy đặt ở đó mới đi lại
đây.
Bảo sao tới khúc cây kia liền không thấy dấu nữa, thì ra là đi trèo cây.
-"Nói đi, không ở lại chờ! Đi tìm tôi làm gì?" - Minh Triết hỏi.
- "Không...ai tìm cậu, à mà ...có. Nhưng mà tôi chủ yếu là đi thả hai con vật này ra, tiện đường tìm cậu thôi."
Minh Triết cười cười, thả ra được rồi đồng nghĩa với việc sau này Mặc Tử Du sẽ không sao nữa.
-"Cởi áo ra!"
-"Hả, hả?"
Minh Triết nghĩ mình nghe lầm.
-"Ý tôi là phần trước ngực cậu, tôi...."
Minh Triết vỡ lẽ.
-"À tưởng gì....cái đó...không sao đâu. Bọn Mã Nhất Hi nói với cậu rồi hả?"
Minh Triết vẫn là một tay giữ chặt vạt áo trước, Mặc Tử Du nhíu mày, chắc
lưỡi một cái, tiến tới đẩy tay Minh Triết ra, chính mình chủ động lại
xem.
Áo Minh
Triết cũng thuộc dạng hở cổ, do đó phanh ra một chút liền nhìn thấy
ngực. Vết thương vừa hơi khô, đen đen, nhìn giống như bị cháy, nhưng
cũng không lòe lỗ ghê gớm như Mã Nhất Hi nói. Mặc Tử Du hơi lộ ra vẻ đau xót.
Minh
Triết thấy Mặc Tử Du chủ động như vậy có hơi bất ngờ, bất quá thấy vẻ
mặt của Mặc Tử Du như vậy, Minh Triết nhu nhu đầu Mặc Tử Du.
-"Không sao đâu, mai mốt nó lại lành mà."
-"Xin lỗi..." - Mặc Tử Du kéo áo lại cho Minh Triết. -"Tôi...không nghĩ là mình có thể đả thương mọi người."
-"Tôi không sao thật mà, cậu không cần tự trách." - Tay của Minh Triết vẫn đặt trên đầu Mặc Tử Du.
-"Đi về! Nhờ Ngô Song Uyển trị liệu."
-"Không cần!" - Minh Triết cười cười. -"Ban nãy có đề nghị rồi, nhưng tôi từ chối!"
-"Tại sao? Không lẽ cậu còn muốn giữ nó?" - Mặc Tử Du khó hiểu.
-"Ừ! Để làm kỉ niệm, sau này lấy ra hù cậu."
Khái niệm gì thế này? Mặc Tử Du bực mình đẩy người Minh Triết ra.
-"A! Xin lỗi...."- Mặc Tử Du cũng vừa nhận ra mình lỡ tay, -"Nhưng mà còn đau mà ban nãy đánh cũng xung quá nhỉ?"
-"Vì bọn họ bắt nạt cậu."
Mặc Tử Du phụt cười.
-"Thật là nhiều lúc không hiểu nổi cậu."
Bản thân nhiều lúc cũng không hiểu mình cho lắm...
-"Dễ hiểu mà, tại cậu không chịu để ý."
Minh Triết tiến mặt lại gần. Mặc Tử Du hơi đỏ mặt, dù không hiểu nhưng vẫn
là né ra. Chân bước đi về, Minh Triết nhanh tay lại lấy mớ hoa quả rồi
đuổi theo.
-"Ban nãy không thấy dây chuyền của cậu."
Minh Triết "a" một tiếng, ban nãy đúng là trên cổ không đeo.
-"Tôi cất trong túi áo này, vì đeo lên cổ chạm tới vết thương." -Minh Triết giải thích, - "Hửm? Sao cậu để ý chuyện này?"
-"Sao? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi mà."
Minh Triết cười cười, Mặc Tử Du nhìn, tâm tình có chút phức tạp.
-"Mặc Tử Du!"
-"Hả"- Mặc Tử Du quay qua.
-"Không! Tôi chỉ gọi thế thôi." - Minh Triết hì hì.
Mặc Tử Du cảm thấy thật ba chấm, bực mình huých vai Minh Triết một cái. Đúng là không có việc gì làm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT