Trước mặt bây giờ hình ảnh nhóc con không còn, đổi lại thành một người hoàn toàn mới, diện mạo mới. Người này rất xinh đẹp, cao, cơ thể...mà chuẩn khiến người khác ghen tị.

"Lạc Tam lớn" phất tay ra một cây quạt, xung quanh nhìn cực kì có khí phách.

Đây mới thật sự là dáng người thật ư? Không nghĩ ra con nhóc choi choi hay bám chân mình mà bản thể gốc lại là một chị đại như vậy. Minh Triết có phần sốc.

Mọi người đứng thủ sẵn thế.

-"Mục đích ngươi trà trộn vào làm gì?" - Mặc Tử Du nhíu mày.

-"Ta tráo bản đồ! Để dẫn các ngươi tới đây, như đã thấy, các ngươi biết cách thoát ra khỏi đây." - Lạc Tam cười nham hiểm.

Người giữ bản đồ chỉ có Minh Triết, bảo sao Lạc Tam luôn nhắm vào người này. Nhưng mà bản đồ bị tráo từ bao giờ?

Mọi người đều lập tức quay qua nhìn Minh Triết, bảo đề phòng mà vẫn bị người ta lấy đồ được. Thật là đáng khiển trách!

-"Muốn thoát khỏi đây, liền đánh được ta đi đã!"

Nhìn bề ngoài phụ nữ mong manh như vậy, nhưng một miệng mà nói ra như thế này, với lại những nhân vật về sau hẳn là càng đáng sợ, do đó có thể Lạc Tam một lần có thể cân cả năm người được.

_______________________

Woah! Không nghĩ là kết thúc nhanh như vậy, có hơi giật máy không nhỉ?

Lạc Tam hiện tại đã bại trận rồi!

Ban nãy lúc vừa xông lên đấu, rõ ràng cực kì có khí thế, tại sao chưa được bao lâu liền sụp? Vậy hóa ra là bọn ta nghĩ quá rồi sao? Dù sao thân hình cũng chỉ là một người phụ nữ .

Mặc Tử Du đang dùng kĩ năng điện mình tạo thành sợi dây trói Lạc Tam lại.

-"Các ngươi là hên thôi!" - Lạc Tam hầm hừ.

-"Là do ngươi đã không đánh lại còn tỏ ra nguy hiểm, mau mau nói cách thoát khỏi đây!" - Mã Nhất Hi nói.

-"Ngươi muốn nói ý gì? Là thoát khỏi đây hay thoát khỏi đây?"

"?"

Nói cái ngôn ngữ gì vậy?

-"Nếu ý ngươi là thoát khỏi đây là thoát ra nơi này cũng đúng, nhưng mà thoát ra từ đây còn có nghĩa là thoát khỏi cái không gian này!" - Lạc Tam nói.

Thoát khỏi không gian này?!

Là thật sao?

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía bức tường kia.

-"Khoan đã! Ngươi biết rõ không gian này chỉ là ảo?"

Cho tới tận giờ, Mặc Tử Du vẫn cho là những nhân vật xuất hiện ở đây chỉ là NPC, là một sự thiết lập có sẵn trong game, cho dù có "linh hoạt" hơn game hay chơi trên điện thoại, nhưng cũng không thể biết được thế giới mình đang ở là một thế giới ảo.

-"Phải! Cũng chỉ có vài người mới biết chứ không phải toàn bộ."- Lạc Tam nói.

-"Nhưng hình như ban nãy ngươi bảo ngươi tráo bản đồ. Như thế nào mà lại dẫn tụi ta tới điểm thoát khỏi game ?"

Đúng là cực kì mâu thuẫn!

Một phút trước còn bảo là muốn lừa dẫn tụi ta tới đây, bây giờ bảo nơi này là nơi thoát ra là sao?

Lạc Tam nhếch miệng một cái.

-"Các ngươi chưa hiểu sao?"

Mọi người đều căng thẳng.

-"Muốn thoát game phải hạ được boss, các ngươi thoát khỏi nơi này là sẽ đến không gian mới, chính là địa bàn của boss!"

Bây giờ mới vỡ lẽ, mọi người hai mắt nhìn nhau. Bảo sao cứ cảm thấy kì kì. Nhưng nói thế nào thì chưa gì đã có thể gặp boss rồi ư? Như thế nào mà trùm cuối lại cho người dẫn chúng ta tới hẳn chỗ ở của mình chứ?

Có quá nhiều thứ cần phải suy nghĩ!

-"Ông chủ muốn gặp các ngươi lâu rồi! "

-"Còn không mau đưa bọn ta tới?" - Mã Nhất Hi nói.

-"Ta đã bảo là đánh xong rồi mới thoát khỏi đây được mà." - Lạc Tam cúi đầu xuống.

-"Ngươi đã thua!" - Ngô Song Uyển chỉ vào Lạc Tam.

-"Ta ban đầu là nói thế thôi. Người các ngươi cần đánh đương nhiên không phải ta." - Lạc Tam ngước lên, ánh mắt tỏa ra sát khí.

Lạc Tam vừa dứt lời, Mặc Tử Du chợt giật mình một cái, cả người lập tức khuỵu xuống, luồng điện xoay quanh Lạc Tam yếu ớt biến mất. Lạc Tam chặc cười một cái, tay xầm quạt phất ra làn khí, nhanh chóng biến mất. Mọi thứ diễn ra rất nhanh.

-"Chết tiệt! Chuyện gì vừa mới xảy ra?" - Mã Nhất Hi tay nắm chặt vũ khí của mình.

-"Lạc Tam chạy mất rồi!" - Tô Thất Nguyệt nói.

-"Mặc Tử Du! Tử Du! Làm sao vậy?"

Minh Triết tay đang đỡ Mặc Tử Du, mặt một biểu cảm rất lo lắng.

Mặc Tử Du lại cảm nhận được sự khó chịu như trước đó, cả người đều bức bức mệt mỏi, bây giờ tựa hồ có chút mệt hơn. Mặc Tử Du nhắm chặt mắt lại, tay bấu chặt áo trước ngực. Tay còn lại chống xuống đất, miệng ho ra một bụm máu.

-"Mặc Tử Du!"

Mọi người đứng tụm lại, Mặc Tử Du không còn cảm nhận gì khác ngoài bứt rứt khó chịu. Mắt đột nhiên mở to ra, đồng tử co lại, sau đó là biến mất!

- "Minh Triết! Mau lùi ra!"- Mã Nhất Hi nắm bả vai của Minh Triết đẩy ra.

Từ người của Mặc Tử Du tỏa ra một vòng tròn linh lực lớn lan ra. Mặc Tử Du như biến thành một người khác, khí chất rất lạnh, không phải là con người mà bốn người đã quen biết.

Mặc Tử Du đứng lên, mắt không còn đồng tử, nhìn thẳng vào cả bốn người. Ai cũng đều hiểu rõ ẩn ý của Lạc Tam ban nãy, người mà họ cần đối đầu chính là Mặc Tử Du. Có điều vẫn không biết tại sao lại là Mặc Tử Du.

Mặc Tử Du đương nhiên thành một con người khác, năng lực hình như cũng mạnh hơn. Tấn công không nể nang ai, rõ ràng là mất trí nhớ.

Dù vẫn không hiểu, và cũng không biết làm sao để Mặc Tử Du trở lại bình thường nên cũng không ai dám ra tay mạnh, ví như Tô Thất Nguyệt cũng không nỡ bắn cung vào Mặc Tử Du. Minh Triết lại càng không tấn công một đòn nào vào người Mặc Tử Du.

-"Chúng ta nếu không tấn công thì chúng ta sẽ thua." - Mã Nhất Hi đổ mồ hôi.

-"Nhưng tấn công thì cậu ấy khi trở lại như cũ sẽ không thể chịu nỗi." - Ngô Song Uyển nói, tay sử dụng kĩ năng khống chế.

Mặc Tử Du bị giữ lại, vùng vẫy dữ dội.

-"Tử Du, tỉnh lại đi!" - Minh Triết phóng ra trước mặt nói.

Mặc Tử Du vùng ra thành công , Ngô Song Uyển bị giật ngược về sau. Mặc Tử Du tay đập vào ngực của người đang đứng trước mặt mình.

Mặt dây chuyền từ trong áo người đối diện bằng một cách nào đó ló ra ngoài.

Mặc Tử Du sựng người, nhanh chóng rút tay về ôm đầu, một vẻ rất nhức nhói.

Nhưng Mặc Tử Du lại ném ra một quyển sách, từ bên trong xuất hiện ra thêm hai con vật lớn đầy uy lực. Khác với con rắn khổng lồ nhưng hiền lành ban nãy, lần này y như chủ của nó, có lẽ cũng đã mất không chế. Một bên là một con phượng hoàng không lớn không nhỏ nhưng rất mạnh.

Cả hai con vật nhanh như chớp tấn công, con phượng hoàng bay tới chỗ Mã Nhất Hi, móng vuốt bám chặt vào thanh vũ khí, Tô Thất Nguyệt chỉa mũi tên nhắm vào. Cả người nó rực lửa lên, dùng cánh quật ngược về phía Thất Nguyệt, Tô Thất Nguyệt né đi, Mã Nhất Hi lại tiện lực giựt ngược lại vũ khí và đâm thẳng vào người nó.

Minh Triết nhăn mặt, tay ôm chỗ vừa bị đả thương kia, đang lù khù đứng dậy, con rắn lướt cực nhanh đi lại, Minh Triết nắm chặt kiếm đánh vào cái mặt đang tiến tới đây, mắt vẫn hướng tới người đang đứng bất động vô hồn kia.

Ngô Song Uyển phụ một tay với Minh Triết. Nếu Minh Triết không nhớ lầm thì con rắn này tên là Linh Mộc, hiện tại Linh Mộc chắc là đang phát ra năng lực giống như nó tự hào nói ban nãy, từ đá mà còn có thể trồi các rễ cây lên được, rễ cây cứ quấn quấn rất khó chịu, càng chặt càng lên nhiều. Cả hai gần như bất lực

Phía bên kia đối phó với phượng hoàng cũng không dễ dàng mấy. Mặc Tử Du chỉ cười một cái.

Bỗng nhiên, một vòng sáng xuất hiện. Chính xác là một vòng sáng mà các vị cứu thế hay xuất hiện. Không nhìn rõ lắm vì hơi chói mắt, nhưng chắc chắn một điều là có ai đó đã khống chế được hai con vật này vì khi mù mờ nhìn lại, con phượng hoàng và con rắn mất không chế kia đã nằm gục bất tỉnh.

Mặc Tử Du thì đang giao tranh với một người.

-"A!" - Minh Triết nhận ra người kia.

Chính là người áo đen che mặt mà đã đưa tờ giấy gợi ý ngày hôm trước. Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Ba người kia không biết, còn tưởng là lại xuất hiện một kẻ thù khác, nhưng nhìn lại thì hắn đang đánh với Mặc Tử Du, vậy thì hẳn là đang giúp đỡ? Là nên đánh ai bây giờ?

Như cũ, tên áo đen ra chiêu rất nhanh, hai bên cũng không cùng hệ, Mặc Tử Du dù có mạnh hơn cũng có hơi gặp khó khăn.

"Keng"

Ngay khi một nhát kiếm vừa định đâm xuống Mặc Tử Du, Minh Triết đã dùng kiếm chặn giữa hai người hất ra.

-"Ta biết ngươi đang giúp đỡ, nhưng đừng có mà làm cậu ấy bị thương!"

Mặc Tử Du ở đằng giơ tay lên, Minh Triết vừa nói xong liền nhanh quay đầu lại nắm chặt tay, hai mắt gằn nhau cực kì gắt. Mặc Tử Du vậy mà lại không dùng tay còn lại tấn công.

Tên áo đen giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, hiện lên một phần nhỏ linh lực, quăng thẳng vào người Mặc Tử Du, cả người như gặp thuốc mê, lập tức bất tỉnh.

-"Tới khi hắn tỉnh lại, mau bảo hắn thả hai con Linh Thú kia ra."

Tên áo đen cuối cùng cũng nói một câu, xoay người định rời đi.

-"Khoan đã! Ngươi có thể ở lại không?"

Minh Triết cảm thấy nguời này khá tin cậy, vả lại cũng không hiểu tại sao phải thả hai con vật kia đi, và nếu lỡ Mặc Tử Du lại bị như vậy thêm một lần nữa thì sao?

-"Linh thú chỉ là vật lừa, nó đúng là giúp Pháp sư chiến đấu, nhưng nó lại là thứ hút năng lực và tính khí của Pháp sư."

Mọi người đều sửng sốt.

Này lại là một lý thuyết gì?

-" Lí do trước đây hắn từng suy yếu một chút là do thu phục được hai con, chỉ cần một con là đã có thể bị nó hút cạn rồi." - Người áo đen xoay người lại. " Hiện tại hắn còn dùng một lần, khi sử dụng Linh thú thì khả năng hấp thụ càng tăng, hệ Mộc lại là hệ có khả năng hút nhanh và cao nhất, vừa rồi bản tính thiện của hắn vừa bị mất, thêm cả một chút thuật thôi miên có sự sắp xếp!"

Tên áo đen giọng trầm, giải thích từ từ chậm rãi rất dễ hiểu.

Giờ thì Minh Triết mới hiểu ra, hóa ra chẳng có ai chịu mình bị người khác thu phục...trừ khi người đó là người có thể cho mình năng lực mà ngay cả người đó cũng không biết. Bảo sao hết hai con đều sợ bị bỏ rơi, game ngay từ đầu chỉ hoàn toàn là lừa đảo, cứ ngỡ là hành trang có kĩ năng tốt để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hóa ra lại là một hình thức làm suy yếu đi một người chơi. Quả thật bất nhân!

-"Như vậy vết thương ở tay kia là.." - Tô Thất Nguyệt sực nhớ ra.

-"Lần đó ta là dùng một chút phép ngăn lại năng lực bị hút đi." - Người áo đen trả lời. - "Cũng không phải là ngăn hẳn mà là bị hút ít đi nhiều so với khả năng khả năng hấp thụ của hai con vật kia, do đó hắn mới khỏe được một chút."

-"Ngươi rốt cuộc là ai?" - Minh Triết nói.

Tên kia im lặng, mọi người đều im lặng chờ câu trả lời. Hắn xoay người lại, hướng tay về phía bức tường, trên mặt tường hiện lên một vòng tròn nhìn khá đặc sắc.

-"Trên đây có phong ấn, tìm cách giải và các ngươi sẽ đi tới không gian thứ ba, cũng là địa bàn của boss."

-"Còn về phần tên Pháp sư, nếu hắn không mau thả hai con vật kia đi thì thuật chú giữ người của ta cũng không kiềm được bao lâu đâu. Ta cũng sẽ không thể nào cứ xuất hiện giúp các ngươi."

Vừa nói xong, tên áo đen phất áo định đi, Minh Triết đã nói vọng tới.

-"Khoan đã! Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

-"...." - Người áo đen quay một nửa khuôn mặt. - "Chỉ cần biết ta thấy các ngươi tội nghiệp, muốn giúp đỡ một chút."

Đoàng một cái liền biến mất, tất cả đều rơi vào trạng thái căng thẳng.

Mọi thứ gần như càng ngày càng rối.

Nhưng ngược lại cảm thấy mọi việc cũng rất dễ dàng đi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play