Mặc Tử Du và Minh Triết chạy theo cho tới khi tới được điểm dừng cuối cùng.

Minh Triết: "!"

Minh Triết chợt cảm thấy quen quen, hình như chỗ này mình tới rồi. À! Phải rồi, nơi này là cái nơi mình bị chặn lại ban đầu cơ mà! Là cái bức tường chắn đây chứ đâu. Cứ tưởng là đường cụt, hóa ra là lối thoát hiểm à?

Làm mình chạy lòng vòng muốn chết!

-"Bị chặn ở đây rồi? Hẳn là phải phá bức tường này mới thoát ra khỏi đây được đi?" - Mặc Tử Du sờ sờ bức tường đá trước mặt.

-"Cậu dùng phép thử xem." - Minh Triết đề nghị.

Mặc Tử Du gật gật đầu, cả hai lùi ra phía sau, nhưng chưa kịp làm gì, Mặc Tử Du lập tức khựng lại.

-"Làm sao vậy?" - Minh Triết ngạc nhiên.

-"Tôi vừa nghĩ, phá cái tường này không chừng lại làm sập cả cái tòa này đi. Nơi này ai biết được lỡ như là một cơ quan?" - Mặc Tử Du nói.

-"Đúng đúng, đừng vội!"

Ở đâu ra một giọng nói khác, Minh Triết và Mặc Tử Du giật mình quay lại, Mã Nhất Hi đang chạy tới.

-"Chào lần nữa!" - Mặc Tử Du nói, may mắn thế nào lại tự mình chạy đến đây được.

-"Cái đường vệt trắng này là của cậu đúng không?" - Mã Nhất Hi hướng Mặc Tử Du cười. - "May mà có nó!"

-"Như vậy nhanh thôi, một lát sẽ hội tụ đủ!"

Ngưng tán gẫu, Mặc Tử Du đại khái nói sơ kẻ lại chuyện căn phòng kì lạ ban nãy, nhưng hiện tại nên lo cho việc thoát khỏi đây trước, chuyện kia đợi đông đủ sẽ bàn ra sau.

Như dự đoán, một lúc sau lần lượt Ngô Song Uyển, Lạc Tam và Tô Thất Nguyệt cũng vừa tới. Gặp lại rồi đều vui mừng, Lạc Tam như cũ nhào lại bám Minh Triết, vùi vùi mặt, Mặc Tử Du chỉ hơi nhìn nhìn vào con bé, Lạc Tam trừng mắt nhìn qua.

Tô Thất Nguyệt gõ gõ vài cái vào bức tường, Ngô Song Uyển áp tai vào, nói chung mọi người đều sờ đủ mọi chỗ trên đây với mong mỏi tìm ra một điểm khác thường nào đó.

-"Hiện tại đều tụ tập đủ ở đây rồi, hay là cứ phá nó đi, dù có sập thì chúng ta vẫn chạy nhanh ra ngoài được mà nhỉ?" - Mã Nhất Hi nói.

-"Chỉ sợ không phá được mà còn làm động tới thứ nào khác nữa." - Mặc Tử Du thở dài.

-"A! Phải rồi, Mặc Tử Du! Ban nãy tôi thấy người cậu có máu mà, hiện tại sao không có?" - Tô Thất Nguyệt đột nhiên nói.

Mặc Tử Du tròn xoe mắt, cái gì mà người toàn máu, nãy giờ không hề bị ai đả thương đi?

-"Lúc nãy tôi còn đang đi , thấy có bóng người khá giống cậu chạy rất nhanh lướt qua, người hình như có máu, tôi có chạy theo gọi nhưng lại mất dấu."

Mặc Tử Du vỡ lẽ, chắc chắn người đó chỉ có một người.

-"À, đó là người cải trang thành tôi, Minh Triết phát hiện được nên hắn bị đánh cho tơi bời." - Mặc Tử Du nói sơ qua, ánh mắt hướng về một người.

-"Ngươi nhìn ta là có ý gì?" - Lạc Tam nhíu mày.

Không khí im lặng, trầm xuống. Mọi ánh mắt đều hướng về Lạc Tam. Dù không ai nói nhưng trong thâm tâm, ai cũng thừa biết phải thận trọng với nhân vật này.

Lạc Tam nhác thấy ai cũng nhìn mình, nó làm ra vẻ oan ức, càng bám chặt vào chân của Minh Triết.

-"Nhìn gì chứ? Các ngươi nghĩ là ta sao?"

Không ai trừ Minh Triết và Mặc Tử Du có mặt trong hoàn cảnh đó nên không nói gì, chỉ đứng đó nhìn một cách hoài nghi.

-"Là ai thì chưa rõ? Nếu không phải mình thì cũng không có gì để lo." - Minh Triết buông thõng một câu.

Lạc Tam bỏ tay ra khỏi người Minh Triết.

-"Ngươi cũng không tin ta?"

-" Mụn ruồi ngay cổ tay." - Minh Triết chỉ nói thêm một câu.

Trên cổ tay của Lạc tam có một mụn ruồi, Minh Triết không phải để ý kĩ, nhưng là do Lạc Tam hay bám người mình, tay áo hay bị thả xuống, Minh Triết thường nhìn xuống sẽ thấy ngay.

-"Ban nãy giao tranh, chắc ngươi quên hoặc cho là ta không để ý, nhưng trên cổ tay lúc đó có mụn ruồi." - Minh Triết nói.

-"Xằng bậy, biết bao nhiêu người có mụn ruồi ngay tay!" - Lạc Tam vẫn bướng cãi.

-"Đúng là có, nhưng Mặc Tử Du thì không có, đã cải trang mà còn không làm toàn diện!"

Mặc Tử Du hơi sửng sốt, từ khi nào mà tên này đã khám phá ra tay mình luôn rồi? Mình có bao giờ đưa tay ra đâu nhỉ?

Nhưng dù sao điều quan trọng ở đây là Lạc Tam đang bị vạch trần, mặc dù với lí do này cũng không có khả năng đúng cao mấy. Minh Triết chỉ là đang dùng đại chứng cứ nhỏ nhoi này xem thử phản ứng của Lạc Tam. Lạc Tam xem ra có chuyển biến cơ mặt, nhìn không phải là giận dữ vì bị đổ oan mà là một biểu cảm khác.

-"Thật ra từ đầu các ngươi đã nghi ngờ ta rồi đúng không?" - Lạc Tam cười nguy hiểm.

Vì các kiểu này tụi ta đọc qua nhiều rồi nha! Xin lỗi vì làm cho nó dễ đoán như vậy.

-"Rõ ràng ngươi cũng chỉ thờ ơ gia nhập, ngươi cũng thừa biết bọn ta biết." - Mã Nhất Hi cười khẩy.

Lạc Tam lùi ra sau, trên mặt hiện lên một vài vệt đò xuất hiện, người tỏa ra xung khí, bao trùm cả người lại, từ trong đó mịt mờ một hình bóng khác khác hẳn hình dạng cô bé năm, sáu tuổi.

-"Muốn thoát ra khỏi đây, trước hết giải quyết với ta xong đã!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play