Hóa ra chỉ là bình xịt dành cho người bệnh, làm cứ tưởng sẽ có đồ vật gì quan trọng.

-"Người này lúc sống có bị hen suyễn sao?"

Mặc Tử Du cầm cầm một chút rồi bỏ lại vào túi của xác nữ. Sau khi chỉnh lại chỗ ngồi cho cả hai cái xác, Minh Triết và Mặc Tử Du phủi phủi quần áo, cuối đầu trước hai cái xác.

-"Mạo phạm rồi! Xin lỗi!"

Mặc Tử Du nhìn qua nhìn lại, hơi trầm ngâm.

-"Cậu thấy lạ không? Khi không lại có hai xác người, căn phòng trang trí lại giống thế giới của chúng ta, trong khi đang ở giữa khung cảnh là rừng thế này!" - Mặc Tử Du nói.

-" Khả năng cao hai người đó là vợ chồng, tôi có thấy một bức tranh treo tường có hình chụp chung hai người với một đứa bé, có điều được thiết lập vào đây với mục đích gì?"- Minh Triết nói, tay chỉ vào một bức tranh treo tường.

Bức tranh hẳn là chụp ở công viên, hai người lớn một nam một nữ kia nhìn còn khá trẻ, hồng hào, khác hẳn với hình ảnh hai cái xác ốm mo bị bỏ đói kia. Đứa bé cũng rất đáng yêu, trạc nam, sáu tuổi.

-" Người lập ra trò chơi này hẳn là có liên hệ, hẳn là người quen? Ba mẹ?"- Mặc Tử Du tiến gần gỡ bức tranh xuống, thận trọng xem. - "Đứa bé này...."

Ban nãy không phải không thấy, nhưng chưa có ý định tìm hiểu kĩ bức tranh này.

Mặc Tử Du thử gỡ bức tranh ra khỏi khung, mặt đằng sau có ghi ngày tháng năm chụp.

Suy nghĩ theo một cách đơn giản và hơi phi lí một chút đi. đứa nhóc này đừng nói là trùm cuối kiêm người tạo ra cái thế giới ảo quái dị này đi?

Mặc Tử Du thầm nghĩ, tính ra chưa bao giờ nghĩ tới người tạo ra cái trò này là ai bao giờ, và làm sao có thể? Có thể suy sét tới việc kẻ mà nhiệm vụ bảo phải tiêu diệt- Boss- có thể cũng chính là người đã tạo ra game này. Nhưng mà tạo game và để người khác hủy diệt mình? Nghe cũng có vẻ không đúng lắm!

Nhưng tính ra qua thời gian bị nhập ở đây, cảm thấy có chút khó khăn, xem ra cũng không dễ dàng gì mà tấn công được boss, do đó vốn biết không ai có thể tiêu diệt được mình nên mới đặt mình làm mục tiêu?

Mặc Tử Du treo bức tranh lại trên tường, ngẫm thấy không còn gì để mò ra được nữa, cả hai đều đi ra ngoài.

-"Phỏng chừng chúng ta sẽ gặp được boss nhanh thôi!" - Không hiểu sao Minh Triết lại nghĩ ra một câu xanh rờn như vậy.

-"Tôi cũng mong thế! Kết thúc nhanh cho rồi."

-"Bây giờ làm sao để thoát ra khỏi đây?"

Mặc Tử Du suy nghĩ một hồi, rốt cuộc mở quyển sách của mình ra.

Từ lúc thu hồi được hai con, chưa bao giờ có cơ hội sử dụng. Lần đầu vì thu phục Linh Thú mà hệ đó minh chưa có, lần hai là chưa kịp dùng thì con yêu rắn kia đã chết. Sau khi có thêm điểm kinh nghiệm, Mặc Tử Du đã mở năng lực hệ Mộc rồi, lần này hẳn là không còn lí do gì để thoát nữa đi.

Mặc Tử Du triệu Linh Mộc ra, ánh sáng từ quyển sách lan ra, hiện xuống đất một vòng xoáy quay xung quanh một vật nào đó, đợi sau khi phần sáng lan đi hết là hiện ra một con rắn lục rất đẹp, xung quanh tỏa linh khí, khá cao và dũng mãnh. Nhìn khí chất rõ ràng khác với con rắn yêu quái đói bụng kia.

-"Ai có bản lĩnh đánh với bản tôn?"

Giọng nói rất quen thuộc phát ra từ con rắn. Linh Mộc tự nghĩ xem ra vị pháp sư mới này khá có bản lĩnh, thu phục mình không lâu nhưng hiện tại mới lần đầu gọi mình ra, như vậy chắc lần này khó tới độ không thể đỡ nỗi nên mới phải nhờ mình. Định bụng sẽ làm cho hắn choáng với khả năng của mình, ngờ đâu trước mặt ngoài hai con người nhỏ bé hơn mình thì chẳng còn ai.

Linh Mộc:"?"

Mặc Tử Du :"Chào! Lâu quá không gặp!"

Con rắn quay đầu qua quay đầu lại, không thấy một bóng người, cuối cùng ánh mắt hướng về Minh Triết.

-"Này này, người này là bạn!" - Mặc Tử Du thừa biết nó nghĩ gì.

-"Vậy...rốt cuộc người kêu bản tôn ra đây làm gì?" - Linh Mộc khó hiểu.

-"Dẫn đường!"

-"Dẫn đường?"

Theo như cách nghĩ của Mặc Tử Du, các hệ như Mộc, Thổ hẳn là sẽ có biết một chút địa hình đồi núi song ngòi các kiểu. Hoặc ví dụ như rễ cây dài từ chỗ này tới chỗ kia xem như nó sẽ cảm nhận được tại một khoảng đó. Cho dù Linh Mộc hiện thân không phải cây, nhưng nó cũng thuộc hệ Mộc, có thể xem như may mắn biết đường đi.

-"Nằm mơ! Khả năng của ta chỉ để giúp các ngươi tìm đường?"

-"Ngươi không làm được?" - Mặc Tử Du nói.

-"Ta..ta đương nhiên làm được, có điều ta không rảnh mà giúp cỏn con này. Ta đã bảo chuyện quan trọng mới được gọi ta ra mà!"

Mặc Tử Du thật sự muốn bóp cổ con rắn này, ai mới là chủ nhân ở đây chứ.

-"Linh thú hệ Mộc của cậu đây sao? Đẹp đó!"

Con rắn ngúc đầu qua nhìn người vừa nói.

-"Ngươi vừa nói gì?"

-"Ta khen ngươi đẹp! Còn rất dũng mãnh!" - Minh Triết nói.

-"Đương nhiên! Ta phải tu luyện rất nhiều, cả hình dạng và năng lực đều được tăng lên!"

Linh Mộc bắt đầu khoe.

-"Chỉ đường đi!" - Minh Triết chặn giữa chừng.

-"Ạch....đã bảo không là không!"

Thứ thú gì khó ưa thế này?

-"Tin ta thả ngươi đi không?" - Mặc Tử Du mất kiên nhẫn.

-"Ấy, khoan đã, cũng phải đợi từ từ chứ!"

Mặc Tử Du cười khẩy trong lòng, nắm tỏng con này ngoài mạnh miệng chứ sợ bị bỏ rơi.

Chỉ có Minh Triết hơi nhíu mày, tại sao vừa nghe bị bỏ liền sợ? Dù là không thu phục hay không thu phục gì đó, khả năng vẫn vậy, mà cũng đâu phải ai cũng muốn mình dưới quyền người khác! Người này thái độ lại rõ là không muốn bị bỏ, tự nhiên lại nhớ tới Linh thứ hệ Hỏa hôm nọ, một mực đòi thu phục nó. Sao cứ cảm giác đầu óc mấy con này hơi ngược ngược!

Linh Mộc áp đầu rắn vào tường, cả người nằm xuống, hai mắt sáng lên, trên vách tường hiện lên một vài đường chỉ sáng chạy theo một đường dài. ở trên đường chỉ lâu lâu có hai đường nhỏ khác tỉa ra giống như hướng mũi tên.

-"Ta đã kết tất cả mọi ngóc ngách ở đây, cứ chạy theo mạch trắng này, hướng mũi tên chỉ về hướng nơi thoát."

Sau khi xong, Linh Mộc hóa thành một phần khí nhập trở lại vào quyển sách. Mặc Tử Du đóng lại, cả hai người chạy theo hướng mũi tên kia để thoát ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play