Tiếng chim ríu rít nghe rất êm tai, gió buổi sáng có chút mát mẻ, thêm tia
nắng của mặt trời len qua kẽ lá rất ấm áp tạo không khí thật dễ chịu. Tô Thất Nguyệt đang ngồi chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi diết được con rắn yêu tinh kia, vật phẩm rơi ra cũng không có gì đặc biệt, tuy nhiên có một vật.....
"?"
Tô Thất Nguyệt xoay đầu lại, gặp phải hai người. Minh Triết và Mặc Tử Du
cả đêm qua xác định không hề ở đây, nửa đêm bị thức giấc có quay qua
nhìn xung quanh, chỗ ngủ của hai người này bị bỏ trống. Bây giờ sáng sớm trở về, trên tay cầm một ít hoa qua, quần áo có chút xộc xệch, mặt lại
có hơi phờ phạc do không ngủ đủ giấc.
-"Hai người đi đâu cả đêm vậy?"
-"Đêm thì đi ngủ chứ đi đâu?" - Minh Triết nhanh nhảu đáp. -"Có điều không phải ngủ ở đây."
Ánh mắt Tô Thất Nguyệt hướng về phía Mặc Tử Du, điểm chú ý đặt ở một chỗ.
-"Tử Du, cổ của cậu..."
Mặc Tử Du giơ tay sờ lên cổ, có hơi nhức, liếc Minh Triết.
-"Tối qua có vật nặng cấn cổ, với lại có hoạt động không ít nên chắc hơi đỏ."
Vật nặng cấn cổ này, thủ phạm chỉ có một. Nhưng cư nhiên ý của Mặc Tử Du có trong sáng thế nào thì Tô Thất Nguyệt sẽ không nghĩ vậy. Cô nhìn qua
Minh Triết bằng ánh mắt thầy khen trò. Minh Triết đương nhiên không
hiểu.
-"Mọi người đâu rồi? Lạc Tam đi chung hả?" - Mặc Tử Du nhìn xung quanh.
-"Đi vệ sinh cả rồi, à mà nhắc tới Lạc Tam." - Tô Thất Nguyệt nhìn Minh Triết. - "Hôm qua cậu có nói hay làm gì con bé không?"
Minh Triết :"?"
-" Sáng dậy tôi thấy nó hơi lạ, không hẳn là mệt mỏi kiểu mới dậy, mà nhìn giống như là....bị hoảng?"
Quả thật sau khi Minh Triết phán xong câu chốt khí phách kia liền quay đi,
bỏ lại con bé vẫn còn sững người, không biết có nghe lầm không.
Nghe như bị điện giật vậy! Cảm giác như tam sinh quan đều sụp đổ!
Minh Triết sờ cằm một chút vẻ như nhớ lại, sau đó đáp.
-"Không biết! Chuyện này tôi không liên quan."
Mặc Tử Du ngồi ở một góc, chậm rãi vén tay áo lên nhìn. Trên tay là một
đường không dài cũng không sâu, nhìn sơ thì giống xước nhẹ, một màu đỏ
hơi khô hằn theo đường ấy.
-"Tay làm sao vậy?" - Tô Thất Nguyệt hơi kinh ngạc.
Cả hai đều im lặng một chút.
Đêm qua, sau khi vừa thiếp mắt được một chút, như dự định cả hai té nhào xuống đất do không có điểm tựa.
Mặc Tử Du điếng người, nhưng dù sao cũng đang nằm thẳng dưới đất, bản tính
lười ngồi dây. Nhưng người kế bên vậy mà lại ôm bụng cười.
-"Cười cái gì? Không phải đều do cậu sao?" - Mặc Tử Du gắt. "Đi về ngủ!"
-"Haha... không đi!" - Minh Triết vừa cười vừa nói. -"Ở đây đi!"
Để chắc ăn người kia không rời đi, Minh Triết dùng tay quàng qua người
luôn. Có thể là do cảm nhận thấy Mặc Tử Du có hơi mở lòng, Minh Triết
cũng dạn hơn một tí, hở chút là có thể động tay chân, lúc nào cũng muốn
ôm lấy người này. Mặc Tử Du vẫn không biết chính mình thả lỏng lại là
mối đe dọa.
Mặc Tử Du đột nhiên hơi nhíu mày, có vẻ khó chịu.
-"Làm sao thế?" - Minh Triết lo lắng.
Mặc Tử Du lắc đầu, thật ra có chút khó thở, không hiểu lí do. Từ đầu có
nghĩ thể lực cùng năng lực mình có chút suy nhược, làm gì đều chậm hơn
hồi đâu, không còn nhanh nhẹn nữa, hiện tại lại có vài ý nghĩ thoáng
qua, hay là mình bị "hack" rồi. Ý là đang yên đang lành đột nhiên giảm
xuống kĩ năng hoạt động của mình, hay là mình ăn gì bậy bạ chăng?
-"Bệnh sao?" - Minh Triết ngồi dậy, tay đặt lên trán của Mặc Tử Du.
-"Không phải!" - Mặc Tử Du quay đầu chỗ khác.
Minh Triết còn định quay sang hỏi, đột nhiên xoay người vung kiếm ra chém thứ gì đó. Một mũi phi tiêu rớt xuống.
-"Có người!"
Cả hai đều đứng bật dậy. Từ trên cao nhảy xuống một người áo đen bịt mặt,
không chần chừ dùng kiếm xông thẳng tới. Minh Triết không kịp làm gì,
chỉ nhanh tay giơ tay chặn lại đường kiếm của người này, cả người đều bị xê dịch về sau.
Mặc Tử Du né qua, ấn một kĩ năng lên người tên lạ mặt kia. Tên áo đen quay
sang tấn công Mặc Tử Du, được một lúc Minh Triết cũng vào trận. Người áo đen kiếm pháp vừa nhanh vừa sắc, tấn công vừa Kiếm sĩ vừa Pháp sư nhưng hắn không hề để lộ sơ hở.
Minh Triết là lần đâu gặp một đối thủ tầm cỡ này, có chút không ứng biến
được. Mặc Tử Du lại còn hơi khựng, tốc độ hơi chậm, lại cảm thấy khó
thở, không hiểu sao cứ như có ai đó hút cạn sức lực vậy.
Hai người hai đầu, tên áo đen ở giữa chống trọi. Một lúc sau, hắn từ trong
tay hiện ra thêm một thanh kiếm nữa tiến thẳng vào cánh tay của Mặc Tử
Du, làm thành một đường không sâu, nhìn qua cũng không có phải là vết
thương nặng, nhưng do thể lực có chút không ổn định, lại vừa bị tấn
công, không khỏi có chút lảo đảo.
Có điều vẫn còn đủ tỉnh táo để thấy điểm lạ. Vì cớ gì chỉ để lại "dấu ấn"
nhẹ như vậy? Không phải nên trực tiếp đâm thẳng vào sao?
Tên áo đen vừa xong, liền quay qua tấn công Minh Triết, chặn không cho qua
hướng Mặc Tử Du. Hắn dùng một lúc hai kiếm, lại còn rất thành thạo,
Minh Triết cũng rất khó khăn chặn đường kiếm của hắn, không có mấy cơ
hội tấn công. Tên áo đen dùng hai thanh kiếm kẹp thanh của Minh Triết
lại, sau đó ghì đầu vào nói nhỏ gì đó.
Sắc mặt Minh Triết có chút thay đổi, cùng lắm không còn ý nghĩ muốn tiếp
tục đánh. Nhác thấy đối phương thả lỏng, tên áo đen đẩy cả hai người lẫn kiếm ra, sau đó biến mất.
Xung quanh một mảnh tĩnh lặng như ban đầu, có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc. Tên kia làm quá nhanh, cứ như làm cho xong nhanh nhiệm vụ của
mình.
Minh Triết đi lại chỗ Mặc Tử Du đang khuỵu cả người xuống, hỏi:
-"Không sao chứ? Vết thương đưa tôi xem!"
Mặc Tử Du ngước lên, kì lạ là vẻ mặt lại hồng hào hơn vẻ mặt phớt phát ban
nãy. Minh Triết có hơi thấy lạ, bất quá vẫn là quan tâm tới vết thương
kia.
-"Đau không?"
-"Không... Tôi đang thấy hơi lạ!"
Mặc Tử Du không biết nên dùng lời gì để diễn tả. Từ đầu khi nhận ra mình
đang có hơi mất kiểm soát về thân thể, thể lực đều suy nhược, phản xạ
không còn nhanh, cả sinh khí và năng lực cũng yếu đi như có ai hút. Đột
nhiên ban nãy vừa bị tên kia làm bị thương, lại cảm thấy như hồi lại
được phần nào. Cái này có thể nói là.....tên áo đen kia đang giúp mình
không??
-"Nghe như là giải phong ấn!"
Tô Thất Nguyệt nghe xong kết luận. Mặc Tử Du gật đầu.
-" Ừ, tôi đang nghĩ tên áo đen kia vừa làm gì đó để giúp tôi. Có thể là
tôi không may mắn bị ai đó ấn gì trên người dẫn đến năng lực giảm đi.
Vết thương này theo suy đoán thì giống như là giải cái thứ kia đi?" -
Mặc Tử Du kéo ống tay áo xuống.
-"Cho là thế đi! Lúc ở động Nhện, tôi cũng cảm thấy cậu có hơi lạ, vậy là cậu nên xem lại trước đó nữa có tiếp xúc gì không?"
Đúng thật lúc ở động Nhện, sự suy giảm của Mặc Tử Du đã xuất hiện, chỉ là
không nhiều. Vẫn chiến đấu tốt nhưng Tô Thất Nguyệt tinh mắt nhận ra Mặc Tử Du có phần phản ứng chậm hơn ban đầu. Chính Mặc Tử Du cũng cảm thấy, lần đó trong quá trình đánh đều có cảm thấy mệt, bất quá vẫn không chia sẻ với ai.
Minh Triết ngồi kế bên Mặc Tử Du, hơi trầm mặc, nói với giọng trách móc.
-"Cậu vậy mà không nói với tôi!"
-"Lúc đó tôi không nghĩ là chuyện lớn! Cũng không cần thiết phải nói." - Mặc Tử Du nói.
-"Tên áo đen lúc đó nói gì với cậu vậy Minh Triết?" - Tô Thất Nguyệt nói.
Minh Triết hơi nhíu mày một chút.
"Đừng đánh nữa! Ngươi đánh không lại ta đâu!"
"Nhặt cây phi tiêu kia lên, không được bỏ!"
Hắn chỉ để lại vài câu như vậy, hàm ý đầy đủ. Dù có nghi ngờ gì thì Minh
Triết cũng có nhặt lại cây phi tiêu kia. Phần cuối của nó nhìn kĩ sẽ có
một cái nắp, Minh Triết đã mở ra. Bên trong là một tờ giấy!
Minh Triết từ trong ngực áo lấy tờ giấy ra đưa cho Tô Thất Nguyệt coi, Tô
Thất Nguyệt hơi nhíu mày. Trên tờ giấy là nhưng kí hiệu gì đó rất kì lạ, xem ra đây là một tờ gợi ý hoặc là một ghi chú gì đó.
-"Tôi cũng đang định nói với mọi người!" - Tô Thất Nguyệt lấy cái túi nhỏ kia ra, từ bên trong lấy ra một mảnh giấy nữa.
Hai tờ giấy kí hiệu thì là một kiểu nhưng khác về mặt hình, chắc chắn là hai tờ khác nhau.
-"Ở đâu có tờ kia?" - Mặc Tử Du ngạc nhiên.
-"Đầu rắn vật phẩm!"
Vật phẩm lúc thắng có rơi ra một cái đầu rắn. Ban nãy trước khi rửa mặt, Mã Nhất Hi có lấy ra dọc cái đầu chơi trong lúc chờ Ngô Song Uyển tỉnh
hẳn, sở thích chơi với mấy cái xác chết này cực kì kì lạ. Đột nhiên
chẳng biết từ mắt của con rắn khi bị khựa ra, lại lòi ra một mảnh giấy.
-"Tại sao trong vật phẩm lại có mảnh giấy này?"
-"Vậy là bắt đầu với việc giải mã nữa sao?"
-"Hey ~, ủa Minh Triết và Mặc Tử Du đi đâu vừa về đấy?"
Ngô Song Uyển vừa trở về, không khí bắt đầu rộn ràng một chút. Lạc Tam nhìn thấy Minh Triết, có hơi nhớ lại chuyện tối qua, bất quá vẫn lại là lại
bám chân.
-"Chào buổi sáng!"
Minh Triết sờ sờ đầu, nhìn Tô Thất Nguyệt, kiểu "Tôi có thấy nó lạ đâu"
-"Mảnh giấy cậu đưa cho Mặc Tử Du chưa?" - Mã Nhất Hi hỏi
-"Ở đây cả rồi!" - Mặc Tử Du phe phẩy hai mảnh giấy.
-"Ăn trước đi! Chính sự bàn sau!" - Ngô Song Uyển đề nghị.
Mọi người ngồi vây quanh nhau, vừa ăn vừa bàn tới cách giải mã. Lạc Tam rất ngoan ngoãn ăn.
Sau khi ăn xong, cả nhóm ngồi nghỉ một chút mới lên đường. Mặc Tử Du thì ngồi ở chỗ khác cầm hai tờ giấy nhìn chăm chú vào nó.
Minh Triết thì đứng tựa ở ngay đó, chéo tay lại, suốt buổi không nói gì.
-"Minh Triết! Cậu xem mấy kí hiệu này nhìn giống như chơi ca rô ấy nhỉ?" - Mặc Tử Du giơ cao tờ giấy lên.
Minh Triết im lặng không nói gì, Mặc Tử Du quay đầu lại.
-"Này!"
Minh Triết ngồi xuống, chống tay.
-"Không trả lời! Tôi giận rồi!"
Mặc Tử Du dở khóc dở cười. Tính khí quái dị gì đây? Khi không lại giận dỗi
như con nít là sao? Mà có ai đời giận mà bám theo người ta suốt buổi
không?
Dù vậy Mặc Tử Du vẫn không vạch trần hắn, lại còn cười nói.
-"Chết rồi! Làm sao để dỗ cậu bây giờ?"
Không biết sao nhưng cho tới bây giờ khi ở đối diện người này, Mặc Tử Du cười nhiều hơn một chút, biết đùa hơn là vẻ lãnh cảm trước kia.
Minh Triết cũng nhận thấy, lập tức xụi lơ.
-"Mai mốt có chuyện gì đừng giấu tôi được không vậy?"
Thì ra là vì chuyện con con này, Mặc Tử Du thở dài. Cứ tưởng Minh Triết lại giở trò, hóa ra là có việc để giận thật.
-"Cũng không phải to tát...nhưng mà.." - Mặc Tử Du nói - " Mai mốt có chuyện gì tôi đều kể cậu nghe, được chưa?"
Minh Triết thầm vui, tự nhiên nhớ tới câu hỏi của Lạc Tam tối hôm qua, bèn hỏi.
-"Tử Du, cậu có cho là chúng ta rất thân không?"
Mặc Tử Du nghe câu hỏi, hơi suy nghĩ một chút.
-"Theo cậu thì sao" - Mặc Tử Du hỏi lại.
-"Tôi đang hỏi cậu mà?" - Minh Triết cười.
Mặc Tử Du không biết khái niệm này thật sự. Mặc Tử Du ít bạn, kẻ bám dai
lại còn quan tâm cậu như Minh Triết thật sự lại càng hiếm. Do đó Mặc Tử
Du có chút vui, ban đầu có hơi không quen, dần dần cũng có chút thích
ứng.
-"Không biết nữa! Cậu có muốn cho là vậy không?"
Mặc Tử Du trầm tính một phần lớn cũng do không có bạn, lâu lâu còn có suy
nghĩ mình bị xa lánh, giờ nếu như có cái là "bạn thân" cũng rất vui.
-"Đương nhiên là có!"
Thật ra Minh Triết định trả lời không. Ai muốn làm bạn thân với cậu, người
ta trong lòng đã có ý nghĩ vượt xa mối quan hệ này rồi. Có điều bây giờ
chưa phải là lúc nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT