Mặc Tử Du như cũ ngồi trên một cái cây, đang rất tận hưởng. Hiện tại không có thứ gì quái dị tấn công, xung quanh rất bình yên, khung cảnh trời đêm đầy sao còn rất đẹp, gió lành lạnh thổi qua cảm giác rất thư giãn.

Mặc Tử Du không có nhiều bạn, do đó tin nhắn trong điện thoại cùng lắm là tin của mẹ. Mặc Tử Du lại là con một, ở nhà cũng ít ai gần lứa tuổi để nói chuyện, tán gẫu. Phần lớn ban đêm, Mặc Tử Du cũng sẽ ra ban công phòng mình ngắm cảnh, đây đã là một thú vui từ nhỏ, bây giờ liền thành thói quen. Dù ngủ hay không ngủ được thì trước khi đó, Mặc Tử Du sẽ hòa mình vào không khí ban đêm, trời lạnh càng thích!

-"Lạc Tam ngủ rồi hả?"

Đằng sau có tiếng động, dù vậy, Mặc Tử Du có hỏi vẫn không quay đầu lại. Vì Mặc Tử Du thừa biết người đang tiến tới đây là ai.

-"Ừ! Không thể tin được là tôi hiện tại lại là bảo mẫu không công." - Minh Triết phất áo ngoài để ngồi xuống kế bên.

-"Bảo mẫu? Con bé bảo thích cậu, đòi đi theo cậu, này không phải bảo mẫu mà là ch....."

-"Dừng! Bỏ suy nghĩ đó đi!"

Mặc Tử Du chỉ định đùa một chút, không ngờ người này phản ứng vậy, hóa ra cũng có nghĩ tới khái niệm xa xôi này.

-"Chúng ta phải đề phòng! Con bé đó không đơn giản là người đi lạc." - Mặc Tử Du nói.

-"Tôi biết mà! Đều nghe cậu hết!" - Minh Triết trả lời.

Mặc Tử Du nhìn Minh Triết, chắc là nghe mấy câu kiểu tôn trọng mình như vậy đó giờ của Minh Triết, Mặc Tử Du dường như đã quen. Bây giờ còn có chút cảm thấy cảm ơn người này, bản thân tự cảm nhận được Minh Triết đối rất tốt với mình một cách khá đặc biệt mặc dù không phải quen biết nhau.

-"Có cái này cho cậu này." - Minh Triết nói.

Mặc Tử Du quay mặt qua.

-"Xòe tay ra!" - Minh Triết một tay đang giữ thành nắm đấm, vật muốn tặng hẳn là trong kia.

Mặc Tử Du chìa tay ra, Minh Triết thả vào một vật, da có tiếp xúc nhau một tích tắc.

Mặc Tử Du cầm lên xem, là một dây chuyền tự làm! Sợi dây làm từ phần ngọn giữa của lá cây kết lại, nhưng nhìn không thô, có hơi mang một chút giản dị, giống như ở đồng quê. Mặt dây chuyền màu trắng, vật liệu khá chắc, tạo hình giọt nước, thật ra nhìn giống như hình một nửa âm dương hơn. Trên đó còn khắc một chữ "Du", khắc có chút vụng về nhưng vẫn nhìn ra là tên của cậu.

Mặc Tử Du nhìn mặt dây chuyền, hơi xao động.

-"Cậu tự khắc?"

-"Ừ! Đoán xem là lấy từ vật gì?"

Mặc Tử Du cầm mặt dây chuyền nhìn qua nhìn lại, chợt thấy quen thuộc.

-"Móng của con thủy quái mà vật phẩm rơi ra?"

-"Đúng rồi! Thấy để không thì uổng quá!" - Minh Triết cười, tay lấy ra một cái khác từ trong ngực áo ra, một mặt y chang của Mặc Tử Du, có điều ngược đầu lại, ở trên khắc chữ "Triết". -"Cậu xem! Hai mặt này ghép lại thành hình tròn đó."

Mặc Tử Du đang cầm mặt dây chuyền của mình, Minh Triết nắm tay đó của cậu kéo lại để hai mặt có thể ghép lại tạo thành một hình. Một hình tròn, đầu trên khắc chữ "Triết", mặt dưới khắc "Du". Mặc Tử Du mở to mắt.

-"Đây có phải.....là đồ cặp không?"

.........

Đứng hình thiệt lâu! Minh Triết lập tức buông tay ra, lẽ ra mình phải diếm luôn đồ của mình mới đúng. Như vậy thì cậu ấy sẽ hiểu lầm mất!

-"À, tôi....chỉ là...tiện nghĩ..."

Minh Triết hơi lúng túng, bèn quay mặt qua chỗ khác. Mặc Tử Du nhìn vào mặt dây chuyền của mình.

-"Cảm ơn!"

-"Hả?" - Minh Triết quay mặt qua.

-"Cảm ơn cậu!" - Mặc Tử Du nhìn vào mặt Minh Triết, cười nói. Gió thổi tóc con bay lẻ tẻ, mắt Mặc Tử Du không biết vì sao lúc này lại trở nên sáng rực, rất trong, có thể phản chiếu lại hình Minh Triết đang sững người ra.

Mặc Tử Du vừa cười! Mặc Tử Du rất ít cười, mà đây là lần đầu được thấy Mặc Tử Du cười một cách gây sụp đổ như vậy.

Minh Triết bụm mặt lại, tránh để người kia thấy mặt mình đỏ lên. Mặc Tử Du khó tin, ngả đầu về trước để nhìn kĩ hơn.

-"Sao vậy?"

Minh Triết hé mắt ra nhìn, thở ra một hơi.

-"Không có gì! Cậu thích là tôi vui rồi! Cậu đeo dây chuyền này vào đi!"

Mặc Tử Du đeo vào, trước khi đem mặt dây chuyền bỏ vào bên trong áo thì ngắm nó lần nữa, thầm nghĩ mình sẽ không bao giờ làm mất nó.

Mặc Tử Du lại vô thức mỉm cười, Minh Triết mắt không rời ra khỏi mặt Mặc Tử Du, không biết vì sao một lúc sau đó liền gục cả đầu mình vào vai của Mặc Tử Du. Vài phần tóc còn lấn vấn vào mặt Mặc Tử Du.

Mặc Tử Du: "?"

-"Mệt thì đi ngủ thôi!" - Mặc Tử Du nghĩ là Minh Triết buồn ngủ.

-"Phụt!" - Minh Triết ngửa mặt lên nhìn, thừa hiểu tại sao càng ngày càng thích người này.

-"Cười cái gì?" - Mặc Tử Du khó hiểu.

-"Đi ngủ thôi!" - Minh Triết đặt tay qua vai kia của Mặc Tử Du, mặt tiếp tục gục xuống.

Mặc Tử Du hơi khó hiểu. Này là muốn ngủ trên đây luôn hay sao?

-"Này!"

Im lặng

-"Minh Triết!"

Im lặng

-"Tôi sẽ quẳng cậu xuống đất đấy!"

Vẫn im lặng

Mặc Tử Du thử đẩy Minh Triết ra một chút nhưng không thành công, nhìn thì thấy bám lòng lẻo nhưng rất khó kéo người này ra. Minh Triết vẫn gục đầu không nhúc nhích, nhanh như vậy đã ngủ rồi? Ngủ trên đây còn chẳng hề có chỗ dựa, lỡ chừng nửa đêm rồi té sấp mặt xuống đất, cho dù kế bên Mặc Tử Du là một thân cây to, nhưng chắc gì sẽ không ngã ngược ra sau?

Mặc Tử Du xoay lại nhìn người chắc đã ngủ trên vai mình, thở dài bỏ cuộc, đầu tựa vào thân cây kế bên, nhắm mắt lại. Thân cây sần sùi, khô khốc, tựa đầu đương nhiên đau, Mặc Tử Du nhăn mặt, mắt liếc qua cái đầu kia đang ngả trên người mình. Không biết đã vật lộn nội tâm như thế nào, chắc chắn người này đã ngủ chưa, nhưng dù sao Mặc Tử Du vẫn dựa đầu mình vào đầu Minh Triết, thầm nghĩ đúng là êm hơn cái cây! Mặc Tử Du thoải mái nhắm mắt lại, không hề biết người kế bên đang cố gắng nhịn cười.

Ở phía xa, nhìn từ dưới lên, có một bóng người đang đứng ở gần đó, im lặng theo dõi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play