Như tự nói, Lạc Tam là người đi lạc sau một giấc ngủ, mở mắt liền thấy mình ở ngay đây. Cả nhóm ban đầu cũng bán tin bán nghi, thật ra thì nếu con
bé dùng lí do đó để chứng minh cho việc nó ở đây thì coi như tạm chấp
nhận. Nhưng vấn đề là lúc mới gặp, Lạc Tam đã biết được điểm yếu của con rắn, còn có thể dùng vũ khí của Mã Nhất Hi và gan dạ tấn công con quái
vật kia, nhìn ở góc độ nào cũng không bình thường.
Nhưng mà cho dù nghi ngờ thế nào, Lạc Tam vẫn rất bình thường, nó không hề để lộ cái gì mà mọi người cho là sơ hở.
Ban đầu nó đã bám theo Minh Triết với lí do thích cậu, như vậy đa số nó sẽ
đi theo và nghe theo lời Minh Triết nhiều hơn. Vẫn ăn bình thường, ngủ
bình thường, tóm lại không có hành động gì lạ, Mã Nhất Hi là người gắt
gao nhất ban đầu, hiện tại cũng không còn nghĩ nhiều, có hơi thả lỏng.
Nhưng vấn đề bây giờ không phải Lạc Tam nữa, mà là đường đi.
Hình như bị lạc rồi thì phải?
Mặc dù trong rừng không định hình được phương hướng, nhưng chung quy vẫn là lạc đường!
Minh Triết như cũ là người cầm bản đồ và la bàn đi đầu dẫn đường. Lần nào
cũng có vẻ thuận lợi, bây giờ thì có hơi cảm giác sai sai.
Có cái đường nào mà sình nhớt đầy thế này không? Lại còn có mùi hôi hôi.
Dù sao hôm trước cũng không có mưa, mà nếu có mưa cũng không thể nào
sình đầy tới độ giẫm đâu cũng có thể giẫm bùn. Vả lại cho dù không hiểu
các ngôn ngữ kí hiệu gì đó trên tấm bản đồ đi, nhưng nhìn chung tấm bản
đồ đó không có vẽ mấy đường có biểu tượng bùn lầy, hoặc chúng tôi chỉ
nghĩ thế thôi.
-"Tôi nghĩ là vượt qua đường này là được."
Minh Triết nói đỡ.
-"Minh Triết! Cõng, cõng."
Lạc Tam đi đằng sau giơ giơ tay lên.
-"Chịu bẩn giày xíu đi! Anh còn phải nhìn bản đồ."
Lạc Tam phụng phịu mặt, nhưng nó cũng không phải kiểu đứa nhóc hay nằm vạ, nên nó cũng không dây dưa.
-"Không thì bảo Mã Nhất Hi cõng em?"
Mặc Tử Du thuận miệng nói, Lạc Tam quay qua nhìn. Không biết nó nhớ tới cái gì, khi chạm mắt Mặc Tử Du, nó lập tức nhíu mày, quay qua chỗ khác. Nó
tiếp tục bước đi về phía trước, vẻ chẳng cần cõng nữa.
Mặc Tử Du:"?"
Minh Triết bật cười.
-"Hình như con bé không thích tôi?" - Mặc Tử Du nói nhỏ với Minh Triết.
-"Cần nó thích làm gì? Tôi thích cậu là được." -Minh Triết cười tự nhiên nói.
.......
Vẻ mặt hơi đứng hình chút xíu. Khoan đã, mình vừa nói cái gì vậy? Cảm giác muốn cắt luôn cái miệng vừa nói cái lời lẽ ban nãy, muốn chôn cả người
xuống đất không dám trồi lên nữa.
-"Ý..ý tôi là chúng tôi, haha..." - Minh Triết gãi gãi mặt, hơi lúng túng, mắt nhìn vào tấm bản đồ.
Mặc Tử Du cũng hơi có cảm giác ngại, nên lui về sau một chút.
-"Cậu nghĩ ra gì cho hai tờ gợi ý kia không? - Tô Thất Nguyệt hỏi.
-"Vẫn chưa, bất quá nếu tôi không lầm thì các dòng kí hiệu này có kiểu na ná
nhau, hình như nếu xếp được theo trình tự nào đó thì có thể tìm ra manh
mối." - Mặc Tử Du cầm tờ giấy ra nói.
-"Nhưng nghĩ xem, nó có thể là ghi chú gì? - Mã Nhất Hi nói. -"Liên quan tới trùm cuối?"
-" Hay là một chỉ dẫn tới một vị cao nhân nào đó có thể giúp chúng ta?" - Ngô Song Uyển cười.
-"Ở đây chẳng ai tốt giúp chúng ta hết!" - Mã Nhất Hi phũ phàng.
Mặc Tử Du bỗng nhớ lại tới người tấn công áo đen lần trước, có thể cho là
kẻ địch nhưng vẫn cảm thấy hắn có ý tốt. Từ lúc bị quệt một đường xước ở tay đến giờ, cảm thấy có chút khỏe hơn, nhanh nhẹn hơn, giống như lấy
lại năng lực. Chưa kể người này cũng là người đã đưa Minh Triết tờ ghi
chú kia. Mặc Tử Du cũng xác định người áo đen này và người áo đen ở
không gian 1 kia hoàn toàn khác nhau.
Còn giọng nói lúc ở dưới hang vẫn còn là bí ẩn. Quá nhiều thứ còn chưa được giải nhưng đều bặt vô âm tín.
Đi được một đoạn nữa, tất cả đều xui xẻo gặp ngay một vũng bùn lớn như cái hồ. Mặt bùn nhớt nhớt, lan lán, màu nâu đặc, nhìn có thể liên tưởng tới những vùng mà có thể nuốt trọn con người vào trong.
"....."
" Giờ sao? Lạc thật rồi à?"
"Làm sao qua bờ kia đây?"
Mọi người đều nhìn qua Minh Triết.
Minh Triết :"!"
-"Người dẫn chúng ta tới đây, nói xem làm gì bây giờ?" - Tô Thất Nguyệt nói mỉa.
Minh Triết sờ sờ cằm, Mặc Tử Du nhìn vô mặt bùn, cũng không biết có sâu lắm
không,bèn tìm đỡ một cục đá nhỏ nào ném xuống. Cục đó chầm chậm chìm
xuống.
"Hay đó, chúng ta chỉ cần chạm chân là sẽ bị lún xuống!" - Mã Nhất Hi bắt chéo tay.
Chạm chân sẽ bị lún, vậy làm sao qua khỏi chỗ này, dường như cũng là một
đoạn khá xa mới tới đầu bên kia được. Bây giờ không lẽ lại quay về?
-"Ở đây lại không có thuyền." - Lạc Tam nói.
Mặc Tử Du dở khóc dở cười, ở trong rừng này thì làm gì có cái thuyền nào. Đúng là trẻ con!
Tô Thất Nguyệt nhìn trong túi không đáy, lục xem có thứ gì xài được hay không, đáng tiếc câu trả lời là không.
Vừa lúc còn đang loay hoay, mặt bùn bỗng ùng ục bọt bóng, từ từ trồ lên
khỏi mặt phẳng đất. Mọi người chấn kinh, đều lùi về sau, thủ thế.
Phần bùn có trồi cao lên một cách chậm rãi, nhưng nó đập xuống đất rất
nhanh, nhanh tới không ngờ kịp. Tất cả đều đỡ không kịp, cả người nhanh
chóng dính bùn. Thứ nhớ nhớt dai dai đó lôi lôi kéo kéo người mà chúng
nó bám vào tiến về phía trước.
Ai ai cũng ra sức vùng vẫy, kéo nó ra nhưng bất thành. Càng vẫy càng dính
chặt, tay cũng không lấy vũ khí được, càng không thể dùng phép vì sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người. Vả lại không nghĩ lớp bùn này sẽ bị phép
làm tổn hại.
Nó kéo tất cả về phía trước, phần trồi lên tự nhiên tách ra, tạo hình như cái miệng sắp nuốt con mồi vào trong.
"!!!"
"Oạp"
Trên lớp bùn không còn một ai, phần bùn trồi lên lủng lẳng hạ xuống và tạo phẳng như ban đầu. Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ.
Giống như chưa có gì xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT