-"Ta là Lạc Tam, ta cũng không biết tại sao ta lại lạc vào đây."

Cô bé vừa gặm lương thực, vừa kể lại.

Mọi người đều đang dùng bữa tối vừa nghe kể chuyện. Đại khái Lạc Tam bảo rằng cô đang ngủ, chẳng biết lúc mở mắt ra đã thấy mình ở đây.

-"Còn có làng xóm nữa sao?" - Tô Thất Nguyệt nói.

-"Nhưng chắc không gần đây!"-Lạc Tam cúi đầu.

-"Vô lí! Tại sao em lại biết được lúc bạo phát, con rắn sẽ lộ ra điểm yếu?" - Mã Nhất Hi hỏi.

-"Có người tự xưng là Thổ địa bảo ta."

Thổ địa?

Mặc Tử Du vừa nghe thấy từ đó liền bừng tỉnh. Hình như là người mà Linh Hỏa nhắc tới, người mà biết nhiều có thể được coi ngang ngửa hệ thống.

-"Các ngươi không phải người ở đây đúng không? Xưng hô lạ quá!"

Chứ sao nữa! Đây đâu phải thế giới mà tụi này đang ở. Với lại xưng hô với ai chứ với một con nhóc thế này cứ cảm thấy kì kì.

-"Khoan đã! Tại sao Thổ địa gì đó lại xuất hiện? Tại sao lại giúp đỡ?"

-"Làm sao ta biết được! Ngươi hỏi nhiều quá! Hắn chỉ xuất hiện rồi nói thôi, chắc là giúp đỡ các ngươi đi!"

Do sự xuất hiện của Lạc Tam quá bất ngờ, Mã Nhất Hi không khỏi có chút bất an. Mặc Tử Du ngồi kế bên kéo kéo áo Mã Nhất Hi, ghé đầu vào nói khẽ:

-"Đừng xúc động quá, kẻo nó sẽ dè chừng hơn. Tôi nghĩ ở đây ai cũng cảm thấy lạ mà đề phòng thôi."

Mã Nhất Hi im lặng nhìn Mặc Tử Du, nhìn qua Lạc Tam, cúi đầu thở dài:

-"Xin lỗi!"

Sau đó ngả người ra sau, nói nhỏ ngược lại với Mặc Tử Du:

-" Minh Triết vậy mà bị tia kìa!"

-"Thì liên quan gì đến tôi?"- Mặc Tử Du nhăn mặt.

-"Tôi có chữ nào bảo liên quan tới cậu đâu? Là cậu tự nói!"

Mặc Tử Du trong lòng muốn đập chết người kế bên phiền phức này. Thật ra nói cho cùng cũng hơi cảm giác khó chịu. Không biết là bực do ngươi kia chưa rõ thiện ác cư nhiên đang trà trộn vào đây hay là do nguyên nhân nào khác.

-"Thì thầm to nhỏ cái gì vậy?"

Không biết bên kia thì bực nguyên nhân gì, riêng Minh Triết là đang khó chịu. Tưởng tượng người mình để ý cứ ngồi thân mật thì thầm với người khác, cho dù mình cũng chưa là gì với người ta hết, thêm nữa người kế bên cũng là nam, không tới mức gọi là....ghen đi?

-"Ngươi làm gì nhìn qua kia hoài vậy?" - Lạc Tam bất thình lình nói.

-"Ăn đi còn ngủ sớm nữa!" - Minh Triết trả lời.

Bây giờ nhìn mình chẳng khác gì một bảo mẫu hết!

Chức nghiệp vừa được thăng lên một cấp mới cao hơn.

_______________________________

Sao trên trời đã bắt đầu hiện rõ, màn đêm tối đen được thắp sáng bởi ánh sáng của trăng và những đốm trắng của sao nhỏ. Dù khung cảnh có đẹp thế nào thì thời tiết vẫn như cũ, lạnh không thể nói, mọi người đều đang trải lá ra ngủ.

-"Hôm nay trăng tròn kìa!"

-"Ừ! Mọi hôm toàn trăng khuyết."

-"Vậy ra ở đây vẫn có phân ra ngày rằm!"

Cả bọn nhàn nhạt tán gẫu, Lạc Tam vẻ mặt ngẩn ra như đang nghe ngôn ngữ lạ. Mã Nhất Hi cũng thôi không để ý tới cô nhóc nữa, hiện tại đang để ý Ngô Song Uyển trước.

-"Ngủ đi!"

Một bên kia, Minh Triết với tư cách là một người bảo mẫu, sau khi ổn định chỗ ngủ cho Lạc Tam xong, định đứng dậy.

Hôm nay tâm trạng hơi bất ổn, khi không xuất hiện một đứa nhóc bắt mình chăm, thời gian nói chuyện với người kia không có, đã thế còn thân thiết với người khác trước mặt mình.

-"Ngươi không ngủ hả?"-Lạc Tam hỏi

-"Không, anh đi tìm người chút, em ngủ trước đi!"

Mặc Tử Du từ khi qua thế giới này thường có thói quen ngắm trời trước khi ngủ, mặc dù không còn lạ chỗ nữa. Sau khi ăn xong, một lần nữa ổn định lửa sưởi ấm cho nhóm xong, Mặc Tử Du có thể liền đi ngay. Minh Triết cũng bị dây theo thói quen này, tối nào cũng sẽ ngồi chung với Mặc Tử Du.

Lạc Tam nhìn xung quanh, giờ mà tìm người thì hẳn là người đó không có ở đây.

-"Ngươi đi tìm cái người mặc áo xanh kia?"

-"Ừ"

Lạc Tam nhăn mặt, ngồi dậy.

-"Sao phải đi tìm? Tự đi khắc biết đường về mà?

-"Thật ra không phải là tìm, nói đúng hơn là đi gặp."

-"Hai người thân lắm hả?"

Minh Triết sững người. Thân? Nếu mình trả lời đúng thì có hơi quá không? Dù sao nếu tự luyến tới mức nghĩ mình đã thân với người ta chắc chỉ có phía mình, người kia có nghĩ vậy không thì không rõ. Nói cho cùng chỉ có mình là biết trước người đó, còn người ta là vào game mới biết tới sự hiện diện của mình. Nếu nói về vấn đề này thì nó sẽ là một vấn đề buồn.

-"Theo anh là thân!"

-"Ta không thích hắn!"

Một lần nữa ngẩn người ra, kể ra thì Mặc Tử Du chưa làm gì Lạc Tam cả.

-" Ta thấy ánh mắt hắn nhìn ta rất khó chịu, giống như nghi ngờ ta vậy. Nói chung ta không thích hắn, cả người tóc dài kia nữa!"

Minh Triết mở to mắt, im lặng chốc lát, đột nhiên nhoẻn miệng cười.

-"Hay quá! Như vậy thì tốt rồi."

Lạc Tam:"...?"

Minh Triết đứng dậy, đưa lưng về phía Lạc Tam. Một nửa mặt quay lại, ánh lửa chiếu sáng lên nửa khuôn mặt đó làm nó trở nên có phần sáng hơn. Kèm theo, thần thái trên gương mặt này còn có chút động lòng người.

-"Không cần tới lượt em thích Mặc Tử Du đâu." - Minh Triết nói. -"Anh thích là được rồi!"

Sau đó lập tức rời đi, tinh thần rất phấn khởi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play