Bôn ba được ba bốn ngày, xuyên suốt quá trình đi đa số thuận lợi, không gặp phải yêu quái gì, nếu có trắc trở thì cũng là trắc trở về đường đi thôi, có khi gặp các kiểu đường xấu, nhưng chung quy vẫn là ổn thỏa.

Sắc trời cũng dần tối đi, may mắn là cả nhóm gặp được một hang động, vậy là không cần phải ngủ ngoài trời được một đêm!

Nhưng được cái này thì mất cái kia, lương thực ăn gần một tuần cũng cạn kiệt. Cả sáng tới giờ ,xấp xỉ 13 tiếng, buổi sáng cũng không ăn sáng. Bỏ bữa sáng là một điều khá cấm kị, hiện tại dự đoán còn có khả năng nhịn luôn bữa tối.

Cả năm người đều lảo đảo vào hang động kia ngồi. Nhìn từ bên ngoài thì là một cái vòm hang đá nhỏ, nhưng khi vào trong thì không hề nhỏ, sâu bên trong hình như còn một lối đi thẳng vào trong, tối đen như mực. Mặc Tử Du lấy chút củi tạo một nhóm lửa giữa hang cho ấm, bên ngoài lẫn bên trong đều lạnh, nhưng bên trong hang có một loại cảm giác ớn lạnh chứ không phải lạnh theo kiểu thời tiết.

-"Ở đây hẳn là không có ma đâu nhỉ?" - Ngô Song Uyển sợ sệt, ôm toàn thân mình.

-"Nói xằng bậy gì vậy?" - Tô Thất Nguyệt cũng toát mồ hôi.

-"Ồ! Không nhìn ra cậu cũng sợ ma." - Minh Triết nói kháy, Tô Thất Nguyệt lườm một cái sắc bén.

Tin tôi không giúp cậu nữa không!

Vì không thể nhịn đói, cả bọn quyết định đi tìm thức ăn, ban nãy hỏi, hệ thống có bảo rằng trong không gian này nếu siêng canh chừng có thể bắt được thú rừng gì đó, dù sao ở đây cũng là rừng rậm bình thường thôi. Minh Triết và Mã Nhất Hi sẽ là người đi, Mặc Tử Du sẽ ở lại hang tiện bảo vệ hai bạn nữ.

Trước khi đi, Mã Nhất Hi có nói nhỏ với Mặc Tử Du là đừng nổi hứng kể chuyện ma trong không gian âm u này, Ngô Song Uyển dù sợ nhưng cực thích nghe. Mặc Tử Du ngớ người, bộ nhìn mặt mình giống mấy người thích kể chuyện lắm hả? Mã Nhất Hi chỉ là dặn trước, sau đó quay sang nói nói vài câu với Ngô Song Uyển.

Chỉ là rời đi chút thôi mà, làm gì dặn nhiều như sắp đi cả tháng vậy chứ? Mặc Tử Du thầm nghĩ. Minh Triết đột nhiên lại đặt tay lên đầu Mặc Tử Du.

-"Cậu sợ ma không?"

-"Tại sao cứ đặt trong không khí âm u là ai cũng nghĩ tới ma vậy?" - Mặc Tử Du khó hiểu, lấy tay phất bàn tay đang đặt trên đầu mình ra -"Còn cậu nữa, sao gần đây có thói quen xoa đầu người khác vậy? Tôi không phải thú cưng!"

-"Không biết! Lần đầu làm được, về sau thành thói quen."

-"Tôi sẽ cắt đứt cái thói quen xàm xí này của cậu!"

Minh Triết bật cười, xoa đầu cái cuối sau đó cùng Mã Nhất Hi rời đi.

-"Đi cẩn thận!" - Mặc Tử Du dặn một câu cuối cùng, đợi hai bóng người rời đi xa rồi mới vào trong ngồi.

Trong hang động tối đen, lạnh lẽo, chỉ có một đốm lửa nhỏ chiếu lên mặt đá ba cái bóng mập mờ, tiếng lửa kêu tí tách tí tách. Mặc Tử Du ngồi im, chán nản lấy nhánh cây nhỏ chọt chọt vào đám lửa, Tô Thất Nguyệt ngồi chống cằm nhìn theo, Ngô Song Uyển thì ngồi kế bên, tựa đầu vào người Tô Thất Nguyệt, hai tay dọc con thỏ bông, bảo:

-"Sao không ai nói nhau gì hết vậy?"

-"Cậu muốn nói gì?" - Mặc Tử Du lúc này mới dời mắt khỏi đám lửa.

-"Không...không biết nên mới hỏi các cậu! "

-"Thường thi một nhóm bạn chán nản tụ tập thì hay nói gì?"

Mặc Tử Du chắc chắn không kết bạn nhiều, nên đừng nói tới việc có hẳn một nhóm bạn. Ngô Song Uyển thân nhất với Mã Nhất Hi, đa số thời gian đều chỉ có hai người, từ nhỏ đã vậy, lớn lên cũng vậy, nên cũng không có cái gọi là "một nhóm bạn". Hai người đều đồng loạt nhìn Tô Thất Nguyệt, Tô Thất Nguyệt thì chắc chắn khác hẳn hai người này rồi, cô thân nhất với hai bạn nữ khác trong lớp, dù chỉ có ba người nhưng vẫn là "một nhóm" hẳn hoi.

-"Cũng không có gì đặc biệt! Cùng lắm là bàn về tình cảm, thích thầm là nhiều." - Tô Thất Nguyệt vẫn một vẻ thất thần chống cằm.

-"Nói về chủ đề này đi!" - Không hiểu sao Ngô Song Uyển có vẻ hứng thú với đề tài này.

-"Tôi không có gì để kể cả!" - Tô Thất Nguyệt buông thõng một câu.

Không người thích, chính mình cũng không thích ai! Lúc nào cũng là người lắng nghe chứ không phải người kể.

-"Gì chứ, tôi không tin đâu, Nguyệt Nguyệt chưa từng quen ai hả? Không hiểu sao tôi cứ cho rằng cậu là một người rất có kinh nghiệm, chắc nhìn cậu chững chạc!" - Ngô Song Uyển nói.

Mặc Tử Du thầm tỏ ra đồng ý.

Tô Thất Nguyệt cũng không biết nói gì. Trên thế giới luôn tồn tại một kiểu người bị hiểu lầm, rõ ràng mình chưa từng trải qua chuyện tình cảm, nhưng nhiều người nhìn vào 10 người thì hết 9 người bảo mình có. Có khổ không chứ!

-"Tôi cũng không có gì để kể cả!" -Mặc Tử Du nói trước.

-" Hai người khó tin quá, dù không có người mình thích cũng phải có người thích mình chứ!" -Ngô Song Uyển nhăn mặt.

Lí lẽ kiểu trái chiều gì vậy? Mà kể ra ngẫm lại, đúng là mình không để ý ai đi, cũng không ai thích mình thì phải! Mặc Tử Du nghĩ, nếu về kiểu thích theo nghĩa muốn kết bạn hình như đã không có, trong lớp mình còn không chịu nói chuyện với ai, lầm lì có một chỗ chứ đừng nói tới kiểu thích tình cảm kia. Hay là cũng có người thích thầm mà mình không biết, à mà đã gọi là là thích thầm thì làm sao biết được, đó giờ thật sự nghĩ cũng chưa nghĩ tới vấn đề này bao giờ. Nhưng Mặc Tử Du gạt phắt ý tưởng này đi.

-"Ai lại đi thích một người lầm lì như tôi chứ!" - Mặc Tử Du nói thật, dù sao cũng cảm thấy có chút chua xót chính mình.

-"Tôi thấy cậu đâu lầm lì lắm đâu?" - Tô Thất Nguyệt nói.

-"Tại vì các cậu không học chung một lớp với tôi."

-"Ngoại hình cậu cũng rất đẹp mà, chắc cũng có người thích!" - Tô Thất Nguyệt bồi thêm.

Đó giờ Mặc Tử Du luôn không để ý tới nhan sắc của mình lắm, lâu lâu soi gương cũng cảm thấy bình thường. Cho là Tô Thất Nguyệt chỉ đang an ủi mình, Mặc Tử Du không nói gì, ra vẻ phủ nhận.

-" Nguyệt Nguyệt nói đúng đó! Mặc Tử Du, cậu thật sự rất có nét! Chắc là do.......cậu ít cười chăng? Hay cậu cười lên thường xuyên xem?"

Mặc Tử Du sững người, còn có loại lí do này sao? Mà mình ít cười lắm sao? Mặc Tử Du xoa xoa cơ mặt, có lẽ lâu ngày nên cứng cơ rồi! Ngô Song Uyển vẫn đang ngóng khóe miệng Mặc Tử Du thay đổi, đột nhiên bên ngoài trời bắt đầu lách tách lách tách, từng hạt mưa từ từ rơi xuống từng hột từng hột, một lúc sau thì rào xuống như trút nước.

-"Chết! Mưa rồi!" -Mặc Tử Du đứng dậy chạy ra bám ngay thành hang, vẻ mặt có chút lo lắng.

-"Hai người kia có ổn không nhỉ?" - Ngô Song Uyển cũng bước ra đứng trông.

-"A!"

Tô Thất Nguyệt bỗng nhiên la lên, Mặc Tử Du và Ngô Song Uyển đồng loạt quay lại. Không còn thấy Tô Thất Nguyệt nữa!

Chỉ có đống lửa vẫn còn cháy tí tách kia thôi, người đã không còn!

Cả hai hoảng hốt, vừa mới quay đầu ra, còn chưa tới một phút mà, Tô Thất Nguyệt thế nào mà bốc hơi đâu rồi?

Từ sâu trong hang động, bỗng truyền tới một vài tiếng động nhỏ, là tạp âm. Nhìn vào cái khung tròn tối om thế kia, không nhìn ra được gì hết, Mặc Tử Du lấy ra một khúc gỗ trong đám lửa ra làm ánh sáng, tiện tay xách theo hộp cung tên của Tô Thất Nguyệt đang bị bỏ lại, không suy nghĩ gì đi thẳng vào trong.

-"Khoan đã! Hay chờ Mã Nhất Hi và Minh Triết về rồi đi chung? Mưa như vậy chắc họ quay về sớm thôi!" - Ngô Song Uyển níu áo Mặc Tử Du.

-"Không được! Ai biết được trong khoảng thời gian đó Tô Thất Nguyệt sẽ bị gì chứ! Chắc chắn cậu ấy đang ở bên trong kia."

Đang định bước vô, Mặc Tử Du lại dừng bước, quay đầu lại:

-"Cậu sợ thì ngồi đây đợi! Khi nào hai người kia quay về rồi đi tìm tôi."

Ngô Song Uyển lắc đầu.

-"Không! Tôi đi theo cậu."

Dù sao ngồi ở lại đây một mình cũng sợ lắm biết không! Xung quanh đây toàn đá với đá, không có vật nhọn nào khắc để làm kí hiệu được, rốt cuộc đành bỏ đi luôn, mong là hai người kia vẫn biết là họ đi vào sâu trong hang.

Mặc Tử Du một tay cầm khúc lửa, mắt dáo dác nhìn quanh, Ngô Song Uyển đi đằng sau, sợ sệt bám vào vạt áo Mặc Tử Du. Không khác gì ở ngoài kia mấy, xung quanh toàn đá, chỉ có một điều là đi càng sâu càng rộng và không có một tí ánh sáng, một tí lửa nhỏ trên khúc gỗ Mặc Tử Du cầm không đủ phát sáng hết thảy.

Mặc Tử Du vừa đi vừa thấy khó chịu, ánh lửa nhỏ dập dờn làm mắt cậu cảm thấy hơi mỏi, Ngô Song Uyển thì lại sợ trong không gian tối đen này đột nhiên lại có ai nhảy ra hù giống mấy nhà ma trong khu giải trí thì chắc cô đứng tim mất, càng nghĩ càng bám chặt Mặc Tử Du, làm cậu bước đi cũng có khó khăn.

-"Đừng sợ! Thả lỏng một chút đi!"

Mặc Tử Du khuyên, giọng cậu lúc này đột nhiên rất trầm, nghe tạo cảm giác an tâm ghê gớm. Nếu đổi lại là Mã Nhất Hi chắc chắn có thêm một màn xoa đầu an ủi nữa, nhưng tiếc thay người trước mặt là Mặc Tử Du chứ không phải Mã Nhất Hi.

Đi càng sâu, lửa trên khúc gỗ cũng muốn tắt nãy giờ, Mặc Tử Du định là sẽ dùng kĩ năng tạo lửa thử rải dài đường đi, nhưng một phần lại sợ kinh động tới thứ gì vừa bắt mất Tô Thất Nguyệt kia. Bàn chân vừa tiến thêm một bước nữa, đột nhiên ngay tại đó lõm xuống một chút, sau đó là mặt đất như nứt ra, cả hai đều không phóng bị té xuống phần nứt ra.

Mặc Tử Du dù té cũng ráng giữ Ngô Song Uyển để cô không ngã xuống đất trực tiếp. Khi cả hai rớt xuống, Ngô Song Uyển được ngã trên cái nệm "Mặc Tử Du". Mặc Tử Du lưng đập xuống phần đá lở, hơi ê ẩm, phần bả vai không biết đã va chạm chỗ nào mà lớp áo đã hơi rách, bên trong có thể thấy da thịt Mặc Tử Du bị trầy xước.

Mặc Tử Du ngồi dậy, hơi nhíu mày, dùng tay đặt lên phần bả vai.

-"Cần tôi trị liệu không?" - Ngô Song Uyển hơi áy náy, tay đã cầm sẵn con thỏ bông.

-"Không cần! Trầy xước nhẹ thôi! Cậu nên để nó cho việc tấn công sắp tới!" - Mặc Tử Du phất tay từ chối, lảo đảo đứng dậy, lưng hơi nhức, không biết có bị thương không.

-"Chúng ta bị rớt ở đâu thế này?"

Dưới vực này cũng toàn đá, nhưng không gian có vẻ rộng hơn, còn có đèn sáng nữa, nhưng xung quanh có vẻ bẩn, trên mặt đất còn có một vài sợi tơ trắng trắng rải tứ phía, ở phía trên một vài nơi còn có các mạng nhện khổng lồ. Tại một mạng nhện lớn gần đó, Tô Thất Nguyệt đang bị trói kín mít từ chân lên tới miệng, hai mắt nhắm tịt.

-"A..."

Ngô Song Uyển định gọi, Mặc Tử Du lập tức bịt miệng, lôi cả người núp vào một góc đá gần đó, buông tay ra khỏi miệng Ngô Song Uyển, nói nhỏ:

-"Đừng lớn tiếng! Theo tôi là chúng ta gặp phải Nhện yêu rồi! Ban nãy rớt xuống đây hẳn là nó cũng đã phát hiện rồi, còn gây tiếng động nó sẽ bắt cả hai đứa luôn đó!"

Ngô Song Uyển nuốt nước bọt, ánh mắt cực lo lắng:

-" Chúng ta cũng mau nghĩ cách đi! Coi chừng Tô Thất Nguyệt bị ăn mất!"

Cả hai đưa mắt ra khỏi hóc đá một chút, len lén nhìn, mọi thứ vẫn chưa thay đổi, quang cảnh vẫn như ban đầu.

-"Con Nhện yêu ở đâu được nhỉ?" - Ngô Song Uyển dáo dác nhìn quanh.

-"Không biết! Tôi đang thắc mắc có nên thừa cơ không? Lỡ nó đang núp ở đâu đó...."

"KHÈ!..."

Cả hai người mém chút nữa là tim nhảy thót ra ngoài, không biết từ bao giờ, một con nhện màu đen, lông lá, to lớn đừng đằng sau hai người khằm khè. Mặc Tử Du nhanh tay dùng lửa tạt vào mặt nó, sau đó kéo Ngô Song Uyển ra khỏi đó, tháo hộp cung đưa cho Ngô Song Uyển.

-" Cậu mau lại cứu Tô Thất Nguyệt, tôi kiềm chân con Nhện yêu này thử."

Ngô Song Uyển ôm hộp cung, gật đầu, quay ngắt chạy nhanh tới chỗ Tô Thất Nguyệt. Mặc Tử Du bắt đầu sử dụng mọi khả năng của mình để đánh với con Nhện yêu.

Ngô Song Uyển chạy đến chỗ Tô Thất Nguyệt, dùng kĩ năng để có bàn tay vô hình chạm được mọi vật (kĩ năng khống chế) để phá mạng nhện thử. Xem ra cũng gỡ được, dù sao cũng hơi khó khăn một tí, mạng nhện của con yêu quái này dai nhoằng! Tô Thất Nguyệt dần mở mắt, phát hiện mình đang bị treo lơ lửng, Ngô Song Uyển thì đang ở dưới giúp mình gỡ mấy thứ ngứa ngáy trên người mình, bên kia Mặc Tử Du thì vật vã đánh với một con nhện đen to đùng.

Tô Thất Nguyệt khôi phục tinh thần, Ngô Song Uyển cũng vừa khó khăn gỡ được mốt chút, Tô Thất Nguyệt vùng vẫy kịch liệt, cố hết sức phá cái bọc này. May mắn là phá được, Tô Thất Nguyệt té bịch xuống đất, Ngô Song Uyển lại đỡ, đưa hộp cung tên cho Tô Thất Nguyệt.

-"Không sao chứ?"

-"Không ổn chút nào! Đang yên đang lành ngồi đó, đột nhiên cả người và miệng bị bịt lại, sau đó bất tỉnh!"

Tô Thất Nguyệt đứng dậy, phủi phủi người, cô dang hai tay ra, tay trái nắm phần cánh tay phải, tay phải nắm cánh tay trái, rút ra hai đoạn cây màu trắng khắc họa tiết rất đẹp, Tô Thất Nguyệt ghép lại thành một cây cung! Đây chính là cây cung thường ngày của Tô Thất Nguyệt, khi không dùng có thể chia nó ra hai phần gắn vào đế hai bên cánh tay.

Tô Thất Nguyệt đeo hộp cung tên lên, sẵn sàng nhảy lên phụ trợ Mặc Tử Du, Ngô Song Uyển đột nhiên có cảm giác lạ, quay đầu lại.

-"Nguyệt Nguyệt, nhìn kìa!"

Đằng sau có mấy cái trứng nhỏ lúc nhúc lúc nhúc, sau đó vỡ ra, một đàn nhện con từ trong bò ra, bu quanh hai người. Dù sao cũng chỉ là sinh vật con con, hai người định nhảy ra khỏi vòng vây, bất ngờ thay, một con nhện con từ miệng phun ra tí nước cỏn con màu tím.

Ngô Song Uyển đưa tay ra đỡ, cả cánh tay đột nhiên cứng đờ, đầu ngón tay chuyển màu, dạng như đang từ từ biến hóa thành đá.

-"Nọc của đám nhện này có độc! Tô Thất Nguyệt, mau rời khỏi đây!"

Cả hai nhảy ra khỏi vòng vây trước khi cả đám phun một tràn nọc độc kia. Nọc độc dần phát tán tới cổ tay của Ngô Song Uyển, cô không còn cử động được phần bị chuyển hóa nữa. Mặc Tử Du cũng đã biết chuyện, bèn nói lớn:

-" Lấy tơ nhện quấn chặn phần đang lan thử xem!"

Tô Thất Nguyệt vội chạy lại mớ tơ vừa được gỡ kia, quấn quanh cổ tay của Ngô Song Uyển, may mắn thế nào, nọc độc không di chuyển nữa. Mặc Tử Du chỉ là nói bừa, như thế nào mà lại có ích như vậy.

Tô Thất Nguyệt nhắm tên bắn vào ngay phần mắt của con nhện, nó lập tức quay đầu nhìn Tô Thất Nguyệt, Mặc Tử Du một bên dùng tiếp kĩ năng khiến nó quay đầu về phía mình, Ngô Song Uyển cũng từ đằng sau dùng tay còn lại thi triển năng lực lên người nhằm thu sự chú ý của nó. Cả ba cứ xoay con nhện mòng mòng, tới một lúc chóng mặt, nó khè lên một tiếng, lập tức lũ nhện con bắt đầu di chuyển lại phía con lớn.

-"Chết rồi, cẩn thận mấy lũ con con đó phun nọc độc ra đấy!"

Mặc Tử Du tung ra thêm một chiêu nữa, sau đó nhảy ra một chỗ, mở quyển sách ra trang có kí hiệu sáng màu, hô to:

-"Linh Mộc! Mau ra hỗ trợ!"

Tô Thất Nguyệt: ......

Ngô Song Uyển :..........

Mặc Tử Du :..........

Ơ? Sao không thấy động tĩnh gì hết vậy? Không phải là ngủ quên rồi đi?

-"Linh Mộc? Không nghe ta nói hả?" - Mặc Tử Du hơi quê.

" Ngươi phải sở hữu kĩ năng Mộc thì mới triệu Linh thú có kĩ năng đó lên được."

Hệ thống không biết từ đâu xuất hiện nhắc nhở.

Tại sao chuyện quan trong tới giờ mới nói?

-"Điểm kĩ năng tôi còn không? Ban nãy quần với nó một trận chắc vẫn có chứ?" - Mặc Tử Du hỏi.

" Đủ! Có điều người sở hưu kĩ năng cấp 1 thì Linh thú cũng chỉ tầm đó!"

Lại thêm chuyện này nữa! Ngay từ đầu tại sao không hề nói qua chứ! Như thế ta cũng chẳng thèm thu một con thú ngạo kiều dở người như vậy! Bây giờ cũng không giúp ích được.

Mặc Tử Du cất quyển sách vào, quyết định vẫn là không dùng nó, Mặc Tử Du dùng kĩ năng nâng cấp kĩ năng Gió và Điện lên cấp 2. Tô Thất Nguyệt hành động cũng có phần nhanh hơn, một bên nhắm bắn con nhện lớn, một bên gạt đám nhện con.

Thay vì trị cho tay mình, Ngô Song Uyển triệu thỏ bông với chức năng tấn công. Khác với hình ảnh đáng yêu, ôm người khác trị thương lúc trước, con thỏ bông lúc này trở nên to lớn không kém gì con Nhện yêu kia , hai mắt lóe đỏ, nhìn dữ tợn hơn rất nhiều.

Ba người, hai vật khổng lồ đứng cách nhau, mọi thứ đều sẵn sàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play