Mặc Tử Du ném lửa cho vào lần lượt đầu ba cung tên, Tô Thất Nguyệt một lượt bắn ba cung lửa vào con Nhện yêu, Mặc Tử Du cùng lúc dùng điện tạo thành một sợi dây trói quanh chân nó, Ngô Song Uyển sử dụng kĩ năng khống chế của mình để kìm thân không cho nó cựa quậy. Con thỏ bông khổng lồ lúc này hai mắt lóe đỏ, đi tới đấm liên tục vào bụng của con nhện.

Đám nhện con cũng loi choi, bu xung quanh , con nào cũng khò khè chuẩn bị phun độc ra. Mặc Tử Du một tay nắm dây thừng điện, một tay tạo gió quét lũ nhóc con này đi. Ngô Song Uyển dù sao cũng chưa nâng cấp bản thân lên thứ bậc cao hơn, con Thỏ khổng lồ chỉ trụ được một lúc, nó lập tức khựng lại, cả người thu nhỏ lại và bất động.

-"Hết thời gian rồi!" - Ngô Song Uyển nói.

Con Nhện yêu bị đám vào bụng nãy giờ, ngay bụng có chảy ra dịch nhớt trông rất ghê tởm, nó cũng khó chịu. Khống chế của Ngô Song Uyển cũng hết thời gian, Tô Thất Nguyệt vòng ra phía sau, bắn ngay phần phun tơ của con Nhện, nó ré to một tiếng. Phần bụng của nó sình lên, chất nhầy trong người lại phọt ra, vừa đúng ngay tay bị thương của Ngô Song Uyển.

-"Nhìn này! Chất nhầy của nó có thể giải độc của lũ nhện con!"

Mặc Tử Du buông lỏng sợi dây ra khỏi chân nó, chuyển sang trói phần miệng của nó lại, khi đã trói chặt thì giựt mạnh ra, hai cái kẹp bên miệng đứt lìa ra khỏi người.

-"Thế thì hay rồi!"

Ngô Song Uyển cũng nhanh chóng gây choáng để tránh nó vùng lên, con Nhện được cái to xác nhưng xem ra trước tình thế này nó cũng bất lực.

Sau khi được bồi thêm mấy mũi tên vào mặt, nó lập tức bại trận. Con Nhện yêu nằm im, dịch nhầy trên các vết thương chảy ra, cứ tưởng thế là xong, đám nhện con lúc nhúc bò lại hút chất nhầy của con nhện lớn, cả đám con hình như có biến đổi, từ tí hon trở nên lớn hơn một tí, cứ ăn một chút là bọn chúng trở nên to hơn.

Cả ba người sau khi diệt xong con chủ chính, đã cảm thấy mệt mỏi, còn chưa kịp giải lao thì lại phải chiến với một đám khổng lồ này nữa ư? Không nói nhiều, trước khi lũ nhện biến lớn, chạy là thượng sách! Dù sao cũng không thể đủ sức đánh với một đàn lớn như vậy, cái bụng cũng chưa được bỏ bụng tí nào nữa!

-" Tôi thắc mắc! Lũ nhện con có độc, chất nhầy kia giải độc, vậy chẳng phải biến lớn chúng nó sẽ không còn khả năng phun độc đúng không?"

Vừa chạy, Tô Thất Nguyệt vừa hỏi. Cảm thấy cũng khá có lí, nhưng cho dù nó không còn độc thì vẫn là không còn sức để chiến đấu nữa. Cả ba cứ hướng phía trước chạy mặc dù không biết đằng trước có gì, nhưng cứ không phải đường cụt thì cứ chạy trước đã, thoát đám này trước đi!

Chạy thoát được một hồi, ánh sáng tại nơi ở của đám Nhện cũng dần xa đi, không gian bắt đầu mờ mờ tối lại, đợi đến tối không thể thấy được mặt nhau, giống như mù luôn rồi thì ba người mới đứng lại, chắc cách nơi đó khá xa rồi, có vẻ bọn chúng cũng không đuổi theo.

Mặc Tử Du ngồi xuống, nhóm nhẹ một ngọn lửa lên. Mọi người đều ngồi xuống nghỉ chân, bụng kêu rột rột.

-"Nhắc tới cái bụng, không biết hai người kia sao rồi!" - Ngô Song Uyển ôm bụng, vẻ mặt đau khổ.

Mặc Tử Du trầm mặt, hiện tại đây là chỗ nào cũng không biết, chỉ biết là chắc chắn đang ở dưới mặt đất. Muốn đi lên lại phải đi ngang lại đám yêu nhền nhện kia.

Ai cũng đều bị thương, Mặc Tử Du có vẻ bị thương nặng nhất, ban đầu té đập lưng xuống đá, sau đó đánh với con Nhện yêu kia, ít nhiều cũng bị nó quẹt trúng, trên mặt vẫn còn vệt máu đọng lại. Mặc Tử Du hơi rát nhưng không động, tay cũng không sạch sẽ, đụng lỡ lại nhiễm trùng. Quần áo ai cũng có phần lòi lõm. rách ươm sau một trận chiến, cực kì tàn tạ!

Hệ thống lúc này xuất hiện để thống báo tin vui.

" Chúc mừng người chơi chiến thắng yêu quái chính của động Nhện. Đây là vật phẩm rơi ra của Nhện yêu!"

Mặt đất hiện lên một vài món đồ con con, nhìn sơ bộ thì có một con mắt ban nãy của con Nhện, một lọ thuốc màu tím, năm sợi tơ trắng và một bịch lương thực.

Là lương thực!

Hiện tại chỉ quan tâm tới lương thực thôi!

" Tơ và mắt Nhện người chơi có thể dùng làm vật trang trí hay tự tạo trang bị cho mình. Lọ huyết thanh này có khả năng trị thương tức thời......."

-"Nè Mặc Tử Du, cậu bị thương nặng nhất, mau dùng đi!" - Ngô Song Uyển đưa lọ huyết thanh cho Mặc Tử Du.

".....hoặc có thể hồi ít nhất 1 mạng!"

Hệ thống lúc này mới chấm câu.

Ngô Song Uyển theo phản xạ rút tay lại, sau đó tự nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, ban nãy đang định đưa cho Mặc Tử Du mà, rụt lại thế này nhìn thế nào cũng có phần ngại.

Mặc Tử Du cũng không định dùng liều thuốc quý này vào vết thương của mình, lại thấy sắc mặt Ngô Song Uyển như vậy, bèn nói:

-" Tôi không dùng đâu! Cậu để cho Mã Nhất Hi đi! "

-" Xin lỗi! Tại vừa nghe tôi chợt nhớ ra Mã Nhất Hi chỉ còn mỗi một mạng nên...." - Ngô Song Uyển thật sự rất ngại - " Đợi một lát nữa, con thỏ bông sẽ trị thương cho cậu!"

Mặc Tử Du ;"Vết thương nhẹ thôi! Không cần đâu."

Tô Thất Nguyệt một bên đang lấy lương thực ra, chia cho mỗi người. Cuối cùng cũng có cái lót dạ, thật may quá!

Tô Thất Nguyệt cất mọi đồ vật vào túi nhỏ không đáy, mọi thứ lại tiếp tục rơi vào trầm lắng. Mặc Tử Du ngả người ra đằng sau, tay chống đất, mặt ngửa lên trời, cảm giác không gian im ắng này có tí thiếu thiếu.

-"Tôi thấy nhớ Mã Nhất Hi quá!"

Mặc Tử Du và Tô Thất Nguyệt trợn mắt, vừa rồi có nghe lầm không? Mặc Tử Du ngửa đầu lại, Tô Thất Nguyệt đang chán nản, nét mặt cũng liền thay đổi.

-"Ngô Song Uyển?"

Ngô Song Uyển đang buồn rầu dọc đám lửa, ngước lên thấy bốn con mắt đang nhìn mình chòng chọc, cũng vừa phát giác mình vừa phát ngôn cái gì, lập tức nói.

-"A! Ý tôi là..." - Ngô Song Uyển gãi gãi mặt - " Chỉ là lần này cũng là lần hai tách khỏi Mã Nhất Hi làm nhiệm vụ rồi, có điều đợt này cứ cảm thấy lâu lâu thế nào ấy, tự nhiên muốn nhìn thấy cậu ấy đứng trước mặt mình cười đùa."

Tô Thất Nguyệt "......"

Mặc Tử Du :"......."

Cái giọng điệu xót người yêu đi xa này là sao? Đúng là có tình cảm với nhau khổ thật, đối phương chỉ cần rời đi một tí là dác mắt tìm rồi, chỉ cần thấy được cả người đều thấy vui. Nôm na hiểu theo nghĩa là nhung nhớ!

Mặc Tử Du không hiểu sao đột nhiên trong đầu lại hiện lên một ai đó.

Tô Thất Nguyệt lại gần Ngô Song Uyển, cúi mặt xuống nói:

-" Cậu với..tên kia thật sự chỉ là bạn thân?"

-"Ừ, là rất rất thân!" - Ngô Song Uyển nhìn Tô Thất Nguyệt với ánh mắt cực kì tự hào.

Tô Thất Nguyệt soi kĩ vào mắt của Ngô Song Uyển, đau lòng thay, ban nãy chắc chỉ là buột miệng thôi, chứ với tính tình ngây ngốc như người này thì chắc chắc Mã Nhất Hi bị liệt vào hàng friendzone rồi. Mà còn là friendzone hạng nặng!

Mặc Tử Du chỉ ngồi nhìn, vẫn còn đang nghĩ tới người kia, chắc là để lại ấn tượng quá nên nhớ tới thôi chứ không có gì kì quái khác. Chắc vậy!

Đột nhiên cảm thấy hơi mát, ngọn lửa cũng hơi nghiên nghiêng qua một phía.

-"Kì lạ! Trong đây cũng có gió?"

Mặc Tử Du nhìn về hướng vừa đẩy gió kia, vì dưới này là lòng đất, xác thực không thể có gió, hay là từ bên trên luồng xuống? Nếu có thì cũng rất nhẹ, vậy xem như hướng đi kia cũng có một lối thoát sao?

Tô Thất Nguyệt cũng nhận ra.

-"Nên đi tìm thử không?"

Mặc Tử Du gật đầu, cả ba đứng dậy đi về phía trước. Trên tay Mặc Tử Du nhóm lửa, dẫn đầu. Cũng như hồi đầu, một ngọn lửa nhỏ cũng không thể phát sáng đủ cả hang rộng như vậy, mà bật lớn thì lại sợ kinh động tới thứ gì khác.

Đi được hồi lâu, đột nhiên, từ phía đối diện, hình như xuất hiện một ánh đèn mập mờ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play