-" Các cậu còn nhớ hai con zombie đặc biệt ở nhiệm vụ đầu tiên không?"
Mọi người thoáng im lặng, sao đột nhiên đang yên đang lành lại nhắc tới chuyện cũ? Minh Triết lén nhìn Mặc Tử Du, sau đó nói.
-"Ban nãy tôi.... đi vệ sinh. Tình cờ thấy có tảng đá nhỏ có kí hiệu hình
bánh lái giống kí hiệu bị phân nửa dưới mắt cá chân của hai con zombie
kia. Tôi thử phá hủy nó thì ra hai thứ này.
Minh Triết lấy từ trong người ra một cái bản đồ và một cái la bàn.
Tấm bản đồ màu ngả vàng, cũ kĩ tới thảm thương. Bên trong chi chít hình vẽ
và các kí tự khó hiểu, chắc là kí tự cổ xưa chăng? Phía bên phải ở trên
đầu là hình vẽ biểu thị Đông Tây Nam Bắc, ở bên trái có hình vẽ như một
cái cung điện có hình hai cái sừng trên đầu.
-"Đây là nơi trú ẩn của boss chăng?" - Mặc Tử Du nhìn rất chuyên tâm điều tra kĩ tấm bản đồ.
-"Chúng ta chắc đang ở đây?" -Tô Thất Nguyệt chỉ vào hình vẽ một cái thác lớn ở ngay gần cuối góc bên phải bản đồ.
Vậy xem như may mắn rồi! Không cần phải tự mình đi lung tung nữa. Còn nghĩ không biết khi nào mới gặp được boss!
Mọi người nhìn qua cái la bàn, mọi hành động có hơi khựng lại. Cái la bàn cũng rất cũ kĩ, có màu nâu.
-"Ở đây có ai biết dùng la bàn không?" - Mặc Tử Du hỏi.
Không một tiếng trả lời. Chúng ta đều được sinh ra ở thời đại công nghệ tân
tiến đó! Công cụ này quả thực không biết cách sử dụng.
-"Là ...nhìn theo hướng cây kim đúng không?" -Ngô Song Uyển ngây ngô hỏi.
Vẫn không có tiếng đáp lại, đơn giản là không biết trả lời sao mới đúng.
Thật ra cũng không phải mít đặc, cũng có biết chút chút, nhưng để xác
định hướng rồi đối chiếu với hướng của bản đồ cần phải có kinh nghiệm
một chút.
Tất cả ánh mắt đều dồn về Minh Triết, im lặng nãy giờ hóa ra nhân tài đang đứng ngay đây mà không chịu nói.
-"Hay quá! Cậu biết sử dụng sao không nói sớm?" - Ngô Song Uyển nói.
-"Tôi không biết!" - Minh Triết phũ phàng phủ định, mọi người đều như bị cú
tát đập vào mặt. -"Bất quá cứ đứng đây cũng không phải cách hay, đúng
không?"
Tự
nhiên cảm thấy người này nghiêm túc tới lạ, Mặc Tử Du có chút buồn cười. Cuối cùng mọi người vẫn là cam chịu đi theo sau Minh Triết, mặc dù
không biết có đúng đường hay không, nhưng nhìn chung con đường xem như
dễ đi, có vẻ thuận lợi.
-"Cậu vậy mà giỏi nhiều cái thật!" -Mặc Tử Du đi lên song song với Minh Triết.
Lời này là khen thật, không phải lấy lòng. Mặc Tử Du cảm thấy Minh Triết
thật sự rất giỏi, không biết ở thế giới thực thế nào, nhưng trong game
này, hành động của cậu biểu hiện khả năng của bản thân rất rõ. Không
biết tại sao kiếm pháp lại có thể nhanh như vậy, mọi đường đi nước bước
đều rất uyển chuyển. Đã thế còn vừa đánh vừa cứu người thành công, hợp
tác còn rất tốt. Ở thế giới thực có khi nào một nơi luyện game thực tế
ảo chăng?
Minh
Triết vạn lần cũng không nghị tới Mặc Tử Du lại chủ động bước lên nói
chuyện với mình, lòng mừng thầm nhưng dù sao vẫn đang làm theo kế hoạch, phải kiềm chế!
-"Ừ!"
Nhận lại một lời đáp cụt lủn, như với người khác chắc là bị đập một phát
rồi. Cả ngày hôm nay cả hai người hầu như không hề nói chuyện, nhìn nhau một cái đều không có, nếu có thì cũng là nhìn từ một phía. Mặc Tử Du
gần như đã quen cảnh ngày nào cũng có người bám theo, lần này im ắng như vậy, quả nhiên cảm thấy hơi thiếu thiếu. Cũng không biết tại sao mình
lại muốn chủ động lên bắt chuyện, cuối cùng đối phương trả lời như có
như không. Mặc Tử Du nhíu mày:
-"Bộ tôi làm gì sai sao?"
Hỏi vào vấn đề rồi! Minh Triết nghĩ thầm, cứ nghĩ cậu ta sẽ không quan tâm, hóa ra lại phát hiện sớm thế này. Có chút ngoài dự đoán, dù sao từ nay
sẽ không phải giữ khoảng cách với Mặc Tử Du nữa!
Nhưng cũng phải diễn nốt đoạn này đã.
-"Tại sao cậu hỏi vậy?"
-"Còn phải nói? Hơn nửa ngày, cậu rõ ràng là cố ý né tôi mà, thường ngày thì
cứ lải nhải suốt bên tai." - Không hiểu sao nói tới đây có chút bực,
giọng nói nghe có chút giống như bức xúc.
-"Vậy cậu cho là tôi giận cậu?" - Minh Triết nén cười.
-" Không phải sao? Chứ tại sao cậu không chịu giáp mặt với tôi?"
-"Cậu cũng đâu chủ động nói chuyện với tôi đâu? Sao không xem là cậu đang giận tôi?" - Minh Triết bắt bẻ.
-"Tôi...." - Mặc Tử Du cảm thấy cũng đúng, bởi vì cậu thuộc dạng ít nói, ngoài
bàn chính sự ra ,tự ý chủ động nói chuyện thế này là hiếm thấy lắm rồi.
Do đó so sánh kiểu này rất khập khiễng, từ đầu Mặc Tử Du đã như vậy,
Minh Triết thì khác, ai bảo ban đầu nói nhiều, bây giờ đột nhiên im lặng mới thấy lạ chứ. Mặc Tử Du còn định cãi lại lí lẽ này, tự nhiên không
tài nào thốt ra được lời nào, giống như bị nghẹn, tức giận định quay đầu đi thì Minh Triết đã kéo lại, kèm theo giọng cười quen thuộc:
-"Ấy đừng đi! Tôi đùa thôi!"
-"Cậu rốt cuộc đã bày trò gì vậy hả?" - Mặc Tử Du giận dữ.
-" Chọc cậu, thử cậu một chút thôi! Xem ra cậu không thể thiếu tôi được nhỉ!"
Vừa mới quay về bản chất ban đầu đã đùa mấy câu gây hiểu lầm thế rồi. Cái
gì mà không thể thiếu cậu chứ? Mặc Tử Du lập tức nhớ tới chuyện tối qua, vành tai đỏ lên. Bởi thế mới nói bổ não không tốt!
Minh Triết kéo vai Mặc Tử Du lại, nói nhỏ:
-"Này! Cậu thích loại trái tôi đưa hôm qua hả?"
-"Không có." - Mặc Tử Du đáp ỉu xìu.
Minh Triết nhận ra, bật cười, tự nhiên muốn ôm chặt lấy con người dễ thương này.
-"Thôi đừng giận nữa! Mai mốt tôi không như vậy nữa!"
-"Tôi mới không giận! Cậu làm vậy liên quan gì tới tôi?"
Mã Nhất Hi đi đằng sau, nói nhỏ với Tô Thất Nguyệt:
-"Này, làm lành rồi thì phải."
Tô Thất Nguyệt sững người, có hơi không hiểu.
-"Có ý gì?"
-"Thì cậu xem hai người đó nói chuyện lại rồi kìa, cả ngày không thấy nói
chuyện, tôi cứ nghĩ đang giận nhau. Thường ngày bám nhau như sam mà!"
Tô Thất Nguyệt thấy mắc cười, hóa ra Mã Nhất Hi im im vậy nhưng cũng rất biết để ý.
Ngô Song Uyển uể oải bước đi, dù là có nghỉ chân nhưng dù sao cũng đi cả
ngày trời, chân mình lại không được dài như bốn người kia, sải bước cũng ngắn đi. Mã Nhất Hi lúc nào cũng cố gắng đi chậm lại để Ngô Song Uyển
không bị bỏ lại. Ngô Song Uyển ngước lên nhìn Mã Nhất Hi đầy ủy khuất,
Mã Nhất Hi nhìn xuống.
-"Không cõng!"
Dù sao cũng là bạn thân từ thuở còn cởi trần tắm mưa chung, một ánh mắt
cũng biết đối phương nghĩ gì, Mã Nhất Hi lập tức từ chối.
Ngô Song Uyển mím môi, làm vẻ mặt như muốn khóc.
-"Đừng có dùng quài một chiêu, tôi chai rồi!"
Ngô Song Uyển bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục nhìn, dáng vẻ rất khiến người khác xiêu lòng.
Mã Nhất Hi phớt lờ, khoanh tay lại, làm một vẻ nhẫn nhịn.
Cuối cùng Ngô Song Uyển vẫn thắng!
Tô Thất Nguyệt chỉ lắc đầu, thở dài.
Đồ thiếu nghị lực!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT