Sophie đang khơi lửa lò sưởi phòng khách, và căn phòng ấm áp tới có phần hơi ngột ngạt. Charlotte ngồi sau bàn, Henry ngồi ở ghế bên cạnh. Will đang nằm dài trên cái ghế bành bọc vải hoa cạnh lò sưởi, với bộ ấm tách đặt phía khuỷa tay, tay anh đang cầm một tách. Khi Tessa bước vào, anh đột ngột ngồi thẳng khiến một chút trà sánh ra tay áo; anh đặt tách xuống mà không rời mắt khỏi cô.

Anh có vẻ kiệt sức như đã đi tản phố cả đêm. Anh vẫn mặc áo khoác, bằng lông cừu xanh sẫm trang trí thêm những dải màu đỏ sậm, và mặc cái quần dài gấu dính bết bùn đất. Tóc anh ấm và rối, mặt xanh xao, quai hàm xanh đen vết râu. Nhưng lúc anh thấy Tessa, mắt anh sáng như đèn. Cả gương mặt anh thay đổi, và anh ngước nhìn cô với vẻ sung sướng dạt dào khiến Tessa sững sờ kinh ngạc, và thế là Jem đâm sầm vào cô. Trong lúc đó, Tessa không thể rời mắt khỏi Will, như thể anh khoá chặt ánh mắt mình, và cô nhớ lại giấc mơ anh vỗ về cô trong bệnh xá vào đêm trước. Anh đọc được ký ức đó trên gương mặt cô không nhỉ? Sao anh cứ nhìn chằm chằm như thế?

Jem ngó qua vai cô. “À, Will. Bồ chắc dành cả đêm dầm mưa khi vết thương chưa lành là khôn ngoan chứ?”

Will thôi nhìn Tessa. “Tôi khá chắc,” anh khẳng định. “Tôi phải đi tản bộ cho đầu óc thông suốt.”

“Thế thông suốt hẳn chưa?”

“Thông suốt và trong sáng như pha lê,” Will nói và lại nhìn Tessa, và chuyện kia lặp lại. Nhưng cô im lặng, “Như mọi người có lẽ đã biết, chúng ta sắp hạn chót hai tuần do Quan Chấp Chính Wayland định. Chúng ta chưa biết Mortmain ở đâu. Theo như Enoch cho biết, hội Tu Huynh Câm đã kiểm tra thi thể Nathaniel Cray nhưng không phát hiện được gì, và vì anh ta đã chết, chúng ta không thể moi được thông tin gì từ anh ta.”

Và vì anh ta đã chết. Tessa bỗng nhớ lại Nate hồi họ còn rất nhỏ, đuổi theo đám chuồn chuồn trong công viên. Anh ngã xuống hồ, còn cô và dì Harriet – mẹ anh – đã kéo anh lên; tay anh trơn nhớt nước và thực vật thuỷ sinh xanh rì. Cô nhớ đôi bàn tay nhớp nhúa máu của anh trượt khỏi tay cô trong kho chứa trà. Em không biết mọi việc anh làm đâu,

Tessie.

“Chúng ta chắc chắn phải báo cáo những gì mình biết về Benedict cho Clave,” Charlotte đang nói khi Tessa buộc mình tập trung vào cuộc thảo luận trước mắt. “Vậy mới đúng đắn.”

Tessa nuốt nước bọt. “Thế còn điều Jessamine nói thì sao? Rằng chúng ta đang đi đúng đường đi nước bước Mortmain muốn ấy.”

“Nhưng chúng ta không thể ngồi yên,” Will nói. “Chúng ta không thể ngồi đó và ngoan ngoãn giao chìa khoá Học Viện cho Benedict Lightwood cùng lũ con ăn hại của ông ta. Họ là tay sai của Mortmain. Benedict là con rối của Mortmain. Chúng ta phải thử gì chứ. Lạy Thiên Thần, chúng ta còn chưa có đủ bằng chứng sao? Chí ít chúng ta cũng phải buộc ông ta đưa lời khai trước Kiếm Thánh.”

“Lúc dùng Kiếm Thánh với Jessamine, chúng ta biết được đầu óc cô ấy chịu phép phong toả của Mortmain,” Charlotte mệt mỏi nói. “Em nghĩ Mortmain sẽ khinh suất mà không làm vậy với Benedict ư? Nếu Kiếm Thánh không lôi được gì từ ông ta, chúng ta sẽ hoá thành một lũ đần!”

Will vuốt mái tóc đen. “Mortmain mong chờ chúng ta báo cáo Clave,” anh nói. “Đây là giả định đầu tiên của ông ta. Ông ta đã quen vứt bỏ mọi quân cờ hết hữu dụng. Ví dụ như de Quincey. Ông ta cũng thừa hiểu Lightwood không phải kẻ không thể thay thế.” Anh nhịp tay vào đầu gối. “Em nghĩ nếu chúng ta muốn báo cáo Clave, chúng ta phải đạp Benedict ra khỏi cuộc chạy đua vào vị trí lãnh đạo Học Viện đã. Nhưng có một nhóm thành viên Clave ủng hộ ông ta; trong đó có vài người ta quen và một số kẻ ta không biết. Học Viện được an toàn trong tay chúng ta, và chúng ta không thể để kẻ khác cướp mất nó. Tessa còn ở đâu được an toàn nữa chứ?”

Tessa chớp mắt. “Em á?”

Will hình như cũng giật mình vì lời mình vừa nói. “Ừ, em là một phần không thể thiếu trong kế hoạch của Mortmain. Ông ta luôn muốn có em. Ông ta luôn cần em. Chắc chắc em sẽ là một vũ khí mạnh trong tay ông ta.”

“Mọi điều em nói đều đúng, Will, và tất nhiên chị sẽ báo cáo Quan Chấp Chính,” Charlotte nói, “nhưng với tư cách một Thợ Săn Bóng Tối bình thường, chứ không phải lãnh đạo Học Viện.”

“Nhưng vì sao, Charlotte?” Jem hỏi. “Chị làm việc xuất sắc…”

“Thật sao?” Chị hỏi. “Đây là lần thứ hai chị không phát hiện ra có gián điệp sống trong nhà mình; Will và Tessa dễ dàng vượt mặt chị để tới bữa tiệc của Benedict; kế hoạch bắt Nate, không được Quan Chấp Chính thông qua, lại bị đổ bể, và một nhân chứng quan trọng tiềm năng bỏ mạng…”

“Lottie!” Henry đặt tay lên cánh tay vợ.

“Chị không thích hợp để điều hành nơi này,” Charlotte nói. “Benedict nói đúng… Chị tất nhiên sẽ cố thuyết phục Clave tin ông ta có tội. Người khác sẽ điều hành Học Viện này. Chị mong người đó không phải Benedict, nhưng cũng sẽ chẳng phải chị…”

Có tiếng rơi loảng xoảng. “Cô Branwell!” Đó là Sophie. Cô ấy làm rơi cây cời lò và quay mặt về phía mọi người. “Cô đừng từ chức. Cô… cô không được.”

“Sophie,” Charlotte nói rất nhẹ nhàng. “Dù chúng tôi có đi đâu, Henry và tôi sống ở đâu, chúng tôi sẽ đưa cô theo…”

“Không phải thế,” Sophie nói lí nhí. Đôi mắt cô ấy đảo khắp phòng. “Cô Jessamine… Cô ấy… cô ấy nói thật. Nếu cô tới báo cáo Clave, cô sẽ đi đúng kế hoạch của Mortmain.”

Charlotte bối rối nhìn Sophie. “Sao cô nói thế?”

“Tôi không… tôi không biết chính xác.” Sophie cúi đầu nhìn sàn. “Nhưng tôi biết đó là sự thật.”

“Sophie?” Giọng Charlotte tỏ nét cáu kỉnh, và Tessa biết chị đang nghĩ gì: Họ có thêm một gián điệp, một con rắn độc nữa trong vườn nhà sao? Will cũng chồm tới, còn mắt thì nheo lại.

“Sophie không nói dối,” Tessa đột ngột nói. “Cô ấy biết vì… vì chúng tôi đã nghe lỏm Gideon và Gabriel nói chuyện trong phòng tập.”

“Thế mà đến giờ em mới chịu nói?” Will nhướng mày.

Đột nhiên nổi cơn giận vô cớ với anh, Tessa quát. “Im, Will. Nếu anh…”

“Tôi đã không nói với cô,” Sophie đột ngột lớn tiếng. “Tôi đã đi gặp Gideon Lightwood khi được nghỉ.” Trông cô ấy trắng như ma. “Anh ấy đã nói. Anh ấy nghe bố mình cười cợt chuyện đó. Họ mong chị báo cáo Clave. Đáng ra tôi phải nói, nhưng vì có vẻ cô không định báo cáo, nên tôi…”

“Ra ngoài?” Henry ngờ vực. “Gặp Gideon Lightwood?”

Sophie vẫn chăm chú nhìn Charlotte đang tròn mắt nhìn cô ấy. “Tôi cũng biết Mortmain do đâu bắt thóp được Benedict,” chị nói. “Gideon mới phát hiện ra thôi. Bố anh ấy không biết anh ấy biết.”

“Ôi, lạy Chúa lòng lành, đừng cứ lần chần đứng đó chứ,” Henry, cũng kinh hãi rụng rời như vợ, cất tiếng. “Nói đi nào.”

“Đậu mùa quỷ,” Sophie nói. “Ông Lightwood bị bệnh đó vài năm rồi, và nếu không có thuốc giải, ông ấy sẽ chết chỉ trong vòng hai tháng. Còn Mortmain có thứ đó.”

Căn phòng đột nhiên huyên náo. Charlotte chạy tới bên Sophie; Henry gọi theo; Will nhảy khỏi ghế và nhảy múa vòng vòng. Tessa im re, choáng váng, với Jem ngồi ngay bên cạnh. Trong lúc đó, Will có vẻ đang hát gì đó rằng vậy ra bấy lâu nay anh đã đúng về bệnh đậu mùa quỷ.

“Ôi đậu mùa quỷ, hỡi đậu mùa quỷ, Làm sao để nhiễm nhỉ? Chỉ cần mới khu xóm liều Nơi ai nấy đều mệt mỏi. Đậu mùa quỷ, ôi đậu mùa quỷ Tôi có nó mà… Không, không phải đậu mùa, mấy người ngốc nghếch Tôi muốn nói chính bài hát này… Vì tôi thì đúng, còn mọi người sai lè!”

“Will!” Charlotte hét lên. “Em BỊ ĐIÊN HẢ? DỪNG BÀI HÁT VỚ VẨN KIA NGAY! Jem…”

Jem, đứng lên, bịt miệng Will. “Bồ hứa sẽ im lặng chứ?” Anh rít vào tai bạn.

Will gật đầu, đôi mắt xanh lấp lánh. Tessa ngạc nhiên nhìn anh; tất cả đều trố mắt nhìn. Cô đã thấy Will lúc anh vui vẻ, cay cú, hợm mình, bực bội, xót xa… nhưng chưa bao giờ thấy anh vớ vẩn thế này.

Jem buông ra. “Vậy được.”

Will ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa vào ghế bành, tay giơ lên trời. “Đậu mùa quỷ có ở mọi nhà!” Anh tuyên bố và ngáp dài.

“Ôi Chúa ơi, vậy là chúng tôi sẽ mất cả tuần nghe bồ cợt nhả về đậu mùa quỷ đây,” Jem nói. “Giờ không phải lúc đâu nhé.”

“Không thể nào,” Charlotte nói. “Ôi trời… bệnh đầu mùa quỷ sao?”

“Sao chúng ta biết Gideon không nói dối Sophie?” Jem nhẹ nhàng hỏi. “Tôi xin lỗi, Sophie. Tôi không muốn phải nói thế này, nhưng mà Lightwood không đáng tin…”

“Tôi đã thấy Gideon nhìn Sophie thế nào,” Will nói. “Chính Tessa nói với tôi từ trước rằng Gideon thích cô Collins nhà chúng ta, và tôi đã ngẫm lại và thấy đúng. Một người đàn ông đang yêu – một người đàn ông đang yêu có thể nói tất cả. Phản bội bất kỳ ai.” Anh vừa nói vừa nhìn Tessa. Cô đáp trả; cô không dừng được. Ánh mắt của cô như bị anh thu hút. Cách anh nhìn cô, với đôi mắt xanh màu thiên thanh, như thể đang cố thầm nói gì đó với cô. Nhưng thế quái nào…? Đúng là cô nợ anh mạng mình, cô bắt đầu nhận ra. Có lẽ anh đang muốn cô cảm ơn. Nhưng cô chưa nói vì chưa có thời gian, chưa có cơ hội ấy chứ! Cô sẽ cảm ơn anh ngay khi có dịp. “Hơn nữa, Benedict còn ôm ấp một nữ quỷ tại bữa tiệc đó, còn hôn ả nữa chứ,” Will tiếp tục và nhìn lảng đi. “Ả có rắn thay cho

mắt. Chắc tất cả lũ chúng nó đều nhìn chăm chăm vào mắt ông ta. Mà, người ta chỉ bị nhiễm bệnh đậu mùa quỷ nếu tằng tịu với quỷ, vậy nên…”

“Nate bảo rằng ông Lightwood thích nữ quỷ,” Tessa nói. “Em không nghĩ vợ ông ấy biết chuyện đó.”

“Đợi đã.” Jem bỗng sững ra. “Will này, bệnh đậu mùa quỷ có triệu chứng thế nào?”

“Ghê lắm!” Will vui vẻ đáp. “Ban đầu người đó sẽ bị một vết mẩn hình khiên ở lưng, rồi lan khắp người, khiến da bị nứt nẻ…”

Jem thở ồ ồ. “Tôi… tôi sẽ trở lại,” anh nói, ”đợi một lát thôi. Lạy Thiên Thần…”

Và anh rời khỏi cửa, để lại những người khác trố mắt nhìn theo.

“Em không nghĩ cậu ấy bị bệnh đậu mùa quỷ chứ?” Henry không hỏi rõ một ai.

Em mong là không, vì bọn em vừa mới đính hôn, Tessa rất muốn nói – để xem vẻ mặt mọi người thế nào – rồi lại thôi.

“Trật tự nào, Henry,” Will lên tiếng và hình như đang định đế gì thêm thì cửa bật mở và Jem hổn hển trở lại phòng, cầm một tờ giấy da dê. “Đây này,” anh nói. “Tôi lấy từ chỗ hội Tu Huynh Câm – khi Tessa và tôi tới gặp Jessamine.” Anh lỏn lẻn nhìn Tessa qua mái tóc sáng màu, và cô nhớ anh đã rời xà lim của Jessamine và trở lại sau một lúc, trông có vẻ lơ đãng. “Đây là giấy chứng từ của Barbara Lightwood. Sau khi Charlotte bảo chúng ta rằng bố chị ấy không hề bán đứng Silas Lightwood cho Clave, tôi đã đi hỏi các Tu Huynh Câm xem có thể nào nguyên nhân tử vong của bà Lightwood không phải do đau buồn không, liệu có phải Benedict nói dối không.”

“Và kết quả thế nào?” Tessa hào hứng chồm tới.

“Ông ta đã nói dối. Bà ấy chết vì cắt cổ tay. Nhưng còn nữa này.” Anh nhìn tờ giấy trong tay. “Một vết mẩn hình khiên, rất có thể là dấu hiệu của bệnh astriola, trên vai trái.” Anh chìa cho Will, chàng trai kia liền cầm lấy và đọc qua một lượt, đôi mắt xanh mở lớn. “Astriola,” anh nói. “Đó là bệnh đậu mùa quỷ. Bồ có bằng chứng chứng tỏ bệnh đậu mùa quỷ tồn tại mà không thèm nói! Et tu, Brute!(*)” Anh cuộn tờ giấy và tét đầu Jem.

(*) Tiếng Latinh, có nghĩa là: Cả ngươi nữa sao, Brutus? được cho là lời cuối cùng của vua La Mã Julius Caesar với bạn mình là Marcus Brutus vào thời khắc ông bị ám sát. Sau này, nó trở thành câu nói mang hàm nghĩa chỉ sự phản bội từ một người không thể ngờ được, nhất là khi kẻ đó là bạn bè.

“Ái!” Jem cực lực xoa đầu. “Tôi có hiểu gì đâu. Tôi đâu nghĩ cái vết đó đã giết chết bà Lightwood. Bà ấy cắt cổ tay, nhưng nếu Benedict muốn che giấu con mình về nguyên do bà ấy chết…”

“Lạy Thiên Thần,” Charlotte nói khẽ. “Thể nào bà ấy tự tử. Vì bị chồng truyền đậu mùa quỷ cho. Và bà ấy biết.” Chị quay phắt sang Sophie, cô gái kia khẽ kêu một tiếng. “Gideon biết chuyện này không?”

Sophie trợn tròn mắt, lắc đầu. “Không.”

“Nhưng không phải Tu Huynh Câm có nghĩa vụ phải báo cáo chuyện này ư?” Henry hỏi. “Có vẻ, ờm… vô trách nhiệm khi không nói một chút nào...”

“Tất nhiên họ có nói. Họ nói với chồng bà ấy. Và chuyện hẳn phải vậy, đúng chứ? Benedict có lẽ đã biết,” Will nói. “Không cần phải nói với bọn trẻ; vết mẩn xuất hiện khi người đó nhiễm bệnh, mà lũ trẻ đã lớn rồi nên không có khả năng bị bà ấy truyền bệnh. Tu huynh Câm chắc chắn đã thông báo cho Benedict, và ông ta nói ‘Kinh khủng!’ rồi lấp liếm toàn bộ ngay. Một người không thể công khai nguyên nhân tử vong là do tằng tịu với kẻ khác, rồi họ thiêu xác bà ta, thế là xong.”

“Vậy sao Benedict vẫn còn sống?” Tessa hỏi. “Chẳng phải đáng ra tới giờ ông ấy phải chết vì bệnh rồi sao?”

“Do Mortmain đấy,” Sophie nói. “Ông ta đưa Benedict thuốc kiềm chế bệnh.”

“Kiềm chế, chứ không phải chữa khỏi?” Will hỏi.

“Nhưng ông ấy vẫn chết dần, và đang chết nhanh hơn,” Sophie nói. “Chính vì thế ông ấy quá tuyệt vọng, và sẵn sàng làm mọi chuyện theo ý Mortmain.”

“Bệnh đậu mùa quỷ!” Will lầm bầm, rồi nhìn Charlotte. Dù anh tỏ ra cực kỳ hứng chí, nhưng có sự kiên định sáng lên trong đôi mắt xanh, đó là ánh sáng của sự thông tuệ, như thể anh là một kỳ thủ đang tính nước cờ tiếp. “Chúng ta phải liên lạc với Benedict ngay,” Will nói. “Charlotte phải chơi ông ta. Ông ta đã rất chắc mẩm sẽ có được Học Viện. Chị phải bảo ông ấy rằng dù tới chủ nhật mới hết hạn định của Quan Chấp Chính, nhưng chị nhận thấy đằng nào ông ấy cũng thắng cược, và chị muốn gặp giải quyết trước.”

“Benedict cứng đầu lắm…” Charlotte lên tiếng.

“Và cực kỳ cao ngạo,” Jem nói. “Benedict luôn muốn kiểm soát Học Viện, nhưng cũng muốn chế nhạo chị nữa, Charlotte. Ông ta muốn chứng minh rằng phụ nữ không điều hành nổi Học Viện. Ông ấy tin rằng chủ nhật tới Quan Chấp Chính sẽ tước Học Viện khỏi tay chị, nhưng vậy không có nghĩa là ông ta muốn bỏ lỡ cơ hội được thấy riêng chị cúi đầu chịu thua.”

“Rồi sao nào?” Henry hỏi. “Bảo Charlotte đi đối chất Benedict để làm gì nào?”

“Tống tiền,” Will nói. Mắt anh sáng lên sự phấn khích. “Mortmain có lẽ không nằm trong tay chúng ta, nhưng Benedict thì có, hoặc hiện giờ thế là đủ.”

“Bồ nghĩ ông ta sẽ từ bỏ Học Viện luôn hả? Thế ông ta để cho một người cùng phe tiếp tục chanh chấp Học Viện với chúng ta thì sao?” Jem hỏi.

“Chúng ta không cố diệt trừ ông ta. Chúng ta muốn ông ta hoàn toàn ủng hộ Charlotte. Rút lại lời thách thức và tuyên bố chị ấy thích hợp điều hành Học Viện. Đám cùng phe sẽ thua; Quan Chấp Chính sẽ hài lòng. Chúng ta giữ được Học Viện. Và hơn thế, chúng ta có thể buộc Benedict cho chúng ta biết về Mortmain – nơi ẩn náu, những bí mật, tất cả.”

Tessa ngờ vực. “Nhưng em khá chắc rằng ông ấy sợ Mortmain hơn sợ chúng ta, và ông ta cần thuốc của Mortmain. Hoặc không ông ta sẽ chết.”

“Đúng thế. Nhưng chuyện ông ta làm – tằng tịu với quỷ, rồi đổ bệnh cho vợ, khiến bà ta chết – có thể coi là sát hại một Thợ Săn Bóng Tối. Nói là sát hại thì không đúng lắm, nhưng ông ta vì liên quan tới quỷ mà gián tiếp hại chết bà ta. Ông ta có thể phải lĩnh hình phạt đáng sợ nhất.”

“Cái gì còn kinh khủng hơn chết đây?” Tessa hỏi, và đột ngột hối hận vì thấy miệng Jem bỗng mím chặt.

“Các Tu huynh Câm sẽ xoá bỏ phần Thợ Săn Bóng Tối của ông ta. Ông ta sẽ trở thành Kẻ Lầm Đường,” Will nói. “Các con ông ta sẽ thành người phàm, bị tước bỏ mọi Ấn Ký. Dòng họ Lightwood sẽ bị gạch bỏ khỏi giới phả Thợ Săn Bóng Tối. Ấy là phút cáo chung của dòng họ Lightwood trong giới Nephilim. Không có một sự túi nhục nào hơn thế. Đó là hình phạt mà ngay cả Benedict cũng phải sợ.”

“Thế nếu ông ta không sợ thì sao?” Jem hỏi khẽ.

“Vậy chắc chúng ta cũng chẳng phải sợ rồi.” Charlotte càng nói càng tỏ vẻ quyết tâm hơn; Sophie đang dựa vào bệ lò sưởi, trông cô ấy thật buồn bã, và Henry, đặt tay lên vai vợ, lại dịu dàng lạ thường. “Chúng ta sẽ liên lạc với Benedict. Giờ không phải là lúc thư từ dông dài báo trước này nọ; đánh úp vẫn hơn. Mà đống danh thiếp đâu rồi nhỉ?”

Will ngồi thẳng dậy. “Vậy mọi người đồng ý với kế hoạch của em?”

“Giờ đó là kế hoạch của chị,” Charlotte kiên quyết. “Will, em có thể đi cùng nhưng phải nghe theo chị, và không được đả động gì tới bệnh đậu mùa quỷ, trừ khi chị cho phép.”

“Nhưng… nhưng…” Will cà lăm.

“Ồ, thôi đi nào,” Jem đá mắt cá chân Will, nhưng không mạnh lắm.

“Chị ấy cướp kế hoạch của tôi!”

“Will,” Tessa gắt. “Anh quan tâm đến chuyện kế hoạch được thực thi hay chuyện ai đề ra kế hoạch?”

Will chỉ cô. “Đó,” anh nói. “Thêm em ấy nữa.”

Charlotte trợn mắt nhìn lên trần.

“William, hoặc là em nghe theo chị, hoặc là khỏi đi.”

Will hít sâu và nhìn Jem, người kia cười rất tươi với anh. Will thở dài thườn thượt và nói. “Vậy được rồi, Charlotte. Vậy chị tính tất cả cùng đi hả?”

“Tất nhiên là có em và Tessa. Chúng ta cần hai em làm nhân chứng. Jem, Henry, hai người không cần đi, và ít nhất một trong hai người nên ở lại trông chừng Học Viện.”

‘Em à…” Henry bối rối chạm vào tay vợ.

Chị ngạc nhiên ngước nhìn anh. “Vâng?”

“Em chắc không muốn cùng anh đi cùng chứ?”

Charlotte mỉm cười, một nụ cười thay đổi cả gương mặt mệt mỏi, tiều tuỵ của chị. “Vâng, Henry; Jem chưa trưởng thành, và để cậu ấy lại đây một mình – không phải cậu ấy không có năng lực – chỉ khiến Benedict thêm cớ phàn nàn. Nhưng cảm ơn anh.”

Tessa nhìn Jem; anh cười tỏ ý tiếc nuối, rồi nắm lấy bàn tay cô đang chắp sau váy. Hơi ấm của anh trấn an cô, và cô đứng dậy; Will cũng vậy, còn Charlotte tìm bút viết vài dòng cho Benedict lên mặt sau của tấm danh thiếp sẽ được Cyril chuyển đi trong lúc họ chờ xe ngựa.

“Em nên đi lấy mũ và găng tay,” Tessa nói nho nhỏ với Jem, và đi ra cửa. Will nối gót và một lát sau, phòng khách đóng lại, chỉ còn họ ngoài hành lang.

Tessa định rảo bước về phòng thì nghe tiếng chân Will ngay sau.

“Tessa!” anh gọi và cô quay lại. “Tessa, anh muốn nói chuyện với em.”

“Ngay bây giờ ư?” Cô ngạc nhiên. “Theo như Charlotte nói thì chị ấy muốn chúng ta nhanh nhanh chóng chóng…”

“Kệ vụ nhanh chóng đó đi,” Will tiến lại gần hơn. “Mặc kệ Benedict Lightwood và toàn bộ vụ này đi. Anh muốn nói chuyện với em.” Anh cười rất tươi. Ở anh luôn có vẻ bất cần, nhưng hiện giờ đó là sự bất cần vì hạnh phúc chứ không phải do tuyệt vọng. Nhưng đây quả là một thời khắc kỳ lạ để hạnh phúc!

“Anh bị hâm đấy hả?” Cô hỏi. “Anh nói ‘đậu mùa quỷ’ hệt như cách người ta nói ‘khối gia tài kếch sù từ trên trời rơi xuống.’ Anh sung sướng thế sao?”

“Là do anh được minh oan, chứ không phải vì vui, và hệt như cách người ta nói về bệnh đậu mùa quỷ. Anh muốn nói về anh và em…”

Cửa phòng khách mở, Henry và Charlotte lần lượt ra ngoài. Biết Jem là người tiếp theo rời phòng khách, Tessa vội tránh xa Will, dù giữa họ chẳng có chuyện gì không chính đáng. Trừ trong suy nghĩ của mày, một giọng nho nhỏ vang trong đầu cô, và cô lờ nó đi. “Will, không phải lúc này,” cô thì thầm. “Em nghĩ mình biết anh muốn nói gì, và anh có quyền được nói, nhưng giờ không phải lúc, được chứ? Tin em đi, em cũng rất muốn được nói chuyện với anh, vì nó đè nặng tâm trí em…”

“Thật sao? Em nói thật chứ?” Will ngớ ra, như thể vừa bị cô đập đá vào đầu.

“À… ừ,” Tessa nói và ngước lên nhìn Jem đang tới. “Nhưng không phải lúc này.”

Will nhìn theo, nuốt nước bọt và đành gật đầu. “Vậy lúc nào?”

“Đợi chúng ta gặp nhà Lightwood xong đã. Hãy gặp em trong phòng khách.”

“Trong phòng khách?”

Cô nhíu mày. “Thật đấy, Will,” cô nói. “Anh định nhại mọi lời em nói hả?”

Jem đã tới và nghe được câu cuối cùng; anh cười tươi. “Tessa, hãy để cho Will tội nghiệp của chúng ta được bông đùa chứ, cậu ấy ra ngoài cả đêm và trông như chẳng nhớ nổi tên mình rồi.” Anh đặt tay lên cánh tay parabatai của mình. “Đi nào, Herondale. Bồ có vẻ cần một chữ rune năng lượng – cũng có thể là hai hoặc ba.”

Will thôi nhìn Tessa rồi kệ Jem dẫn mình đi. Tessa nhìn họ và lắc đầu. Đúng là tụi con trai, cô nghĩ. Cô sẽ chẳng bao giờ hiểu được họ.

Tessa vừa bước vài bước vào phòng ngủ thì sững lại, ngạc nhiên nhìn giường. Trên đó có đặt một bộ váy đi dạo màu kem sọc xám bằng lụa Ấn được điểm xuyết những đường vặn thừng tinh tế và những chiếc cúc bạc. Đôi găng tay nhung xám nằm bên cạnh có thêu hình lá bằng chỉ bạc. Ở cuối giường là một đôi giày đính cúc màu ngà, cùng một đôi tất hoạ tiết hợp mốt.

Cửa mở, và Sophie bước vào, cầm theo một chiếc mũ xám nhạt có trang trí những quả anh đào bạc. Trông cô ấy rất tái, mắt sưng đỏ. Cô ấy tránh nhìn Tessa. “Trang phục mới, thưa cô,” Sophie nói. “Vải may là một phần của hồi môn của cô Branwell, và, vài tuần trước cô ấy nghĩ nên dùng nó để may váy cho cô. Tôi nghĩ cô ấy thấy cô nên có vài bộ không phải do cô Jessamine mua cho. Cô ấy nghĩ vậy cô sẽ… dễ chịu hơn. Và những đồ này vừa được đưa tới sáng nay. Tôi nhờ Bridget mang vào đây cho cô.”

Tessa thấy mắt ầng ậng nước và vội ngồi xuống mép giường. Nghĩ tới việc Charlotte, dù đang bộn bề bao nhiêu công chuyện, vẫn nghĩ tới sự thoải mái của mình khiến Tessa chỉ muốn khóc.

Nhưng như thường lệ, cô cố kiềm chế. “Sophie này,” cô sụt sùi nói. “Tôi nên – không, tôi muốn – xin lỗi cô.”

“Xin lỗi tôi sao, thưa cô?” Sophie nói đều đều, và đặt mũ xuống giường. Tessa nhìn theo. Charlotte thường mặc đồ rất đơn điệu. Cô chưa từng nghĩ chị lại thích hay để mắt tới những món đồ đáng yêu thế này.

“Tôi đã hoàn toàn sai khi nói với chị về Gideon như vậy.” Tessa nói. “Tôi chõ mũi vào chuyện của người khác, và chị đúng, Sophie ạ. Ta không thể đánh giá một người qua tội lỗi của gia đình anh ta. Và tôi đáng ra nên nói với chị thế này: Dù tôi thấy Gideon ở bữa tiệc tối đó, nhưng tôi thấy anh ấy không hào hứng; đúng ra, tôi không cần đọc suy nghĩ của anh ấy cũng biết anh ấy nghĩ gì, và tôi không nên cư xử như lúc trước. Tôi chẳng có nhiều kinh nghiệm hơn chị, Sophie, và với những chuyện liên quan tới các quý ông, tôi lại càng mù tịt. Tôi xin lỗi vì tỏ ra lỗ mãng; tôi sẽ không bao giờ lặp lại, chỉ mong tha thứ cho tôi.”

Sophie tới tủ quần áo và lấy ra chiếc váy thứ hai – màu lam rất sẫm, hoạ tiết vặn thừng bằng nhung vàng, xẻ tà ở bên phải để lộ lớp lụa phay màu lục nhạt.

“Đẹp quá,” cô ấy nói với chút thèm khát, và nhẹ nhàng chạm vào. Rồi cô ấy quay sang Tessa. “Đó là… một lời xin lỗi rất tuyệt thưa cô, và tôi tha thứ cho cô. Tôi đã tha thứ cho cô từ lúc trong phòng khách, khi cô nói dối vì tôi. Tôi không tán thành việc dối trá, nhưng tôi biết cô chỉ muốn tốt cho tôi.”

“Chị rất dũng cảm,” Tessa nói, “khi thành thật với Charlotte. Tôi biết chị sợ chị ấy giận.”

Sophie cười buồn. “Cô chủ không giận. Cô ấy thất vọng. Tôi biết mà. Cô ấy bảo không thể nói chuyện với tôi lúc này, mà để sau, và tôi thấy gương mặt cô ấy biểu hiện ra sao. Thế tôi còn thấy tệ hơn.”

“Ôi, Sophie. Lúc nào chị ấy cũng thất vọng với Will mà!”

“Làm gì có ai không cơ chứ.”

“Ý tôi không phải thế. Ý tôi chị ấy yêu quý chị, như chị là Will hay Jem hay… à, chị hiểu ý tôi đấy. Kể cả nếu chị ấy có thất vọng, chị cũng đừng sợ chị ấy đuổi việc chị. Không có đâu. Charlotte nghĩ chị thật tuyệt vời, và tôi cũng nghĩ vậy.”

Sophie mở to mắt. “Ôi cô Tessa!”

“Tôi nói thật,” Tessa khẳng định. “Chị dũng cảm, vị tha, và xinh đẹp. Giống Charlotte vậy.”

Mắt Sophie long lanh. Cô ấy lấy tạp dề chấm chấm nước mắt. “Thôi, dông dài đủ rồi,” cô ấy vội nói mà vẫn chớp mắt liên tục. “Giờ tôi phải chuẩn bị cho cô, vì Cyril đã đi lấy xe, và tôi biết cô Branwell không muốn phí phạm thời gian.”

Tessa ngoan ngoãn đứng lên, và với sự giúp đỡ của Sophie, cô chuyển sang mặc cái váy xám kẻ trắng. “Và xin cô hãy cẩn trọng,” Sophie nói khi thoăn thoắt cài móc khuy cho cô. “Lão đó quái tính lắm, và đừng quên điều đó. Ông ấy rất nghiêm khắc với hai chàng trai ấy.”

Hai chàng trai ấy. Cách cô ấy nói khiến Tessa có cảm giác Sophie thương cho cả Gabriel lẫn Gideon. Gideon cũng nghĩ vậy về em trai và em gái mình, phải không? Nhưng cô không nói gì khi Sophie chải và cuộn tóc cho cô, rồi lấy tinh dầu oải hương chấm vào thái dương cho cô.

“Giờ trông cô đẹp lắm,” cô ấy tự hào nói khi xong việc, và Tessa phải thừa nhận Charlotte đã lựa đúng kiểu đồ tôn dáng cô, và màu xám cũng rất hợp với cô. Mắt cô trông to hơn và nhiều sắc lam hơn, eo và tay trông thon gọn hơn, ngực đầy đặn hơn. “Còn điều này nữa…”

“Gì vậy, Sophie?”

“Cậu chủ Jem,” Sophie nói, khiến Tessa giật mình. “Làm ơn, dù cô có làm gì nữa…” Cô gái kia liếc nhìn mặt dây chuyền ngọc bích và cắn môi. “Đừng làm cậu ấy đau lòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play