Cảm giác ngưa ngứa nơi da mặt khiến Will tỉnh giấc. Anh mớ mắt và thấy Tessa. Lọn tóc nâu xoăn dài lòa xòa xuống mặt anh, đôi mắt xám đã nhắm nghiền lại, đầu cô hơi cúi có vẻ như đang ngủ và anh đang gối đầu lên chân cô.

Tes, đôi mắt Will tối sầm vô hồn nhìn Tessa, anh ngồi chồm dậy, Tessa giật mình mở mắt nhưng chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm chặt cứng.

“Này” Tessa hoảng hốt.

Nhưng Will vẫn không trả lời, cả cơ thể anh run lên bần bật. Tessa chống tay lên ngực anh muốn đẩy ra:

“Khoan đã...”

Còn đang nói dở miệng cô đã bị khóa lại bởi bờ môi Will. Bốn cánh môi mỏng trằn trọc xoay vần, mạnh mẽ nóng bỏng, lưu luyến không rời. Tessa còn đang cố tránh, thì môi răng đang triền miên bỗng trở nên mãnh liệt. Quai hàm của Tessa không kịp khép lại, bị Will xâm nhập, nháy mắt trở nên vô lực chống đỡ. Cô cảm thấy nhịp thở có phần khó khăn, muốn quay đầu đi, đối phương lại nắm chặt gương mặt hắn ra sức quay lại. Môi lưỡi hòa vào nhau, cô cũng đang cảm thấy thần hồn điên đảo thì Will một tay bế cô lên đùi mình. Anh ngồi kẹp giữa hai chân chân cô, khỏng cách giữa họ trở nên không còn một kẽ hở. Will mò tay từ hông lên cổ cô vén lấy mái tóc xõa sang một bên để lộ cần cổ trắng ngần. Will khẽ lướt môi xuống nơi động mạch cổ đang đập thịch liên hồi rồi liếm một cái. Tessa rùng mình cảm nhận nơi cổ cô ươn ướt. Khoảnh khắc anh chạm môi vào làn da cô khiến Tessa sợ hãi mà bấu chặt vào lưng Will. Mười ngón tay khẽ run run như thân thể cô không thể phản kháng người đàn ông đang ghì chặt cô. M1 Tessa tì lên mái tóc đen của Will, khóe mắt hơi đỏ. Cô khẽ ư lên một tiếng khi răng Will cắn cô và nước mắt chỉ chực tuôn ra. Lúc này anh lập tức đè cô xuống tay nắm chặt lấy cổ tay Tessa kéo lên đầu . Nụ hôn của Will càng lúc càng nồng nhiệt và nóng như lửa. Nhưng Tessa biết bay6 giờ chính là thời cơ liền co chân đạp lên bụng Will, lấy sức lực còn lại đẩy anh ra xa. Will bị đạp lưng va vào tướng xa đó nổ đom đóm mắt. Will như đã hoàn hồn, tay xoa xoa đầu nhìn cô.

Arya quỳ trên sàn giữa đống sách ngổn ngang. Will cáng ngạc nhiên không biết lúc nãy mình đã làm gì khiến khuôn mặt Arya đỏ bừng mà tức giận như vậy hét anh cút ra ngoài. Arya quát thêm lần nữa, lần này cô với quyển sách gần đó ném đi. Will vội giơ tay đỡ:

“Được được, tôi cút! Bình tĩnh!”

Rồi anh chạy vọt ra ngoài đóng sầm cửa lại. Vẫn không biết bản thân đã làm trò khỉ gì.

Và hình ảnh lúc Tessa từ chối anh lại hiện lên khiến lồng ngực Will đau nhói.

Tiếng nhạc vẳng ra từ của phòng Jem hơi mở hé. Will đứng với tay đặt trên nắm đấm, vai tựa tường. Anh thấy sức cùng lực kiệt, mệt mỏi hơn bao giờ hết. Nguồn năng lượng cháy bỏng ghê gớm đã giữ anh tỉnh táo từ lúc anh rời đường Cheyne Walk, nhưng giờ nó đã tan biến, đã bị rút cạn, và chỉ để lại bóng tối cực cùng.

Và giờ anh ở đây, ngay trước cửa phòng Jem. Anh không rõ mình định tới đây để tâm sự với Jem về Tessa – nếu có thể - hay, khả năng này có thể hơn, đây là nơi anh quen đến tìm sự an ủi và anh không thể bỏ thói quen lâu năm này.Dù vừa rồi Will nhận được sự an ủi của Arya nhưng lại bị cô đuổi ra ngoài và Jem vẫn là lựa chọn của anh. Anh đẩy cửa mở; đèn phù thủy hắt sáng ra hành lang, và anh bước vào phòng Jem.

Jem đang ngồi trên cái rương cuối giường, cây vĩ cầm đặt trên vai. Mắt anh nhắm khi cây vĩ kéo trên dây đàn, nhưng khóe miệng anh nhếch lên khi người parabatai bước vào phòng, và anh nói. “Will? Là bồ hả, Will?”

“Ừ,” Will đáp. Anh đang đứng ngay mép cửa, cảm giác như không tiến thêm được nữa.

Jem ngừng chơi và mở mắt.

“Telemann,” anh nói. “Bản Fantasia cung mi giáng trưởng.” Jem đặt đàn và cây vĩ xuống. “Nào vào đi chứ. Bồ cứ đứng đó đâm lại làm cho tôi lo.”

Will tiến thêm vài bước nữa. Anh đã dành quá nhiều thời gian trong phòng này đến độ biết rõ nó như phòng mình. Bộ sưu tập sách nhạc của Jem; hộp đựng đàn của Jem; những ô cửa sổ để ánh sáng lọt vào. Cái rương đựng mọi thứ đồ Jem mang theo từ Thượng Hải. Cái gậy đầu ngọc bích dựa bên tường. Cái hộp có hình Quan m Bồ Tát đựng thuốc của Jem. Cái ghế bành Will đã ngồi không biết bao nhiêu đêm nhìn Jem ngủ, đếm từng nhịp thở của bạn mà cầu nguyện.

Jem ngước nhìn anh. Mắt Jem sáng long lanh; không có sự hồ nghi trong đó, chỉ có niềm hạnh phúc chân thành khi thấy bạn mình. “Tôi rất mừng khi bồ tới.”

“Tôi cũng vậy,” Will lầm bầm. Anh thấy ngại và tự hỏi không biết Jem có nhận thấy không. Anh chưa từng thấy ngại khi ở gần parabatai của mình. Anh nghĩ trên đầu lưỡi anh đang có những lời chực chờ bật ra.

Bồ thấy, đúng không James? Không có Tessa tôi chẳng có gì hết – không vui, không ánh sáng, không sự sống. Nếu bồ yêu quý tôi, xin bồ hãy để cô ấy ở bên tôi. Bồ không yêu cô ấy như tôi đâu. Không ai có thể yêu cô ấy như tôi. Nếu bồ thật sự là anh em của tôi, bồ sẽ làm vậy vì tôi.

Nhưng lời không được nói ra, còn Jem nhoài người giọng trầm với tin tưởng. “Will. Có điều này tôi muốn nói với bồ, và tôi muốn nói khi không có người khác.”

Will chuẩn bị tinh thần. Đến lúc rồi. Jem sẽ cho anh biết về cuộc đính ước, và anh sẽ phải vờ hạnh phúc và không muốn nhảy khỏi cửa sổ, dù thật tâm anh muốn lắm lắm. Anh nhét tay vào túi quần. “Chuyện gì nào?”

Mặt trời tỏa nắng lên tóc Jem khi Jem cúi đầu. “Tôi nên nói với bồ trước mới phải. Nhưng chúng ta chưa từng nói chuyện tình yêu, mà bồ lại hay châm chọc…” Anh cười rất tươi. “Tôi nghĩ bồ sẽ chế giễu tôi. Và hơn nữa, tôi không hề nghĩ cô ấy sẽ đáp lại tình cảm của tôi.”

“Tessa,” Will nói. Tên cô như những lưỡi dao cứa vào miệng anh.

Nụ cười của Jem thật rực rỡ, chiếu sáng cả gương mặt, và bất cứ niềm hy vọng Will cất trong một căn phòng bí mật nào đó trong tim rằng có lẽ Jem không thực lòng yêu cô, đã biến mất, bay như sương mù trước cơn gió mạnh. “Bồ chưa từng né tránh nhiện vụ,” Jem nói. “Và tôi biết bồ sẽ làm điều có thể để cứu Tessa lúc trong phòng trà, dù cô ấy có là ai. Nhưng tôi không thể nghĩ có thể là lý do bồ nhất quyết muốn cứu cô ấy là vì cô ấy có ý nghĩa thế nào với tôi.” Anh ngửa đầu, nụ cười thật rực rỡ. “Tôi đoán đúng, hay tôi là đồ đần đầu đất vậy?”

“Bồ là đồ đần,” Will nói và nuốt nước bọt qua cái cổ họng khô khốc. “Nhưng… bồ đúng. Tôi biết cô ấy có ý nghĩa thế nào với bồ.”

Jem cười rạng rỡ. Niềm hạnh phúc của Jem in lên cả gương mặt, đôi mắt, Will nghĩ; anh chưa từng thấy bạn mình như vậy. Anh luôn nghĩ Jem là con người bình tĩnh, thản nhiên, anh luôn nghĩ những cảm xúc như tức giận là thứ quá cực đoan với một người như Jem. Giờ anh nhận ra mình đã sai; Jem chỉ là chưa từng hạnh phúc thế này mà thôi. Có lẽ kể từ khi bố mẹ Jem qua đời. Nhưng Will chưa bao giờ nghĩ nhiều tới cảm xúc của bạn. Anh chỉ để ý Jem có được anh toàn hay không, có còn sống không, chứ không phải Jem có hạnh phúc không.

Jem là tội lỗi lớn nhất của mình. Tessa đã đúng, anh nghĩ. Anh muốn cô rời bỏ Jem mặc cho hậu quả có ra sao. Có lẽ chí ít bồ có thể tin tôi hiểu thế nào là danh dự - danh dự, và nợ nần, anh đã nói vậy với Jem, và anh nói rất thật lòng. Anh nợ Jem mạng mình. Anh không thể cướp của Jem thứ Jem muốn nhất trần đời, dù cho điều đó đồng nghĩa với bắt anh đánh đổi hạnh phúc của chính mình, vì Jem không chỉ là người anh mang món nợ không thể nào trả nổi, mà như hiệp ước đã ghi, Jem là người anh yêu quý như yêu quý chính linh hồn mình.

Jem không chỉ hạnh phúc hơn, mà còn khỏe khoắn hơn, Will nghĩ, với sắc hồng trên má, và lưng rất thẳng. “Tôi nên xin lỗi,” Jem nói. “Lúc ở sới ifrit tôi kích động quá. Tôi biết bồ chỉ muốn giải khuây.”

“Không, bồ có quyền…”

“Tôi không có.” Jem đứng lên. “Nếu tôi quá nghiêm khắc với bồ, đó là vì tôi không thể chịu nổi cách bồ đối xử với bản thân như thể bồ không đáng giá gì. Dù bồ có phản đối thế nào, thì với tôi, bồ luôn là người anh em ruột thịt. Bồ không chỉ tốt hơn cái vỏ bồ trưng ra, mà còn tốt hơn đa số mọi người muốn.” Anh đặt nhẹ tay lên vai Will. “Bồ xứng đáng có tất cả. Will ạ.”

Will nhắm mắt. Anh thấy phòng Hội Đồng lát đá bazan đen, hai vòng tròn cháy rực trên mặt đất. Jem bước từ vòng tròn của mình sang vòng tròn của Will, để họ ở cùng một chỗ, bị lửa bao quanh. Hồi đó mắt Jem vẫn đen, to trên gương mặt xanh xao. Will nhớ từng chữ của lời thề parabatai. Bạn đi đâu, tôi theo đó; bạn chết ở đâu, tôi chết ở đó, và ấy là nơi tôi nằm xuống: Thiên Thần ban cho tôi điều ấy, và hơn hết, chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta. Giờ cũng chính giọng đó đang nói với anh. “Cám ơn bồ vì điều bồ làm cho Tessa,” Jem nói.

Will không thể nhìn Jem; thay vào đó anh nhìn tường, nơi bóng hai người lồng vào nhau, không biết đâu là bóng ai.

“Cám ơn bồ đã nhìn Tu Huynh Enoch lôi các mảnh kim loại ra khỏi lưng tôi,” anh nói.

Jem cười. “Không thì có parabatai làm gì?”

Phòng Hội Đồng được chăng toàn băng rôn đỏ đề những chữ rune đen sậm; Jem thì thầm với Tessa rằng đó là những chữ rune Quyết định và Phán xét. Họ ngồi hàng ghế trước, có cả Henry, Gideon, Charlotte và Will. Tessa không nói chuyện với Will kể từ ngày hôm kia; anh không ăn sáng, và mãi muộn mới hợp nhóm ngoài sân, vừa chạy xuống thềm vừa cài cúc áo. Mái tóc đen của anh bù xù và trông anh như mất ngủ. Hình như anh cố tránh nhìn Tessa, còn cô cũng tránh nhìn anh, dù cô có cảm giác đôi lúc anh liếc nhìn cô, và cảm giác ấy giống như có tro nóng bám lên da.

Jem là một quý ông hoàn hảo; họ vẫn giữ bí mật về việc đính ước, và ngoài luôn mỉm cười với cô mỗi khi cô nhìn anh, anh không hề tỏ ra khác lạ. Khi họ ổn định chỗ ngồi, cô thấy mấu tay anh dịu dàng lướt qua cánh tay cô, trước khi rời đi.

Cô có cảm giác Will đang theo dõi họ từ phía cuối dãy ghế. Cô không hề nhìn anh.

Trên mấy cái ghế tại sân khấu giữa phòng là Benedict Lightwood, vẻ mặt hau háu như diều hâu của ông ta quay đi không nhìn toàn thể Hội Đồng, quai hàm bạnh ra. Ngồi sau ông ta là Gabriel, cũng giống như Will, trông anh ta kiệt sức và nhếch nhác. Anh ta có nhìn anh mình một lần khi Gideon vào phòng, rồi lảng đi lúc Gideon thoải mái ngồi xuống giữa các Thợ Săn Bóng Tối của Học Viện. Gabriel cắn môi và nhìn giày, nhưng không rời ghế.

Cô nhận ra vài gương mặt khác trên hàng ghế. Dì Callida của Charlotte có mặt, cùng với ông già Aloysius Starkweather gầy trơ xương – dù, như ông ta đã phàn nàn, rõ ràng là không được mời dự. Mắt lão nheo lại khi nhìn Tessa, cô vội vàng quay lên nhìn về trước.

“Chúng ta có mặt ở đây,” Quan Chấp Chính Wayland nói khi đã đứng sau cái bục phát biểu, với Điều Tra Viên ngồi bên trái, “để xác định Charlotte và Henry Branwell đã điều tra tới đâu về vụ Mortmain, và liệu, như Benedict Lightwood đã nói, Học Viện Luân Đôn có cần người lãnh đạo có năng lực hơn không.”

Điều Tra Viên đứng lên, Ông ta cầm thứ gì đó lóng lánh sắc bạc và đen trong tay. “Charlotte Branwell, mời cô tới bục phát biểu.”

Charlotte đứng dậy, và bước lên sân khấu. Điều Tra Viên đặt Kiếm Thánh vào tay Charlotte. Bằng giọng bình tĩnh, chị kể lại toàn bộ sự việc trong hai tuần qua – tìm Mortmain thông qua các mẩu báo và sự kiện lịch sử, chuyến viếng thăm Yorkshire, mối nguy đang đe dọa nhà Herondale, phát hiện sự phản bội của Jessie, cuộc chiến tại nhà kho, cái chết của Nate. Chị không nói dối, nhưng Tessa nhận thấy chị có bỏ qua vài chi tiết. Rõ ràng ta có thể “chơi lại” Kiếm Thánh, dù chỉ một chút.

Đôi lúc giữa lời trần thuật của Charlotte, các thành viên Hội Đồng có phản ứng to tiếng: hít thở mạnh, dậm chân, nhất là ở đoạn tiết lộ vai trò của Jessamine trong sự việc. “Tôi biết bố mẹ con bé,” Tessa nghe dì của Charlotte, Callida, nói từ phía sau. “Thật kinh khủng – kinh khủng!”

“Còn giờ cô gái ở đâu?” Điều Tra Viên hỏi.

“Cô ấy ở trong xà lim của Thành Phố Câm Lặng,” Charlotte nói, “đợi phán xét. Tôi đã thông báo với Quan Chấp Chính.” Điều Tra Viên, đang đi đi lại lại trên sân khấu, dừng bước và chăm chú nhìn Charlotte. “Cô nói cô gái đó giống như con gái cô. Thế mà cô sẵn lòng giao cô ta cho các Tu Huynh sao? Sao cô có thể?”

“Luật tuy hà khắc,” Charlotte nói. “Nhưng vẫn là Luật.”

Quan Chấp Chính nhếch mép. “Thế mà ông dám nói cô ấy quá cảm tính hả, Benedict,” ông nói. “Có ý kiến gì không?”

Benedict đứng lên; rõ ràng hôm nay ông ta đã đóng cúc tay áo, và tay áo trắng như tuyết thò ra từ dưới cái áo vét vải tuýt. “Tôi có ý kiến,” ông ta nói. “Tôi hoàn toàn ủng hộ Charlotte Branwell điều hành Học Viện, và từ bỏ ý định tranh cử vào vị trí lãnh đạo Học Viện.”

Tiếng rì rầm không tin được lan khắp phòng.

Benedict cười vui vẻ.

Điều Tra Viên bối rối quay sang nhìn ông ta. “Vậy ông nói là,” ông ta nhắc lại, “tuy những Thợ Săn Bóng Tối này giết chết Nathaniel Gray – hoặc chịu trách nhiệm vì cái chết của anh ta – liên kết duy nhất của chúng ta tới Mortmain, tuy một lần nữa có gián điệp sống trong nhà họ, tuy họ vẫn không biết Mortmain ở đâu, ông vẫn muốn Charlotte và Henry Branwell điều hành Học Viện?”

“Có thể họ không biết Mortmain ở đâu,” Benedict nói, “nhưng họ biết ông ta là ai. Như chiến lược gia người phàm đại tài Tôn Tử nói trong Binh pháp, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Giờ chúng ta đã biết Mortmain thực sự là ai – một người thường, không phải một sinh vật siêu nhiên; một kẻ đứng trong vòng sinh tử; một kẻ muốn trả thù cho cái chết mà ông ta cho rằng oan uổng của bố mẹ mình.Và ông ta cũng chẳng thương xót gì cư dân Thế Giới Ngầm. Ông ta lợi dụng người sói giúp ông ta lắp ráp người máy, cho họ dùng thuốc để họ làm việc ngày đêm vì biết thứ thuốc đó sẽ giết chết họ và thế là họ mang bí mật xuống mồ. Theo kích cỡ nhà kho ông ta dùng và số lượng nhân công ông ta sử dụng, đội quân người máy của ông ta chắc phải khá đông. Và đánh giá theo động cơ và bao nhiêu năm ông ta vạch kế hoạch trả thù, ông ta là người không thể đàm phán, không thể khuyện nhủ, không thể can ngăn. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu. Và ấy là một cuộc chiến chúng ta chưa từng đương đầu.”

Điều Tra Viên mím môi nhìn Benedict, như thể ngờ có chuyện không chính đáng đã xảy ra, nhưng không thể tưởng tượng đó là gì. “Chuẩn bị chiến đấu? Và ông gợi ý thế nào – tất nhiên là dựa trên những thông tin có giá trị mà vợ chồng Branwell cung cấp?”

Benedict nhún vai. “À, dĩ nhiên đó sẽ do Hội Đồng quyết định. Nhưng Mortmain đã cố gắng lôi kéo những cư dân Thế Giới Ngầm có thế lực như Wooolsey Scott và Camille Belcourt về phe mình. Có lẽ chúng ta không biết ông ta ở đâu, nhưng chúng ta biết kế sách của ông ta, và nhờ đó sẽ bẫy được ông ta. Có lẽ chúng ta nên đồng minh với một số thủ lĩnh Thế Giới Ngầm có thế lực hơn. Charlotte có vẻ quen thân với họ, phải không?”

Có tiếng cười khe khẽ vang lên trong Hội Đồng, nhưng họ không cười Charlotte; họ cười với Benedict. Gideon đang quan sát bố mình, đôi mắt xanh lóe lên.

“Còn gián điệp trong Học Viện? Ông không nghĩ đó là một ví dụ chứng mình sự bất cẩn của cô ta?” Điều Tra Viên nói.

“Không hề,” Benedict nói. “Cô ấy xử lý chuyện đó gọn lẹ và không hề nương tay.” Ông ta mỉm cười với Charlotte, một nụ cười sắc như dao cạo. “Tôi rút lại lời nhận xét rằng cô ấy yếu lòng. Rõ ràng cô ấy có thể xử trí công bằng như bất kỳ người đàn ông nào.”

Charlotte tái mặt, nhưng không nói gì. Đôi tay nhỏ nhắn của chị vẫn cầm chắc Kiếm Thánh.

Quan Chấp Chính Wayland thở dài thườn thượt. “Giá như ông đi tới quyết định đó từ hai tuần trước, Benedict, và thế có phải chứng ta không vướng vào nhiều rắc rối vậy không.”

Benedict bình thản nhún vai. “Tôi nghĩ cô ấy cần được thử thách,” ông ta nói. “May là cô ấy đã vượt qua thử thách đó.”

Wayland lắc đầu. “Rất tốt. Giờ chúng ta biểu quyết.” Ông ta đưa cái gì đó trông như chiếc bình thủy tinh trong mờ cho Điều Tra Viên, người này bước xuống đám đông và đưa cái bình cho người phụ nữ ngồi ghế đầu tiên hàng ghế đầu. Tessa hào hứng quan sát khi bà ta cúi đầu thì thầm vào cái bình, rồi đưa cho người đàn ông bên trái.

Và cái bình được truyền đi khắp phòng, Tessa thấy Jem cầm tay cô. Cô giật nảy, dù cô nghi ngờ là cái váy rất phồng đã giấu được tay họ. Cô đan tay vào bàn tay thanh tú và nhắm mắt. Mình yêu anh ấy. Mình yêu anh ấy. Mình yêu anh ấy. Và quả vậy, khi tay anh chạm tay cô, cả người cô run rẩy, và cô cũng muốn khóc – vì yêu, vì bối rối, vì đau lòng khi nhớ lại nét mặt Will khi cô bảo mình và Jem đã đính ước, và sự hạnh phúc của Will lụi tàn như lửa bị nước mưa dập tắt.

Jem rút tay khỏi tay cô để cầm cái bình từ Gideon ngồi cạnh. Cô nghe anh thì thầm, “Charlotte Branwell,” trước khi đưa qua cô, tới Henry ngồi cạnh. Cô nhìn anh, và hẳn vì hiểu nhầm sự không vui trong mắt cô, anh cười khích lệ.

“Không sao đâu,” anh nói. “Họ sẽ chọn Charlotte.”

Khi cái bình đã được truyền hết một lượt, nó trở về tay Điều Tra Viên; ông ta trịnh trọng bê tới cho Quan Chấp Chính. Quan Chấp Chính cầm cái bình, đặt lên bục trước mặt và vẽ một chữ rune lên lớp thủy tinh.

Cái bình reo lên như ấm lúc nước sôi. Khói trắng ùa ra từ cổ bình để hở - những lời thì thầm thu từ hàng trăm Thợ Săn Bóng Tối. Chúng hiện thành một chữ trong không gian.

CHARLOTTE BRANWELL.

Charlotte rời tay khỏi Kiếm Thánh, gần như sụp xuống vì nhẹ nhõm. Henry kêu lên và vội ném mũ lên trời. Cả phòng tràn ngập tiếng bàn tán và bối rối. Tessa không thể không nhìn Will. Anh ngồi trượt trên ghế, đầu ngửa, mắt nhắm. Anh trông trắng bệch và kiệt quệ, như thể công việc này đã rút sạch chút năng lượng còn sót lại của anh.

Tiếng gào thét xé toang sự huyên náo. Tessa đứng lên, nhìn quanh quất. Dì Callida của Charlotte đang hét, mái đầu xám thanh lịch ngửa lên và ngón tay chỉ lên trời. Những tiếng thở dốc vang lên khắp phòng khi các Thợ Săn Bóng Tối nhìn lên theo. Trên cao là hàng tá – có thể là hàng trăm – những sinh vật kim loại đen đúa trông như đám bọ đen sì bằng thép cánh đồng đang bay vo ve, khiến căn phòng ngập tiếng o o chói tai. Một con bọ thép lao xuống và lượn lờ ngang tầm mắt Tessa, tạo ra những tiếng lách cách. Nó không có mắt, dù có hai miếng kính tròn ở cái mặt dẹt của nó. Cô thấy Jem nắm tay cố kéo cô đi, nhưng cô nóng ruột rụt tay lại, cầm mũ, đập bẹt lên cái thứ đó, nhốt nó trong mũ và ghế mình. Nó ngay lập tức điên tiết, kêu ro ro ầm ĩ. “Henry!” cô gọi. “Henry, em bắt được một con…”

Henry xuất hiện sau cô, mặt ửng hồng, và nhìn xuống cái mũ. Sinh vật kia đã kịp xẻ một lỗ ở đằng bên cái mũ của cô. Lầm bầm chửi thề, Henry đấm mạnh xuống, làm bẹp mũ lẫn thứ bên trong đó xuống mặt ghế. Nó kêu ro ro thêm vài tiếng rồi ngừng hẳn.

Jem rón rén nhấc cái mũ bẹp lên. Dưới đó là đám vụn - đôi cánh kim loại, khung nát, và mấy cái chân đồng đã gẫy.

“Eo,” Tessa nói. “Nó rất… giống bọ.” Cô ngước lên khi những tiếng hét khác vang lên khắp phòng. Đám côn trùng đang cùng nhau lượn vòng vòng giữa phòng; trong lúc cô quan sát, chúng bay càng lúc càng nhanh rồi biến mất, như đám bọ bị dội xuống cống.

“Xin lỗi về cái mũ nhé,” Henry nói. “Anh sẽ đền cho em cái khác.”

“Mặc kệ cái mũ đi,” Tessa nói khi những tiếng kêu phẫn uất vang khắp. Cô nhìn giữa phòng. Quan Chấp Chính đứng đó với Kiếm Thánh tỏa sáng trong tay, và đằng sau ông là Benedict, mặt lạnh tanh, mắt như băng đá. “Rõ ràng chúng ta có vấn đề lớn hơn phải lo lắng.”

“Đó là một dạng máy quay,” Henry nói, cầm một mảnh của con bọ bẹp trong lòng trong lúc cỗ xe ngựa lọc cọc trở về nhà. “Không có Jessamine, Nate hay Benedict, Mortmain hẳn không còn gián điệp nào báo cáo cho mình. Vậy nên ông ta dùng thứ này.” Anh chọc đám vụn; mấy mảnh đó được bỏ gọn vào cái mũ hỏng của Tessa, đặt trong lòng anh trên suốt hành trình xóc nảy về nhà.

“Benedict trông không vui vẻ gì mấy khi thấy những thứ đó,” Will nói. “Hẳn ông ta nhận ra Mortmain đã biết về sự phản phúc của mình.”

“Cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi mà,” Charlotte nói. “Henry, thứ này có ghi lại âm thanh như máy ghi chấn động âm, hay chỉ có chức năng chụp hình thôi? Chúng bay nhanh thế cơ mà…”

“Anh không chắc.” Henry nhíu mày. “Anh sẽ kiểm tra các bộ phận kỹ hơn ở trong hầm mộ. Anh không thấy có bộ phận cửa trập, nhưng vậy không có nghĩa là…” Anh ngước nhìn những gương mặt bối rối đang chăm chăm nhìn mình, rồi nhún vai. “Dù sao,” anh nói, “có lẽ cho Hội Đồng thấy các phát minh của Mortmain cũng không tệ lắm. Nghe về chúng là một chuyện, nhưng nhìn thấy cái ông ta đang làm lại là chuyện khác. Em không nghĩ vậy sao, Lottie?”

Charlotte lầm bầm trả lời, nhưng Tessa không nghe ra. Đầu óc cô đang nghĩ lại điều kì quặc xảy tới ngay sau khi cô rời phòng Hội Đồng và đợi xe ngựa của nhà Branwell, Jem vừa quay đi nói chuyện với Will thì một bóng áo choàng đen thoáng qua, và Aloysius

Starkweather tiến tới, gương mặt nhàu nhĩ nhăn lại. “Cô Gray,” ông ta ho hắng. “Con bọ máy đó – cách nó tiến tới cô…” Tessa đứng im nhìn – đợi ông ta buộc tội mình, dù cô không nghĩ ra mình mắc tội gì.

“Con ổn hè? cuối cùng ông ta bất thình lình nói, chất giọng Yorkshire đột nhiên rất rõ. “Con có bị thương ở mô?”

Tessa chậm chạp lắc đầu. Không, thưa ông Starkweather. Cám ơn ông đã hỏi, nhưng không.”

Tới đó, Jem và Will quay lại cứ trố mắt nhìn. Như thể biết mình khiến người ta chú ý, Starkweather gật đầu một cái dứt khoát, rồi quay buớc đi, cái áo choàng cũ bay phần phật sau lưng. Tessa chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết. Cô chỉ vừa thoáng nghĩ tới cảm xúc cô cảm nhận được lúc là Starkweather, và sự kinh ngạc khi ông ta mới thấy cô thì xe ngựa đã dừng bánh trước Học Viện. Sung sướng được rời khoang xe chật chội, các Thợ Săn Bóng Tối cùng Tessa ào ra ngoài.

Những đám mây xám trên bầu trời thành phố đã rẽ ra, để vầng thái dương màu vàng trắng ló dạng, tỏa ánh sáng khiến bậc thềm lấp lánh. Charlotte đi về phía họ, nhưng Henry cản lại, ôm chị trong cánh tay không cầm cái mũ hỏng của Tessa. Tessa quan sát họ mà lòng dâng lên sự hạnh phúc lần đầu tiên cô cảm nhận được từ ngày hôm qua. Cô nhận thấy mình đã thật lòng quan tâm tới Charlotte và Henry, và cô muốn họ được hạnh phúc.

“Chúng ta chỉ cần nhớ mọi việc diễn biến như đúng chúng ta hy vọng,” Henry nói và ôm chị rất chặt. “Anh tự hào về em lắm, vợ à.”

Tessa đã tưởng sẽ nghe được một lời khích bác từ Will, nhưng anh chỉ nhìn ra cổng. Gideon có vẻ ngượng, Jem trông khá hài lòng.

Charlotte đẩy chồng ra, đỏ mặt vì cáu và vội đội lại mũ, nhưng rõ ràng đang vui vẻ. “Là anh thật hả, Henry?”

“Thật! Vợ anh không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh, và sự thông minh đó nên để mọi người cùng biết.”

“Đây,” Will nói, vẫn nhìn ra cổng, “là lúc Jessamine sẽ nói hai người nên dừng lại vì hai người khiến con bé buồn nôn.”

Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Charlotte. “Tội nghiệp Jessamine.”

Nhưng vẻ mặt của Henry lại cứng rắn lạ thường. “Con bé không nên làm chuyện đó, Lottie. Đó không phải lỗi của em. Chúng ta chỉ có thể hy vọng Hội Đồng sẽ nhân từ với con bé.” Anh hắng giọng. “Hôm nay không nói về Jessamine nữa, được chứ? Tối nay là để ăn mừng. Học Viện vẫn là của chúng ta.”

Charlotte đấm anh, nhưng có tình yêu trong mắt chị khiến Tessa phải tránh đi, nhìn về phía Học Viện. Cao cao trên bức tường đá, cô thoáng thấy có gì chuyển động. Một tấm rèm bị kéo khỏi góc cửa sổ và cô thấy gương mặt trắng xanh nhìn xuống. Sophie đang dõi nhìn Gideon ư? Cô không chắc – gương mặt biến mất nhanh hệt như khi nó xuất hiện.

Tessa ăn mặc đặc biệt chỉn chu cho tối nay, với chiếc váy dạ hội mới Charlotte đặt may cho cô: vải satin xanh lam có phần eo thắt hình tim, cổ váy tròn khoét sâu trang trí đăng ten Mechlin. Tay áo ngắn xếp nếp, khoe cánh tay dài trắng ngần, và cô uốn xoăn tóc, cuốn lên, đính thêm những bông hoa cúc màu xanh sẫm.

Mãi tới khi Sophie cẩn thận chỉnh tóc cho Tessa, cô mới nhận ra chúng giống màu mắt Will, và đột nhiên chỉ muốn tháo ra bằng sạch, nhưng tất nhiên cô không làm thế, mà chỉ cảm ơn Sophie đã giúp và thật lòng khen tác phẩm làm tóc của cô ấy.

Sophie rời đi trước để tới giúp Bridget trong bếp. Tessa máy móc ngồi xuống trước gương. Cô bặm môi và vỗ má. Cô cần chút sắc hồng, cô nghĩ. Cô trông xanh xao bất thường. Mặt dây chuyền ngọc bích ẩn dưới viền đăng ten Mechlin, để người khác không nhìn thấy; Sophie đã nhìn nó lúc Tessa mặc đồ, nhưng không nói gì. Cô cầm sợi dây chuyền thiên sứ và đeo lên. Nó nằm bên trên sợi dây chuyền kia, ngay dưới xương quai xanh, và trấn an cô bằng những tiếng tích tắc. Không có lý do nào cô không thể đeo cả hai, phải không?

Khi cô bước ra hành lang, Jem đang đợi cô. Mắt anh sáng lên khi thấy cô, và sau khi nhìn hành lang một lượt, anh kéo cô lại và hôn lên môi cô.

Cô muốn hòa mình vào nụ hôn, muốn tan ra trong anh như lúc trước. Môi anh mềm và ngọt ngào, còn tay anh đặt lên cổ cô vừa có lực mà lại dịu dàng. Cô tới gần anh hơn, muốn cảm nhận nhịp tim của anh.

Anh buông ra, hụt hơi. “Anh không định…”

Cô mỉm cười. “Em nghĩ là có đấy, James.”

“Trước lúc thấy em thì không,” anh nói. “Anh chỉ định hỏi xem anh đưa em tới bữa tối được không. Nhưng trông em tuyệt quá.” Anh chạm vào tóc cô.

“Nhưng anh sợ quá mãnh liệt sẽ làm tan tác mấy cánh hoa cài tóc em như cây mùa thu vậy.”

“Vâng, có thể chứ.” Cô nói. “Em muốn nói tới chuyện đưa em tới bữa tối ấy.”

“Cảm ơn em.” Anh dịu dàng vuốt má cô. “Anh nghĩ sáng nay anh thức dậy và chuyện hôm qua chỉ là mơ, rằng em đồng ý ấy. Nhưng không phải. Phải không?” Mắt anh dò xét gương mặt cô.

Cô lắc đầu. Cô nếm thấy vị nước mắt trong cổ và mừng vì găng tay đã che đi vết bỏng ở tay trái.

“Anh xin lỗi vì sẽ làm tình làm tội em, Tessa,” anh nói, “Trong vài năm. Vì khiến em phải bỏ lỡ tuổi xuân để sống cùng một kẻ sắp chết khi em mới mười sáu tuổi…”

“Anh mới mười bảy. Còn nhiều thời gian để tìm cách chữa chạy,” cô thì thầm. “Và chúng ta sẽ tìm ra. Em sẽ ở bên anh. Mãi mãi.”

“Cái đó thì anh tin,” anh nói. “Khi hai linh hồn làm một, họ sẽ ở cùng nhau trong vòng luân hồi. Anh sinh ra trong thế giới này để yêu em, anh sẽ yêu em ở kiếp sau, và kiếp sau nữa.”

Cô nghĩ tới Magnus. Người bất tử chúng ta bị xiềng vào cuộc đời này bởi một sợi xích, và chúng ta không dám chặt đứt nó vì sợ chuyện sau khi xích đứt.

Cô đã hiểu ý anh ta rồi. Bất tử là một món quà, nhưng không phải một món quà chỉ có lợi. Vì nếu em bất tử, cô nghĩ, vậy em chỉ có một cuộc đời. Em không thể luân hồi tái sinh như anh, James. Em không gặp anh nơi thiên đàng, hay bên hoàng tuyền, hay bất kỳ kiếp nào.

Nhưng cô không nói. Anh sẽ đau lòng và nếu có điều gì cô biết là thật thì ấy là ham muốn lớn lao không nguyên có được bảo vệ anh khỏi mọi tổn thương trong cô, để đứng chắn giữa anh và sự thất vọng, giữa anh và đau đớn, giữa anh và cái chết, và đánh bại chúng như Boadicea đã đẩy lùi bước tiến của quân La Mã. Cô đưa tay chạm má anh, và anh áp mặt vào tóc cô, mái tóc đính những bông hoa mang màu mắt Will, và họ cứ đứng dựa vào nhau như thế tới khi chuông báo bữa tối điểm lần hai.

Bridget vốn thường hát rền rĩ trong phòng bếp, giờ đang ở ngoài phòng ăn, bận bịu gắn nến lên các giá bạc ở khắp nơi để nơi này lung linh ánh sáng. Hoa hồng và hoa lan nổi trên những cái bát bạc đặt bên bàn trải khăn lilen trắng. Henry và Charlotte ngồi ở đầu bàn, cô vẫn đang rền rĩ về sự vắng mặt của Arya nhưng cũng được an ủi phần nào vì Arya luôn biến mất vậy mà. Gideon, trong bộ tuxedo, ngồi mà ánh mắt chăm chú nhìn Sophie trong lúc cô ấy đi ra đi vào phòng, dù cô ấy có vẻ cố tình tránh ánh mắt anh ta. Và ngồi cạnh Gideon là Will.

Mình yêu Jem. Mình sẽ cưới Jem. Tessa nhắc đi nhắc lại với mình câu ấy trong suốt chặng đường tới sảnh, nhưng nó chẳng tạo ra chút khác biệt nào; tim cô vẫn đập thình thịch khi thấy Will. Cô chưa từng thấy anh mặc đồ tuxedo kể từ buổi dạ hội, và dù trông xanh xao và mệt mỏi, anh vẫn cự kỳ đẹp trai.

“Đầu bếp của các cậu hát luôn miệng thế hả?” Gideon hỏi bằng giọng sùng bái khi Jem và Tessa vào. Henry ngước lên và, khi thấy họ, một nụ cười liền nhoẻn trên gương mặt thân thiện, lấm tấm tàn nhang.

“Mọi người đã bắt đầu băn khoăn xem hai em ở đâu…” anh lên tiếng.

“Tessa và em có tin này cho mọi người,” Jem buột miệng. Tay anh nắm tay Tessa; cô đứng sững khi ba gương mặt hiếu kỳ quay ra nhìn họ - bốn, nếu tính cả Sophie vừa bước vào phòng. Will ngồi im, nhìn cái bát bạc trước mặt; một bông hồng bạch trôi trong đó, và anh dường như định nhìn cho tới khi nó chìm thì thôi. Trong bếp, Bridget vẫn tiếp tục bài ca ghê rợn của chị ta; lời ca văng vẳng vào phòng.

“Một đêm đẹp trời ta thưởng trăng,

Ta nghe cô hầu cất khúc oán than;

Hỡi ơi ai thấy cha tôi,

Mẹ tôi chốn hỡi, anh John nơi nào?

Có ai thấy người tôi yêu,

Chàng trai tốt bụng tên là Willy?”

Chắc mình phải giết chị ta thôi, Tessa nghĩ. Để chị ta nghĩ ra một bài hát về cái chết của mình.

“Vậy nói đi,” Charlotte mỉm cười. “Đừng để bọn chị nín thở chờ đợi chứ, Jem!”

Jem giơ bàn tay hai người đang lồng vào nhau lên, và nói, “Tessa và em đã đính ước kết hôn. Em đã cầu hôn, và … cô ấy đồng ý.”

Tất cả im lặng sững sờ. Gideon kinh ngạc – Tessa thấy khá thương cho anh theo một cách nào đó – còn Sophie cứ cầm bình kem, miệng há hốc. Cả Henry và Charlotte đều giật mình bối rối. Có vẻ không ai ngờ tới chuyện này. Tessa nghĩ; dù cho Jessamine có nói mẹ Tessa là Thợ Săn Bóng Tối, nhưng cô vẫn là cư dân Thế Giới Ngầm, mà Thợ Săn Bóng Tối không kết hôn với cư dân Thế Giới Ngầm. Bao lâu nay cô không nghĩ tới chuyện đó. Cô đã nghĩ họ sẽ cẩn trọng nói với từng người một, chứ không phải Jem cao hứng buột miệng tuyên bố trước cả phòng ăn. Và cô nghĩ, Hãy cười đi. Làm ơn chúc mừng bọn em đi. Làm ơn đừng làm anh ấy đau lòng. Làm ơn.

Nụ cười của Jem vừa định tắt thì Will đứng lên. Tessa hít một hơi sâu. Anh rất đẹp trong bộ tuxedo, quả như vậy, nhưng anh luôn rất điển trai; giờ ở anh có gì đó khang khác, màu xanh của mắt anh sẫm hơn một sắc, vết rạn trên bộ giáp cứng hoàn hảo bao quanh anh để luồng sáng rực rỡ lọt ra. Đây là một Will mới, một Will khác, một Will cô chỉ được thoáng thấy – một Will có lẽ ngay cả Jem cũng không hiểu được. Và giờ cô sẽ chẳng bao giờ hiểu anh. Ý nghĩ đó khiến cô buồn thê thiết, như thể cô đang nhớ một người đã sang thế giới bên kia.

Anh nâng ly rượu. “Tôi không biết hai con người nào tốt đẹp hơn,” anh nói, “và không nghĩ sẽ nghe được tin nào tốt lành hơn. Mong hai người mãi hạnh phúc bên nhau.” Ánh mắt anh nhìn Tessa, rồi lảng đi, chú mục vào Jem. “Chúc mừng nhé, người anh em.”

Những tiếng nói khác nối tiếp bài phát biểu của Will. Sophie đặt cái bình xuống và tới ôm Tessa; Henry và Gideon bắt tay Jem, còn Will đứng quan sát tất cả, vẫn cầm cái ly. Khi mọi người đang hạnh phúc chúc tụng, chỉ mình Charlotte là im lặng, tay đặt trên ngực; Tessa lo lắng cúi xuống hỏi, “Charlotte, mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Ừ,” Charlotte nói, rồi lớn hơn. “Ừ. Chỉ là - chị cũng có tin này. Tin tốt.”

“Ừ, vợ,” Henry nói. “Chúng ta đã giành lại Học Viện! Nhưng mọi người đã biết rồi…”

“Không, không phải tin đó, Henry. Anh…” Charlotte nấc cụt, dở khóc dở cười. “Henry và chị sắp có con. Một đứa bé trai. Tu Huynh Enoch nói với chị như vậy. Lúc trước chị không muốn nói, nhưng…”

Mọi lời tiếp theo của chị bị nuốt xuống trong tràng vui sướng khó tin của Henry. Anh nhấc bổng Charlotte lên và ôm chặt lấy chị. “Vợ ơi, tuyệt quá, tuyệt quá…”

Sophie kêu khẽ một tiếng và vỗ tay. Gideon trông như quá ngượng đến độ dám chết ngay tại chỗ, còn Will và Jem cười sung sướng. Tessa không thể không mỉm cười; sự vui vẻ của Henry thật có sức lây lan. Anh dìu Charlotte nhảy một điệu waltz rồi đột ngột dừng vì sợ khiêu vũ không tốt cho đứa bé, rồi dìu chị ngồi xuống ghế gần nhất.

“Henry, em đi lại tốt mà,” Charlotte bực bội nói. “Kể cả nhảy cũng được luôn.”

“Vợ ơi, em đang khó ở đấy! Em phải ở trên giường tám tháng tiếp. Buford nhỏ…”

“Em không đặt tên con là Buford đâu. Em không quan tâm đấy có phải tên của bố anh không, hay đó là tên truyền thống vùng Yorkshire…” Charlotte đang chuẩn bị nói một tràng thì có tiếng gõ cửa, và Cyril thò cái đầu bù xù vào. Anh ấy nhìn cảnh hoan hỉ trước mắt, rồi chần chừ nói: “Cô Branwell, có người muốn gặp mọi người.”

Henry chớp mắt. “Có người tới gặp chúng ta? Nhưng đây là tiệc riêng mà Cyril. Tôi không nghe có chuông cửa…”

“Không, cô ấy là Nephilim,” Cyril nói. “Và cô ấy bảo có cực kỳ quan trọng. Cô ấy không muốn đợi.”

Henry và Charlotte bối rối nhìn nhau.

“Ừ vậy được,” cuối cùng Henry nói. “Để cô ấy vào, nhưng bảo nhanh lên nhé.”

Cyril biến mất. Charlotte đứng lên, vuốt thẳng váy và chỉnh lại tóc. “Dì Callida chăng?” chị ngẫm ngợi. “Em không nghĩ được ai khác…”

Cửa lại mở và Cyril bước vào, theo sau là một cô gái tầm mười lăm. Cô ấy mặc áo choàng đen ngoài váy xanh lục. Kể cả nếu Tessa chưa từng thấy cô gái ấy, cô vẫn nhận ra đây là ai ngay – nhờ mái tóc đen, nhờ đôi mắt màu lam tím, và cần cổ trắng ngần tinh tế, gương mặt thanh tú, đôi môi đầy đặn.

Cô nghe Will đột ngột hít một hơi rất rõ.

“Xin chào,” cô gái nói, giọng vừa dịu dàng đáng ngạc nhiên và kiên quyết bất ngờ. “Em xin lỗi vì cắt ngang bữa tối, nhưng em chẳng còn nơi nào để đi. Em là Cecily Herondale. Em tới để được xin huấn luyện thành Thợ Săn Bóng Tối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play