Đỡ một nhát chém từ tên người máy đứng trước mặt, chỉ kịp lờ mờ thấy Tessa đang kéo tay Sophie chạy lên cầu thang. Anh gạt cái tay sắt - thực chất nó giống cái kéo hơn - ra chém một nhát ngay bụng nó, cái chất đen nhơm nhớp chảy ra, nó rít lên và lùi lại nhưng rồi những vết chém từ cây dù
đan xoay tít của Jessamine xuống đầu sinh vật sắt làm cho nó bổ nhào
xuống nền vang lên tiếng đinh tai nhức óc. Trong Jessamine bây giờ khác
với thường ngày,mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn. Lông mày cô nhíu lại nhìn
người máy vừa ngã xuống đất một cách kinh tởm.
“Cẩn thận!” Anh nhìn Jessamine la lên
Jessamine giật mình quay lưng giơ vội cái dù tua tủa kim loại của mình lên nhưng
tạo vật có cánh tay thô như cái búa đã giáng xuống ngay vai cô làm cô
bất tỉnh nhân sự. Chật vật chống đỡ với đám sinh vật không biết mệt kia
anh còn phải bảo vệ cả cô tiểu thư đanh đá đang ngất nữa, Mortmain và
Nathaniel đã chạy rồi chỉ còn vải người máy ở thềm Học Viện nữa thôi,
chắc anh sẽ tiêu diệt được hết chúng, đó là khi anh còn đủ sức.
Jessamine cục cựa ngồi dậy, anh hét bảo cô lập tức chạy ngay, có lẽ hai
tên lừa đảo kia đã đi đến Đất Thánh tìm Tessa và Sophie rồi.
Sophie!, Vị đắng chát ngập trong miệng, anh hy vọng có thể gặp lại cô ấy dù chỉ
một lần nữa thôi. Anh đâm vào ngực tạo vật, cái kiếm ngập trong thân
sinh vật kia nhưng… nó kẹt rồi. Sau bao nhiêu lần chém sắt như thế cái
kiếm to bự của anh cũng mẻ hết rồi.. Anh cố rút kiếm rồi khỏi người sinh vật nhưng không kịp, nó vung cái tay như cái cưa xuống. Trong thoáng
chốc anh nghĩ mĩnh mình chết chắc thì một bóng đen lao vào. Dao Thiên
Thần lóe sáng trong tay cô.
Cô Muphin.
“Nhanh lên” cô hét.
Anh thừ người, Cô ấy không câm.
“Nhanh lên!” Cô hét thêm lẫn nữa.
Lấy lại bình tĩnh anh dồn sức rút thanh kiếm đang kẹt trên ngực tạo ra.
Arya một tay đỡ lưỡi cưa của sinh vật một tay thò tay vào trong thắt
lưng lấy thêm một con dao Thiên thần khác, Russell, khi lưỡi dao sáng
lên cô chém đứt lìa cánh tay tạo vật, lập tức anh phang nhát kiếm làm
đầu sinh vật kia lăn lông lốc xuống thang.
Còn một con nữa, nó đứng gần cửa
“Tôi sẽ đến Đất…” Anh nói trong khi nhìn cái ống tiêm đâm vào cánh tay mình “Thánh…”
Sững sờ nhìn Arya trán đã đẫm mồ hôi, mặt cô gần như áp sát vào ngực anh tay thì cầm kim tiêm đang lụt sâu vào bả vai.
“Thuốc độc đấy!Mất một lúc mới có hiệu quả, anh sẽ không thể ở đây nữa đâu” cô thản nhiên cười nói “Tạm biệt nhé!”
Cảm giác tứ chi không còn sức lực ập tới, Là thật sao?, anh khuỵu gối nằm
vật xuống sàn. Mấy vết thương trên người anh do người máy gây ra đang rỉ máu, từng dòng từng dòng chảy xuống nền. Rã rời, anh không còn cử động
tay chân được nữa chỉ có thể nhìn theo cô gái mặc bộ đồ đi săn thanh
thoát đuổi theo tạo vật cho đến khi họ khuất mất sau cánh cửa. Giọng của Will vang lên đánh thức anh, anh ráng nói với Will những lời cuối cùng. Rồi cạn kiệt sức lực, anh nhắm mắt lại để bóng tối bủa vây tất cả.
Nửa tình nửa mơ, anh thoáng nghe thấy tiếng của Will và Arya, 'iratze',
'ngược lại ý trời', 'Xin lỗi', 'Agatha, bà ấy chết rồi', Anh lặng người
cố tìm lại cảm giác yên bình trong mình buông xuống những hỗn độn ồn ào. Hết rồi.
***
Sương mù dày đặc đã che mờ khung cảnh và bóp méo mọi âm thanh. Qua nơi màn
sương rẽ lối, William Herondale có thể thấy con đường dốc lên phía trước trơn trượt, ướt đẫm và sẫm lại vì nước mưa; cùng với đó, anh nghe được
tiếng của người chết.
Không phải mọi Thợ Săn Bóng Tối đều có thể nghe thấy tiếng nói của các hồn
ma, trừ khi chúng muốn thế, nhưng Will là một trong số ít người có khả
năng đó. Càng đến gần nghĩa địa cổ, giọng họ dần vang lên thành những
tràng rền rĩ; nào là tiếng ỉ ôi than thở van lơn, nào là khóc lóc và gào rú. Nghĩa địa này không thanh bình, nhưng Will biết chứ; đây không phải lần đầu tiên anh ghé thăm nghĩa địa Cross Bones gần cầu Luân Đôn. Anh
gắng sức lờ chúng đi, cố so vai rụt cổ để cái cổ áo che tai; anh cắm cúi bước, mặc cho sương rơi dày làm đẫm ướt mái tóc đen.
Lối vào cách nghĩa địa khoảng nửa khu nhà; tại bức tường đá cao cao có một
đôi cánh cổng bằng sắt uốn, và bất cứ người phàm nào đi qua khu này sẽ
chẳng thấy gì ngoài một bãi đất cỏ mọc cao ngút đầu, thuộc một khu công
trường không biết của nhà thầu nào. Khi Will tới gần cổng, một vật không người thường nào thấy được bỗng hiện lên giữa màn sương; một miếng gõ
cửa lớn bằng đồng hình bàn tay có ngón dài xương xẩu. Khẽ nhăn mặt, Will đưa bàn tay đeo găng nhấc miếng gõ cửa, dộng xuống một, hai rồi ba lần, để âm thanh lanh lảnh khô khốc vang khắp màn đêm.
Bên kia cổng, sương từ dưới dốc lên như hơi nước che khuất đám lửa lân tinh nhảy nhót trên mặt đất mấp mô. Sương dần tụ lại, hình thành một quầng
sáng xanh dương quái lạ. Will đặt tay lên chấn song cổng; cái lạnh của
kim loại thấm qua đôi găng tay vào tận xương và khiến anh rùng mình. Đấy không phải là cái lạnh bình thường. Khi ma xuất hiện, chúng rút sạch
năng lượng xung quanh, khiến không khí không còn lấy một chút hơi ấm.
Tóc gáy Will dựng đứng khi màn sương xanh từ từ hóa ra một mụ già mặc
váy rách tươm đeo tạp dề trắng. Mụ đang cúi đầu.
“Chào già Mol,” Will nói. “Hôm nay trông bà tuyệt hơn mọi hôm đấy nhé.”
Bóng ma ngẩng đầu. Già Molly là một trong những linh hồn mạnh nhất Will từng gặp. Kể cả khi ánh trăng chiếu qua khoảng hở giữa các đám mây, mụ trông cũng không trong suốt lắm. Cơ thể mụ đặc, tóc xoắn thành búi dày màu
xám vàng vắt qua một bên vai, còn đôi bàn tay sần sùi, ửng đỏ chống cành hông. Mụ không có mắt, thay vào đó là hai ngọn lửa xanh dương giống hệt nhau nhảy nhót trong hốc mắt.
“William Herondale,” mụ nói. “Quay lại sớm thế?”
Mụ tiến về cổng theo đúng cái kiểu lả lướt đặc trưng của hồn ma. Chân mụ
để trần và bẩn thỉu, dù giờ chúng chẳng bao giờ chạm đất nữa.
Will dựa vào cổng. “Bà biết tôi nhớ khuôn mặt xinh đẹp của bà mà.”
Mụ cười tươi roi rói, mắt hấp háy, và anh thoáng thấy cái đầu lâu đằng sau nước da có phần trong suốt. Trên trời, mây đã tụ lại, che khuất mặt
trăng. Will bỗng vẩn vơ nghĩ không biết Già Molly đã làm gì để ra nông
nỗi bị chôn ở đây, cách xa khu nghĩa địa của nhà thờ. Hầu hết những
tiếng ỉ ôi của người chết nơi đây thuộc về gái làng chơi, những kẻ đã tự tử, và trẻ chết lưu – những xác chết bị ruồng bỏ không được phép chôn
cất trong đất nhà thờ. Nhưng Molly biết cách khiến “cuộc sống” của mụ
không đến nỗi nào, hoặc có lẽ mụ chẳng thèm bận lòng.
Mụ đang cười khúc khích. “Vậy mi muốn gì, hả nhóc Thợ Săn Bóng Tối? Độc
quỷ Malphas nhé? Ta có móng vuốt quỷ Morax bóng lừ, độc dính trên chóp
vuốt hoàn toàn không màu…”
“Không,” Will nói. “Tôi không cần cái đó. Tôi cần bột quỷ Foraii, loại thượng hạng.”
Molly quay đầu sang bên kia và nhổ toẹt một đốm lửa xanh. “Này, sao một cậu trai trẻ như mi lại muốn thứ đó?”
Will thầm thở dà
i; cứ lần nào cò kè mua bán là Già Molly lại cự nự phản đối. Magnus đã bảo Will tới mua đồ chỗ Già Molly vài lần, một lần mua mấy cây nến đen sì
bốc mùi tanh tưởi đã dính rịn vào da anh như nhựa đường, lần khác mua
xương trẻ chết lưu, và có lần thì tới mua một túi mắt tiên (nó nhểu máu
vào áo anh). So đi tính lại, bột quỷ Foraii còn tốt chán.
“Mi tưởng tau ngu,” Molly tiếp tục. “Đây là bẫy, phòng Nephilim tụi mi sẽ
xông ra bắt quả tang tau bán ba cái thứ đồ đó, và thế là tiêu đời Già
Molly.”
“Đằng nào bà cũng đã chết rồi mà.” Will gắng không tỏ vẻ bực bội. “Tôi chẳng biết giờ Clave có thể làm gì bà nữa.”
“Ha.” Đôi mắt trống rỗng của mụ lại nảy lửa. “Xà lim dưới lòng đất của hội Tu Huynh Câm có thể nhốt cả người sống lẫn kẻ chết. Mi thừa biết mà, Thợ
Săn Bóng Tối.”
Will giơ tay lên trời. “Bà ơi, tôi có lừa gì đâu. Chắc bà đã nghe được mấy
chuyện đồn đãi trong Thế Giới Ngầm rồi. Clave còn nhiều chuyện khác phải lo nên chẳng hơi đâu mà đi quản những hồn ma buôn lậu bột quỷ và máu
quỷ đâu.” Anh đổ người về trước. “Tôi sẽ trả giá hậu.” Anh rút một cái
túi vải lanh mịn từ trong túi áo và đung đưa trong không khí. Trong túi
vang ra tiếng lọc xọc như tiếng đồng xu đập vào nhau. “Giống hệt mô tả
của bà đấy nhé, Mol.”
Vẻ hau háu xuất hiện trên gương mặt người chết, và mụ hiện hình rõ hơn để
lấy cái túi từ anh. Mụ thọc tay vào và lôi ra một vốc nhẫn – nhẫn cưới
bằng vàng, có khắc họa tiết nút thắt tình yêu. Già Mol, giống như nhiều
hồn ma khác, luôn tìm kiếm một thứ dạng như bùa cầu may, một mảnh hồi ức – thứ mỏ neo neo mụ lại thế giới này. Nếu tìm ra nó, mụ sẽ thật sự được nhắm mắt xuôi tay. Và với Molly, thứ bấy lâu nay mụ tìm kiếm là nhẫn
cưới. Magnus bảo Will rằng hầu hết mọi người cho rằng cái nhẫn đó đã mất từ thời tám hoánh nào rồi, bị chôn vùi dưới lòng sông Thames nhão nhoét bùn sình, nhưng dù vậy mụ vẫn nhận bất kỳ túi đựng đầy nhẫn nào với hy
vọng trong số đó sẽ có chiếc nhẫn thuộc về mình.
Mụ bỏ đám nhẫn trở vào túi, rồi nó biến vào đâu đó trong thân xác mụ. Sau
đó, Già Molly đưa cho anh một túi bột. Anh nhét nó vào túi áo khoác đúng lúc bóng ma bắt đầu rung rinh mờ đi. “Đợi đã Mol. Hôm nay tôi đến không chỉ vì thứ này.”
Linh hồn chớp lóe khi lòng tham chiến đấu với cơn sốt ruột và rõ ràng mụ
phải cố lắm mới duy trì được hình dạng. Cuối cùng mụ càu nhàu, “Được
rồi. Vậy mi muốn gì nữa?”
Will lưỡng lự. Đây không phải là thứ Magnus sai anh mua; đây là chuyện anh muốn tìm hiểu. “Tình dược…”
Già Molly cười khành khạch. “Tình dược cơ đấy? Cho Will Herondale sao?
Không phải tau không thích tiền, dưng mà bất kỳ chàng trai nào được
ngoại hình như mi sẽ không cần đến tình dược. Và điều tau nói là thật.”
“Không phải,” Will nói, một chút tuyệt vọng len lỏi vào giọng anh. “Tôi đang
tìm một thứ ngược lại, thật đấy – một thứ gì đó khiến người ta ngừng
yêu.”
“Hận dược phỏng?” Mol vẫn còn cao hứng.
“Tôi muốn thứ gì đó đại loại như làm người ta hờ hững, dửng dưng ấy.”
So với một hồn ma, mụ khụt khịt mũi giống con người kinh khủng. “Tau không muốn nói với mi điều này, Nephilim, dưng nếu mi muốn tụi con gái ghét
mi, có đầy cách dễ dàng, Mi không cần tau giúp bằng thứ tội nghiệp đó.”
Nói tới đó mụ biến mất trong màn sương giăng giăng trên các nấm mồ. Will
nhìn theo và thở dài. “Không phải cho cô ấy,” anh thì thầm dù giờ chẳng
còn ai lắng nghe anh nữa, “mà là cho tôi.” Đoạn, anh ngả đầu tì vào cái
cổng sắt lạnh lẽo.
***
Cảm giác mát lạnh lan dần từ trán rồi xuống má khiến anh tỉnh giấc. Anh lờ
mờ thấy một bàn tay cầm khăn đang lau mặt cho anh rồi những tia sáng yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ chiếu thẳng vào mắt. Hử? Ánh sáng? Sống?
Anh giật mình ngồi dậy, Còn sống sao?
“Ôi trời!” Arya hoảng “Anh không thể dậy một cách bình thường được sao?”
“Chị Muphin!” Anh ngạc nhiên trừng mắt nhìn cô.
“Gọi Arya được rồi, tính ra thì tôi với cậu bằng tuổi” Cô nói.
“Arya, tôi...đây là…”Anh cúi đầu nhìn khắp tay chân mình đã được băng bó nhưng còn ít máu rỉ ra từ chỗ vết thương rồi anh nhìn quanh căn phòng mình
đang nằm.Bốn bức tường ngả màu xám xịt như bầu trời lúc nổi cơn giông,
trong góc là cái bàn gỗ nhỏ cũ kĩ thấp lè tè, các chai lọ, băng gạc thì
bị đặt lung tung chất chồng trên đó.
“Anh vừa được cướp lại từ tay thần chết đấy!” Cô cười, cái cười nhẹ nhàng nhưng có chút sắc sảo trong đó.
“Khoan đã,” Anh giật thót lên như vừa phát hiện một bí mật lớn, mà đó chính xác là bí mật lớn “Cô nói được hả?”
“Ừ, tôi giả câm” cô cười tươi rói như chẳng quan tâm đến điều gì trên thế giới này cả.
Bộ đồ đi săn hôm trước cô mặc đã được thay bằng bộ đồ nam: áo sơ mi trắng
và quần tây đen. Anh cứ nghĩ rằng khi con gái mặc đồ nam thì sẽ trông
rất cổ quái nhưng với Arya lại khác, nó hợp với cô một cách kì lạ. Có lẽ do khuôn mặt Á Châu góc cạnh của cô chăng? Theo một góc nào đó anh thấy Arya có vẻ giống với cậu Will: tùy hứng.
Thomas không hỏi nhiều và cũng không muốn biết lí do vì sao Arya lại làm như
vậy. Thời gian sống trong Học Viện và nhất là khi ở cạnh Will đã dạy anh cách không được thắc mắc nhiều và điều đó là vô nghĩa, nếu muốn kể thì
họ sẽ tự khắc nói ra.
“Cảm ơn anh vì đã không hỏi. Giờ đi vào vấn đề chính, ” Dập tắt nụ cười trên môi cô nghiêm túc lại “Anh không thể ở lại Học Viện nữa.”
“Không thể? tại sao?” Anh hoảng hốt.
“Xin lỗi, tôi không thể nói lý do cho anh được. Nhưng bây giờ anh sẽ đến
Nhật Bản và làm ở Học Viện Kyoto giúp cha mẹ tôi. Anh chỉ cần ở đó vài
tháng và khi nào đến lúc tôi sẽ gọi anh về.”
“Nhưng mà…,” anh đắn đo
“Không nhưng nhị gì hết,” trán cô cau lại như phải gió “anh chỉ có lựa chọn
này thôi. Tôi là người đã cứu anh và nếu anh còn muốn gặp lại mọi người
anh phải nghe tôi. ”
Thomas cúi gầm mặt mặt xuống nhìn vào đôi bàn tay chai xước của mình buồn bã.
“Còn nữa,” cô tiếp tục “Anh sẽ không được liên lạc với bất kì ai, không được cho người nào biết rằng anh còn sống.” Arya dịu lại, nhẹ nhàng như một
người mẹ đang khuyên nhủ con cái “Thomas, chỉ vài tháng thôi, hãy ráng
chịu đựng và anh sẽ đoàn tụ lại với họ-những người quan trọng trong tim
anh-tôi sẽ thay anh bảo vệ họ. Và anh hãy thay tôi bảo vệ người quan
trọng của tôi nữa. Nhé!”
Bị thuyết phục hoàn toàn, trong lòng anh trào lên nỗi chua xót, hình ảnh
Sophie, Charlotte, Henry, và mọi người ngập tràn trong tâm trí anh. Anh
cắn môi, vẻ đau thương hiện rõ lên trên khuôn mặt nâu sạm của mình,
nhưng Agatha, bà ấy chết rồi, cuối cùng anh không nói gì chỉ gật đầu
đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT