Tessa vừa đeo xong găng tay thì cũng vừa kịp bước qua cửa chính Học Viện. Một làn gió mạnh từ sông thổi tới cuốn tung đám lá cây trên sân. Trời âm u và xám xịt. Will đứng ở chân thềm, tay nhét túi quần, ngước nhìn tháp chuông nhà thờ.

Anh không đội mũ và gió thổi tung mái tóc đen khỏi gương mặt anh. Anh có vẻ không thấy Tessa và trong một thoáng cô cứ đứng quan sát anh. Cô biết thế là không phải phép, giờ Jem là của cô, và cô thuộc về anh, còn những người đàn ông khác coi như không hiện hữu. Nhưng cô không thể ngăn mình so sánh hai người – nếu Jem mang sự kết hợp kỳ quặc giữa thanh tú và mạnh mẽ thì Will như một cơn bão biển, với sắc xanh và đen cùng những ánh chớp lóe sáng rực rỡ. Cô tự hỏi liệu có bao giờ cô nhìn anh mà không thấy động lòng, tim không đập nhanh, và rằng liệu theo thời gian, tình cảm cô dành cho anh có lắng dần xuống không. Nó còn rất mới nhưng lại có vẻ không thật.

Nhưng có một điều đã khác. Giờ nhìn Will, cô không còn thấy đau lòng nữa. Will đã thấy cô và mỉm cười khi làn tóc lòa xòa xuống mặt. Anh đưa tay vuốt ngược tóc lên. “Váy mới phải không?” Anh nói khi cô bước xuống thềm.

“Không phải đồ Jessamine mua cho em.” Cô gật đầu và buồn phiền đợi anh khích bác về cô, về Jessamine, về cái váy, hoặc cả ba.

“Hợp với em đấy. Lạ là màu xám lại khiến mắt em xanh hơn, nhưng đúng thế thật.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, nhưng trước khi cô kịp mở miệng hỏi xem anh có bình thường không, xe ngựa đã lọc cọc từ góc Học Viện tới, với Cyril cầm cương. Anh ấy đỗ lại trước thềm nhà thờ, và cửa xe mở ra; Charlotte đang ở trong, mặc váy nhung màu rượu vang và đội mũ đính hoa khô. Chị trông căng thẳng hơn bao giờ hết. “Vào nhanh đi,” chị vừa gọi vừa giữ mũ khi ngó ra ngoài cửa. “Chị nghĩ trời sắp mưa rồi.”

Ngạc nhiên là nơi Cyril đưa cô, Charlotte và Will tới không phải điền trang Chiswick, mà là một căn nhà xinh xắn ở Pimlic, rõ ràng là nơi cư ngụ trong tuần của gia đình Lightwood. Trời đã đổ mưa, và những món đồ ướt – găng tay, mũ và áo khoác – được một người gác cửa mang bộ mặt khó đăm đăm nhận lấy trước khi họ được đưa qua rất nhiều hành lang bóng loáng để vào một thư viện lớn, nơi lửa đang bập bùng cháy

trong lò sưởi.

Đằng sau cái bàn gỗ sồi to tướng là Benedict Lightwood, vẻ ngoài vốn đã góc cạnh còn góc cạnh hơn trong cái khung cảnh tranh tối tranh sáng của căn phòng. Những tấm rèm kéo che cửa sổ, còn trên giá sách dọc tường là những bộ sách đồ sộ bìa da sẫm màu, với những dòng chữ vàng in ở gáy. Ngồi hai bên ông ta là hai cậu con trai – Gideon ở bên phải, mái tóc vàng rủ xuống che đi nét mặt, tay khoanh trước bộ ngực rộng. Ngồi bên kia là Gabriel, đôi mắt màu lục sáng lên vẻ khoái trá trịnh thượng, tay nhét trong túi quần. Anh ta trông như sắp huýt sáo.

“Charlotte,” Benedict lên tiếng.

“Will. Cô Gray. Thật vinh hạnh.” Ông ta ra hiệu cho họ ngồi xuống mấy cái ghế đặt trước bàn. Gabriel cười khẩy với Will lúc anh ngồi xuống. Will nhìn, vẻ mặt cực kỳ kiềm chế, rồi nhìn lảng đi. Không hề châm biếm, Tessa bối rối nghĩ. Thậm chí không một ánh mắt hằm hè. Chuyện gì thế này?

“Cám ơn chú, Benedict,” Charlotte, nhỏ bé, ngồi rất thẳng, nói năng rất đúng khuôn phép, “vì đã nhanh chóng đồng ý gặp chúng cháu.”

“Dĩ nhiên rồi.” Ông ta mỉm cười. “Cháu biết rõ mình không thể làm gì để thay đổi kết quả mà. Hội Đồng quyết định thế nào không tùy thuộc vào tôi. Đó hoàn toàn thuộc thẩm quyền của họ.”

Charlotte nghiêng đầu. “Quả vậy, thưa chú Benedict. Nhưng chính chú đã gây chuyện. Nếu chú không buộc Quan Chấp Chính Wayland trách phạt cháu, những chuyện này đã chẳng xảy ra.”

Benedict nhún đôi vai hẹp. “À, Charlotte này, tôi nhớ hồi cháu chưa lấy chồng. Hồi đó cháu là một cô bé vui vẻ, và tin hay không tùy cháu, nhưng tới giờ tôi vẫn quý cháu. Điều tôi làm là vì muốn tốt nhất cho Học Viện này và cho Clave. Phụ nữ không thể điều hành Học Viện. Bản chất của họ không phải vậy. Cháu sẽ cảm ơn tôi khi cháu ở nhà cùng Henry để nuôi dạy thế hệ Thợ Săn Bóng Tối tiếp theo, như cháu nên vậy. Tất nhiên cháu sẽ thấy tự ái, nhưng trong lòng cháu biết điều tôi nói là đúng.”

Ngực Charlotte phập phồng dồn dập.

“Nếu chú từ bỏ lời thách thức trước khi Clave đưa ra phán quyết, chú có thật sự nghĩ đó sẽ là thảm họa không? Cháu, điều hành Học Viện?”

“Chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được, phải không nào?”

“Ồ, cháu không biết,” Charlotte nói. “Cháu nghĩ hầu hết các thành viên Hội Đồng thà để một người phụ nữ điều hành Học Viện còn hơn để vị trí ấy rơi vào tay một kẻ phóng đãng không chỉ kết thân với những thành phần tệ lậu của Thế Giới Ngầm, mà còn thân giao với cả lũ quỷ nữa!”

Một quãng im lặng ngắn. Benedict không hề nhúc nhích. Gideon cũng vậy. Cuối cùng Benedict lên tiếng, dù giờ giọng nói mượt như nhung đã có chút sạn. “Đồn đại vô căn cứ.”

“Sự thật đã được chứng minh,” Charlotte nói. “Will và Tessa có dự bữa tiệc gần đây nhất của chú, tại Chiswick. Họ thấy nhiều lắm.”

“Nữ quỷ mà ông ôm ấp trong đi văng,” Will nói. “Ông gọi ả ta là bạn, hay đối tác làm ăn nào?”

Đôi mắt đen của Benedict nheo lại.“Đồ chó con láo toét…”

“Ồ, tôi nghĩ là bạn,” Tessa nói. “Chẳng ai lại để đối tác làm ăn liếm mặt mình cả. Dù cũng có thể tôi sai. Tôi biết gì về những chuyện đó nào? Tôi chỉ là một cô ả ngốc nghếch mà thôi.”

Môi Will nhếch lên. Gabriel vẫn đang nhìn. Gabriel chăm chăm nhìn sàn nhà. Charlotte vẫn ngồi cực kỳ ngay ngắn, tay đặt trên đùi.

“Cả ba người ngu ngốc quá,”Benedict nói, khinh khỉnh chỉ họ. Tessa thoáng thấy gì đó ở cổ tay ông ta, màu đen, trông như một cái vòng tay phụ nữ, trước khi tay áo ông ta buông xuống che nó đi. “Các người nghĩ Hội Đồng sẽ tin mấy lời dối trá đó sao? Cô”– ông ta chán ghét nhìn Tessa – “là cư dân Thế Giới Ngầm; lời của cô không có giá trị. Còn cậu” - ông ta phẩy tay về phía Will – “là đồ hâm dở có bằng cấp kết thân với cánh pháp sư. Không chỉ cô ả này mà còn cả Magnus Bane nữa.Và khi họ dùng Kiếm Thánh thử tôi và tôi phủ nhận những lời cáo buộc của các người, các người nghĩ họ sẽ tin tôi hay tin các người đây?”

Will, Charlotte và Tessa thoáng nhìn nhau. Anh đã đúng, Tessa nghĩ, rằng Benedict không sợ Kiếm Thánh. “Còn những bằng chứng khác, Benedict,” anh nói.

“Ồ?” Đôi môi Lightwood cong lên tỏ ý khinh miệt. “Và là gì nào?”

“Bằng chứng về dòng máu nhiễm độc của ông,” Charlotte nói. “Ngay lúc này, khi ông chỉ chúng tôi, tôi đã thấy cổ tay ông. Bệnh nặng tới đâu rồi? Nó bắt đầu từ vùng ngực, phải không nhỉ, rồi lan xuống cánh tay và chân…”

“Cô ấy nói gì vậy hả bố?” Giọng Gabriel vừa giận vừa hoảng.

“Đậu mùa quỷ,” Will nói với sự hài lòng khi được thật sự nói ra.

“Một lời buộc tội ghê tởm…” Benedict lên tiếng.

“Vậy cứ chối đi,” Charlotte bảo. “Hãy xắn tay áo lên. Cho chúng cháu thấy tay ông.”

Cơ bên má Benedict lại giật lên. Tessa hào hứng quan sát. Ông ta không khiến cô sợ như Mortmain, trông thấy ông ta với cô cũng như thấy một con sâu bò trên vườn vậy. Cô nhìn ông ta quay sang cậu con cả.

“Mày,” ông ta gằn giọng. “Mày đã nói với chúng. Mày phản tao.”

“Đúng,” Gideon nói, ngẩng đầu và cuối cùng cũng buông tay. “Và con sẽ còn làm tới.”

“Gideon?” Gabriel không hiểu gì hết. “Bố? Hai người nói gì vậy?” Gabriel lên giọng. “Ý cô là sao? Sao cô nói vậy? Bố…”

“Im đi, Gabriel.” Giọng Benedict khắc nghiệt và uy quyền, nhưng lần đầu tiên trong giọng nói và ánh mắt ông ta có sự sợ hãi. “Charlotte, cháu đang nói gì?”

“Chú biết rõ cháu đang nói gì mà, Benedict,” Charlotte nói. “Vấn đề là chú có muốn cháu nói với toàn thể Clave không. Và với các con chú nữa. Chú biết chuyện này có ý nghĩa thế nào với chúng.”

Benedict ngồi ngả ra ghế. “Tôi biết cháu muốn đe dọa tôi, Charlotte. Cháu muốn gì?”

Chính Will đáp, anh quá hào hứng không kiềm chế được lâu thêm nữa. “Rút lại lời thách thức đòi Học Viện. Ủng hộ Charlotte trước Hội Đồng. Nói với họ lý do chị ấy nên giữ Học Viện. Ông rất giỏi ăn nói. Tôi chắc ông sẽ nghĩ ra gì đó.”

Benedict nhìn từ Will sang Charlotte. Môi ông ta cong lên. “Đó là điều kiện của các người.”

Trước khi Will kịp trả lời, Charlotte đã lên tiếng, “Chưa hết. Chúng cháu muốn biết cách chú liên lạc với Mortmain, và ông ta đang ở đâu.”

Benedict cười khùng khục. “Tôi liên lạc với ông ta qua Nathaniel Gray. Nhưng vì các người đã giết hắn nên tôi không nghĩ giờ hắn cung cấp được lượng thông tin nhiều nhặn gì cho lắm.”

Charlotte tỏ vẻ kinh hãi. “Ý chú là không ai khác biết Mortmain đang ở đâu?”

“Tôi chắc chắn là không,” Benedict nói. “Mortmain không ngu, khổ cho các người thật. Ông ta muốn tôi chiếm Học Viện để ông ta có thể phá nó từ trong ra. Nhưng đó chỉ là một trong rất nhiều kế hoạch, một sợi tơ trong cả một mạng nhện. Ông ta đã chờ đợi rất lâu. Ông ta sẽ có Clave. Và ông ta sẽ có cô ta.” Ánh mắt ông ta dừng ở Tessa.

“Ông ta định làm gì với tôi?” Tessa hỏi.

“Tôi không biết,” Benedict cười ma mãnh. “Tôi biết ông ta thường xuyên hỏi chuyện cô. Quả là một chú rể thâm tình, rất biết quan tâm.”

“Ông ta nói ông ta tạo ra tôi,” Tessa nói. “Vậy nghĩa là sao?”

“Tôi chẳng hiểu. Tôi không phải tâm phúc của ông ta.”

“Đúng,” Will nói, “hai người các ông không có nhiều điểm chung, trừ việc đều độc ác và thích những cô ả quỷ quái.”

“Will!” Tessa nạt.

“Anh không định nói em,” Will có vẻ ngạc nhiên. “Ý anh là mấy ả ở câu lạc bộ Xứ Quỷ…”

“Nếu các người diễn mấy màn râu ria xong rồi,” Benedict nói. “Tôi muốn nói rõ vài điều với con trai tôi. Gideon, mày nên biết rằng nếu mày ủng hộ Charlotte Branwell, mày sẽ không được sống dưới mái nhà này nữa. Vắng mày thì chợ vẫn đông.”

Đáp lại, Gideon giơ tay ra trước như định cầu nguyện. Nhưng Thợ Săn Bóng Tối không cầu nguyện, và Tessa nhanh chóng nhận ra ý định của anh ta – tháo chiếc nhẫn bạc khỏi ngón tay. Nó giống chiếc nhẫn nhà Carstairs của Jem, nhưng có họa tiết ngọn lửa viền quanh. Nhẫn nhà Lightwood. Anh đặt bên rìa bàn bố mình, và quay sang em trai. “Gabriel,” anh nói. “Em có đi cùng anh không?”

Đôi mắt màu lục của Gabriel ánh lên nét giận dữ. “Anh biết em không thể mà.”

“Không, em có thể.” Gideon chìa tay cho em mình, Benedict nhìn hai đứa con. Trông ông ta hơi tái, như thể đột ngột nhận ra mình có thể không chỉ mất một đứa con trai, mà là cả hai. Tay ông ta bấu chặt rìa bàn, mẩu tay trắng bệch.

Tessa không thể nào không nhìn vào khoảng hở do ống tay áo bị xắn lên. Nó rất trắng, lốm đốm những vết tròn đen. Nhìn chúng, khiến cô muốn ói và cô bèn đứng dậy. Will, bên cạnh, đã đứng từ trước. Chỉ còn Charlotte vẫn ngồi, nghiêm trang và thờ ơ như trước.

“Gabriel, làm ơn.” Gideon nói. “Đi cùng anh.”

“Vậy ai sẽ chăm sóc bố? Người ta sẽ nói gì về gia đình chúng ta nếu cả hai cùng bỏ ông ấy mà đi?” Sự cay đắng và tuyệt vọng nhuốm vào giọng nói của Gabriel. “Ai sẽ quản lý các trang viên, vị trí trong Hội Đồng…”

“Anh không biết,” Gideon nói. “Nhưng người đó không nhất thiết phải là em. Luật…”

Giọng Gabriel run run. “Gia đình quan trọng hơn Luật, Gideon ạ.” Anh ta chăm chú quan sát anh mình một lát rồi nhìn lảng đi, cắn môi, và tới đứng sau Benedict, tay đặt lên lưng ghế bố mình.

Benedict mỉm cười; ít nhất ông cũng chiến thắng được phần nào. Charlotte đứng lên, ngẩng cao đầu. “Vậy ngày mai chúng cháu sẽ gặp lại chú tại phòng Hội Đồng, thưa chú Benedict. Cháu chắc chú biết phải làm gì,” chị nói và rời phòng với Gideon và Tessa theo sau. Chỉ có Will nán lại một lát tại ngưỡng cửa, mắt nhìn Gabriel, nhưng khi chàng trai kia không đáp lại, anh liền nhún vai và rời đi cùng những người khác, đóng cửa lại sau lưng.

Họ im lặng ngồi xe về Học Viện; ngoài trời mưa quất ràn rạt vào cửa sổ xe. Charlotte vài lần định nói gì đó với Gideon, nhưng anh cứ im lặng nhìn khung cảnh đường phố mờ mịt bên ngoài. Tessa không biết anh thấy giận, hối hận, hay là nhẹ nhõm. Anh vẫn bình thản như mọi khi, kể cả lúc Charlotte bảo rằng luôn có phòng dành cho anh tại Học Viện, và rằng họ không thể nào diễn tả sự biết ơn của mình với việc anh đã làm. Cuối cùng, khi tới đường Strand, anh nói, “Tôi thật sự nghĩ Gabriel sẽ đi cùng. Một khi nó biết về Mortmain…”

“Cậu ấy chưa hiểu,” Charlotte nói. “Cho cậu ấy chút thời gian đi.”

“Sao anh biết thế?” Will chăm chú nhìn Gideon. “Chúng tôi mới biết chuyện mẹ anh. Còn Sophie bảo anh không hề hay biết gì…”

“Chị nhờ Cyril chuyển hai bức thư,” Charlotte nói. “Một cho Benedict, và một cho Gideon.”

“Cậu ấy dúi thư vào tay tôi lúc bố tôi không để ý,” Gideon nói. “Tôi vừa kịp đọc xong thì mọi người vào.”

“Và anh tin?” Tessa nói. “Nhanh vậy sao?”

Gideon nhìn ra ô cửa sổ dính nước mưa. Hàm anh bạnh ra. “Trước nay tôi đều không thể hiểu nổi câu chuyện bố kể về cái chết của mẹ. Giờ thì tôi rõ rồi.”

Ngồi trong một cỗ xe ẩm ướt, với Gideon chỉ cách một quãng, Tessa đột nhiên chỉ muốn đến bên, nói với anh rằng cô cũng có một người anh mà cô yêu thương vô cùng, nhưng cô đã mất anh ấy chỉ vì một điều còn tệ hơn cái chết, và rằng cô hiểu anh ta. Giờ cô đã hiểu lý do Sophie thích anh ta – vẻ tổn thương bên dưới vẻ lạnh nhạt, sự chân thành ẩn sau khuôn mặt đẹp.

Nhưng cô không nói vì nghĩ anh ta không muốn nghe. Trong lúc đó, Will ngồi bên cạnh lại bừng bừng năng lượng. Thi thoảng cô lại thấy ánh xanh lóe lên trong đôi mắt anh nhìn cô, hoặc một nụ cười thoáng qua – một nụ cười ngọt ngào bất ngờ, có phần trẻ con mà cô chưa từng nghĩ sẽ thấy ở Will. Như thể giữa anh và cô có một chuyện vui chỉ hai người biết, có điều cô hoàn toàn không biết chuyện vui đó là gì. Tuy nhiên, cô thấy sự bồn chồn của anh quá rõ khiến sự bình tĩnh, hay bất kỳ cảm xúc nào của cô đều bay biến mất tiêu khi họ tới Học Viện và Cyril - ướt như chuột lột, nhưng vẫn thân thiện như thường lệ - tới mở cửa xe.

Anh ấy giúp Charlotte xuống trước, rồi tới Tessa, sau đó là Will nhảy xuống, vừa khéo tránh một vũng nước đọng. Trời đã ngừng mưa. Will ngước nhìn trời và nắm tay Tessa. “Đi nào,” anh thì thầm và kéo cô về cửa Học Viện.

Tessa ngoái nhìn, thấy Charlotte đứng ở chân bậc thềm và có vẻ cuối cùng cũng lôi kéo được Gideon nói chuyện với mình. Chị đang khua khoắng tay chân.

“Chúng ta phải đợi họ chứ…” Tessa lên tiếng.

Will một mực lắc đầu. “Charlotte sẽ con cà con kê về chuyện anh ta muốn ở phòng nào, và chị mừng ra sao vì được anh ta giúp, còn anh chỉ muốn nói chuyện với em.”

Tessa cứ trố mắt nhìn Will trong lúc họ vào Học Viện. Will muốn nói chuyện với cô. Đúng là lúc trước anh có bảo, nhưng nói thẳng toẹt ra vậy không giống anh chút nào.

Một suy nghĩ chợt nảy lên. Jem đã nói với anh về chuyện đính ước rồi sao? Anh giận vì nghĩ cô không xứng với bạn anh chăng? Nhưng Jem nói lúc nào? Chắc là khi cô đi thay đồ - nhưng trông Will đâu có giận.

“Anh muốn kể cho Jem nghe cuộc gặp mặt lúc rồi quá,” anh nói lúc lên cầu thang. “Cậu ấy sẽ không bao giờ tin chuyện đó có thể xảy ra – Gideon quay lưng với bố mình! Tiết lộ bí mật với Sophie là một nhẽ, nhưng đoạn tuyệt quan hệ gia đình lại là chuyện khác. Anh ấy còn bỏ cả nhẫn gia đình nữa chứ.”

“Đúng như anh đã nói,” Tessa cất tiếng khi họ tới đầu cầu thang và đi vào hành lang. Găng tay của Will truyền hơi ấm lên cánh tay cô. “Gideon yêu Sophie. Người ta có thể làm bất cứ điều gì vì tình yêu.”

Will nhìn Tessa như thể những lời cô nói khiến anh ngỡ ngàng, rồi anh mỉm cười, vẫn nụ cười ngọt ngào ngốc nghếch như lúc trong xe. “Tuyệt vời, phải không nào?”

Tessa định trả lời, nhưng họ đã tới phòng khách. Bên trong rất sáng; đuốc phù thủy chiếu sáng rực rỡ, và lửa bập bùng trong lò. Rèm được vén sang để những ô sáng xám lọt vào. Tessa vừa tháo mũ và găng tay để lên cái bàn nhỏ mang phong cách Morocco thì thấy Will, sau khi theo cô vào trong, liền cài chốt cửa.

Tessa chớp mắt. “Will, sao anh chốt…”

Cô không nói được hết câu. Chỉ bằng hai bước dài khép ngắn khoảng cách giữa họ, Will tới và ôm chầm lấy cô. Cô ngạc nhiên há hốc miệng khi anh nắm tay cô, lôi cô lùi lại tới khi cả hai suýt đâm sầm vào tường, cái váy phồng của cô sột soạt phản đối.

“Will,” cô ngạc nhiên, nhưng anh đã dùng thân mình ghim cô vào tường, tay vuốt ngược lên vai cô, lùa vào mái tóc ướt, và đôi môi nóng ấm đột ngột phủ lên môi cô. Cô quay cuồng và ngạt thở trong nụ hôn đó; môi anh mềm mại, còn cơ thể rắn chắc của anh tì lên cô, và anh có vị nước mưa. Hơi nóng tràn khắp bụng cô khi môi anh trằn trọc trên môi cô, xin cô đáp lại.

Gương mặt Jem bỗng lóe lên bên trong đôi mắt đang nhắm của cô. Cô tì bàn tay lên ngực Will và đẩy anh ra, mạnh hết sức. Cô thở mạnh: “Không.”

Will bất ngờ lùi một bước. Giọng anh nghe trầm khàn. “Nhưng đêm trước thì sao? Lúc trong bệnh xá ấy? Anh… em ôm anh…”

Có sao? Choáng váng, cô nhận ra chuyện cô tưởng mơ hóa ra chẳng phải mộng mị gì sất. Hay anh nói dối? Không phải. Làm sao anh biết cô đã mơ thấy gì?

“Em…” Từ ngữ như líu hết cả vào nhau. “Em tưởng mình mơ…”

Vẻ mụ mị của đam mê nhanh chóng biến mất khỏi mắt anh, thay vào đó là tổn thương và bối rối. Anh hơi cà lăm: “Nhưng cả hôm nay nữa. Anh tưởng em... em nói rất muốn được nói chuyện riêng với anh cũng hệt như anh muốn vậy…”

“Em tưởng anh muốn em xin lỗi! Anh cứu mạng em ở kho trà, và em rất cảm ơn anh, Will ạ. Em tưởng anh muốn em nói ra…”

Will trông như bị bạt tai. “Anh không cứu mạng em để em biết ơn anh!”

“Vậy thì vì gì nào?”Cô lên giọng. “Vì bổn phận hả? Vì Luật nói…”

“Anh cứu em vì anh yêu em!” Anh gần như hét lên, rồi như nhận thấy vẻ choáng váng trên gương mặt cô, anh kiềm chế hơn, “Anh yêu em, Tessa ạ, và anh luôn yêu em, gần như kể từ lúc anh gặp em.”

Tessa đan tay vào nhau. Chúng lạnh như nước đá. “Em tưởng anh không thể độc ác hơn lúc trên mái nhà. Em đã sai. Anh ác lắm.”

Will bất động. Rồi anh chậm chạp lắc đầu, như một bệnh nhân không tin vào chẩn đoán đáng sợ của bác sĩ. “Em… không tin anh?”

“Dĩ nhiên em không tin anh. Sau những lời anh đã nói, cách anh đối xử với em…”

“Anh phải hành động như thế,” anh nói. “Anh không được lựa chọn. Tessa, nghe này.” Cô dợm bước đi ra cửa; anh vội chắn đường cô. “Hãy nghe anh nói đi. Làm ơn mà.”

Tessa lưỡng lự. Cách anh nói “làm ơn” – giọng anh như lỡ nhịp – không hề giống lúc trên mái nhà. Hồi đó anh còn không muốn nhìn cô. Giờ anh tuyệt vọng nhìn cô, như thể ước vọng của anh có thể khiến cô ở lại. Giọng nói gào thét bên trong cô rằng anh sẽ làm tổn thương cô, rằng anh không thật lòng, nhỏ lại, bị át đi bởi cái giọng oang oang bảo cô ở lại. Hãy nghe anh nói.

“Tessa.” Will vuốt mái tóc đen, những ngón tay thon dài run run vì căng thẳng. Tessa nhớ cảm giác chạm vào tóc anh, cảm giác được lùa tay vào đó: như một mảnh lụa vân trượt trên da cô. “Điều anh sắp nói với em đây, anh chưa từng nói với một ai trừ Magnus, và anh nói vì anh cần anh ta giúp. Anh còn chẳng nói với Jem.” Will hít thật sâu. “Khi anh mười hai tuổi, sống với bố mẹ tại Wales, anh tìm được một hộp Pyxis trong thư phòng của bố.”

Cô không chắc mình chờ đợi Will nói gì, nhưng đây chắc chắn không phải điều đó. “Hộp Pyxis? Nhưng sao bố anh lại có hộp Pyxis?”

“Một kỷ vật từ thời còn là Thợ Săn Bóng Tối chăng? Ai mà đoán được chứ? Nhưng chắc em nhớ trong Codex có nhắc tới những lời nguyền và cách nguyền rủa chứ? Ờ, khi anh mở cái hộp, anh đã thả ra một con quỷ - Marbas – và nó nguyền rủa anh. Nó nguyền rằng bất kỳ ai yêu thương anh đều sẽ phải chết. Đáng ra anh sẽ không tin – không ai dạy anh tin vào phép thuật – nhưng tối đó, chị gái anh chết rất thảm. Anh tưởng đó là khởi đầu của lời nguyền. Anh chạy khỏi nhà và tới đây. Anh nghĩ đó là cách duy nhất để họ được bình an, để khiến họ không rơi vào tay thần chết. Lúc đầu anh không nhận ra mình đang bước vào một gia đình thứ hai. Henry, Charlotte, kể cả Jessamine chết tiệt – anh phải đoán chắc rằng không một ai ở đây dám yêu thương anh. Và anh nghĩ bởi nếu yêu anh, họ sẽ gặp nguy hiểm. Suốt ngần ấy năm anh xa lánh mọi người – anh hoàn toàn đẩy họ ra xa mình.”

Tessa chăm chú nhìn anh. Những lời nói đó vang ong ong trong đầu cô. Suốt ngần ấy năm anh xa lánh mọi người – anh hoàn toàn đẩy họ ra xa mình. Cô nghĩ tới những lời nói dối của anh, những bí mật của anh, thái độ khó chịu với Henry và Charlotte, sự độc ác có vẻ gượng ép, kể cả câu chuyện về Tatiana với tình yêu của một cô bé gái, nhưng toàn bộ tình cảm lại bị anh vùi dập. Rồi còn có… “Jem,” cô thì thào.

Anh buồn bã nhìn cô. “Jem lại khác,” anh nói khẽ.

“Jem sắp chết. Anh thân với Jem vì nghĩ đằng nào anh ấy cũng cận kề cái chết rồi? Anh nghĩ lời nguyền sẽ không ảnh hưởng tới anh ấy?”

“Và mỗi năm trôi qua mà cậu ấy vẫn sống, anh lại càng đoán chắc giả thuyết của mình đúng. Anh nghĩ mình có thể quen với cách sống như thế. Anh nghĩ khi Jem rời bỏ cõi đời này, sau khi anh mười tám, anh sẽ sống một mình, không dây dưa với một ai – và rồi mọi chuyện thay đổi. Vì em.”

“Em?” Tessa cố lấy giọng bình tĩnh.

Một nụ cười thấp thoáng trên môi anh. “Lúc mới gặp em, anh nghĩ em không giống bất kỳ ai anh từng biết. Em khiến anh cười. Không ai ngoài Jem khiến anh cười thật sự, ôi Chúa ơi, trong suốt năm năm nay. Và em làm cho chuyện đó chẳng khó khăn gì, cứ tự nhiên như hơi thở vậy.”

“Anh còn chẳng biết em. Will…”

“Hỏi Magnus đi. Anh ấy sẽ kể cho em biết. Sau cái đêm trên mái nhà, anh tới gặp anh ấy. Anh xua đuổi em vì anh nghĩ rằng em bắt đầu nhận ra tình cảm của anh. Trong Thánh Địa hôm đó, lúc anh tưởng em đã chết, anh đã bộc lộ bằng sạch và anh nhận ra em có lẽ đã thấy nét mặt anh. Anh rất hoảng. Anh phải khiến em ghét anh, Tessa ạ. Vậy nên anh đã cố. Và rồi anh muốn chết. Anh đã nghĩ anh có thể chịu nổi chuyện em ghét anh, nhưng anh không thể. Anh nhận ra em sẽ ở lại Học Viện, và mỗi lúc thấy em, anh có cảm giác mình đang ở trên mái nhà và ép em ghét anh; cảm giác ấy không khác nào uống thuốc độc. Anh tới gặp Magnus và nhờ anh ấy giúp tìm con quỷ đã nguyền rủa anh, để nó cởi bỏ lời nguyền. Anh nghĩ nếu nó xóa lời nguyền, anh sẽ có cơ hội khác. Cuộc tìm kiếm có thể bất khả thi, có thể kéo dài và gây nhiều đau đớn, nhưng anh nghĩ anh có thể khiến em một lần nữa thích anh, có thể cho em biết sự thật. Anh nghĩ rồi từ từ... mình sẽ xây dựng được một điều gì đó với em.

"Ý... ý anh là lời nguyền đã được xóa bỏ? Nó biến mất rồi hả?”

"Hóa ra anh không bị nguyền rủa gì hết, Tessa. Con quỷ đã lừa anh. Chẳng có lời nguyền nào hết. Suốt bao nhiêu năm qua, anh là thằng ngốc. Nhưng anh chưa ngốc đến độ không biết chuyện đầu tiên phải làm ngay khi biết sự thật là cho em biết cảm xúc thật sự của anh.” Anh tiến thêm một bước, và lần này cô không thối lui. Cô cứ đứng nhìn anh, nhìn vùng da trắng tới gần như trong suốt dưới mắt anh, những lọn tóc đen xoăn bên thái

dương, cần cổ anh, nhìn màu xanh của đôi mắt và đường cong bờ môi anh. Ngắm anh như ngắm một nơi đẹp đẽ cô không chắc có bao giờ được thấy lại, cố ghi nhớ từng chi tiết để khi nhắm mắt ngủ, cô sẽ mường tượng ra.

Cô nghe giọng mình như từ xa xôi vọng lại. "Sao lại là em?" Cô thì thào. "Sao lại là em hả Will?"

Anh lưỡng lự. “Sau khi bọn anh đưa em về đây, sau khi Charlotte tìm thấy những lá thư em viết cho Nate, anh… anh đã đọc chúng.”

Tessa nghe mình nói vô cùng bình tĩnh. “Em biết. Em tìm thấy chúng trong phòng anh khi vào đó cùng Jem.”

Anh giật mình. “Em không hề nói với anh.”

“Lúc đầu em bực,” cô thừa nhận. “Nhưng đêm đó bọn em tìm thấy anh trong sới ifrit. Có lẽ em đồng cảm với anh. Em tự nhủ rằng chẳng qua do anh hiếu kỳ, hoặc Charlotte bảo anh đọc.”

“Không có,” anh nói. “Chính anh đã lôi chúng ra từ đống lửa. Anh đọc tất cả, từng câu từng chữ em viết. Em và anh, Tess, chúng ta giống nhau. Chúng ta sống và hít thở từng câu chữ. Chính những cuốn sách đã giúp anh không tự tử sau khi anh nghĩ mình không thể yêu ai, và sẽ chẳng bao giờ được ai yêu nữa. Chính những cuốn sách đã cho anh cảm giác có lẽ anh không hoàn toàn cô độc. Chúng thành thật với anh, và anh thành thật với chúng. Đọc thư của em, anh thấy đôi lúc em cô độc và sợ hãi, nhưng luôn dũng cảm, cách em thấy thế giới, cách em nhìn nhận màu sắc, dáng hình và lắng nghe từng âm thanh, anh có cảm giác – anh hiểu được cách em suy ngẫm, hy vọng, cảm nhận, mơ mộng. Anh có cảm giác mình được mơ mộng, suy nghĩ, cảm nhận cùng em. Anh mơ điều em mơ, muốn cái em muốn – và rồi anh nhận ra thật sự mình muốn em. Cô gái đã viết những lá thư đó. Anh yêu em từ giây phút anh đọc những lá thư ấy. Ngay lúc này đây, anh vẫn yêu em.

Tessa bắt đầu run. Cô luôn ao ước có người nói với cô như vậy. Đó là điều mà góc khuất đen tối nhất trong lòng cô luôn muốn Will nói. Will, chàng trai yêu những cuốn sách cô yêu, thích những bài thơ cô thích, khiến cô phì cười kể cả lúc cô bực bội. Và giờ anh đang đứng trước mặt cô, nói rằng anh yêu những lời nói của lòng cô, yêu hình dáng linh hồn cô. Nói với cô điều cô không nghĩ sẽ nghe từ một ai khác. Nói với cô điều sẽ chẳng ai nói với cô.

Nhưng không quan trọng.

“Quá muộn rồi,” cô nói.

“Đừng nói vậy.” Giọng anh như thì thầm. “Anh yêu em, Tessa. Anh yêu em.”

Cô lắc đầu. “Will... đừng.”

Anh hít một hơi run rẩy. “Anh biết em không muốn tin anh,” anh nói. “Tessa, làm ơn, em không tin anh hay em không nghĩ có thể yêu anh? Vì nếu là vế thứ hai…”

“Will. Không quan trọng nữa rồi…”

“Không có chuyện gì quan trọng hơn!” Giọng anh mạnh dần. “Anh biết nếu em ghét anh thì đó là do anh ép em. Anh biết em chẳng việc gì phải cho mình cơ hội thứ hai để đánh giá anh theo một cách khác. Nhưng anh xin em cho anh cơ hội đó. Anh sẽ làm bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì.”

Giọng anh run rẩy, và cô nghe thấy tiếng của một người khác trong đó. Cô thấy Jem nhìn cô, trong đôi mắt ấy chứa đựng tình yêu, hy vọng, mong chờ của cả thế giới.

“Không,” cô thì thầm. “Không thể.”

“Có thể,” anh tuyệt vọng nói. “Phải có chứ. Em đâu ghét anh đến độ đó…”

“Em không hề ghét anh,” cô nói, vô cùng buồn bã. “Em đã cố ghét anh, Will. Nhưng không thể.”

“Vậy, anh có cơ hội.” Hy vọng lóe sáng trong mắt anh. Cô không nên nói dịu dàng thế - ôi Chúa ơi, không có cách nào khiến chuyện bớt tệ sao? Cô phải nói. Ngay lúc này. Nói thật nhanh, thật rõ ràng vào. “Tessa, nếu em không ghét anh, vậy em có thể cho anh một cơ hội…”

“Jem đã cầu hôn em,” cô buột miệng. “Và em đã đồng ý.”

“Sao?”

“Em nói Jem đã cầu hôn em,” cô thì thầm. “Anh ấy hỏi cưới em. Và em đã đồng ý.”

Mặt mày Will trắng bệch. Anh nói. “Jem. Jem bạn anh?”

Cô gật đầu, không nói lời nào. Will lảo đảo và tì tay lên lưng ghế để đứng cho vững. Anh trông như bất ngờ bị đá mạnh vào bụng. “Khi nào?”

“Sáng nay. Nhưng chúng em đã dần thân thiết sau một thời gian dài.”

“Em… và Jem?” Will trông như đang được yêu cầu tin vào một điều bất khả - tuyết rơi mùa hè, mùa đông ở Luân Đôn không có mưa.

Đáp lại, Tessa chạm vào mặt dây chuyền ngọc bích Jem tặng. “Anh ấy tặng em cái này,” cô nói. Giọng cô rất bình thản. “Đây là quà cưới bố tặng mẹ anh ấy.”

Will nhìn nó, nhìn những Hán tự trên đó, như thể ấy là con rắn siết cổ cô.

“Cậu ấy không hề nói gì. Cậu ấy không hề tâm sự một tiếng nào với anh về em. Không theo cách đó. Anh vuốt tóc xòa xuống mặt, động tác cô đã thấy anh làm cả ngàn lần, chỉ có điều giờ tay anh run dữ dội. “Em yêu cậu ấy chứ?”

“Có, em yêu anh ấy,” cô nói và thấy Will nhăn mặt. “Anh thì sao?”

“Nhưng cậu ấy sẽ hiểu,” anh đờ đẫn nói. “Nếu chúng ta giải thích. Nếu chúng ta nói… cậu ấy sẽ hiểu.”

Trong giây phút đó, Tessa bỗng tưởng tượng cảnh mình tháo dây chuyền, đi vào hành lang, gõ cửa phòng Jem. Trả lại anh thứ này. Nói rằng mình đã sai, rằng cô không thể kết hôn cùng anh. Cô có thể nói với anh, nói với anh tất cả về bản thân mình và về Will – cô thấy mông lung ra sao, cô cần thời gian thế nào, cô không thể hứa trao trọn con tim cho anh, rằng một phần trong cô bây giờ và sẽ mãi mãi thuộc về Will.

Và rồi cô nhớ tới lời đầu tiên Jem nói, lúc đó anh nhắm mắt, quay lưng với cô, mặt hứng ánh trăng. Will? Will là bồ hả? Cách gương mặt, giọng nói Will dịu lại chỉ vì mình Jem; cách Jem nắm chặt tay Will trong bệnh xá khi Will đổ máu, cách Will gọi tên James! khi người máy quăng Jem xuống.

Mình không thể làm tổn thương hết người này tới người khác, cô nghĩ. Mình không thể gây chuyện đó. Mình không thể nói thật với bất kỳ ai.

Cô mường tượng gương mặt Jem nếu cô đề nghị hoãn lễ đính hôn. Anh luôn tốt bụng. Jem luôn tốt bụng. Nhưng cô sẽ đập tan một thứ trân quý trong anh, một thứ quan trọng với anh. Sau đó anh sẽ không còn như trước, và sẽ chẳng có Will an ủi anh. Mà anh đâu còn bao nhiêu thời gian.

Còn Will? Vậy sau này anh sẽ ra sao? Dù lúc này anh có nghĩ gì, Tessa vẫn biết nếu cô cắt đứt quan hệ với Jem, anh sẽ không chạm vào cô, không ở bên cô dù cho có yêu cô nhiều đến mấy. Sao anh dám thể hiện tình yêu với cô trước mặt Jem khi biết hạnh phúc của anh được đánh đổi bằng sự đau đớn của bạn? Dù cho Will có tự nhủ rằng anh chịu được thì với anh, Tessa sẽ mãi là người con gái Jem yêu tới phút cuối đời. Tới ngày cô chết. Anh sẽ không bao giờ phản bội Jem, kể cả ở kiếp này hay kiếp sau. Nếu cô yêu một người khác, bất kỳ ai khác… nhưng cô có yêu một ai khác đâu. Đây là hai chàng trai cô yêu. Bây giờ, và mãi mãi.

Cô cố nói lạnh lùng hết mức. Và bình thản nữa. “Nói gì nào?”

Will chỉ nhìn cô. Ánh sáng trong mắt anh lúc đưa cô lên cầu thang, khi anh khóa cửa, khi anh hôn cô – ánh lấp lánh của hạnh phúc – đã biến mất, yếu ớt rồi tàn lụi như hơi thở cuối cùng của người hấp hối. Cô nghĩ tới Nate chảy máu đầm đìa tới chết trong lòng cô. Lúc đó cô không thể làm gì giúp anh. Cảm giác lúc này của cô cũng y như vậy. Cô như đang thấy sự sống chạy ra khỏi Will Herondale, và cô không có cách nào ngăn nó lại.

“Jem sẽ tha thứ cho anh,” Will nói, nhưng nét mặt tuyệt vọng đã hiện hữu trên gương mặt anh, giọng nói anh. Anh đã từ bỏ, Tessa nghĩ; Will, người chưa từng từ bỏ bất cứ cuộc chiến nào trước khi nó bắt đầu. “Cậu ấy…”

“Đúng vậy,” cô nói. “Anh ấy không bao giờ giận anh, Will; anh ấy quá yêu quý anh. Em cũng không nghĩ anh ấy có thể giận em. Nhưng sáng nay anh ấy bảo tưởng sẽ chết khi chưa kịp yêu ai như bố mẹ anh ấy yêu nhau, và tưởng tình yêu của anh ấy sẽ không bao giờ được đáp lại. Giờ anh muốn em ra hành lang, tới gõ cửa phòng anh ấy và tước đi tất cả sao? Nếu em làm vậy, anh có còn yêu em không?”

Will nhìn cô rất lâu. Rồi anh có vẻ như bị vò nhàu từ bên trong; anh ngồi xuống ghế bành, và vùi mặt vào tay. “Em hãy hứa với anh,” anh nói. “Rằng em yêu cậu ấy. Rằng em yêu nhiều tới độ muốn kết hôn với Jem và khiến cậu ấy hạnh phúc.”

“Vâng,” cô nói.

“Vậy nếu em yêu Jem,” anh đều đều nói, “làm ơn, Tessa, đừng cho cậu ấy biết những gì anh vừa nói với em. Đừng cho cậu ấy biết anh yêu em.”

“Còn lời nguyền? Anh ấy không biết…”

“Cũng đừng cho cậu ấy biết. Hay Henry, hay Charlotte – đừng nói với ai. Khi đến lúc, anh sẽ tự nói. Hãy vờ như anh chưa nói gì. Nếu em có chút quan tâm nào với anh, Tessa…”

“Em sẽ không nói với ai,” cô nói. “Em thề. Em thề có thiên sứ của em làm chứng. Thiên sứ của mẹ em. Và Will này…”

Anh buông tay, nhưng dường như vẫn không thể nhìn cô. Anh đang bấu chặt hai tay ghế, mấu tay trắng bệch. “Anh nghĩ em nên đi, Tessa.”

Nhưng cô không thể. Nhất là khi trông anh như đang chết lặng thế này. Cô chỉ muốn tới ôm anh, hôn lên đôi mắt đang nhắm, để anh lại mỉm cười. “Điều anh phải chịu đựng,” cô nói, “từ năm mười hai tuổi – nó có thể giết chết hầu hết mọi người. Anh phải luôn tin rằng không ai yêu anh, rằng không ai có thể yêu anh, và sự tồn tại của họ khiến anh tin rằng họ không hề yêu quý anh. Nhưng Charlotte yêu anh.

Cả Henry, cả Jem nữa. Và gia đình anh. Họ luôn luôn yêu anh, Will Herondale ạ, vì anh không thể che giấu phần tốt đẹp của con người mình, dù anh có cố thế nào đi nữa.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô. Cô thấy ánh lửa lấp lánh trong đôi mắt xanh. “Còn em? Em có yêu anh không?”

Móng tay cô cắm vào lòng bàn tay. “Will,” cô nói.

Anh nhìn cô, nhưng lại như xuyên qua cô. “Em có yêu anh không?”

“Em…” Cô hít một hơi sâu. Cô thấy đau quá. “Jem luôn đúng về anh. Anh tốt hơn em tưởng, và em rất xin lỗi đã nghĩ sai cho anh. Vì nếu đây là con người thật của anh, và em cũng cho là vậy – vậy anh sẽ không khó tìm được người yêu anh, Will, một người yêu anh nhất. Nhưng em…”

Anh kêu lên một tiếng nửa như cười nghẹn nửa như thở dốc. “Yêu nhất,” anh nói. “Em có tin được rằng đây không phải lần duy nhất em nói thế với anh không?”

Cô lắc đầu, bối rối. “Will, em không…”

“Em có thể không bao giờ yêu anh,” anh nói đều đều, rồi khi cô không đáp, khi cô không nói gì, anh rùng mình – cơn run rẩy chạy khắp cơ thể - và rời ghế mà không nhìn cô. Anh kiên quyết đứng lên, đi ra nắm nắm đấm cửa; cô đưa tay che miệng nhìn theo như thể phải một thời gian dài đằng đẵng anh mới tìm được nó, mở ra và lao xuống hành lang, đóng sầm của lại.

Will, cô nghĩ. Will, đó là anh sao?

Mắt cô nóng bừng. Không hiểu bằng cách nào mà cô ngồi phịch xuống trước lò sưởi. Cô nhìn ngọn lửa, chực chờ nước mắt trào ra. Nhưng không có. Sau một quãng dài học cách kiềm nước mắt, có vẻ cô đã không còn khóc nổi nữa rồi. Cô rút cây cời lò và chọc vào giữa những hòn than đỏ hồng, cảm nhận hơi ấm phả lên mặt. Mặt dây chuyền ngọc bích quanh cổ cô ấm, gần như bỏng giãy trên da cô.

Cô rút cây cời lò ra khỏi cửa. Nó đỏ rực như trái tim. Cô đưa tay nắm mũi cời lò.

Trong một thoáng, cô chẳng cảm nhận được gì hết. Và rồi, như thể từ rất rất xa, cô nghe mình hét lên, và đó là chìa khóa mở trái tim cô, để nước mắt ào ạt trào ra. Cây cời lò lanh canh rơi xuống. Khi Sophie nghe tiếng Tessa hét mà lao vào, cô ấy thấy cô quỳ bên ngọn lửa, bàn tay bị bỏng áp vào ngực, và khóc thút thít như thể tim đã vỡ nát.

Chính Sophie đưa Tessa về phòng, cũng chính Sophie giúp cô mặc váy ngủ rồi lên giường, và cũng Sophie dùng miếng khăn lạnh lau tay cho cô và bó thảo dược; Sophie bảo Charlotte đã dùng chính thứ thảo dược này để đắp mặt cho cô ấy khi cô ấy khi cô ấy mới tới Học Viện.

“Chị nghĩ có để lại sẹo không?” Tessa hỏi, chủ yếu vì tò mò chứ không phải vì quan tâm. Vết bỏng, vụ khóc lóc um sùm sau đó dường như đã dốc toàn bộ cảm xúc ra khỏi cô. Cô cảm giác nhẹ nhõm và trống rỗng như một cái vỏ ốc.

“Có lẽ chỉ để lại một sẹo nhỏ thôi, chứ không như tôi,” Sophie thẳng thắn trả lời, và băng tay cho Tessa. “Bỏng rất đau nhưng là kiểu thương tích không nặng và tôi đã nhanh chóng đắp thuốc cho cô. Cô sẽ ổn thôi.”

“Không đâu,” Tessa nhìn tay mình, rồi nhìn Sophie. Sophie, vẫn xinh đẹp như mọi khi, bình tĩnh và kiên nhẫn trong chiếc váy đen và mũ trắng, những lọn tóc xoăn ôm quanh khuôn mặt. “Tôi xin lỗi, Sophie,” cô nói. “Chị đã đúng về Gideon, còn tôi đã sai. Tôi đáng ra nên lắng nghe chị. Chị là người cuối cùng trên thế giới này ngờ nghệch vì đàn ông. Lần tiếp theo chị nói ai đáng tin, tôi sẽ tin chị.”

Sophie nhoẻn miệng cười, một nụ cười khiến ngay cả người lạ cũng phải quên mất vết sẹo của cô ấy. “Tôi hiểu vì sao cô nói vậy.”

“Tôi đáng ra nên tin chị…”

“Tôi đáng ra không nên giận dỗi,” Sophie nói. “Nói thật nhé, tôi không chắc anh ấy sẽ làm gì. Tôi không chắc tới khi anh ấy cùng mọi người đi xe về đây. Lúc ấy tôi mới tin anh ấy muốn ở phía chúng ta đến phút cuối.”

“Nhưng,” Tessa nói và vò cái vải váy. “anh ấy sống ở đây cũng tốt lắm. Anh ấy được ở gần chị…”

“Đó sẽ là điều tồi tệ nhất trên đời,” Sophie nói và đột nhiên mắt cô ấy ầng ậc nước. Tessa hoảng sợ sững sờ, không biết mình đã nói sai ở đâu. Nước mắt cứ dâng trong mắt Sophie, không hề rơi xuống, khiến màu xanh thêm lấp lánh.

“Nếu anh ấy sống ở đây, anh ấy sẽ thấy tôi thật sự. Một người hầu.” Giọng cô ấy run rẩy. “Tôi biết mình không nên tới gặp anh ấy khi anh ấy mời. Cô Branwell không trừng phạt người hầu vì người đó có người theo đuổi, nhưng anh ấy là anh ấy còn tôi là tôi, và chúng tôi không xứng đôi.” Cô ấy vươn tay quệt mắt, rồi nước mắt rơi xuống, lăn dài trên đôi gò má, cả bên má lành lẫn bên mang sẹo. “Tôi sẽ mất tất cả nếu để lòng mình yêu anh ấy – còn anh ấy sẽ mất gì nào? Chẳng gì hết.”

“Gideon không giống vậy.”

“Cha nào con ấy,” Sophie nói. “Ai dám nói điều đó không quan trọng? Không phải anh ấy không thể lấy một người phàm, nhưng suốt ngày thấy tôi nhóm lửa, giặt giũ…”

“Nếu anh ấy yêu chị, anh ấy sẽ không để tâm.”

“Mọi người luôn để tâm. Họ không cao thượng như cô tưởng đâu.”

Tessa nghĩ tới Will vùi mặt vào tay và nói, Vậy nếu em yêu Jem, làm ơn, Tessa đừng cho cậu ấy biết những gì anh vừa nói với em. “Người ta tìm thấy sự cao quý ở những chốn kỳ lạ nhất, Sophie ạ. Hơn nữa, thật lòng chị có muốn là Thợ Săn Bóng Tối không? Không phải

chị thà…”

“Ôi, tôi muốn chứ,” Sophie nói. “Hơn mọi thứ trên thế giới này. Tôi luôn muốn được như vậy.”

“Tôi không hề biết,” Tessa ngạc nhiên.

“Tôi thường nghĩ nếu tôi lấy cậu chủ Jem...” Sophie dém chăn, rồi ngước mắt cười lỏn lẻn. “Cô chưa làm cậu ấy đau lòng đấy chứ?”

“Đâu có,” Tessa nói. Tôi chỉ xé lòng mình làm đôi thôi. “Tôi không hề làm anh ấy đau lòng.”

Chân anh loạng choạng không thể đứng vững phải dựa tay vào tường lê từng bước khốn khổ. Anh đã đợi Tessa gọi mình lại khi anh đóng sầm cửa phòng khách, nhưng cô không hề làm vậy. Anh vẫn thấy cô nhìn mình bằng đôi mắt như đám mây dông xám ngắt.

Jem đã cầu hôn em, và em đồng ý.

Em có yêu cậu ấy không?

Em có.

Nỗi đau đớn não nề sau bao nhiêu hy vọng từng ôm ấp anh chỉ ước rằng đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi. Chợt Will cảm nhận được rung chấn sau bàn tay dựa cửa của mình. Chấn động đủ để cánh cửa rung lên nhưng lại không hệ phát ra tiếng động gì. Will mở nó ra nhưng vừa hé ra được tí thì bị vật gì đó chặn lại, anh nhòm mắt qua khe cửa. Bóng tối bao trùm hầu hết căn phòng, những tấm rèm bị kéo lại che đi những tia nắng yếu ớt ngoài bầu trời xám xịt, nhưng ánh sáng leo lét từ đèn phù thủy rọi qua lỗ hở - nơi anh mở ra - cho phép Will có thể thấy lờ mờ: những chồng sách chất đống cao đến thắt lưng, nhiều bị vứt vương vãi trên sàn và giường. Bừa bộn. Nó làm Will liên tưởng đến căn phòng ổ rác của mình cũng chẳng kém hơn là bao. Và một cặp chân dài nằm sấp dưới sàn nhà, trong bóng tối thì khá giống đàn ông nhưng bím tóc dài và đường cong của một quý cô đã tiết lộ danh tính cô.

Arya

Vẻ mặt ngạc nhiên của Will chằm chằm vào cô đang nhăn mặt cật lực xoa đầu.

“À, tôi vừa mới bị hôn cửa.” Arya nhìn anh, nỗi tuyệt vọng anh giấu diếm nhưng vân hiện rõ lên sâu trong đôi mắt của Will.

Arya bị cái ánh mắt kia làm chạnh lòng rồi đứng lên mở cửa ngỏ ý mời vào. Will bước vào căn phòng rồi di chuyển đứng cạnh cái ghế gỗ thấp lè tè-vị trí duy nhất trống trải.

“Ừm, Xin lỗi, Tôi không có ý làm phiền” Vẻ lúng búng trong giọng nói đè nén sự nghẹn ngào nơi cổ họng anh.

Arya chưa bao giờ thấy mặt này của anh, cứ như câu chữ đang lẩn trốn anh vậy.

“Thôi được rồi,” Arya dang rộng vòng tay “nếu anh muốn.”. Như tìm được chỗ dựa anh lao vào ôm và vùi mặt vào người cô. Arya cảm thấy những giọt nước thấm qua lớp vải áo chạm vào làn da, cô thở dài

“Sẽ không ai nghe thấy đâu, cứ hét lên đi, tôi hiểu mà!”

“Không, cô không hiểu.” Will lắc đầu nguầy nguậy nơi hõm cổ ngực áo cô.

“Tôi hiểu” Giọng Arya chắc chắn.

Cô ôm đầu Will vuốt mái tóc cố an ủi. Will chạnh lòng ôm cô chặt hơn, áp sát mặt vào ngực cô mà gào thét ‘Tại sao không phải tôi, tôi yêu cô ấy trước mà…’, ‘Lời nguyền, nó là một trò bịp bợm. Vậy mà… Vậy mà…’, ‘Ngày hôm đó nếu như tôi không nói những lời ấy thì liệu hôm nay sẽ khác không? Nếu như.... Aaaaaaaaaaa’

Will gào khóc như một đứa trẻ, nói hết nỗi lòng mình ra cho thỏa. Arya không nói gì hết chỉ lắng nghe anh một cách ân cần. Sau một hồi, Will cuối cùng cũng mệt lả và thiếp đi trong vòng tay cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play