Tessa trệu trạo vừa ăn nốt mấy cái bánh kẹp và
uống nốt trà, vừa thầm chửi rủa mình vì tội không biết đường thôi chĩa
mũi vào chuyện người khác. Xong xuôi, cô mặc chiếc váy xanh, thấy thật
khó khăn khi không có Sophie giúp. Nhìn mày đi, cô nghĩ, hoá thành đồ
phế vật chỉ sau vài tuần có người hầu. Không thể tự mặc đồ, không thể
ngừng chõ mũi vào chuyện mày không thích. Rồi sẽ sớm có ngày mày cần
người bón cho ăn hoặc không sẽ chết đói. Cô nhăn mặt với mình trong
gương và ngồi bên bàn trang điểm, vớ cái lược bạc và bực bội chải mái
tóc nâu dài.
Có tiếng gõ cửa. Sophie trở lại xin lỗi đây mà, Tessa mong mỏi. À, cô sẽ
xin lỗi cô ấy. Tessa bỏ lược xuống và chạy ra mở cửa. Nếu lần trước cô
mong Jem và thất vọng khi thấy Sophie đứng tại cửa, thì lần này, tình
hình hoàn toàn ngược lại. Giờ khi cô đang mong Sophie thì ngạc nhiên
thay, người đứng ở cửa lại là Jem. Anh mặc áo khoác lông cừu màu xám và
quần dài, toàn bộ trang phục đối lập với mái tóc màu bạc gần thành
trắng.
“Jem,”
cô giật mình. “Mọi chuyện ổn cả chứ?” Đôi mắt xám của anh nhìn gương
mặt, mái tóc dài buông xoã của cô. “Hình như em đang đợi ai khác.”
“Là Sophie ạ.” Tessa thở dài và vén một lọn tóc ra sau tai. “Có lẽ em đã
xúc phạm cô ấy rồi. Em lại bị cái mồm làm hại cái thân anh ạ.” “Ờ,” Jem
nói, không tỏ ra mấy hứng thú. Thường thì anh sẽ hỏi rằng Tessa đã nói
gì với Sophie, hoặc trấn an hay giúp cô lên kế hoạch xin lỗi Sophie. Vẻ
thường xuyên quan tâm tới mọi chuyện của anh không hiểu sao biến đi đâu
mất, Tessa hoảng hốt nghĩ; anh cũng khá tái, và đang nhìn ra sau cô như
để chắc chắn chỉ có mình cô trong phòng. “Và giờ… ừ thì, anh muốn nói
chuyện riêng với em, Tessa. Em khoẻ chưa?”
“Còn tuỳ xem anh định nói gì,” cô cười nói, nhưng khi tiếng cười của cô
không nhận được nụ cười hưởng ứng, nỗi sợ hãi dâng lên trong cô. “Jem…
anh thề là mọi chuyện đều ổn cả chứ? Will…” “Không liên quan tới Will,”
anh nói. “Will ra ngoài và chắc chắn hoàn toàn ổn. Chuyện này là về… Ờ,
chắc em có thể nói là về anh.” Anh nhìn ngang dọc hành lang. “Anh vào
được không?”
Tessa thoáng nghĩ đến điều dì Harriet sẽ nói về chuyện một cô gái cho người
con trai không phải họ hàng thân thích vào phòng khi trong đó không có
ai khác. Nhưng chính dì Harriet cũng từng yêu cơ mà, Tessa nghĩ. Yêu đến độ cùng hôn phu của mình… làm cái chuyện khiến một đứa trẻ có mặt trên
cõi đời này. Dì Harriet, nếu dì còn sống, cũng không có quyền xét nét.
Và hơn nữa, phép tắc xã giao của Thợ Săn Bóng Tối cũng khác với của
người phàm. Cô mở rộng cửa. “Vâng, anh vào đi.”
Jem vào phòng và đóng chặt cửa lại. Anh đi tới lò sưởi và sẽ tì tay lên bệ
lò sưởi; rồi, có vẻ cảm thấy tư thế đó không thoải mái, anh tới đứng
trước mặt Tessa ở giữa phòng. “Tessa,” anh nói.
”Jem,” cô đáp, nhại lại đúng cái giọng nghiêm túc của anh, nhưng anh không
cười. “Jem,” cô lại gọi, bình tĩnh hơn. “Nếu là chuyện về sức khoẻ của
anh… bệnh của anh, làm ơn nói cho em biết. Em sẽ làm tất cả để giúp
anh.” “Không phải,” anh nói rồi hít sâu. “Em biết là chúng ta không tìm
thấy Mortmain,” anh nói. “Vài ngày nữa, Học Viện có lẽ sẽ thuộc về
Benedict Lightwood. Chắc chắn ông ta sẽ không cho Will và anh được ở lại đây, cả em nữa, và anh không muốn sống chung nhà với ông ta. Còn Will
và Gabriel sẽ giết nhau trong vòng một phút. Mấy người chúng ta sẽ bị
chia cách; Charlotte và Henry chắc chắn sẽ tìm được nhà, còn Will với
anh có lẽ sẽ tới Idris ở cho tới năm mười tám tuổi, còn Jessie… chắc còn tuỳ vào bản án của Clave. Nhưng bọn anh không thể đưa em cùng tới
Idris. Em không phải Thợ Săn Bóng Tối.”
Tim Tessa bắt đầu đập nhanh. Cô đột ngột ngồi phịch xuống mép giường. Cô
thấy hơi nôn nao. Cô nhớ cái giọng chế nhạo khinh miệt của Gabriel rằng
nhà Lightwood sẽ tìm “việc” cho cô; từng ở vũ hội của gia đình đó, cô
thấy viễn cảnh kinh khủng hơn một chút. “Em hiểu,” cô nói. “Nhưng em đi
đâu đây – đừng, đừng trả lời. Anh không có trách nhiệm gì với em. Nhưng
em cảm ơn anh đã nói.” “Tessa…”
“Anh đã quá tử tế rồi,” cô nói. “Cho em ở lại đây chắc chắn đã khiến Clave
nhìn mọi người bằng con mắt thiếu thiện cảm. Em nên tìm một nơi…” “Nơi
em ở là bên anh,” Jem nói. “Luôn là vậy.”
“Ý anh là sao?” Làn da tái xanh của anh bỗng ửng lên. “Ý anh là,” anh nói, “Tessa Gray, em đồng ý làm vợ anh chứ?”
Tessa giật nảy. “Jem!” Họ cứ nhìn nhau một lúc lâu. Cuối cùng, anh cố nói sao cho thật nhẹ nhàng, dù giọng anh run run. “Vậy coi như em không từ
chối, cũng không đồng ý.”
“Anh đang đùa.” “Không, anh nói thật.”
“Anh không thể… Em không phải Thợ Săn Bóng Tối. Họ sẽ trục xuất anh ra khỏi
Clave…” Anh tới gần cô hơn, ánh mắt ngập tràn phấn khích. “Em có thể
không hoàn toàn là Thợ Săn Bóng Tối. Nhưng em cũng không phải người
phàm, và cũng chẳng ai có thể chứng minh rằng em là cư dân Thế Giới
Ngầm. Em là độc nhất vô nhị, vậy nên anh không biết Clave sẽ quyết định
thế nào. Nhưng họ không thể cấm một chuyện không bị Luật cấm. Họ sẽ cân
nhắc chuyện của em – của chúng ta, và sẽ mất nhiều tháng. Trong lúc đó,
họ không thể ngăn cản chúng ta đính hôn.”
“Anh nghiêm túc.” Miệng cô khô khốc. “Jem, anh quá tử tế. Em rất cảm ơn.
Nhưng em không thể để anh hi sinh bản thân vì em…” “Hi sinh? Tessa, anh
yêu em. Anh muốn cưới em.”
“Em…Jem, chẳng qua anh tử tế, quá vô tư. Sao em có thể tin rằng anh không cưới
em chỉ vì muốn tốt cho em?” Anh cho tay vào túi áo gi-lê và rút ra một
thứ hình tròn trơn láng. Đó là một mặt ngọc màu xanh trắng, trên có khắc những Hán tự mà cô không hiểu. Anh chìa ra cho cô mà tay run hơn bao
giờ hết.
“Anh
có thể trao em nhẫn gia đình,” anh nói. “Nhưng sau khi nghi lễ đính hôn
hoàn tất, nó sẽ được trả lại cho anh, và em sẽ nhận những chữ rune. Anh
muốn tặng em một thứ sẽ mãi thuộc về em.” Cô lắc đầu. “Em không thể…”
Anh ngắt lời. “Đây là tín vật bố trao cho mẹ anh khi họ kết hôn. Mấy lời
trích trong Kinh Dịch, có nghĩa là Khi tâm hôn hai con người là một
khối, họ có thể đập sắt chặt đồng.” “Anh nghĩ chúng ta là vậy sao?”
Tessa hỏi, vì kinh ngạc mà giọng cô lí nhí. “Là một ấy?”
Jem quỳ dưới chân cô, để anh có thể ngước nhìn cô. Anh trông hệt như lúc ở
cầu Blackfrairs, là một cái dáng hình bàng bạc đẹp đẽ trong màn đêm.
“Anh không lý giải được tình yêu,”anh nói. “Anh không dám nói anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, thứ hai hay thứ ba. Nhưng anh nhớ lần đầu tiên em tiến về phía anh và nhận ra khi anh ở bên em, mọi thứ khác trên thế
giới dường như biến mất. Em là trung tâm của mọi hành động, cảm xúc và
suy nghĩ trong anh.” Quá choáng ngợp, Tessa chậm chạp lắc đầu. “Jem, em
chưa từng tưởng tượng…”
“Tình yêu chứa quyền năng và sức mạnh,” anh nói. “Câu danh ngôn kia có ý
nghĩa vậy đấy. Trong nghi lễ kết hôn cũng có một dụ ngôn như thế này: Vì tình yêu mạnh hơn sự chết. Em có thấy rằng mấy tuần vừa rồi, sức khoẻ
anh tốt lên nhiều không? Anh ít ốm hơn, ít ho hơn. Anh thấy khoẻ hơn,
anh dùng ít thuốc hơn – đó là nhờ em . Tình yêu anh dành cho em đã tiếp
thêm cho anh sức mạnh.” Tessa trân trân nhìn. Một chuyện thế này có thể
xảy ra ngoài chuyện cổ tích ư? Gương mặt thon gầy của anh bừng sáng; rõ
ràng là anh tin vào điều mình nói. Và anh đã khoẻ hơn.
“Em đã nhắc tới sự hi sinh, nhưng người hi sinh không phải anh . Anh đang
xin em hi sinh bản thân em,” anh nói tiếp. “Anh có thể giao tính mạng
mình cho em, nhưng cuộc đời của anh quá ngắn; anh có thể giao trái tim
mình cho em, nhưng anh không biết nó còn đập được bao nhiêu nhịp. Nhưng
anh yêu em và mong em không để tâm chuyện anh là đồ ích kỷ khi muốn phần đời còn lại của mình – không biết kéo dài bao lâu – được hạnh phúc khi ở bên em. Anh muốn kết hôn cùng em, Tessa. Anh muốn nó hơn mọi điều trên
thế gian.” Anh ngước nhìn cô qua làn tóc bạc rủ xuống mắt. “Và anh
mong,” anh ngượng nghịu nói, “em cũng yêu anh.” Tessa cúi nhìn Jem đang
quỳ trước mặt mình với mặt dây chuyền trong tay, và cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vì đôi mắt Jem – long lanh,
giàu cảm xúc mà cô luôn thấy tuyệt đẹp – đang tràn ngập tình yêu và hy
vọng.
Và sao
anh không thể hy vọng chứ? Cô đã cho anh mọi lý do để tin cô yêu anh.
Tình bạn của cô, lòng tin của cô, sự tự tin của cô, sự biết ơn của cô,
kể cả đam mê của cô. Và nếu có một góc nhỏ bị khoá chặt trong cô chưa từ bỏ Will , chắc chắn cô sẽ vì nợ Jem mà dẹp bỏ nó. Rất chậm, cô đưa tay
nhận mặt dây chuyền của của Jem. Nó được đeo vào một sợi dây chuyền
vàng, lạnh như nước trên cổ cô, và mặt dây chuyền nằm tại hõm cổ ngay
trên thiên sứ. Khi cô buông tay không cầm nó nữa, cô thấy niềm hy vọng
sáng lấp lánh trong mắt anh đã hoá thành niềm sung sướng vỡ oà rực sáng. Cô cảm giác như có người cho tay vào lồng ngực mình và mở cái hộp khoá
trái tim cô, đổ sự dịu dàng như nguồn máu mới chảy khắp huyết quản cô.
Chưa bao giờ cô có ham muốn mãnh liệt được bảo vệ một ai đó, được ôm
thật chặt người kia, để chỉ riêng hai người hoàn toàn tách biệt với thế
giới.
“Vậy,
vâng,” cô nói. “Vâng, em đồng ý kết hôn cùng anh, James Carstairs. Vâng, em đồng ý.” “Ôi, cảm ơn Chúa,” anh nói và thở một hơi. “Cảm ơn Chúa.”
Và anh vùi mặt vào lòng cô, ôm chặt eo cô. Cô cúi xuống, vuốt vai, lưng
và mái tóc mềm như lụa của Jem. Từ đầu gối cô truyền lên nhịp tim rộn
ràng của anh. Một phần nhỏ trong cô đang rên lên vui sướng. Cô chưa từng tưởng tượng mình có thể khiến ai đó hạnh phúc. Và đó không phải phép
thuật – đó là một thứ rất con người.
Một tiếng gõ cửa vang lên; họ buông nhau ra. Tessa vội vàng đứng dậy và ra
cửa, khựng lại vuốt thẳng tóc… và cô mong hành động ấy sẽ giúp mình bình tĩnh hơn. Lần này ngoài đó đúng là Sophie . Nhưng vẻ bất mãn cho thấy
cô ấy không đến vì việc riêng. “Charlotte gọi cô tới phòng khách, thưa
cô,”cô ấy nói. “Cậu Will đã về, và cô chủ muốn mở cuộc họp.” Sophie nhìn qua Tessa, vẻ mặt thêm cau có. “Có cậu nữa, thưa cậu Jem.” “Sophie…”
Tessa lên tiếng, nhưng Sophie đã quay gót và vội vã đi mất, cái mũ trắng nảy lên. Tessa năm chặt nắm đấm cửa và nhìn theo. Sophie đã nói không
để ý tới tình cảm giữa Jem và Tessa, và Tessa đã biết nguyên nhân là do
Gideon. Nhưng…
Cô cảm nhận được Jem từ đằng sau tiến tới và nắm tay cô. Ngón tay anh
thanh mảnh; cô nắm lấy, và thở hắt ra. Yêu một người là thế này sao? Là
cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, là người đó có thể an ủi bạn chỉ bằng một từ hay một cái nắm tay? Cô ngả đầu vào vai anh, và anh hôn lên thái dương
cô. “Chúng ta sẽ nói với Charlotte trước, khi có cơ hội,” anh nói, “rồi
với những người khác. Khi định mệnh vủa Học Viện được quyết định…” “Anh
nói như thể không quan tâm tới nó ấy.” Tessa nói. “Anh không muốn ở đây
lâu sao? Nơi đây là nhà của anh.”
Những ngón tay anh khẽ xoa cổ tay cô, khiến cô run rẩy. “Giờ em là nhà của anh.”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT